Giới thiệu nhân vật
Trần Nam Phong: một con người lạnh lùng, đẹp trai và giàu có, là giám đốc của một công ty lưng lẫy nhất châu Á -Trần Nam. Anh cũng chính là một người đứng đầu trong thế giới huyền bí Mafia. Đối với anh phụ nữ chỉ là thú vui làm ấm giường,không có giá trị gàng buộc.
Trịnh Việt Anh: một cánh tay đắt lực của Nam Phong trong thế giới tà ác ,và trong công ty, rất mảnh mai, đẹp trai không kém.
Tiểu Mễ: một cô gái xinh đẹp, rất đáng yêu, cũng là một phần trong thế giới mafia yêu Nam Phong và luôn thể hiện vẻ dịu dàng, yếu đuối trước mặt Nam Phong, nhưng thật chất phía sau khuôn mặt đậm đà đó là một bí mật rung mình và Cô có thể bất chấp tất cả để vùi lấp cái bí mật đó.
đó chỉ là quá khứ, thực tại và tương lai vẫn đang đợi em... em cần nó chứ không phải cái quá khứ đã làm em đau, làm em rơi nước mắt... em sẽ không bao giờ để "quá khứ" làm tổn thương em lần nữa : )..
Mỗi ngày mỗi giây vẫn trôi qua, mọi thứ đều đã thay đổi, ánh nắng kia đã dịu dàng hơn xưa, gió kia vẫn mạnh mẽ phiêu du khắp nơi. Những loài hoa hồng dại vẫn tỏ ngát mùi thơm tận trân trời, ở một khu vườn đầy hoa kia có những tiếng nói cười khúc khích của ai đó, tiếng cười phá tan bầu trời nắng vàng kia, một màu hạnh phúc căng tròn.
- ck này?
-Sao hã vk?
-Zk ….zk….zk đói bụng quá hà?
-kệ zk chứ
-đáng ghét? Ck….ck nấu mì zk ăn đi?
-Thơm ck cái đi?
- Xí… đếch thèm,,zk đi nhờ anh khác?
-zk láo này..”chụt chụt”
-AAAA ck xấu, ai cho hôn zk? Đứng lại đó.
-Zk đuổi theo ck đi?
-Ck đừng để zk bắt được nha? Nếu không zk bằm ck ra làm mắm ăn.
Trong bầu trời kia có hai con người đang đùa giỡn hạnh phúc với nhau, mọi thứ cứ quay cuồng, rồi lại trở về quá khứ đau thương kia, cuộc đời này chỉ là một vòng tròn vô tận nhưng rồi cũng sẽ có điểm dừng, trở về nơi bắt đầu. Đó là quy luật bề bộn của đời người.
-Ck….ck đâu rồi… ck?
-….
Người con gái kia nước mắt giàn giụa ôm mặt khóc.
-Thiên Kỳ….. đừng bỏ em mà..
Nước mắt vẫn chỉ là nước mắt, nỗi đau vẫn là nỗi đau, dù thế giới có sụp đổ, dù vạn vật có thay đổi nhưng ngày ấy, và nỗi nhớ về anh vẫn mãi như vậy, mãi căng tròn, vàng tươi trong lòng em.
-Thiên kỳ….Thiên kỳ…
Nó mồ hôi mồ kê nhể nhải, bật dậy, nó thở dốc, 4 năm một thời gian không quá dài cũng chẳng phải ngắn, ngày nào nó cũng như vậy chẳng được một giấc ngủ ngon, dường như mất đi hắn chính là cực hình lớn đối với nó.
-Con lại mơ thấy ác mọng sao?
Mẹ nó bước vào, dơ đôi tay mềm mại quét đi những giọt nước mắt, những mồ hôi trên khuôn mặt nó, nó nhìn mẹ mình cười nhẹ
-Con không sao đâu, chỉ là giấc mơ không được vui thôi mà?
-Nhìn con gầy gò, xanh xao quá. Mẹ nấu bữa sáng rồi đó, con đi thay đồ đi rồi xuống ăn với ba mẹ.-Mẹ nó xoa đầu cưng nó.
-Dạ tuân lệnh sếp.- Nó chạy cái vèo vào nhà vệ sinh.
Khi nó bước ra mẹ nó đã đi xuống mất tiêu rồi, nó đứng cạnh cửa số, đôi mắt long lanh kia vô hồn hình vào khoảng lặng xa xôi, nó khẻ mĩm cười rồi nâng sợi dây chuyền , có cả chiếc nhẫn của hắn tặng, nó khẻ thở dài.
-Bốn năm rồi phải không anh, một thời gian quá đủ để em tập sống thiếu anh, anh có biết không trong bốn năm qua em đã sống một cuộc sống dường như quá nhạt nhẽo vì không có anh bên cạnh, cho em tựa vào bờ vai kia, ôm em vào lòng, em yêu anh lắm nhưng định mệnh không cho ta được bên nhau. Từ bây giờ em sẽ cố để sống tiếp, sống cho em và cho cả chúng ta.
Nó hôm nay quyết định đi làm lại,nó đã xin được việc làm ở một công ty nọ, mặt dù ba nó muốn nó vào công ty của gia đình để làm nhưng nó nhất quyết không chịu. Nó hít thở một hơi thật sâu rồi tự mình gạt đi nước mắt, đôi môi khẻ nở nụ cười đi xuống phòng ăn.
-Chào ba mẹ buổi sáng.-nó hôn nên má ba mẹ.
-Chào con yêu buổi sáng- Mẹ nó.
Nó khẻ kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt liếc quanh mấy món me nó làm, toàn món nó thích, nhất từ khi trở về đây những món này nó đã không còn cảm giác thích nữa, có lẽ vì thời gian đã làm nó thay đổi cũng nên.
-Con định đi làm ư?-Ba nó
-Dạ, bộ ba muốn con ăn không ngồi rồi mãi vậy à? Riết rồi con thành heo quá.
-Đi làm chắc cực lắm. ba mẹ bảo con vào công ty nhà làm hay bên Gia Tuấn thì con lại không chịu.-Mẹ nó.
-Nó cứng đầu, lì lợm như bà đó- Ba nó.
-Tại con muốn thử sức mình thôi mà? Cái tính của con là ba mẹ nặn ra đấy.
Nó cười tươi nhìn ba mẹ mình, nó thật sự không muốn nhờ giả vào Gia Tuấn vì nó đã nợ anh ấy quá nhiều sợ mình trả không hết, với lại nó không muốn dựa dẫm vào gia đình quá.
-Ừ! Gia tuấn nói hôm nay sẽ đến đón con đi làm đó?-Mẹ nó
-Sao ba mẹ không từ chối giùm con. Phiền anh ấy quá.
-Ba mẹ chỉ có nhiệm vụ nhận lời chứ không có nhiệm vụ từ chối.-mẹ nó
-Ba mẹ thật đáng ghét
Nó chu mỏ quay sang chỗ khác giả vờ giận hờn, nó biết Gia Tuấn có tình cảm với nó, nhưng không biết phải nói thể nào để Gia tuấn hiểu được tình cảm của nó đối với anh chỉ là tình bạn, một tình anh trai với em gái.
-Chào hai bác-Gia Tuấn bước vào cúi chào lễ phép với ba mẹ nó.
-Con đến rồi à, ngồi ăn sáng cùng đi.-Ba nó.
-Cứ gọi bằng ba mẹ khách sáo làm gì, người nhà cả mà- Mẹ nó cố tình chọc nó.
-Mẹ.. ..-nó
-Con bé này, có sao đâu lúc nhỏ Gia Tuấn cũng gọi vậy mà?-Mẹ nó nhắc đến chuyện hồi nhỏ của nó, làm nó dảy giụa đứng lên đi ra ngoài luôn.
-Con không ăn nữa à?- ba nó
-Con đi làm đây, yêu ba mẹ nhất?-Nó nheo mắt nhìn rồi đi ra cửa.
-chào hai bác cháu đi đây, à…..à ba mẹ
Gia Tuấn lúng túng không biết phải gọi như thế nào, lúc nhỏ anh cũng thường gọi hai bác ấy là ba mẹ vậy mà bây giờ ngượng ngùng không biết nên làm sao.
-Hai đứa đi vui vẻ nha.- mẹ nó.
Nó há hốc cả mồm miệng, gì chứ nó đi làm mà mẹ nó làm như nó đi chơi không bằng ấy.
Trên con đường dạt dào bóng người, nơi đâu cũng tấp nập, nó nhìn người qua đường mà cũng hăng say theo, lâu lắm rồi nó không hít thở không khí bên ngoài này, thật dễ chịu và thoải mái như được trở về là mình của lúc trước. Thoáng cái đã đến công ty của nó, nơi vừa đồ sộ vừa oai nghiêm không khác chi công ty của ba nó và Gia Tuấn.
-Chiều anh sẽ đến đón em.- Gia Tuấn cười tươi nhìn nó chìu mến
-Tạm biệt anh.
* Tổn thương đã tồn tại...
...thì mãi mãi chẳng thể mất đi.
*Cứ nghĩ rằng ...
...giấu thật sâu thì đâu nhìn thấy nữa .
Nhưng đôi khi:
Những thứ ta không nhìn thấy nữa...
Không phải là những thứ ta đã quên hẳn rồi...
Nó vẫn ở đó!...
Dù xa xôi nhưng chưa hề biến mất.!
Và rồi...
Chỉ một chút gợn lòng cũng thấy sóng... rồi chóng mặt vì đau...
Vết thương càng cũ, càng nhạt màu nhưng khi trở dậy lại càng đau ...
Trần Nam Phong: một con người lạnh lùng, đẹp trai và giàu có, là giám đốc của một công ty lưng lẫy nhất châu Á -Trần Nam. Anh cũng chính là một người đứng đầu trong thế giới huyền bí Mafia. Đối với anh phụ nữ chỉ là thú vui làm ấm giường,không có giá trị gàng buộc.
Trịnh Việt Anh: một cánh tay đắt lực của Nam Phong trong thế giới tà ác ,và trong công ty, rất mảnh mai, đẹp trai không kém.
Tiểu Mễ: một cô gái xinh đẹp, rất đáng yêu, cũng là một phần trong thế giới mafia yêu Nam Phong và luôn thể hiện vẻ dịu dàng, yếu đuối trước mặt Nam Phong, nhưng thật chất phía sau khuôn mặt đậm đà đó là một bí mật rung mình và Cô có thể bất chấp tất cả để vùi lấp cái bí mật đó.
đó chỉ là quá khứ, thực tại và tương lai vẫn đang đợi em... em cần nó chứ không phải cái quá khứ đã làm em đau, làm em rơi nước mắt... em sẽ không bao giờ để "quá khứ" làm tổn thương em lần nữa : )..
Mỗi ngày mỗi giây vẫn trôi qua, mọi thứ đều đã thay đổi, ánh nắng kia đã dịu dàng hơn xưa, gió kia vẫn mạnh mẽ phiêu du khắp nơi. Những loài hoa hồng dại vẫn tỏ ngát mùi thơm tận trân trời, ở một khu vườn đầy hoa kia có những tiếng nói cười khúc khích của ai đó, tiếng cười phá tan bầu trời nắng vàng kia, một màu hạnh phúc căng tròn.
- ck này?
-Sao hã vk?
-Zk ….zk….zk đói bụng quá hà?
-kệ zk chứ
-đáng ghét? Ck….ck nấu mì zk ăn đi?
-Thơm ck cái đi?
- Xí… đếch thèm,,zk đi nhờ anh khác?
-zk láo này..”chụt chụt”
-AAAA ck xấu, ai cho hôn zk? Đứng lại đó.
-Zk đuổi theo ck đi?
-Ck đừng để zk bắt được nha? Nếu không zk bằm ck ra làm mắm ăn.
Trong bầu trời kia có hai con người đang đùa giỡn hạnh phúc với nhau, mọi thứ cứ quay cuồng, rồi lại trở về quá khứ đau thương kia, cuộc đời này chỉ là một vòng tròn vô tận nhưng rồi cũng sẽ có điểm dừng, trở về nơi bắt đầu. Đó là quy luật bề bộn của đời người.
-Ck….ck đâu rồi… ck?
-….
Người con gái kia nước mắt giàn giụa ôm mặt khóc.
-Thiên Kỳ….. đừng bỏ em mà..
Nước mắt vẫn chỉ là nước mắt, nỗi đau vẫn là nỗi đau, dù thế giới có sụp đổ, dù vạn vật có thay đổi nhưng ngày ấy, và nỗi nhớ về anh vẫn mãi như vậy, mãi căng tròn, vàng tươi trong lòng em.
-Thiên kỳ….Thiên kỳ…
Nó mồ hôi mồ kê nhể nhải, bật dậy, nó thở dốc, 4 năm một thời gian không quá dài cũng chẳng phải ngắn, ngày nào nó cũng như vậy chẳng được một giấc ngủ ngon, dường như mất đi hắn chính là cực hình lớn đối với nó.
-Con lại mơ thấy ác mọng sao?
Mẹ nó bước vào, dơ đôi tay mềm mại quét đi những giọt nước mắt, những mồ hôi trên khuôn mặt nó, nó nhìn mẹ mình cười nhẹ
-Con không sao đâu, chỉ là giấc mơ không được vui thôi mà?
-Nhìn con gầy gò, xanh xao quá. Mẹ nấu bữa sáng rồi đó, con đi thay đồ đi rồi xuống ăn với ba mẹ.-Mẹ nó xoa đầu cưng nó.
-Dạ tuân lệnh sếp.- Nó chạy cái vèo vào nhà vệ sinh.
Khi nó bước ra mẹ nó đã đi xuống mất tiêu rồi, nó đứng cạnh cửa số, đôi mắt long lanh kia vô hồn hình vào khoảng lặng xa xôi, nó khẻ mĩm cười rồi nâng sợi dây chuyền , có cả chiếc nhẫn của hắn tặng, nó khẻ thở dài.
-Bốn năm rồi phải không anh, một thời gian quá đủ để em tập sống thiếu anh, anh có biết không trong bốn năm qua em đã sống một cuộc sống dường như quá nhạt nhẽo vì không có anh bên cạnh, cho em tựa vào bờ vai kia, ôm em vào lòng, em yêu anh lắm nhưng định mệnh không cho ta được bên nhau. Từ bây giờ em sẽ cố để sống tiếp, sống cho em và cho cả chúng ta.
Nó hôm nay quyết định đi làm lại,nó đã xin được việc làm ở một công ty nọ, mặt dù ba nó muốn nó vào công ty của gia đình để làm nhưng nó nhất quyết không chịu. Nó hít thở một hơi thật sâu rồi tự mình gạt đi nước mắt, đôi môi khẻ nở nụ cười đi xuống phòng ăn.
-Chào ba mẹ buổi sáng.-nó hôn nên má ba mẹ.
-Chào con yêu buổi sáng- Mẹ nó.
Nó khẻ kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt liếc quanh mấy món me nó làm, toàn món nó thích, nhất từ khi trở về đây những món này nó đã không còn cảm giác thích nữa, có lẽ vì thời gian đã làm nó thay đổi cũng nên.
-Con định đi làm ư?-Ba nó
-Dạ, bộ ba muốn con ăn không ngồi rồi mãi vậy à? Riết rồi con thành heo quá.
-Đi làm chắc cực lắm. ba mẹ bảo con vào công ty nhà làm hay bên Gia Tuấn thì con lại không chịu.-Mẹ nó.
-Nó cứng đầu, lì lợm như bà đó- Ba nó.
-Tại con muốn thử sức mình thôi mà? Cái tính của con là ba mẹ nặn ra đấy.
Nó cười tươi nhìn ba mẹ mình, nó thật sự không muốn nhờ giả vào Gia Tuấn vì nó đã nợ anh ấy quá nhiều sợ mình trả không hết, với lại nó không muốn dựa dẫm vào gia đình quá.
-Ừ! Gia tuấn nói hôm nay sẽ đến đón con đi làm đó?-Mẹ nó
-Sao ba mẹ không từ chối giùm con. Phiền anh ấy quá.
-Ba mẹ chỉ có nhiệm vụ nhận lời chứ không có nhiệm vụ từ chối.-mẹ nó
-Ba mẹ thật đáng ghét
Nó chu mỏ quay sang chỗ khác giả vờ giận hờn, nó biết Gia Tuấn có tình cảm với nó, nhưng không biết phải nói thể nào để Gia tuấn hiểu được tình cảm của nó đối với anh chỉ là tình bạn, một tình anh trai với em gái.
-Chào hai bác-Gia Tuấn bước vào cúi chào lễ phép với ba mẹ nó.
-Con đến rồi à, ngồi ăn sáng cùng đi.-Ba nó.
-Cứ gọi bằng ba mẹ khách sáo làm gì, người nhà cả mà- Mẹ nó cố tình chọc nó.
-Mẹ.. ..-nó
-Con bé này, có sao đâu lúc nhỏ Gia Tuấn cũng gọi vậy mà?-Mẹ nó nhắc đến chuyện hồi nhỏ của nó, làm nó dảy giụa đứng lên đi ra ngoài luôn.
-Con không ăn nữa à?- ba nó
-Con đi làm đây, yêu ba mẹ nhất?-Nó nheo mắt nhìn rồi đi ra cửa.
-chào hai bác cháu đi đây, à…..à ba mẹ
Gia Tuấn lúng túng không biết phải gọi như thế nào, lúc nhỏ anh cũng thường gọi hai bác ấy là ba mẹ vậy mà bây giờ ngượng ngùng không biết nên làm sao.
-Hai đứa đi vui vẻ nha.- mẹ nó.
Nó há hốc cả mồm miệng, gì chứ nó đi làm mà mẹ nó làm như nó đi chơi không bằng ấy.
Trên con đường dạt dào bóng người, nơi đâu cũng tấp nập, nó nhìn người qua đường mà cũng hăng say theo, lâu lắm rồi nó không hít thở không khí bên ngoài này, thật dễ chịu và thoải mái như được trở về là mình của lúc trước. Thoáng cái đã đến công ty của nó, nơi vừa đồ sộ vừa oai nghiêm không khác chi công ty của ba nó và Gia Tuấn.
-Chiều anh sẽ đến đón em.- Gia Tuấn cười tươi nhìn nó chìu mến
-Tạm biệt anh.
* Tổn thương đã tồn tại...
...thì mãi mãi chẳng thể mất đi.
*Cứ nghĩ rằng ...
...giấu thật sâu thì đâu nhìn thấy nữa .
Nhưng đôi khi:
Những thứ ta không nhìn thấy nữa...
Không phải là những thứ ta đã quên hẳn rồi...
Nó vẫn ở đó!...
Dù xa xôi nhưng chưa hề biến mất.!
Và rồi...
Chỉ một chút gợn lòng cũng thấy sóng... rồi chóng mặt vì đau...
Vết thương càng cũ, càng nhạt màu nhưng khi trở dậy lại càng đau ...
/117
|