Mọi người đều gọi nhân viên phục vụ mới đến là A Bảo. Vóc dáng cân đối, khuôn mặt thánh thiện, làn da trắng trẻo, ngón tay nõn nà, vừa nhìn là biết ngay hắn chưa làm việc nặng nhọc bao giờ, và sự thật cũng đúng y chang. A Bảo vào làm khi quán ăn cần người nhất, nhưng hắn lại là nhân vật khiến người ta tức ói máu, sát thủ số một của quán ăn.
Khi ngày đầu tiên hắn bước vào nhà bếp, ai cũng không đoái hoài đến hắn, chỉ có Tiêu Hồng Vĩ là mỉm cười gật đầu chào.
Có lẽ là lần đầu ra ngoài làm việc nên A Bảo tỏ ra rất căng thẳng, chỉ có điều sau một thời gian làm việc, hắn dần dần thể hiện cho mọi người thấy tài phá hoại của mình, hơn nữa còn bất mãn với ông chủ, tất nhiên ông chủ cũng tỏ thái độ ngược lại. Vì luôn hành động khác người, nên khách vào quán ăn không cách nào nhận được sự phục vụ như đối với thượng đế từ hắn, hắn đưa trưng ra bộ mặt kiểu làm gì được tôi nào. Ông chủ cũng không ngốc, trước khi đến ngày đuổi việc hắn đã nghĩ ra mọi cách trấn áp cơn bạo động của hắn, nhưng dù là thế, hắn vẫn thường hay làm ông chủ thót tim, cứ như ôm lấy quả bom hẹn giờ vậy. Thế là A Bảo chung số phận với Tiêu Hồng Vĩ, được điều từ nhà bếp ra ngoài, đấy cũng là lí do Tiêu Hồng Vĩ trở nên thân thiết với hắn.
Tiêu Hồng Vĩ được A Bảo kể cho nghe đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài làm việc, về gia cảnh của A Bảo, Tiêu Hồng Vĩ cũng không hỏi, hai người nói chuyện với nhau rất tâm đầu ý hợp, thường hay cùng nhau nhìn trộm các cô gái vào quán, tất nhiên không thiếu những lời bình phẩm đánh giá.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, Tiểu Nghi xót xa cho Tiêu Hồng Vĩ phải làm việc ở quán ăn vất vả nên miễn cho hắn không đi mua đồ ăn sáng. Lâm Hạo thì thảnh thơi hơn nhiều, công việc ở cửa hiệu thời trang rất nhàn nhã, còn hí hửng ra mặt vì khuôn mặt tuấn tú của mình đã giúp bà chủ nâng cao doanh số bán hàng.
Có một hôm A Bảo ra ngoài giao thức ăn, vì đi quá lâu nên thức ăn nguội ngắt, thêm vào đó trên đường đi còn đổ hết phần canh, khi vị khách nhìn vào phần ăn liền oán trách ngay: “Cái gì thế này? Món này mà là cho người ăn sao?”
A Bảo nghe xong cũng không nổi giận, càng không giải thích với khách hàng, lúc đó hắn đã thể hiện trí tuệ siêu việt và sức chịu đựng dẻo dai của mình. A Bảo bước thong thả đến trước mặt một cô gái xinh đẹp đang đi trên phố, hỏi: “Xin hỏi cô tôi có giống một con người không?”
Cô gái thấy người này tếu tếu liền cười khanh khách trả lời: “Thì anh vốn là con người mà!”
“Cám ơn!” A Bảo lịch sử cúi chào cô gái xong quay lại, cầm lấy phần thức ăn nhét vào mồm nuốt trôi hết trong vòng 5 phút, xong xuôi còn đưa tay lên chùi miệng, xoa xoa cái bụng căng tròn ra vẻ đắc ý lắm.
“Ơ, sao cậu lại ăn mất phần thức ăn của tôi?” Vị khách kia trố mặt ngạc nhiên trước hành động của A Bảo, hồi lâu sau mới bừng tỉnh, giận dữ quát mắng.
“Tôi làm vậy là vì muốn tốt cho anh đó!” A Bảo thản nhiên nói: “Anh nghi ngờ đây có phải là thức ăn dành cho con người ăn không, thế là tôi đích thân chứng minh cho anh thấy con người ăn được. Anh nên nhớ vào thời xưa chỉ có vua chúa mới có người ăn thử giùm họ đấy, tôi đã phục vụ anh như vua chúa, bây giờ thì đã có thể khẳng định thức ăn này con người có thể ăn được rồi.”
“Cậu… cậu…” Vị khách đã bị A Bảo chọc cho sắp phun máu, cắn chặt môi không biết nói gì nữa.
“Cám ơn quý khách! Phần ăn của quý khách là 15 đồng đó ạ!” A Bảo thông báo.
“Cái gì? Cậu còn đòi tiền tôi nữa cơ à?” Vị khách kia sắp phát điên lên rồi, những người xung quanh cũng bu lại chỉ trích A Bảo, nhưng hắn vẫn tỏ ra bình thản.
“Đừng nhiều lời, không trả tiền bộ muốn ăn quỵt hả? Anh không biết trước đây tôi làm nghề gì sao? Nói cho anh biết nhé, tôi từng lăn lộn chốn giang hồ đấy, anh đừng có ép tôi phải ra tay.” Khuôn mặt thánh thiện nhưng tính tình thì không thánh thiện chút nào.
“Cậu… Thôi được rồi, tôi trả tiền, tôi xem như là bố thí cho ăn mày vậy!” Vị khách đã chán nản đến mức không muốn tiếp tục cù nhây với tên điên này, bèn nhét tiền vào tay A Bảo rồi bỏ đi ngay. Sau chuyện đó, ông chủ nhận được phản ánh đành phải giảm lượng công việc giao cho A Bảo làm, chỉ để hắn làm nhân viên phục vụ trong quán, nhưng một chuyện khác lại xảy ra khiến ông chủ đành hạ quyết tâm đuổi việc hắn.
Hôm đó A Bảo lúc bưng thức ăn lên cho khách đột nhiên phát hiện trong chén canh có một con ruồi, theo lí thì phải bưng trở ngược vào bếp, rồi vớt con ruồi bỏ đi xem như không có gì xảy ra, nhưng A Bảo lại một lần nữa hành động khác người, đúng là hắn có bưng trở ngược vào, nhưng khi cách nhà bếp còn 30 cm thôi, hắn đột nhiên kêu rú lên: “Trong thức ăn có con ruồi!” Đám thực khách trong quán đều chung một phản ứng, đó là nhanh chóng bỏ dở bữa ăn, trả tiền, đứng dậy ra về.
“Thằng khốn! Tao phải đuổi việc mày!” Quán ăn khó khăn lắm mới nườm nượp khách, thế mà chỉ loáng một cái đã vắng tanh như chùa bà đanh, bất kì một ông chủ nào cũng sẽ không thể giữ nổi bình tĩnh.
“Tôi có làm sai chuyện gì đâu mà ông đuổi việc tôi?” A Bảo trưng ra bộ mặt ấm ức, ánh mắt hiên ngang nhìn thẳng vào ông chủ.
“Anh hai ơi, anh không biết vớt con ruồi ra rồi mới bưng cho khách hả? Tại sao lại hét to lên cho cả quán đều nghe thấy?” Ông chủ điên tiết lên, không ngừng cào mạnh vào cái đầu trọc của mình.
“Tôi đâu có biết là không nên nói vậy!” A Bảo hình như đã nhận ra tội lỗi tày đình của mình, cúi mặt lí nhí.
“Thôi bỏ đi!” Bà chủ kịp thời xuất hiện bước tới trước mặt A Bảo, nói: “Cậu em không được phạm sai sót tương tự nữa nhé! Bằng không thì chị buộc lòng phải đuổi việc em đó!” Giọng nói cứ õng ẹo đâu giống đang dạy dỗ nhân viên, giống cô gái đang làm nũng với người tình hơn.
Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang đứng gần đó thật không thể chịu đựng nổi, cả hai đều đưa tay lên bụm miệng đề phòng cười ra tiếng. A Bảo thì nhanh chóng trở lại thái độ vốn có của hắn, cảm kích gật đầu với bà chủ.
“Giọng nói thiệt là mê hồn!” Đang lúc Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang không thể chịu nổi giọng nói ẻo lã của bà chủ, lại nghe vị bếp chính của quán đứng sau lưng cảm thán khen ngợi. Hai người đưa mắt nhìn nhau, chán nản lắc đầu nguầy nguậy.
“Không được, tôi phải đuổi việc nó thôi!” Tuy bà chủ đã tha thứ cho A Bảo, nhưng ông chủ đang đùng đùng nổi giận không chịu bỏ qua, cộng thêm nhìn thấy vợ mình cứ ỏng ẹo nói chuyện với hắn nên càng thêm tức tối, lửa giận bốc cao ngùn ngụt.
“Ông chủ à, ông tha thứ cho A Bảo một lần đi! Lần sao hắn không dám nữa đâu!” Tiêu Hồng Vĩ thấy ông chủ lại sắp nổi đóa, vội lên tiếng nói giúp cho A Bảo.
“Ông chủ ơi, hiện giờ trong quán không đủ người làm việc, ông nghĩ cho các nhân viên khác mà tha cho A Bảo lần này vậy! Ông là phụ mẫu tái sinh của chúng tôi đó!” Tiêu Hồng Vĩ nói ra những lời này làm người nghe mát lòng mát dạ, nịnh bợ là chiêu dập tắt lửa giận hữu hiệu nhất, ông chủ đã nguôi ngoai phần nào.
“Thôi được rồi!” Ông chủ giả vờ suy tư giây lát, thật ra trong lòng ông cũng không muốn đuổi việc A Bảo vào lúc này, quán ăn quả thật đang thiếu nhân lực làm việc, nhưng ông đã tính kĩ rồi, đợi khi tuyển được người khác vào sẽ đuổi việc A Bảo ngay.
“Nếu đã có người nói giúp cho cậu thì tôi sẽ bỏ qua lần này, nhưng lần sau mà cậu còn phạm sai lầm tương tự thì cuốn gói đi ngay!” Nói xong, ông chủ tối sầm mặt bỏ lên lầu.
Đợi khi ông chủ đi khuất, A Bảo bước tới gần Tiêu Hồng Vĩ, nói: “Cám ơn!”
Tiêu Hồng Vĩ mỉm cười gật đầu một cái, nói: “Lần sau chú ý đó! Tuy cậu thường thích chọc giận ông chủ, nhưng việc gì cũng không nên làm quá đáng!” Nói xong, Tiêu Hồng Vĩ quay lưng bước vào bếp.
A Bảo nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Tiêu Hồng Vĩ. Hắn đâu có ngốc, vừa rồi tất nhiên hắn biết không nên hét lên có ruồi trong canh, hắn làm vậy chẳng qua vì ngứa mắt về ông chủ ngày thường hay táy máy tay chân với các nhân viên phục vụ nữ và xem thường mấy người họ, một lí do khác nữa là A Bảo vốn chưa từng nghĩ tới sẽ làm công việc này nghiêm túc, nếu không phải cãi nhau với ông già ngoan cố ở nhà thì hắn đâu phải hạ mình đến đây làm nhân viên phục vụ.
“Chẳng lẽ cậu ta biết vừa rồi mình cố ý?” A Bảo ngờ ngợ trong lòng, lại nhìn về phía nhà bếp.
Khi ngày đầu tiên hắn bước vào nhà bếp, ai cũng không đoái hoài đến hắn, chỉ có Tiêu Hồng Vĩ là mỉm cười gật đầu chào.
Có lẽ là lần đầu ra ngoài làm việc nên A Bảo tỏ ra rất căng thẳng, chỉ có điều sau một thời gian làm việc, hắn dần dần thể hiện cho mọi người thấy tài phá hoại của mình, hơn nữa còn bất mãn với ông chủ, tất nhiên ông chủ cũng tỏ thái độ ngược lại. Vì luôn hành động khác người, nên khách vào quán ăn không cách nào nhận được sự phục vụ như đối với thượng đế từ hắn, hắn đưa trưng ra bộ mặt kiểu làm gì được tôi nào. Ông chủ cũng không ngốc, trước khi đến ngày đuổi việc hắn đã nghĩ ra mọi cách trấn áp cơn bạo động của hắn, nhưng dù là thế, hắn vẫn thường hay làm ông chủ thót tim, cứ như ôm lấy quả bom hẹn giờ vậy. Thế là A Bảo chung số phận với Tiêu Hồng Vĩ, được điều từ nhà bếp ra ngoài, đấy cũng là lí do Tiêu Hồng Vĩ trở nên thân thiết với hắn.
Tiêu Hồng Vĩ được A Bảo kể cho nghe đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài làm việc, về gia cảnh của A Bảo, Tiêu Hồng Vĩ cũng không hỏi, hai người nói chuyện với nhau rất tâm đầu ý hợp, thường hay cùng nhau nhìn trộm các cô gái vào quán, tất nhiên không thiếu những lời bình phẩm đánh giá.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, Tiểu Nghi xót xa cho Tiêu Hồng Vĩ phải làm việc ở quán ăn vất vả nên miễn cho hắn không đi mua đồ ăn sáng. Lâm Hạo thì thảnh thơi hơn nhiều, công việc ở cửa hiệu thời trang rất nhàn nhã, còn hí hửng ra mặt vì khuôn mặt tuấn tú của mình đã giúp bà chủ nâng cao doanh số bán hàng.
Có một hôm A Bảo ra ngoài giao thức ăn, vì đi quá lâu nên thức ăn nguội ngắt, thêm vào đó trên đường đi còn đổ hết phần canh, khi vị khách nhìn vào phần ăn liền oán trách ngay: “Cái gì thế này? Món này mà là cho người ăn sao?”
A Bảo nghe xong cũng không nổi giận, càng không giải thích với khách hàng, lúc đó hắn đã thể hiện trí tuệ siêu việt và sức chịu đựng dẻo dai của mình. A Bảo bước thong thả đến trước mặt một cô gái xinh đẹp đang đi trên phố, hỏi: “Xin hỏi cô tôi có giống một con người không?”
Cô gái thấy người này tếu tếu liền cười khanh khách trả lời: “Thì anh vốn là con người mà!”
“Cám ơn!” A Bảo lịch sử cúi chào cô gái xong quay lại, cầm lấy phần thức ăn nhét vào mồm nuốt trôi hết trong vòng 5 phút, xong xuôi còn đưa tay lên chùi miệng, xoa xoa cái bụng căng tròn ra vẻ đắc ý lắm.
“Ơ, sao cậu lại ăn mất phần thức ăn của tôi?” Vị khách kia trố mặt ngạc nhiên trước hành động của A Bảo, hồi lâu sau mới bừng tỉnh, giận dữ quát mắng.
“Tôi làm vậy là vì muốn tốt cho anh đó!” A Bảo thản nhiên nói: “Anh nghi ngờ đây có phải là thức ăn dành cho con người ăn không, thế là tôi đích thân chứng minh cho anh thấy con người ăn được. Anh nên nhớ vào thời xưa chỉ có vua chúa mới có người ăn thử giùm họ đấy, tôi đã phục vụ anh như vua chúa, bây giờ thì đã có thể khẳng định thức ăn này con người có thể ăn được rồi.”
“Cậu… cậu…” Vị khách đã bị A Bảo chọc cho sắp phun máu, cắn chặt môi không biết nói gì nữa.
“Cám ơn quý khách! Phần ăn của quý khách là 15 đồng đó ạ!” A Bảo thông báo.
“Cái gì? Cậu còn đòi tiền tôi nữa cơ à?” Vị khách kia sắp phát điên lên rồi, những người xung quanh cũng bu lại chỉ trích A Bảo, nhưng hắn vẫn tỏ ra bình thản.
“Đừng nhiều lời, không trả tiền bộ muốn ăn quỵt hả? Anh không biết trước đây tôi làm nghề gì sao? Nói cho anh biết nhé, tôi từng lăn lộn chốn giang hồ đấy, anh đừng có ép tôi phải ra tay.” Khuôn mặt thánh thiện nhưng tính tình thì không thánh thiện chút nào.
“Cậu… Thôi được rồi, tôi trả tiền, tôi xem như là bố thí cho ăn mày vậy!” Vị khách đã chán nản đến mức không muốn tiếp tục cù nhây với tên điên này, bèn nhét tiền vào tay A Bảo rồi bỏ đi ngay. Sau chuyện đó, ông chủ nhận được phản ánh đành phải giảm lượng công việc giao cho A Bảo làm, chỉ để hắn làm nhân viên phục vụ trong quán, nhưng một chuyện khác lại xảy ra khiến ông chủ đành hạ quyết tâm đuổi việc hắn.
Hôm đó A Bảo lúc bưng thức ăn lên cho khách đột nhiên phát hiện trong chén canh có một con ruồi, theo lí thì phải bưng trở ngược vào bếp, rồi vớt con ruồi bỏ đi xem như không có gì xảy ra, nhưng A Bảo lại một lần nữa hành động khác người, đúng là hắn có bưng trở ngược vào, nhưng khi cách nhà bếp còn 30 cm thôi, hắn đột nhiên kêu rú lên: “Trong thức ăn có con ruồi!” Đám thực khách trong quán đều chung một phản ứng, đó là nhanh chóng bỏ dở bữa ăn, trả tiền, đứng dậy ra về.
“Thằng khốn! Tao phải đuổi việc mày!” Quán ăn khó khăn lắm mới nườm nượp khách, thế mà chỉ loáng một cái đã vắng tanh như chùa bà đanh, bất kì một ông chủ nào cũng sẽ không thể giữ nổi bình tĩnh.
“Tôi có làm sai chuyện gì đâu mà ông đuổi việc tôi?” A Bảo trưng ra bộ mặt ấm ức, ánh mắt hiên ngang nhìn thẳng vào ông chủ.
“Anh hai ơi, anh không biết vớt con ruồi ra rồi mới bưng cho khách hả? Tại sao lại hét to lên cho cả quán đều nghe thấy?” Ông chủ điên tiết lên, không ngừng cào mạnh vào cái đầu trọc của mình.
“Tôi đâu có biết là không nên nói vậy!” A Bảo hình như đã nhận ra tội lỗi tày đình của mình, cúi mặt lí nhí.
“Thôi bỏ đi!” Bà chủ kịp thời xuất hiện bước tới trước mặt A Bảo, nói: “Cậu em không được phạm sai sót tương tự nữa nhé! Bằng không thì chị buộc lòng phải đuổi việc em đó!” Giọng nói cứ õng ẹo đâu giống đang dạy dỗ nhân viên, giống cô gái đang làm nũng với người tình hơn.
Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang đứng gần đó thật không thể chịu đựng nổi, cả hai đều đưa tay lên bụm miệng đề phòng cười ra tiếng. A Bảo thì nhanh chóng trở lại thái độ vốn có của hắn, cảm kích gật đầu với bà chủ.
“Giọng nói thiệt là mê hồn!” Đang lúc Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang không thể chịu nổi giọng nói ẻo lã của bà chủ, lại nghe vị bếp chính của quán đứng sau lưng cảm thán khen ngợi. Hai người đưa mắt nhìn nhau, chán nản lắc đầu nguầy nguậy.
“Không được, tôi phải đuổi việc nó thôi!” Tuy bà chủ đã tha thứ cho A Bảo, nhưng ông chủ đang đùng đùng nổi giận không chịu bỏ qua, cộng thêm nhìn thấy vợ mình cứ ỏng ẹo nói chuyện với hắn nên càng thêm tức tối, lửa giận bốc cao ngùn ngụt.
“Ông chủ à, ông tha thứ cho A Bảo một lần đi! Lần sao hắn không dám nữa đâu!” Tiêu Hồng Vĩ thấy ông chủ lại sắp nổi đóa, vội lên tiếng nói giúp cho A Bảo.
“Ông chủ ơi, hiện giờ trong quán không đủ người làm việc, ông nghĩ cho các nhân viên khác mà tha cho A Bảo lần này vậy! Ông là phụ mẫu tái sinh của chúng tôi đó!” Tiêu Hồng Vĩ nói ra những lời này làm người nghe mát lòng mát dạ, nịnh bợ là chiêu dập tắt lửa giận hữu hiệu nhất, ông chủ đã nguôi ngoai phần nào.
“Thôi được rồi!” Ông chủ giả vờ suy tư giây lát, thật ra trong lòng ông cũng không muốn đuổi việc A Bảo vào lúc này, quán ăn quả thật đang thiếu nhân lực làm việc, nhưng ông đã tính kĩ rồi, đợi khi tuyển được người khác vào sẽ đuổi việc A Bảo ngay.
“Nếu đã có người nói giúp cho cậu thì tôi sẽ bỏ qua lần này, nhưng lần sau mà cậu còn phạm sai lầm tương tự thì cuốn gói đi ngay!” Nói xong, ông chủ tối sầm mặt bỏ lên lầu.
Đợi khi ông chủ đi khuất, A Bảo bước tới gần Tiêu Hồng Vĩ, nói: “Cám ơn!”
Tiêu Hồng Vĩ mỉm cười gật đầu một cái, nói: “Lần sau chú ý đó! Tuy cậu thường thích chọc giận ông chủ, nhưng việc gì cũng không nên làm quá đáng!” Nói xong, Tiêu Hồng Vĩ quay lưng bước vào bếp.
A Bảo nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Tiêu Hồng Vĩ. Hắn đâu có ngốc, vừa rồi tất nhiên hắn biết không nên hét lên có ruồi trong canh, hắn làm vậy chẳng qua vì ngứa mắt về ông chủ ngày thường hay táy máy tay chân với các nhân viên phục vụ nữ và xem thường mấy người họ, một lí do khác nữa là A Bảo vốn chưa từng nghĩ tới sẽ làm công việc này nghiêm túc, nếu không phải cãi nhau với ông già ngoan cố ở nhà thì hắn đâu phải hạ mình đến đây làm nhân viên phục vụ.
“Chẳng lẽ cậu ta biết vừa rồi mình cố ý?” A Bảo ngờ ngợ trong lòng, lại nhìn về phía nhà bếp.
/153
|