Hùng Miêu Nhi thở dài: - Vương Lân Hoa thật là độc ác! Vương Lân Hoa…
Thẩm Lãng: - Không biết hắn dùng thứ gì làm mồi mà thế lửa hung tợn như vậy. Con người cơ trí thâm hiểm như hắn cũng hiếm thấy trong thiên hạ.
Đột nhiên có tiếng thét từ trong biển lửa, dù không xa mấy, lại rất yếu ớt. Tiếng thét thê lương của hoảng sợ và tuyệt vọng, khiến người nghe rợn tóc gáy.
Hùng Miêu Nhi cao giọng hỏi: - Còn ai trong biển lửa kia?
Chu Thất Thất giọng căm hận: - Thuộc hạ của Vương Lân Hoa, vừa rồi…
Nàng thuật lại ngắn gọn chuyện ở địa lao, nơi Vương Lân Hoa dùng kế độc gạt nàng
Nàng nghiến răng: - Độc ác với môn hạ của mình như vậy, hắn đơn giản không phải là người!
Thẩm Lãng chợt nói: - Để tôi đi cứu hắn!
Chu Thất Thất thảng thốt: - Anh đi cứu hắn? Anh có biết hắn cũng là…
Thẩm Lãng nhỏ giọng: - Bất kể là ai, hắn cũng là người. Chỉ cần hắn là người, anh không thể nhắm mắt làm ngơ để hắn chết trong biển lửa. Em cũng hiểu…
Lời nói như đinh đóng cột, không ai có thể làm chàng đổi ý.
Thẩm Lãng cởi áo ngoài xé ra làm hai mảnh để trên chỗ tuyết tan, rồi trùm nửa áo ướt sũng lên đầu, cuộn nửa mảnh áo kia thành cây côn. Chẳng đợi ai mở miệng, chàng chạy thẳng vào trong biển lửa, dùng cây côn ướt dập lửa mở đường.
Chỉ trong nháy mắt, bóng chàng mất hút trong biển lửa.
Chu Thất Thất lo lắng gấp gáp, đi tới đi lui, nức nở: - Anh điên rồi, chẳng nghĩ tới mạng mình… lo đi cứu tay chân của Vương Lân Hoa…
Kim Vô Vọng lạnh lùng: - Kim Vô Vọng này bình sanh thấy hắn là người duy nhất xứng danh nam tử đại trượng phu. Kiếp này được làm bạn với hắn, ta chết cũng không uổng!
Hùng Miêu Nhi lớn tiếng: - Hùng Miêu Nhi hôm nay coi như là bội phục hắn.
Lý Trường Thanh, Thiên Pháp đại sư, Liên Thiên Vân, Lãnh Đại cũng đổi sắc.
Lý Trường Thanh thở dài: - Không ngờ Thẩm Lãng lại là người hiệp nghĩa như vậy!
Kim Bất Hoán cười lạnh: - Có gì không ngờ… Tiểu tử Thẩm Lãng nhất định đang làm bộ, cố ý để chúng ta nhìn, dạy chúng ta…
Liên Thiên Vân phẫn nộ hét lớn: - Câm họng! Cái chuyện sống chết giả được sao?
Thiên Pháp đại sư thở dài: - Là thật? Là giả? Cho dù hắn có mưu cầu danh lợi, lấy tánh mạng để làm chuyện này, cũng không dễ…
Kim Bất Hoán cười gằn: - Hắn…
Chu Thất Thất quay phắt lại nhìn hắn, giận dữ quát: - Nói thêm một tiếng, ta lấy mạng ngươi!
Kim Bất Hoán quả nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng. Đối phó loại người như hắn, chỉ dùng biện pháp này mới công hiệu mà thôi.
Lý Trường Thanh thở dài: - Chỉ mong trời không phụ người lành, độ trì Thẩm công tử bình an.
Hùng Miêu Nhi lớn tiếng: - Cây đuốc này đốt Thẩm Lãng được sao!
Tuy Hùng Miêu Nhi nói cứng, nhưng trong lòng lo lắng vô cùng.
Lúc này, có ai không vì Thẩm Lãng mà lo lắng.
Ngọn lửa mỗi lúc một lớn. Thẩm Lãng vẫn bặt tăm. Ngay cả tiếng la cũng không có.
Chu Thất Thất run giọng: - Chẳng lẽ chàng… chàng…
Hùng Miêu Nhi trấn an: - Nàng yên tâm, Thẩm huynh ra bây giờ.
Chu Thất Thất lẩm bẩm: - Không sai, chàng ra ngay bây giờ… chàng sẽ ra tới bây giờ…
Ngọn lửa vẫn rừng rực.
Chu Thất Thất nhìn Hùng Miêu Nhi: - Anh xem… chàng… chàng có thể… hay không đã…
Hùng Miêu Nhi: - Không! Người như hắn… không chuyện gì mà hắn không lường trước được?
Chu Thất Thất: - Không sai… sẽ không… sẽ không…
Một cơn gió lớn tạt qua thổi bừng ngọn lửa. Không ai bảo ai, mọi người đều lui về sau một bước.
Chu Thất Thất rưng rưng: - Lửa lớn như vậy, chúng ta ở ngoài còn không chịu nổi, chàng… chàng…
Hùng Miêu Nhi: - Hắn đâu như chúng ta. Bằng vào cái bản lãnh kinh người của hắn, mười tám tầng địa ngục còn thoát được. Tôi rất yên tâm… rất yên tâm…
Anh cất tiếng cười to, nhưng tiếng cười so với tiếng khóc còn khó nghe hơn.
Chu Thất Thất cũng ráng gượng cười: - Không sai! Người như chàng, ngay cả quỷ cũng thua…
Tuy nàng cười, nhưng nước mắt chảy dài trên má.
Nàng đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy lửa… lửa ngất trời… lửa khiến bầu trời đỏ rực!
Chu Thất Thất: - Chàng… chàng…
Nàng nói không được, quay đầu nhìn Hùng Miêu Nhi.
Anh xanh mặt lặng yên, nói không ra những lời an ủi người khác cũng để tự trấn an.
Kim Vô Vọng nắm chặt hai tay, móng bấu cả vào da thịt.
Chu Thất Thất nhìn hắn rồi nhìn Hùng Miêu Nhi, rốt cục bật khóc lớn.
Bạch Phi Phi đã khóc không thành tiếng.
Ai tin được sẽ có người thoát ra từ ngọn lửa ngất trời như thế. Tuy Thẩm Lãng tài giỏi hơn người, cũng chỉ là xương thịt xác phàm, nào phải đâu kim cương sắt thép.
Huống chi lửa thiêu cả sắt thép kim cương.
Sơn trang cô linh tịch mịch sừng sững giữa đỉnh núi. Nhờ cách rừng cây một mảnh đất trống khá lớn, phía sau lại là đá núi, nên ngọn lửa không lan được xa hơn.
Lý Trường Thanh chợt nói: - Lửa có vẻ nhỏ dần…
Chu Thất Thất đau thương nói theo: - Không sai, lửa nhỏ dần… chàng vẫn có thể đi ra…
Nàng cũng biết không ai có thể ở trong lửa lâu như vậy được, nàng cũng biết hy vọng Thẩm Lãng đi ra là rất mong manh, nhưng nàng quyết không nói ra lời tuyệt vọng.
Lửa mãnh liệt đến đâu rồi cũng yếu dần. Mọi người nhìn trân trân vào ngọn lửa đang tàn, chờ đợi.
Thẩm Lãng đâu chẳng thấy?
Mọi người bắt đầu tuyệt vọng. Tuy chẳng ai nghĩ rằng Thẩm Lãng vẫn có thể đi ra, nhưng không dám mở miệng.
Kim Vô Vọng đột nhiên lớn tiếng: - Điều không đáng làm, dẫu chết cũng không làm. Điều đáng làm, dẫu chết cũng không sợ. Từ cổ chí kim, nghĩa hiệp như thế chỉ một mình Thẩm Lãng. Thẩm huynh, xin nhận một lạy của Kim Vô Vọng.
Hắn vốn lạnh lùng, không nước mắt. Nay hắn quỳ xuống, nước mắt rưng rưng. Con người băng đá này cũng có lúc ngã quỵ, cũng có lúc rơi lệ. Chính hắn cũng không ngờ, trong đời cũng có lúc bị người khác làm cho quỵ ngã lệ rơi.
Hùng Miêu Nhi: - Anh cần gì làm như thế, hắn mà thấy được…
Đột nhiên cũng quỳ xuống, lệ nóng tuôn trào. Nam nhi đầu rơi máu đổ không sợ thứ gì, giờ lại buông ra tiếng khóc thê lương. Tiếng khóc bi thống tràn đầy lòng kính yêu vô hạn.
Lý Trường Thanh lẩm bẩm: - Thẩm Lãng, hôm nay hai vị này vì người rơi lệ, người có chết cũng không tiếc, chết cũng không uổng.
Thiên Pháp đại sư: - Cái chết của nghĩa sĩ nặng tựa núi cao.
Hai người này tuy có bất mãn với Thẩm Lãng, giờ này cũng bất giác lệ nóng doanh tròng.
Liên Thiên Vân cũng lệ rơi đầy mặt, oang oang: - Thẩm Lãng, nếu Liên Thiên Vân sớm biết ngươi như vậy, đánh vỡ đầu cũng muốn làm bạn với ngươi. Chỉ hận ta đã nhìn lầm ngươi.
Lãnh Đại vẫn cắn chặt răng không nói, nhưng môi đã rớm máu, mỗi giọt máu tươi ngậm nỗi đau lòng, muôn ngàn từ ngữ không sao tả được.
Bạch Phi Phi khóc không thành tiếng: - Thẩm…
Cô dùng hết khí lực mới bật ra được một tiếng.
Chu Thất Thất gào lên trong lệ thảm: - Khóc cái gì? Chính cô hại Thẩm Lãng! Nếu không phải vì cô, Vương Lân Hoa sao thoát được để phóng hỏa. Thẩm Lãng sao lại… lại như thế này…
Bạch Phi Phi run giọng: - Không sai… là tôi… tôi… tôi cũng không muốn sống nữa!
Cô bò dậy, định chạy vào ngọn lửa chưa tắt hẳn kia. Chưa được hai bước, cô đã bị Kim Vô Vọng và Hùng Miêu Nhi giữ lại. Cô không sao thoát khỏi tay của hai người, chỉ có khóc rống, chẳng những lệ mà cả máu cũng tuôn.
Chu Thất Thất bần thần lẩm bẩm: - Tốt! Cô không muốn sống, ta còn muốn sống sao…
Chẳng nói chẳng rằng, lao người chạy thẳng vào đám lửa.
Thân pháp của nàng nhanh hơn Bạch Phi Phi gấp mười lần. Còn đang giữ Bạch Phi Phi, Kim Vô Vọng cùng Hùng Miêu Nhi trở tay không kịp. Khi hai người vọt theo, thì thân ảnh Chu Thất Thất đã chìm trong lửa.
Thế lửa tuy đã yếu, vẫn dư sức đốt chết người. Nếu có người đã quyết tâm muốn chết, chết trong ngọn lửa này thật dễ dàng biết bao.
Kim Vô Vọng thất sắc la khản cả tiếng: - Thất Thất… Thất Thất trở lại… Thất Thất trở lại…
Hùng Miêu Nhi sắc mặt thảm thiết vô cùng, la hét ầm trời: - Thất Thất… Thất Thất… Thất Thất… nàng chết không phải… chết không phải…
Tiếng hét vang trời xé nát ruột gan, nhưng cũng chỉ là tiếng hét, làm sao ngăn được quyết tâm của người muốn chết.
Chu Thất Thất không quay đầu lại, cả thân hình tung vào lửa đỏ. Trong chớp mắt, xiêm áo tóc tai của nàng đã bị lửa bén.
Hùng Miêu Nhi gào to: - Thất…
Cùng lúc đó, một thân ảnh từ trong lửa phóng ra, đâm sầm vào Chu Thất Thất, vô tình chặn nàng lại.
Người kia, còn ai ngoài Thẩm Lãng!
Người chàng đầy mồ hôi, trên vai vác một tên nam tử. Cả người hắn ướt sũng như vừa được mò ra từ bồn nước.
Lửa ngất trời cũng không đốt chết được Thẩm Lãng.
Mọi người vừa kinh hoảng vừa vui mừng.
Chu Thất Thất lui bước, ngẩng đầu… rồi lại ngẩng đầu, dụi dụi mắt… rồi lại dụi dụi mắt. Nàng bật khóc nhào vào lòng Thẩm Lãng. Chàng ôm nàng kéo theo ra.
Bạch Phi Phi vừa khóc vừa cười: - Thẩm tướng công…
Kim Vô Vọng tay chân run rẩy: - Là sao? Nhưng… tốt… thật tốt…
Hùng Miêu Nhi ngửa mặt lên trời la lớn: - Lão Thiên nha lão Thiên!
Thẩm Lãng mỉm cười hỏi: - Chẳng lẽ các vị nghĩ rằng tôi đã chết?
Hùng Miêu Nhi: - Thật là một kỳ tích, đơn giản là một kỳ tích!
Chu Thất Thất đấm thình thịch vào ngực Thẩm Lãng, nước mắt giàn giụa: - Anh không chết… Anh không chết… Anh thật không chết…
Thẩm Lãng dịu dàng nhìn nàng cười: - Dù anh chưa bị chết cháy, lại bị em đánh chết mất thôi.
Chu Thất Thất bật cười: - Anh còn ghẹo em! Anh có biết người ta vì anh lo lắng đến dường nào? Nếu anh… em…
Nước mắt chưa khô đã nở nụ cười, nụ cười nở rồi nước mắt vẫn lăn dài trên má.
Thẩm Lãng không kìm được, lộ vẻ cảm động, nhìn nàng lẩm bẩm: - Cũng may mà anh ra sớm một bước…
Kim Bất Hoán nháy con mắt chột lớn tiếng: - Thẩm tướng công, vì người muốn chết cũng không chỉ một mình Chu Thất Thất. Bạch cô nương kia cũng…
Hắn bỗng thấy ánh mắt lạnh như băng của Kim Vô Vọng đang trừng trừng nhìn mình, hoảng hồn không dám nói thêm.
Thẩm Lãng: - Tại hạ làm các vị mệt mỏi lo lắng, xin lỗi!
Chu Thất Thất: - Chỉ xin lỗi coi như xong sao?
Thẩm Lãng cười dịu dàng: - Em muốn anh phải làm sao?
Chu Thất Thất chớp mắt, khẽ nói: - Em muốn anh…
Nàng ghé vào tai Thẩm Lãng rủ rỉ mấy lời mà chẳng ai nghe được.
Sau khi cái vui mừng và kích động tạm lắng xuống, mọi người đã lấy lại bình tĩnh, Kim Vô Vọng hỏi: - Lửa lớn như vậy, tôi nghĩ mãi không ra sao Thẩm huynh có thể thoát thân?
Thẩm Lãng cười: - Sau khi tôi mang được người này ra khỏi địa lao, thế lửa quá lớn, tôi không xông ra ngoài được, chợt nhớ tới gian phòng cứu mạng kia.
Chu Thất Thất ngạc nhiên: - Gian phòng cứu mạng?
Thẩm Lãng: - Chính là gian phòng em bị nạn đó. Lúc vào cứu em, anh đã nhận ra bốn vách phòng đều là tinh thép, lửa lớn cỡ nào cũng khó tổn thương người trong ấy. Anh liền chạy nhanh vào đó tránh lửa.
Chàng nói rất bình thản, nhưng người nghe cũng biết tình hình lúc ấy nghiêm trọng vô cùng.
Hùng Miêu Nhi thở dài: - Trừ Thẩm Lãng, người khác chắc đã chết cháy rồi.
Kim Vô Vọng: - Không sai! Giữa tình huống nguy cấp, bốn bề lửa đỏ, nếu là người khác thì đã hoảng hồn không biết làm gì, sao còn có thể nghĩ tới gian phòng bằng thép tinh đó mà chạy vào tránh lửa.
Hùng Miêu Nhi cười hi hi: - Nếu là tôi, còn nhìn không ra vách phòng kia xây bằng cái gì, đừng nói chi đến lúc hoảng hồn lại nhớ ra mà biết chạy vào.
Kim Vô Vọng: - Vậy mới nói! Phần lớn các kỳ tích là dựa vào sự thông minh và sức lực của chính mình, chứ không phải vì cơ hội may mắn.
Thẩm Lãng lại cười: - Trong phòng đó không dễ chịu chút nào. Bốn bề lửa đỏ, gian phòng sắt kia chẳng khác gì cái lò thiêu.
Chu Thất Thất bật cười: - Còn anh chẳng khác gì con vịt trong lò quay.
Thẩm Lãng cười to: - Không sai! Lúc ấy anh thật đúng như con vịt trong lò quay, cũng giống Tôn Ngộ Không trong lò luyện kim đan của Thái Thượng lão quân. Cửa phòng đóng kín, lão huynh này không thở nổi, chẳng bao lâu thì hôn mê bất tỉnh, như hắn đang trong lò luyện tội.
Mọi người bật cười, nhưng khi nghĩ tới cái phòng sắt kia nóng cỡ nào, cũng không khỏi âm thầm cảm thán, không hiểu Thẩm Lãng làm sao chống nổi cái sức nóng kia.
Tuy người Thẩm Lãng đầy mồ hôi, thần thái lại sảng khoái vô cùng.
Chu Thất Thất cười: - Cũng may mà anh chưa bị luyện tới hỏa nhãn kim tinh như Tôn Ngộ Không.
Chỉ cần Thẩm Lãng không chết, nàng quên hết tất cả những bất hạnh đã qua. Trong chốc lát, đã nghe nàng líu líu lo lo, nói nói cười cười, át cả tiếng của người khác, hoạt bát như Hùng Miêu Nhi cũng không chen vào được.
Tên nam tử kia cũng đã tỉnh lại, đảo mắt một vòng, rồi nhìn Thẩm Lãng không chớp mắt.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Sao hả?
Người kia đáp: - Tôi đang chờ.
Thẩm Lãng cười nói: - Chờ cái gì?
Người kia: - Chờ xem các người muốn làm gì tôi.
Thẩm Lãng bật cười: - Thế ngươi nói chúng ta phải làm sao?
Người kia lạnh lùng: - Tuy người đã cứu mạng tôi, nhưng tôi không cảm kích chút nào đâu. Đừng hy vọng tôi sẽ tiết lộ bất kỳ bí mật gì.
Chu Thất Thất và Hùng Miêu Nhi nổi giận, cùng quát lên: - Đồ súc sinh, đồ không biết điều, ngươi…
Người kia ngắt lời: - Tôi đúng là không biết điều! Tôi đã ở trong tay các người thì tùy ý muốn làm gì cũng được. Người đã cứu mạng tôi, giờ có giết cũng vậy thôi.
Thẩm Lãng khẽ cười, phất tay nói: - Ngươi đi đi!
Người kia ngẩn ngơ: - Đi? Người bảo tôi đi?
Thẩm Lãng: - Không sai!
Người kia kinh ngạc: - Người… người không ép tôi nói ra…
Thẩm Lãng lại cười ngắt lời: - Ép ngươi nói gì?
Người kia: - Vậy sao phải cứu tôi?
Thẩm Lãng: - Cứu ngươi chẳng qua là cứu một mạng người, hoàn toàn không có nguyên nhân nào khác.
Người kia lại càng ngạc nhiên hơn: - Chỉ… chỉ đơn giản vậy sao?
Thẩm Lãng: - Chỉ đơn giản vậy thôi!
Người kia như không tin, nhưng lại không thể không tin. Hắn đứng lên đi vài bước, quả nhiên không ai ngăn cản. Hắn bỗng đứng lại như trời trồng, không nhúc nhích.
Thẩm Lãng cười: - Sao còn chưa đi?
Người kia chậm rãi: - ‘Thi ân bất cầu báo!’ Chuyện này tôi dù chưa thấy cũng có nghe. Nhưng… sự việc này lại hoàn toàn không giống, liều mạng cứu người không quen biết, lại là kẻ đối đầu, tôi không những chưa thấy mà cũng chưa nghe qua bao giờ.
Chu Thất Thất cười: - Hôm nay ngươi lại chính mắt thấy, cảm thấy có chút kỳ quái phải không? Cho ngươi biết, Thẩm tướng công còn làm nhiều việc kỳ quái hơn nữa.
Nam tử kia: - Tôi thật cảm thấy có chút kỳ quái, tôi… tôi…
Hắn đột nhiên quỳ xuống, cúi đầu lí nhí: - Tôi không muốn đi.
Thẩm Lãng vội vàng đỡ hắn: - Mau đứng lên!
Người kia: - Nước chảy chỗ trũng, người chọn đất cao. Chim đậu cây lành, người tìm minh chủ. Dương Đại Lực này tuy là người lỗ mãng, những lời này nghe qua cũng hiểu.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: - Tôi sống trong cảnh tăm tối đã mấy chục năm, đến hôm nay được Thẩm công tử mở mắt. Tôi theo hầu Vương Lân Hoa, thấy trên đời chỉ có người bắt nạt người, người gạt người. Mãi đến hôm nay, mới biết trên đời cũng có người quang minh lỗi lạc, chuyên làm chuyện lỗi lạc quang minh.
Chu Thất Thất cười: - Ngươi nói vòng nói vo cả nửa ngày, rốt cục muốn gì?
Dương Đại Lực đáp: - Tôi cầu mong Thẩm công tử thu dụng tôi, từ nay tôi là nô tài của Thẩm công tử. Từ nay tôi có thể mở mắt ưỡn ngực làm người.
Thẩm Lãng cười: - Cái này… cái này…
Dương Đại Lực: - Vô luận công tử nói sao, tôi cũng quyết đi theo người.
Chu Thất Thất nhìn Thẩm Lãng cười: - Anh đáp ứng hắn cho rồi.
Thẩm Lãng: - Cái này thì… cái này… thôi cũng được, anh đứng lên đi.
Dương Đại Lực mừng rỡ: - Đa tạ Thẩm công tử.
Hắn đứng lên, cười nói: - Hôm qua tiểu nhân còn là nô tài của Vương Lân Hoa, chỉ biết đối với Vương Lân Hoa một dạ trung thành. Hôm nay là người của Thẩm công tử, công tử hỏi chi, tiểu nhân biết gì nói đấy.
Thẩm Lãng cười: - Nếu tôi hỏi anh, hẳn là…
Dương Đại Lực: - Công tử không hỏi, tiểu nhân cũng muốn nói.
Hắn nhíu mày như cố nhớ lại, rồi nói: - Mẫu thân của Vương Lân Hoa chính là em gái của Vân Mộng tiên tử năm xưa. Không ai biết gì về phụ thân của hắn. Bản lãnh của Vương Lân Hoa đều là học từ mẫu thân. Bà học được võ công từ đâu, không ai biết. Tiểu nhân chỉ biết là hai mẹ con hắn tinh thông rất nhiều tuyệt kĩ võ công bí truyền trong thiên hạ.
Chu Thất Thất chợt nói: - Đúng vậy! Tử Sát Thủ… hôm đó ở cổ mộ hại chết mấy người, chắc hẳn là do Vương Lân Hoa ra tay.
Dương Đại Lực như không biết nàng nói gì, bèn nói tiếp: - Trang viện này là một trong những địa điểm bí mật của hai mẹ con hắn. Theo tiểu nhân biết, hai mẹ con hắn có chừng năm sáu chục chỗ tương tự, trải rộng khắp Giang Nam Giang Bắc.
Hùng Miêu Nhi cũng hết hồn: - Năm sáu chục chỗ, hai người này dã tâm quá lớn.
Dương Đại Lực: - Dã tâm của hai mẹ con hắn là gì, tiểu nhân thật không biết, chỉ biết là hai mẹ con hắn thu dụng rất nhiều nhân vật thành danh trong giang hồ.
Hắn nhìn Chu Thất Thất nói tiếp: - Cái tên mặc áo choàng trùm kín người cùng tôi tra hỏi cô nương, cũng là một trong những nhân vật thành danh.
Chu Thất Thất vội hỏi: - Hắn là ai?
Dương Đại Lực: - Hình như người ta gọi hắn là… cái gì… cái gì Kim Ngư…
Chu Thất Thất biến sắc: - Có phải là Vô Lân Kim Ngư Bạch Tống Tam?
Dương Đại Lực vỗ tay: - Không sai, chính là hắn! Nghe nói hắn thường đi lại với những người quý tộc giàu sang, được họ nuôi như là cá vàng, nên có mỹ danh là Kim Ngư. Còn hai chữ Vô Lân kia, có lẽ vì thân pháp của hắn nhanh nhẹn vô cùng, giống như con cá trơn trợt không ai bắt được. Như hôm nay, hắn đã sớm chạy mất rồi.
Chu Thất Thất tức giận: - Khó trách tiểu quỷ Vương Lân Hoa nghĩ đến chuyện gạt tôi. Khó trách tên Kim Ngư không dám chường cái bản mặt thật cho tôi thấy.
Hùng Miêu Nhi: - Hắn nhận ra nàng sao?
Chu Thất Thất: - Hắn là một trong mấy võ sư gia gia tôi nuôi trong nhà. Chuyện nhà tôi có mười thì hắn biết đến chín. Hắn biết rất rõ những gia đình hào phú ở Giang Nam. Vương Lân Hoa thu dụng hắn, chắc là muốn kiếm bạc của những phú hộ kia.
Hùng Miêu Nhi: - Đâu ngờ cái thằng quỷ này tính toán cân nhắc như vậy.
Kim Vô Vọng nhìn Lý Trường Thanh lạnh lùng hỏi: - Những lời này, người nghe được chăng?
Lý Trường Thanh cười giả lả: - Dù chưa nghe những lời này, nhìn Thẩm công tử hành sự cũng đủ rồi. Huynh đệ tôi ngày trước thật là trách lầm công tử.
Thẩm Lãng cười: - Chuyện cũ xin đừng nhắc đến. Hôm nay vãn bối có chút vô lễ với ba vị tiền bối, xin thứ lỗi cho!
Giờ phút này, còn ai trách tội chàng?
Lý Trường Thanh: - Chuyện đám người Triển Anh Tùng đột ngột bỏ mạng cũng thật khó hiểu. Hiện giờ Lãnh Tam đang canh chừng thi thể của họ. Không biết Thẩm công tử có bằng lòng đến quan sát chút chăng?
Liên Thiên Vân cả giận nói lớn: - Cái này là Vương Lân Hoa hạ thủ, cần gì phải nhìn?
Lý Trường Thanh cười nói: - Tuy là thế, nhưng… nhưng trong thiên hạ có loại độc dược như vậy cũng thật khó tưởng tượng, chỉ sợ trong này còn vài bí ẩn.
Thẩm Lãng: - Tiền bối nói không sai, trong này nhất định có bí ẩn. Nhưng xem xét những thi thể cũng chưa chắc có thể tìm ra đầu mối. Muốn phá những bí ẩn này, cần phải điều tra từ căn bản.
Lý Trường Thanh: - Không biết Thẩm công tử muốn bắt đầu từ đâu?
Thẩm Lãng: - Cái này… không giấu gì tiền bối, vãn bối cũng chưa có kế hoạch chi, bây giờ chỉ biết tùy cơ hành sự. Chuyện đến Nhân Nghĩa Trang, trong lúc nhất thời vãn bối sợ chưa làm được.
Lý Trường Thanh cười: - Giang hồ đại loạn, phong ba đã như trước mắt. Nhìn quanh cao thủ võ lâm có thể lãnh đạo quần hào dẹp loạn, ngoài Thẩm công tử, có lẽ không còn ai đảm đương nổi trọng trách này. Thẩm công tử một thân vất vả lo lắng cho an nguy của thiên hạ, lão phu đã thấy. Chỉ mong Thẩm công tử ra đi lần này sẽ thu hoạch được nhiều kết quả. Huynh đệ lão phu ở Nhân Nghĩa Trang chờ tin lành từ công tử.
Nói rồi lão đưa mắt nhìn Kim Vô Vọng, tuy chưa ngỏ lời, nhưng hiển nhiên là có ý muốn hắn giao ra thuốc giải “Thần Tiên Nhất Nhật Tuý”.
Tất nhiên Kim Vô Vọng hiểu, nhưng hắn chỉ có thể dùng “Thần Tiên Nhất Nhật Tuý”, lại không thể giải. Hắn làm tỉnh, ngó lơ nơi khác như không hiểu ý Lý Trường Thanh.
Lý Trường Thanh đằng hắng: - Giờ đây lão phu cũng muốn từ biệt, nhưng…
Thẩm Lãng chỉ đành cười khổ: - ‘Thần Tiên Nhất Nhật Tuý’ sẽ tự giải sau một ngày. Chưa tới một ngày, vãn bối cùng Kim huynh không có cách giải. Xin tiền bối thứ tội cho!
Lý Trường Thanh ngẩn người: - Cái này…
Hùng Miêu Nhi đưa mắt liếc Chu Thất Thất, rồi nhìn Thẩm Lãng, chợt cười: - Tại hạ dù sao cũng không có chuyện gì làm, để tại hạ đưa mấy vị tiền bối về Nhân Nghĩa Trang, tránh các vị chờ lâu bất tiện.
Thẩm Lãng vui vẻ nói: - Thế thì tốt quá! Dương Đại Lực, nhờ anh đưa Thiên Pháp đại sư và Lãnh huynh xuống núi. Sau đó tạm thời ở lại với đại sư chờ tôi, trong lúc chờ đợi sẽ được đại sư dạy dỗ.
Tuy Dương Đại Lực muốn theo Thẩm Lãng, nhưng chỉ nói: - Được!
Thiên Pháp đại sư nãy giờ vẫn yên lặng không mở miệng, bỗng trầm giọng: - Thẩm Lãng, bần tăng kính lòng nhân nghĩa cùng với võ công tuyệt đỉnh của người. Ân oán ngày trước của chúng ta kể như xóa bỏ, nhưng chuyện giữa ta cùng với Hoa Nhị Tiên, xin người chớ can thiệp.
Thẩm Lãng khom người: - Dạ!
Thiên Pháp đại sư: - Tuy nhiên, người có thể yên tâm, bần tăng không phải là hạng thừa cơ bắt nạt người. Trước ngày Hoa Nhị Tiên khôi phục võ công khí lực, Thiên Pháp ta quyết không động đến bà.
Thẩm Lãng: - Đa tạ đại sư!
Kim Bất Hoán nhớn nhác: - Còn tôi? Ai… ai… ai đưa tôi đi?
Kim Vô Vọng lạnh lùng: - Ta! Là ta đưa ngươi…
Kim Bất Hoán rùng mình lắp bắp: - Ngươi… ngươi… Lý công… Lý lão tiền bối… xin đừng bỏ tôi. Xin các người…
Tiếng nói đột nhiên ngưng lại, Kim Vô Vọng đã nắm ngay cằm của hắn.
Lý Trường Thanh nhìn hắn lắc đầu không nói.
Hùng Miêu Nhi đỡ Lý Trường Thanh và Liên Thiên Vân. Dương Đại Lực đỡ Thiên Pháp đại sư cùng Lãnh Đại.
Chu Thất Thất bước tới trước mặt Hùng Miêu Nhi, chớp mắt ngập ngừng: - Anh… anh cũng đi sao?
Hùng Miêu Nhi quay đầu hướng khác, không nhìn nàng, mỉm cười ảm đạm: - Thì… thì cũng phải đi thôi… cũng đã nên đi…
Chu Thất Thất cúi đầu thấp giọng: - Anh… anh… tôi…
Hùng Miêu Nhi ngửa mặt cười to: - Hôm nay từ biệt, ngày sau vẫn còn gặp lại mà. Thẩm huynh, ân cứu mạng, Miêu Nhi không dám dùng lời nói suông, chỉ mong ngày sau… ngày sau… sẽ có dịp… hội ngộ…
Tiếng cười giọng nói đột nhiên thay đổi rồi ngưng hẳn, vội vàng đỡ hai người sải bước đi thẳng xuống núi không nhìn lại.
Chu Thất Thất dõi theo bóng anh, lẩm bẩm: - Miêu Nhi, tôi thật xin lỗi anh, chỉ biết xin lỗi anh.
Hai hạt lệ châu dâng trào nơi khoé mắt.
Kim Vô Vọng: - Mèo này cũng là một chánh nhân quân tử.
Thẩm Lãng thở dài: - Người được Kim huynh khen, hẳn phải là rất tốt.
Chu Thất Thất chợt dậm chân cằn nhằn: - Sao chúng ta còn chưa đi? Còn lưu luyến gì nơi này?
Thẩm Lãng nhỏ nhẹ: - Chúng ta phải ở lại đây thêm chút, anh cần điều tra cái đống tro tàn này. Kim huynh cũng cần ít thời gian xử trí Kim Bất Hoán.
Chu Thất Thất: - Xử trí hắn thế nào?
Thẩm Lãng: - Xử trí hắn thế nào là tùy ý Kim huynh.
Kim Vô Vọng giọng căm hận: - Ác đồ như thế, ta hận không băm hắn ra ngàn mảnh!
Nói rồi nắm cổ Kim Bất Hoán phóng nhanh ra phía sau núi đá.
(Hết hồi 16)
Thẩm Lãng: - Không biết hắn dùng thứ gì làm mồi mà thế lửa hung tợn như vậy. Con người cơ trí thâm hiểm như hắn cũng hiếm thấy trong thiên hạ.
Đột nhiên có tiếng thét từ trong biển lửa, dù không xa mấy, lại rất yếu ớt. Tiếng thét thê lương của hoảng sợ và tuyệt vọng, khiến người nghe rợn tóc gáy.
Hùng Miêu Nhi cao giọng hỏi: - Còn ai trong biển lửa kia?
Chu Thất Thất giọng căm hận: - Thuộc hạ của Vương Lân Hoa, vừa rồi…
Nàng thuật lại ngắn gọn chuyện ở địa lao, nơi Vương Lân Hoa dùng kế độc gạt nàng
Nàng nghiến răng: - Độc ác với môn hạ của mình như vậy, hắn đơn giản không phải là người!
Thẩm Lãng chợt nói: - Để tôi đi cứu hắn!
Chu Thất Thất thảng thốt: - Anh đi cứu hắn? Anh có biết hắn cũng là…
Thẩm Lãng nhỏ giọng: - Bất kể là ai, hắn cũng là người. Chỉ cần hắn là người, anh không thể nhắm mắt làm ngơ để hắn chết trong biển lửa. Em cũng hiểu…
Lời nói như đinh đóng cột, không ai có thể làm chàng đổi ý.
Thẩm Lãng cởi áo ngoài xé ra làm hai mảnh để trên chỗ tuyết tan, rồi trùm nửa áo ướt sũng lên đầu, cuộn nửa mảnh áo kia thành cây côn. Chẳng đợi ai mở miệng, chàng chạy thẳng vào trong biển lửa, dùng cây côn ướt dập lửa mở đường.
Chỉ trong nháy mắt, bóng chàng mất hút trong biển lửa.
Chu Thất Thất lo lắng gấp gáp, đi tới đi lui, nức nở: - Anh điên rồi, chẳng nghĩ tới mạng mình… lo đi cứu tay chân của Vương Lân Hoa…
Kim Vô Vọng lạnh lùng: - Kim Vô Vọng này bình sanh thấy hắn là người duy nhất xứng danh nam tử đại trượng phu. Kiếp này được làm bạn với hắn, ta chết cũng không uổng!
Hùng Miêu Nhi lớn tiếng: - Hùng Miêu Nhi hôm nay coi như là bội phục hắn.
Lý Trường Thanh, Thiên Pháp đại sư, Liên Thiên Vân, Lãnh Đại cũng đổi sắc.
Lý Trường Thanh thở dài: - Không ngờ Thẩm Lãng lại là người hiệp nghĩa như vậy!
Kim Bất Hoán cười lạnh: - Có gì không ngờ… Tiểu tử Thẩm Lãng nhất định đang làm bộ, cố ý để chúng ta nhìn, dạy chúng ta…
Liên Thiên Vân phẫn nộ hét lớn: - Câm họng! Cái chuyện sống chết giả được sao?
Thiên Pháp đại sư thở dài: - Là thật? Là giả? Cho dù hắn có mưu cầu danh lợi, lấy tánh mạng để làm chuyện này, cũng không dễ…
Kim Bất Hoán cười gằn: - Hắn…
Chu Thất Thất quay phắt lại nhìn hắn, giận dữ quát: - Nói thêm một tiếng, ta lấy mạng ngươi!
Kim Bất Hoán quả nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng. Đối phó loại người như hắn, chỉ dùng biện pháp này mới công hiệu mà thôi.
Lý Trường Thanh thở dài: - Chỉ mong trời không phụ người lành, độ trì Thẩm công tử bình an.
Hùng Miêu Nhi lớn tiếng: - Cây đuốc này đốt Thẩm Lãng được sao!
Tuy Hùng Miêu Nhi nói cứng, nhưng trong lòng lo lắng vô cùng.
Lúc này, có ai không vì Thẩm Lãng mà lo lắng.
Ngọn lửa mỗi lúc một lớn. Thẩm Lãng vẫn bặt tăm. Ngay cả tiếng la cũng không có.
Chu Thất Thất run giọng: - Chẳng lẽ chàng… chàng…
Hùng Miêu Nhi trấn an: - Nàng yên tâm, Thẩm huynh ra bây giờ.
Chu Thất Thất lẩm bẩm: - Không sai, chàng ra ngay bây giờ… chàng sẽ ra tới bây giờ…
Ngọn lửa vẫn rừng rực.
Chu Thất Thất nhìn Hùng Miêu Nhi: - Anh xem… chàng… chàng có thể… hay không đã…
Hùng Miêu Nhi: - Không! Người như hắn… không chuyện gì mà hắn không lường trước được?
Chu Thất Thất: - Không sai… sẽ không… sẽ không…
Một cơn gió lớn tạt qua thổi bừng ngọn lửa. Không ai bảo ai, mọi người đều lui về sau một bước.
Chu Thất Thất rưng rưng: - Lửa lớn như vậy, chúng ta ở ngoài còn không chịu nổi, chàng… chàng…
Hùng Miêu Nhi: - Hắn đâu như chúng ta. Bằng vào cái bản lãnh kinh người của hắn, mười tám tầng địa ngục còn thoát được. Tôi rất yên tâm… rất yên tâm…
Anh cất tiếng cười to, nhưng tiếng cười so với tiếng khóc còn khó nghe hơn.
Chu Thất Thất cũng ráng gượng cười: - Không sai! Người như chàng, ngay cả quỷ cũng thua…
Tuy nàng cười, nhưng nước mắt chảy dài trên má.
Nàng đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy lửa… lửa ngất trời… lửa khiến bầu trời đỏ rực!
Chu Thất Thất: - Chàng… chàng…
Nàng nói không được, quay đầu nhìn Hùng Miêu Nhi.
Anh xanh mặt lặng yên, nói không ra những lời an ủi người khác cũng để tự trấn an.
Kim Vô Vọng nắm chặt hai tay, móng bấu cả vào da thịt.
Chu Thất Thất nhìn hắn rồi nhìn Hùng Miêu Nhi, rốt cục bật khóc lớn.
Bạch Phi Phi đã khóc không thành tiếng.
Ai tin được sẽ có người thoát ra từ ngọn lửa ngất trời như thế. Tuy Thẩm Lãng tài giỏi hơn người, cũng chỉ là xương thịt xác phàm, nào phải đâu kim cương sắt thép.
Huống chi lửa thiêu cả sắt thép kim cương.
Sơn trang cô linh tịch mịch sừng sững giữa đỉnh núi. Nhờ cách rừng cây một mảnh đất trống khá lớn, phía sau lại là đá núi, nên ngọn lửa không lan được xa hơn.
Lý Trường Thanh chợt nói: - Lửa có vẻ nhỏ dần…
Chu Thất Thất đau thương nói theo: - Không sai, lửa nhỏ dần… chàng vẫn có thể đi ra…
Nàng cũng biết không ai có thể ở trong lửa lâu như vậy được, nàng cũng biết hy vọng Thẩm Lãng đi ra là rất mong manh, nhưng nàng quyết không nói ra lời tuyệt vọng.
Lửa mãnh liệt đến đâu rồi cũng yếu dần. Mọi người nhìn trân trân vào ngọn lửa đang tàn, chờ đợi.
Thẩm Lãng đâu chẳng thấy?
Mọi người bắt đầu tuyệt vọng. Tuy chẳng ai nghĩ rằng Thẩm Lãng vẫn có thể đi ra, nhưng không dám mở miệng.
Kim Vô Vọng đột nhiên lớn tiếng: - Điều không đáng làm, dẫu chết cũng không làm. Điều đáng làm, dẫu chết cũng không sợ. Từ cổ chí kim, nghĩa hiệp như thế chỉ một mình Thẩm Lãng. Thẩm huynh, xin nhận một lạy của Kim Vô Vọng.
Hắn vốn lạnh lùng, không nước mắt. Nay hắn quỳ xuống, nước mắt rưng rưng. Con người băng đá này cũng có lúc ngã quỵ, cũng có lúc rơi lệ. Chính hắn cũng không ngờ, trong đời cũng có lúc bị người khác làm cho quỵ ngã lệ rơi.
Hùng Miêu Nhi: - Anh cần gì làm như thế, hắn mà thấy được…
Đột nhiên cũng quỳ xuống, lệ nóng tuôn trào. Nam nhi đầu rơi máu đổ không sợ thứ gì, giờ lại buông ra tiếng khóc thê lương. Tiếng khóc bi thống tràn đầy lòng kính yêu vô hạn.
Lý Trường Thanh lẩm bẩm: - Thẩm Lãng, hôm nay hai vị này vì người rơi lệ, người có chết cũng không tiếc, chết cũng không uổng.
Thiên Pháp đại sư: - Cái chết của nghĩa sĩ nặng tựa núi cao.
Hai người này tuy có bất mãn với Thẩm Lãng, giờ này cũng bất giác lệ nóng doanh tròng.
Liên Thiên Vân cũng lệ rơi đầy mặt, oang oang: - Thẩm Lãng, nếu Liên Thiên Vân sớm biết ngươi như vậy, đánh vỡ đầu cũng muốn làm bạn với ngươi. Chỉ hận ta đã nhìn lầm ngươi.
Lãnh Đại vẫn cắn chặt răng không nói, nhưng môi đã rớm máu, mỗi giọt máu tươi ngậm nỗi đau lòng, muôn ngàn từ ngữ không sao tả được.
Bạch Phi Phi khóc không thành tiếng: - Thẩm…
Cô dùng hết khí lực mới bật ra được một tiếng.
Chu Thất Thất gào lên trong lệ thảm: - Khóc cái gì? Chính cô hại Thẩm Lãng! Nếu không phải vì cô, Vương Lân Hoa sao thoát được để phóng hỏa. Thẩm Lãng sao lại… lại như thế này…
Bạch Phi Phi run giọng: - Không sai… là tôi… tôi… tôi cũng không muốn sống nữa!
Cô bò dậy, định chạy vào ngọn lửa chưa tắt hẳn kia. Chưa được hai bước, cô đã bị Kim Vô Vọng và Hùng Miêu Nhi giữ lại. Cô không sao thoát khỏi tay của hai người, chỉ có khóc rống, chẳng những lệ mà cả máu cũng tuôn.
Chu Thất Thất bần thần lẩm bẩm: - Tốt! Cô không muốn sống, ta còn muốn sống sao…
Chẳng nói chẳng rằng, lao người chạy thẳng vào đám lửa.
Thân pháp của nàng nhanh hơn Bạch Phi Phi gấp mười lần. Còn đang giữ Bạch Phi Phi, Kim Vô Vọng cùng Hùng Miêu Nhi trở tay không kịp. Khi hai người vọt theo, thì thân ảnh Chu Thất Thất đã chìm trong lửa.
Thế lửa tuy đã yếu, vẫn dư sức đốt chết người. Nếu có người đã quyết tâm muốn chết, chết trong ngọn lửa này thật dễ dàng biết bao.
Kim Vô Vọng thất sắc la khản cả tiếng: - Thất Thất… Thất Thất trở lại… Thất Thất trở lại…
Hùng Miêu Nhi sắc mặt thảm thiết vô cùng, la hét ầm trời: - Thất Thất… Thất Thất… Thất Thất… nàng chết không phải… chết không phải…
Tiếng hét vang trời xé nát ruột gan, nhưng cũng chỉ là tiếng hét, làm sao ngăn được quyết tâm của người muốn chết.
Chu Thất Thất không quay đầu lại, cả thân hình tung vào lửa đỏ. Trong chớp mắt, xiêm áo tóc tai của nàng đã bị lửa bén.
Hùng Miêu Nhi gào to: - Thất…
Cùng lúc đó, một thân ảnh từ trong lửa phóng ra, đâm sầm vào Chu Thất Thất, vô tình chặn nàng lại.
Người kia, còn ai ngoài Thẩm Lãng!
Người chàng đầy mồ hôi, trên vai vác một tên nam tử. Cả người hắn ướt sũng như vừa được mò ra từ bồn nước.
Lửa ngất trời cũng không đốt chết được Thẩm Lãng.
Mọi người vừa kinh hoảng vừa vui mừng.
Chu Thất Thất lui bước, ngẩng đầu… rồi lại ngẩng đầu, dụi dụi mắt… rồi lại dụi dụi mắt. Nàng bật khóc nhào vào lòng Thẩm Lãng. Chàng ôm nàng kéo theo ra.
Bạch Phi Phi vừa khóc vừa cười: - Thẩm tướng công…
Kim Vô Vọng tay chân run rẩy: - Là sao? Nhưng… tốt… thật tốt…
Hùng Miêu Nhi ngửa mặt lên trời la lớn: - Lão Thiên nha lão Thiên!
Thẩm Lãng mỉm cười hỏi: - Chẳng lẽ các vị nghĩ rằng tôi đã chết?
Hùng Miêu Nhi: - Thật là một kỳ tích, đơn giản là một kỳ tích!
Chu Thất Thất đấm thình thịch vào ngực Thẩm Lãng, nước mắt giàn giụa: - Anh không chết… Anh không chết… Anh thật không chết…
Thẩm Lãng dịu dàng nhìn nàng cười: - Dù anh chưa bị chết cháy, lại bị em đánh chết mất thôi.
Chu Thất Thất bật cười: - Anh còn ghẹo em! Anh có biết người ta vì anh lo lắng đến dường nào? Nếu anh… em…
Nước mắt chưa khô đã nở nụ cười, nụ cười nở rồi nước mắt vẫn lăn dài trên má.
Thẩm Lãng không kìm được, lộ vẻ cảm động, nhìn nàng lẩm bẩm: - Cũng may mà anh ra sớm một bước…
Kim Bất Hoán nháy con mắt chột lớn tiếng: - Thẩm tướng công, vì người muốn chết cũng không chỉ một mình Chu Thất Thất. Bạch cô nương kia cũng…
Hắn bỗng thấy ánh mắt lạnh như băng của Kim Vô Vọng đang trừng trừng nhìn mình, hoảng hồn không dám nói thêm.
Thẩm Lãng: - Tại hạ làm các vị mệt mỏi lo lắng, xin lỗi!
Chu Thất Thất: - Chỉ xin lỗi coi như xong sao?
Thẩm Lãng cười dịu dàng: - Em muốn anh phải làm sao?
Chu Thất Thất chớp mắt, khẽ nói: - Em muốn anh…
Nàng ghé vào tai Thẩm Lãng rủ rỉ mấy lời mà chẳng ai nghe được.
Sau khi cái vui mừng và kích động tạm lắng xuống, mọi người đã lấy lại bình tĩnh, Kim Vô Vọng hỏi: - Lửa lớn như vậy, tôi nghĩ mãi không ra sao Thẩm huynh có thể thoát thân?
Thẩm Lãng cười: - Sau khi tôi mang được người này ra khỏi địa lao, thế lửa quá lớn, tôi không xông ra ngoài được, chợt nhớ tới gian phòng cứu mạng kia.
Chu Thất Thất ngạc nhiên: - Gian phòng cứu mạng?
Thẩm Lãng: - Chính là gian phòng em bị nạn đó. Lúc vào cứu em, anh đã nhận ra bốn vách phòng đều là tinh thép, lửa lớn cỡ nào cũng khó tổn thương người trong ấy. Anh liền chạy nhanh vào đó tránh lửa.
Chàng nói rất bình thản, nhưng người nghe cũng biết tình hình lúc ấy nghiêm trọng vô cùng.
Hùng Miêu Nhi thở dài: - Trừ Thẩm Lãng, người khác chắc đã chết cháy rồi.
Kim Vô Vọng: - Không sai! Giữa tình huống nguy cấp, bốn bề lửa đỏ, nếu là người khác thì đã hoảng hồn không biết làm gì, sao còn có thể nghĩ tới gian phòng bằng thép tinh đó mà chạy vào tránh lửa.
Hùng Miêu Nhi cười hi hi: - Nếu là tôi, còn nhìn không ra vách phòng kia xây bằng cái gì, đừng nói chi đến lúc hoảng hồn lại nhớ ra mà biết chạy vào.
Kim Vô Vọng: - Vậy mới nói! Phần lớn các kỳ tích là dựa vào sự thông minh và sức lực của chính mình, chứ không phải vì cơ hội may mắn.
Thẩm Lãng lại cười: - Trong phòng đó không dễ chịu chút nào. Bốn bề lửa đỏ, gian phòng sắt kia chẳng khác gì cái lò thiêu.
Chu Thất Thất bật cười: - Còn anh chẳng khác gì con vịt trong lò quay.
Thẩm Lãng cười to: - Không sai! Lúc ấy anh thật đúng như con vịt trong lò quay, cũng giống Tôn Ngộ Không trong lò luyện kim đan của Thái Thượng lão quân. Cửa phòng đóng kín, lão huynh này không thở nổi, chẳng bao lâu thì hôn mê bất tỉnh, như hắn đang trong lò luyện tội.
Mọi người bật cười, nhưng khi nghĩ tới cái phòng sắt kia nóng cỡ nào, cũng không khỏi âm thầm cảm thán, không hiểu Thẩm Lãng làm sao chống nổi cái sức nóng kia.
Tuy người Thẩm Lãng đầy mồ hôi, thần thái lại sảng khoái vô cùng.
Chu Thất Thất cười: - Cũng may mà anh chưa bị luyện tới hỏa nhãn kim tinh như Tôn Ngộ Không.
Chỉ cần Thẩm Lãng không chết, nàng quên hết tất cả những bất hạnh đã qua. Trong chốc lát, đã nghe nàng líu líu lo lo, nói nói cười cười, át cả tiếng của người khác, hoạt bát như Hùng Miêu Nhi cũng không chen vào được.
Tên nam tử kia cũng đã tỉnh lại, đảo mắt một vòng, rồi nhìn Thẩm Lãng không chớp mắt.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Sao hả?
Người kia đáp: - Tôi đang chờ.
Thẩm Lãng cười nói: - Chờ cái gì?
Người kia: - Chờ xem các người muốn làm gì tôi.
Thẩm Lãng bật cười: - Thế ngươi nói chúng ta phải làm sao?
Người kia lạnh lùng: - Tuy người đã cứu mạng tôi, nhưng tôi không cảm kích chút nào đâu. Đừng hy vọng tôi sẽ tiết lộ bất kỳ bí mật gì.
Chu Thất Thất và Hùng Miêu Nhi nổi giận, cùng quát lên: - Đồ súc sinh, đồ không biết điều, ngươi…
Người kia ngắt lời: - Tôi đúng là không biết điều! Tôi đã ở trong tay các người thì tùy ý muốn làm gì cũng được. Người đã cứu mạng tôi, giờ có giết cũng vậy thôi.
Thẩm Lãng khẽ cười, phất tay nói: - Ngươi đi đi!
Người kia ngẩn ngơ: - Đi? Người bảo tôi đi?
Thẩm Lãng: - Không sai!
Người kia kinh ngạc: - Người… người không ép tôi nói ra…
Thẩm Lãng lại cười ngắt lời: - Ép ngươi nói gì?
Người kia: - Vậy sao phải cứu tôi?
Thẩm Lãng: - Cứu ngươi chẳng qua là cứu một mạng người, hoàn toàn không có nguyên nhân nào khác.
Người kia lại càng ngạc nhiên hơn: - Chỉ… chỉ đơn giản vậy sao?
Thẩm Lãng: - Chỉ đơn giản vậy thôi!
Người kia như không tin, nhưng lại không thể không tin. Hắn đứng lên đi vài bước, quả nhiên không ai ngăn cản. Hắn bỗng đứng lại như trời trồng, không nhúc nhích.
Thẩm Lãng cười: - Sao còn chưa đi?
Người kia chậm rãi: - ‘Thi ân bất cầu báo!’ Chuyện này tôi dù chưa thấy cũng có nghe. Nhưng… sự việc này lại hoàn toàn không giống, liều mạng cứu người không quen biết, lại là kẻ đối đầu, tôi không những chưa thấy mà cũng chưa nghe qua bao giờ.
Chu Thất Thất cười: - Hôm nay ngươi lại chính mắt thấy, cảm thấy có chút kỳ quái phải không? Cho ngươi biết, Thẩm tướng công còn làm nhiều việc kỳ quái hơn nữa.
Nam tử kia: - Tôi thật cảm thấy có chút kỳ quái, tôi… tôi…
Hắn đột nhiên quỳ xuống, cúi đầu lí nhí: - Tôi không muốn đi.
Thẩm Lãng vội vàng đỡ hắn: - Mau đứng lên!
Người kia: - Nước chảy chỗ trũng, người chọn đất cao. Chim đậu cây lành, người tìm minh chủ. Dương Đại Lực này tuy là người lỗ mãng, những lời này nghe qua cũng hiểu.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: - Tôi sống trong cảnh tăm tối đã mấy chục năm, đến hôm nay được Thẩm công tử mở mắt. Tôi theo hầu Vương Lân Hoa, thấy trên đời chỉ có người bắt nạt người, người gạt người. Mãi đến hôm nay, mới biết trên đời cũng có người quang minh lỗi lạc, chuyên làm chuyện lỗi lạc quang minh.
Chu Thất Thất cười: - Ngươi nói vòng nói vo cả nửa ngày, rốt cục muốn gì?
Dương Đại Lực đáp: - Tôi cầu mong Thẩm công tử thu dụng tôi, từ nay tôi là nô tài của Thẩm công tử. Từ nay tôi có thể mở mắt ưỡn ngực làm người.
Thẩm Lãng cười: - Cái này… cái này…
Dương Đại Lực: - Vô luận công tử nói sao, tôi cũng quyết đi theo người.
Chu Thất Thất nhìn Thẩm Lãng cười: - Anh đáp ứng hắn cho rồi.
Thẩm Lãng: - Cái này thì… cái này… thôi cũng được, anh đứng lên đi.
Dương Đại Lực mừng rỡ: - Đa tạ Thẩm công tử.
Hắn đứng lên, cười nói: - Hôm qua tiểu nhân còn là nô tài của Vương Lân Hoa, chỉ biết đối với Vương Lân Hoa một dạ trung thành. Hôm nay là người của Thẩm công tử, công tử hỏi chi, tiểu nhân biết gì nói đấy.
Thẩm Lãng cười: - Nếu tôi hỏi anh, hẳn là…
Dương Đại Lực: - Công tử không hỏi, tiểu nhân cũng muốn nói.
Hắn nhíu mày như cố nhớ lại, rồi nói: - Mẫu thân của Vương Lân Hoa chính là em gái của Vân Mộng tiên tử năm xưa. Không ai biết gì về phụ thân của hắn. Bản lãnh của Vương Lân Hoa đều là học từ mẫu thân. Bà học được võ công từ đâu, không ai biết. Tiểu nhân chỉ biết là hai mẹ con hắn tinh thông rất nhiều tuyệt kĩ võ công bí truyền trong thiên hạ.
Chu Thất Thất chợt nói: - Đúng vậy! Tử Sát Thủ… hôm đó ở cổ mộ hại chết mấy người, chắc hẳn là do Vương Lân Hoa ra tay.
Dương Đại Lực như không biết nàng nói gì, bèn nói tiếp: - Trang viện này là một trong những địa điểm bí mật của hai mẹ con hắn. Theo tiểu nhân biết, hai mẹ con hắn có chừng năm sáu chục chỗ tương tự, trải rộng khắp Giang Nam Giang Bắc.
Hùng Miêu Nhi cũng hết hồn: - Năm sáu chục chỗ, hai người này dã tâm quá lớn.
Dương Đại Lực: - Dã tâm của hai mẹ con hắn là gì, tiểu nhân thật không biết, chỉ biết là hai mẹ con hắn thu dụng rất nhiều nhân vật thành danh trong giang hồ.
Hắn nhìn Chu Thất Thất nói tiếp: - Cái tên mặc áo choàng trùm kín người cùng tôi tra hỏi cô nương, cũng là một trong những nhân vật thành danh.
Chu Thất Thất vội hỏi: - Hắn là ai?
Dương Đại Lực: - Hình như người ta gọi hắn là… cái gì… cái gì Kim Ngư…
Chu Thất Thất biến sắc: - Có phải là Vô Lân Kim Ngư Bạch Tống Tam?
Dương Đại Lực vỗ tay: - Không sai, chính là hắn! Nghe nói hắn thường đi lại với những người quý tộc giàu sang, được họ nuôi như là cá vàng, nên có mỹ danh là Kim Ngư. Còn hai chữ Vô Lân kia, có lẽ vì thân pháp của hắn nhanh nhẹn vô cùng, giống như con cá trơn trợt không ai bắt được. Như hôm nay, hắn đã sớm chạy mất rồi.
Chu Thất Thất tức giận: - Khó trách tiểu quỷ Vương Lân Hoa nghĩ đến chuyện gạt tôi. Khó trách tên Kim Ngư không dám chường cái bản mặt thật cho tôi thấy.
Hùng Miêu Nhi: - Hắn nhận ra nàng sao?
Chu Thất Thất: - Hắn là một trong mấy võ sư gia gia tôi nuôi trong nhà. Chuyện nhà tôi có mười thì hắn biết đến chín. Hắn biết rất rõ những gia đình hào phú ở Giang Nam. Vương Lân Hoa thu dụng hắn, chắc là muốn kiếm bạc của những phú hộ kia.
Hùng Miêu Nhi: - Đâu ngờ cái thằng quỷ này tính toán cân nhắc như vậy.
Kim Vô Vọng nhìn Lý Trường Thanh lạnh lùng hỏi: - Những lời này, người nghe được chăng?
Lý Trường Thanh cười giả lả: - Dù chưa nghe những lời này, nhìn Thẩm công tử hành sự cũng đủ rồi. Huynh đệ tôi ngày trước thật là trách lầm công tử.
Thẩm Lãng cười: - Chuyện cũ xin đừng nhắc đến. Hôm nay vãn bối có chút vô lễ với ba vị tiền bối, xin thứ lỗi cho!
Giờ phút này, còn ai trách tội chàng?
Lý Trường Thanh: - Chuyện đám người Triển Anh Tùng đột ngột bỏ mạng cũng thật khó hiểu. Hiện giờ Lãnh Tam đang canh chừng thi thể của họ. Không biết Thẩm công tử có bằng lòng đến quan sát chút chăng?
Liên Thiên Vân cả giận nói lớn: - Cái này là Vương Lân Hoa hạ thủ, cần gì phải nhìn?
Lý Trường Thanh cười nói: - Tuy là thế, nhưng… nhưng trong thiên hạ có loại độc dược như vậy cũng thật khó tưởng tượng, chỉ sợ trong này còn vài bí ẩn.
Thẩm Lãng: - Tiền bối nói không sai, trong này nhất định có bí ẩn. Nhưng xem xét những thi thể cũng chưa chắc có thể tìm ra đầu mối. Muốn phá những bí ẩn này, cần phải điều tra từ căn bản.
Lý Trường Thanh: - Không biết Thẩm công tử muốn bắt đầu từ đâu?
Thẩm Lãng: - Cái này… không giấu gì tiền bối, vãn bối cũng chưa có kế hoạch chi, bây giờ chỉ biết tùy cơ hành sự. Chuyện đến Nhân Nghĩa Trang, trong lúc nhất thời vãn bối sợ chưa làm được.
Lý Trường Thanh cười: - Giang hồ đại loạn, phong ba đã như trước mắt. Nhìn quanh cao thủ võ lâm có thể lãnh đạo quần hào dẹp loạn, ngoài Thẩm công tử, có lẽ không còn ai đảm đương nổi trọng trách này. Thẩm công tử một thân vất vả lo lắng cho an nguy của thiên hạ, lão phu đã thấy. Chỉ mong Thẩm công tử ra đi lần này sẽ thu hoạch được nhiều kết quả. Huynh đệ lão phu ở Nhân Nghĩa Trang chờ tin lành từ công tử.
Nói rồi lão đưa mắt nhìn Kim Vô Vọng, tuy chưa ngỏ lời, nhưng hiển nhiên là có ý muốn hắn giao ra thuốc giải “Thần Tiên Nhất Nhật Tuý”.
Tất nhiên Kim Vô Vọng hiểu, nhưng hắn chỉ có thể dùng “Thần Tiên Nhất Nhật Tuý”, lại không thể giải. Hắn làm tỉnh, ngó lơ nơi khác như không hiểu ý Lý Trường Thanh.
Lý Trường Thanh đằng hắng: - Giờ đây lão phu cũng muốn từ biệt, nhưng…
Thẩm Lãng chỉ đành cười khổ: - ‘Thần Tiên Nhất Nhật Tuý’ sẽ tự giải sau một ngày. Chưa tới một ngày, vãn bối cùng Kim huynh không có cách giải. Xin tiền bối thứ tội cho!
Lý Trường Thanh ngẩn người: - Cái này…
Hùng Miêu Nhi đưa mắt liếc Chu Thất Thất, rồi nhìn Thẩm Lãng, chợt cười: - Tại hạ dù sao cũng không có chuyện gì làm, để tại hạ đưa mấy vị tiền bối về Nhân Nghĩa Trang, tránh các vị chờ lâu bất tiện.
Thẩm Lãng vui vẻ nói: - Thế thì tốt quá! Dương Đại Lực, nhờ anh đưa Thiên Pháp đại sư và Lãnh huynh xuống núi. Sau đó tạm thời ở lại với đại sư chờ tôi, trong lúc chờ đợi sẽ được đại sư dạy dỗ.
Tuy Dương Đại Lực muốn theo Thẩm Lãng, nhưng chỉ nói: - Được!
Thiên Pháp đại sư nãy giờ vẫn yên lặng không mở miệng, bỗng trầm giọng: - Thẩm Lãng, bần tăng kính lòng nhân nghĩa cùng với võ công tuyệt đỉnh của người. Ân oán ngày trước của chúng ta kể như xóa bỏ, nhưng chuyện giữa ta cùng với Hoa Nhị Tiên, xin người chớ can thiệp.
Thẩm Lãng khom người: - Dạ!
Thiên Pháp đại sư: - Tuy nhiên, người có thể yên tâm, bần tăng không phải là hạng thừa cơ bắt nạt người. Trước ngày Hoa Nhị Tiên khôi phục võ công khí lực, Thiên Pháp ta quyết không động đến bà.
Thẩm Lãng: - Đa tạ đại sư!
Kim Bất Hoán nhớn nhác: - Còn tôi? Ai… ai… ai đưa tôi đi?
Kim Vô Vọng lạnh lùng: - Ta! Là ta đưa ngươi…
Kim Bất Hoán rùng mình lắp bắp: - Ngươi… ngươi… Lý công… Lý lão tiền bối… xin đừng bỏ tôi. Xin các người…
Tiếng nói đột nhiên ngưng lại, Kim Vô Vọng đã nắm ngay cằm của hắn.
Lý Trường Thanh nhìn hắn lắc đầu không nói.
Hùng Miêu Nhi đỡ Lý Trường Thanh và Liên Thiên Vân. Dương Đại Lực đỡ Thiên Pháp đại sư cùng Lãnh Đại.
Chu Thất Thất bước tới trước mặt Hùng Miêu Nhi, chớp mắt ngập ngừng: - Anh… anh cũng đi sao?
Hùng Miêu Nhi quay đầu hướng khác, không nhìn nàng, mỉm cười ảm đạm: - Thì… thì cũng phải đi thôi… cũng đã nên đi…
Chu Thất Thất cúi đầu thấp giọng: - Anh… anh… tôi…
Hùng Miêu Nhi ngửa mặt cười to: - Hôm nay từ biệt, ngày sau vẫn còn gặp lại mà. Thẩm huynh, ân cứu mạng, Miêu Nhi không dám dùng lời nói suông, chỉ mong ngày sau… ngày sau… sẽ có dịp… hội ngộ…
Tiếng cười giọng nói đột nhiên thay đổi rồi ngưng hẳn, vội vàng đỡ hai người sải bước đi thẳng xuống núi không nhìn lại.
Chu Thất Thất dõi theo bóng anh, lẩm bẩm: - Miêu Nhi, tôi thật xin lỗi anh, chỉ biết xin lỗi anh.
Hai hạt lệ châu dâng trào nơi khoé mắt.
Kim Vô Vọng: - Mèo này cũng là một chánh nhân quân tử.
Thẩm Lãng thở dài: - Người được Kim huynh khen, hẳn phải là rất tốt.
Chu Thất Thất chợt dậm chân cằn nhằn: - Sao chúng ta còn chưa đi? Còn lưu luyến gì nơi này?
Thẩm Lãng nhỏ nhẹ: - Chúng ta phải ở lại đây thêm chút, anh cần điều tra cái đống tro tàn này. Kim huynh cũng cần ít thời gian xử trí Kim Bất Hoán.
Chu Thất Thất: - Xử trí hắn thế nào?
Thẩm Lãng: - Xử trí hắn thế nào là tùy ý Kim huynh.
Kim Vô Vọng giọng căm hận: - Ác đồ như thế, ta hận không băm hắn ra ngàn mảnh!
Nói rồi nắm cổ Kim Bất Hoán phóng nhanh ra phía sau núi đá.
(Hết hồi 16)
/84
|