Lữ Đường Bảo Tháp
Lữ Tiểu Bảo từ nhỏ tuy bị nhiễm hàn độc khiến cơ thể yếu ớt không thể luyện công nhưng bù lại nàng là người nhu mì, lại am hiểu nhân tình thế thái, sau khi được Phạm Chiêm giảng giải thiệt hơn cuối cùng cũng dẫn mọi người đến nơi giam giữ các trưởng môn nhân. Ngọc Dung với thân thủ vào hạng xuất sắc của Phạm Gia mấy đệ tử Lữ Gia vì thế cơ bản không phải đối thủ của nàng, tuy vậy vì không có thuốc giải mà mấy vị trưởng môn lúc này cũng đều không vận nội lực được. Mọi việc vẫn phải nhờ đến Ngọc Dung và Xương Ngập ra tay.
Mấy người vừa rời khỏi Bảo Tháp không ngờ đã bị một nhóm đệ tử Lữ Gia chặn lại, người dẫn đầu nhóm đệ tử này không ai khác chính là Lữ Kiệt và Lữ Tiểu Bạch. Tiểu Bảo lo lắng nhanh chóng kéo lấy thanh đoản đao trong tay Xương Ngập kề lên cổ mình ra hiệu cho hắn dùng nàng ta làm con tin. Xương Ngập dù khá e ngại trước vị tiền bối này song đám đệ tử của Lữ Gia quá đông không biết làm cách nào đành giả bộ đóng kịch theo. Hắn hô lớn:
- Các ngươi đến gần ta sẽ giết bà ta!
Lữ Kiệt còn có phần cảnh giác nhưng Lữ Tiểu Bạch nhìn thấy cảnh này cảm giác bị phản bội sôi sục trên khuôn mặt vốn dĩ gàn bướng của nàng ,liền rút đoản đao lao đến gần quát lớn:
- Huynh…! Huynh dám lừa ta…Ta phải giết chết huynh!
Xương Ngập mặt chín đỏ nghĩ bụng:
Nha đầu! Chỉ là đóng kịch thôi, nàng có cần hung dữ vậy không?
Nàng ta trong lúc lửa giận bốc lên quên cả lí trí, đoản đao đã áp sát đến trước mặt hắn. Ngọc Dung ngay lập tức đã băng ngang gạt đao ra, khinh thị quát :
- Tiểu Hồ Ly lòng lang dạ sói, đến an nguy của trưởng bối cũng không màng sao?
Lữ Tiểu Bạch cũng không còn phân định rạch ròi liền quay đoản đao sang Ngọc Dung nói:
- Tiểu Yêu Nữ! Là ngươi đã bỏ mê độc cho Hoàng ca uống đúng không?
Xương Ngập mặt đỏ như gấc, khổ sở nghĩ:
Cái gì mà mê độc chứ?
Nhưng cuối cùng cũng chẳng biết nói sao chỉ ấm ớ:
- Ta…!
Tiểu Bảo thấy cảnh này suýt thì bật cười một cái, lại giả bộ làm vẻ hoảng sợ nói với Lữ Kiệt:
- Tiểu Kiệt!....Mau để họ đi đi.
Vừa nói, cổ còn cố tình tiến sát thanh đao hơn ý muốn bảo với hắn ‘ nếu ngươi không tránh ra bọn họ sẽ giết ta’ . Lữ Kiệt đương nhiên rất lo lắng vội tránh ra một bên.
Ngọc Dung thấy Xương Ngập còn đứng trơ ra đó liền quát:
- Huynh còn chưa đi! Muốn ta tức chết sao?
Hắn trong lòng thập phần lo lắng nhưng cuối cùng vẫn đành phải rời đi. Chả biết từ khi nào mà hắn lại bị hai nha đầu này ức hiếp khổ sở như vậy.
Lữ Kiệt thấy tiểu muội có khả năng cầm chân tiểu nha đầu kia liền cũng bám sát theo đám người của Xương Ngập.
***
Bên ngoài Đại tiền sảnh trước hồ Thủy Nguyệt cuộc chiến chính tà đang diễn ra vô cùng kịch liệt. Ngoài Trần Danh đang giao chiến với Lữ Thiên Ảnh còn có Phạm Bạch Hổ đang kịch chiến cùng Lữ Thuận. Lữ Thuận tuy không phải là môn chủ nhưng võ công của y không hề thua kém Lữ Đường. Thậm chí trong chiêu thức còn có chiều vi toàn hơn hẳn Lữ Đường. Một bên dùng trường thương tấn công vũ bão. Bên kia dùng đoản đao thân pháp xuất quỷ nhập thần.
Lý Thuấn cũng lao ra kịch chiến với Hoàng Mạnh Nguyên. Mạnh nguyên so với hai anh em Lữ Đường và Lữ Thuận còn thua một bậc, nhưng với thân pháp còn non kém của Lý Thuấn hắn cũng chiếm thế thượng phong.
Nhóm người của Đinh Hoàn lúc này đang giao đấu cùng nhóm Tứ Ác Văn Giang, hẳn là hai bên từ lúc chạm trán ở ngoại thành cũng đã có hiềm rồi. Nguyễn Bặc, Đinh Hoàn là người võ công nổi trội nhất đã lao vào giao chiến cùng Lão Đại.Tuy là bị hai người liên thủ nhưng tên Lão Đại này thân pháp cao cường không tỏ ra lép vế, thậm chí hắn còn phần nào chiếm thế thượng phong. Đinh Điền và Lão Hồ Đồ thì đúng là một cặp trời sinh, hai kẻ béo tốt nhưng thân thủ vô cùng linh hoạt quần nhau trên một vùng tiền sảnh vô cùng mãnh liệt.Trong số ba người Trịnh Tú có vẻ nhàn hơn cả. Hắn đánh với Hồng Tứ Nương tuy ả đã ngoài 30 nhưng thân hình cũng vào dạng khiêu gợi, ngược lại võ công của ả thì thực là dở tệ. Trịnh Tú vờn ả như chuột vờn mèo. Tên Trịnh Lão Tam nhát gan nhất đã lẩn đi đâu mất. Lưu Cơ vốn không biết chút võ công nào chỉ nhìn Đinh Hoàn và Nguyễn Bặc giao đấu vô cùng lo lắng. Lần này hắn đồng thuận cho Đinh Hoàn tới Lữ Gia vốn nghĩ có thể tranh thủ lấy được Kim Huyền Ngọc về, ai dè lại xảy ra một trận kịch chiến kinh hoàng như thế này, nếu không may có chuyện gì xảy ra với Đinh Hoàn hẳn là hắn không còn mặt mũi nào mà quay về Đinh Gia gặp lão phu nhân.
Bên ngoài lúc này bọn môn hạ của hai bên cũng lao vào chiến đấu ác liệt. Máu đã loang đỏ cả một khu tiền sảnh lớn. Tàn chi, xác chết cũng la liệt cả một vùng, quả là một thảm cảnh kinh hoàng.
Một trận kịch chiến mà thắng lợi đa phần đang nghiêng về phía Lữ Gia
Đứng ở giữa lúc này cả Lữ Hồng Phất và Cầm Thánh thần sắc đều chung một vẻ âu sầu, ảm đạm không nói lên lời. Hẳn là trong lòng họ đều hiểu hôm nay cần phải có một cuộc thắng bại phân tranh.
Không ai lên tiếng mà đã trả lời bằng hành động.
Cây trượng trên tay lão nương rực lên một ánh sáng màu xanh lục. Cổ Cầm tỏa màu xanh lam bay bổng trước mặt. Bảy mươi hai đường Sát Ma Đao từ cây trượng liên tục chém ra. Cổ Cầm phát ra sức mạnh của Cửu Âm Thần Công như những ảnh kiếm vô sắc liên tục băng ra phá ảnh đao. Kình lực đến kinh người. Cả Vân Nga và Lữ Phượng Nhi đứng tháp tùng đều đã bị kình lực đó đẩy văng ra.
Lữ Hồng Phất kinh ngạc nói:
- Cửu Âm Thần Công của ngươi rốt cuộc đã luyện đến tầng thứ chín rồi sao?
Cầm Thánh giọng ôn nhu đáp:
- Thất Thập Nhị Sát Ma Đao của Lữ Gia quả thật danh bất hư truyền!
Lữ Hồng Phất cười lạnh, cây trượng trên tay đã chuyển sang một màu xanh lục phá tan những ảnh kiếm từ Cổ Cầm băng đến. Thân thủ của bà ta như bóng trăng lướt đến áp sát Cầm Thánh.
Cầm Thánh sắc mặt có bàng hoàng lập tức lăng không lui lại chừng bốn bước
- Nhiếp Hồn Nguyệt Ảnh! - Nàng kinh hãi thốt lên.
Lữ Hồng Phất mặt vẫn lạnh như ánh trăng giữa đêm đông, liền phóng ra từ tay áo vô số ám khí. Đặc biệt hơn nữa những ám khí này đều nhỏ như kim châm được buộc bởi những sợi chỉ mảnh như tơ trong suốt.
- Thiên Tàm Ma Tiêu!
Cầm Thánh bàn tay mềm mại điêu luyện gảy một khúc Thụy Ảnh Ngân Sương. Lập tức từ Cổ Cầm phát ra những xung âm mạnh mẽ, từng đợt, từng đợt phá Thiên Tàm Ma Tiêu đang tấn công vũ bão.
Trong lúc Cầm Thánh và Lữ Hồng Phất đang mải giao đấu, trong đám hỗn loạn Trịnh Tam từ đâu chui ra một tay còn chưa bị thương đã cầm một thanh đoản đao kề sát vào cổ Vân Nga giọng hắn sền sệt nói:
- Tiểu mỹ nhân! Mau ngoan ngoãn theo ta nếu không cái đầu sẽ không còn trên cổ ngươi nữa.
Vân Nga khi nãy bị dư chấn nội lực của Cầm Thánh và Lữ Hồng Phất khiến cho toàn thân đau đớn, còn chưa trấn tĩnh lại đã bị tên Trịnh Tam này ôm sát, kề đao lên cổ. Nàng toàn thân cảm giác vô cùng kinh sợ nhưng miệng vẫn ương bướng quát:
- Cẩu tặc! Mau bỏ ta ra!...
Nàng chưa nói hết lời một mũi tên đã bay lướt qua mặt nàng xuyên thẳng vào trán tên Trịnh Tam. Mắt hắn trợn tròn, miệng há hốc đột tử ngã xuống. Mặc dù nãy giờ chứng kiến bao nhiêu cảnh đổ máu nhưng nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi kinh sợ. Một giọng nam nhân ấm áp nói sau lưng nàng:
- Nàng không sao chứ?
Nàng bất giác từ từ quay lại, thì ra là Đinh Hoàn nãy giờ tuy giao đấu với Lão Đại nhưng mắt vẫn cảnh giác bảo vệ nàng. Thấy tên Trịnh Tam đang bắt nàng lôi đi hắn liền lấy cây cung dắt sau lưng bắn một mũi tên chí mạng. Phải nói là tài nghệ cung tên của hắn cũng thật xuất chúng, nếu không mũi tên đó trượt vào nàng thì cũng xong đời nhà ma, nàng có chút rùng mình, xong cũng không quên vòng tay tạ lễ:
- Đa tạ Đinh công tử! Công tử lại cứu tiểu nữ một mạng.
Hắn trong lòng vui như mở cờ cũng muốn nói lại một câu:
Nàng cần gì phải khách khí vậy chứ! Trái tim ta đã thuộc về nàng rồi. Dù là phải nát tấm thân này cũng xin cam tâm.
Nhưng rồi cũng chỉ nói được:
- Không có gì!
Nguyễn Bặc giao đấu một mình với Lão Đại Ác đã bị lão đánh cho hai chưởng liền. Thống thiết quay lại nói:
- Đinh Hoàn! Huynh còn không mau đến giúp ta!
Hắn nghe thấy gọi chợt tỉnh mộng liền vung đao lao về phía Nguyễn Bặc trợ giúp.
Nàng đứng đó nhìn hắn băng vào giữa trận hỗn chiến vừa lo, vừa cảm thán.
Cách đó không xa hai gã béo lùn một già, một trẻ đều cầm hai cây đao quá khổ chẳng khác nào hai tên hề. Nhưng thân thủ và võ công thì không tầm thường chút nào.
Lão Hồ Đồ thở hồng hộc chửi bới.
- Con mẹ …ngươi…! Ngươi chạy nhanh thế…Lão đuổi..không kịp.
Đinh Điền cũng chống đao xuống thở dốc nói:
- Lão béo...!
Hắn quên mình cũng rất béo.
- …Là ta hôm nay chưa ăn no, nếu không… đã băm lão ra làm ba khúc.
Lão Hồ Đồ mặt đỏ giận giữ quát:
- Tiểu Heo! Để ta bắt được sẽ quay ngươi làm món heo quay bảy món.
Dứt lời đã vung đao xông tới hô lớn:
- Sơn Lâm Hùm Trảm Đao!
Đinh Điền cũng vung một chiêu Tam Quân Phá Giới Đao chém liền Ba Đao chí mạng đáp trả. Hai thanh đại đao chạm vào nhau vang cả một vùng hồ Thủy Nguyệt. Hắn lại cười chế nhạo nói:
- Cái gì mà Sơn Lâm Hùm Trảm Đao! Theo ta thấy lão nên đổi lại thành Hàm Mô Đao thì đúng hơn.
Coi bộ so với Lão Hồ Đồ hắn ăn nói có phần chữ nghĩa hơn. Lão Hồ Đồ quả là hồ đồ thật, nghe thấy liền dừng đao lại phân vân chửi thề :
- Cái con mẹ! Ngươi nói cái gì mà Hàm Mô Đao?
Đinh Điền phì một cái đáp:
- Lão nhảy như con cóc không gọi là Hàm Mô Đao chẳng lẽ gọi là Cóc Trảm Đao.
Lão ta vò đầu nói:
- Hàm Mô Đao thì Hàm Mô Đao. Có ngon ngươi nhào vô đây!
Dứt lời lại hồ đồ lao vào. Hai người này đánh nhau chắc mười ngày cũng không phân thắng bại.
Nhưng mà có lẽ hài hước hơn cả vẫn là trận giao đấu giữa Hồng Tứ Nương và Trịnh Tú. Ả này đã ngót nghét tứ tuần nhưng vẫn õng ẹo, điệu đà. Mà đây cũng là chiêu bài võ công của ả, tranh thủ người ta không để ý liền tiếp cận ám sát. Trịnh Tú tuy cao gầy nhưng mặt mũi cũng thuộc hạng bảnh bao, hắn lại mới tuổi trai non hai mươi sao có thể bị một ả ngót tứ tuần chơi trò mỹ nhân kế được.
Ả vung nhị đoản đao xông tới tấn công Trịnh Tú vô cùng quả quyết… Nhưng tới gần lại thình lình tự dẵm vào gót giầy vải, toan ngã thẳng vào người hắn. Đương nhiên Trịnh Tú chẳng dễ mắc lừa, hắn thân pháp mau lẹ đã tránh ra một bên. Ả sát đao đâm hụt ngã chúi mặt xuống nền đá vô cùng đau đớn.
Ả cũng chẳng thèm đứng dậy cứ ở đó mà khóc thút thít. Trịnh Tú cũng làm như không, lại đưa mắt sang nhìn về phía Đinh Hoàn. Hẳn là hắn có chút lo lắng cho Đinh Hoàn và Nguyễn Bặc. Hồng Tú Nương thấy hắn lơ là liền phi thân đến gần chừng 3 thước tay áo bắn ra ba mũi ám tiễn.
Trịnh Tú đương nhiên đã đề phòng, liền dùng cây tiêu gạt đi. Ả lại thuận đà nhị đao đâm tới.
Bộp bộp
Tiêu trên tay hắn liên tiếp đánh hai thanh đoản đao dội lại bộ ngực có chút hớ hênh của ả. Ả đau chết điếng, vừa giận, vừa hận, lại vừa xấu hổ.
Ở trên đại sảnh lúc này Trần Danh cũng đã tỏ rõ thất thế. Lão bị Lữ Thiên Ảnh đánh liền hai chưởng văng ra đến 10 thước, máu tươi đã trào ra miệng.
Không xa Hoàng Mạnh Nguyên cũng tung tuyệt chiêu Bạo Vũ Liên Hoa khiến Lý Thuấn bị thương vô số trên người, máu thấm đỏ hai bên tay áo bào. Tuy vậy Ngũ Công Tử Lý Gia vẫn tỏ ra bản lãnh vô cùng, trong lòng chàng chỉ tiếc rằng hôm nay ở đây không có bóng dáng của tiểu nữ ấy, nếu có nàng ở đây chàng có chết cũng thành một con ma đa tình.
Cầm Thánh và Lữ Hồng Phất giao chiến đã đến hồi quyết định. Cây quyền trượng trên tay nhằm thẳng hướng Cầm Thánh băng tới trước làn âm công băng lam, đại khí cực thịnh. Hồng Phất thần sắc chú tâm hô lớn:
- Di Tâm Chưởng!
Cây trượng như được tiếp thêm sức mạnh phá sơn đào hải băng xuyên qua làn sóng âm.
Thần sắc Cầm Thánh có chút kinh hoàng. Cổ Cầm bùng lên khúc nhạc Vạn Thế Cổ Sầu. Từ trong cây Cổ Cầm một Phụng Băng sải cánh bay ra, ánh sáng của nó tinh khiết chói sáng giữa bầu trời Thủy Nguyệt Hồ. Phụng Băng bay tới đâu xung quanh nó biến thành băng trắng.
Đóng băng cây quyền trượng, Toàn thân Lữ Hồng Phất một cảm giác lạnh đến cùng cực, cuối cùng bị đẩy văng ra xa thổ ra một ngụm máu đen lớn, hẳn là đã thụ thương không nhẹ.
Cầm Thánh vẻ thần sắc trắng nhợt. Nàng cũng đã tiêu hao đến cùng kiệt sinh lực.
Lữ Thiên Ảnh khinh tâm kêu lớn:
- Sư muội…!
Toàn bộ sự giận dữ đều tập trung trong lòng lão. Tại sao?... Tại sao mọi chuyện đều đổ lên đầu muội muội duy nhất của lão…? Hỏi thế gian này cái gì mới là chính tà đây…?
Tà Âm Di Tâm Chưởng nhằm hướng Cầm Thánh giận dữ đánh tới.
Nàng vẫn đứng đó vẻ mặt ảm đạm không một chút động tĩnh. Nàng - Cầm Thánh phải chăng cũng chán ghét cái thế sự ngổn ngang đua tranh này…
Lữ Tiểu Bảo từ nhỏ tuy bị nhiễm hàn độc khiến cơ thể yếu ớt không thể luyện công nhưng bù lại nàng là người nhu mì, lại am hiểu nhân tình thế thái, sau khi được Phạm Chiêm giảng giải thiệt hơn cuối cùng cũng dẫn mọi người đến nơi giam giữ các trưởng môn nhân. Ngọc Dung với thân thủ vào hạng xuất sắc của Phạm Gia mấy đệ tử Lữ Gia vì thế cơ bản không phải đối thủ của nàng, tuy vậy vì không có thuốc giải mà mấy vị trưởng môn lúc này cũng đều không vận nội lực được. Mọi việc vẫn phải nhờ đến Ngọc Dung và Xương Ngập ra tay.
Mấy người vừa rời khỏi Bảo Tháp không ngờ đã bị một nhóm đệ tử Lữ Gia chặn lại, người dẫn đầu nhóm đệ tử này không ai khác chính là Lữ Kiệt và Lữ Tiểu Bạch. Tiểu Bảo lo lắng nhanh chóng kéo lấy thanh đoản đao trong tay Xương Ngập kề lên cổ mình ra hiệu cho hắn dùng nàng ta làm con tin. Xương Ngập dù khá e ngại trước vị tiền bối này song đám đệ tử của Lữ Gia quá đông không biết làm cách nào đành giả bộ đóng kịch theo. Hắn hô lớn:
- Các ngươi đến gần ta sẽ giết bà ta!
Lữ Kiệt còn có phần cảnh giác nhưng Lữ Tiểu Bạch nhìn thấy cảnh này cảm giác bị phản bội sôi sục trên khuôn mặt vốn dĩ gàn bướng của nàng ,liền rút đoản đao lao đến gần quát lớn:
- Huynh…! Huynh dám lừa ta…Ta phải giết chết huynh!
Xương Ngập mặt chín đỏ nghĩ bụng:
Nha đầu! Chỉ là đóng kịch thôi, nàng có cần hung dữ vậy không?
Nàng ta trong lúc lửa giận bốc lên quên cả lí trí, đoản đao đã áp sát đến trước mặt hắn. Ngọc Dung ngay lập tức đã băng ngang gạt đao ra, khinh thị quát :
- Tiểu Hồ Ly lòng lang dạ sói, đến an nguy của trưởng bối cũng không màng sao?
Lữ Tiểu Bạch cũng không còn phân định rạch ròi liền quay đoản đao sang Ngọc Dung nói:
- Tiểu Yêu Nữ! Là ngươi đã bỏ mê độc cho Hoàng ca uống đúng không?
Xương Ngập mặt đỏ như gấc, khổ sở nghĩ:
Cái gì mà mê độc chứ?
Nhưng cuối cùng cũng chẳng biết nói sao chỉ ấm ớ:
- Ta…!
Tiểu Bảo thấy cảnh này suýt thì bật cười một cái, lại giả bộ làm vẻ hoảng sợ nói với Lữ Kiệt:
- Tiểu Kiệt!....Mau để họ đi đi.
Vừa nói, cổ còn cố tình tiến sát thanh đao hơn ý muốn bảo với hắn ‘ nếu ngươi không tránh ra bọn họ sẽ giết ta’ . Lữ Kiệt đương nhiên rất lo lắng vội tránh ra một bên.
Ngọc Dung thấy Xương Ngập còn đứng trơ ra đó liền quát:
- Huynh còn chưa đi! Muốn ta tức chết sao?
Hắn trong lòng thập phần lo lắng nhưng cuối cùng vẫn đành phải rời đi. Chả biết từ khi nào mà hắn lại bị hai nha đầu này ức hiếp khổ sở như vậy.
Lữ Kiệt thấy tiểu muội có khả năng cầm chân tiểu nha đầu kia liền cũng bám sát theo đám người của Xương Ngập.
***
Bên ngoài Đại tiền sảnh trước hồ Thủy Nguyệt cuộc chiến chính tà đang diễn ra vô cùng kịch liệt. Ngoài Trần Danh đang giao chiến với Lữ Thiên Ảnh còn có Phạm Bạch Hổ đang kịch chiến cùng Lữ Thuận. Lữ Thuận tuy không phải là môn chủ nhưng võ công của y không hề thua kém Lữ Đường. Thậm chí trong chiêu thức còn có chiều vi toàn hơn hẳn Lữ Đường. Một bên dùng trường thương tấn công vũ bão. Bên kia dùng đoản đao thân pháp xuất quỷ nhập thần.
Lý Thuấn cũng lao ra kịch chiến với Hoàng Mạnh Nguyên. Mạnh nguyên so với hai anh em Lữ Đường và Lữ Thuận còn thua một bậc, nhưng với thân pháp còn non kém của Lý Thuấn hắn cũng chiếm thế thượng phong.
Nhóm người của Đinh Hoàn lúc này đang giao đấu cùng nhóm Tứ Ác Văn Giang, hẳn là hai bên từ lúc chạm trán ở ngoại thành cũng đã có hiềm rồi. Nguyễn Bặc, Đinh Hoàn là người võ công nổi trội nhất đã lao vào giao chiến cùng Lão Đại.Tuy là bị hai người liên thủ nhưng tên Lão Đại này thân pháp cao cường không tỏ ra lép vế, thậm chí hắn còn phần nào chiếm thế thượng phong. Đinh Điền và Lão Hồ Đồ thì đúng là một cặp trời sinh, hai kẻ béo tốt nhưng thân thủ vô cùng linh hoạt quần nhau trên một vùng tiền sảnh vô cùng mãnh liệt.Trong số ba người Trịnh Tú có vẻ nhàn hơn cả. Hắn đánh với Hồng Tứ Nương tuy ả đã ngoài 30 nhưng thân hình cũng vào dạng khiêu gợi, ngược lại võ công của ả thì thực là dở tệ. Trịnh Tú vờn ả như chuột vờn mèo. Tên Trịnh Lão Tam nhát gan nhất đã lẩn đi đâu mất. Lưu Cơ vốn không biết chút võ công nào chỉ nhìn Đinh Hoàn và Nguyễn Bặc giao đấu vô cùng lo lắng. Lần này hắn đồng thuận cho Đinh Hoàn tới Lữ Gia vốn nghĩ có thể tranh thủ lấy được Kim Huyền Ngọc về, ai dè lại xảy ra một trận kịch chiến kinh hoàng như thế này, nếu không may có chuyện gì xảy ra với Đinh Hoàn hẳn là hắn không còn mặt mũi nào mà quay về Đinh Gia gặp lão phu nhân.
Bên ngoài lúc này bọn môn hạ của hai bên cũng lao vào chiến đấu ác liệt. Máu đã loang đỏ cả một khu tiền sảnh lớn. Tàn chi, xác chết cũng la liệt cả một vùng, quả là một thảm cảnh kinh hoàng.
Một trận kịch chiến mà thắng lợi đa phần đang nghiêng về phía Lữ Gia
Đứng ở giữa lúc này cả Lữ Hồng Phất và Cầm Thánh thần sắc đều chung một vẻ âu sầu, ảm đạm không nói lên lời. Hẳn là trong lòng họ đều hiểu hôm nay cần phải có một cuộc thắng bại phân tranh.
Không ai lên tiếng mà đã trả lời bằng hành động.
Cây trượng trên tay lão nương rực lên một ánh sáng màu xanh lục. Cổ Cầm tỏa màu xanh lam bay bổng trước mặt. Bảy mươi hai đường Sát Ma Đao từ cây trượng liên tục chém ra. Cổ Cầm phát ra sức mạnh của Cửu Âm Thần Công như những ảnh kiếm vô sắc liên tục băng ra phá ảnh đao. Kình lực đến kinh người. Cả Vân Nga và Lữ Phượng Nhi đứng tháp tùng đều đã bị kình lực đó đẩy văng ra.
Lữ Hồng Phất kinh ngạc nói:
- Cửu Âm Thần Công của ngươi rốt cuộc đã luyện đến tầng thứ chín rồi sao?
Cầm Thánh giọng ôn nhu đáp:
- Thất Thập Nhị Sát Ma Đao của Lữ Gia quả thật danh bất hư truyền!
Lữ Hồng Phất cười lạnh, cây trượng trên tay đã chuyển sang một màu xanh lục phá tan những ảnh kiếm từ Cổ Cầm băng đến. Thân thủ của bà ta như bóng trăng lướt đến áp sát Cầm Thánh.
Cầm Thánh sắc mặt có bàng hoàng lập tức lăng không lui lại chừng bốn bước
- Nhiếp Hồn Nguyệt Ảnh! - Nàng kinh hãi thốt lên.
Lữ Hồng Phất mặt vẫn lạnh như ánh trăng giữa đêm đông, liền phóng ra từ tay áo vô số ám khí. Đặc biệt hơn nữa những ám khí này đều nhỏ như kim châm được buộc bởi những sợi chỉ mảnh như tơ trong suốt.
- Thiên Tàm Ma Tiêu!
Cầm Thánh bàn tay mềm mại điêu luyện gảy một khúc Thụy Ảnh Ngân Sương. Lập tức từ Cổ Cầm phát ra những xung âm mạnh mẽ, từng đợt, từng đợt phá Thiên Tàm Ma Tiêu đang tấn công vũ bão.
Trong lúc Cầm Thánh và Lữ Hồng Phất đang mải giao đấu, trong đám hỗn loạn Trịnh Tam từ đâu chui ra một tay còn chưa bị thương đã cầm một thanh đoản đao kề sát vào cổ Vân Nga giọng hắn sền sệt nói:
- Tiểu mỹ nhân! Mau ngoan ngoãn theo ta nếu không cái đầu sẽ không còn trên cổ ngươi nữa.
Vân Nga khi nãy bị dư chấn nội lực của Cầm Thánh và Lữ Hồng Phất khiến cho toàn thân đau đớn, còn chưa trấn tĩnh lại đã bị tên Trịnh Tam này ôm sát, kề đao lên cổ. Nàng toàn thân cảm giác vô cùng kinh sợ nhưng miệng vẫn ương bướng quát:
- Cẩu tặc! Mau bỏ ta ra!...
Nàng chưa nói hết lời một mũi tên đã bay lướt qua mặt nàng xuyên thẳng vào trán tên Trịnh Tam. Mắt hắn trợn tròn, miệng há hốc đột tử ngã xuống. Mặc dù nãy giờ chứng kiến bao nhiêu cảnh đổ máu nhưng nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi kinh sợ. Một giọng nam nhân ấm áp nói sau lưng nàng:
- Nàng không sao chứ?
Nàng bất giác từ từ quay lại, thì ra là Đinh Hoàn nãy giờ tuy giao đấu với Lão Đại nhưng mắt vẫn cảnh giác bảo vệ nàng. Thấy tên Trịnh Tam đang bắt nàng lôi đi hắn liền lấy cây cung dắt sau lưng bắn một mũi tên chí mạng. Phải nói là tài nghệ cung tên của hắn cũng thật xuất chúng, nếu không mũi tên đó trượt vào nàng thì cũng xong đời nhà ma, nàng có chút rùng mình, xong cũng không quên vòng tay tạ lễ:
- Đa tạ Đinh công tử! Công tử lại cứu tiểu nữ một mạng.
Hắn trong lòng vui như mở cờ cũng muốn nói lại một câu:
Nàng cần gì phải khách khí vậy chứ! Trái tim ta đã thuộc về nàng rồi. Dù là phải nát tấm thân này cũng xin cam tâm.
Nhưng rồi cũng chỉ nói được:
- Không có gì!
Nguyễn Bặc giao đấu một mình với Lão Đại Ác đã bị lão đánh cho hai chưởng liền. Thống thiết quay lại nói:
- Đinh Hoàn! Huynh còn không mau đến giúp ta!
Hắn nghe thấy gọi chợt tỉnh mộng liền vung đao lao về phía Nguyễn Bặc trợ giúp.
Nàng đứng đó nhìn hắn băng vào giữa trận hỗn chiến vừa lo, vừa cảm thán.
Cách đó không xa hai gã béo lùn một già, một trẻ đều cầm hai cây đao quá khổ chẳng khác nào hai tên hề. Nhưng thân thủ và võ công thì không tầm thường chút nào.
Lão Hồ Đồ thở hồng hộc chửi bới.
- Con mẹ …ngươi…! Ngươi chạy nhanh thế…Lão đuổi..không kịp.
Đinh Điền cũng chống đao xuống thở dốc nói:
- Lão béo...!
Hắn quên mình cũng rất béo.
- …Là ta hôm nay chưa ăn no, nếu không… đã băm lão ra làm ba khúc.
Lão Hồ Đồ mặt đỏ giận giữ quát:
- Tiểu Heo! Để ta bắt được sẽ quay ngươi làm món heo quay bảy món.
Dứt lời đã vung đao xông tới hô lớn:
- Sơn Lâm Hùm Trảm Đao!
Đinh Điền cũng vung một chiêu Tam Quân Phá Giới Đao chém liền Ba Đao chí mạng đáp trả. Hai thanh đại đao chạm vào nhau vang cả một vùng hồ Thủy Nguyệt. Hắn lại cười chế nhạo nói:
- Cái gì mà Sơn Lâm Hùm Trảm Đao! Theo ta thấy lão nên đổi lại thành Hàm Mô Đao thì đúng hơn.
Coi bộ so với Lão Hồ Đồ hắn ăn nói có phần chữ nghĩa hơn. Lão Hồ Đồ quả là hồ đồ thật, nghe thấy liền dừng đao lại phân vân chửi thề :
- Cái con mẹ! Ngươi nói cái gì mà Hàm Mô Đao?
Đinh Điền phì một cái đáp:
- Lão nhảy như con cóc không gọi là Hàm Mô Đao chẳng lẽ gọi là Cóc Trảm Đao.
Lão ta vò đầu nói:
- Hàm Mô Đao thì Hàm Mô Đao. Có ngon ngươi nhào vô đây!
Dứt lời lại hồ đồ lao vào. Hai người này đánh nhau chắc mười ngày cũng không phân thắng bại.
Nhưng mà có lẽ hài hước hơn cả vẫn là trận giao đấu giữa Hồng Tứ Nương và Trịnh Tú. Ả này đã ngót nghét tứ tuần nhưng vẫn õng ẹo, điệu đà. Mà đây cũng là chiêu bài võ công của ả, tranh thủ người ta không để ý liền tiếp cận ám sát. Trịnh Tú tuy cao gầy nhưng mặt mũi cũng thuộc hạng bảnh bao, hắn lại mới tuổi trai non hai mươi sao có thể bị một ả ngót tứ tuần chơi trò mỹ nhân kế được.
Ả vung nhị đoản đao xông tới tấn công Trịnh Tú vô cùng quả quyết… Nhưng tới gần lại thình lình tự dẵm vào gót giầy vải, toan ngã thẳng vào người hắn. Đương nhiên Trịnh Tú chẳng dễ mắc lừa, hắn thân pháp mau lẹ đã tránh ra một bên. Ả sát đao đâm hụt ngã chúi mặt xuống nền đá vô cùng đau đớn.
Ả cũng chẳng thèm đứng dậy cứ ở đó mà khóc thút thít. Trịnh Tú cũng làm như không, lại đưa mắt sang nhìn về phía Đinh Hoàn. Hẳn là hắn có chút lo lắng cho Đinh Hoàn và Nguyễn Bặc. Hồng Tú Nương thấy hắn lơ là liền phi thân đến gần chừng 3 thước tay áo bắn ra ba mũi ám tiễn.
Trịnh Tú đương nhiên đã đề phòng, liền dùng cây tiêu gạt đi. Ả lại thuận đà nhị đao đâm tới.
Bộp bộp
Tiêu trên tay hắn liên tiếp đánh hai thanh đoản đao dội lại bộ ngực có chút hớ hênh của ả. Ả đau chết điếng, vừa giận, vừa hận, lại vừa xấu hổ.
Ở trên đại sảnh lúc này Trần Danh cũng đã tỏ rõ thất thế. Lão bị Lữ Thiên Ảnh đánh liền hai chưởng văng ra đến 10 thước, máu tươi đã trào ra miệng.
Không xa Hoàng Mạnh Nguyên cũng tung tuyệt chiêu Bạo Vũ Liên Hoa khiến Lý Thuấn bị thương vô số trên người, máu thấm đỏ hai bên tay áo bào. Tuy vậy Ngũ Công Tử Lý Gia vẫn tỏ ra bản lãnh vô cùng, trong lòng chàng chỉ tiếc rằng hôm nay ở đây không có bóng dáng của tiểu nữ ấy, nếu có nàng ở đây chàng có chết cũng thành một con ma đa tình.
Cầm Thánh và Lữ Hồng Phất giao chiến đã đến hồi quyết định. Cây quyền trượng trên tay nhằm thẳng hướng Cầm Thánh băng tới trước làn âm công băng lam, đại khí cực thịnh. Hồng Phất thần sắc chú tâm hô lớn:
- Di Tâm Chưởng!
Cây trượng như được tiếp thêm sức mạnh phá sơn đào hải băng xuyên qua làn sóng âm.
Thần sắc Cầm Thánh có chút kinh hoàng. Cổ Cầm bùng lên khúc nhạc Vạn Thế Cổ Sầu. Từ trong cây Cổ Cầm một Phụng Băng sải cánh bay ra, ánh sáng của nó tinh khiết chói sáng giữa bầu trời Thủy Nguyệt Hồ. Phụng Băng bay tới đâu xung quanh nó biến thành băng trắng.
Đóng băng cây quyền trượng, Toàn thân Lữ Hồng Phất một cảm giác lạnh đến cùng cực, cuối cùng bị đẩy văng ra xa thổ ra một ngụm máu đen lớn, hẳn là đã thụ thương không nhẹ.
Cầm Thánh vẻ thần sắc trắng nhợt. Nàng cũng đã tiêu hao đến cùng kiệt sinh lực.
Lữ Thiên Ảnh khinh tâm kêu lớn:
- Sư muội…!
Toàn bộ sự giận dữ đều tập trung trong lòng lão. Tại sao?... Tại sao mọi chuyện đều đổ lên đầu muội muội duy nhất của lão…? Hỏi thế gian này cái gì mới là chính tà đây…?
Tà Âm Di Tâm Chưởng nhằm hướng Cầm Thánh giận dữ đánh tới.
Nàng vẫn đứng đó vẻ mặt ảm đạm không một chút động tĩnh. Nàng - Cầm Thánh phải chăng cũng chán ghét cái thế sự ngổn ngang đua tranh này…
/52
|