Phân phát tốt rồi, mọi người ai nấy về phòng nghiên cứu thứ mình mới được tặng. Chỉ còn dư lại Tiếu Tiếu cùng Trình Y Y tiếp tục mở y quán chữa bệnh.
Y quán hiện tại hoạt động rất tốt, mỗi ngày đều có hơn hai mươi người đến khám bệnh miễn phí. Mặc dù đã hết hạn khám bệnh miễn phí, nhưng Phùng Ngọc Yến vẫn không thu tiền của người nghèo. Có phải bốc thuốc cũng trực tiếp thu một hai đồng để làm tượng trưng mà thôi. Phùng Ngọc Yến mang một lượng lớn vàng bạc đi đổi hơn trăm vạn ngân phiếu đưa cho Tiếu Tiếu, dặn tiểu nha đầu sau này có việc cứ trực tiếp chi dùng. Tiếu Tiếu cũng vui vẻ nhận lấy. Nàng biết với bản lĩnh của sư phụ, trăm vạn này cũng chẳng coi vào đâu, dễ dàng kiếm ra.
(Tiểu Linh: Uy, cái này bạc là do ta làm ra có được hay không?)
…
Trong phòng Hoàng Dược Sư, Hoàng Dược Sư, Hồng Thất Công, Quách Tĩnh và Hoàng Dung đang ngồi nghiên cứu những thứ vừa được Phùng Ngọc Yến tặng.
“Thật thần kỳ!”
Hoàng Dược Sư càng nghiên cứu càng thấy không thể tin được.
“Các ngươi nói, Phùng tiểu muội có phải tiên nữ hay không?” Hồng Thất Công chợt hỏi.
Đám người Hoàng Dược Sư trầm ngâm. Nếu trước đây có ai nói như vậy, Hoàng Dược Sư chắc chắn sẽ cười hắn, nói là trên đời làm gì có tiên nữ. Nhưng bây giờ cầm trên tay Minh Ngọc Địch, Hoàng Dược Sư không khỏi suy nghĩ lại.
Nếu nàng không phải là tiên nữ, vậy những món đồ thần kỳ này từ đâu ra? Còn có những viên đan dược nghịch thiên kia nữa? Chẳng lẽ đó lại là sự thật?
Đám người im lặng suy nghĩ, chợt Hoàng Dung nói:
“Dù có thật là tiên nữ cũng vẫn là ta biểu tỷ!”
Quách Tĩnh một bên cũng gật đầu phụ họa. Hắn vốn tâm tư đơn giản, trước giờ không có bao giờ suy nghĩ quá nhiều.
“Đi, chúng ta đi kiếm một chỗ thử những thứ này.” Hồng Thất Công chuyển chủ đề.
…
Phùng Ngọc Yến lặng yên ngồi nhìn Tiếu Tiếu khám bệnh, trong lòng âm thầm hài lòng. Tiếu Tiếu bây giờ đã có thể tự mình đảm đương y quán. Tuy có những lúc khó khăn chuẩn đoán những ca bệnh khó, nhưng tựu chung lại là đã đạt đến mức Phùng Ngọc Yến yêu cầu.
Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa, Phùng Ngọc Yến trông thấy Long Phi Vũ xuống xe, sau đó bế theo một tiểu cô nương khoảng chừng mười tuổi.
Phùng Ngọc Yến vừa trông thấy tiểu cô nương, thần sắc lộ vẻ ngạc nhiên.
“Chủ nhân, là huyền âm thể chất!” Tiếng Tiểu Linh vang lên.
Phùng Ngọc Yến dĩ nhiên biết huyền âm thể chất, đây là một loại thể chất vô cùng hiếm thấy. Điều kiện để hình thành lại càng hiếm có hơn, đó là bắt buộc phải thụ thai vào lúc thiên địa âm khí nhiều nhất, sống trong một môi trường tràn đầy âm hàn khí trong thời gian mang thai, ngoài ra còn cần một điều kiện hết sức đặc thù, đó là khi ra đời, phải có một luồng âm hàn khí kích thích thể chất.
Phải nói thể chất này vô cùng hiếm thấy, đồng thời cũng là không có thuốc chữa, chỉ có thể phối hợp với công pháp tốt thuộc tính âm hàn mới có thể chế ngự được thể chất này. Có thể nói đây là một món quà trời ban nếu có công pháp tốt, và là một nụ hôn tử thần nếu không có công pháp. Người mang thể chất này chỉ có thể là nữ, nếu không chế ngự được thì sẽ chết khi tròn mười sáu tuổi.
Long Phi Vũ bế tiểu cô nương đến trước mặt Phùng Ngọc Yến rồi nói:
“Phùng cô nương, ta mang Thanh Thanh đến đây, phiền cô nương ra tay cứu giúp.”
Phùng Ngọc Yến gật đầu, yêu cầu Long Phi Vũ bế Thanh Thanh vào phòng Tiếu Tiếu, sau đó kiểm tra tình hình Thanh Thanh thật tỉ mỉ. Bên cạnh là Tiếu Tiếu cùng Trình Y Y cũng tò mò đi theo.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn để Phùng Ngọc Yến kiểm tra, sau đó cất giọng non nớt:
“Xinh đẹp tỷ tỷ, Thanh Thanh có phải không còn thuốc chữa không?”
Phùng Ngọc Yến ngẩn người một chút, sau đó mỉm cười nói:
“Thanh Thanh ngoan, nhất định ngươi sẽ khỏi bệnh mà.”
Long Phi Vũ đứng bên cạnh cũng hồi hộp, nhưng không lên tiếng làm phiền Phùng Ngọc Yến.
Thanh Thanh nói:
“Xinh đẹp tỷ tỷ, các đại phu mà phụ thân mời đều nói là Thanh Thanh không thể chữa. Thanh Thanh sẽ sớm gặp được mẫu thân ở trên trời.”
Long Phi Vũ nghe đến đây, hai mắt rưng rưng. Hắn trải qua mười năm cực khổ cũng không thể tìm được cách cứu chữa nữ nhi.
Phùng Ngọc Yến xoa đầu Thanh Thanh rồi nói:
“Tỷ tỷ có thể trị được bệnh cho Thanh Thanh, rồi Thanh Thanh có thể cùng phụ thân đi khắp nơi nhé.”
Long Phi Vũ nghe đến đây, vội hỏi:
“Phùng cô nương, bệnh của Thanh Thanh có thể chữa sao?”
Phùng Ngọc Yến gật đầu, sau đó nói:
“Có thể chữa.”
Long Phi Vũ vội hỏi:
“Thật sao? Vậy cần những dược liệu gì?”
Phùng Ngọc Yến nói tiếp:
“Thanh Thanh bệnh là do tiên thiên hình thành, nhưng cũng có thể nói không phải là một loại bệnh.”
“Không phải là bệnh?” Long Phi Vũ cùng Tiếu Tiếu, Trình Y Y ngẩn người.
Phùng Ngọc Yến gật đầu nói:
“Thanh Thanh vốn không có bệnh, nàng bị yếu ớt như vậy là do thể chất của nàng. Nàng thể chất là huyền âm thân thể!”
“Huyền âm thân thể?” Long Phi Vũ cau mày hỏi.
“Huyền âm thân thể là một thể chất đặc thù, điều kiện để hình thành là bắt buộc phải thụ thai vào lúc thiên địa âm khí nhiều nhất, sống trong một môi trường tràn đầy âm hàn khí trong thời gian mang thai. Ngoài ra khi ra đời, phải có một luồng âm hàn khí kích thích thể chất.”
Long Phi Vũ vội hỏi:
“Liệu có cách nào cứu chữa không?”
Phùng Ngọc Yến gật đầu đáp:
“Có thể chữa, chỉ cần tìm cho nàng một công pháp âm hàn đủ để trấn áp huyền âm khí trong cơ thể, sau đó luyện hóa huyền âm khí trở thành bản thân khí là được.”
“Vậy ý Phùng cô nương, phiền toái là phải tìm công pháp âm hàn đủ mạnh mẽ?”
Phùng Ngọc Yến lắc đầu nói:
“Thật ra công pháp ta sẵn có, chỉ có điều không truyền cho người ngoài. Nàng nếu muốn học phải bái ta vi sư! Một khi bái ta vi sư, chỉ được lấy danh nghĩa của ta đi hành hiệp trên giang hồ, không được phép dùng danh nghĩa của gia tộc hay bất cứ môn phái nào khác.”
Long Phi Vũ không chút do dự, gật đầu đáp ứng:
“Ta chỉ cần Thanh Thanh khỏe mạnh, các cái khác ta sẽ thay mặt nàng đáp ứng.”
Phùng Ngọc Yến mỉm cười hỏi Thanh Thanh:
“tiểu Thanh Thanh, có muốn làm đệ tử của ta?”
Thanh Thanh tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại rất thông minh, vội vàng nói:
“Xinh đẹp tỷ tỷ, nếu Thanh Thanh bái ngươi làm sư phụ, Thanh Thanh có thể khỏi được bệnh?”
Phùng Ngọc Yến gật đầu.
Thanh Thanh nói tiếp:
“Xinh đẹp tỷ tỷ, à không, xinh đẹp sư phụ, Thanh Thanh nguyện ý bái ngươi vi sư.”
Phùng Ngọc Yến gật đầu, sau đó chỉ Tiếu Tiếu giới thiệu:
“Đó là sư tỷ của ngươi, Phùng Tiếu Tiếu. Ngươi tên đầy đủ là gì?”
“Ta tên là Long Thanh Thanh!”
Phùng Ngọc Yến gật đầu, sau đó quay sang Long Phi Vũ, Trình Y Y cùng Tiếu Tiếu nói:
“Được rồi, các ngươi ra ngoài, ta truyền cho Thanh Thanh một bộ công pháp.”
Đám người kéo nhau ra ngoài. Công pháp bí mật truyền dĩ nhiên ai cũng hiểu, không cần phải nói nhiều.
Phùng Ngọc Yến đọc cho Thanh Thanh một bộ công pháp tên gọi là Minh Ngọc công. Đây là một bộ công pháp âm hàn rất cao cấp, có thể sánh ngang với Cửu Dương chân kinh về mức độ hùng hồn và tinh khiết của nội lực.
Thanh Thanh thân thể tuy yếu, nhưng trí nhớ rất tốt. Chỉ cần đọc lại ba lần là đã có thể nhớ không sai một chữ. Tuy không như Tiếu Tiếu trông qua không thể quên biến thái, nhưng cũng là nhất đẳng thiên tài.
Phùng Ngọc Yến hướng dẫn Thanh Thanh vận công lần đầu tiên, trực tiếp dùng nội lực uốn nắn kinh mạch lại cho nàng, đồng thời mở rộng kinh mạch cho Thanh Thanh khiến nàng có thể tu luyện nhanh hơn. Đây cũng là do Thanh Thanh ốm yếu quá dài, khiến cho kinh mạch có chút hẹp.
Nửa ngày nhanh chóng trôi qua, Long Phi Vũ đang sốt ruột ngồi chờ bên ngoài đại sảnh, chợt thấy Long Thanh Thanh cùng Phùng Ngọc Yến đi từ bên trong ra. Long Thanh Thanh lúc này đã có thể tự đi lại, mặc dù còn hơi miễn cưỡng một chút.
“Thanh Thanh…”
Long Phi Vũ vui mừng ôm chặt lấy nữ nhi, hai dòng lệ chảy dài trên má.
“Phụ thân, ngươi làm ta nghẹt thở…”
Long Thanh Thanh vội kêu lên.
“Ta quên, xin lỗi. Ha ha.”
Long Phi Vũ hai mắt cảm kích nhìn Phùng Ngọc Yến nói:
“Phùng cô nương, cám ơn ngươi.”
Phùng Ngọc Yến gật đầu, sau đó có chút bất đắc dĩ nói:
“Ngươi và Thanh Thanh tối nay cần phải thuê phòng ở khách điếm, chỗ của ta cũng không còn phòng trống. Thanh Thanh mới bước vào tu luyện, cần có một thời gian thích ứng. Mỗi sáng ngươi dẫn nàng qua đây, ta có thể vừa kiểm tra thân thể nàng, vừa giúp nàng tu luyện.”
Phùng Ngọc Yến có chút không biết, nàng nhận hai người đồ đệ này, sau này lại là những tồn tại tối cao của võ lâm, Minh Ngọc tiên tử Long Thanh Thanh, Ngọc Diện y tiên Phùng Tiếu Tiếu.
Y quán hiện tại hoạt động rất tốt, mỗi ngày đều có hơn hai mươi người đến khám bệnh miễn phí. Mặc dù đã hết hạn khám bệnh miễn phí, nhưng Phùng Ngọc Yến vẫn không thu tiền của người nghèo. Có phải bốc thuốc cũng trực tiếp thu một hai đồng để làm tượng trưng mà thôi. Phùng Ngọc Yến mang một lượng lớn vàng bạc đi đổi hơn trăm vạn ngân phiếu đưa cho Tiếu Tiếu, dặn tiểu nha đầu sau này có việc cứ trực tiếp chi dùng. Tiếu Tiếu cũng vui vẻ nhận lấy. Nàng biết với bản lĩnh của sư phụ, trăm vạn này cũng chẳng coi vào đâu, dễ dàng kiếm ra.
(Tiểu Linh: Uy, cái này bạc là do ta làm ra có được hay không?)
…
Trong phòng Hoàng Dược Sư, Hoàng Dược Sư, Hồng Thất Công, Quách Tĩnh và Hoàng Dung đang ngồi nghiên cứu những thứ vừa được Phùng Ngọc Yến tặng.
“Thật thần kỳ!”
Hoàng Dược Sư càng nghiên cứu càng thấy không thể tin được.
“Các ngươi nói, Phùng tiểu muội có phải tiên nữ hay không?” Hồng Thất Công chợt hỏi.
Đám người Hoàng Dược Sư trầm ngâm. Nếu trước đây có ai nói như vậy, Hoàng Dược Sư chắc chắn sẽ cười hắn, nói là trên đời làm gì có tiên nữ. Nhưng bây giờ cầm trên tay Minh Ngọc Địch, Hoàng Dược Sư không khỏi suy nghĩ lại.
Nếu nàng không phải là tiên nữ, vậy những món đồ thần kỳ này từ đâu ra? Còn có những viên đan dược nghịch thiên kia nữa? Chẳng lẽ đó lại là sự thật?
Đám người im lặng suy nghĩ, chợt Hoàng Dung nói:
“Dù có thật là tiên nữ cũng vẫn là ta biểu tỷ!”
Quách Tĩnh một bên cũng gật đầu phụ họa. Hắn vốn tâm tư đơn giản, trước giờ không có bao giờ suy nghĩ quá nhiều.
“Đi, chúng ta đi kiếm một chỗ thử những thứ này.” Hồng Thất Công chuyển chủ đề.
…
Phùng Ngọc Yến lặng yên ngồi nhìn Tiếu Tiếu khám bệnh, trong lòng âm thầm hài lòng. Tiếu Tiếu bây giờ đã có thể tự mình đảm đương y quán. Tuy có những lúc khó khăn chuẩn đoán những ca bệnh khó, nhưng tựu chung lại là đã đạt đến mức Phùng Ngọc Yến yêu cầu.
Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa, Phùng Ngọc Yến trông thấy Long Phi Vũ xuống xe, sau đó bế theo một tiểu cô nương khoảng chừng mười tuổi.
Phùng Ngọc Yến vừa trông thấy tiểu cô nương, thần sắc lộ vẻ ngạc nhiên.
“Chủ nhân, là huyền âm thể chất!” Tiếng Tiểu Linh vang lên.
Phùng Ngọc Yến dĩ nhiên biết huyền âm thể chất, đây là một loại thể chất vô cùng hiếm thấy. Điều kiện để hình thành lại càng hiếm có hơn, đó là bắt buộc phải thụ thai vào lúc thiên địa âm khí nhiều nhất, sống trong một môi trường tràn đầy âm hàn khí trong thời gian mang thai, ngoài ra còn cần một điều kiện hết sức đặc thù, đó là khi ra đời, phải có một luồng âm hàn khí kích thích thể chất.
Phải nói thể chất này vô cùng hiếm thấy, đồng thời cũng là không có thuốc chữa, chỉ có thể phối hợp với công pháp tốt thuộc tính âm hàn mới có thể chế ngự được thể chất này. Có thể nói đây là một món quà trời ban nếu có công pháp tốt, và là một nụ hôn tử thần nếu không có công pháp. Người mang thể chất này chỉ có thể là nữ, nếu không chế ngự được thì sẽ chết khi tròn mười sáu tuổi.
Long Phi Vũ bế tiểu cô nương đến trước mặt Phùng Ngọc Yến rồi nói:
“Phùng cô nương, ta mang Thanh Thanh đến đây, phiền cô nương ra tay cứu giúp.”
Phùng Ngọc Yến gật đầu, yêu cầu Long Phi Vũ bế Thanh Thanh vào phòng Tiếu Tiếu, sau đó kiểm tra tình hình Thanh Thanh thật tỉ mỉ. Bên cạnh là Tiếu Tiếu cùng Trình Y Y cũng tò mò đi theo.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn để Phùng Ngọc Yến kiểm tra, sau đó cất giọng non nớt:
“Xinh đẹp tỷ tỷ, Thanh Thanh có phải không còn thuốc chữa không?”
Phùng Ngọc Yến ngẩn người một chút, sau đó mỉm cười nói:
“Thanh Thanh ngoan, nhất định ngươi sẽ khỏi bệnh mà.”
Long Phi Vũ đứng bên cạnh cũng hồi hộp, nhưng không lên tiếng làm phiền Phùng Ngọc Yến.
Thanh Thanh nói:
“Xinh đẹp tỷ tỷ, các đại phu mà phụ thân mời đều nói là Thanh Thanh không thể chữa. Thanh Thanh sẽ sớm gặp được mẫu thân ở trên trời.”
Long Phi Vũ nghe đến đây, hai mắt rưng rưng. Hắn trải qua mười năm cực khổ cũng không thể tìm được cách cứu chữa nữ nhi.
Phùng Ngọc Yến xoa đầu Thanh Thanh rồi nói:
“Tỷ tỷ có thể trị được bệnh cho Thanh Thanh, rồi Thanh Thanh có thể cùng phụ thân đi khắp nơi nhé.”
Long Phi Vũ nghe đến đây, vội hỏi:
“Phùng cô nương, bệnh của Thanh Thanh có thể chữa sao?”
Phùng Ngọc Yến gật đầu, sau đó nói:
“Có thể chữa.”
Long Phi Vũ vội hỏi:
“Thật sao? Vậy cần những dược liệu gì?”
Phùng Ngọc Yến nói tiếp:
“Thanh Thanh bệnh là do tiên thiên hình thành, nhưng cũng có thể nói không phải là một loại bệnh.”
“Không phải là bệnh?” Long Phi Vũ cùng Tiếu Tiếu, Trình Y Y ngẩn người.
Phùng Ngọc Yến gật đầu nói:
“Thanh Thanh vốn không có bệnh, nàng bị yếu ớt như vậy là do thể chất của nàng. Nàng thể chất là huyền âm thân thể!”
“Huyền âm thân thể?” Long Phi Vũ cau mày hỏi.
“Huyền âm thân thể là một thể chất đặc thù, điều kiện để hình thành là bắt buộc phải thụ thai vào lúc thiên địa âm khí nhiều nhất, sống trong một môi trường tràn đầy âm hàn khí trong thời gian mang thai. Ngoài ra khi ra đời, phải có một luồng âm hàn khí kích thích thể chất.”
Long Phi Vũ vội hỏi:
“Liệu có cách nào cứu chữa không?”
Phùng Ngọc Yến gật đầu đáp:
“Có thể chữa, chỉ cần tìm cho nàng một công pháp âm hàn đủ để trấn áp huyền âm khí trong cơ thể, sau đó luyện hóa huyền âm khí trở thành bản thân khí là được.”
“Vậy ý Phùng cô nương, phiền toái là phải tìm công pháp âm hàn đủ mạnh mẽ?”
Phùng Ngọc Yến lắc đầu nói:
“Thật ra công pháp ta sẵn có, chỉ có điều không truyền cho người ngoài. Nàng nếu muốn học phải bái ta vi sư! Một khi bái ta vi sư, chỉ được lấy danh nghĩa của ta đi hành hiệp trên giang hồ, không được phép dùng danh nghĩa của gia tộc hay bất cứ môn phái nào khác.”
Long Phi Vũ không chút do dự, gật đầu đáp ứng:
“Ta chỉ cần Thanh Thanh khỏe mạnh, các cái khác ta sẽ thay mặt nàng đáp ứng.”
Phùng Ngọc Yến mỉm cười hỏi Thanh Thanh:
“tiểu Thanh Thanh, có muốn làm đệ tử của ta?”
Thanh Thanh tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại rất thông minh, vội vàng nói:
“Xinh đẹp tỷ tỷ, nếu Thanh Thanh bái ngươi làm sư phụ, Thanh Thanh có thể khỏi được bệnh?”
Phùng Ngọc Yến gật đầu.
Thanh Thanh nói tiếp:
“Xinh đẹp tỷ tỷ, à không, xinh đẹp sư phụ, Thanh Thanh nguyện ý bái ngươi vi sư.”
Phùng Ngọc Yến gật đầu, sau đó chỉ Tiếu Tiếu giới thiệu:
“Đó là sư tỷ của ngươi, Phùng Tiếu Tiếu. Ngươi tên đầy đủ là gì?”
“Ta tên là Long Thanh Thanh!”
Phùng Ngọc Yến gật đầu, sau đó quay sang Long Phi Vũ, Trình Y Y cùng Tiếu Tiếu nói:
“Được rồi, các ngươi ra ngoài, ta truyền cho Thanh Thanh một bộ công pháp.”
Đám người kéo nhau ra ngoài. Công pháp bí mật truyền dĩ nhiên ai cũng hiểu, không cần phải nói nhiều.
Phùng Ngọc Yến đọc cho Thanh Thanh một bộ công pháp tên gọi là Minh Ngọc công. Đây là một bộ công pháp âm hàn rất cao cấp, có thể sánh ngang với Cửu Dương chân kinh về mức độ hùng hồn và tinh khiết của nội lực.
Thanh Thanh thân thể tuy yếu, nhưng trí nhớ rất tốt. Chỉ cần đọc lại ba lần là đã có thể nhớ không sai một chữ. Tuy không như Tiếu Tiếu trông qua không thể quên biến thái, nhưng cũng là nhất đẳng thiên tài.
Phùng Ngọc Yến hướng dẫn Thanh Thanh vận công lần đầu tiên, trực tiếp dùng nội lực uốn nắn kinh mạch lại cho nàng, đồng thời mở rộng kinh mạch cho Thanh Thanh khiến nàng có thể tu luyện nhanh hơn. Đây cũng là do Thanh Thanh ốm yếu quá dài, khiến cho kinh mạch có chút hẹp.
Nửa ngày nhanh chóng trôi qua, Long Phi Vũ đang sốt ruột ngồi chờ bên ngoài đại sảnh, chợt thấy Long Thanh Thanh cùng Phùng Ngọc Yến đi từ bên trong ra. Long Thanh Thanh lúc này đã có thể tự đi lại, mặc dù còn hơi miễn cưỡng một chút.
“Thanh Thanh…”
Long Phi Vũ vui mừng ôm chặt lấy nữ nhi, hai dòng lệ chảy dài trên má.
“Phụ thân, ngươi làm ta nghẹt thở…”
Long Thanh Thanh vội kêu lên.
“Ta quên, xin lỗi. Ha ha.”
Long Phi Vũ hai mắt cảm kích nhìn Phùng Ngọc Yến nói:
“Phùng cô nương, cám ơn ngươi.”
Phùng Ngọc Yến gật đầu, sau đó có chút bất đắc dĩ nói:
“Ngươi và Thanh Thanh tối nay cần phải thuê phòng ở khách điếm, chỗ của ta cũng không còn phòng trống. Thanh Thanh mới bước vào tu luyện, cần có một thời gian thích ứng. Mỗi sáng ngươi dẫn nàng qua đây, ta có thể vừa kiểm tra thân thể nàng, vừa giúp nàng tu luyện.”
Phùng Ngọc Yến có chút không biết, nàng nhận hai người đồ đệ này, sau này lại là những tồn tại tối cao của võ lâm, Minh Ngọc tiên tử Long Thanh Thanh, Ngọc Diện y tiên Phùng Tiếu Tiếu.
/153
|