Hoàng Dung đang ngồi trong mật thất cùng Quách Tĩnh, nghe thấy tiếng của Phùng Ngọc Yến, vội vàng vui mừng lên tiếng gọi:
“Biểu tỷ!”
Hoàng Dược Sư là người đầu tiên nhận ra tiếng con gái, vội nhìn quanh kêu lên:
“Dung nhi, ngươi ở đâu?”
Phùng Ngọc Yến đi vào bếp, đưa tay xoay chiếc bát mở cơ quan, lập tức mật thất hiện ra. Mọi người đều ngạc nhiên không rõ tại sao Phùng Ngọc Yến lại biết, nhưng cũng không ai mở miệng ra hỏi, tất cả theo chân nàng đi vào mật thất.
Trong mật thất, Hoàng Dung hai tay vẫn áp sát vào hai tay Quách Tĩnh, nàng khuôn mặt có chút mệt mỏi, lại có nét vui mừng.
Mọi người đều biết Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh đang dùng nội lực chữa thương bằng một phương pháp rất cao minh. Phùng Ngọc Yến quan sát Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung đôi chút, sau đó gật đầu nói:
“Nếu cứ để thế này, Quách Tĩnh sẽ nhân họa đắc phúc, công lực tăng cao một bước. Ta tiễn hai người một hồi tạo hóa đi.”
Nói xong tiến tới bên cạnh hai người, tay trái đặt lên vai Hoàng Dung, tay phải đặt lên vai Quách Tĩnh rồi nhẹ nhàng nói:
“Loại trừ tạp niệm, cẩn thận chú ý.”
Nói xong vận nội lực Cửu Âm cùng Cửu Dương giao hòa, truyền vào cơ thể Hoàng Dung và Quách Tĩnh. Nội lực một âm một dương giao hòa thành một tia nội lực trung tính, hết sức ôn hòa lại bền bỉ chạy quanh kinh mạch hai người.
Quách Tĩnh từ bé đến tận khi gặp Mã Ngọc chỉ chú ý luyện ngoại công, thân thể có ám thương ngầm, không thể nào chữa khỏi, tiến độ tu luyện chậm rãi.
Hoàng Dung từ bé không ham võ công, chỉ tập chút võ công gia truyền, kinh mạch đã định hình, kể cả nắm trong tay tuyệt thế nội công cũng rất khó tiến xa.
Luồng nội lực âm dương giao hòa đi quanh cơ thể hai người, không những chữa lành vết thương, lại còn uốn nắn kinh mạch của cả Quách Tĩnh và Hoàng Dung, khiến cho tư chất luyện võ của hai người lên rất cao. Nếu cho hai người năm năm, hoàn toàn có thể đạt đến mức như Hồng Thất Công trước khi đột phá. Còn về phần được như Vô Song hay không, đấy lại là phụ thuộc vào ngộ tính hai người có thể phá tan được bình cảnh hay không.
Đám người Hoàng Dược Sư hai mắt vẫn chằm chằm nhìn vào ba người Hoàng Dung. Không ai ngoài Hồng Thất Công, Hoàng Dung, Quách Tĩnh biết Phùng Ngọc Yến nội lực cao đến mức nào, nhưng nhìn nàng mặc dù hỗ trợ hai người Quách Tĩnh vẫn bình thản, thậm chí không chảy ra một giọt mồ hôi là biết nội lực của nàng đã đạt đến mức cao thâm.
“Tiểu cô nương này là như thế nào tu luyện vậy?” Trong đầu mọi người đều dâng lên một câu hỏi.
Khoảng một giờ trôi qua, Phùng Ngọc Yến thu công lại, thản nhiên đứng lên. Lúc này Quách Tĩnh và Hoàng Dung vẫn đang nhắm mắt tận hưởng cái cảm giác vừa rồi. Hai người đều có cảm giác hiểu ra rất nhiều thứ, bất tri bất giác đắm chìm vào trong cảm giác đó.
Phùng Ngọc Yến cản lại mọi người định hỏi gì, sau đó ám chỉ mọi người ra ngoài.
Ra đến phòng khách, Phùng Ngọc Yến mới nói:
“Quách Tĩnh cùng Dung nhi đang ‘ngộ’. Đây là cơ duyên khó đạt được, đừng làm phiền bọn họ.”
Mọi người khiếp sợ rồi. Đạt đến cảnh giới tông sư như Hoàng Dược Sư, Hồng Thất Công hai người cũng không lạ gì “ngộ” cả. Phải nói đây là cơ duyên vô cùng đặc biệt, chỉ có thể gặp, không thể cầu. Một khi võ giả “ngộ” được ra, thường sẽ tiến dài trong võ đạo, về sau hoàn toàn có thể đạt đến mức độ đại tông sư cảnh giới. Tất cả đều nhìn gian mật thất có chút hâm mộ.
Phùng Ngọc Yến chợt cau mày, sau đó thản nhiên nói:
“Đại ca, cô phụ, Châu Bá Thông, chúng ta ra ngoài tiếp khách đi.”
Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài. Hai người Hồng Thất Công, Hoàng Dược Sư nhìn nhau một cái, bọn họ không biết Phùng Ngọc Yến nói như vậy là có ý gì, nhưng mọi người vẫn theo nàng đi ra ngoài.
Khoảng một phút sau, có một đám người tiến tới, đi đầu là Hoàn Nhan Hồng Liệt, theo sau là đám người Bành Liên Hổ, Sa Thông Thiên, còn có Âu Dương Phong và một kẻ mặt mũi thanh tú, ước chừng ba mươi tuổi, trông hết sức thoát tục. Phùng Ngọc Yến nhìn người kia, đoán thầm hắn chính là Long Vũ Phi, quả nhiên nghe Hồng Thất Công nói:
“Người trẻ tuổi mặt mũi thanh tú kia chính là Long Vũ Phi.”
Phùng Ngọc Yến nhìn Long Vũ Phi, Long Vũ Phi cũng đang quan sát đám người Hoàng Dược Sư. Hắn cũng rất bất ngờ, không biết vị thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp kia là ai.
Phùng Ngọc Yến không thấy Âu Dương Khắc, đoán chừng là đã bị Dương Khang làm thịt. Đồng thời nàng cũng biết được tại sao hệ thống lại có nhiệm vụ bảo vệ Hồng Thất Công và Hoàng Dược Sư khỏi chết tại Lâm An. Bởi vì nàng nhìn ra Long Vũ Phi thực lực, không dưới năm trăm năm. Với mức nội lực này, Long Vũ Phi thậm chí có thể thuấn sát Hồng Thất Công trước khi đột phá.
Hoàn Nhan Hồng Liệt vốn truy tung theo Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung, cuối cùng dựa vào thám tử biết được Quách Tĩnh và Hoàng Dung trốn đến thôn này. Hắn liền mang tất cả cao thủ đến đây, mục đích tranh đoạt Võ Mục Di Thư.
Hồng Thất Công nhìn thấy Âu Dương Phong, bĩu môi nói to:
“Lão độc vật, ngươi bây giờ chuyển nghề từ chăn nuôi rắn sang làm cẩu cho Kim quốc?”
Âu Dương Phong tức giận nói:
“Thối lắm, ta chỉ đi tìm Khắc nhi, các việc khác ta không quan tâm.”
Nói xong liếc mắt nhìn qua đám người Hoàng Dược Sư, ôm quyền giả tạo chào hỏi:
“Hoàng huynh đã ở đây rồi sao?”
Hoàng Dược Sư cũng gật đầu đáp lễ. Hắn vốn cũng chẳng ưa gì Âu Dương Phong.
“Xin hỏi Hoàng huynh, ngươi có thấy cháu ta Âu Dương Khắc ở nơi nào?”
Hoàng Dược Sư lắc đầu đáp:
“Ta từ khi rời khỏi đảo đến bây giờ cũng chưa có gặp cháu ngươi.”
Âu Dương Phong tuy làm người nham hiểm, nhưng cũng biết Hoàng Dược Sư không nói láo. Hắn cau mày một chút, trong lòng không ngừng suy tính cách tìm được cháu trai.
Âu Dương Khắc vốn chính là con tư sinh của hắn với chị dâu, đây là bí mật mà Âu Dương Phong không bao giờ nói cho ai. Âu Dương Khắc được hắn thương yêu hết mực, âu cũng là do Âu Dương Phong đã đào tạo ra một kẻ nhị thế tổ võ công cao cường, hoang dâm vô độ.
“Biểu tỷ!”
Hoàng Dược Sư là người đầu tiên nhận ra tiếng con gái, vội nhìn quanh kêu lên:
“Dung nhi, ngươi ở đâu?”
Phùng Ngọc Yến đi vào bếp, đưa tay xoay chiếc bát mở cơ quan, lập tức mật thất hiện ra. Mọi người đều ngạc nhiên không rõ tại sao Phùng Ngọc Yến lại biết, nhưng cũng không ai mở miệng ra hỏi, tất cả theo chân nàng đi vào mật thất.
Trong mật thất, Hoàng Dung hai tay vẫn áp sát vào hai tay Quách Tĩnh, nàng khuôn mặt có chút mệt mỏi, lại có nét vui mừng.
Mọi người đều biết Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh đang dùng nội lực chữa thương bằng một phương pháp rất cao minh. Phùng Ngọc Yến quan sát Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung đôi chút, sau đó gật đầu nói:
“Nếu cứ để thế này, Quách Tĩnh sẽ nhân họa đắc phúc, công lực tăng cao một bước. Ta tiễn hai người một hồi tạo hóa đi.”
Nói xong tiến tới bên cạnh hai người, tay trái đặt lên vai Hoàng Dung, tay phải đặt lên vai Quách Tĩnh rồi nhẹ nhàng nói:
“Loại trừ tạp niệm, cẩn thận chú ý.”
Nói xong vận nội lực Cửu Âm cùng Cửu Dương giao hòa, truyền vào cơ thể Hoàng Dung và Quách Tĩnh. Nội lực một âm một dương giao hòa thành một tia nội lực trung tính, hết sức ôn hòa lại bền bỉ chạy quanh kinh mạch hai người.
Quách Tĩnh từ bé đến tận khi gặp Mã Ngọc chỉ chú ý luyện ngoại công, thân thể có ám thương ngầm, không thể nào chữa khỏi, tiến độ tu luyện chậm rãi.
Hoàng Dung từ bé không ham võ công, chỉ tập chút võ công gia truyền, kinh mạch đã định hình, kể cả nắm trong tay tuyệt thế nội công cũng rất khó tiến xa.
Luồng nội lực âm dương giao hòa đi quanh cơ thể hai người, không những chữa lành vết thương, lại còn uốn nắn kinh mạch của cả Quách Tĩnh và Hoàng Dung, khiến cho tư chất luyện võ của hai người lên rất cao. Nếu cho hai người năm năm, hoàn toàn có thể đạt đến mức như Hồng Thất Công trước khi đột phá. Còn về phần được như Vô Song hay không, đấy lại là phụ thuộc vào ngộ tính hai người có thể phá tan được bình cảnh hay không.
Đám người Hoàng Dược Sư hai mắt vẫn chằm chằm nhìn vào ba người Hoàng Dung. Không ai ngoài Hồng Thất Công, Hoàng Dung, Quách Tĩnh biết Phùng Ngọc Yến nội lực cao đến mức nào, nhưng nhìn nàng mặc dù hỗ trợ hai người Quách Tĩnh vẫn bình thản, thậm chí không chảy ra một giọt mồ hôi là biết nội lực của nàng đã đạt đến mức cao thâm.
“Tiểu cô nương này là như thế nào tu luyện vậy?” Trong đầu mọi người đều dâng lên một câu hỏi.
Khoảng một giờ trôi qua, Phùng Ngọc Yến thu công lại, thản nhiên đứng lên. Lúc này Quách Tĩnh và Hoàng Dung vẫn đang nhắm mắt tận hưởng cái cảm giác vừa rồi. Hai người đều có cảm giác hiểu ra rất nhiều thứ, bất tri bất giác đắm chìm vào trong cảm giác đó.
Phùng Ngọc Yến cản lại mọi người định hỏi gì, sau đó ám chỉ mọi người ra ngoài.
Ra đến phòng khách, Phùng Ngọc Yến mới nói:
“Quách Tĩnh cùng Dung nhi đang ‘ngộ’. Đây là cơ duyên khó đạt được, đừng làm phiền bọn họ.”
Mọi người khiếp sợ rồi. Đạt đến cảnh giới tông sư như Hoàng Dược Sư, Hồng Thất Công hai người cũng không lạ gì “ngộ” cả. Phải nói đây là cơ duyên vô cùng đặc biệt, chỉ có thể gặp, không thể cầu. Một khi võ giả “ngộ” được ra, thường sẽ tiến dài trong võ đạo, về sau hoàn toàn có thể đạt đến mức độ đại tông sư cảnh giới. Tất cả đều nhìn gian mật thất có chút hâm mộ.
Phùng Ngọc Yến chợt cau mày, sau đó thản nhiên nói:
“Đại ca, cô phụ, Châu Bá Thông, chúng ta ra ngoài tiếp khách đi.”
Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài. Hai người Hồng Thất Công, Hoàng Dược Sư nhìn nhau một cái, bọn họ không biết Phùng Ngọc Yến nói như vậy là có ý gì, nhưng mọi người vẫn theo nàng đi ra ngoài.
Khoảng một phút sau, có một đám người tiến tới, đi đầu là Hoàn Nhan Hồng Liệt, theo sau là đám người Bành Liên Hổ, Sa Thông Thiên, còn có Âu Dương Phong và một kẻ mặt mũi thanh tú, ước chừng ba mươi tuổi, trông hết sức thoát tục. Phùng Ngọc Yến nhìn người kia, đoán thầm hắn chính là Long Vũ Phi, quả nhiên nghe Hồng Thất Công nói:
“Người trẻ tuổi mặt mũi thanh tú kia chính là Long Vũ Phi.”
Phùng Ngọc Yến nhìn Long Vũ Phi, Long Vũ Phi cũng đang quan sát đám người Hoàng Dược Sư. Hắn cũng rất bất ngờ, không biết vị thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp kia là ai.
Phùng Ngọc Yến không thấy Âu Dương Khắc, đoán chừng là đã bị Dương Khang làm thịt. Đồng thời nàng cũng biết được tại sao hệ thống lại có nhiệm vụ bảo vệ Hồng Thất Công và Hoàng Dược Sư khỏi chết tại Lâm An. Bởi vì nàng nhìn ra Long Vũ Phi thực lực, không dưới năm trăm năm. Với mức nội lực này, Long Vũ Phi thậm chí có thể thuấn sát Hồng Thất Công trước khi đột phá.
Hoàn Nhan Hồng Liệt vốn truy tung theo Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung, cuối cùng dựa vào thám tử biết được Quách Tĩnh và Hoàng Dung trốn đến thôn này. Hắn liền mang tất cả cao thủ đến đây, mục đích tranh đoạt Võ Mục Di Thư.
Hồng Thất Công nhìn thấy Âu Dương Phong, bĩu môi nói to:
“Lão độc vật, ngươi bây giờ chuyển nghề từ chăn nuôi rắn sang làm cẩu cho Kim quốc?”
Âu Dương Phong tức giận nói:
“Thối lắm, ta chỉ đi tìm Khắc nhi, các việc khác ta không quan tâm.”
Nói xong liếc mắt nhìn qua đám người Hoàng Dược Sư, ôm quyền giả tạo chào hỏi:
“Hoàng huynh đã ở đây rồi sao?”
Hoàng Dược Sư cũng gật đầu đáp lễ. Hắn vốn cũng chẳng ưa gì Âu Dương Phong.
“Xin hỏi Hoàng huynh, ngươi có thấy cháu ta Âu Dương Khắc ở nơi nào?”
Hoàng Dược Sư lắc đầu đáp:
“Ta từ khi rời khỏi đảo đến bây giờ cũng chưa có gặp cháu ngươi.”
Âu Dương Phong tuy làm người nham hiểm, nhưng cũng biết Hoàng Dược Sư không nói láo. Hắn cau mày một chút, trong lòng không ngừng suy tính cách tìm được cháu trai.
Âu Dương Khắc vốn chính là con tư sinh của hắn với chị dâu, đây là bí mật mà Âu Dương Phong không bao giờ nói cho ai. Âu Dương Khắc được hắn thương yêu hết mực, âu cũng là do Âu Dương Phong đã đào tạo ra một kẻ nhị thế tổ võ công cao cường, hoang dâm vô độ.
/153
|