Qua một lúc rất lâu, Quách Tĩnh và Hoàng Dung cùng nhau đi tới hậu viện Triệu vương phủ, hoàn toàn không biết Phùng Ngọc Yến và Mộ Dung Vô Song theo sát sau.
Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung lần lượt đi xem Mục Dịch cùng Mục Niệm Từ, nhìn thấy Hoàn Nhan Khang, Vương Phi. Hai người không hề hay biết Phùng Ngọc Yến và Vô Song vẫn đứng ở trên cành cây theo dõi hai người.
Vô Song nói:
“Lát nữa bọn họ chia ra, chúng ta đi theo ai?”
Phùng Ngọc Yến trầm ngâm một chút, rồi quyết định:
“Đi theo Hoàng Dung đi.”
Quách Tĩnh căn bản chỉ là đi uống máu rắn, không có gì nguy hiểm đấy. Còn Hoàng Dung lại cùng đám Sa Thông Thiên động thủ, theo trong tiểu thuyết thì cũng không có gì nguy hiểm, nhưng phải đề phòng. Huống hồ Phùng Ngọc Yến luôn có cảm giác tối nay sự việc sẽ có liên quan tới Hoàng Dung.
Lúc này Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung đã phân ra, Hoàng Dung ở lại nghe lén đám Sa Thông Thiên, còn Quách Tĩnh đi lấy thuốc cho Vương Xử Nhất.
Lần này để tránh cho bên trong có thể ngửi mùi từ người mình, Phùng Ngọc Yến quyết định đứng xa xa một chút, lựa hướng gió tránh cho mùi thơm bay vào trong phòng.
Hoàng Dung đang nghe lén, đột nhiên có một tên đồng tử chạy vào thông báo cho Lương Tử Ông. Hoàng Dung hoảng sợ, dùng chiêu Nhạc lạc bình sa nhẹ nhàng đáp xuống, nhưng trong sảnh cao thủ đều đã phát hiện.
Phùng Ngọc Yến đột nhiên cau mày, nàng phát hiện có một người nữa cũng từ xa quan sát, mà người này nội lực không thua gì Vô Song. Phải biết Vô Song là nàng đào tạo đi ra đấy, hiện tại kể cả Âu Dương Phong cũng không phải đối thủ của Vô Song về mặt nội lực. Không thể ngờ lại có người không hề thua kém hắn.
Phùng Ngọc Yến chỉ cho Vô Song biết, khiến cho Vô Song mặt nghiêm túc nhìn sang. Phùng Ngọc Yến nói:
“Tình hình có lẽ sẽ có vấn đề. Vô Song, ngươi nhìn chằm chằm bảo vệ Hoàng Dung. Nếu tên kia có ý định đánh lén nàng, trực tiếp dùng lực mạnh nhất tấn công.”
Vô Song gật đầu. Hắn cũng biết, ở thế giới này, người đến đây cũng không chỉ có hắn và Phùng Ngọc Yến. Rất có thể kẻ kia chính là một người đầu thai lại đây, có ý muốn không tốt đối với Hoàng Dung.
Hoàng Dung đùa giỡn với đám người Sa Thông Thiên, cuối cùng Âu Dương Khắc đứng ra cản lại nàng.
Chỉ thấy Âu Dương Khắc thong thả bước ra, cười khẽ một tiếng nói:
“Tại hạ bất tài, muốn thỉnh giáo cô nương vài chiêu.”
Hoàng Dung hỏi:
“Các cô nương xinh đẹp cưỡi lạc đà trắng đều là người nhà của ngươi phải không?”
Âu Dương Khắc cười nói:
“Cô gặp họ rồi à? Tất cả họ gộp lại cũng không xinh đẹp bằng cô.”
Vô Song nghe thấy xong, bĩu môi:
“Mới lúc ban ngày còn đuổi theo Ngọc Yến tỷ đâu rồi, giờ lại đi phao Hoàng Dung.”
Phùng Ngọc Yến dở khóc dở cười nói:
“Vô Song, ngươi nói cái gì thế? Bản tính của hắn ngươi còn lạ sao?”
“Phải đấy, thằng này cậy thế Âu Dương Phong, tính hiếu sắc đã thành thói rồi. Thật không hiểu tại sao nhiều người lại thích hắn thế?”
Có lẽ là thích bị ngược chăng? Phùng Ngọc Yến lắc đầu không nói chuyện nữa.
Âu Dương Khắc giờ trong lòng đang rất vui mừng. Chuyến này đi xuống Bắc Kinh lại có thể thấy được hai vị tuyệt sắc mỹ nữ. Cô nương áo trắng ban ngày gặp mặt tuy chưa biết rõ mặt, nhưng tiểu cô nương trước mặt cũng rất xinh đẹp. Nếu có thể tới tay được cả hai thì rất tốt.
Hoàng Dung bẫy Âu Dương Khắc, trốn ra đi tìm Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh lúc này đang bị Mai Siêu Phong chế trụ. Hoàng Dung ở trong bụi hoa nghe Quách Tĩnh không quan tâm đến tính mạng hắn mà lại sốt ruột không quên an nguy của nàng, trong lòng cảm kích, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Hoàng Dung nhìn Mai Siêu Phong quát:
“Mai Nhược Hoa, buông tay ra mau!”
Mai Siêu Phong run giọng hỏi:
“Ngươi là ai?”
Hoàng Dung cao giọng nói:
“Hoa đào bóng rụng bay thần kiếm. Biển biếc triều dâng múa ngọc tiêu! Ta họ Hoàng.”
Hoàng Dung nhanh chóng làm cho Mai Siêu Phong tin rằng mình là con gái Hoàng Dược Sư, lúc này Âu Dương Khắc đuổi tới.
Hoàng Dung kéo Quách Tĩnh nấp sau lưng Mai Siêu Phong, chỉ chờ Mai Siêu Phong động thủ với Âu Dương Khắc, liền lập tức thừa cơ bỏ chạy. Âu Dương Khắc thấy Mai Siêu Phong ngồi trên mặt đất, tóc xõa rũ rượi, toàn thân đen bóng một khối, không coi ra gì, khẽ vung chiếc quạt bước thẳng tới định bắt Hoàng Dung.
Đột nhiên Âu Dương Khắc cảm thấy có một luồng kình phong đánh vào giữa ngực, hắn vội vung quạt đánh vào cổ tay Mai Siêu Phong, đồng thời đạp chân mau nhảy tránh qua một bên. Chỉ nghe mấy âm thanh nổi lên, Âu Dương Khắc vạt áo trước đã bị xé toạc một mảnh lớn, chiếc quạt gãy đôi, bốn người tỳ thiếp ngã vật ra đất mất mạng.
Mai Siêu Phong không bỏ qua cơ hội, thi triển Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đánh tới Âu Dương Khắc. Âu Dương Khắc đang hoảng sợ, mắt thấy sắp chết, đột nhiên có một bóng đen lao tới, tay cũng thi triển trảo cản lại Mai Siêu Phong.
“Cửu Âm Bạch Cốt Trảo!”
Mai Siêu Phong mặc dù mù, nhưng vẫn ngay lập tức nhận ra chiêu thức cản trở mình.
Bóng đen cản thành công Mai Siêu Phong, lập tức huy trảo đánh Hoàng Dung.
Vô Song từ lúc nãy nhìn chằm chằm vào bóng đen, nhanh chóng phi lại gần dùng Càn Khôn Đại Na Di hất tay của bóng đen đi. Bóng đen lộn một vòng trở về phía sau, bên cạnh Âu Dương Khắc.
Phùng Ngọc Yến cũng nhảy xuống, lại gần Hoàng Dung. Hoàng Dung trông thấy Phùng Ngọc Yến và Mộ Dung Vô Song, vui mừng nói:
“Tỷ tỷ, cám ơn ngươi cứu mạng!”
Phùng Ngọc Yến nhìn Hoàng Dung gật đầu, sau đó nhìn lại hắc y nhân. Nàng cất tiếng hỏi:
“Ngươi là ai?”
Hắc y nhân giọng trong trẻo cất lên:
“Trình Y Y!”
Phùng Ngọc Yến cau mày hỏi tiếp:
“Tại sao lại định giết Hoàng Dung?”
“Vì tiện nhân kia đáng chết!”
Vô Song tức mình mắng to:
“Ngươi mới là tiện nhân, ta dám cá ngươi là một “Khắc Khắc” não tàn phấn!”
Trình Y Y hừ một tiếng rồi nói:
“Các ngươi muốn cản trở?”
Vô Song tức mình nói:
“Ta ở đây xem ngươi giết được ai?”
Vô Song vừa dứt, Trình Y Y đã dùng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đánh tới. Vô Song cũng thi triển Càn Khôn Đại Na Di ngăn trở.
Phải nói Càn Khôn Đại Na Di công kích không tốt lắm, nhưng để cản trở hay phản kích thì lại là số một. Rất nhanh Vô Song liền chiếm thế thượng phong.
Phùng Ngọc Yến vẫn quan sát, nàng nghĩ nghĩ một chút liền biết Trình Y Y lấy Cửu Âm Chân Kinh ở đâu. Chắc chắn là ở Cổ Mộ chỗ kia. Vì Trình Y Y là nữ nên không thể lấy Cửu Dương Chân Kinh trong chùa Thiếu Lâm được, mà Cổ Mộ lại dễ dàng đột nhập bằng cửa hậu.
Trình Y Y càng đánh, sắc mặt càng ngưng trọng. Nguyên bản nàng xuyên qua Xạ Điêu Thế Giới này, học tập Cửu Âm Chân Kinh cũng đã hơn mười hai năm, những tưởng ngũ tuyệt cũng không phải đối thủ của mình, không ngờ lại toát ra một thiếu niên võ công cao như vậy. Xem chiêu thức của hắn, thì phải là Đẩu Chuyển Tinh Di hoặc Càn Khôn Đại Na Di, nội lực của hắn cực nóng. Trình Y Y trong đầu toát ra một cái tên: Cửu Dương Chân Kinh.
Nghĩ vậy Trình Y Y vội tách ra rồi hỏi:
“Ngươi là ai, tại sao biết Cửu Dương Chân Kinh và Càn Khôn Đại Na Di?”
Đám người Hoàng Dung không biết Càn Khôn Đại Na Di là cái gì, nhưng Cửu Dương Chân Kinh thì lại nghe na ná Cửu Âm Chân Kinh, nhất thời đầu hồ đồ. Âu Dương Khắc nghe Trình Y Y biết Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, hai mắt đã sáng lên, bây giờ nghe danh Cửu Dương Chân Kinh, có thể đánh ngang tay với Trình Y Y Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, liền biết không phải là tầm thường. Trên thực tế, Hoàng Dung cũng có đồng suy nghĩ này.
Vô Song cười lạnh nói:
“Ta là Mộ Dung Vô Song. Hôm nay ngươi muốn giết người, vậy để mạng lại đi.”
Lúc này đột nhiên có người cao giọng gọi:
“Mọi người dừng tay, ta có lời muốn nói.”
Mọi người nhìn lại, thì có sáu người đứng lố nhố trên tường, trong bóng đêm không thấy rõ diện mạo.
Hai người trên tường nhảy xuống, một người huy động nhuyễn tiên, một người vung đòn gánh sắt xông vào tấn công Âu Dương Khắc. Người béo lùn sử nhuyễn tiên quát:
“Thằng giặc hái hoa, phen này ngươi chạy đi đâu?”
Trình Y Y hừ một cái, tung chưởng ngăn cản. Hai người vũ khí lập tức bị đánh bay. Vô Song vội bay ra đỡ hai người, nhân tiện hóa giải chưởng lực. Vô Song bản thân rất thích sáu vị Giang Nam lục quái này, hắn cũng không muốn có vị nào bị thương.
Phùng Ngọc Yến lạnh nhạt nói:
“Trình Y Y, ngươi làm vậy có đáng không? Ngươi nên biết tính cách của hắn, không phải là ngươi có thể thay đổi đấy.”
Trình Y Y hừ một tiếng hỏi:
“Ngươi là ai?”
Phùng Ngọc Yến cũng không tức giận trả lời:
“Ta là Phùng Ngọc Yến, ta và Vô Song đều giống ngươi.”
Trình Y Y không cho là đúng nói:
“Đó là chuyện của ta, không liên quan gì đến các ngươi!”
Vô Song tức mình hừ lạnh:
“Ngu xuẩn nữ nhân!”
Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung lần lượt đi xem Mục Dịch cùng Mục Niệm Từ, nhìn thấy Hoàn Nhan Khang, Vương Phi. Hai người không hề hay biết Phùng Ngọc Yến và Vô Song vẫn đứng ở trên cành cây theo dõi hai người.
Vô Song nói:
“Lát nữa bọn họ chia ra, chúng ta đi theo ai?”
Phùng Ngọc Yến trầm ngâm một chút, rồi quyết định:
“Đi theo Hoàng Dung đi.”
Quách Tĩnh căn bản chỉ là đi uống máu rắn, không có gì nguy hiểm đấy. Còn Hoàng Dung lại cùng đám Sa Thông Thiên động thủ, theo trong tiểu thuyết thì cũng không có gì nguy hiểm, nhưng phải đề phòng. Huống hồ Phùng Ngọc Yến luôn có cảm giác tối nay sự việc sẽ có liên quan tới Hoàng Dung.
Lúc này Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung đã phân ra, Hoàng Dung ở lại nghe lén đám Sa Thông Thiên, còn Quách Tĩnh đi lấy thuốc cho Vương Xử Nhất.
Lần này để tránh cho bên trong có thể ngửi mùi từ người mình, Phùng Ngọc Yến quyết định đứng xa xa một chút, lựa hướng gió tránh cho mùi thơm bay vào trong phòng.
Hoàng Dung đang nghe lén, đột nhiên có một tên đồng tử chạy vào thông báo cho Lương Tử Ông. Hoàng Dung hoảng sợ, dùng chiêu Nhạc lạc bình sa nhẹ nhàng đáp xuống, nhưng trong sảnh cao thủ đều đã phát hiện.
Phùng Ngọc Yến đột nhiên cau mày, nàng phát hiện có một người nữa cũng từ xa quan sát, mà người này nội lực không thua gì Vô Song. Phải biết Vô Song là nàng đào tạo đi ra đấy, hiện tại kể cả Âu Dương Phong cũng không phải đối thủ của Vô Song về mặt nội lực. Không thể ngờ lại có người không hề thua kém hắn.
Phùng Ngọc Yến chỉ cho Vô Song biết, khiến cho Vô Song mặt nghiêm túc nhìn sang. Phùng Ngọc Yến nói:
“Tình hình có lẽ sẽ có vấn đề. Vô Song, ngươi nhìn chằm chằm bảo vệ Hoàng Dung. Nếu tên kia có ý định đánh lén nàng, trực tiếp dùng lực mạnh nhất tấn công.”
Vô Song gật đầu. Hắn cũng biết, ở thế giới này, người đến đây cũng không chỉ có hắn và Phùng Ngọc Yến. Rất có thể kẻ kia chính là một người đầu thai lại đây, có ý muốn không tốt đối với Hoàng Dung.
Hoàng Dung đùa giỡn với đám người Sa Thông Thiên, cuối cùng Âu Dương Khắc đứng ra cản lại nàng.
Chỉ thấy Âu Dương Khắc thong thả bước ra, cười khẽ một tiếng nói:
“Tại hạ bất tài, muốn thỉnh giáo cô nương vài chiêu.”
Hoàng Dung hỏi:
“Các cô nương xinh đẹp cưỡi lạc đà trắng đều là người nhà của ngươi phải không?”
Âu Dương Khắc cười nói:
“Cô gặp họ rồi à? Tất cả họ gộp lại cũng không xinh đẹp bằng cô.”
Vô Song nghe thấy xong, bĩu môi:
“Mới lúc ban ngày còn đuổi theo Ngọc Yến tỷ đâu rồi, giờ lại đi phao Hoàng Dung.”
Phùng Ngọc Yến dở khóc dở cười nói:
“Vô Song, ngươi nói cái gì thế? Bản tính của hắn ngươi còn lạ sao?”
“Phải đấy, thằng này cậy thế Âu Dương Phong, tính hiếu sắc đã thành thói rồi. Thật không hiểu tại sao nhiều người lại thích hắn thế?”
Có lẽ là thích bị ngược chăng? Phùng Ngọc Yến lắc đầu không nói chuyện nữa.
Âu Dương Khắc giờ trong lòng đang rất vui mừng. Chuyến này đi xuống Bắc Kinh lại có thể thấy được hai vị tuyệt sắc mỹ nữ. Cô nương áo trắng ban ngày gặp mặt tuy chưa biết rõ mặt, nhưng tiểu cô nương trước mặt cũng rất xinh đẹp. Nếu có thể tới tay được cả hai thì rất tốt.
Hoàng Dung bẫy Âu Dương Khắc, trốn ra đi tìm Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh lúc này đang bị Mai Siêu Phong chế trụ. Hoàng Dung ở trong bụi hoa nghe Quách Tĩnh không quan tâm đến tính mạng hắn mà lại sốt ruột không quên an nguy của nàng, trong lòng cảm kích, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Hoàng Dung nhìn Mai Siêu Phong quát:
“Mai Nhược Hoa, buông tay ra mau!”
Mai Siêu Phong run giọng hỏi:
“Ngươi là ai?”
Hoàng Dung cao giọng nói:
“Hoa đào bóng rụng bay thần kiếm. Biển biếc triều dâng múa ngọc tiêu! Ta họ Hoàng.”
Hoàng Dung nhanh chóng làm cho Mai Siêu Phong tin rằng mình là con gái Hoàng Dược Sư, lúc này Âu Dương Khắc đuổi tới.
Hoàng Dung kéo Quách Tĩnh nấp sau lưng Mai Siêu Phong, chỉ chờ Mai Siêu Phong động thủ với Âu Dương Khắc, liền lập tức thừa cơ bỏ chạy. Âu Dương Khắc thấy Mai Siêu Phong ngồi trên mặt đất, tóc xõa rũ rượi, toàn thân đen bóng một khối, không coi ra gì, khẽ vung chiếc quạt bước thẳng tới định bắt Hoàng Dung.
Đột nhiên Âu Dương Khắc cảm thấy có một luồng kình phong đánh vào giữa ngực, hắn vội vung quạt đánh vào cổ tay Mai Siêu Phong, đồng thời đạp chân mau nhảy tránh qua một bên. Chỉ nghe mấy âm thanh nổi lên, Âu Dương Khắc vạt áo trước đã bị xé toạc một mảnh lớn, chiếc quạt gãy đôi, bốn người tỳ thiếp ngã vật ra đất mất mạng.
Mai Siêu Phong không bỏ qua cơ hội, thi triển Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đánh tới Âu Dương Khắc. Âu Dương Khắc đang hoảng sợ, mắt thấy sắp chết, đột nhiên có một bóng đen lao tới, tay cũng thi triển trảo cản lại Mai Siêu Phong.
“Cửu Âm Bạch Cốt Trảo!”
Mai Siêu Phong mặc dù mù, nhưng vẫn ngay lập tức nhận ra chiêu thức cản trở mình.
Bóng đen cản thành công Mai Siêu Phong, lập tức huy trảo đánh Hoàng Dung.
Vô Song từ lúc nãy nhìn chằm chằm vào bóng đen, nhanh chóng phi lại gần dùng Càn Khôn Đại Na Di hất tay của bóng đen đi. Bóng đen lộn một vòng trở về phía sau, bên cạnh Âu Dương Khắc.
Phùng Ngọc Yến cũng nhảy xuống, lại gần Hoàng Dung. Hoàng Dung trông thấy Phùng Ngọc Yến và Mộ Dung Vô Song, vui mừng nói:
“Tỷ tỷ, cám ơn ngươi cứu mạng!”
Phùng Ngọc Yến nhìn Hoàng Dung gật đầu, sau đó nhìn lại hắc y nhân. Nàng cất tiếng hỏi:
“Ngươi là ai?”
Hắc y nhân giọng trong trẻo cất lên:
“Trình Y Y!”
Phùng Ngọc Yến cau mày hỏi tiếp:
“Tại sao lại định giết Hoàng Dung?”
“Vì tiện nhân kia đáng chết!”
Vô Song tức mình mắng to:
“Ngươi mới là tiện nhân, ta dám cá ngươi là một “Khắc Khắc” não tàn phấn!”
Trình Y Y hừ một tiếng rồi nói:
“Các ngươi muốn cản trở?”
Vô Song tức mình nói:
“Ta ở đây xem ngươi giết được ai?”
Vô Song vừa dứt, Trình Y Y đã dùng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đánh tới. Vô Song cũng thi triển Càn Khôn Đại Na Di ngăn trở.
Phải nói Càn Khôn Đại Na Di công kích không tốt lắm, nhưng để cản trở hay phản kích thì lại là số một. Rất nhanh Vô Song liền chiếm thế thượng phong.
Phùng Ngọc Yến vẫn quan sát, nàng nghĩ nghĩ một chút liền biết Trình Y Y lấy Cửu Âm Chân Kinh ở đâu. Chắc chắn là ở Cổ Mộ chỗ kia. Vì Trình Y Y là nữ nên không thể lấy Cửu Dương Chân Kinh trong chùa Thiếu Lâm được, mà Cổ Mộ lại dễ dàng đột nhập bằng cửa hậu.
Trình Y Y càng đánh, sắc mặt càng ngưng trọng. Nguyên bản nàng xuyên qua Xạ Điêu Thế Giới này, học tập Cửu Âm Chân Kinh cũng đã hơn mười hai năm, những tưởng ngũ tuyệt cũng không phải đối thủ của mình, không ngờ lại toát ra một thiếu niên võ công cao như vậy. Xem chiêu thức của hắn, thì phải là Đẩu Chuyển Tinh Di hoặc Càn Khôn Đại Na Di, nội lực của hắn cực nóng. Trình Y Y trong đầu toát ra một cái tên: Cửu Dương Chân Kinh.
Nghĩ vậy Trình Y Y vội tách ra rồi hỏi:
“Ngươi là ai, tại sao biết Cửu Dương Chân Kinh và Càn Khôn Đại Na Di?”
Đám người Hoàng Dung không biết Càn Khôn Đại Na Di là cái gì, nhưng Cửu Dương Chân Kinh thì lại nghe na ná Cửu Âm Chân Kinh, nhất thời đầu hồ đồ. Âu Dương Khắc nghe Trình Y Y biết Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, hai mắt đã sáng lên, bây giờ nghe danh Cửu Dương Chân Kinh, có thể đánh ngang tay với Trình Y Y Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, liền biết không phải là tầm thường. Trên thực tế, Hoàng Dung cũng có đồng suy nghĩ này.
Vô Song cười lạnh nói:
“Ta là Mộ Dung Vô Song. Hôm nay ngươi muốn giết người, vậy để mạng lại đi.”
Lúc này đột nhiên có người cao giọng gọi:
“Mọi người dừng tay, ta có lời muốn nói.”
Mọi người nhìn lại, thì có sáu người đứng lố nhố trên tường, trong bóng đêm không thấy rõ diện mạo.
Hai người trên tường nhảy xuống, một người huy động nhuyễn tiên, một người vung đòn gánh sắt xông vào tấn công Âu Dương Khắc. Người béo lùn sử nhuyễn tiên quát:
“Thằng giặc hái hoa, phen này ngươi chạy đi đâu?”
Trình Y Y hừ một cái, tung chưởng ngăn cản. Hai người vũ khí lập tức bị đánh bay. Vô Song vội bay ra đỡ hai người, nhân tiện hóa giải chưởng lực. Vô Song bản thân rất thích sáu vị Giang Nam lục quái này, hắn cũng không muốn có vị nào bị thương.
Phùng Ngọc Yến lạnh nhạt nói:
“Trình Y Y, ngươi làm vậy có đáng không? Ngươi nên biết tính cách của hắn, không phải là ngươi có thể thay đổi đấy.”
Trình Y Y hừ một tiếng hỏi:
“Ngươi là ai?”
Phùng Ngọc Yến cũng không tức giận trả lời:
“Ta là Phùng Ngọc Yến, ta và Vô Song đều giống ngươi.”
Trình Y Y không cho là đúng nói:
“Đó là chuyện của ta, không liên quan gì đến các ngươi!”
Vô Song tức mình hừ lạnh:
“Ngu xuẩn nữ nhân!”
/153
|