Võ Lâm Kim Dung Tournament
Chương 20: Sư Vương biểu diễn Sư Tử Hống Kiếm Ma sáng chế Phi Mã thuật
/61
|
Lại nói chuyện kỳ trước,Vương Trùng Dương cùng đồng đội quăng một mẻ lưới tóm gọn toàn bộ lũ phản động định gây bạo loạn ở đấu trường,đồng thời Độc Cô Cầu Bại cũng thành công trong việc chống phá âm mưu hạ độc của bọn nội gián. Vương lão thấy thời điểm đã tới bèn giật micro của Ban tổ chức leo lên đứng giữa sàn đấu mà phát biểu:
- A lô,a lố a lồ. Một hai ba. Thử máy,thử máy…Quần hùng hảo hán xin ổn định trật tự. Tại hạ Vương Trùng Dương của tập đoàn Toàn Chân có một việc vô cùng quan trọng muốn thông báo với quý vị. Mong mọi người sau khi nghe xong hãy bình tâm tĩnh trí,không ồn ào náo loạn. Chúng tôi đã có kế hoạch hết rồi. A lô a lố a lồ!
Khán giả chỉ đợi có vậy,lập tức ồn ào nhốn nháo,náo loạn vô cùng. Kẻ hò hét chửi bới,người chen lấn định bỏ chạy ra ngoài. Vương lão gào lên vào micro nhằm ổn định tình hình nhưng cũng nào có ai quan tâm. Đúng lúc ấy,có một bóng người tung mình lên khán đài,giật lấy micro từ tay Vương lão mà rằng:
- Cu de lao phu xu ly!
Vương lão còn chưa kịp trả lời,người đó đã đưa micro lên miệng,vận công gầm lên:
- HELLO EVERYBODYYYYYYYYY! MY NAME IS TON TA. ARE YOU READYYYYY???
Thì ra người vừa xuất hiện là Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn,cha nuôi của Minh giáo chủ Trương Vô Kỵ,người thường được gọi với nhiều biệt danh Chú bé tóc vàng quỷ quyệt,quý ông Tây ba lô chơi Rock hay Vua Sư Tử. Tạ Tốn vốn người gốc Ái Nhĩ Lan,tên thật là Tonta,tóc vàng làm xù mì,râu xồm mày rậm,người cao thước chín,ngực to bụng nở. Khi xưa lão khởi nghiệp bằng nghề hát Rock dạo,trong một lần đi lưu diễn chẳng may gặp sóng lớn đánh vỡ thuyền nên trôi dạt đến Trung Nguyên. Nhập gia tùy tục,lão đổi tên thành Tạ Tốn rồi ra nhập câu lạc bộ Minh Hỏa - một dạng như hội dành cho người nước ngoài sống lưu vong thời bấy giờ. Tạ Tốn sở hữu một chất giọng khỏe khoắn,một phong cách biểu diễn rất phũ. Tuy nhiên vì không phát âm chuẩn được tiếng bản địa nên mỗi lần lão hát người ta lại tưởng lão gầm gào gì đấy,dần dà người ta gọi tiết mục đó là Sư Tử Hống còn gọi lão là Kim Mao Sư Vương.
Lại nói chuyện Tạ Tốn giằng được mic gầm lên mấy câu ngoại ngữ khiến cầu trường đang hỗn loạn quay sang dồn hết sự tập trung lên lão. Tạ Tốn hai mắt long lên xòng xọc,lại gầm lên:
- QUÁT ĐỜ HEO? BI QUAI ỚT PỜ LI!
Cả khán đài còn đang xì xào hỏi nhau rằng lão này đang nói gì,thì đây đó có giọng nữ vang lên:
- Tây tây, ai lớp diu Tây. Oăn tây oăn đô la!
Tạ Tốn thấy mọi người đã ổn định lại bèn quăng mic trả cho Vương Trùng Dương rồi tung mình lên khán đài nơi vừa phát ra giọng nói kia. Đoạn hai người ôm eo xà nẹo mà chuồn đi đâu mà “oăn tây oăn đô la” thì không biết. Vương Trùng Dương thấy tình thế đã ổn định trở lại bèn đằng hắng mấy cái lấy giọng rồi cất lời:
- Kính thưa bà con cô bác,đồng bào đồng chí,quần hùng các lộ! Chuyện là dư lày…
Đoạn lão mang câu chuyện khám phá gian mưu,thù trong giặc ngoài ra sao kể ra một lượt cho tất cả mọi người nghe.
Vương lão vốn thiện nghề kể chuyện. Lão kể hay lắm,xúc tích lắm,tình cảm lắm,đôi khi lại khéo léo xen vào đôi ba câu thơ chế rất vui. Thế nên,khác hẳn với không khí náo loạn khi nãy,bây giờ khán đài lại phăng phắc im nghe Vương lão kể,đây đó còn có người ngáp ngủ. Mọi người lắng nghe,có lúc cười ồ,lại có lúc khóc rưng rức theo từng thăng trầm trong truyện. Vương lão kể xong từ bao giờ,mọi người vẫn cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ suy nghĩ về bài học rút ra từ câu chuyện. Bỗng đâu có người buột mồm hỏi:
- Thế bây giờ người nông dân phải làm sao?
Mọi người cũng nhao nhao bè:
- Làm sao? Làm sáo? Làm sao?
Mọi ánh mắt đổ dồn lên Vương chân nhân của chúng ta. Lão mỉm cười,từ tốn vuốt râu,vỗ vỗ vào bụng mà trả lời rằng:
- Kế lui địch đã ở cả đây rồi,mọi người đừng có lo.
Có người nói đùa:
- Ái chà! Chắc hẳn là đại kế vì bụng các hạ to vậy cơ mà! Ha ha ha!
Nhưng mà không ai cười theo cả vì câu đùa nhảm quá.
Vương lão trừng mắt nhìn người đó nghiêm khắc,đoan mới nói tiếp:
- Đúng là đại kế thật nhưng viếc trước mắt bây giờ là quần hùng hãy tập trung theo từng tác phẩm để chúng tôi có thể nắm rõ quân số. Liệu bề phân công công tác cho phù hợp đã.
Trong khi quần hùng lục tục kéo nhau xuống đăng ký với tập trung về các đội,Vương Trùng Dương ngoắc Từ Thiên Hoằng lại mà dặn dò:
- Người xưa có câu,Tri kỷ tri bỉ bách chiến bách thắng…
Từ Thiên Hoằng đớp lời:
- Biết người biết ta trăm trận trăm thắng ạ.
Vương lão trợn mắt:
- Im! Nghe ta nói tiếp đã.
Từ Thiên Hoằng bị mắng,hoảng hồn bịt miệng lại không dám nói leo nữa. Y trong lòng vốn đã coi Vương Trùng Dương như thầy mình nên phản ứng như một đứa học trò bị thày mắng,điệu bộ rất hoạt kê. Vương lão mỉm cười nói tiếp:
- Giờ ngươi sẽ chịu trách nhiệm “biết mình”,nghĩa là ngươi sẽ nắm toàn bộ thông tin về con người của quân ta. Sau khi nắm được quân số các đội,số lượng vũ khí,ngựa chiến…Từ quân sư ngươi hãy phân bố người như thể này…thế này… Sau đó hãy tới gặp ta ở lều chính. Giờ ta và Độc Cô lão sẽ đi “biết người”. Ngươi hiểu chứ? Trong khi chúng ta đi vắng,nếu có việc gì đột xuất xảy ra ở đây,ngươi toàn quyền xử lý hành động.
Từ Thiên Hoằng cung kính chắp tay lĩnh mệnh,rồi chạy đi làm việc. Vương lão nhìn theo cái dáng nhỏ thó,loắt choắt của hắn nở một nụ cười hài lòng,đoạn cũng chuyển thân chạy đi.
.
.
.
Vương lão chạm mặt Độc Cô Cầu Bại ở ngay cửa ra vào. Lão Độc Cô đang quanh quẩn đứng ngoài đó cười đùa,nói chuyện với mấy tay Giang Nam Thất Quái bên lực lượng bảo vệ. Thấy Vương lão đi ra,bọn kia lảng lảng ra đi về vị trí công tác của mình. Chỉ một điều đó cũng thể hiện,vị trí của Vương Trùng Dương hiện tại đã ở một vị trí cao vời,cao như sếp trưởng vậy,thế nên bọn họ sợ bị khiển trách vì không nghiêm túc khi làm nhiệm vụ.
Vương lão nghĩ thầm: “Đời thật khó lường,mới hôm qua còn xin xỏ chúng nó mãi mới đc vào làm nhân viên vệ sinh. Thế mà chỉ một cơ hội đến,có thể chứng tỏ khả năng của mình mà vị trí giữa hai bên đã thay đổi chóng mặt. Từ một lao công,lão chỉ sau một đêm đã trở thành thủ lĩnh lãnh đạo quần hùng.” Nghĩ ngợi lung tung một hồi,lão đã bước tới trước mặt Độc Cô Cầu Bại khi nào không biết. Độc Cô lão nheo mắt nhìn lão,ánh mắt ánh lên vẻ vui mừng:
- Vương lão ngươi nghĩ ngợi gì mà đăm chiêu vậy? Chiến dịch đã thành công bước đầu rồi,ngươi nên vui mừng một chút mới phải.
- À à…Không có gì – Vương lão gãi đầu,lấp liếm – Chỉ là ta tự nhiên thấy mọi việc thuận lợi quá nên có chút ngờ vực thôi. Mà về phía ngươi thế nào? Hành động có gặp phải khó khăn gì không?
- Không! Ta và các huynh đệ cứ theo đúng kế hoạch của ngươi và tiểu tử họ Từ kia sắp xếp. Một nửa cải trang làm thực khách,nửa kia cải trang làm thanh tra vệ sinh an toàn thực phẩm. Ban đầu bọn ta giả bộ đêm qua ăn tiêu,đánh bạc hết sạch tiền,lớn tiếng cãi cọ phía ngoài đường lớn. Quả nhiên có kẻ xuất hiện,nói bọn ta muốn ăn thì theo chúng,chúng đãi ăn uống thoải mái. Đời đâu có chuyện dễ dàng vậy chứ. Khi bọn ta vừa đến nơi,chuẩn bị ăn uống thì đội thanh tra xuất hiện khiến bọn chúng thấy có động,vội tẩu tán đồ đạc. Bọn ta nhân đó bám theo,tới tận sào huyệt nơi bọn chúng cất dấu,rồi ra tay tóm gọn cả lũ. Từ đó bọn ta truy ra toàn bộ hệ thống,đường dây của hành động hạ độc. Ừm,đúng là có chút hơi dễ dàng thật. Ngươi nói ta cũng mới nghĩ đến.
Vương Trùng Dương nói:
- Cũng có thể do chúng ta quá đa nghi. Chúng ta nắm được kế hoạch của chúng rồi lật ngược thế cờ khi bọn chúng bất ngờ,không đề phòng nên mới thành công dễ dàng như vậy. Thôi,tạm thời không nghĩ linh tinh nữa. Ngươi đi cùng ta thám thính tình hình một vòng không?
Độc Cô Cầu Bại gật đầu:
- Đi chứ. Hành động cùng Vương lão ngươi là lạc thú thứ năm ở đời,ta sao bỏ lỡ được. Ha ha!
Vương Trùng Dương cũng cười khà khà,thân thiết vỗ vai Độc Cô Cầu Bại rồi hai người chuyển thân chạy đi. Nơi cửa ra vào sân đấu,Bọn Giang Nam Thất Quái lại túm tụm vào cười đùa nói chuyện tiếp.
.
.
.
Hai lão chạy như điên trên đường. Chẳng hiểu sao tự nhiên hai lão lại nổi hứng trẻ nít rủ nhau chạy thi trên đường đi thám sát thực địa. “Vụt!” một tiếng,Vương lão tạt đầu khiến Độc Cô lão giật mình loạng choạng né tý đâm đầu vào gốc cây. Nóng mặt,lão thúc vào bụng ngựa khiến nó gia tăng tốc lực đuổi theo bám sát đít ngưa Vương lão,nhưng không tài nào vượt lên được. Hai con ngựa sức ngang ngửa nhau,đã tăng hết tốc lực nên khoảng cách đó tuy chỉ là một thân ngựa mà lại vô phương san bằng. Trong cái khó lại ló cái khăn,Độc Cô lão bỗng nảy ra một ý tưởng điên rồ. Lão chỉ dùng một tay nắm cương ngựa,tay kia áp lòng bàn tay xuống thân ngựa,từ từ truyền một luồng nội lực vào đó. Chỉ thấy con ngựa của Độc Cô lão tự nhiên hí to một tiếng,cước lực tăng nhanh trông thấy,phóng vọt tới trước. Vương lão bất ngờ bị vượt qua,miệng la bai bải,thúc ngựa liên hồi nhưng khoảng cách mỗi lúc một xa. Độc Cô Cầu Bại ngoái lại nhìn thấy mình bỏ lại đối thủ mỗi lúc một xa thì khoái trá cười tít mắt,không thấy cờ Tổ quốc đâu. Tới khi mở mắt ra,thì mới thấy một thân cây to bị đổ chắn đường cách độ mươi mét. Giờ thì không hãm lại kịp nữa,trong lúc luống cuống,lão nhấn tay mạnh hơn,lượng công lực lão truyển qua con chiến mã cũng bất chợt tăng lên. Còn cách thân cây độ ba mét,chiến mã bỗng như bay lên nhảy vù qua thân cây. Độc Cô Cầu Bại ngồi trên ngựa,chỉ thấy bỗng như đằng vân giá vũ,giật mình buông tay khỏi thân ngựa. Chiến mã tiếp đất,bốn chân như vô lực khuỵu xuống,ngã lộn một vòng. Độc Cô lão thấy có biến bèn tung người nhảy khỏi lưng ngựa tránh kịp cú té trời giáng. Lão lộn người trên không một vòng,nhẹ nhàng hạ xuống nhất thời ngơ ngẩn nhìn chiến mã đang thở dốc,miệng xùi bọt mép. Vương lão lúc này cũng đã chạy tới nơi,dừng ngựa phía bên kia thân cây mà đi bộ tới chỗ Độc Cô Cầu Bại.
- Ngựa của ngươi vừa bị ma nhập hả? – Vương lão nhìn con ngựa,ánh mắt kiểu như không hiểu nổi.
Độc Cô lão bỗng bật cười khà khà:
- Ta đã có cách biến đội kỵ binh ô hợp,yếu kém của chúng ta thành một binh đoàn thần tốc rồi. Ha ha!
Lần này tới lượt Vương Trùng Dương làm mặt ngớ ngẩn:
- Ý ngươi là…vừa rồi là ngươi làm sao? Haha! Độc Cô lão ngươi đúng là thiên tài. Chúng ta lại có thêm môt phần cơ hội rồi!
Hai lão trẻ nít này lại có ý tưởng gì mới đây
- A lô,a lố a lồ. Một hai ba. Thử máy,thử máy…Quần hùng hảo hán xin ổn định trật tự. Tại hạ Vương Trùng Dương của tập đoàn Toàn Chân có một việc vô cùng quan trọng muốn thông báo với quý vị. Mong mọi người sau khi nghe xong hãy bình tâm tĩnh trí,không ồn ào náo loạn. Chúng tôi đã có kế hoạch hết rồi. A lô a lố a lồ!
Khán giả chỉ đợi có vậy,lập tức ồn ào nhốn nháo,náo loạn vô cùng. Kẻ hò hét chửi bới,người chen lấn định bỏ chạy ra ngoài. Vương lão gào lên vào micro nhằm ổn định tình hình nhưng cũng nào có ai quan tâm. Đúng lúc ấy,có một bóng người tung mình lên khán đài,giật lấy micro từ tay Vương lão mà rằng:
- Cu de lao phu xu ly!
Vương lão còn chưa kịp trả lời,người đó đã đưa micro lên miệng,vận công gầm lên:
- HELLO EVERYBODYYYYYYYYY! MY NAME IS TON TA. ARE YOU READYYYYY???
Thì ra người vừa xuất hiện là Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn,cha nuôi của Minh giáo chủ Trương Vô Kỵ,người thường được gọi với nhiều biệt danh Chú bé tóc vàng quỷ quyệt,quý ông Tây ba lô chơi Rock hay Vua Sư Tử. Tạ Tốn vốn người gốc Ái Nhĩ Lan,tên thật là Tonta,tóc vàng làm xù mì,râu xồm mày rậm,người cao thước chín,ngực to bụng nở. Khi xưa lão khởi nghiệp bằng nghề hát Rock dạo,trong một lần đi lưu diễn chẳng may gặp sóng lớn đánh vỡ thuyền nên trôi dạt đến Trung Nguyên. Nhập gia tùy tục,lão đổi tên thành Tạ Tốn rồi ra nhập câu lạc bộ Minh Hỏa - một dạng như hội dành cho người nước ngoài sống lưu vong thời bấy giờ. Tạ Tốn sở hữu một chất giọng khỏe khoắn,một phong cách biểu diễn rất phũ. Tuy nhiên vì không phát âm chuẩn được tiếng bản địa nên mỗi lần lão hát người ta lại tưởng lão gầm gào gì đấy,dần dà người ta gọi tiết mục đó là Sư Tử Hống còn gọi lão là Kim Mao Sư Vương.
Lại nói chuyện Tạ Tốn giằng được mic gầm lên mấy câu ngoại ngữ khiến cầu trường đang hỗn loạn quay sang dồn hết sự tập trung lên lão. Tạ Tốn hai mắt long lên xòng xọc,lại gầm lên:
- QUÁT ĐỜ HEO? BI QUAI ỚT PỜ LI!
Cả khán đài còn đang xì xào hỏi nhau rằng lão này đang nói gì,thì đây đó có giọng nữ vang lên:
- Tây tây, ai lớp diu Tây. Oăn tây oăn đô la!
Tạ Tốn thấy mọi người đã ổn định lại bèn quăng mic trả cho Vương Trùng Dương rồi tung mình lên khán đài nơi vừa phát ra giọng nói kia. Đoạn hai người ôm eo xà nẹo mà chuồn đi đâu mà “oăn tây oăn đô la” thì không biết. Vương Trùng Dương thấy tình thế đã ổn định trở lại bèn đằng hắng mấy cái lấy giọng rồi cất lời:
- Kính thưa bà con cô bác,đồng bào đồng chí,quần hùng các lộ! Chuyện là dư lày…
Đoạn lão mang câu chuyện khám phá gian mưu,thù trong giặc ngoài ra sao kể ra một lượt cho tất cả mọi người nghe.
Vương lão vốn thiện nghề kể chuyện. Lão kể hay lắm,xúc tích lắm,tình cảm lắm,đôi khi lại khéo léo xen vào đôi ba câu thơ chế rất vui. Thế nên,khác hẳn với không khí náo loạn khi nãy,bây giờ khán đài lại phăng phắc im nghe Vương lão kể,đây đó còn có người ngáp ngủ. Mọi người lắng nghe,có lúc cười ồ,lại có lúc khóc rưng rức theo từng thăng trầm trong truyện. Vương lão kể xong từ bao giờ,mọi người vẫn cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ suy nghĩ về bài học rút ra từ câu chuyện. Bỗng đâu có người buột mồm hỏi:
- Thế bây giờ người nông dân phải làm sao?
Mọi người cũng nhao nhao bè:
- Làm sao? Làm sáo? Làm sao?
Mọi ánh mắt đổ dồn lên Vương chân nhân của chúng ta. Lão mỉm cười,từ tốn vuốt râu,vỗ vỗ vào bụng mà trả lời rằng:
- Kế lui địch đã ở cả đây rồi,mọi người đừng có lo.
Có người nói đùa:
- Ái chà! Chắc hẳn là đại kế vì bụng các hạ to vậy cơ mà! Ha ha ha!
Nhưng mà không ai cười theo cả vì câu đùa nhảm quá.
Vương lão trừng mắt nhìn người đó nghiêm khắc,đoan mới nói tiếp:
- Đúng là đại kế thật nhưng viếc trước mắt bây giờ là quần hùng hãy tập trung theo từng tác phẩm để chúng tôi có thể nắm rõ quân số. Liệu bề phân công công tác cho phù hợp đã.
Trong khi quần hùng lục tục kéo nhau xuống đăng ký với tập trung về các đội,Vương Trùng Dương ngoắc Từ Thiên Hoằng lại mà dặn dò:
- Người xưa có câu,Tri kỷ tri bỉ bách chiến bách thắng…
Từ Thiên Hoằng đớp lời:
- Biết người biết ta trăm trận trăm thắng ạ.
Vương lão trợn mắt:
- Im! Nghe ta nói tiếp đã.
Từ Thiên Hoằng bị mắng,hoảng hồn bịt miệng lại không dám nói leo nữa. Y trong lòng vốn đã coi Vương Trùng Dương như thầy mình nên phản ứng như một đứa học trò bị thày mắng,điệu bộ rất hoạt kê. Vương lão mỉm cười nói tiếp:
- Giờ ngươi sẽ chịu trách nhiệm “biết mình”,nghĩa là ngươi sẽ nắm toàn bộ thông tin về con người của quân ta. Sau khi nắm được quân số các đội,số lượng vũ khí,ngựa chiến…Từ quân sư ngươi hãy phân bố người như thể này…thế này… Sau đó hãy tới gặp ta ở lều chính. Giờ ta và Độc Cô lão sẽ đi “biết người”. Ngươi hiểu chứ? Trong khi chúng ta đi vắng,nếu có việc gì đột xuất xảy ra ở đây,ngươi toàn quyền xử lý hành động.
Từ Thiên Hoằng cung kính chắp tay lĩnh mệnh,rồi chạy đi làm việc. Vương lão nhìn theo cái dáng nhỏ thó,loắt choắt của hắn nở một nụ cười hài lòng,đoạn cũng chuyển thân chạy đi.
.
.
.
Vương lão chạm mặt Độc Cô Cầu Bại ở ngay cửa ra vào. Lão Độc Cô đang quanh quẩn đứng ngoài đó cười đùa,nói chuyện với mấy tay Giang Nam Thất Quái bên lực lượng bảo vệ. Thấy Vương lão đi ra,bọn kia lảng lảng ra đi về vị trí công tác của mình. Chỉ một điều đó cũng thể hiện,vị trí của Vương Trùng Dương hiện tại đã ở một vị trí cao vời,cao như sếp trưởng vậy,thế nên bọn họ sợ bị khiển trách vì không nghiêm túc khi làm nhiệm vụ.
Vương lão nghĩ thầm: “Đời thật khó lường,mới hôm qua còn xin xỏ chúng nó mãi mới đc vào làm nhân viên vệ sinh. Thế mà chỉ một cơ hội đến,có thể chứng tỏ khả năng của mình mà vị trí giữa hai bên đã thay đổi chóng mặt. Từ một lao công,lão chỉ sau một đêm đã trở thành thủ lĩnh lãnh đạo quần hùng.” Nghĩ ngợi lung tung một hồi,lão đã bước tới trước mặt Độc Cô Cầu Bại khi nào không biết. Độc Cô lão nheo mắt nhìn lão,ánh mắt ánh lên vẻ vui mừng:
- Vương lão ngươi nghĩ ngợi gì mà đăm chiêu vậy? Chiến dịch đã thành công bước đầu rồi,ngươi nên vui mừng một chút mới phải.
- À à…Không có gì – Vương lão gãi đầu,lấp liếm – Chỉ là ta tự nhiên thấy mọi việc thuận lợi quá nên có chút ngờ vực thôi. Mà về phía ngươi thế nào? Hành động có gặp phải khó khăn gì không?
- Không! Ta và các huynh đệ cứ theo đúng kế hoạch của ngươi và tiểu tử họ Từ kia sắp xếp. Một nửa cải trang làm thực khách,nửa kia cải trang làm thanh tra vệ sinh an toàn thực phẩm. Ban đầu bọn ta giả bộ đêm qua ăn tiêu,đánh bạc hết sạch tiền,lớn tiếng cãi cọ phía ngoài đường lớn. Quả nhiên có kẻ xuất hiện,nói bọn ta muốn ăn thì theo chúng,chúng đãi ăn uống thoải mái. Đời đâu có chuyện dễ dàng vậy chứ. Khi bọn ta vừa đến nơi,chuẩn bị ăn uống thì đội thanh tra xuất hiện khiến bọn chúng thấy có động,vội tẩu tán đồ đạc. Bọn ta nhân đó bám theo,tới tận sào huyệt nơi bọn chúng cất dấu,rồi ra tay tóm gọn cả lũ. Từ đó bọn ta truy ra toàn bộ hệ thống,đường dây của hành động hạ độc. Ừm,đúng là có chút hơi dễ dàng thật. Ngươi nói ta cũng mới nghĩ đến.
Vương Trùng Dương nói:
- Cũng có thể do chúng ta quá đa nghi. Chúng ta nắm được kế hoạch của chúng rồi lật ngược thế cờ khi bọn chúng bất ngờ,không đề phòng nên mới thành công dễ dàng như vậy. Thôi,tạm thời không nghĩ linh tinh nữa. Ngươi đi cùng ta thám thính tình hình một vòng không?
Độc Cô Cầu Bại gật đầu:
- Đi chứ. Hành động cùng Vương lão ngươi là lạc thú thứ năm ở đời,ta sao bỏ lỡ được. Ha ha!
Vương Trùng Dương cũng cười khà khà,thân thiết vỗ vai Độc Cô Cầu Bại rồi hai người chuyển thân chạy đi. Nơi cửa ra vào sân đấu,Bọn Giang Nam Thất Quái lại túm tụm vào cười đùa nói chuyện tiếp.
.
.
.
Hai lão chạy như điên trên đường. Chẳng hiểu sao tự nhiên hai lão lại nổi hứng trẻ nít rủ nhau chạy thi trên đường đi thám sát thực địa. “Vụt!” một tiếng,Vương lão tạt đầu khiến Độc Cô lão giật mình loạng choạng né tý đâm đầu vào gốc cây. Nóng mặt,lão thúc vào bụng ngựa khiến nó gia tăng tốc lực đuổi theo bám sát đít ngưa Vương lão,nhưng không tài nào vượt lên được. Hai con ngựa sức ngang ngửa nhau,đã tăng hết tốc lực nên khoảng cách đó tuy chỉ là một thân ngựa mà lại vô phương san bằng. Trong cái khó lại ló cái khăn,Độc Cô lão bỗng nảy ra một ý tưởng điên rồ. Lão chỉ dùng một tay nắm cương ngựa,tay kia áp lòng bàn tay xuống thân ngựa,từ từ truyền một luồng nội lực vào đó. Chỉ thấy con ngựa của Độc Cô lão tự nhiên hí to một tiếng,cước lực tăng nhanh trông thấy,phóng vọt tới trước. Vương lão bất ngờ bị vượt qua,miệng la bai bải,thúc ngựa liên hồi nhưng khoảng cách mỗi lúc một xa. Độc Cô Cầu Bại ngoái lại nhìn thấy mình bỏ lại đối thủ mỗi lúc một xa thì khoái trá cười tít mắt,không thấy cờ Tổ quốc đâu. Tới khi mở mắt ra,thì mới thấy một thân cây to bị đổ chắn đường cách độ mươi mét. Giờ thì không hãm lại kịp nữa,trong lúc luống cuống,lão nhấn tay mạnh hơn,lượng công lực lão truyển qua con chiến mã cũng bất chợt tăng lên. Còn cách thân cây độ ba mét,chiến mã bỗng như bay lên nhảy vù qua thân cây. Độc Cô Cầu Bại ngồi trên ngựa,chỉ thấy bỗng như đằng vân giá vũ,giật mình buông tay khỏi thân ngựa. Chiến mã tiếp đất,bốn chân như vô lực khuỵu xuống,ngã lộn một vòng. Độc Cô lão thấy có biến bèn tung người nhảy khỏi lưng ngựa tránh kịp cú té trời giáng. Lão lộn người trên không một vòng,nhẹ nhàng hạ xuống nhất thời ngơ ngẩn nhìn chiến mã đang thở dốc,miệng xùi bọt mép. Vương lão lúc này cũng đã chạy tới nơi,dừng ngựa phía bên kia thân cây mà đi bộ tới chỗ Độc Cô Cầu Bại.
- Ngựa của ngươi vừa bị ma nhập hả? – Vương lão nhìn con ngựa,ánh mắt kiểu như không hiểu nổi.
Độc Cô lão bỗng bật cười khà khà:
- Ta đã có cách biến đội kỵ binh ô hợp,yếu kém của chúng ta thành một binh đoàn thần tốc rồi. Ha ha!
Lần này tới lượt Vương Trùng Dương làm mặt ngớ ngẩn:
- Ý ngươi là…vừa rồi là ngươi làm sao? Haha! Độc Cô lão ngươi đúng là thiên tài. Chúng ta lại có thêm môt phần cơ hội rồi!
Hai lão trẻ nít này lại có ý tưởng gì mới đây
/61
|