Chương 14: Hôn tôi (4)
“Cảm ơn!” Cô vẫn cảm ơn anh, Mạnh Thanh Thành đối xử với cô xem như hiền lành.
Mạnh Thanh Thành cười, không ở lại lâu, rất nhanh liền rời đi.
Sau khi anh rời đi, Bùi Thất Thất nhìn xung quanh. Nơi này được trang trí theo phong cách hiện đại, hơn nữa cũng không phải rất mới, thoạt nhìn cũng có dấu vết sinh hoạt.
Cuối cùng cô đi vào phòng ngủ chính, đứng trước cửa phòng thay quần áo, cẩn thận mở cửa……
Bên trong là từng hàng tây trang, cho thấy Đường Dục ở nơi này……
Bùi Thất Thất có chút sửng sốt, cô nhớ không lầm, anh từng nói, thứ sáu thứ bảy anh mới quay về đây…… Thế còn ngày thường thì sao?
Trong lòng cô thấy hơi loạn……
Lúc này, di động của cô vang lên, là bạn học kiêm bạn tốt Trần Tâm Khiết gọi tới, giọng nói có chút hưng phấn: “Thất Thất, cậu mau đến trường. Có chuyện tốt!”
Bùi Thất Thất nhìn bốn phía, không gian ở đây tràn ngập hơi thở của Đường Dục, cho dù người không ở đây, cô cũng cảm thấy áp lực vô cùng.
Cô đè thấp giọng: “Chuyện gì?”
“Cậu tới sẽ biết!” Trần Tâm Khiết nhẹ nhàng nói: “Đừng quên, buổi sáng cậu còn có một giờ học tự chọn!”
Bùi Thất Thất nhìn điện thoại bị ngắt, do dự một hồi, cô vẫn chuẩn bị tới trường học một chuyến.
Cho dù là bị mua, cô cũng không tính cả đời làm phụ nữ của Đường Dục, hơn nữa, cho dù cô nguyện ý, thời kỳ mới mẻ của một người đàn ông như anh cũng chỉ khoảng hai ba năm, cô không ngây thơ như vậy.
Dưới sự dạy dỗ của Chu Mỹ Lâm, cô đã sớm biết ấm lạnh, so sánh với Bùi Hoan tùy hứng, Bùi Thất Thất cảm thấy bản thân nhiều khi có chút lõi đời, không khiến cho người ta yêu thích.
Cô ngồi xe bus đi tới đại học B, tìm được phòng học của môn tự chọn hôm nay, Trần Tâm Khiết đã thay cô chiếm vị trí. Nhìn thấy Bùi Thất Thất, cô ấy lập tức vẫy tay: “Thất Thất, ở đây này!”
Giọng nói của cô khiến cho rất nhiều bạn học chú ý. Phải biết rằng Bùi Thất Thất là hoa hậu giảng đường của đại học B, có rất nhiều bạn học nam yêu thầm cô.
Bùi Thất Thất đi qua ngồi xuống, ánh mắt Trần Tâm Khiết dừng lại trên mặt cô, ngó trái ngó phải.
“Làm sao vậy?” Bùi Thất Thất khó tránh khỏi có chút chột dạ, rũ đôi mắt, lấy ra sách vở và bút viết mà Trần Tâm Khiết mang giúp cô.
Ánh mắt của Trần Tâm Khiết vẫn dừng lại trên mặt cô, giọng nói kéo dài, ho nhẹ một tiếng: “Hôm nay cậu thoạt nhìn rất khác!”
Nói xong, cô ngừng lại một lúc, ngữ khí có chút xấu xa, đè thấp giọng: “Thất Thất, cậu không biết miệng cậu đang sưng lên sao?”
Bùi Thất Thất à một tiếng, ngón tay vuốt ve miệng mình, chậm rãi mở miệng: “Đêm qua bị muỗi cắn.”
“Đó nhất định là một con muỗi đực!” Trần Tâm Khiết giễu cợt.
Bùi Thất Thất còn muốn nói gì nữa, nhưng lúc này cô lại thấy người không nên gặp.
Bùi Hoan và Lâm Cẩm Vinh.
Lâm Cẩm Vinh học năm tư, lại lên lớp của năm hai, bây giờ là môn học tự chọn, thế mà anh ta lại chọn học cùng năm hai, làm người khác cảm thấy ngoài ý muốn. Đây cũng là sự kiện vô cùng nổi tiếng ở đại học B, cho nên Bùi Thất Thất và anh ta xem như là bạn cùng trường hai năm.
Nhưng Bùi Hoan không có môn học tự chọn lại tới đây.
Lúc này Lâm Cẩm Vinh đi đằng trước, một tay bỏ trong túi quần, một tay khoác cặp, bình tĩnh đi vào phòng học.
Bùi Hoan đi theo phía sau anh ta, mười phần phong phạm công chúa. Tóc dài đến vai, trên người cô ta mặc một chiếc áo sơ mi bằng lụa màu trắng, phía dưới là một chiếc váy xếp ly màu đen, dài đến trên đầu gối mười cm, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn của cô ta.
Tuy rằng hai người không đi song song với nhau, nhưng thái độ thân mật như vậy, làm người khác vừa nhìn đã biết bọn họ đang qua lại.
Lâm Cẩm Vinh ngẩng đầu, ánh mặt nhìn thẳng vào Bùi Thất Thất, có chút phức tạp.
/4579
|