..! Đã bao lần tự hứa không buồn nữa . . .
Nhưng . . .
Cảm giác này sao chẳng thể. . . bước qua. . .
Hai hàng nước mắt vô thức lặng lẽ rơi. . .
Không muốn khóc nhưng có lẽ . . .
Nó đã trở thành thói quen mỗi khi nhớ về 1 người
Những giọt máu vô thức kia đã làm bước chân nó khựng lại, đôi tay kia rung lên từng hồi ôm lấy thân hình vạm vỡ của Gia tuấn, cái nấc nhẹ khiến lòng ai xao xuyến.
-Anh…anh… đừng …đừng bỏ em mà… em xin lỗi… xin lỗi… là do em không tốt… em xin lỗi…mà..
Qúa khứ vẫn là quá khứ, nỗi đau vẫn là nỗi đau, tưởng trừng đã tan biến những thật chất vẫn cuộc tròn và dâng trào. Nước mắt ngày xưa cộng với nước mắt hôm nay đã làm cho nó đau đến nghẹt thở, tại sao đời này quá hài hước, luôn khiến làm cho nhau phải đau.
-“khụ khụ” Ngốc quá…!!đừng khóc…
Gia Tuấn lau đi nhũng giọt nước mắt trên khuôn mặt nó, khẻ mĩm cười đau đớn, dù có đau như thế nào cũng không bằng cảm giác ở trong tim khi thấy nó phải rơi nước mắt.
Nó ôm lấy Gia Tuấn, sợ hãi.
-Anh yêu em.- Gia Tuấn cũng ôm chặt lấy nó sợ nó sẽ biến mất.
-Dù em yêu anh chỉ 1% nhỏ nhoi, cũng có thể em không yêu anh cũng nên.—Nó nói lời cay đắng trước tình cảm của Gia Tuấn trong lời nói có chút gì đó thương xót.
-Dù em yêu anh 1%, anh sẽ yêu em 99% đê chúng ta đủ 100% yêu nhau. Còn nếu em thật không yêu anh anh sẽ thay em tạo cho chúng ta 100% để được yêu nhau.
Nó cảm động đến nỗi nước mắt hòa vào nụ cười, biết rằng tình cảm của Gia Tuấn dành cho nó là quá lớn nhưng lòng nó không biết phải làm sao, chỉ biết rằng có một sự rung động không hề nhẹ. ở trong lòng Gia Tuấn nó thấy thoải mái hơn, ấm áp và an toàn lắm nhưng………………..
Đêm hôm đó nó không thể nào ngũ được, khẻ lắc lư sợi dây chuyền của ai đó tặng, có cả chiếc nhẫn nữa, Chiếc nhẫn tỏa sang trong màng đêm đen tối, một màu sáng tượng trương cho hạnh phúc, nó cười đau lòng.
-ông ta gạt em.. không phải ông bán hàng đó đã từng nói hai chiếc nhẫn là một ư? Chúng không thể thiếu nhau, giống như anh và em/…….
Nước mắt kia lăn dài trên gối, nó quẹt đi rồi tự cười bản thân mình.
-Em yêu người khác anh nhé….. người cho em cả một bờ vai để tựa vào, cho em hạnh phúc và sẽ không làm em phải khóc nhưng người đó không phải anh.
Lắc lư một hồi lâu sợ dây chuyên nó ngủ thiết đi lúc nào không hay, giọt nước mắt dù trong giấc ngủ vẫn có thể rơi, màng đêm kia và cả những tiếng gió hiu hiu từng giây lặng lặng cô đơn một mình trong thế giới yên bình kia, những cơn gió lạnh vu vu lướt nhanh qua gò má còn vươn chút giọt nước của nó. Mọi vật lại Im lặng đón chờ ngày mới.
Ban mai kia đã vươn vai dậy từ bao giờ, kéo thêm cả mùi thơm của những loài hoa bách hợp, hăng hái tỏa sáng cùng trời xanh, nó khẻ nhướng đôi mi cong cong, ngáp một cái thật dài, đầu tóc bù xù bước xuống lầu, hôm nay nó sẽ chủ trương nghỉ đi làm một ngày, đến lúc đi làm lại chắc sẽ bị chưởi nhưng không sao lâu lâu vậy cũng vui. Bước chân nó ngừng lại khi nghe tiếng ai đó quen quen.
--Đây là của mami,,, còn đây là của baba… ba mẹ thích không?--- Thảo Anh cười tươi tắn sau chuyến đi chơi cùng Minh Quân, dù chưa cưới nhau nhưng tình cảm của hai người rất tốt, và Thảo Anh cũng bắt đầu tập làm dâu từ từ rồi đấy. Hai anh chị nhà ta không phải không chịu cưới mà là vì nó, nó mới mất đi tình yêu nên không ai muốn để nó nhìn mà tuổi thân nhớ đến quá khứ.
-Con mua quà làm chi cho bề bôn ---- Bà Nguyễn
-Bà này.. con nó có lòng thì bà nhận đi,, không đưa đây tôi nhận--- Ông Nguyễn chọc
-Ông tránh ra chỗ khác chơi,… quà của tôi, ông có rồi còn đòi gì nữa—Bà Nguyễn giựt gói quà lại.
-Thảo Anh chọn lâu lắm đấy mẹ, à mà con heo Bảo Ngọc đâu mẹ.—Minh Quân ngó tây ngó đông tìm kiếm đứa em gái đáng yêu của mình, chắc nó lại ngủ nướng nữa đây nè.
-Ờ hen.. quên mua quà cho đầu heo Bảo Ngọc rồi—Thảo ANh thấy nó đứng trên cầu thang giả bộ nói lớn để ai đó nghe được.
-“Khụ khụ” Gì chứ mày không mua quà cho tao à,, con kia?—nó bay nhanh xuống
-Nhớ em gái đầu heo quá.. –Minh Quân định ôm hôn nó, nó nhanh tay hơn né tránh.
-Mắc ói quá rồi cha nôi?—Nó chu mỏ lêu lêu Minh Quân.
-Con này..—Minh Quân bặm môi.
-Xí…. Mày chết với tao, con háo sắc bỏ bạn, còn chả mua quà cho tao.—Nó mặt ình sự tiếng dần về phía Thảo Anh như muốn ăn tươi nuốt sống.
-chị có mua cho em mà.. --- Thảo ANh lại giở trò chị dâu thực thụ rồi này.
-Con điên… đưa quà đây?—Nó trấn lột bằng sạch, lấy quà à không cướp thì đúng hơn.
-Dám láo với chị à? Chết này.—Thảo Anh nhéo mũi nó
-Ơ… con điên này, gan nhỉ?—Nó trừng mắt tấn công Thảo Anh.
Hahhaha còn lại chi laf những tiếng cười vui vẻ, làm không khí ở nhà nó trở lên sinh động hơn không còn yên ắng như trước nữa, nó lại trở lại là mình của lúc trước, cười nói vui vẻ ma không cần bận tâm ngày mai sẽ như thế nào mình sẽ sống ra sao, và khoảng thời gian này là lúc trong tâm trí nó không vươn vấn chút gì về Hắn . Tụi nó ăn cơm xong thì phi thẳng lên lầu, trong khi ăn sáng, cả nhà cứ cười òa lên vì nó và Thảo Anh người nâng kẻ đỡ, cải nhau í ói, cả ông bà Nguyễn không nhịn được cười
-Mày muốn nhận lời Gia Tuấn à?—thảo Anh nằm dài trên giường nhìn lên trần nhà hỏi nó.
-Chắc có lẽ vậy? Tao nợ Gia Tuấn quá nhiều, nợ tình cảm của anh ấy đến nỗi chẳng thẻ nào trả hết—Nó nằm kế Thảo Anh, nó có vẻ hơi buồn.
-Mày còn yêu Thiên Kỳ… Yêu và nợ là hai chuyện khác nhau, suy nghĩ cho thật kĩ rồi hãy quyết định---- Thảo Anh nhìn đứa bạn của mình mà đua lòng không kém.
-tao không phũ nhận mình còn yêu hắn, cũng không nói tao quen được hắn, nhưng chuyện đó có quan trọng không, khi người cũng đã không còn. Tao biết mình không thể chấp nhận Gia Tuấn nhưng tao làm sao với những gì anh ấy giành cho tao.—Nó nghẹn ngào rơi lệ.
-Tao luôn ủng hộ mày.. miễng mày vui là được, chuyện quá khứ thì để nó đi đừng níu kéo, tao không muốn thấy mày buồn.—Thảo Anh cũng khóc theo, tình bạn giữa Thảo Anh và nó đã trở lên thân thiết lên rất nhiều, và không có gì chia cắt được tình bạn của họ.
Nó nhìn Thảo Anh cười một cái để Thảo Anh không phải lo lắng, nó rất vui khi có được một tình bạn như vậy.
Nhưng . . .
Cảm giác này sao chẳng thể. . . bước qua. . .
Hai hàng nước mắt vô thức lặng lẽ rơi. . .
Không muốn khóc nhưng có lẽ . . .
Nó đã trở thành thói quen mỗi khi nhớ về 1 người
Những giọt máu vô thức kia đã làm bước chân nó khựng lại, đôi tay kia rung lên từng hồi ôm lấy thân hình vạm vỡ của Gia tuấn, cái nấc nhẹ khiến lòng ai xao xuyến.
-Anh…anh… đừng …đừng bỏ em mà… em xin lỗi… xin lỗi… là do em không tốt… em xin lỗi…mà..
Qúa khứ vẫn là quá khứ, nỗi đau vẫn là nỗi đau, tưởng trừng đã tan biến những thật chất vẫn cuộc tròn và dâng trào. Nước mắt ngày xưa cộng với nước mắt hôm nay đã làm cho nó đau đến nghẹt thở, tại sao đời này quá hài hước, luôn khiến làm cho nhau phải đau.
-“khụ khụ” Ngốc quá…!!đừng khóc…
Gia Tuấn lau đi nhũng giọt nước mắt trên khuôn mặt nó, khẻ mĩm cười đau đớn, dù có đau như thế nào cũng không bằng cảm giác ở trong tim khi thấy nó phải rơi nước mắt.
Nó ôm lấy Gia Tuấn, sợ hãi.
-Anh yêu em.- Gia Tuấn cũng ôm chặt lấy nó sợ nó sẽ biến mất.
-Dù em yêu anh chỉ 1% nhỏ nhoi, cũng có thể em không yêu anh cũng nên.—Nó nói lời cay đắng trước tình cảm của Gia Tuấn trong lời nói có chút gì đó thương xót.
-Dù em yêu anh 1%, anh sẽ yêu em 99% đê chúng ta đủ 100% yêu nhau. Còn nếu em thật không yêu anh anh sẽ thay em tạo cho chúng ta 100% để được yêu nhau.
Nó cảm động đến nỗi nước mắt hòa vào nụ cười, biết rằng tình cảm của Gia Tuấn dành cho nó là quá lớn nhưng lòng nó không biết phải làm sao, chỉ biết rằng có một sự rung động không hề nhẹ. ở trong lòng Gia Tuấn nó thấy thoải mái hơn, ấm áp và an toàn lắm nhưng………………..
Đêm hôm đó nó không thể nào ngũ được, khẻ lắc lư sợi dây chuyền của ai đó tặng, có cả chiếc nhẫn nữa, Chiếc nhẫn tỏa sang trong màng đêm đen tối, một màu sáng tượng trương cho hạnh phúc, nó cười đau lòng.
-ông ta gạt em.. không phải ông bán hàng đó đã từng nói hai chiếc nhẫn là một ư? Chúng không thể thiếu nhau, giống như anh và em/…….
Nước mắt kia lăn dài trên gối, nó quẹt đi rồi tự cười bản thân mình.
-Em yêu người khác anh nhé….. người cho em cả một bờ vai để tựa vào, cho em hạnh phúc và sẽ không làm em phải khóc nhưng người đó không phải anh.
Lắc lư một hồi lâu sợ dây chuyên nó ngủ thiết đi lúc nào không hay, giọt nước mắt dù trong giấc ngủ vẫn có thể rơi, màng đêm kia và cả những tiếng gió hiu hiu từng giây lặng lặng cô đơn một mình trong thế giới yên bình kia, những cơn gió lạnh vu vu lướt nhanh qua gò má còn vươn chút giọt nước của nó. Mọi vật lại Im lặng đón chờ ngày mới.
Ban mai kia đã vươn vai dậy từ bao giờ, kéo thêm cả mùi thơm của những loài hoa bách hợp, hăng hái tỏa sáng cùng trời xanh, nó khẻ nhướng đôi mi cong cong, ngáp một cái thật dài, đầu tóc bù xù bước xuống lầu, hôm nay nó sẽ chủ trương nghỉ đi làm một ngày, đến lúc đi làm lại chắc sẽ bị chưởi nhưng không sao lâu lâu vậy cũng vui. Bước chân nó ngừng lại khi nghe tiếng ai đó quen quen.
--Đây là của mami,,, còn đây là của baba… ba mẹ thích không?--- Thảo Anh cười tươi tắn sau chuyến đi chơi cùng Minh Quân, dù chưa cưới nhau nhưng tình cảm của hai người rất tốt, và Thảo Anh cũng bắt đầu tập làm dâu từ từ rồi đấy. Hai anh chị nhà ta không phải không chịu cưới mà là vì nó, nó mới mất đi tình yêu nên không ai muốn để nó nhìn mà tuổi thân nhớ đến quá khứ.
-Con mua quà làm chi cho bề bôn ---- Bà Nguyễn
-Bà này.. con nó có lòng thì bà nhận đi,, không đưa đây tôi nhận--- Ông Nguyễn chọc
-Ông tránh ra chỗ khác chơi,… quà của tôi, ông có rồi còn đòi gì nữa—Bà Nguyễn giựt gói quà lại.
-Thảo Anh chọn lâu lắm đấy mẹ, à mà con heo Bảo Ngọc đâu mẹ.—Minh Quân ngó tây ngó đông tìm kiếm đứa em gái đáng yêu của mình, chắc nó lại ngủ nướng nữa đây nè.
-Ờ hen.. quên mua quà cho đầu heo Bảo Ngọc rồi—Thảo ANh thấy nó đứng trên cầu thang giả bộ nói lớn để ai đó nghe được.
-“Khụ khụ” Gì chứ mày không mua quà cho tao à,, con kia?—nó bay nhanh xuống
-Nhớ em gái đầu heo quá.. –Minh Quân định ôm hôn nó, nó nhanh tay hơn né tránh.
-Mắc ói quá rồi cha nôi?—Nó chu mỏ lêu lêu Minh Quân.
-Con này..—Minh Quân bặm môi.
-Xí…. Mày chết với tao, con háo sắc bỏ bạn, còn chả mua quà cho tao.—Nó mặt ình sự tiếng dần về phía Thảo Anh như muốn ăn tươi nuốt sống.
-chị có mua cho em mà.. --- Thảo ANh lại giở trò chị dâu thực thụ rồi này.
-Con điên… đưa quà đây?—Nó trấn lột bằng sạch, lấy quà à không cướp thì đúng hơn.
-Dám láo với chị à? Chết này.—Thảo Anh nhéo mũi nó
-Ơ… con điên này, gan nhỉ?—Nó trừng mắt tấn công Thảo Anh.
Hahhaha còn lại chi laf những tiếng cười vui vẻ, làm không khí ở nhà nó trở lên sinh động hơn không còn yên ắng như trước nữa, nó lại trở lại là mình của lúc trước, cười nói vui vẻ ma không cần bận tâm ngày mai sẽ như thế nào mình sẽ sống ra sao, và khoảng thời gian này là lúc trong tâm trí nó không vươn vấn chút gì về Hắn . Tụi nó ăn cơm xong thì phi thẳng lên lầu, trong khi ăn sáng, cả nhà cứ cười òa lên vì nó và Thảo Anh người nâng kẻ đỡ, cải nhau í ói, cả ông bà Nguyễn không nhịn được cười
-Mày muốn nhận lời Gia Tuấn à?—thảo Anh nằm dài trên giường nhìn lên trần nhà hỏi nó.
-Chắc có lẽ vậy? Tao nợ Gia Tuấn quá nhiều, nợ tình cảm của anh ấy đến nỗi chẳng thẻ nào trả hết—Nó nằm kế Thảo Anh, nó có vẻ hơi buồn.
-Mày còn yêu Thiên Kỳ… Yêu và nợ là hai chuyện khác nhau, suy nghĩ cho thật kĩ rồi hãy quyết định---- Thảo Anh nhìn đứa bạn của mình mà đua lòng không kém.
-tao không phũ nhận mình còn yêu hắn, cũng không nói tao quen được hắn, nhưng chuyện đó có quan trọng không, khi người cũng đã không còn. Tao biết mình không thể chấp nhận Gia Tuấn nhưng tao làm sao với những gì anh ấy giành cho tao.—Nó nghẹn ngào rơi lệ.
-Tao luôn ủng hộ mày.. miễng mày vui là được, chuyện quá khứ thì để nó đi đừng níu kéo, tao không muốn thấy mày buồn.—Thảo Anh cũng khóc theo, tình bạn giữa Thảo Anh và nó đã trở lên thân thiết lên rất nhiều, và không có gì chia cắt được tình bạn của họ.
Nó nhìn Thảo Anh cười một cái để Thảo Anh không phải lo lắng, nó rất vui khi có được một tình bạn như vậy.
/117
|