Đại Thảo Nguyên Hun Sơn nằm phía nam thành Nam Sách, được ngăn cách bởi một rừng Trúc Đào đại ngàn trải dài đến vài chục dặm, thoạt nhìn đều thấy một vẻ hoang sơ, nhưng kỳ thực lại được cẩn thận trồng cấy trong suốt hơn 200 năm. Đây là một mê cung huyền ảo sắp xếp theo lối ngũ hành bát quái. Người nào lạc vào đây đều không thể tìm được lối ra, cuối cùng đành bỏ mạng vì đói khát hoặc bị thú dữ ăn thịt. Qua Đại Thảo Nguyên là một rừng Phong cổ sinh, nơi này chướng khí u linh, là ngăn cách cuối cùng để vào lãnh địa bí mật của Phạm Gia – Đào Hoa Đảo, là vùng đất huyền ảo mà ngoài nội nhân Phạm Gia không ai dám bước chân vào.
Trên Đại Thảo Nguyên bình minh tỏa ánh sáng vàng chói chang trên cánh đồng hoa cúc. Hương thơm ngào ngạt thổi trong gió thu. Đã ba ngày nay nam nhân ấy cũng không còn sốt nữa, y ngủ rất ngoan (theo suy nghĩ của riêng tiểu nha đầu). Nàng ngoài những khi tra Kim Sang Dược vào vết thương, cho hắn uống Dưỡng Tâm Đan và Hồi Huyết Đan thì vẫn ngồi bên thềm cửa sổ thổi tiêu, thỉnh thoảng cũng ra ngoài hái một nắm hoa cúc về cắm trên bàn nhỏ.
Đêm qua nàng thức khá muộn vì thay băng cho vết thương trên người hắn, bây giờ vẫn gục bên giường hắn ngủ rất ngon lành. Nàng vận một chiếc áo dài màu lam nhạt, mày phượng, môi hồng chúm chím, làn da trắng hồng khoe trước nắng mai, ngay cả trong giấc ngủ cũng kiều mị vô cùng.
Một ánh sáng chiếu qua ban công lọt vào giường hắn ngủ, Xương Ngập mở mắt. Một mùi thơm phảng phất, chàng thấy xung quanh mọi vật đều xa lạ, suy nghĩ một lát chợt nhớ ra:
“Phải rồi! Ta bị Cẩm Y Vệ thích sát bị thương, là Nghĩa Phụ đã cứu ta về đây, nhưng đây là đâu?”
Hắn càng nghĩ càng hoang mang.
“Còn Quân Nghi nương tử của ta và Tỷ Nhi đâu? Không được, nhất định bọn chúng sẽ quay lại hại nàng và Tỷ Nhi!”
Hắn vùng dậy nói lớn:
- Không ta phải quay lại cứu nàng và Tỷ Nhi!
Hắn chưa rời khỏi gối được bao nhiêu đã thấy toàn thân đau nhức, đầu óc choáng váng mất lực rơi xuống giường,
A a a..
Tiếng động làm tiểu nha đầu áo lam tỉnh giấc, nàng mừng rỡ nói:
- Điện Hạ, người tỉnh rồi sao!
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, hẳn là nàng đang rất vui mừng.
Trong ánh sáng mờ mờ hắn xúc động nói:
- Quân Nghi! Thật là nàng đó sao?
Câu nói ấy khiến nàng rơi xuống vực thẳm, nàng đứng chết lặng ở đó tự nói với bản thân mình:
“Ngươi đúng là kẻ vô tâm, suốt bao ngày qua ta chăm sóc ngươi vậy mà ngươi chỉ nghĩ đến nàng ta,ít nhất ngươi cũng phải hỏi: Nàng là ai?”
Nhưng cuối cùng thì nàng cũng chỉ buồn rầu nói:
- Tiểu nữ tên Ngọc Dung.
Hắn trở về với thực tại, ánh sáng chiếu rõ hơn trong mắt. Đó là một tiểu nữ khoảng chừng 16 tuổi, áo lam nhạt, đôi mắt sáng long lanh, nàng đang nhìn hắn có chút buồn phiền.
- Thật xin lỗi tiểu thư! Không biết đây là nơi nào? Tại sao tại hạ lại ở đây?
Khuôn mặt buồn phiền của nàng bỗng chốc lại trở nên vui vẻ,
- “Ngươi gọi ta là tiểu thư còn được.’’
Nàng cười hồn nhiên:
- Đây là Đại Thảo Nguyên Hun Sơn! Căn nhà này Gia Gia dựng lên cho tiểu nữ! Điện Hạ đang ở trong nhà tiểu nữ, người đã hôn mê được bảy ngày rồi.
Tỏ ra quan tâm, ánh mắt long lanh:
- Vết thương của người chưa khỏi hẳn, cần phải tĩnh dưỡng thêm.
Xương Ngập nhìn cô gái một khắc mỉm cười hỏi:
- Vị Gia Gia mà tiểu thư nói đến phải chăng là Phạm Lệnh Công lão tiền bối.
Nàng ánh mắt ngạc nhiên đáp:
- Vâng chính là Gia Gia! Gia Gia yêu quý tiểu nữ nhất, nên đặc biệt dựng ngôi nhà này để tiểu nữ có thể mỗi ngày ngắm hoa cúc nở trên Đại Thảo Nguyên.
Quay lại hỏi:
- Điện Hạ có thích ngắm hoa cúc không?
Xương Ngập bối rối trả lời nàng:
- Ta… có! Nhưng Tiểu thư có thể không gọi ta là Điện Hạ không! Ta bây giờ…không còn là Điện Hạ nữa. - Hắn nói có vẻ buồn.
Nàng không muốn nhìn thấy hắn buồn, nhanh nhảu nói:
- Vậy …muội gọi huynh là gì?
- Cứ gọi Ngô ca ca được rồi.
Hắn cười đưa mắt qua cửa sổ ngắm nhìn đại thảo nguyên hoa cúc, một cảm giác thật yên bình, đã lâu rồi hắn không có được cảm giác yên bình như vậy, hắn mơ hồ thấy mình đã ngửi mùi hương này trong suốt mấy ngày qua, trong mùi hương còn có một điệu nhạc du dương, hắn quay sang nhìn tiểu nha đầu đầy trìu mến,
“Nha đầu này đã chăm sóc ta suốt 7 ngày qua sao”
Hắn vừa nghĩ vừa tưởng tượng ra cái cảnh ấy hẳn là rất khó khăn, hắn một võ tướng thân hình cao lớn, còn nha đầu kia liễu yếu đào tơ. Hắn giờ một tấm lưng trần với đầy những vết thương được băng cẩn thận, khắp người hắn chỗ nào cũng là thương tích, hắn cảm nhận ở đùi lớn vô cùng đau nhức, nghĩ đến đây mặt hắn ửng đỏ.
Quay lại nhìn chăm chú vào tiểu nha đầu ái ngại nói:
- Đã khiến ngươi thiệt thòi rồi!
Nàng vẫn hồn nhiên, còn tỏ ra rất vui vẻ :
- Không sao! Miễn Ngô Ca khỏe lại là muội vui rồi.
Hắn miễn cưỡng nở một nụ cười cho nàng vui lòng,. trở lại một vẻ trầm tư miên man:
“Xưa nay nam nữ thụ thụ bất tương thân, huống hồ nàng ta đã vì trị thương cho hắn mà đã… Ôi ta đúng thật là chẳng ra cái gì! Nếu chuyện này đồn ra ngoài sau này mang tiếng thất tiết, thử hỏi còn ai dám cưới nàng làm thê tử”
...
“Sau này ta phải có trách nhiệm với nàng, nhưng nếu vậy … hẳn Quân Nghi nàng ấy sẽ rất buồn, họa nàng ấy có cố tỏ ra vui vẻ thì trong lòng cũng không thoải mái, ta không thể phụ Quân Nghi được… Quân Nghi! Nàng và Tỷ Nhi giờ đang ở nơi đâu?”
Hắn ở đó tâm hồn đã bay ra ngoài Đại Thảo Nguyên.
- Ngô Ca! Huynh đang nghĩ gì vậy!
- Ta không…! - Hắn ấp úng.
Nàng vẫn cười hồn nhiên, mà cơ bản thì nàng chả hiểu được mấy suy nghĩ lớn lao như hắn.
- Ta đi lấy Dưỡng Huyết Đan cho huynh uống. -Nói xong nhanh nhảu cất bước đi ngay.
Hắn gọi với lại:
- Tiểu thư khi nào Gia Gia của cô tới?
- Muội không biết! Nhanh thì hai ba ngày muộn thì một tuần trăng!
Hắn trở về với vẻ mặt trần tư. Hắn muốn nhanh chóng gặp Phạm Lệnh Công để hỏi tình hình của nương tử và hài nhi của hắn, tâm hắn lúc này chẳng khác nào hỏa thiêu vì lo lắng, bảy ngày qua không biết họ sống như thế nào.
Nàng vừa đi một lúc đã thấy quay lại, trên môi vẫn còn đọng nụ cười hồn nhiên:
- Dưỡng Huyết Đan này do chính tay muội bào chế, chỉ cần huynh ngoan ngoãn uống thuốc sẽ nhanh chóng hồi phục.
Hắn cũng á khẩu, miễn cưỡng há miệng ngậm viên Dưỡng Huyết Đan của tiểu nha đầu đút cho thầm nghĩ:
“Ta không biết sớm hồi phục hay chết vì tài điều chế dược của nàng”
Hắn nghĩ vậy nhưng cuối cùng vẫn uống hết số đan dược,
“Tiểu nha đầu, nàng thật tốt bụng, lại thập phần xinh đẹp, ai có được nàng hẳn là người may mắn lắm. Ta.., thật lòng xin lỗi nàng!”
Hắn lại nghĩ về nương tử:
“Quân Nghi muội đang ở đâu?”
- Ngọc Dung muội...
Hắn ngập ngừng không biết bắt đầu như thế nào, đôi mắt nàng nhìn hắn tò mò
Cục cục cục…
Một con chim Bồ Câu trắng như tuyết vỗ cánh đậu bên cửa sổ đang cất tiếng gọi nàng.
- A ĐÀO! - Nàng reo lên mừng rỡ.
- Mày đến thăm tao đấy à!
Nàng vội lấy trong cái túi nhỏ đeo bên hông ra một nhúm hạt đỗ màu xanh, rồi xòe bàn tay nhỏ nhắn ra trước mặt chú chim nhỏ, âu yếm nói với nó:
- Ngoan ngoan, của mày đây.
Nàng quay lại nói với hắn:
- Huynh có muốn cho A Đào ăn không?
- Ta…!
Cuối cùng hắn cũng gật đầu, nàng lấy ra một nhúm đậu xanh bỏ vào tay hắn, ra hiệu hắn cho A Đào ăn.
Con Bồ Câu xinh xắn với bộ lông tuyết trắng cẩn trọng nhìn hắn, lại nhìn nhúm đậu xanh hết sức hấp dẫn trên tay hắn.
Quay lại nhìn hắn một lần nữa cuối cùng nó cũng quyết định lại gần vui vẻ xơi món ăn mà nó yêu thích.
- A Đào ngươi càng ngày càng hư ra, bây giờ còn dám ăn thức ăn của người lạ.
Con chim nhỏ làm ngơ như không nghe thấy, nó quay mặt đi tiếp tục ăn đậu.
Nàng giận nó đỏ cả mặt, Xương Ngập thấy vậy dấu dịu:
- Chắc tại nó thấy tiểu thư ở đây nên mới dám!
Nàng gỡ cuộn giấy nhỏ buộc dưới chân nó, còn ấn nhẹ vào đầu nó một cái thầm chửi:
“Ngươi đó thấy trai đẹp là sấn vô, không biết trời đất là gì!”
Liền trêu đùa hắn:
- Mọi khi đến phụ thân muội cho nó ăn nó cũng không thèm ăn, chắc nó thích huynh rồi!
Mặt hắn ửng đỏ, hắn nhìn nàng ngại ngần.
- Muội chỉ đùa thôi mà.- Nàng tưởng hắn giận liền biện minh.
Hắn nhìn con Bồ Câu nói:
- Nó đáng yêu thật đấy!
- Nó đang giả bộ ngây thơ đấy! Nó thực sự rất ương bướng.
Con Bồ Câu xinh đẹp có vẻ không đồng thuận. Nó giũ giũ cánh bay ra ngoài cửa sổ lượn một vòng lớn trên thảo nguyên.
Nàng cẩn thận gỡ cuộn giấy nhỏ ra đọc, sắc mặt có phần hoang mang, Xương Ngập thấy vậy vội hỏi:
- Trong giấy viết gì vậy?
Nàng vội vã phân trần:
- Gia Gia muội báo tin: Dương Tam Kha sắp tới đây. Bảo muội đưa huynh đến Đào Hoa Đảo.
- Đào Hoa Đảo?-Hắn hỏi lại.
Địa danh này hắn dù thân là một Đại Hoàng Tử cũng chưa bao giờ được nghe tới.
- Đó là thánh địa thiêng của Phạm Gia, người ngoài đều không biết tới nơi này. - Nàng giải thích vội vàng, liền xóa mọi dấu vết trong ngoài.
Đào Hoa Đảo- Thánh Địa của Phạm Gia, cái tên lần đầu tiên hắn được nghe tới, cái thiên hạ này giờ trong lòng hắn sao trở nên nhỏ bé đến vậy, hắn thấy mình cô độc. Hắn không muốn nghĩ nhiều nữa, liền quay lại hỏi tiểu nha đầu:
- Tiểu thư chân ta đang bị thương nặng sao có thể rời khỏi nơi này?
Cô gái thoáng chút hoang mang, nhanh nhảu nói:
- Để ta cõng huynh đi.
Xương Ngập cười khổ :
- Làm sao muội cõng được ta. Ở đây không có ngựa sao ?
- Đây là đất tổ của Phạm Gia, người ngoài không qua lại nơi này, hơn nữa để tránh dấu vết muội thường dùng khinh công để tới đây.
Hắn ngạc nhiên hỏi lại:
- Muội là nữ nhi mà cũng biết võ công sao ?
Nàng nói vẻ không bằng lòng:
- Nữ nhi thì sao chứ!
Hắn gượng cười chữa:
- Là ta thấy nữ nhi thường học cầm kỳ thi họa.
Nàng làm mặt xấu nói:
- Phụ thân muội cũng bắt muội học mấy thứ đó, nuội học không nổi nên thường trốn đến đây.
Hắn cười lớn:
- Gia Gia muội cũng tiếp tay cho muội sao!
Nàng tự hào nói:
- Gia Gia thương muội nhất, Gia Gia nói số muội phải cầm kiếm, có học đàn hay không cũng không thay đổi được số mệnh.
Nàng chợt nghĩ ra điều gì đó,
- Phải rồi! Sau nhà còn một chiếc xe kéo cũ Gia Gia sử dụng để chuyển vật tư khi dựng căn nhà nhỏ này. Để muội kéo huynh đi.
Nói chưa dứt lời đã vụt ra ngoài, hắn vội nói với theo:
- Ta…
Hắn vốn định nói ‘ ta không đi’ nhưng nàng đã đi mất rồi.
Một lát sau Ngọc Dung kéo về trước cửa một chiếc xe lớn, hai bánh đều làm từ thân cây cắt tròn ra, thân xe cũng làm đơn giản chỉ bằng một thân cây đã đẽo gọt kỹ lưỡng. Nếu chỉ là một cô gái bình thường có lẽ kéo nguyên chiếc xe đã không nổi, nhưng Ngọc Dung dù sao cũng có chút công phu nên không quá khó khăn.
Nàng mở cửa bước vào vội vã nói:
- Để muội cõng huynh ra xe.
Hắn ngập ngừng nói:
- Ta … không đi!
Phía sa từ đại ngàn Trúc Đào bốc lên những đợt khói đen lớn. Ngọc Dung vẻ mặt lo lắng, nước mắt đã chảy xuống hai má hồng nói:
- Huynh không đi muội cũng không đi.
Hắn nghe vậy miễn cưỡng đồng ý.
- Thôi được ta đi với muội!
Trên Đại Thảo Nguyên bình minh tỏa ánh sáng vàng chói chang trên cánh đồng hoa cúc. Hương thơm ngào ngạt thổi trong gió thu. Đã ba ngày nay nam nhân ấy cũng không còn sốt nữa, y ngủ rất ngoan (theo suy nghĩ của riêng tiểu nha đầu). Nàng ngoài những khi tra Kim Sang Dược vào vết thương, cho hắn uống Dưỡng Tâm Đan và Hồi Huyết Đan thì vẫn ngồi bên thềm cửa sổ thổi tiêu, thỉnh thoảng cũng ra ngoài hái một nắm hoa cúc về cắm trên bàn nhỏ.
Đêm qua nàng thức khá muộn vì thay băng cho vết thương trên người hắn, bây giờ vẫn gục bên giường hắn ngủ rất ngon lành. Nàng vận một chiếc áo dài màu lam nhạt, mày phượng, môi hồng chúm chím, làn da trắng hồng khoe trước nắng mai, ngay cả trong giấc ngủ cũng kiều mị vô cùng.
Một ánh sáng chiếu qua ban công lọt vào giường hắn ngủ, Xương Ngập mở mắt. Một mùi thơm phảng phất, chàng thấy xung quanh mọi vật đều xa lạ, suy nghĩ một lát chợt nhớ ra:
“Phải rồi! Ta bị Cẩm Y Vệ thích sát bị thương, là Nghĩa Phụ đã cứu ta về đây, nhưng đây là đâu?”
Hắn càng nghĩ càng hoang mang.
“Còn Quân Nghi nương tử của ta và Tỷ Nhi đâu? Không được, nhất định bọn chúng sẽ quay lại hại nàng và Tỷ Nhi!”
Hắn vùng dậy nói lớn:
- Không ta phải quay lại cứu nàng và Tỷ Nhi!
Hắn chưa rời khỏi gối được bao nhiêu đã thấy toàn thân đau nhức, đầu óc choáng váng mất lực rơi xuống giường,
A a a..
Tiếng động làm tiểu nha đầu áo lam tỉnh giấc, nàng mừng rỡ nói:
- Điện Hạ, người tỉnh rồi sao!
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, hẳn là nàng đang rất vui mừng.
Trong ánh sáng mờ mờ hắn xúc động nói:
- Quân Nghi! Thật là nàng đó sao?
Câu nói ấy khiến nàng rơi xuống vực thẳm, nàng đứng chết lặng ở đó tự nói với bản thân mình:
“Ngươi đúng là kẻ vô tâm, suốt bao ngày qua ta chăm sóc ngươi vậy mà ngươi chỉ nghĩ đến nàng ta,ít nhất ngươi cũng phải hỏi: Nàng là ai?”
Nhưng cuối cùng thì nàng cũng chỉ buồn rầu nói:
- Tiểu nữ tên Ngọc Dung.
Hắn trở về với thực tại, ánh sáng chiếu rõ hơn trong mắt. Đó là một tiểu nữ khoảng chừng 16 tuổi, áo lam nhạt, đôi mắt sáng long lanh, nàng đang nhìn hắn có chút buồn phiền.
- Thật xin lỗi tiểu thư! Không biết đây là nơi nào? Tại sao tại hạ lại ở đây?
Khuôn mặt buồn phiền của nàng bỗng chốc lại trở nên vui vẻ,
- “Ngươi gọi ta là tiểu thư còn được.’’
Nàng cười hồn nhiên:
- Đây là Đại Thảo Nguyên Hun Sơn! Căn nhà này Gia Gia dựng lên cho tiểu nữ! Điện Hạ đang ở trong nhà tiểu nữ, người đã hôn mê được bảy ngày rồi.
Tỏ ra quan tâm, ánh mắt long lanh:
- Vết thương của người chưa khỏi hẳn, cần phải tĩnh dưỡng thêm.
Xương Ngập nhìn cô gái một khắc mỉm cười hỏi:
- Vị Gia Gia mà tiểu thư nói đến phải chăng là Phạm Lệnh Công lão tiền bối.
Nàng ánh mắt ngạc nhiên đáp:
- Vâng chính là Gia Gia! Gia Gia yêu quý tiểu nữ nhất, nên đặc biệt dựng ngôi nhà này để tiểu nữ có thể mỗi ngày ngắm hoa cúc nở trên Đại Thảo Nguyên.
Quay lại hỏi:
- Điện Hạ có thích ngắm hoa cúc không?
Xương Ngập bối rối trả lời nàng:
- Ta… có! Nhưng Tiểu thư có thể không gọi ta là Điện Hạ không! Ta bây giờ…không còn là Điện Hạ nữa. - Hắn nói có vẻ buồn.
Nàng không muốn nhìn thấy hắn buồn, nhanh nhảu nói:
- Vậy …muội gọi huynh là gì?
- Cứ gọi Ngô ca ca được rồi.
Hắn cười đưa mắt qua cửa sổ ngắm nhìn đại thảo nguyên hoa cúc, một cảm giác thật yên bình, đã lâu rồi hắn không có được cảm giác yên bình như vậy, hắn mơ hồ thấy mình đã ngửi mùi hương này trong suốt mấy ngày qua, trong mùi hương còn có một điệu nhạc du dương, hắn quay sang nhìn tiểu nha đầu đầy trìu mến,
“Nha đầu này đã chăm sóc ta suốt 7 ngày qua sao”
Hắn vừa nghĩ vừa tưởng tượng ra cái cảnh ấy hẳn là rất khó khăn, hắn một võ tướng thân hình cao lớn, còn nha đầu kia liễu yếu đào tơ. Hắn giờ một tấm lưng trần với đầy những vết thương được băng cẩn thận, khắp người hắn chỗ nào cũng là thương tích, hắn cảm nhận ở đùi lớn vô cùng đau nhức, nghĩ đến đây mặt hắn ửng đỏ.
Quay lại nhìn chăm chú vào tiểu nha đầu ái ngại nói:
- Đã khiến ngươi thiệt thòi rồi!
Nàng vẫn hồn nhiên, còn tỏ ra rất vui vẻ :
- Không sao! Miễn Ngô Ca khỏe lại là muội vui rồi.
Hắn miễn cưỡng nở một nụ cười cho nàng vui lòng,. trở lại một vẻ trầm tư miên man:
“Xưa nay nam nữ thụ thụ bất tương thân, huống hồ nàng ta đã vì trị thương cho hắn mà đã… Ôi ta đúng thật là chẳng ra cái gì! Nếu chuyện này đồn ra ngoài sau này mang tiếng thất tiết, thử hỏi còn ai dám cưới nàng làm thê tử”
...
“Sau này ta phải có trách nhiệm với nàng, nhưng nếu vậy … hẳn Quân Nghi nàng ấy sẽ rất buồn, họa nàng ấy có cố tỏ ra vui vẻ thì trong lòng cũng không thoải mái, ta không thể phụ Quân Nghi được… Quân Nghi! Nàng và Tỷ Nhi giờ đang ở nơi đâu?”
Hắn ở đó tâm hồn đã bay ra ngoài Đại Thảo Nguyên.
- Ngô Ca! Huynh đang nghĩ gì vậy!
- Ta không…! - Hắn ấp úng.
Nàng vẫn cười hồn nhiên, mà cơ bản thì nàng chả hiểu được mấy suy nghĩ lớn lao như hắn.
- Ta đi lấy Dưỡng Huyết Đan cho huynh uống. -Nói xong nhanh nhảu cất bước đi ngay.
Hắn gọi với lại:
- Tiểu thư khi nào Gia Gia của cô tới?
- Muội không biết! Nhanh thì hai ba ngày muộn thì một tuần trăng!
Hắn trở về với vẻ mặt trần tư. Hắn muốn nhanh chóng gặp Phạm Lệnh Công để hỏi tình hình của nương tử và hài nhi của hắn, tâm hắn lúc này chẳng khác nào hỏa thiêu vì lo lắng, bảy ngày qua không biết họ sống như thế nào.
Nàng vừa đi một lúc đã thấy quay lại, trên môi vẫn còn đọng nụ cười hồn nhiên:
- Dưỡng Huyết Đan này do chính tay muội bào chế, chỉ cần huynh ngoan ngoãn uống thuốc sẽ nhanh chóng hồi phục.
Hắn cũng á khẩu, miễn cưỡng há miệng ngậm viên Dưỡng Huyết Đan của tiểu nha đầu đút cho thầm nghĩ:
“Ta không biết sớm hồi phục hay chết vì tài điều chế dược của nàng”
Hắn nghĩ vậy nhưng cuối cùng vẫn uống hết số đan dược,
“Tiểu nha đầu, nàng thật tốt bụng, lại thập phần xinh đẹp, ai có được nàng hẳn là người may mắn lắm. Ta.., thật lòng xin lỗi nàng!”
Hắn lại nghĩ về nương tử:
“Quân Nghi muội đang ở đâu?”
- Ngọc Dung muội...
Hắn ngập ngừng không biết bắt đầu như thế nào, đôi mắt nàng nhìn hắn tò mò
Cục cục cục…
Một con chim Bồ Câu trắng như tuyết vỗ cánh đậu bên cửa sổ đang cất tiếng gọi nàng.
- A ĐÀO! - Nàng reo lên mừng rỡ.
- Mày đến thăm tao đấy à!
Nàng vội lấy trong cái túi nhỏ đeo bên hông ra một nhúm hạt đỗ màu xanh, rồi xòe bàn tay nhỏ nhắn ra trước mặt chú chim nhỏ, âu yếm nói với nó:
- Ngoan ngoan, của mày đây.
Nàng quay lại nói với hắn:
- Huynh có muốn cho A Đào ăn không?
- Ta…!
Cuối cùng hắn cũng gật đầu, nàng lấy ra một nhúm đậu xanh bỏ vào tay hắn, ra hiệu hắn cho A Đào ăn.
Con Bồ Câu xinh xắn với bộ lông tuyết trắng cẩn trọng nhìn hắn, lại nhìn nhúm đậu xanh hết sức hấp dẫn trên tay hắn.
Quay lại nhìn hắn một lần nữa cuối cùng nó cũng quyết định lại gần vui vẻ xơi món ăn mà nó yêu thích.
- A Đào ngươi càng ngày càng hư ra, bây giờ còn dám ăn thức ăn của người lạ.
Con chim nhỏ làm ngơ như không nghe thấy, nó quay mặt đi tiếp tục ăn đậu.
Nàng giận nó đỏ cả mặt, Xương Ngập thấy vậy dấu dịu:
- Chắc tại nó thấy tiểu thư ở đây nên mới dám!
Nàng gỡ cuộn giấy nhỏ buộc dưới chân nó, còn ấn nhẹ vào đầu nó một cái thầm chửi:
“Ngươi đó thấy trai đẹp là sấn vô, không biết trời đất là gì!”
Liền trêu đùa hắn:
- Mọi khi đến phụ thân muội cho nó ăn nó cũng không thèm ăn, chắc nó thích huynh rồi!
Mặt hắn ửng đỏ, hắn nhìn nàng ngại ngần.
- Muội chỉ đùa thôi mà.- Nàng tưởng hắn giận liền biện minh.
Hắn nhìn con Bồ Câu nói:
- Nó đáng yêu thật đấy!
- Nó đang giả bộ ngây thơ đấy! Nó thực sự rất ương bướng.
Con Bồ Câu xinh đẹp có vẻ không đồng thuận. Nó giũ giũ cánh bay ra ngoài cửa sổ lượn một vòng lớn trên thảo nguyên.
Nàng cẩn thận gỡ cuộn giấy nhỏ ra đọc, sắc mặt có phần hoang mang, Xương Ngập thấy vậy vội hỏi:
- Trong giấy viết gì vậy?
Nàng vội vã phân trần:
- Gia Gia muội báo tin: Dương Tam Kha sắp tới đây. Bảo muội đưa huynh đến Đào Hoa Đảo.
- Đào Hoa Đảo?-Hắn hỏi lại.
Địa danh này hắn dù thân là một Đại Hoàng Tử cũng chưa bao giờ được nghe tới.
- Đó là thánh địa thiêng của Phạm Gia, người ngoài đều không biết tới nơi này. - Nàng giải thích vội vàng, liền xóa mọi dấu vết trong ngoài.
Đào Hoa Đảo- Thánh Địa của Phạm Gia, cái tên lần đầu tiên hắn được nghe tới, cái thiên hạ này giờ trong lòng hắn sao trở nên nhỏ bé đến vậy, hắn thấy mình cô độc. Hắn không muốn nghĩ nhiều nữa, liền quay lại hỏi tiểu nha đầu:
- Tiểu thư chân ta đang bị thương nặng sao có thể rời khỏi nơi này?
Cô gái thoáng chút hoang mang, nhanh nhảu nói:
- Để ta cõng huynh đi.
Xương Ngập cười khổ :
- Làm sao muội cõng được ta. Ở đây không có ngựa sao ?
- Đây là đất tổ của Phạm Gia, người ngoài không qua lại nơi này, hơn nữa để tránh dấu vết muội thường dùng khinh công để tới đây.
Hắn ngạc nhiên hỏi lại:
- Muội là nữ nhi mà cũng biết võ công sao ?
Nàng nói vẻ không bằng lòng:
- Nữ nhi thì sao chứ!
Hắn gượng cười chữa:
- Là ta thấy nữ nhi thường học cầm kỳ thi họa.
Nàng làm mặt xấu nói:
- Phụ thân muội cũng bắt muội học mấy thứ đó, nuội học không nổi nên thường trốn đến đây.
Hắn cười lớn:
- Gia Gia muội cũng tiếp tay cho muội sao!
Nàng tự hào nói:
- Gia Gia thương muội nhất, Gia Gia nói số muội phải cầm kiếm, có học đàn hay không cũng không thay đổi được số mệnh.
Nàng chợt nghĩ ra điều gì đó,
- Phải rồi! Sau nhà còn một chiếc xe kéo cũ Gia Gia sử dụng để chuyển vật tư khi dựng căn nhà nhỏ này. Để muội kéo huynh đi.
Nói chưa dứt lời đã vụt ra ngoài, hắn vội nói với theo:
- Ta…
Hắn vốn định nói ‘ ta không đi’ nhưng nàng đã đi mất rồi.
Một lát sau Ngọc Dung kéo về trước cửa một chiếc xe lớn, hai bánh đều làm từ thân cây cắt tròn ra, thân xe cũng làm đơn giản chỉ bằng một thân cây đã đẽo gọt kỹ lưỡng. Nếu chỉ là một cô gái bình thường có lẽ kéo nguyên chiếc xe đã không nổi, nhưng Ngọc Dung dù sao cũng có chút công phu nên không quá khó khăn.
Nàng mở cửa bước vào vội vã nói:
- Để muội cõng huynh ra xe.
Hắn ngập ngừng nói:
- Ta … không đi!
Phía sa từ đại ngàn Trúc Đào bốc lên những đợt khói đen lớn. Ngọc Dung vẻ mặt lo lắng, nước mắt đã chảy xuống hai má hồng nói:
- Huynh không đi muội cũng không đi.
Hắn nghe vậy miễn cưỡng đồng ý.
- Thôi được ta đi với muội!
/52
|