Nhậm Doanh Doanh lại mang lên vải lụa che đi gương mặt của nàng, sau đó nhẹ giọng nói: “ Thứ lỗi cho ta lần này lại làm phiền công tử, ta sớm cũng phải trở về rồi ”
Ngô Chính không vui không buồn không nhìn ra cảm xúc của hắn, chỉ lặng lẽ đáp lời: “ Bảo trọng! ”
“ Bảo trọng! ”
Nhậm Doanh Doanh có chút thất vọng, chỉ là nếu Ngô Chính giữ nàng lại một chút lâu hơn nữa, có khi nàng sẽ muốn thay đổi quyết định đi... đáng tiếc, Ngô Chính không làm như vậy.
Dứt lời nói, Nhậm Doanh Doanh gật đầu cúi chào, tuy trong lòng lưu luyến khôn nguôi rất thiếu dứt khoát, nhưng cuối cùng vẫn là quay lưng rời đi.
Trông theo thân ảnh Nhậm Doanh Doanh dần khuất sau ô cửa, Ngô Chính lúc này thở dài một hơi buông lỏng bản thân thả người dựa lưng vào ghế, lại đã xong một phần việc chỉ còn lại cố gắng thêm một phần nữa thôi.
Đúng lúc này Đông Phương Bạch lại lẳng lặng xuất hiện ngồi cạnh bên hắn, lại không kiệm được lời nói thăm hỏi: “ Rất buồn? ”
Đông Phương Bạch từ đầu chí cuối thật ra vẫn là ngồi bên trên mái nhà cố ý che giấu hơi thở mà thôi, Ngô Chính hẳn là có thể nhận ra được vị trí của nàng nhưng cũng không có ý định làm phiền nàng muốn nghe lén.
Lúc bấy giờ trông thấy Đông Phương Bạch, Ngô Chính liền cảm giác được an ủi rất nhiều, chí ít lúc này hắn không phải là một mình, trong miệng lại thở dài nói: “ Không hẳn, ngươi biết không, đôi khi chỉ còn một bước nữa là tới được đích, nhưng người ta lại thường hay chọn cách buông thả vào giây phút cuối cùng đó a ”
Trông thấy Ngô Chính hiếm khi tỏ ra mệt mỏi như vậy, Đông Phương Bạch càng là thương cảm muốn thấu hiểu cho hắn, trong ánh mắt đượm buồn ôn nhu thăm hỏi: “ Còn ngươi thì sao? ”
Ngô Chính nhìn qua Đông Phương Bạch mỉm cười nói: “ Ta chỉ muốn ban đêm đến thật nhanh... hoặc cũng có thể là không cần chờ ban đêm a ”
Nghe được, Đông Phương Bạch liền trừng to hai con mắt nhìn hắn, cái này mà gọi là mệt mỏi buồn bã đây sao? Thật là uổng phí tâm trạng của nàng còn ngây thơ lo lắng cho hắn, Đông Phương Bạch thái độ lại trở nên gắt gỏng nói: “ Ngươi không còn trò nào khác hay sao? ”
“ Ha ha... ”
Ngô Chính ha hả cười to, quả thật trêu ghẹo Đông Phương Bạch mới là cách nhanh nhất để hắn giải tỏa mệt mỏi áp lực, hơn nữa vẫn còn một khoảng thời gian để thư thái a.
...
Một tháng yên tĩnh trôi qua.
Giang hồ những ngày êm ả hiếm hoi không có sóng to gió lớn xảy ra, nhân sĩ quần hùng thi nhau truyền miệng tụ tập kéo về Hà Nam, chỉ còn cách biệt một ngày là đến mười tám tháng hai Đại Hội Võ Lâm do Thiếu Lâm tự tổ chức diễn ra.
Trong những ngày này, dòng người từ khắp nơi ồ át kéo đến để các tòa thành chung quanh núi Thiếu Lâm mỗi ngày đều náo nhiệt ồn ào gấp bội.
Tất nhiên nơi có người tất có giang hồ, có giang hồ tất có tranh đấu, mâu thuẫn ẩu đả rất thường diễn ra nhưng hầu hết đều biết cách kìm chế không để sự tình vượt ngoài tầm kiểm soát.
Những nhân vật có cho mình danh tiếng đại diện cho môn phái tổ chức của bọn hắn thường mang theo một đám người đồng hành, sớm đã được Thiếu Lâm tự tự mình tiếp đãi tìm nơi dừng trên núi Thiếu Lâm.
Tuy nhiên bên trong cũng không thể thiếu lẫn lộn đám người vô môn phái vô danh tiểu tốt muốn tìm đến đây kiến thức một chút các anh hùng trong thiên hạ hình dáng phong thái như thế nào.
Cũng nhờ vậy Ngô Chính, Đông Phương Bạch hai cái thanh niên nam nhi, trong đó có một cái là giả trang nhưng cũng không dễ dàng nhận biết, nhanh chóng đã hòa nhập vào dòng người có mặt ở bên trên Thiếu Lâm tự đồng thời cũng đã tìm được nơi dừng chân qua đêm.
Bên trong một gian phòng nhỏ trống trải chỉ có bốn bức tường và một chiếc giường gỗ tồi tàn, bốn chân giường đã có dấu hiệu lung lay muốn ngã, bên trên chiếc giường có một cái nam nhi giả trang đang tựa vào bên vai một cái nam nhi khác không giả trang.
Đông Phương Bạch bĩu môi nói: “ Nơi này thật bẩn, thật khó chịu! ”
Những ngày qua Ngô Chính, Đông Phương Bạch hai người trên đường kết giao với đám người Cái Bang kia, nhờ vậy mới theo chân lên Thiếu Lâm tự sớm hơn một ngày đồng thời tìm được cho mình một chỗ dừng chân.
Nhưng là Thiếu Lâm tự cung cấp phòng xá còn phải nhìn mặt người, ví dụ như đám người Cái Bang này, bởi vì đã quen với ăn gió nằm sương ngủ ngái ngoài đường xó chợ cho nên bọn hắn được cấp cho những căn phòng tồi tàn cũ kỹ nhất bên trong Thiếu Lâm tự, mà Ngô Chính, Đông Phương Bạch cùng trong số đó đồng hành cho nên cũng chịu tương tự hoàn cảnh.
Lúc bấy giờ trời cũng đã chập tối, nhưng vì Đông Phương Bạch đã quen với sạch sẽ không thể đặt lưng nằm xuống nơi này, nên cứ thế mà ngồi tựa vào Ngô Chính hòng mau chóng ngủ quên đi qua ngày mai, không cần phải “ chịu khổ ” trong cái phòng cũi này nữa.
Ngô Chính cười khổ nói: “ Đã rất không tệ rồi, còn may không bị đuổi xuống núi a ”
Phải biết lần này Đại Hội Võ Lâm đều là cần thiệp mời mới có thể tiến lên Thiếu Lâm tự a, vì thế cho nên Ngô Chính từ một tháng trước mới để cho Tiếu Diện quân phân tán tìm cách trà trộn bên trong đám người chen chân lên đây.
Nói ra cũng không phải quá khó khăn, nơi tụ tập nhiều người như vậy liền sẽ có tranh đấu thường xuyên diễn ra, trong một vài tình huống cụ thể bất lợi cho đám người danh môn chính phái thì chỉ cần ra tay trợ giúp một phen liền sẽ có được hảo cảm của bọn hắn.
Đám người danh môn chính phái đó nhận được trợ giúp tất nhiên sẽ không thể bỏ xuống bộ mặt được, liền muốn kết giao đa tạ, Ngô Chính liền nhân cơ hội diễn xuất “ trò chuyện hợp ý ” trở thành tri giao bằng hữu, như vậy là có thể an tâm đồng hành cùng bọn hắn lên đến Thiếu Lâm tự mà không mất quá nhiều tâm sức khổ cực.
Đông Phương Bạch lại nói: “ Cái Bang đám người kia cũng không tốt đẹp gì ”
Ngô Chính nửa cười nửa không đáp lời: “ Còn không phải là vì thủ đoạn của ngươi lợi hại sao!? ”
Cái Bang vốn dĩ đã chịu Nhật Nguyệt thần giáo khống chế từ khi Đông Phương Bạch còn là giáo chủ, khi đó nàng dã tâm cũng giống như Nhậm Ngã Hoành mà thôi, đó là thống nhất giang hồ.
Cũng bởi như vậy, trong những năm tháng đó Đông Phương Bạch lợi dụng Nhậm Doanh Doanh đối ngoại tài trí rất tốt lôi kéo đám người kia vì tham lợi ích mà trúng kế, hơn nữa có Tam Thi Não Thần Đan khiến bọn hắn muốn chống cự cũng không được.
Nghe được lời nói, Đông Phương Bạch lại làm dáng vẻ lười nhác không chấp nhặt, khiêu mi nói: “ Toàn là nhờ công lao tiểu tình nhân của ngươi ”
Nàng là đang nói khoáy Ngô Chính, từ lần trước Ngô Chính ra tay giải quyết ám lưu vết thương trên gương mặt Nhậm Doanh Doanh để Đông Phương Bạch trông thấy vẫn rất bực bội.
Ngô Chính lúc này khôn khéo đổi đề tài: “ Ngày mai ngươi nhất định không được khinh suất, phải cố gắng lẫn tránh che giấu tu vi a, đám lừa trọc này có khả năng sẽ nhìn thấu ngươi ”
Nói đến Thiếu Lâm tự thực lực, Ngô Chính cũng là mười phần kiêng kỵ, từ mấy năm trước hắn hành tẩu lưu lạc trên giang hồ đã từng tận mắt trông thấy Phương Chứng đại sư một lần, cũng nhờ đó mới biết được tu vi lực lượng của bọn hắn thâm bất khả trắc, bề ngoài luôn miệng nói là không tranh chấp với đời, nào biết nội bộ lại ẩn tàng kinh khủng như thế nội tình!?
Chưa kể Thiếu Lâm tự có một cái tuyệt đỉnh đỉnh phong Phương Chứng đại sư, còn đám người kia ban ngày gặp mặt chỉ là tiểu hòa thượng cũng đã là nhị lưu nhất lưu cao thủ, ai cũng biết Thiếu Lâm tự vẫn luôn được coi là Thái Sơn Bắt Đẩu ẩn giấu cao thủ nhiều như mây, nhưng ai có thể tưởng tượng được một cái chùa tự luôn lấy cho mình tôn chỉ muốn tu tâm dưỡng tính, nhưng dưỡng tính không thấy chỉ thấy toàn là dã tâm mà thôi.
------*-*------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Ngô Chính không vui không buồn không nhìn ra cảm xúc của hắn, chỉ lặng lẽ đáp lời: “ Bảo trọng! ”
“ Bảo trọng! ”
Nhậm Doanh Doanh có chút thất vọng, chỉ là nếu Ngô Chính giữ nàng lại một chút lâu hơn nữa, có khi nàng sẽ muốn thay đổi quyết định đi... đáng tiếc, Ngô Chính không làm như vậy.
Dứt lời nói, Nhậm Doanh Doanh gật đầu cúi chào, tuy trong lòng lưu luyến khôn nguôi rất thiếu dứt khoát, nhưng cuối cùng vẫn là quay lưng rời đi.
Trông theo thân ảnh Nhậm Doanh Doanh dần khuất sau ô cửa, Ngô Chính lúc này thở dài một hơi buông lỏng bản thân thả người dựa lưng vào ghế, lại đã xong một phần việc chỉ còn lại cố gắng thêm một phần nữa thôi.
Đúng lúc này Đông Phương Bạch lại lẳng lặng xuất hiện ngồi cạnh bên hắn, lại không kiệm được lời nói thăm hỏi: “ Rất buồn? ”
Đông Phương Bạch từ đầu chí cuối thật ra vẫn là ngồi bên trên mái nhà cố ý che giấu hơi thở mà thôi, Ngô Chính hẳn là có thể nhận ra được vị trí của nàng nhưng cũng không có ý định làm phiền nàng muốn nghe lén.
Lúc bấy giờ trông thấy Đông Phương Bạch, Ngô Chính liền cảm giác được an ủi rất nhiều, chí ít lúc này hắn không phải là một mình, trong miệng lại thở dài nói: “ Không hẳn, ngươi biết không, đôi khi chỉ còn một bước nữa là tới được đích, nhưng người ta lại thường hay chọn cách buông thả vào giây phút cuối cùng đó a ”
Trông thấy Ngô Chính hiếm khi tỏ ra mệt mỏi như vậy, Đông Phương Bạch càng là thương cảm muốn thấu hiểu cho hắn, trong ánh mắt đượm buồn ôn nhu thăm hỏi: “ Còn ngươi thì sao? ”
Ngô Chính nhìn qua Đông Phương Bạch mỉm cười nói: “ Ta chỉ muốn ban đêm đến thật nhanh... hoặc cũng có thể là không cần chờ ban đêm a ”
Nghe được, Đông Phương Bạch liền trừng to hai con mắt nhìn hắn, cái này mà gọi là mệt mỏi buồn bã đây sao? Thật là uổng phí tâm trạng của nàng còn ngây thơ lo lắng cho hắn, Đông Phương Bạch thái độ lại trở nên gắt gỏng nói: “ Ngươi không còn trò nào khác hay sao? ”
“ Ha ha... ”
Ngô Chính ha hả cười to, quả thật trêu ghẹo Đông Phương Bạch mới là cách nhanh nhất để hắn giải tỏa mệt mỏi áp lực, hơn nữa vẫn còn một khoảng thời gian để thư thái a.
...
Một tháng yên tĩnh trôi qua.
Giang hồ những ngày êm ả hiếm hoi không có sóng to gió lớn xảy ra, nhân sĩ quần hùng thi nhau truyền miệng tụ tập kéo về Hà Nam, chỉ còn cách biệt một ngày là đến mười tám tháng hai Đại Hội Võ Lâm do Thiếu Lâm tự tổ chức diễn ra.
Trong những ngày này, dòng người từ khắp nơi ồ át kéo đến để các tòa thành chung quanh núi Thiếu Lâm mỗi ngày đều náo nhiệt ồn ào gấp bội.
Tất nhiên nơi có người tất có giang hồ, có giang hồ tất có tranh đấu, mâu thuẫn ẩu đả rất thường diễn ra nhưng hầu hết đều biết cách kìm chế không để sự tình vượt ngoài tầm kiểm soát.
Những nhân vật có cho mình danh tiếng đại diện cho môn phái tổ chức của bọn hắn thường mang theo một đám người đồng hành, sớm đã được Thiếu Lâm tự tự mình tiếp đãi tìm nơi dừng trên núi Thiếu Lâm.
Tuy nhiên bên trong cũng không thể thiếu lẫn lộn đám người vô môn phái vô danh tiểu tốt muốn tìm đến đây kiến thức một chút các anh hùng trong thiên hạ hình dáng phong thái như thế nào.
Cũng nhờ vậy Ngô Chính, Đông Phương Bạch hai cái thanh niên nam nhi, trong đó có một cái là giả trang nhưng cũng không dễ dàng nhận biết, nhanh chóng đã hòa nhập vào dòng người có mặt ở bên trên Thiếu Lâm tự đồng thời cũng đã tìm được nơi dừng chân qua đêm.
Bên trong một gian phòng nhỏ trống trải chỉ có bốn bức tường và một chiếc giường gỗ tồi tàn, bốn chân giường đã có dấu hiệu lung lay muốn ngã, bên trên chiếc giường có một cái nam nhi giả trang đang tựa vào bên vai một cái nam nhi khác không giả trang.
Đông Phương Bạch bĩu môi nói: “ Nơi này thật bẩn, thật khó chịu! ”
Những ngày qua Ngô Chính, Đông Phương Bạch hai người trên đường kết giao với đám người Cái Bang kia, nhờ vậy mới theo chân lên Thiếu Lâm tự sớm hơn một ngày đồng thời tìm được cho mình một chỗ dừng chân.
Nhưng là Thiếu Lâm tự cung cấp phòng xá còn phải nhìn mặt người, ví dụ như đám người Cái Bang này, bởi vì đã quen với ăn gió nằm sương ngủ ngái ngoài đường xó chợ cho nên bọn hắn được cấp cho những căn phòng tồi tàn cũ kỹ nhất bên trong Thiếu Lâm tự, mà Ngô Chính, Đông Phương Bạch cùng trong số đó đồng hành cho nên cũng chịu tương tự hoàn cảnh.
Lúc bấy giờ trời cũng đã chập tối, nhưng vì Đông Phương Bạch đã quen với sạch sẽ không thể đặt lưng nằm xuống nơi này, nên cứ thế mà ngồi tựa vào Ngô Chính hòng mau chóng ngủ quên đi qua ngày mai, không cần phải “ chịu khổ ” trong cái phòng cũi này nữa.
Ngô Chính cười khổ nói: “ Đã rất không tệ rồi, còn may không bị đuổi xuống núi a ”
Phải biết lần này Đại Hội Võ Lâm đều là cần thiệp mời mới có thể tiến lên Thiếu Lâm tự a, vì thế cho nên Ngô Chính từ một tháng trước mới để cho Tiếu Diện quân phân tán tìm cách trà trộn bên trong đám người chen chân lên đây.
Nói ra cũng không phải quá khó khăn, nơi tụ tập nhiều người như vậy liền sẽ có tranh đấu thường xuyên diễn ra, trong một vài tình huống cụ thể bất lợi cho đám người danh môn chính phái thì chỉ cần ra tay trợ giúp một phen liền sẽ có được hảo cảm của bọn hắn.
Đám người danh môn chính phái đó nhận được trợ giúp tất nhiên sẽ không thể bỏ xuống bộ mặt được, liền muốn kết giao đa tạ, Ngô Chính liền nhân cơ hội diễn xuất “ trò chuyện hợp ý ” trở thành tri giao bằng hữu, như vậy là có thể an tâm đồng hành cùng bọn hắn lên đến Thiếu Lâm tự mà không mất quá nhiều tâm sức khổ cực.
Đông Phương Bạch lại nói: “ Cái Bang đám người kia cũng không tốt đẹp gì ”
Ngô Chính nửa cười nửa không đáp lời: “ Còn không phải là vì thủ đoạn của ngươi lợi hại sao!? ”
Cái Bang vốn dĩ đã chịu Nhật Nguyệt thần giáo khống chế từ khi Đông Phương Bạch còn là giáo chủ, khi đó nàng dã tâm cũng giống như Nhậm Ngã Hoành mà thôi, đó là thống nhất giang hồ.
Cũng bởi như vậy, trong những năm tháng đó Đông Phương Bạch lợi dụng Nhậm Doanh Doanh đối ngoại tài trí rất tốt lôi kéo đám người kia vì tham lợi ích mà trúng kế, hơn nữa có Tam Thi Não Thần Đan khiến bọn hắn muốn chống cự cũng không được.
Nghe được lời nói, Đông Phương Bạch lại làm dáng vẻ lười nhác không chấp nhặt, khiêu mi nói: “ Toàn là nhờ công lao tiểu tình nhân của ngươi ”
Nàng là đang nói khoáy Ngô Chính, từ lần trước Ngô Chính ra tay giải quyết ám lưu vết thương trên gương mặt Nhậm Doanh Doanh để Đông Phương Bạch trông thấy vẫn rất bực bội.
Ngô Chính lúc này khôn khéo đổi đề tài: “ Ngày mai ngươi nhất định không được khinh suất, phải cố gắng lẫn tránh che giấu tu vi a, đám lừa trọc này có khả năng sẽ nhìn thấu ngươi ”
Nói đến Thiếu Lâm tự thực lực, Ngô Chính cũng là mười phần kiêng kỵ, từ mấy năm trước hắn hành tẩu lưu lạc trên giang hồ đã từng tận mắt trông thấy Phương Chứng đại sư một lần, cũng nhờ đó mới biết được tu vi lực lượng của bọn hắn thâm bất khả trắc, bề ngoài luôn miệng nói là không tranh chấp với đời, nào biết nội bộ lại ẩn tàng kinh khủng như thế nội tình!?
Chưa kể Thiếu Lâm tự có một cái tuyệt đỉnh đỉnh phong Phương Chứng đại sư, còn đám người kia ban ngày gặp mặt chỉ là tiểu hòa thượng cũng đã là nhị lưu nhất lưu cao thủ, ai cũng biết Thiếu Lâm tự vẫn luôn được coi là Thái Sơn Bắt Đẩu ẩn giấu cao thủ nhiều như mây, nhưng ai có thể tưởng tượng được một cái chùa tự luôn lấy cho mình tôn chỉ muốn tu tâm dưỡng tính, nhưng dưỡng tính không thấy chỉ thấy toàn là dã tâm mà thôi.
------*-*------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
/347
|