Chương 3: Thi Mị
Đường Vũ nhìn đồng hồ báo thức, sáng sớm 6:20, thời gian vừa đúng.
Chịu đựng đau đớn trên người, cô đứng dậy vươn vai, đêm qua phóng túng khiến cô mệt mỏi không chịu nổi, thân thể mới biết mùi đời cũng không hơn gì.
Nhưng, cô tin nó rất đáng.
Người dối trá, mặt nạ sớm hay muộn cũng sẽ bị kéo xuống, công bằng tại trời.
Thời Lệnh Diễn, Bạch Nguyệt Khiết, Đường Vũ tôi đã trở lại.
-
Lúc Thi Mị hai tuổi, cô bị mang đến chỗ bác cả Thi Học Bạch làm con nối dõi trên danh nghĩa.
Ở trong nhà này, cô là người thừa.
Dư thừa đến mức lúc cô bởi vì cứu người mà mạng sống treo lơ lửng, lại bị người mà cô gọi là mẹ hai mươi năm trời rút bình thở oxi.
Chẳng qua Thi Mị chết không thành dẫn đến não bộ thiếu dưỡng khí, lúc tỉnh lại chỉ số thông minh bị thiếu hụt.
Sau mới phát hiện ra, người Thi Mị cứu chính là Thời Lệnh Diễn!
Ai chẳng biết, Trung Quốc có một nhà đầu tư trẻ tuổi xứng danh thiên sứ.
Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ánh mắt độc đáo, tiếng lành vang xa.
Người được anh giúp nhiều vô số kể, trong đó bao gồm có Bạc Khuyết – một trong 4 con rồng lớn của Trung Quốc.
Mà người khiến bọn họ tôn kính nhất, chính là Thời Lệnh Diễn.
Cái tên Thời Lệnh Diễn này, nhanh chóng trở thành thần thoại được lan truyền khắp Trung Quốc.
Vì thế 'mẹ' Uông Thuyên Hà dẫn theo người một nhà chậm rãi tìm đến cửa, vốn chỉ muốn kiếm chút tiền, ai ngờ vừa đến nhà người ta, ông cụ Thời liền quyết định luôn chuyện hôn nhân của Thi Mị.
Uông Thuyên Hà mừng rỡ như điên, âm thầm đếm số tiền sắp rơi vào túi.
Chẳng qua, nhà họ Thi càng có được nhiều thì lòng tham càng không đáy.
Mấy ngày hôm trước bọn họ lại tìm tới nhà họ Thời, ông cụ Thời liền mất kiên nhẫn, nói thẳng ︰ Những gì nên cho Thi Mị, nhà họ Thời đã cho không ít, nếu cô còn muốn đòi tiền thì đi tìm cháu tôi đi.
Lần này, nhà họ Thi liền thấy khó xử không thôi.
Thời Lệnh Diễn là ai?
Có tiếng là không dễ chọc!
Nếu chọc giận vị trẻ tuổi tài cao này, chẳng phải sau này bọn họ sẽ khó sống hay sao?
Nhưng đang trong lúc bế tắc, chuyện lại có thay đổi.
Mỗi sáng cứ 6h30 phút, con trai Thi Vân Thường của Thi Học Bạch đều ra ngoài chạy bộ.
Ngay lúc định ra ngoài, bỗng nhiên thấy ở cửa cách đó không xa có đặt một cái túi giấy vàng ố.
Bên trên viết ︰Chứng cứ Thời Lệnh Diễn... bên ngoài.
Trái tim Thi Vân Thường nhảy dựng lên, anh ta lập tức khom lưng nhặt thư lên.
Thứ trong thư rất đơn giản, chỉ có hai bức ảnh.
Nhưng hình ảnh lại khiến Thi Vân Thường phải tặc lưỡi.
Thời Lệnh Diễn nằm ở trên giường không mảnh vải che thân, lộ ra bộ vị nào đó bao gồm cả tuyến nhân ngư.
Trên cổ, trên ngực tất cả đều là dấu vết mờ mờ, nhìn ảnh thì chắc được chụp vào lúc nửa đêm dưới ánh đèn mờ nhạt.
Mà ngay bên người Thời Lệnh Diễn, một cánh tay trắng nõn đến phát sáng đặt cùng với màu da bánh mật của Thời Lệnh Diễn tạo thành tương phản cực lớn.
Vừa nhìn thời gian liền thấy, đây còn không phải là ngày hôm nay sao?
Trái tim Thi Vân Thường nhảy dựng lên, không thèm chạy nữa mà trực tiếp xoay người trở về nhà.
Đường Vũ tính thời gian, lặng lẽ mở ra một khe cửa nhỏ.
Quả nhiên, cô liền nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ.
"Làm như vậy, ngài Thời sẽ tức giận đó..." Thi Học Bạch có chút do dự.
Vẻ mặt Uông Thuyên Hà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Tức giận thì đã sao, bên ngoài... người là cậu ta, đuối lý cũng là cậu ta, chúng ta phải nhanh chạy đến đó, bắt tại trận biết đâu lại đòi được chút chút!"
"Vậy nếu lỡ không bắt được thì sao?" Thi Học Bạch vẫn sợ.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Thi Vân Thường︰"Chúng ta dẫn cả con ngốc kia đến, nếu không bắt được thì cứ giả vờ như dẫn nó đến, con ngốc kia vốn là vợ anh ta, đến lúc đó vứt nó ở đó luôn, chúng ta đi là việc của chúng ta, ai biết là chúng ta đến bắt gian đâu?"
Ý tưởng này nhất thời nhận được sự tán thưởng của mọi người.
Nhưng Thi Học Bạch vẫn sợ, quyết định gọi cả em trai và em dâu đến.
Nghe thấy tiếng động, Đường Vũ lập tức nằm về trên giường giả bộ ngủ.
Quả nhiên, Uông Thuyên Hà nhanh chóng đi tới, trực tiếp xốc chăn của cô lên, hô ︰ "Dậy, dẫn chị đi gặp chồng mình."
Trên mặt Thi Mị là vẻ mờ mịt, cứ thế bị người ta kéo xuống giường.
……………
/796
|