Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục
Chương 176 - Chương 176: Phong Cách Làm Việc Của Tà Hồn Sư, Ảo Cảnh
/405
|
“Aaaaaaaaaaaaa”
Âm thanh gào thét cuối cùng trước khi Ngọc Ly rơi xuống cái hố đen, cô một lần nữa mất đi ý thức của bản thân, bị hút vào một vòng xoáy vô tận, đến tận bây giờ cô còn không biết bản thân đang bị điều gì nữa!
“Bịch”
Bị ném ra khỏi hồn kỹ dịch chuyển của Tu La, Ngọc Ly nằm bệt xuống đất như một cái xác chết vậy, con Huyết Ám Kiến thoát ra đã mang theo một lượng lớn chất dinh dưỡng từ trong người của cô, giờ thể xác Ngọc Ly cứ như một cái xác khô, không còn máu thịt, chỉ là một bộ xương được bọc bằng da người.
Ngay sau Ngọc Ly, ba tên tà hồn sư đã trắng trợn quay trở về, việc bắt cóc một con nhóc quang minh võ hồn thuần khiết cũng không quá khó, cũng may là nhờ có hồn đạo khí che dấu khí tức, chứ không chỉ việc tiến vào gần Tinh La đại đô đã là một việc khó, không kể đến có khi bọn họ còn phải có một trận đại chiến với đám Phong hào đấu la nữa chứ!!
“Hắc hắc, nhiệm vụ thành công” Tu La cười thoải mái, lần trước thất bại ở Mã Tiểu Đào đã làm ông có một vết uế thật đậm, nếu mà giờ không thành công nữa thì chắc ông hộc máu ra mà chết quá.
“Hừm, tất cả là nhờ công lao của hồn đạo khí che dấu, đừng có cười tức tưởi như thế tất cả là công lao của ông, Tôn Yên đại nhân mới là người đã giúp 3 người chúng ta thoát ra khỏi khu vực Tinh La đại đô” Dạ Huyết tất nhiên là tạt vào người Tu La một thau nước lạnh.
“Cái giề??? Nếu không có hồn kỹ dịch chuyển của ta …..” Lập tức cãi lại, hai tên tà hồn sư không hề ưa nhau, hồn lực hắc ám được phát động, như là lớp acid dày đặc ăn mòn mọi thứ.
“Muốn đánh nhau, ta sợ ngươi chắc?” Dạ Huyết cũng hăng máu, đưa tay ra, sau lưng ông xuất hiện 6 cái chân, võ hồn Huyết Kiến của ông được triển khai hoàn toàn.
Tu La cũng lập tức triệu hồi Đầu Lâu Nguyền Trượng của mình, hồn hoàn lập tức xuất hiện sau lưng, ông này cũng có vẻ sẵn sàng chiến đấu lắm rồi.
Tất nhiên là Tôn Yên, vị phong hào đấu la duy nhất sẽ không để cho việc này diễn ra quá lâu, một luồng hắc ám lực phóng thích bpsp cổ của cả 2 tên ngốc này đập thẳng vào tường.
“Ầm”
“Oành”
Lực tấn công bá đạo, 2 tên hồn đấu la đang hăng máu lập tức bị đập đến không thể gượng dậy, hít thở khó khăn, cơn đau rát được nhân lên hàng nghìn lần.
Tôn Yên quay lại, che phủ dưới mái tóc dài đen thuần khiết, khuôn mặt già nua và cặp mắt như hang động không đáy nuốt chửng linh hồn 2 tên hồn đấu la, ông lạnh lùng như không có nhân tính, ánh sáng lạnh chợt lóe, sát ý nổi lên như con dao đang kề cận cổ của Dạ Huyết và Tu La.
“Đ... Đại nhân… tha mạng..” Tu La khó khăn há mồm ra cầu xin, mọi thứ quá thuận lợi làm cho bọn họ trở nên thả lỏng, mặc dù biết rằng Tôn Yên đại nhân đang rất tức giận nhưng họ nghĩ rằng chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, mọi sai sót của bọn họ sẽ được bỏ qua, nhưng có vẻ như họ đã nhầm lẫn.
“T… Thaaa … mạng!!!” Khác với Tu La, Dạ Huyết bị bóp chặt hơn, hít thở đối với ông còn khó chứ nói chi là nói chuyện, nhưng vì mạng sống, hắn vẫn cố mở miệng ra cầu xin, hai tay bấu víu lấy bàn tay vô hình đang bóp lấy cổ mình, Dạ Huyết dùng sức cạy ra bàn tay đang cố bóp nát cổ ông, phần cổ bị bóp đến tím tái mất hình dạng, thanh quản dường như bị nứt ra, giọng nói còn không được bình thường, máu từ các móng tay đẫm ra trong cực thảm thương.
Nhưng có một thứ mà bọn ngu này không biết, đó là, không có sự nhân từ trong giới tà hồn sư, làm sai, thì sẽ phải nhận hậu quả, không phải tha thứ lúc nào cũng được áp dụng, chức năng của tên ngu này đã sử dụng hết, Tôn Yên đã tính tha cho hắn một mạng nếu hắn thông minh hơn, nhưng nếu ngu như vậy, thì đi chết luôn đi.
“Ngươi, vô dụng, không cần thiết, vậy nên, biến mất đi!!!” Vô tình lãnh huyết, đây là phong cách làm việc của tà hồn sư, nếu mất đi công dụng của bản thân rồi thì lo mà cư xử đàng hoàng, không ai sẽ giúp ngươi đâu, vì tình cảm vốn là thứ rác rưởi đối với tà hồn sư bọn họ.
“Bạch, Phịt phụt, lạch tạch, tỏm”
Âm thanh của cơ thể bị bóp nát, cơ thể Dạ Huyết vốn chả tốt lành gì, Tôn Yên chỉ cần dùng sức một tý là có thể bóp nát thân thể tên hồn đấu la này ra, đây chính là sự chênh lệch của hồn đấu la với một vị phong hào đấu la.
Quay đầu lại, nhìn về phía Tu La, cơ thể tên này đang run cầm cập, chậc, lại là một tên vô dụng rác rưởi khác.
“Đây là cảnh báo, liệu mà làm việc” Tôn Yên vẫn chưa nguôi cơn phát cáu của mình, nhưng Tu La vẫn còn tác dụng một tý, thứ bọn họ muốn đào tạo là một thánh nữ tà hồn, mà muốn như vậy, tâm trí của con bé này phải tà ác hơn nữa.
“V… v vv âng …” Tu La run sợ, bọn họ làm việc với Tôn Yên một thời gian dài, bình thường Tôn Yên là một người rất dễ tính, dù biết ông hay tức giận nhưng chưa có một lần nào ông thật sự ra tay trừng phạt nên bọn họ đã nhờn với thái độ của ông.
Không ngờ có một ngày đồng đội của ông bị một tay bóp chết một cách dễ dàng, dù hay cãi nhau với Dạ Huyết, nhưng đó chỉ là thói quen thông thường thôi, vậy mà, vậy mà, Tu La cúi đầu xuống, trong sự sợ hãi run rẩy ấy, ánh lên sự phẫn nộ và không cam lòng, Tôn Yên, ông đợi đấy, một ngày nào đó ta mà mạnh hơn ông, ta sẽ cho ông hối hận.
Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ lúc này thôi, muốn làm việc đó thì còn cần một khoảng thời gian lâu dài, giờ điều mà ông phải làm là tuân thủ mệnh lệnh.
“Đ..Đại nhân.. g g giờ chúng ta bắt đầu” Tu La đứng dậy, thanh quản của ông cũng bị tổn thương nặng nề, nhờ tà hồn lực lấy máu làm dinh dưỡng chữa thương, vết thương dần hồi phục và có thể nói chuyện bình thường trở lại.
“Được rồi, bắt đầu thôi, con nhỏ kia, tỉnh lại ngay!” Tôn Yên gật gật đầu, đừng tưởng suy nghĩ của tên ngốc này mà ông không biết, làm một lão yêu sống biết bao nhiêu năm, muốn vượt qua ta, các ngươi? thật khờ dại, các ngươi nghĩ mình còn sống được lâu.
“Aaahhhhhh”
Gào lên trong sự đau đớn một lần nữa, tinh thần lực và chạm vào đại não yếu ớt, chết tiệt Dạ Huyết, hồn kỹ ký sinh của thằng ngốc đó đã ăn quá nhiều dinh dưỡng của con bé này rồi.
“Tu La, thi triển đi” Khinh thường trước sự che giấu gà mờ của Tu La, Tôn Yến lạnh lùng ra lệnh cho ông như ra lệnh cho một con chó, tưởng ông bình thường ôn hòa là có thể thoải mái lấn tới?
“Dạ Vâng, Hồn Kỹ: Ảo Ảnh địa ngục”
Đưa gậy trượng mình ra, Tu La phóng thích hồn lực cực mạnh như thể trút hết cơn tức giận của mình vào Ngọc Ly, nỗi nhục này, ông nhớ lấy.
“C.. các ngươi là ai..?” Vừa mới tỉnh dậy bằng một pha đập não mạnh, Ngọc Ly mở mắt ra gặp lại 2 tên áo đen và một vũng máu nội tạng ghê tởm, còn chưa kịp phản ứng, miệng há ra muốn thăm hỏi tình hình thì một lần nữa, ý thức của cô bị ném tới một vùng đất đổ nát khác.
“Đ.. đây là đâu?”
“Nơi này.. là? Tinh La đại đô sao …?”
Hoang mang trước hoàn cảnh xung quanh, Ngọc Ly bị ném vào ảo cảnh của Tu La, không biết 2 tên tà hồn sư có mục đích gì khi làm vậy, nhưng Ngọc Ly cảm thấy không ổn, cơ thể của cô, cảm thấy khó chịu thật, cô … cô muốn uống máu, cô muốn ăn tim gan của người sống …
“Thịt,.. thịt người.. ta muốn ăn g…”
Lẫm bẫm, Ngọc Ly chảy nước dãi theo khóe miệng, cô đưa tay lên lau mặt mình,
“Aaah, đau”
Ngọc Ly lập tức dùng chút ý chí còn sót lại gặm lấy tay mình, máu tươi chảy ra, mùi máu làm cô điên cuồng, nhưng sự đau đớn giúp cô bình tĩnh lại.
“Ngọc Ly ơi là Ngọc Ly, mày đang suy nghĩ gì vậy? Mày là con người, mày là quang minh sứ giả!! Làm sao mà mày lại có thể phát ngôn và có những ham muốn như vậy được?” Hai con ngươi điên loạn di chuyển, Ngọc Ly cố kiểm soát cảm xúc bản thân, nhưng điều dó dường như có hơi khó.
Bước vài bước tiến vào bên trong Tinh La đại đô, lạ thật, không phải lúc nãy có Phong hào đấu la ở đây sao? Tại sao mọi người lại có vẻ bình thường hết vậy? phòng thủ nghiêm ngặt ở đâu mất rồi?
Chìm đắm trong ảo cảnh không lối ra, Ngọc Ly đang dần đi theo con đường mà đám tà hồn sư sắp xếp, một con rối đang diễn theo câu chuyện không có hồi kết.
Âm thanh gào thét cuối cùng trước khi Ngọc Ly rơi xuống cái hố đen, cô một lần nữa mất đi ý thức của bản thân, bị hút vào một vòng xoáy vô tận, đến tận bây giờ cô còn không biết bản thân đang bị điều gì nữa!
“Bịch”
Bị ném ra khỏi hồn kỹ dịch chuyển của Tu La, Ngọc Ly nằm bệt xuống đất như một cái xác chết vậy, con Huyết Ám Kiến thoát ra đã mang theo một lượng lớn chất dinh dưỡng từ trong người của cô, giờ thể xác Ngọc Ly cứ như một cái xác khô, không còn máu thịt, chỉ là một bộ xương được bọc bằng da người.
Ngay sau Ngọc Ly, ba tên tà hồn sư đã trắng trợn quay trở về, việc bắt cóc một con nhóc quang minh võ hồn thuần khiết cũng không quá khó, cũng may là nhờ có hồn đạo khí che dấu khí tức, chứ không chỉ việc tiến vào gần Tinh La đại đô đã là một việc khó, không kể đến có khi bọn họ còn phải có một trận đại chiến với đám Phong hào đấu la nữa chứ!!
“Hắc hắc, nhiệm vụ thành công” Tu La cười thoải mái, lần trước thất bại ở Mã Tiểu Đào đã làm ông có một vết uế thật đậm, nếu mà giờ không thành công nữa thì chắc ông hộc máu ra mà chết quá.
“Hừm, tất cả là nhờ công lao của hồn đạo khí che dấu, đừng có cười tức tưởi như thế tất cả là công lao của ông, Tôn Yên đại nhân mới là người đã giúp 3 người chúng ta thoát ra khỏi khu vực Tinh La đại đô” Dạ Huyết tất nhiên là tạt vào người Tu La một thau nước lạnh.
“Cái giề??? Nếu không có hồn kỹ dịch chuyển của ta …..” Lập tức cãi lại, hai tên tà hồn sư không hề ưa nhau, hồn lực hắc ám được phát động, như là lớp acid dày đặc ăn mòn mọi thứ.
“Muốn đánh nhau, ta sợ ngươi chắc?” Dạ Huyết cũng hăng máu, đưa tay ra, sau lưng ông xuất hiện 6 cái chân, võ hồn Huyết Kiến của ông được triển khai hoàn toàn.
Tu La cũng lập tức triệu hồi Đầu Lâu Nguyền Trượng của mình, hồn hoàn lập tức xuất hiện sau lưng, ông này cũng có vẻ sẵn sàng chiến đấu lắm rồi.
Tất nhiên là Tôn Yên, vị phong hào đấu la duy nhất sẽ không để cho việc này diễn ra quá lâu, một luồng hắc ám lực phóng thích bpsp cổ của cả 2 tên ngốc này đập thẳng vào tường.
“Ầm”
“Oành”
Lực tấn công bá đạo, 2 tên hồn đấu la đang hăng máu lập tức bị đập đến không thể gượng dậy, hít thở khó khăn, cơn đau rát được nhân lên hàng nghìn lần.
Tôn Yên quay lại, che phủ dưới mái tóc dài đen thuần khiết, khuôn mặt già nua và cặp mắt như hang động không đáy nuốt chửng linh hồn 2 tên hồn đấu la, ông lạnh lùng như không có nhân tính, ánh sáng lạnh chợt lóe, sát ý nổi lên như con dao đang kề cận cổ của Dạ Huyết và Tu La.
“Đ... Đại nhân… tha mạng..” Tu La khó khăn há mồm ra cầu xin, mọi thứ quá thuận lợi làm cho bọn họ trở nên thả lỏng, mặc dù biết rằng Tôn Yên đại nhân đang rất tức giận nhưng họ nghĩ rằng chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, mọi sai sót của bọn họ sẽ được bỏ qua, nhưng có vẻ như họ đã nhầm lẫn.
“T… Thaaa … mạng!!!” Khác với Tu La, Dạ Huyết bị bóp chặt hơn, hít thở đối với ông còn khó chứ nói chi là nói chuyện, nhưng vì mạng sống, hắn vẫn cố mở miệng ra cầu xin, hai tay bấu víu lấy bàn tay vô hình đang bóp lấy cổ mình, Dạ Huyết dùng sức cạy ra bàn tay đang cố bóp nát cổ ông, phần cổ bị bóp đến tím tái mất hình dạng, thanh quản dường như bị nứt ra, giọng nói còn không được bình thường, máu từ các móng tay đẫm ra trong cực thảm thương.
Nhưng có một thứ mà bọn ngu này không biết, đó là, không có sự nhân từ trong giới tà hồn sư, làm sai, thì sẽ phải nhận hậu quả, không phải tha thứ lúc nào cũng được áp dụng, chức năng của tên ngu này đã sử dụng hết, Tôn Yên đã tính tha cho hắn một mạng nếu hắn thông minh hơn, nhưng nếu ngu như vậy, thì đi chết luôn đi.
“Ngươi, vô dụng, không cần thiết, vậy nên, biến mất đi!!!” Vô tình lãnh huyết, đây là phong cách làm việc của tà hồn sư, nếu mất đi công dụng của bản thân rồi thì lo mà cư xử đàng hoàng, không ai sẽ giúp ngươi đâu, vì tình cảm vốn là thứ rác rưởi đối với tà hồn sư bọn họ.
“Bạch, Phịt phụt, lạch tạch, tỏm”
Âm thanh của cơ thể bị bóp nát, cơ thể Dạ Huyết vốn chả tốt lành gì, Tôn Yên chỉ cần dùng sức một tý là có thể bóp nát thân thể tên hồn đấu la này ra, đây chính là sự chênh lệch của hồn đấu la với một vị phong hào đấu la.
Quay đầu lại, nhìn về phía Tu La, cơ thể tên này đang run cầm cập, chậc, lại là một tên vô dụng rác rưởi khác.
“Đây là cảnh báo, liệu mà làm việc” Tôn Yên vẫn chưa nguôi cơn phát cáu của mình, nhưng Tu La vẫn còn tác dụng một tý, thứ bọn họ muốn đào tạo là một thánh nữ tà hồn, mà muốn như vậy, tâm trí của con bé này phải tà ác hơn nữa.
“V… v vv âng …” Tu La run sợ, bọn họ làm việc với Tôn Yên một thời gian dài, bình thường Tôn Yên là một người rất dễ tính, dù biết ông hay tức giận nhưng chưa có một lần nào ông thật sự ra tay trừng phạt nên bọn họ đã nhờn với thái độ của ông.
Không ngờ có một ngày đồng đội của ông bị một tay bóp chết một cách dễ dàng, dù hay cãi nhau với Dạ Huyết, nhưng đó chỉ là thói quen thông thường thôi, vậy mà, vậy mà, Tu La cúi đầu xuống, trong sự sợ hãi run rẩy ấy, ánh lên sự phẫn nộ và không cam lòng, Tôn Yên, ông đợi đấy, một ngày nào đó ta mà mạnh hơn ông, ta sẽ cho ông hối hận.
Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ lúc này thôi, muốn làm việc đó thì còn cần một khoảng thời gian lâu dài, giờ điều mà ông phải làm là tuân thủ mệnh lệnh.
“Đ..Đại nhân.. g g giờ chúng ta bắt đầu” Tu La đứng dậy, thanh quản của ông cũng bị tổn thương nặng nề, nhờ tà hồn lực lấy máu làm dinh dưỡng chữa thương, vết thương dần hồi phục và có thể nói chuyện bình thường trở lại.
“Được rồi, bắt đầu thôi, con nhỏ kia, tỉnh lại ngay!” Tôn Yên gật gật đầu, đừng tưởng suy nghĩ của tên ngốc này mà ông không biết, làm một lão yêu sống biết bao nhiêu năm, muốn vượt qua ta, các ngươi? thật khờ dại, các ngươi nghĩ mình còn sống được lâu.
“Aaahhhhhh”
Gào lên trong sự đau đớn một lần nữa, tinh thần lực và chạm vào đại não yếu ớt, chết tiệt Dạ Huyết, hồn kỹ ký sinh của thằng ngốc đó đã ăn quá nhiều dinh dưỡng của con bé này rồi.
“Tu La, thi triển đi” Khinh thường trước sự che giấu gà mờ của Tu La, Tôn Yến lạnh lùng ra lệnh cho ông như ra lệnh cho một con chó, tưởng ông bình thường ôn hòa là có thể thoải mái lấn tới?
“Dạ Vâng, Hồn Kỹ: Ảo Ảnh địa ngục”
Đưa gậy trượng mình ra, Tu La phóng thích hồn lực cực mạnh như thể trút hết cơn tức giận của mình vào Ngọc Ly, nỗi nhục này, ông nhớ lấy.
“C.. các ngươi là ai..?” Vừa mới tỉnh dậy bằng một pha đập não mạnh, Ngọc Ly mở mắt ra gặp lại 2 tên áo đen và một vũng máu nội tạng ghê tởm, còn chưa kịp phản ứng, miệng há ra muốn thăm hỏi tình hình thì một lần nữa, ý thức của cô bị ném tới một vùng đất đổ nát khác.
“Đ.. đây là đâu?”
“Nơi này.. là? Tinh La đại đô sao …?”
Hoang mang trước hoàn cảnh xung quanh, Ngọc Ly bị ném vào ảo cảnh của Tu La, không biết 2 tên tà hồn sư có mục đích gì khi làm vậy, nhưng Ngọc Ly cảm thấy không ổn, cơ thể của cô, cảm thấy khó chịu thật, cô … cô muốn uống máu, cô muốn ăn tim gan của người sống …
“Thịt,.. thịt người.. ta muốn ăn g…”
Lẫm bẫm, Ngọc Ly chảy nước dãi theo khóe miệng, cô đưa tay lên lau mặt mình,
“Aaah, đau”
Ngọc Ly lập tức dùng chút ý chí còn sót lại gặm lấy tay mình, máu tươi chảy ra, mùi máu làm cô điên cuồng, nhưng sự đau đớn giúp cô bình tĩnh lại.
“Ngọc Ly ơi là Ngọc Ly, mày đang suy nghĩ gì vậy? Mày là con người, mày là quang minh sứ giả!! Làm sao mà mày lại có thể phát ngôn và có những ham muốn như vậy được?” Hai con ngươi điên loạn di chuyển, Ngọc Ly cố kiểm soát cảm xúc bản thân, nhưng điều dó dường như có hơi khó.
Bước vài bước tiến vào bên trong Tinh La đại đô, lạ thật, không phải lúc nãy có Phong hào đấu la ở đây sao? Tại sao mọi người lại có vẻ bình thường hết vậy? phòng thủ nghiêm ngặt ở đâu mất rồi?
Chìm đắm trong ảo cảnh không lối ra, Ngọc Ly đang dần đi theo con đường mà đám tà hồn sư sắp xếp, một con rối đang diễn theo câu chuyện không có hồi kết.
/405
|