Chương 29: Em phải sinh em bé cho chồng
Thi Mị không nhìn nổi, cô kéo áo của Thời Lệnh Diễn.
Thời Lệnh Diễn không nói gì mà rút quần áo về, một ánh mắt cũng không cho Thi Mị, anh chỉ nhẹ giọng nói với Đường Tịnh Minh: "Đưa cô ấy về đi."
"Không về." Giọng nói yếu ớt của Thi Mị truyền tới, mang theo vẻ rụt rè oan ức: "Thi Mị muốn ở cùng chồng cơ."
Lông mày của Thời Lệnh Diễn cau lại.
Đường Tịnh Minh nghe giọng nói e sợ của cô liền cảm thấy trái tim mềm nhũn, anh ta tiến lên kéo cô, nói: "Em Thi ngoan nào, chồng em còn có việc bận, anh trai đi cùng em có được không?"
"Không muốn anh trai, muốn chồng thôi." Giọng nói của Thi Mị mềm mại đáng yêu, mắt to hồng hồng nhìn chằm chằm Thời Lệnh Diễn, trong mắt vô cùng ỷ lại.
Giống như động vật nhỏ ỷ vào cha mẹ vậy.
Đường Tịnh Minh hơi ghen, có chút chua xót nói: "Rõ ràng thời gian anh theo em cũng tương đối lâu, tại sao em chỉ nhận anh ấy, không nhận anh chứ?"
Thi Mị dường như vô cùng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, sau đó nghiêng đầu nói: "Bởi vì, anh ấy là chồng em mà."
Lông mày của Thời Lệnh Diễn càng nhíu sâu hơn: "Lời này là ai dạy em?"
Mặc dù bọn họ đã kết hôn, nhưng số lần gặp mặt chính thức có thể đếm trên đầu ngón tay.
Trước đây Thi Mị thấy anh, cô trốn còn không kịp, làm sao có thể có cử chỉ gần gũi như bây giờ chứ?
Dựa vào trí thông minh của một đứa trẻ năm tuổi, Thời Lệnh Diễn không chút nghi ngờ, nhất định là có người uốn nắn tư tưởng cho cô.
Mà người này có lẽ không phải là bất kỳ người nào của nhà họ Thi.
Dù sao đã qua hơn nửa năm, nếu nhà họ Thi nghĩ thông suốt thì đã sớm để cô dính với anh rồi, cần gì phải đợi tới bây giờ?
Quả nhiên, Thời Lệnh Diễn vừa hỏi những lời này, trong lòng nhất định phải có được đáp án.
Thi Mị ngoan ngoãn chớp chớp mắt, thành thật trả lời: "Chị Bạch nói, chị ấy nói Thi Mị gả cho chồng rồi, sau này chồng sẽ thương em, sẽ cho em ăn kẹo ngọt. " Cô vừa nói vừa nhạy cảm phát hiện sắc mặt của Thời Lệnh Diễn hơi thay đổi, giọng nói dần nhỏ xuống.
Đường Tịnh Minh âm thầm tặc lưỡi.
Thái độ của Thời Lệnh Diễn đối Thi Mị là gì, Bạch Nguyệt Khiết đâu phải không rõ.
Cô ta biết rõ Thi Mị là cô ngốc còn cố ý nói những lời này, đây không phải cố ý để Thi Mị trêu chọc Thời Lệnh Diễn khiến anh không thoải mái sao?
Sắc mặt của Thời Lệnh Diễn hơi trầm xuống: "Cô ta còn nói gì nữa?"
Thi Mị có chút không dám nói, cô rụt rè trốn ở phía sau Đường Tịnh Minh.
Đường Tịnh Minh vỗ vỗ tay cô, an ủi: "Đừng sợ, em nói cho anh ấy biết đi."
Thi Mị mím môi, cô tự biết mình làm sai chuyện, cúi đầu xuống không dám nói chuyện.
Đường Tịnh Minh dỗ cô, nói: "Nói cho bọn anh biết, chị Bạch còn nói gì nữa, anh trai mua kẹo cho em ăn."
Thi Mị nghe vậy, khuôn mặt rực rỡ hơn một chút, bé gái được hứa cho kẹo nhảy tung tăng, ngây thơ lại thuần túy: "Chị Bạch nói, Thi Mị phải sinh em bé cho chồng, đứa bé sẽ đáng yêu như Thi Mị. " Cô đang nói cười hì hì nhìn Thời Lệnh Diễn, hai má lộ ra màu hồng như uống rượu, vẻ mặt ngóng trông: "Thi Mị muốn sinh em bé, sinh cho chồng thật nhiều thật nhiều em bé!"
Sắc mặt của Thời Lệnh Diễn xanh mét, anh lạnh lùng bỏ lại mấy chữ: "Đưa cô ấy về đi."
Sau đó, anh xoay người rời đi.
Đường Tịnh Minh cảm thấy hơi quá, phẫn nộ nói với bóng lưng của Thời Lệnh Diễn: "Cô ta làm sao vậy chứ, lại dám nói những lời quá đáng này, cô ta biết rõ tình cảm anh dành cho chị của em mà."
Thời Lệnh Diễn bước chân không dừng, rất nhanh đã biến mất ở lối rẽ phía trước.
Có điều, bất luận là Đường Tịnh Minh hay Thời Lệnh Diễn, cũng chưa từng phát hiện trong đáy mắt của cô ngốc hoàn toàn không giống bình thường, thấp thoáng vài phần tính kế.
Cực nhanh.
Chỉ trong giây lát đã bị che giấu hoàn hảo trong đôi mắt trong sáng, không thể phát hiện ra bất kỳ manh mối nào.
………...
/796
|