Chương 730
Tần Hoài An đang ngắn người, nghe được vệ sĩ nói như vậy, đột nhiên nghĩ tới cái gì.
Cô vịn người trên lan can rồi vội vàng nói xuống lầu: “Mau lấy gói hàng … mang vào đi!”
Thấy cô có vẻ kỳ lạ, vệ sĩ không khỏi lo lắng, “Cô Tần, cô không sao chứ?”
“Mang gói hàng vào!” Tần Hoài An lo lắng hét lên, anh ta đã vội vàng chạy xuống lầu.
Thấy vậy, vệ sĩ cũng không dám chậm trễ, lập tức xoay người bước ra ngoài.
Một phút sau, một gói hàng nặng có túi chống bụi màu đen được đưa cho Tần Hoài An.
Tần Hoài An nhìn chằm chằm tên người gửi được ghi bừa trên gói hàng trước mặt, sự vội vàng vừa rồi như một ngọn lửa bị một chậu nước nhắn chìm, cô chần chừ, hai tay để trên không trung, không dám mở ra.
Lỡ như … thực sự giống như cô nghĩ.
“Cô Tần, cô cần giúp gì không?” Vệ sĩ quan tâm hỏi.
Tần Hoài An bắt lực cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Phiền anh … giúp tôi mở ra.”
Nghe vậy, vệ sĩ di chuyển rất nhanh và cởi sạch túi bọc hàng ra, để lộ một chiếc hộp vuông chạm khắc bằng kim loại bên trong.
Anh ta liếc nhìn Tần Hoài An rồi tiếp tục mở hộp.
Vừa mới chạm vào đồ bên trong, anh ta sửng sốt một chút, nghi ngờ nhìn Tần Hoài An: “Cô Tần, cái này…
Tần Hoài An mặc kệ vệ sĩ, cô nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, ngay lúc mở nắp ra, cô nhìn thấy một cảnh tượng đẫm máu bên trong.
Cô trước mắt đen kịt và suýt nữa thì trực tiếp ngất đi.
May mắn thay, cô được vệ sĩ đỡ kịp thời.
“Cô Tần, đây lẽ nào là …” Đánh giá kích thước của bàn tay đó, vệ sĩ vội đoán ra: “Là tay … của cậu chủ nhỏ.
Quan trọng hơn, có một nót ruồi nhỏ trên ngón tay cái của bàn tay đó gần cỏ tay.
Đây không phải là dấu vét trên cơ thể Thiên Nam sao!
Sau khi xác nhận danh tính của bàn tay bị chặt đứt này, Tần Hoài An lại cảm thấy đau đớn khủng khiếp.
Bụp một tiếng, cô không chống đỡ được mà ngã xuống đất và ngắt xỉu.
Người vệ sĩ sợ tới mức lập tức báo cáo tình hình cho Chử Chấn Phong.
“Hàn Lệ Thu…”
Trong cơn mê, Tần Hoài An vẫn nói tên Hàn Lệ Thu, chưa bao giờ hận một người nhiều như vậy.
Cô ta làm chuyện như vậy với Thiên Nam, thực sự rất điên rồ!
/770
|