Chương 670
Nếu không thì chỉ với mánh khóe của Tần Hoài An, có thể trốn ở đâu được chứ?
Chử Chấn Phong không ngừng suy nghĩ.
Lúc này, một y tá đi tới với vẻ mặt căng thẳng, hai tay cầm tờ giấy đưa đến trước mặt Chử Chấn Phong.
“Anh Chử, cái này được phát hiện dưới cỗ tay của bà Chử.”
Chử Chấn Phong không hài lòng vì suy nghĩ của mình bị gián đoạn, chỉ là ánh mắt rơi vào tờ giấy trên tay cô y tá, sợ run lên, không biết nghĩ đến cái gì, rất nhanh nhận lấy.
Mà khi nhìn thấy tờ giấy này, Tần Bảo Nga từ trong phòng bệnh đi ra với vẻ mặt căng thẳng, bước chân dừng lại.
“Anh, đây là cái gì?” Chử Gia Mỹ tò mò lại gần.
Nếu cô ấy đã chọn để lại tờ giấy này, đủ để chứng tỏ cô ấy đã tự mình rời khỏi phòng bệnh.
Chỉ là, tại sao… cô ấy rõ ràng thấy mẹ anh trúng độc, vì sao không nghĩ cách giải độc mà còn muốn rời đi.
Tại sao thấy chết mà không cứu?
Chử Chấn Phong biết rằng không nên cưỡng ép Tần Hoài An phải chữa bệnh cho mẹ mình.
Chỉ là…cô rời đi không nói một lời, suy cho cùng khiến trong lòng anh cảm thấy rét lạnh.
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này, anh đối xử tốt với mẹ con họ như vậy, cô ấy đều xem như không thấy?
Gương mặt Chử Chấn Phong lạnh lùng trầm ngâm suy nghĩ, hồi lâu sau mới hạ giọng nói: “Trước tiên thì hãy tìm cách cứu mẹ trước đi.”
Chử Gia Mỹ gật gật đầu, nhưng cũng có chút do dự nói: “Nhưng mà, bác sĩ cũng đã nói là…”
Những lời sau câu nói đó, cô ta không nói tiếp nữa, nhưng những người có mặt lúc đó đều hiểu cả rồi.
Tình hình của Liễu Giai Tâm lúc này quả thực rất xấu, bác sĩ cũng nói là không cứu được nữa, chỉ có thể kéo dài thế thôi. Nhưng nhìn tình hình bây giờ, thì máy ngày nữa cũng kéo dài không nỗi.
Trong nháy mắt, bầu không khí bỗng trở nên nặng trịch, như thể trên đầu ai cũng có máy đám mây đen bay vòng vòng, sắc mặt người nào cũng u ám cả.
Tân Bảo Nga đứng trước cửa phòng bệnh, quan sát vẻ mặt của từng người.
Cô ta đảo mắt sang chỗ khác thì thấy một bóng người đang bước vội tới.
/770
|