Đặc biệt là sau khi truyền thông công bố tin anh chia tay với Lý Vi Vi, một số cơ quan bắt đầu công khai chèn ép tập đoàn Tăng thị trên mọi phương diện, dẫn đến các nguồn thu giảm mạnh, lợi nhuận gần như giảm đến 50%.
Còn có Lâm Việt Thịnh luôn canh me đâm chọt cả ngoài sáng lẫn trong tối, chỉ cần là hạng mục anh đầu tư, Lâm Việt Thịnh đều sẽ nhúng tay vào, thậm chí lỗ vốn cũng phải tranh với anh. Lâm Việt Thịnh như một hồn ma đáng sợ bám dai như đỉa. Anh nhìn ra Lâm Việt Thịnh không chỉ muốn trả thù anh mà thậm chí còn muốn cướp Quách Thanh Tú từ tay anh một lần nữa.
Đây gần như là quãng thời gian xuống dốc nhất của Tăng Thanh Hải. Một mặt anh phải chống lại áp lực từ ba mà đi chăm sóc Lý Vi Vi, một mặt lại phải chịu đựng việc công ty đối mặt với thách thức nghiêm trọng nhất. Tiếp đó lại phải bận rộn chuẩn bị đám cưới với Quách Thanh Tú.
Mọi áp lực mà một người đàn ông có thể chịu đựng được đều dồn cả lên vai anh.
Nhưng vì Quách Thanh Tú, anh cảm thấy hết thảy đều đáng giá. Anh kiên quyết giữ vững lòng tin của mình.
“Thanh Tú, em đừng lo lắng chuyện khác, chỉ cần chuẩn bị làm cô dâu cho tốt là được rồi.”
“Vâng!” Quách Thanh Tú cười ngọt ngào. Cô nhắm mắt, tưởng tượng ra hôm kết hôn sẽ hạnh phúc lãng mạn đến nhường nào.
“Anh đã chuẩn bị xong kế hoạch đám cưới rồi. Sau khi cử hành hôn lễ ở thành phố S xong, anh sẽ dẫn em đến đảo Bali, sau đó đến Las Vegas, rồi đến Paris, xem xem có trường nào em thích không... Paris là xứ sở thời trang, anh định sẽ cho em sang đó học tập hai năm, dù sao em vẫn còn trẻ...”
Lẽ nào anh Hải lại suy nghĩ chu đáo cho cô như vậy, Quách Thanh Tú vô cùng sung sướng.
“Cậu chủ, có điện thoại!”
Lưu Hoa cầm lấy chiếc điện thoại để ở phòng khách của Tăng Thanh Hải chạy vào.
Tăng Thanh Hải nhận điện thoại: “Xin chào!”
“Cái gì? Được, tôi đến ngay.”
Tăng Thanh Hải vội vã cúp điện thoại: “Xin lỗi Thanh Tú, Vi Vi không thấy anh đến nên không chịu ăn, giờ lại một mình trèo lên sân thượng của bệnh viện. Nếu anh không qua cô ấy sẽ nhảy xuống.”
Quách Thanh Tú kinh ngạc há hốc miệng, lại nữa rồi, lại nữa rồi, quả nhiên là ba nói đúng.
Quách Thanh Tú cay mắt, cô rất muốn nói, anh Hải, em không muốn anh đi.
Thế nhưng cô không thốt lên lời, cô biết nếu anh Hải thật sự quan tâm đến cảm xúc của cô thì sẽ không bỏ đi.
Nhìn bóng dáng vội vàng của Tăng Thanh Hải, tầm mắt cô lại lần nữa nhòe đi.
Đột nhiên một cảm giác buồn nôn ập đến.
Cứ cảm thấy có mùi gì khó ngửi kích thích, cô vội vàng chạy nhanh ra ngoài, ngồi xổm dưới gốc cây nhỏ nôn mửa.
Có lẽ dạo này đau lòng quá độ khiến nội tiết rối loạn rồi.
Quách Thanh Tú ngồi xổm một lát cũng không nôn ra gì nữa, bèn đứng lên lau miệng, bỗng có tiếng thắng xe vang lên.
Cô quay đầu nhìn thì thấy một chiếc Ferrari đỗ trên đường, cửa xe mở ra, một bóng người chạy lại chỗ cô.
“Quách Thanh Tú, đúng là cô rồi!”
Quách Thanh Tú bắt đầu thấy đau đầu rồi, lại là Dương Hà Khuê, cô nàng này đúng là bám dai như đỉa, còn biết tìm đến tận chỗ này.
Nháy mắt Dương Hà Khuê đã chạy đến trước mặt cô, cô nàng mặc một bộ thể thao màu đỏ phối trắng.
“Tôi đi cưỡi ngựa với anh Lâm, đang chuẩn bị về. Vừa nãy ở xa tôi nhìn thoáng qua đã đoán ra là cô rồi, không ngờ mắt tôi lợi hại thật. Đây là biệt thự của cô à? Tôi vào xem xem...”
Còn chưa đợi Quách Thanh Tú đồng ý, Dương Hà Khuê đã tự nhiên đi xông vào.
“Ồ, trang trí đẹp vậy, như phòng cưới ấy!” Dương Hà Khuê cảm khái.
Một công nhân đang làm việc ở trong mỉm cười nói: “Cô gái chẳng có mắt nhìn gì cả, đây đúng là phòng cưới mà!”
Dương Hà Khuê bừng tỉnh, cô nàng chạy đến kéo tay Quách Thanh Tú, cười vô cùng xán lạn: “Thật không? Thanh Tú cô sắp kết hôn à? Wow, tôi nhất định phải làm phù dâu, cô không thể bỏ rơi tôi được.”
Dương Hà Khuê nói đến mức mặt mày hớn hở, hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt sắp tê liệt của Quách Thanh Tú.
Một bóng người đen sì đi tới, bầu không khí ngột ngạt khiến Quách Thanh Tú không dám ngẩng đầu. Cô không dám nhìn hắn, không biết vì sao mỗi lần đụng phải ánh mắt hắn cô luôn có cảm giác bị tổn thương.
Ánh mắt đó rất kỳ lạ.
“Anh Lâm, Thanh Tú sắp kết hôn rồi, anh có vui không? Em muốn làm phù dâu, em muốn làm phù dâu! Nghe nói ai cướp được hoa cưới của cô dâu thì người đó chính là cô dâu may mắn. Cho nên em nhất định phải cướp được...”
“Đủ rồi!”
Lâm Việt Thịnh ngắt lời Dương Hà Khuê, giọng nói tràn đầy tức giận.
Căn nhà đỏ rực này như một ngọn lửa thiêu đốt đôi mắt hắn. Hắn hận không thể cho một mồi lửa đốt sạch nơi đây.
Chết tiệt, cô ta lại dám lấy tên khốn kia!
Lâm Việt Thịnh hắn rốt cuộc có chỗ nào không bằng tên đạo đức giả kia chứ!
Thế nhưng bây giờ hắn không thể nổi cơn ở đây được, không thể để lộ tâm trạng của mình, bằng không mọi thứ sẽ lại rơi vào cục diện bế tắc.
Dương Hà Khuê nhìn Lâm Việt Thịnh với ánh mắt bị tổn thương: “Anh Lâm, nếu anh không thích thì em không tham gia nữa.” Lâm Việt Thịnh nhếch miệng, giọng nói đã dịu xuống.
“Khuê à, em không thể tự ý đòi hỏi thế được. Có lẽ người ta đã có ứng cử viên làm phù dâu rồi.” Hàng mi dày của Dương Hà Khuê run lên, cô lại quay sang hỏi Quách Thanh Tú: “Thanh Tú, cô đã chọn phù dâu rồi sao?”
“À ừ, chọn xong rồi, là bạn học của tôi...”
“Bạn học à, chỉ có một người thôi phải không? Cho tôi làm nữa, phù dâu có thể có hai người, chuyện tốt thành đôi mà. Thanh Tú, cô đừng từ chối tôi nhé. Tôi từ Đài Loan đến, ở đây chẳng có người bạn nào cả, cô nỡ lòng nào bỏ rơi tôi sao?”
Dương Hà Khuê tỏ vẻ tội nghiệp khiến Quách Thanh Tú không đành lòng khước từ.
“Ừm, không thì để tôi suy nghĩ chút đã, đến lúc đó nếu thật sự thiếu người thì tôi lại tìm cô.”
Đây rõ ràng là từ chối rồi, thế nhưng Dương Hà Khuê không hề nhận ra mà còn vô cùng vui vẻ gật đầu.
“Ừ ừ, Thanh Tú nói lời giữ lời đó. Tôi phải chuẩn bị quà gì cho cô bây giờ nhỉ! Thế này đi, cô không ngại cho tôi vào xem chút chứ?”
Dương Hà Khuê nói xong cũng không đợi Quách Thanh Tú trả lời đã tung tăng xông lên tầng hai.
Phòng ngủ lớn trên tầng hai đã trang trí xong. Trong phòng ngủ chính đặt chiếc giường lớn trải ga hình trái tim, bên trên còn trang trí hoa hồng nhỏ...
Lúc Quách Thanh Tú lên cầu thang thì bị bước hụt chân, ngã vào một vòng tay vững chắc.
Lâm Việt Thịnh nhẹ nhàng đỡ cô, sau đó đứng thẳng lại: “Nhìn xuống chân, có đôi khi... là cạm bẫy!”
Quách Thanh Tú nghe vậy giật mình, lời này rốt cuộc là có ý gì?
Dương Hà Khuê dạo quanh phòng một vòng, cô nàng rất thích thiết kế lãng mạn này, bèn xông ra ngoài cười nói: “Có phải hai người ở chung không?”
Câu hỏi quá trực tiếp, Quách Thanh Tú đỏ mặt, lập tức lắc đầu: “Còn chưa!”
Người đứng sau lưng cô như trút được gánh nặng.
“Hì hì, không ngờ hai người bảo thủ thế! Thảo nào tôi không thấy quần áo đàn ông đâu!”
Quách Thanh Tú vô cùng quẫn bách, đúng vậy, nơi này mặc dù có tủ quần áo nhưng đều để quần áo giày dép của Quách Thanh Tú và đồ dùng hằng ngày, đây đều là thứ Tăng Thanh Hải chuẩn bị cho cô.
Nhưng đồ sinh hoạt của chính anh lại chưa kịp chuyển đến, có lẽ qua vài ngày nữa hết bận phải chuyển tới thôi!
“Dương Hà Khuê, cô tìm quần áo đàn ông làm gì?”
Quách Thanh Tú phát hiện cô nàng Dương Hà Khuê này rất kỳ quặc. Cô ta thế mà lại tìm quần áo đàn ông ở đây, chẳng lẽ là do Lâm Việt Thịnh cố ý xúi giục. Cô liếc mắt thăm dò Lâm Việt Thịnh.
Dương Hà Khuê cười: “Hì hì, là thế này, anh Lâm... Là tôi không cẩn thận xé rách áo sơ mi của anh Lâm, bây giờ anh ấy... Hì hì, còn đang không mặc sơ mi. Tôi muốn mượn chồng cô ấy mà, kẻo lát nữa vào nội thành gặp người quen thì không hay.”
Quách Thanh Tú liếc mắt nhìn sang, đúng là bên trong áo vest của Lâm Việt Thịnh là lồng ngực trần.
Áo vest đen không bao nổi cơ thể to lớn ấy, lồng ngực lộ ra tràn đầy vẻ gợi cảm nam tính.
Quách Thanh Tú nóng mặt, ngại ngùng nhìn hắn một cái nữa.
Dương Hà Khuê nói vô cùng mập mờ, cô nàng không cẩn thận xé rách áo của hắn? Một người đàn ông và một cô gái phải như thế nào mới rách quần áo, Quách Thanh Tú hiểu rõ.
“Được rồi Thanh Tú, chúng tôi phải đi đây, không quấy rầy cô nữa. Cô nhớ lúc kết hôn phải báo cho tôi một tiếng đấy.”
Dương Hà Khuê cả thèm chóng chán, chốc lát đã kéo Lâm Việt Thịnh đi ra.
Quách Thanh Tú đành tiễn bọn họ ra cửa.
Chiếc xe màu đỏ nhanh chóng phóng đi như một mũi tên.
Câu nói của Lâm Việt Thịnh lại khắc sâu trong đầu cô, vì sao hắn lại nói là cạm bẫy? Rốt cuộc hắn có ý gì?
Lẽ nào anh Hải lại lợi dụng cô làm chuyện gì sao? Không thể nào, anh Hải không phải là người như vậy.
Cô không nên tin tưởng Lâm Việt Thịnh, hắn là một tên ác ma.
Xe tiến vào khu vực thành thi mới từ từ giảm tốc độ.
Dương Hà Khuê cười ngọt ngào: “Anh Lâm, có phải anh không thích Quách Thanh Tú không?”
Lâm Việt Thịnh không nhịn được trừng mắt lườm cô ta: “Tôi không thích phụ nữ lắm mồm!”
“Nhưng anh rõ ràng rất muốn biết bọn họ có ở chung hay không mà. Khi em hỏi cái này, dáng vẻ căng thẳng của anh trông rất đáng yêu.” Dương Hà Khuê cười nghiêng ngả.
“Cô còn nói lung tung nữa tôi sẽ ném cô xuống xe, cô có tin không?” Lâm Việt Thịnh cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật.
Dương Hà Khuê vội vàng nín cười, xoa xoa gương mặt cứng nhắc: “Được rồi anh Lâm, em đã làm theo lời anh rồi, anh nên thưởng cho em đi chứ nhỉ.”
Lâm Việt Thịnh hừ lạnh: “Trừ nhẫn ra thì cái gì tôi cũng có thể cho cô.”
“Vì sao không thể tặng nhẫn?”
“Cô không biết nhẫn có ý nghĩa gì sao?” Lâm Việt Thịnh đột nhiên nói. Cả đời này hắn sẽ chỉ tặng nhẫn cho một người phụ nữ.
“Em biết, thế nên em mới muốn anh tặng em.” Dương Hà Khuê vô cùng can đảm nói.
Lâm Việt Thịnh liếc xéo cô: “Đừng có mơ, đợi xong chuyện rồi cô lập tức cút về Đài Loan đi.”
Đôi mắt to tròn của Dương Hà Khuê rưng rưng nước mắt: “Anh Lâm, anh không thể đối với em như vậy được. Em sẽ không về đâu.”
Lâm Việt Thịnh đột nhiên dừng xe lại: “Xuống xe!”
Lúc này Dương Hà Khuê mới lộ vẻ sợ hãi: “Anh Lâm, em biết lỗi rồi. Em sẽ không chọc anh giận nữa, xin anh đừng hung dữ với em như vậy.”
“Cút xuống đi, hay là để tôi đá cô xuống?”
Còn có Lâm Việt Thịnh luôn canh me đâm chọt cả ngoài sáng lẫn trong tối, chỉ cần là hạng mục anh đầu tư, Lâm Việt Thịnh đều sẽ nhúng tay vào, thậm chí lỗ vốn cũng phải tranh với anh. Lâm Việt Thịnh như một hồn ma đáng sợ bám dai như đỉa. Anh nhìn ra Lâm Việt Thịnh không chỉ muốn trả thù anh mà thậm chí còn muốn cướp Quách Thanh Tú từ tay anh một lần nữa.
Đây gần như là quãng thời gian xuống dốc nhất của Tăng Thanh Hải. Một mặt anh phải chống lại áp lực từ ba mà đi chăm sóc Lý Vi Vi, một mặt lại phải chịu đựng việc công ty đối mặt với thách thức nghiêm trọng nhất. Tiếp đó lại phải bận rộn chuẩn bị đám cưới với Quách Thanh Tú.
Mọi áp lực mà một người đàn ông có thể chịu đựng được đều dồn cả lên vai anh.
Nhưng vì Quách Thanh Tú, anh cảm thấy hết thảy đều đáng giá. Anh kiên quyết giữ vững lòng tin của mình.
“Thanh Tú, em đừng lo lắng chuyện khác, chỉ cần chuẩn bị làm cô dâu cho tốt là được rồi.”
“Vâng!” Quách Thanh Tú cười ngọt ngào. Cô nhắm mắt, tưởng tượng ra hôm kết hôn sẽ hạnh phúc lãng mạn đến nhường nào.
“Anh đã chuẩn bị xong kế hoạch đám cưới rồi. Sau khi cử hành hôn lễ ở thành phố S xong, anh sẽ dẫn em đến đảo Bali, sau đó đến Las Vegas, rồi đến Paris, xem xem có trường nào em thích không... Paris là xứ sở thời trang, anh định sẽ cho em sang đó học tập hai năm, dù sao em vẫn còn trẻ...”
Lẽ nào anh Hải lại suy nghĩ chu đáo cho cô như vậy, Quách Thanh Tú vô cùng sung sướng.
“Cậu chủ, có điện thoại!”
Lưu Hoa cầm lấy chiếc điện thoại để ở phòng khách của Tăng Thanh Hải chạy vào.
Tăng Thanh Hải nhận điện thoại: “Xin chào!”
“Cái gì? Được, tôi đến ngay.”
Tăng Thanh Hải vội vã cúp điện thoại: “Xin lỗi Thanh Tú, Vi Vi không thấy anh đến nên không chịu ăn, giờ lại một mình trèo lên sân thượng của bệnh viện. Nếu anh không qua cô ấy sẽ nhảy xuống.”
Quách Thanh Tú kinh ngạc há hốc miệng, lại nữa rồi, lại nữa rồi, quả nhiên là ba nói đúng.
Quách Thanh Tú cay mắt, cô rất muốn nói, anh Hải, em không muốn anh đi.
Thế nhưng cô không thốt lên lời, cô biết nếu anh Hải thật sự quan tâm đến cảm xúc của cô thì sẽ không bỏ đi.
Nhìn bóng dáng vội vàng của Tăng Thanh Hải, tầm mắt cô lại lần nữa nhòe đi.
Đột nhiên một cảm giác buồn nôn ập đến.
Cứ cảm thấy có mùi gì khó ngửi kích thích, cô vội vàng chạy nhanh ra ngoài, ngồi xổm dưới gốc cây nhỏ nôn mửa.
Có lẽ dạo này đau lòng quá độ khiến nội tiết rối loạn rồi.
Quách Thanh Tú ngồi xổm một lát cũng không nôn ra gì nữa, bèn đứng lên lau miệng, bỗng có tiếng thắng xe vang lên.
Cô quay đầu nhìn thì thấy một chiếc Ferrari đỗ trên đường, cửa xe mở ra, một bóng người chạy lại chỗ cô.
“Quách Thanh Tú, đúng là cô rồi!”
Quách Thanh Tú bắt đầu thấy đau đầu rồi, lại là Dương Hà Khuê, cô nàng này đúng là bám dai như đỉa, còn biết tìm đến tận chỗ này.
Nháy mắt Dương Hà Khuê đã chạy đến trước mặt cô, cô nàng mặc một bộ thể thao màu đỏ phối trắng.
“Tôi đi cưỡi ngựa với anh Lâm, đang chuẩn bị về. Vừa nãy ở xa tôi nhìn thoáng qua đã đoán ra là cô rồi, không ngờ mắt tôi lợi hại thật. Đây là biệt thự của cô à? Tôi vào xem xem...”
Còn chưa đợi Quách Thanh Tú đồng ý, Dương Hà Khuê đã tự nhiên đi xông vào.
“Ồ, trang trí đẹp vậy, như phòng cưới ấy!” Dương Hà Khuê cảm khái.
Một công nhân đang làm việc ở trong mỉm cười nói: “Cô gái chẳng có mắt nhìn gì cả, đây đúng là phòng cưới mà!”
Dương Hà Khuê bừng tỉnh, cô nàng chạy đến kéo tay Quách Thanh Tú, cười vô cùng xán lạn: “Thật không? Thanh Tú cô sắp kết hôn à? Wow, tôi nhất định phải làm phù dâu, cô không thể bỏ rơi tôi được.”
Dương Hà Khuê nói đến mức mặt mày hớn hở, hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt sắp tê liệt của Quách Thanh Tú.
Một bóng người đen sì đi tới, bầu không khí ngột ngạt khiến Quách Thanh Tú không dám ngẩng đầu. Cô không dám nhìn hắn, không biết vì sao mỗi lần đụng phải ánh mắt hắn cô luôn có cảm giác bị tổn thương.
Ánh mắt đó rất kỳ lạ.
“Anh Lâm, Thanh Tú sắp kết hôn rồi, anh có vui không? Em muốn làm phù dâu, em muốn làm phù dâu! Nghe nói ai cướp được hoa cưới của cô dâu thì người đó chính là cô dâu may mắn. Cho nên em nhất định phải cướp được...”
“Đủ rồi!”
Lâm Việt Thịnh ngắt lời Dương Hà Khuê, giọng nói tràn đầy tức giận.
Căn nhà đỏ rực này như một ngọn lửa thiêu đốt đôi mắt hắn. Hắn hận không thể cho một mồi lửa đốt sạch nơi đây.
Chết tiệt, cô ta lại dám lấy tên khốn kia!
Lâm Việt Thịnh hắn rốt cuộc có chỗ nào không bằng tên đạo đức giả kia chứ!
Thế nhưng bây giờ hắn không thể nổi cơn ở đây được, không thể để lộ tâm trạng của mình, bằng không mọi thứ sẽ lại rơi vào cục diện bế tắc.
Dương Hà Khuê nhìn Lâm Việt Thịnh với ánh mắt bị tổn thương: “Anh Lâm, nếu anh không thích thì em không tham gia nữa.” Lâm Việt Thịnh nhếch miệng, giọng nói đã dịu xuống.
“Khuê à, em không thể tự ý đòi hỏi thế được. Có lẽ người ta đã có ứng cử viên làm phù dâu rồi.” Hàng mi dày của Dương Hà Khuê run lên, cô lại quay sang hỏi Quách Thanh Tú: “Thanh Tú, cô đã chọn phù dâu rồi sao?”
“À ừ, chọn xong rồi, là bạn học của tôi...”
“Bạn học à, chỉ có một người thôi phải không? Cho tôi làm nữa, phù dâu có thể có hai người, chuyện tốt thành đôi mà. Thanh Tú, cô đừng từ chối tôi nhé. Tôi từ Đài Loan đến, ở đây chẳng có người bạn nào cả, cô nỡ lòng nào bỏ rơi tôi sao?”
Dương Hà Khuê tỏ vẻ tội nghiệp khiến Quách Thanh Tú không đành lòng khước từ.
“Ừm, không thì để tôi suy nghĩ chút đã, đến lúc đó nếu thật sự thiếu người thì tôi lại tìm cô.”
Đây rõ ràng là từ chối rồi, thế nhưng Dương Hà Khuê không hề nhận ra mà còn vô cùng vui vẻ gật đầu.
“Ừ ừ, Thanh Tú nói lời giữ lời đó. Tôi phải chuẩn bị quà gì cho cô bây giờ nhỉ! Thế này đi, cô không ngại cho tôi vào xem chút chứ?”
Dương Hà Khuê nói xong cũng không đợi Quách Thanh Tú trả lời đã tung tăng xông lên tầng hai.
Phòng ngủ lớn trên tầng hai đã trang trí xong. Trong phòng ngủ chính đặt chiếc giường lớn trải ga hình trái tim, bên trên còn trang trí hoa hồng nhỏ...
Lúc Quách Thanh Tú lên cầu thang thì bị bước hụt chân, ngã vào một vòng tay vững chắc.
Lâm Việt Thịnh nhẹ nhàng đỡ cô, sau đó đứng thẳng lại: “Nhìn xuống chân, có đôi khi... là cạm bẫy!”
Quách Thanh Tú nghe vậy giật mình, lời này rốt cuộc là có ý gì?
Dương Hà Khuê dạo quanh phòng một vòng, cô nàng rất thích thiết kế lãng mạn này, bèn xông ra ngoài cười nói: “Có phải hai người ở chung không?”
Câu hỏi quá trực tiếp, Quách Thanh Tú đỏ mặt, lập tức lắc đầu: “Còn chưa!”
Người đứng sau lưng cô như trút được gánh nặng.
“Hì hì, không ngờ hai người bảo thủ thế! Thảo nào tôi không thấy quần áo đàn ông đâu!”
Quách Thanh Tú vô cùng quẫn bách, đúng vậy, nơi này mặc dù có tủ quần áo nhưng đều để quần áo giày dép của Quách Thanh Tú và đồ dùng hằng ngày, đây đều là thứ Tăng Thanh Hải chuẩn bị cho cô.
Nhưng đồ sinh hoạt của chính anh lại chưa kịp chuyển đến, có lẽ qua vài ngày nữa hết bận phải chuyển tới thôi!
“Dương Hà Khuê, cô tìm quần áo đàn ông làm gì?”
Quách Thanh Tú phát hiện cô nàng Dương Hà Khuê này rất kỳ quặc. Cô ta thế mà lại tìm quần áo đàn ông ở đây, chẳng lẽ là do Lâm Việt Thịnh cố ý xúi giục. Cô liếc mắt thăm dò Lâm Việt Thịnh.
Dương Hà Khuê cười: “Hì hì, là thế này, anh Lâm... Là tôi không cẩn thận xé rách áo sơ mi của anh Lâm, bây giờ anh ấy... Hì hì, còn đang không mặc sơ mi. Tôi muốn mượn chồng cô ấy mà, kẻo lát nữa vào nội thành gặp người quen thì không hay.”
Quách Thanh Tú liếc mắt nhìn sang, đúng là bên trong áo vest của Lâm Việt Thịnh là lồng ngực trần.
Áo vest đen không bao nổi cơ thể to lớn ấy, lồng ngực lộ ra tràn đầy vẻ gợi cảm nam tính.
Quách Thanh Tú nóng mặt, ngại ngùng nhìn hắn một cái nữa.
Dương Hà Khuê nói vô cùng mập mờ, cô nàng không cẩn thận xé rách áo của hắn? Một người đàn ông và một cô gái phải như thế nào mới rách quần áo, Quách Thanh Tú hiểu rõ.
“Được rồi Thanh Tú, chúng tôi phải đi đây, không quấy rầy cô nữa. Cô nhớ lúc kết hôn phải báo cho tôi một tiếng đấy.”
Dương Hà Khuê cả thèm chóng chán, chốc lát đã kéo Lâm Việt Thịnh đi ra.
Quách Thanh Tú đành tiễn bọn họ ra cửa.
Chiếc xe màu đỏ nhanh chóng phóng đi như một mũi tên.
Câu nói của Lâm Việt Thịnh lại khắc sâu trong đầu cô, vì sao hắn lại nói là cạm bẫy? Rốt cuộc hắn có ý gì?
Lẽ nào anh Hải lại lợi dụng cô làm chuyện gì sao? Không thể nào, anh Hải không phải là người như vậy.
Cô không nên tin tưởng Lâm Việt Thịnh, hắn là một tên ác ma.
Xe tiến vào khu vực thành thi mới từ từ giảm tốc độ.
Dương Hà Khuê cười ngọt ngào: “Anh Lâm, có phải anh không thích Quách Thanh Tú không?”
Lâm Việt Thịnh không nhịn được trừng mắt lườm cô ta: “Tôi không thích phụ nữ lắm mồm!”
“Nhưng anh rõ ràng rất muốn biết bọn họ có ở chung hay không mà. Khi em hỏi cái này, dáng vẻ căng thẳng của anh trông rất đáng yêu.” Dương Hà Khuê cười nghiêng ngả.
“Cô còn nói lung tung nữa tôi sẽ ném cô xuống xe, cô có tin không?” Lâm Việt Thịnh cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật.
Dương Hà Khuê vội vàng nín cười, xoa xoa gương mặt cứng nhắc: “Được rồi anh Lâm, em đã làm theo lời anh rồi, anh nên thưởng cho em đi chứ nhỉ.”
Lâm Việt Thịnh hừ lạnh: “Trừ nhẫn ra thì cái gì tôi cũng có thể cho cô.”
“Vì sao không thể tặng nhẫn?”
“Cô không biết nhẫn có ý nghĩa gì sao?” Lâm Việt Thịnh đột nhiên nói. Cả đời này hắn sẽ chỉ tặng nhẫn cho một người phụ nữ.
“Em biết, thế nên em mới muốn anh tặng em.” Dương Hà Khuê vô cùng can đảm nói.
Lâm Việt Thịnh liếc xéo cô: “Đừng có mơ, đợi xong chuyện rồi cô lập tức cút về Đài Loan đi.”
Đôi mắt to tròn của Dương Hà Khuê rưng rưng nước mắt: “Anh Lâm, anh không thể đối với em như vậy được. Em sẽ không về đâu.”
Lâm Việt Thịnh đột nhiên dừng xe lại: “Xuống xe!”
Lúc này Dương Hà Khuê mới lộ vẻ sợ hãi: “Anh Lâm, em biết lỗi rồi. Em sẽ không chọc anh giận nữa, xin anh đừng hung dữ với em như vậy.”
“Cút xuống đi, hay là để tôi đá cô xuống?”
/204
|