Giang Minh, Kiều Phong đám người vừa tiến vào, tất cả mọi người đều tập trung chú ý tới phong thái uy nghiêm Kiều Phong và tiêu dao tự tại Giang Minh.
Vương Ngữ Yên cùng A Châu, A Bích ba nữ lúc đầu thấy thân áo trắng liền tưởng Mộ Dung Phục đến, sau nhìn kỹ thấy không phải. Ba nữ ngạc nhiên, không ngờ phong thái vị công tử áo trắng này không hề kém Mộ Dung Phục, thậm chí có phần tiêu soái hơn.
Để ý thấy ánh mắt Vương Ngữ Yên, Đoàn Dự quay ra nhìn, chợt ánh mắt co rút khi nhìn thấy Giang Minh.
“Đoàn công tử, đã lâu không gặp”
Giang Minh mỉm cười chào hỏi.
“Xin chào Giang huynh.”
Đoàn Dự vội ôm quyền cúi chào, hắn tuy được rất nhiều kỳ ngộ, nhưng cảnh Giang Minh chế trụ bảy mươi con người Thần Nông bang vẫn để lại bóng mờ trong lòng hắn.
“Giang hiền đệ, ngươi và vị công tử này quen nhau?”
Kiều Phong ngạc nhiên hỏi.
“Tiểu đệ và vị Đoàn công tử này ngẫu nhiên đã gặp qua ở Đại Lý.”
Giang Minh mỉm cười trả lời.
Trong rừng hạnh, đối diện với Bao Bất Đồng là một đám ăn mày quần áo lam lũ, người trước thấy Kiều Phong lộ vẻ vui mừng lập tức chạy ra nghênh tiếp, những bang chúng Cái Bang khác khom lưng hành lễ lớn tiếng nói:
“Thuộc hạ khấu kiến bang chủ”
Kiều Phong ôm quyền đáp:
“Các anh em khỏe chứ?”
Bao Bất Đồng thấy thế lập tức mặt khẩn trương hỏi:
“Ồ, vị này là Kiều bang chủ của Cái Bang đấy ư? Huynh đệ là Bao Bất Đồng, ông chắc có nghe đến tên rồi.”
Kiều Phong đáp:
“Thì ra là Bao Bất Đồng, tại hạ ngưỡng mộ anh danh đã lâu, hôm nay mới thấy tôn phạm, quả là hạnh sự.”
Bao Bất Đồng đáp:
“Sai bét, sai bét! Ta làm gì có anh danh? Trên giang hồ xú danh thì chắc có. Ai mà chẳng biết Bao Bất Đồng đi đâu cũng gây gỗ với người ta, mở mồm là thành chuyện, là người quái đản. Ha ha ha! Kiều bang chủ, ông tự tiện đến Giang Nam, thế là sai quấy lắm đó.”
Cái Bang là bang hội lớn nhất thiên hạ, thân phận bang chủ tôn vinh là nhường nào, bang chúng kính ngưỡng như thần minh. Mọi người thấy Bao Bất Đồng vô lễ với bang chủ như thế, vừa mở mồm đã trách móc, không ai là không phẫn nộ. Sáu bảy người đứng sau lưng Đại Nghĩa phân đà Tưởng đà chủ lập tức kẻ cầm chuôi đao, người cung tay lấy thế như toan bước ra động thủ.
Giang Minh nghe xong cũng buồn cười, cái thằng này cũng đủ chán sống.
Kiều Phong chỉ thản nhiên trả lời:
“Tại hạ sai quấy ở chỗ nào, xin Bao Bất Đồng chỉ giáo.”
Bao Bất Đồng đáp:
“Mộ Dung huynh đệ chúng tôi biết Kiều bang chủ là người có tiếng tăm, biết Cái Bang có nhiều nhân tài thành thử tự mình đến Lạc Dương bái hội các hạ, sao ông lại ham vui đi xuống Giang Nam? Ha ha, lẽ nào thế được, lẽ nào thế được?”
Kiều Phong mỉm cười nói:
“Mộ Dung công tử giá lâm tệ bang ở Lạc Dương, nếu như tại hạ biết trước tin đó, đương nhiên phải cung kính đón chờ, xin được tạ cái tội thất nghênh trước.”
Nói xong ôm quyền vái chào. Giang Minh cũng khen thầm: “Kiều đại ca tâm trí trầm ổn, quả là phong độ bang chủ một bang”
Ngờ đâu Bao Bất Đồng nhận ngay chuyện đó, gật gù nói:
“Cái việc thất nghênh đó đúng là phải tạ tội. Người đời có nói rằng: “Không biết thì không có tội”, thế nhưng còn muốn phạt muốn đánh gì thì cũng còn tùy ở người ta nữa.”
Giang Minh hừ một tiếng, Bao Bất Đồng lập tức hộc máu ngã ra đất.
Giang Minh tiếng hừ chứa đựng nội lực cao, hình thành âm công, sau đó tập trung ở Bao Bất Đồng. Chỉ giỏi võ mồm Bao Bất Đồng dĩ nhiên là bị chấn hộc máu.
A Châu, A Bích thấy Bao Bất Đồng hộc máu ngã ra đất, hốt hoảng đỡ Bao Bất Đồng. Vương Ngữ Yên tròn mắt nhìn Giang Minh, nàng không ngờ vị công tử này lại có thể sử dụng âm công. Đoàn Dự trong mắt lại càng lo sợ.
“Người khác không nói, ngươi lại nghĩ là ngươi lợi hại”
Giang Minh lạnh lùng nói.
“Ngươi... ngươi...”
Bao Bất Đồng tay chỉ Giang Minh nói lắp bắp.
“Bao Bất Đồng là rất giỏi sao?”
Trong rừng hạnh bước ra bốn ông già, người thì tóc trắng xóa, người thì mặt mũi hồng hào, trong tay ai cũng cầm binh khí, chia ra bốn góc vây năm người Bao Bất Đồng, Đoàn Dự lại.
Giang Minh lạnh nhạt nói:
“Còn vị đứng trên cây nữa, xuống nói chuyện đi.”
Trên cây, một thân hình nhỏ bé, tuổi chừng ba mươi hai ba mươi ba, mặt đã choắt lại để hai chòm râu đuôi chuột, lông mày xụ xuống, dung mạo thật là xấu xí.
A Bích kêu lên:
“Phong tứ ca, anh có nghe tin tức gì của công tử chăng?”
Phong Ba Ác nói lớn:
“Hay lắm, hôm nay kiếm được đối thủ rồi. A Châu, A Bích, chuyện của công tử từ từ rồi nói cũng không sao.”
Nói xong lộn người trên cây lao xuống, xông về phía Giang Minh.
Giang Minh nghĩ thầm: “Thằng này có hay không có não? Ta vừa mới đả thương Bao Bất Đồng hắn không có thấy?”. Giang Minh có biết đâu là Phong Ba Ác cho rằng không ai võ công cao hơn công tử nhà mình, thấy Giang Minh không động mà Bao Bất Đồng hộc máu ngã xuống, lại tưởng Giang Minh dùng ám khí đánh lén.
Khi Phong Ba Ác sắp lao tới nơi, Giang Minh thở dài, đưa tay phải ra nắm lấy bàn tay của Phong Ba Ác, sau đó vận nội lực bao trùm lên toàn thân Phong Ba Ác tạo thành áp lực đè nén, tay phải hất xuống. Cả người Phong Ba Ác bị đập xuống dưới đất, sau đó hộc ra hai lần huyết.
Tất cả mọi người đều bị kinh ngạc chấn trụ, bao gồm cả Kiều Phong.
Mạnh, quá mạnh, đây là trong lòng tất cả những người ở đây kêu lên. Kiều Phong trong lòng hưng phấn, huynh đệ kết nghĩa của hắn rất lợi hại.
Ba nữ Vương Ngữ Yên lại càng hoảng sợ, lùi về một bước. Đoàn Dự thấy thế bèn đứng trước Vương Ngữ Yên, hoảng sợ nhìn Giang Minh hỏi:
“Ngươi... ngươi định làm gì?”
Ta định làm gì? Giang Minh sửng sốt. Ta cái gì cũng không định làm a, đây là hắn tự tấn công ta có được không?
“Ta chỉ tự vệ!”
Giang Minh không sao cả giơ hai tay nói.
Phong Ba Ác run rẩy ngồi dậy, sau đó ngã người ra sau nói:
“Ngươi rất lợi hại.”
Đoàn Dự quay sau hỏi nhỏ Vương Ngữ Yên:
“Vương cô nương, vị Giang huynh kia sử dụng là chiêu thức gì?”
Vương Ngữ Yên nhíu mày, tựa hồ nhớ lại xem có chiêu thức nào giống như Giang Minh vậy không.
Giang Minh nghe thấy Đoàn Dự hỏi, trực tiếp trả lời:
“Đoàn huynh cũng không cần hỏi, đó chỉ là phản xạ cơ thể, không phải chiêu thức môn phái gì”
Cái gì? Đoàn Dự chấn kinh rồi, hắn cũng không ngờ lợi hại như vậy lại có thể chỉ là phản xạ cơ thể?
A Châu, A Bích rồi rít gọi:
“Tứ gia!”
Phong Ba Ác lắc đầu nói:
“Ta không sao. Đa tạ vị công tử này đã xuất thủ lưu tình.”
Hắn chỉ biết là khi bàn tay hắn sắp đánh tới người Giang Minh, lập tức Giang Minh nhanh như chớp bàn tay nắm lấy nắm đấm của hắn, sau đó cả người của hắn như mang thêm ngàn cân sức nặng, trực tiếp bị đè xuống đất bị thương. Hắn cũng biết vị công tử trước mắt đã lưu thủ, nếu không hắn chỉ còn lại một bãi huyết nhục.
Vương Ngữ Yên lắc đầu nói:
“Không phải chiêu thức!”
Hóa ra trước Giang Minh nói với Đoàn Dự, nàng hoàn toàn không hề để ý. Vương Ngữ Yên nói với Phong Ba Ác:
“Thật xin lỗi tứ ca, tiểu muội nhìn không ra, thật có lỗi.”
Phong Ba Ác lắc đầu:
“Không trách ngươi.”
Bao Bất Đồng nói:
“Cái gì mà có lỗi với không có lỗi? Hôm nay bọn mình đánh thua rồi, thật là mất mặt cho Yến Tử Ổ.”
Vương Ngữ Yên xuất thần nhìn Giang Minh, trong đầu nghĩ: “Võ công của vị công tử này thật cao cường, giang hồ thường nói Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung, e rằng không ai là đối thủ của vị công tử trước mắt này. Mà hắn mới bao nhiêu tuổi?”
Phong Ba Ác nói:
“Nghe nói công tử gia đến chùa Thiếu Lâm, ở đó người đông, thể nào cũng có đánh nhau, để tiểu đệ đến xem thế nào, các ngươi thủng thẳng đi sau”
Nói xong bèn quay sang Kiều Phong hỏi:
“Kiều bang chủ, chúng ta tiến đến quấy nhiễu thật không phải, mong Kiều bang chủ tha tội. Công tử gia có chuyện, chúng ta xin phép không quấy rầy Cái Bang sự vụ”
Kiều Phong sảng khoái gật đầu nói:
“Các vị, tự tiện!”
Sau đó phân phó cái bang người để Phong Ba Ác rời đi.
Vương Ngữ Yên cùng A Châu, A Bích ba nữ lúc đầu thấy thân áo trắng liền tưởng Mộ Dung Phục đến, sau nhìn kỹ thấy không phải. Ba nữ ngạc nhiên, không ngờ phong thái vị công tử áo trắng này không hề kém Mộ Dung Phục, thậm chí có phần tiêu soái hơn.
Để ý thấy ánh mắt Vương Ngữ Yên, Đoàn Dự quay ra nhìn, chợt ánh mắt co rút khi nhìn thấy Giang Minh.
“Đoàn công tử, đã lâu không gặp”
Giang Minh mỉm cười chào hỏi.
“Xin chào Giang huynh.”
Đoàn Dự vội ôm quyền cúi chào, hắn tuy được rất nhiều kỳ ngộ, nhưng cảnh Giang Minh chế trụ bảy mươi con người Thần Nông bang vẫn để lại bóng mờ trong lòng hắn.
“Giang hiền đệ, ngươi và vị công tử này quen nhau?”
Kiều Phong ngạc nhiên hỏi.
“Tiểu đệ và vị Đoàn công tử này ngẫu nhiên đã gặp qua ở Đại Lý.”
Giang Minh mỉm cười trả lời.
Trong rừng hạnh, đối diện với Bao Bất Đồng là một đám ăn mày quần áo lam lũ, người trước thấy Kiều Phong lộ vẻ vui mừng lập tức chạy ra nghênh tiếp, những bang chúng Cái Bang khác khom lưng hành lễ lớn tiếng nói:
“Thuộc hạ khấu kiến bang chủ”
Kiều Phong ôm quyền đáp:
“Các anh em khỏe chứ?”
Bao Bất Đồng thấy thế lập tức mặt khẩn trương hỏi:
“Ồ, vị này là Kiều bang chủ của Cái Bang đấy ư? Huynh đệ là Bao Bất Đồng, ông chắc có nghe đến tên rồi.”
Kiều Phong đáp:
“Thì ra là Bao Bất Đồng, tại hạ ngưỡng mộ anh danh đã lâu, hôm nay mới thấy tôn phạm, quả là hạnh sự.”
Bao Bất Đồng đáp:
“Sai bét, sai bét! Ta làm gì có anh danh? Trên giang hồ xú danh thì chắc có. Ai mà chẳng biết Bao Bất Đồng đi đâu cũng gây gỗ với người ta, mở mồm là thành chuyện, là người quái đản. Ha ha ha! Kiều bang chủ, ông tự tiện đến Giang Nam, thế là sai quấy lắm đó.”
Cái Bang là bang hội lớn nhất thiên hạ, thân phận bang chủ tôn vinh là nhường nào, bang chúng kính ngưỡng như thần minh. Mọi người thấy Bao Bất Đồng vô lễ với bang chủ như thế, vừa mở mồm đã trách móc, không ai là không phẫn nộ. Sáu bảy người đứng sau lưng Đại Nghĩa phân đà Tưởng đà chủ lập tức kẻ cầm chuôi đao, người cung tay lấy thế như toan bước ra động thủ.
Giang Minh nghe xong cũng buồn cười, cái thằng này cũng đủ chán sống.
Kiều Phong chỉ thản nhiên trả lời:
“Tại hạ sai quấy ở chỗ nào, xin Bao Bất Đồng chỉ giáo.”
Bao Bất Đồng đáp:
“Mộ Dung huynh đệ chúng tôi biết Kiều bang chủ là người có tiếng tăm, biết Cái Bang có nhiều nhân tài thành thử tự mình đến Lạc Dương bái hội các hạ, sao ông lại ham vui đi xuống Giang Nam? Ha ha, lẽ nào thế được, lẽ nào thế được?”
Kiều Phong mỉm cười nói:
“Mộ Dung công tử giá lâm tệ bang ở Lạc Dương, nếu như tại hạ biết trước tin đó, đương nhiên phải cung kính đón chờ, xin được tạ cái tội thất nghênh trước.”
Nói xong ôm quyền vái chào. Giang Minh cũng khen thầm: “Kiều đại ca tâm trí trầm ổn, quả là phong độ bang chủ một bang”
Ngờ đâu Bao Bất Đồng nhận ngay chuyện đó, gật gù nói:
“Cái việc thất nghênh đó đúng là phải tạ tội. Người đời có nói rằng: “Không biết thì không có tội”, thế nhưng còn muốn phạt muốn đánh gì thì cũng còn tùy ở người ta nữa.”
Giang Minh hừ một tiếng, Bao Bất Đồng lập tức hộc máu ngã ra đất.
Giang Minh tiếng hừ chứa đựng nội lực cao, hình thành âm công, sau đó tập trung ở Bao Bất Đồng. Chỉ giỏi võ mồm Bao Bất Đồng dĩ nhiên là bị chấn hộc máu.
A Châu, A Bích thấy Bao Bất Đồng hộc máu ngã ra đất, hốt hoảng đỡ Bao Bất Đồng. Vương Ngữ Yên tròn mắt nhìn Giang Minh, nàng không ngờ vị công tử này lại có thể sử dụng âm công. Đoàn Dự trong mắt lại càng lo sợ.
“Người khác không nói, ngươi lại nghĩ là ngươi lợi hại”
Giang Minh lạnh lùng nói.
“Ngươi... ngươi...”
Bao Bất Đồng tay chỉ Giang Minh nói lắp bắp.
“Bao Bất Đồng là rất giỏi sao?”
Trong rừng hạnh bước ra bốn ông già, người thì tóc trắng xóa, người thì mặt mũi hồng hào, trong tay ai cũng cầm binh khí, chia ra bốn góc vây năm người Bao Bất Đồng, Đoàn Dự lại.
Giang Minh lạnh nhạt nói:
“Còn vị đứng trên cây nữa, xuống nói chuyện đi.”
Trên cây, một thân hình nhỏ bé, tuổi chừng ba mươi hai ba mươi ba, mặt đã choắt lại để hai chòm râu đuôi chuột, lông mày xụ xuống, dung mạo thật là xấu xí.
A Bích kêu lên:
“Phong tứ ca, anh có nghe tin tức gì của công tử chăng?”
Phong Ba Ác nói lớn:
“Hay lắm, hôm nay kiếm được đối thủ rồi. A Châu, A Bích, chuyện của công tử từ từ rồi nói cũng không sao.”
Nói xong lộn người trên cây lao xuống, xông về phía Giang Minh.
Giang Minh nghĩ thầm: “Thằng này có hay không có não? Ta vừa mới đả thương Bao Bất Đồng hắn không có thấy?”. Giang Minh có biết đâu là Phong Ba Ác cho rằng không ai võ công cao hơn công tử nhà mình, thấy Giang Minh không động mà Bao Bất Đồng hộc máu ngã xuống, lại tưởng Giang Minh dùng ám khí đánh lén.
Khi Phong Ba Ác sắp lao tới nơi, Giang Minh thở dài, đưa tay phải ra nắm lấy bàn tay của Phong Ba Ác, sau đó vận nội lực bao trùm lên toàn thân Phong Ba Ác tạo thành áp lực đè nén, tay phải hất xuống. Cả người Phong Ba Ác bị đập xuống dưới đất, sau đó hộc ra hai lần huyết.
Tất cả mọi người đều bị kinh ngạc chấn trụ, bao gồm cả Kiều Phong.
Mạnh, quá mạnh, đây là trong lòng tất cả những người ở đây kêu lên. Kiều Phong trong lòng hưng phấn, huynh đệ kết nghĩa của hắn rất lợi hại.
Ba nữ Vương Ngữ Yên lại càng hoảng sợ, lùi về một bước. Đoàn Dự thấy thế bèn đứng trước Vương Ngữ Yên, hoảng sợ nhìn Giang Minh hỏi:
“Ngươi... ngươi định làm gì?”
Ta định làm gì? Giang Minh sửng sốt. Ta cái gì cũng không định làm a, đây là hắn tự tấn công ta có được không?
“Ta chỉ tự vệ!”
Giang Minh không sao cả giơ hai tay nói.
Phong Ba Ác run rẩy ngồi dậy, sau đó ngã người ra sau nói:
“Ngươi rất lợi hại.”
Đoàn Dự quay sau hỏi nhỏ Vương Ngữ Yên:
“Vương cô nương, vị Giang huynh kia sử dụng là chiêu thức gì?”
Vương Ngữ Yên nhíu mày, tựa hồ nhớ lại xem có chiêu thức nào giống như Giang Minh vậy không.
Giang Minh nghe thấy Đoàn Dự hỏi, trực tiếp trả lời:
“Đoàn huynh cũng không cần hỏi, đó chỉ là phản xạ cơ thể, không phải chiêu thức môn phái gì”
Cái gì? Đoàn Dự chấn kinh rồi, hắn cũng không ngờ lợi hại như vậy lại có thể chỉ là phản xạ cơ thể?
A Châu, A Bích rồi rít gọi:
“Tứ gia!”
Phong Ba Ác lắc đầu nói:
“Ta không sao. Đa tạ vị công tử này đã xuất thủ lưu tình.”
Hắn chỉ biết là khi bàn tay hắn sắp đánh tới người Giang Minh, lập tức Giang Minh nhanh như chớp bàn tay nắm lấy nắm đấm của hắn, sau đó cả người của hắn như mang thêm ngàn cân sức nặng, trực tiếp bị đè xuống đất bị thương. Hắn cũng biết vị công tử trước mắt đã lưu thủ, nếu không hắn chỉ còn lại một bãi huyết nhục.
Vương Ngữ Yên lắc đầu nói:
“Không phải chiêu thức!”
Hóa ra trước Giang Minh nói với Đoàn Dự, nàng hoàn toàn không hề để ý. Vương Ngữ Yên nói với Phong Ba Ác:
“Thật xin lỗi tứ ca, tiểu muội nhìn không ra, thật có lỗi.”
Phong Ba Ác lắc đầu:
“Không trách ngươi.”
Bao Bất Đồng nói:
“Cái gì mà có lỗi với không có lỗi? Hôm nay bọn mình đánh thua rồi, thật là mất mặt cho Yến Tử Ổ.”
Vương Ngữ Yên xuất thần nhìn Giang Minh, trong đầu nghĩ: “Võ công của vị công tử này thật cao cường, giang hồ thường nói Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung, e rằng không ai là đối thủ của vị công tử trước mắt này. Mà hắn mới bao nhiêu tuổi?”
Phong Ba Ác nói:
“Nghe nói công tử gia đến chùa Thiếu Lâm, ở đó người đông, thể nào cũng có đánh nhau, để tiểu đệ đến xem thế nào, các ngươi thủng thẳng đi sau”
Nói xong bèn quay sang Kiều Phong hỏi:
“Kiều bang chủ, chúng ta tiến đến quấy nhiễu thật không phải, mong Kiều bang chủ tha tội. Công tử gia có chuyện, chúng ta xin phép không quấy rầy Cái Bang sự vụ”
Kiều Phong sảng khoái gật đầu nói:
“Các vị, tự tiện!”
Sau đó phân phó cái bang người để Phong Ba Ác rời đi.
/153
|