Bà Liễu Giai Tân nhìn về phía Tần Hoài An, cố nén sự ngạc nhiên, ngồi xuống cạnh bà cụ Chử, thốt lên một tiếng: “Mẹ?”
“đừng chạm vào những kim châm đó, phải một nữa bà cụ mới tỉnh” Tần Hoài An nhắc nhở.
Bà Chử và Chử Gia Mĩ quả nhiên không dám chạm vào những cái châm ấy, chỉ dám nghiêm túc đứng bên cạnh, quan sát tình trạng của bà cụ Chử.
Vương Thanh Hà hốt hoảng.
Sao có thể như vậy?Tần Hoài An sao lại có bản lĩnh đến vậy, có thể cứu bà cụ Chử?
Đến bản thân mình còn không có cách nào khác, Tần Hoài An sao có thể? Thật sự chỉ nhờ mấy cái kim châm đó sao?
Cô nhớ lại thời đi học, mỗi lần kiểm tra Tần Hoài An luôn vượt xa cô, trong mỗi giờ học nghiên cứu, Tần Hoài An cũng luôn là học trò cưng trong mắt thầy cô.
Tần Hoài An, luôn là Tần Hoài An! Mình có gì không bằng cô ta chứ?
Vương Thanh Hà ấm ức, nghiến chặt hai hàm răng.
Không bao lâu sau, bác sĩ đến.
Tần Hoài An đã rút những kim châm đi.
Bác sĩ kiểm tra bà cụ Chử một lượt, thấy không có vấn đề gì, lúc này, bà cụ từ từ tỉnh dậy.
Chử Tấn Phong đỡ bà cụ dậy, hỏi: “Tại sao bà tôi tự dưng lại ngất đi vậy?”
“Cụ bà bị huyết áp cao, khí huyết không ổn định, dẫn đến hôn mê” bác sĩ chẩn đoán xong, liền hỏi “trước khi ngất cụ bà có uống thuốc gì không?”
“Uống thuốc gì ư?” Bà Chư nghĩ một lúc rồi nói “Mẹ tôi hàng ngày uống mấy loại thuốc bổ như bình thường thôi, nhưng hôm nay chưa đến giờ nên bà chưa uống” Chử Gia Mĩ ngờ vực hỏi “Không phải bà tôi bị tăng huyết áp sao? Có đúng không hả Thanh Hà?”
Thanh Hà lúc này tức vì không kiếm được chỗ nào để giấu mình đi vì cứ hở ra là bị Chử Gia Mĩ gọi tên.
Cô chỉ biết ngẩng đầu, trước cái nhìn của mọi người, khó xử nói: “Chuyện đó… tôi có xem bệnh cho cụ bà, có chút giống … nên cho rằng bả đột nhiên bị kích động nên huyết áp đột ngột tăng”
Bác sĩ gật đầu nói: ” Đây cũng có thể là một nguyên nhân”
Vương Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm, dù sao cô cũng lấy lại được chút thể diện
Lúc này, ánh măt Tần Hoài An hướng về phía ly trà của bà cụ Chử uống trước đó.
Cô nhìn kĩ những thứ có trong ly, nheo nheo mắt, rồi cầm chiếc ly tiến về phía bác sĩ: “Bác sĩ xem này có phải thứ này …?”
Bác sĩ kiểm tra qua một hồi, kinh ngạc nói: ” Nhân sâm, trùng thảo,… đây đều là những thuốc bổ với tác dụng mạnh, bà bình thường đều dùng loại này sao?”
“Cũng không phải hàng ngày bà cụ đều dùng, cái này do Thanh Hà hôm nay đem đến tặng” bà Chử hướng về phía Thanh Hà nói.
Thanh Hà lúc này mặt trắng bệch.
“Trà này..lại có vấn đề gì sao?”
Bác sĩ thở dài nói “Đồ bổ hàng ngày của phu nhân cũng đã đủ và phù hợp, không cần bổ sung thêm gì nữa, trà này dùng toàn thuốc bổ với dược tính mạnh, nếu người thiếu chất, uống vào bồi bổ thì tốt, nhưng người như cụ bà cơ thể vốn đã khỏe mạnh cân bằng, sẽ bị phản tác dụng, thậm chí là nguy hiểm tính mạng”
Chử Vân Hi nghe xong, thảng thốt: “Sao có thể như vậy, Thanh Hà cũng học về y, không thể nhầm lẫn vậy được?”.
Đam Mỹ Hay
Bác sĩ nghe xong nhìn Thanh Hà nói: “Thì ra cô cũng biết về y học, nhưng loại trà này của cô không nên cho cụ bà uống.
May mà tìm người giúp kịp thời, cứu cụ bà, nếu không, tôi đến cũng chỉ e là không kịp”
“Cứu người, là bà Chử” Chấn Phong gọi vọng ra.
Thanh Hà đột nhiên hổ thẹn đến đỏ mặt.
Bác sĩ ngạc nhiên, chạy về phía Tần Hoài An.
Tần Hoài Anh chỉ mỉm cười nói: “Bác sĩ, xem tình hình bà cụ có vẻ không tốt lắm, thêm nữa tiền sử bệnh trạng còn có tình trạng động kinh, tốt hơn vẫn nên đưa đến bệnh viện kiểm tra thì hơn”.
Quả thực, bà cụ Chử dù tỉnh nhưng mặt mũi tái nhợt, không mở miệng nói được câu nào..
/770
|