Chương 16: Bạn học cũ
Hiện tại, ngoài tiền của anh thì cô không lấy được gì cả.
Đường Tịnh Minh không dám phản bác, chỉnh trang lại tây trang của mình rồi nói thầm ︰ "Em cũng bận mà, bị mẹ ép đi xem mắt đã đủ mệt rồi... Má nó!"
Một tiếng chửi tục bỗng nhiên vang lên.
Thi Mị bị dọa đến run lên một cái.
Thời Lệnh Diễn cũng ngước mắt, quay mặt nhìn anh ta.
Đường Tịnh Minh như đột nhiên thông suốt chuyện gì đó, cười ha ha, "Đúng vậy, sao em lại không nghĩ đến chứ, mẹ bảo em đi xem mắt, nhưng chưa nói là bắt em đi một mình! Nếu em mang theo một cô ngốc đi xem mắt thì có phải người xem mắt với em sẽ không nhìn trúng em nữa không?"
Thi Mị ︰ "..." Thật ra cậu không dẫn kẻ ngốc theo thì người ta cũng sẽ không để ý đến cậu đâu.
Đường Tịnh Minh ra vẻ ta đây cực thông minh, vỗ vỗ bả vai Thời Lệnh Diễn nói, "Cảm ơn anh đã cho em ý tưởng này, em đi đây."
Thời Lệnh Diễn ︰ "Cút."
-
Đến nơi, nhà gái đã sớm chờ đến sốt ruột, đang cúi đầu không kiên nhẫn cầm điện thoại di động để nhắn tin.
Người nọ ăn mặc rất được, một chiếc váy dài màu đen lộ vai, tóc dài quăn đầy quyến rũ.
Từ xa nhìn lại, Thi Mị cảm thấy người nọ vô cùng quen mắt.
Người phụ nữ kia giống như cảm ứng được, ngẩng đầu lên.
Lúc nhìn thấy Đường Tịnh Minh, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, rực rỡ, nhưng lúc nhìn thấy Thi Mị, ánh mắt liền dừng lại, nụ cười trên mặt cứng ngắc.
Trong lúc bất chợt Thi Mị không nhớ ra là ai, nhưng chắc chắn là thân thể này có quen biết.
Trên mặt Đường Tịnh Minh là nụ cười lễ phép, cứ tùy ý sóng vai với Thi Mị đi vào, đứng ở trước mặt cô ta, "Cô Tạ Phương Phương, đã phải đợi lâu rồi.”
Tạ Phương Phương.
Thi Mị liền nhớ ra.
Thì ra là cô ta!
Tạ Phương Phương xấu hổ cười đứng dậy, "Anh Đường, chào anh."
Sau đó ánh mắt cô ta liền chuyển lên trên người Thi Mị, "Thi Mị, đã lâu không gặp."
Đường Tịnh Minh có chút kinh ngạc, "Hai người biết nhau?"
"Đương nhiên biết rồi, chúng tôi là bạn đại học, " Tạ Phương Phương cười khẽ nói, "Thời trung học chúng tôi còn từng thi tài năng cùng nhau, còn từng làm thực tập sinh cùng nhau, nhưng đã rất lâu rồi không gặp." Ánh mắt cô ta đánh giá cô một lượt, "Không nghĩ tới, cậu lại thay đổi lớn như vậy, trước kia cậu chưa bao giờ mặc quần áo kiểu này."
Thi Mị mặc trên người bộ đồ ngủ con thỏ màu hồng càng khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng trắng hồng hồng, ánh mắt long lanh có thần, mặc cho ai nhìn thấy cũng đều không nhịn được mà nhìn thêm lần nữa.
Tạ Phương Phương cố gắng đè nén đố kỵ không ngừng dâng lên trong lòng, lúc còn làm thực tập sinh, Thi Mị chỉ bằng gương mặt hồ ly kia mà chiếm được bồi dưỡng trọng điểm của giáo viên, hiện tại lại dựa vào gương mặt hồ ly này mà thành đôi với đối tượng xem mắt của cô ta... Người phụ nữ này, thủ đoạn quyến rũ người khác càng ngày càng cao tay.
Đối mặt với ánh mắt của Tạ Phương Phương, Thi Mị tránh phía sau người Đường Tịnh Minh.
Đường Tịnh Minh che cho cô như che cho con, "Thời gian trước cô ấy xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên có lẽ đã không còn nhớ rõ cô rồi."
Tạ Phương Phương vô cùng kinh ngạc, thấy bọn họ tựa vào gần nhau như vậy, đố kỵ trong lòng càng khó đè nén, nhưng ngoài mặt thì vẫn cười tươi, "Sao có thể, tôi và Thi Mị quen biết nhau nhiều năm, đúng không, Thi Mị?"
Thi Mị thò đầu ra từ sau người Đường Tịnh Minh, một đôi mắt to tròn long lanh nhìn cô ta, đơn thuần lại vô hại.
Đường Tịnh Minh ︰ "Em gái Thi này, chào bạn học cũ đi."
Lúc này có vẻ như Thi Mị mới có lá gan đi ra từ sau người Đường Tịnh Minh, nhỏ giọng khiếp sợ gọi︰ "Chào dì."
Đường Tịnh Minh không nhịn được, ‘phụt’ một tiếng bật cười.
…………..
/796
|