Những người trong phòng làm việc đều bị mấy chục tên đột nhiên xuất hiện này làm giật cả mình, chỉ thấy đối phương ai ai cũng mang vẻ mặt dữ dằn, mấy cô nữ sinh nhát gan đã kêu thét lên, những tên nam sinh khác cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, nhìn đối phương với ánh mắt hoảng sợ.
“Ha ha, tao cho mày chạy, mày chạy đi, mẹ nó !” Hắc Lão Nhị thở hổn hển nhìn Tiêu Hồng Vĩ.
Tiêu Hồng Vĩ vỗ vỗ vào đầu mình bó tay, những người này đúng thật là âm hồn không tan, nhưng lúc này Tiêu Hồng Vĩ đã đứng ở phòng làm việc nên cũng không kiêng dè đối phương như lúc ở sân bóng nữa, dù sao thì ở đây cũng là phòng làm việc, hắn không tin Hắc Lão Nhị huênh hoang tới nỗi không thèm nghĩ đến phía trường học.
“Hắc Lão Nhị, chỗ này là trung tâm hoạt động của sinh viên, mày không sợ gây chuyện ở sân bóng, chẳng lẽ đến cả lớp học gây sự mà mày cũng không sợ sao ?” Đôi mắt Tiêu Hồng Vĩ nhìn chằm chằm vào Hắc Lão Nhị, mép môi bất giác hếch lên một cái mỉm cười.
Hắc Lão Nhị quả thật có chút e dè khi phải gây sự ở dãy phòng học, nhưng hắn cũng tuyệt đối không để Tiêu Hồng Vĩ doạ dễ dàng như vậy, hắn nhìn mọi người, mang theo vẻ mặt hung dữ bước đến trước bàn ngồi xuống, thản nhiên nói: “Tao sợ, nhưng nếu mấy anh bạn nhỏ ở đây bị xây xát chút đỉnh thì không biết mày có sợ hay không ?”
“Mày… Hắc Lão Nhị, chuyện của tao mày không cần phải lôi thêm người khác vào, tao theo mày đi là được rồi !” Chó Tang nghe những lời Hắc Lão Nhị nói, liền chột dạ, hắn quá hiểu cái tên Hắc Lão Nhị này rồi, con người này có thù phải báo, hơn nữa tâm địa độc ác, hắn không muốn những người vô tội ở đây bị hắn liên luỵ.
“Hứ, mày theo tao về là chuyện đương nhiên, mày muốn chạy cũng chạy đâu thoát. Nhưng, cái con **** này lúc nãy cũng làm tao mất mặt, hôm nay không tính đủ lại cho tao thì tao sẽ đi sao ?” Hắc Lão Nhị đã biết quá rõ tính cách của Chó Tang, nên không hề có ý nhượng bộ.
“Hắc Lão Nhị, mày… “ Chó Tang còn đang định nói tiếp, nhưng lại bị Tiêu Hồng Vĩ ngắt đoạn. Tiêu Hồng Vĩ đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh, bước đến bên cạnh Hắc Lão Nhị, mấy tên đàn em phía sau khẩn trương dịch lên trên, dù sao thì lúc nãy bị Hắc Quả Phụ đột nhiên ra tay, khó tránh cái tên nhóc này cũng sẽ làm vậy.
Tiêu Hồng Vĩ cười khinh khi, nói: “Hắc Lão Nhị mày cũng đừng hòng dùng những lời lẽ này mà doạ tao, muốn giải quyết thì chúng ta ra ngoài giải quyết, không cần phải liên luỵ thêm nhiều người !”
Đó là câu nói mà Hắc Lão Nhị đang chờ, hắn cười he he, nói: “Được, tao đợi mày ở dưới lầu, nhưng nếu mày muốn chạy, tao đảm bảo tất cả những người ở đây sau này sẽ không được sống yên ổn.”
Hắc Lão Nhị dẫn người đi ra khỏi phòng làm việc, Vương Khải liền căng thẳng tiến lên hỏi: “Lão đại, chuyện này là sao ? Mấy tên này nhìn tướng mạo cũng chẳng phải là người lương thiện!” Lúc nói chuyện cũng không ngừng dùng ánh mắt dò xét Hắc Quả Phụ và Chó Tang, thấy hai người ai ai cũng hầm hố, bất giác lại thu ánh nhìn lại, chỉ là trong lòng lại càng thêm nghi ngờ.
“Chuyện này tụi bây biết càng ít càng tốt !” Tiêu Hồng Vĩ quay đầu nói với Hắc Quả Phụ và Chó Tang: “Chúng ta đi thôi !”
Thấy Tiêu Hồng Vĩ phải đi, Vương Khải biết chuyện này hắn cũng chẳng giúp được gì, huống chi nhìn đám người ngoài kia ai ai cũng mặt mày dữ tợn, trong lòng Vương Khải sợ hãi, vốn không muốn dính vào chuyện này, thế là thuận miệng nói: “Vậy đại ca tự lo cho mình nha, em tiếp tục họp đó.”
“Uhm, tụi bây tiếp tục đi, chuyện của nhóm mày phải cố gắng lo đó !” Nói xong, Tiêu Hồng Vĩ dẫn theo hai người chuẩn bị rời khỏi, chỉ là Vương Khải lại đột nhiên nói: “Đúng rồi, đại ca, câu lạc bộ võ thuật nói mình lần trước chiếm địa bàn của họ, nên lần này muốn đổi phòng làm việc với mình, đã đến đây gây sự mấy lần rồi !”
Tiêu Hồng Vĩ nghe những lời này, chân đã định bước đi lại thu về. Trong lòng nhanh chóng nghĩ, môi lại hếch lên, nói: “Ha ha, xem ra hôm nay chúng ta có thể rút lui an toàn rồi !”
Những lời hắn nói khiến mọi người chẳng hiểu gì cả.
Tiêu Hồng Vĩ bỏ mặc vẻ mặt khó hiểu của mọi người, hỏi: “Bây giờ tụi nó đang ở đâu ?”
“Ở phòng của câu lạc bộ võ thuật dưới lầu, chắc là có đủ hết ở đó !” Vương Khải trả lời.
Tiêu Hồng Vĩ gật đầu, nói: “Toàn bộ theo tao ra ngoài, hôm nay có kịch hay để coi rồi !” Một đám người chẳng hiểu Tiêu Hồng Vĩ định làm gì, nhưng lúc này Tiêu Hồng Vĩ đã mở miệng nên cũng đành nghe theo hắn ra ngoài, trong lòng Vương Khải đang thầm mắng mình nhiều chuyện.
Câu lạc bộ võ thuật nằm ở lầu một của trung tâm hoạt động sinh viên, lúc này đám người Hắc Lão Nhị đang đứng chật ở cửa, Tiêu Hồng Vĩ dẫn theo người chạy thẳng đến câu lạc bộ võ thuật, đồng thời cũng bảo Chó Tang đi gọi Hắc Lão Nhị, đồng thời nói dối là đại ca của mình ở bên trong, chuyện gì cũng có thể vào trong đó bàn.
Hắc Lão Nhị nghe xong đã mắng Tiêu Hồng Vĩ gian xảo, lửa giận trong lòng càng lớn hơn, dẫn theo 4, 50 người đi theo Chó Tang đến câu lạc bộ võ thuật, những người khác bị gã giữ lại ở cửa để đề phòng Tiêu Hồng Vĩ bỏ trốn. Cùng lúc đó, khi Chó Tang và Hắc Lão Nhị nói chuyện, Tiêu Hồng Vĩ đã dẫn theo mọi người trong câu lạc bộ văn học Vô lại đến câu lạc bộ võ thuật.
Tiêu Hồng Vĩ lại gian xảo nói đại ca của mình ở bên ngoài, và cảm thấy rất buồn phiền vì chuyện câu lạc bộ võ thuật muốn chiếm văn phòng làm việc của câu lạc bộ văn học Vô lại, nên muốn “Bàn bạc” với trưởng câu lạc bộ một chút. Những người trong câu lạc bộ võ thuật thấy kéo vào toàn là những tên thư sinh yếu ớt, trong lòng bất giác cười, chỉ dựa vào đám người này mà muốn đến câu lạc bộ võ thuật gây sự ? Đúng là một trò cười.
Rất mau, trưởng câu lạc bộ võ thuật, cũng chính là cái tên cao to lúc trước xuất hiện ở quảng trường hoạt động sinh viên bước ra ngoài. Vừa gặp, thì đã thấy lại là cái tên lùn Tiêu Hồng Vĩ, bất giác cười lớn ha ha, tiến lên bá cổ Tiêu Hồng Vĩ nói: “ Sao nào, hôm nay lại bị ngứa gan à, dám đến chỗ của tao mà gây chuyện !” Trưởng câu lạc bộ võ thuật tên là Đỗ Huống, thân thủ bất phàm, đã liên tiếp mấy năm liền đoạt giải quán quân cuộc thi võ thuật của giới sinh viên.
Hắc Quả Phụ nhìn thấy động tác của đối phương, đôi mày khẽ cau lại, trên khuôn mặt lạnh lùng điểm thêm chút giận dữ, chỉ là khi Tiêu Hồng Vĩ vào đây đã dặn trước, bất cứ ai cũng không được động thủ.
Tiêu Hồng Vĩ cũng không ngại, mặc cho đối phương bá vào cổ mình. “Đại ca của tao đã đến rồi, mày đừng có quá đắc ý !” Tiêu Hồng Vĩ cố tình làm ra vẻ sợ hãi.
Đỗ Huống cười to một trận, bất giác tăng thêm lực tay, đau đến nỗi Tiêu Hồng Vĩ cau mày lại. Vì chuyện ở quảng trường hoạt động sinh viên lần trước, trong lòng Đỗ Huống đã sớm nhận định đám câu lạc bộ Văn Học này đều là đám thư sinh, nên cũng không kiêng kỵ gì với cái tên đại ca mà Tiêu Hồng Vĩ nói tới. Đang lúc cười to, lại một tiếng cười chói tai vang lên, Hắc Lão Nhị dẫn theo một đám người bước vào.
“Tụi bây là ai ?” Một tên thành viên của câu lạc bộ võ thuật đưa tay chặn đám người Hắc Lão Nhị lại. Chỉ nghe một tiếng “Bốp” chắc nịch, một bạt tay đã in dấu trên mặt tên hội viên đó. Trong lòng Hắc Lão Nhị đã sớm tức giận vì sự gian xảo của Tiêu Hồng Vĩ, lúc này lại có người không biết sống chết mà cản đường gã, lại thấy Đỗ Huống bá cổ Tiêu Hồng Vĩ, vẻ mặt khá thân mật, lửa giận trong lòng lại càng lớn hơn, ba lần bốn lượt bị Tiêu Hồng Vĩ chơi xỏ, khiến gã hận Tiêu Hồng Vĩ đến nỗi muốn xé xác hắn ra.
Đỗ Huống vốn là một tên võ phu, chỉ biết đối phương là đại ca của Tiêu Hồng Vĩ, lại thấy đối phương đằng đằng tiến đến, vừa đến đã tát một bạt tai vào hội viên của mình, nên sau đó cũng không nhiều lời, buông Tiêu Hồng Vĩ ra, bước lên trước đã đạp ngay một cước, đạp luôn một tên gần hắn bay xa đến 2m.
Hắc Lão Nhị thấy đàn em của mình bị đánh, đã nhận định là đối phương vì ra mặt cho Tiêu Hồng Vĩ, cùng lúc đó lòng lại càng tức điên, gọi một đám anh em lần lượt tấn công vào đám thành viên của câu lạc bộ võ thuật. Đỗ Huống ngệch ra, không ngờ đối phương làm việc mà chẳng biết kiêng dè gì, liền hét to một tiếng, dẫn theo mọi người đánh trả lại, một trận hỗn chiến vì Tiêu Hồng Vĩ mà diễn ra, còn đám người Tiêu Hồng Vĩ, từng người đều đứng một bên nhàn nhã xem, thỉnh thoảng lại đánh lén một cái.
“Vậy cũng được sao ?” Chó Tang có vẻ không dám tin mà nhìn trận hỗn chiến đang xảy ra trước mắt, quay đầu lại hỏi Tiêu Hồng Vĩ.
“Mấy chuyện liều mạng là chuyện của mấy tên ngốc, chúng ta là người lịch sự đương nhiên mở miệng nói vài câu là được rồi !” Tiêu Hồng Vĩ cười ha ha nhìn Đỗ Huống và Hắc Lão Nhị tranh đấu, ngồi bệt xuống đất không đi đâu cả.
“Đại ca, nếu họ biết được chân tướng có khi nào sẽ tìm mình báo thù không ?” Tâm trạng của Vương Khải không được tốt như Tiêu Hồng Vĩ, hỏi với vẻ lo lắng.
“Có chứ !” Tiêu Hồng Vĩ trả lời rất dứt khoát.
“Vậy chẳng phải chúng ta xem như tiêu rồi sao, hy vọng là suốt đời họ cũng không biết được sự thật của chuyện này !” Vương Khải đã bắt đầu sợ, hễ nghĩ tới đám thế mạnh người đông này, lại nhìn cách họ đánh nhau thì toàn thân đã phát run rồi.
“Họ chắc chắn sẽ biết chân tướng của sự việc !” Một câu nói của Tiêu Hồng Vĩ suýt đã doạ Vương Khải tới phát bệnh, nhìn vẻ mặt lo lắng sợ sệt của Vương Khải, Tiêu Hồng Vĩ cười nói: “Cho nên chúng ta phải khiến họ cho dù có biết được sự thật thì cũng không đến kiếm chuyện với chúng ta nữa !”
“Đại ca, em lé chứ họ đâu có lé, sao họ lại không đến kiếm chuyện được chứ !” Tên vừa lên tiếng là Mắt Lé, cũng đang mặt mày thỉu não.
“Ha ha, bây giờ chúng ta sẽ đi lấy một số công cụ giúp họ, vậy thì họ sẽ không đến gây chuyện với chúng ta rồi !” Tiêu Hồng Vĩ nói khiến cho mọi người ù ù cạc cạc, cho đến khi Tiêu Hồng Vĩ không biết lấy từ đâu ra một đống ống nước và gậy gỗ, mọi người mới hiểu ý của hắn.
“Chẳng lẽ anh không sợ anh làm vậy sẽ khiến hai bên liên minh lại đối phó với anh sao ?” Giọng nói lạnh băng của Hắc Quả Phụ vang lên bên tai Tiêu Hồng Vĩ, có thể nghe ra được cô ta cũng đang nghi ngờ cử động của Tiêu Hồng Vĩ, cách làm này của Tiêu Hồng Vĩ chỉ có thể khiến đối phương càng hận mình thêm thôi.
Tiêu Hồng Vĩ lắc lắc đầu, nói: “Không đâu ! Họ đánh càng hăng, thì thù càng nặng, thì lại càng không thể liên thủ để đối phó với tôi, cho dù biết đó là do tôi quậy ra, nhưng với tính cách có thù phải báo của Hắc Lão Nhị cũng tuyệt đối không tha cho Đỗ Huống. Còn Đỗ Huống chẳng qua chỉ là tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, người như vậy thì tư duy càng đơn giản, càng trực tiếp. Hắn sẽ cho là Hắc Lão Nhị là kẻ thù của hắn, còn tôi ? He he, người yếu ớt như tôi hắn đương nhiên chẳng thèm để mắt tới, cho dù muốn kiếm chuyện với tôi cũng phải giải quyết cho xong cái tên Hắc Lão Nhị đã, cho nên chúng ta vốn không cần lo chuyện họ sẽ liên thủ.”
Những lời Tiêu Hồng Vĩ nói cuối cùng đã khiến Hắc Quả Phụ thể nghiệm được điểm đáng sợ của Tiêu Hồng Vĩ, một tên nhóc hiểu biết thấu đáo về tính người như thế quả thật là đáng sợ. Tiêu Hồng Vĩ vì đã đủ hiểu tính cách của Hắc Lão Nhị và Đỗ Huống, mới dám tính kế với hai người một cách không kiêng dè gì cả. Chó Tang bên cạnh tuy vẫn có một số cái chưa rõ là ý gì, nhưng ít nhiều hắn cũng hiểu được một chút, cái tên lùn đơn giản trước mặt mình không hề đơn giản chút nào, có thể đi theo hắn sẽ là một quyết định đúng đắn, Chó Tang đột nhiên nghĩ.
“Ha ha, tao cho mày chạy, mày chạy đi, mẹ nó !” Hắc Lão Nhị thở hổn hển nhìn Tiêu Hồng Vĩ.
Tiêu Hồng Vĩ vỗ vỗ vào đầu mình bó tay, những người này đúng thật là âm hồn không tan, nhưng lúc này Tiêu Hồng Vĩ đã đứng ở phòng làm việc nên cũng không kiêng dè đối phương như lúc ở sân bóng nữa, dù sao thì ở đây cũng là phòng làm việc, hắn không tin Hắc Lão Nhị huênh hoang tới nỗi không thèm nghĩ đến phía trường học.
“Hắc Lão Nhị, chỗ này là trung tâm hoạt động của sinh viên, mày không sợ gây chuyện ở sân bóng, chẳng lẽ đến cả lớp học gây sự mà mày cũng không sợ sao ?” Đôi mắt Tiêu Hồng Vĩ nhìn chằm chằm vào Hắc Lão Nhị, mép môi bất giác hếch lên một cái mỉm cười.
Hắc Lão Nhị quả thật có chút e dè khi phải gây sự ở dãy phòng học, nhưng hắn cũng tuyệt đối không để Tiêu Hồng Vĩ doạ dễ dàng như vậy, hắn nhìn mọi người, mang theo vẻ mặt hung dữ bước đến trước bàn ngồi xuống, thản nhiên nói: “Tao sợ, nhưng nếu mấy anh bạn nhỏ ở đây bị xây xát chút đỉnh thì không biết mày có sợ hay không ?”
“Mày… Hắc Lão Nhị, chuyện của tao mày không cần phải lôi thêm người khác vào, tao theo mày đi là được rồi !” Chó Tang nghe những lời Hắc Lão Nhị nói, liền chột dạ, hắn quá hiểu cái tên Hắc Lão Nhị này rồi, con người này có thù phải báo, hơn nữa tâm địa độc ác, hắn không muốn những người vô tội ở đây bị hắn liên luỵ.
“Hứ, mày theo tao về là chuyện đương nhiên, mày muốn chạy cũng chạy đâu thoát. Nhưng, cái con **** này lúc nãy cũng làm tao mất mặt, hôm nay không tính đủ lại cho tao thì tao sẽ đi sao ?” Hắc Lão Nhị đã biết quá rõ tính cách của Chó Tang, nên không hề có ý nhượng bộ.
“Hắc Lão Nhị, mày… “ Chó Tang còn đang định nói tiếp, nhưng lại bị Tiêu Hồng Vĩ ngắt đoạn. Tiêu Hồng Vĩ đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh, bước đến bên cạnh Hắc Lão Nhị, mấy tên đàn em phía sau khẩn trương dịch lên trên, dù sao thì lúc nãy bị Hắc Quả Phụ đột nhiên ra tay, khó tránh cái tên nhóc này cũng sẽ làm vậy.
Tiêu Hồng Vĩ cười khinh khi, nói: “Hắc Lão Nhị mày cũng đừng hòng dùng những lời lẽ này mà doạ tao, muốn giải quyết thì chúng ta ra ngoài giải quyết, không cần phải liên luỵ thêm nhiều người !”
Đó là câu nói mà Hắc Lão Nhị đang chờ, hắn cười he he, nói: “Được, tao đợi mày ở dưới lầu, nhưng nếu mày muốn chạy, tao đảm bảo tất cả những người ở đây sau này sẽ không được sống yên ổn.”
Hắc Lão Nhị dẫn người đi ra khỏi phòng làm việc, Vương Khải liền căng thẳng tiến lên hỏi: “Lão đại, chuyện này là sao ? Mấy tên này nhìn tướng mạo cũng chẳng phải là người lương thiện!” Lúc nói chuyện cũng không ngừng dùng ánh mắt dò xét Hắc Quả Phụ và Chó Tang, thấy hai người ai ai cũng hầm hố, bất giác lại thu ánh nhìn lại, chỉ là trong lòng lại càng thêm nghi ngờ.
“Chuyện này tụi bây biết càng ít càng tốt !” Tiêu Hồng Vĩ quay đầu nói với Hắc Quả Phụ và Chó Tang: “Chúng ta đi thôi !”
Thấy Tiêu Hồng Vĩ phải đi, Vương Khải biết chuyện này hắn cũng chẳng giúp được gì, huống chi nhìn đám người ngoài kia ai ai cũng mặt mày dữ tợn, trong lòng Vương Khải sợ hãi, vốn không muốn dính vào chuyện này, thế là thuận miệng nói: “Vậy đại ca tự lo cho mình nha, em tiếp tục họp đó.”
“Uhm, tụi bây tiếp tục đi, chuyện của nhóm mày phải cố gắng lo đó !” Nói xong, Tiêu Hồng Vĩ dẫn theo hai người chuẩn bị rời khỏi, chỉ là Vương Khải lại đột nhiên nói: “Đúng rồi, đại ca, câu lạc bộ võ thuật nói mình lần trước chiếm địa bàn của họ, nên lần này muốn đổi phòng làm việc với mình, đã đến đây gây sự mấy lần rồi !”
Tiêu Hồng Vĩ nghe những lời này, chân đã định bước đi lại thu về. Trong lòng nhanh chóng nghĩ, môi lại hếch lên, nói: “Ha ha, xem ra hôm nay chúng ta có thể rút lui an toàn rồi !”
Những lời hắn nói khiến mọi người chẳng hiểu gì cả.
Tiêu Hồng Vĩ bỏ mặc vẻ mặt khó hiểu của mọi người, hỏi: “Bây giờ tụi nó đang ở đâu ?”
“Ở phòng của câu lạc bộ võ thuật dưới lầu, chắc là có đủ hết ở đó !” Vương Khải trả lời.
Tiêu Hồng Vĩ gật đầu, nói: “Toàn bộ theo tao ra ngoài, hôm nay có kịch hay để coi rồi !” Một đám người chẳng hiểu Tiêu Hồng Vĩ định làm gì, nhưng lúc này Tiêu Hồng Vĩ đã mở miệng nên cũng đành nghe theo hắn ra ngoài, trong lòng Vương Khải đang thầm mắng mình nhiều chuyện.
Câu lạc bộ võ thuật nằm ở lầu một của trung tâm hoạt động sinh viên, lúc này đám người Hắc Lão Nhị đang đứng chật ở cửa, Tiêu Hồng Vĩ dẫn theo người chạy thẳng đến câu lạc bộ võ thuật, đồng thời cũng bảo Chó Tang đi gọi Hắc Lão Nhị, đồng thời nói dối là đại ca của mình ở bên trong, chuyện gì cũng có thể vào trong đó bàn.
Hắc Lão Nhị nghe xong đã mắng Tiêu Hồng Vĩ gian xảo, lửa giận trong lòng càng lớn hơn, dẫn theo 4, 50 người đi theo Chó Tang đến câu lạc bộ võ thuật, những người khác bị gã giữ lại ở cửa để đề phòng Tiêu Hồng Vĩ bỏ trốn. Cùng lúc đó, khi Chó Tang và Hắc Lão Nhị nói chuyện, Tiêu Hồng Vĩ đã dẫn theo mọi người trong câu lạc bộ văn học Vô lại đến câu lạc bộ võ thuật.
Tiêu Hồng Vĩ lại gian xảo nói đại ca của mình ở bên ngoài, và cảm thấy rất buồn phiền vì chuyện câu lạc bộ võ thuật muốn chiếm văn phòng làm việc của câu lạc bộ văn học Vô lại, nên muốn “Bàn bạc” với trưởng câu lạc bộ một chút. Những người trong câu lạc bộ võ thuật thấy kéo vào toàn là những tên thư sinh yếu ớt, trong lòng bất giác cười, chỉ dựa vào đám người này mà muốn đến câu lạc bộ võ thuật gây sự ? Đúng là một trò cười.
Rất mau, trưởng câu lạc bộ võ thuật, cũng chính là cái tên cao to lúc trước xuất hiện ở quảng trường hoạt động sinh viên bước ra ngoài. Vừa gặp, thì đã thấy lại là cái tên lùn Tiêu Hồng Vĩ, bất giác cười lớn ha ha, tiến lên bá cổ Tiêu Hồng Vĩ nói: “ Sao nào, hôm nay lại bị ngứa gan à, dám đến chỗ của tao mà gây chuyện !” Trưởng câu lạc bộ võ thuật tên là Đỗ Huống, thân thủ bất phàm, đã liên tiếp mấy năm liền đoạt giải quán quân cuộc thi võ thuật của giới sinh viên.
Hắc Quả Phụ nhìn thấy động tác của đối phương, đôi mày khẽ cau lại, trên khuôn mặt lạnh lùng điểm thêm chút giận dữ, chỉ là khi Tiêu Hồng Vĩ vào đây đã dặn trước, bất cứ ai cũng không được động thủ.
Tiêu Hồng Vĩ cũng không ngại, mặc cho đối phương bá vào cổ mình. “Đại ca của tao đã đến rồi, mày đừng có quá đắc ý !” Tiêu Hồng Vĩ cố tình làm ra vẻ sợ hãi.
Đỗ Huống cười to một trận, bất giác tăng thêm lực tay, đau đến nỗi Tiêu Hồng Vĩ cau mày lại. Vì chuyện ở quảng trường hoạt động sinh viên lần trước, trong lòng Đỗ Huống đã sớm nhận định đám câu lạc bộ Văn Học này đều là đám thư sinh, nên cũng không kiêng kỵ gì với cái tên đại ca mà Tiêu Hồng Vĩ nói tới. Đang lúc cười to, lại một tiếng cười chói tai vang lên, Hắc Lão Nhị dẫn theo một đám người bước vào.
“Tụi bây là ai ?” Một tên thành viên của câu lạc bộ võ thuật đưa tay chặn đám người Hắc Lão Nhị lại. Chỉ nghe một tiếng “Bốp” chắc nịch, một bạt tay đã in dấu trên mặt tên hội viên đó. Trong lòng Hắc Lão Nhị đã sớm tức giận vì sự gian xảo của Tiêu Hồng Vĩ, lúc này lại có người không biết sống chết mà cản đường gã, lại thấy Đỗ Huống bá cổ Tiêu Hồng Vĩ, vẻ mặt khá thân mật, lửa giận trong lòng lại càng lớn hơn, ba lần bốn lượt bị Tiêu Hồng Vĩ chơi xỏ, khiến gã hận Tiêu Hồng Vĩ đến nỗi muốn xé xác hắn ra.
Đỗ Huống vốn là một tên võ phu, chỉ biết đối phương là đại ca của Tiêu Hồng Vĩ, lại thấy đối phương đằng đằng tiến đến, vừa đến đã tát một bạt tai vào hội viên của mình, nên sau đó cũng không nhiều lời, buông Tiêu Hồng Vĩ ra, bước lên trước đã đạp ngay một cước, đạp luôn một tên gần hắn bay xa đến 2m.
Hắc Lão Nhị thấy đàn em của mình bị đánh, đã nhận định là đối phương vì ra mặt cho Tiêu Hồng Vĩ, cùng lúc đó lòng lại càng tức điên, gọi một đám anh em lần lượt tấn công vào đám thành viên của câu lạc bộ võ thuật. Đỗ Huống ngệch ra, không ngờ đối phương làm việc mà chẳng biết kiêng dè gì, liền hét to một tiếng, dẫn theo mọi người đánh trả lại, một trận hỗn chiến vì Tiêu Hồng Vĩ mà diễn ra, còn đám người Tiêu Hồng Vĩ, từng người đều đứng một bên nhàn nhã xem, thỉnh thoảng lại đánh lén một cái.
“Vậy cũng được sao ?” Chó Tang có vẻ không dám tin mà nhìn trận hỗn chiến đang xảy ra trước mắt, quay đầu lại hỏi Tiêu Hồng Vĩ.
“Mấy chuyện liều mạng là chuyện của mấy tên ngốc, chúng ta là người lịch sự đương nhiên mở miệng nói vài câu là được rồi !” Tiêu Hồng Vĩ cười ha ha nhìn Đỗ Huống và Hắc Lão Nhị tranh đấu, ngồi bệt xuống đất không đi đâu cả.
“Đại ca, nếu họ biết được chân tướng có khi nào sẽ tìm mình báo thù không ?” Tâm trạng của Vương Khải không được tốt như Tiêu Hồng Vĩ, hỏi với vẻ lo lắng.
“Có chứ !” Tiêu Hồng Vĩ trả lời rất dứt khoát.
“Vậy chẳng phải chúng ta xem như tiêu rồi sao, hy vọng là suốt đời họ cũng không biết được sự thật của chuyện này !” Vương Khải đã bắt đầu sợ, hễ nghĩ tới đám thế mạnh người đông này, lại nhìn cách họ đánh nhau thì toàn thân đã phát run rồi.
“Họ chắc chắn sẽ biết chân tướng của sự việc !” Một câu nói của Tiêu Hồng Vĩ suýt đã doạ Vương Khải tới phát bệnh, nhìn vẻ mặt lo lắng sợ sệt của Vương Khải, Tiêu Hồng Vĩ cười nói: “Cho nên chúng ta phải khiến họ cho dù có biết được sự thật thì cũng không đến kiếm chuyện với chúng ta nữa !”
“Đại ca, em lé chứ họ đâu có lé, sao họ lại không đến kiếm chuyện được chứ !” Tên vừa lên tiếng là Mắt Lé, cũng đang mặt mày thỉu não.
“Ha ha, bây giờ chúng ta sẽ đi lấy một số công cụ giúp họ, vậy thì họ sẽ không đến gây chuyện với chúng ta rồi !” Tiêu Hồng Vĩ nói khiến cho mọi người ù ù cạc cạc, cho đến khi Tiêu Hồng Vĩ không biết lấy từ đâu ra một đống ống nước và gậy gỗ, mọi người mới hiểu ý của hắn.
“Chẳng lẽ anh không sợ anh làm vậy sẽ khiến hai bên liên minh lại đối phó với anh sao ?” Giọng nói lạnh băng của Hắc Quả Phụ vang lên bên tai Tiêu Hồng Vĩ, có thể nghe ra được cô ta cũng đang nghi ngờ cử động của Tiêu Hồng Vĩ, cách làm này của Tiêu Hồng Vĩ chỉ có thể khiến đối phương càng hận mình thêm thôi.
Tiêu Hồng Vĩ lắc lắc đầu, nói: “Không đâu ! Họ đánh càng hăng, thì thù càng nặng, thì lại càng không thể liên thủ để đối phó với tôi, cho dù biết đó là do tôi quậy ra, nhưng với tính cách có thù phải báo của Hắc Lão Nhị cũng tuyệt đối không tha cho Đỗ Huống. Còn Đỗ Huống chẳng qua chỉ là tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, người như vậy thì tư duy càng đơn giản, càng trực tiếp. Hắn sẽ cho là Hắc Lão Nhị là kẻ thù của hắn, còn tôi ? He he, người yếu ớt như tôi hắn đương nhiên chẳng thèm để mắt tới, cho dù muốn kiếm chuyện với tôi cũng phải giải quyết cho xong cái tên Hắc Lão Nhị đã, cho nên chúng ta vốn không cần lo chuyện họ sẽ liên thủ.”
Những lời Tiêu Hồng Vĩ nói cuối cùng đã khiến Hắc Quả Phụ thể nghiệm được điểm đáng sợ của Tiêu Hồng Vĩ, một tên nhóc hiểu biết thấu đáo về tính người như thế quả thật là đáng sợ. Tiêu Hồng Vĩ vì đã đủ hiểu tính cách của Hắc Lão Nhị và Đỗ Huống, mới dám tính kế với hai người một cách không kiêng dè gì cả. Chó Tang bên cạnh tuy vẫn có một số cái chưa rõ là ý gì, nhưng ít nhiều hắn cũng hiểu được một chút, cái tên lùn đơn giản trước mặt mình không hề đơn giản chút nào, có thể đi theo hắn sẽ là một quyết định đúng đắn, Chó Tang đột nhiên nghĩ.
/153
|