- Đạo trưởng lại quá khiêm tốn, lần này ta thu hoạch rất phong phú, còn phải đa tạ đạo trưởng mới đúng!
Ngô Chính rất chân thật đáp lời, hắn lần này đúng là phát hiện được Lục Mạch Thần Kiếm tiềm năng khai thác còn rất lớn, từ khi lĩnh ngộ đến cảnh giới đăng phong tạo cực Ngô Chính còn tưởng là đã tối ưu được toàn bộ uy lực có thể phát huy của Lục Mạch Thần Kiếm, nào ngờ lần này lại để hắn nhận biết tư tưởng này của mình là hoàn toàn sai lầm, Lục Mạch Thần Kiếm bản chất chính là đa dạng phong phú kiếm thế không bị ràng buộc vào bất cứ khuôn khổ nào, trong một vài hoàn cảnh, đối thủ khác nhau liền có thể tận dụng phát huy ra uy lực cường đại không thể lường trước được.
- Như nhau, như nhau mà thôi!
Xung Hư đạo trưởng cũng không phải chỉ là khiêm tốn đáp lời qua loa, Ngô Chính có thể có được thu hoạch phong phú còn Xung Hư đạo trưởng có thể nào lại không!? Đây cũng là lần đầu tiên có người không bị cuốn theo nhịp thở của Xung Hư đạo trưởng khi sử dụng Thái Cực Quyền, vô hình chung khiến hắn tình huống này tỏ ra bối rối nhất thời không kịp tìm ra biện pháp đối ứng phù hợp, cũng may Xung Hư đạo trưởng có kinh nghiệm đối chiến dày dặn, bằng không đã sớm thất bại từ khi Thiếu Xung Kiếm ngắt được Thái Cực Quyền lưu chuyển.
Điều này cũng là minh chứng rõ ràng cho đạo lý không một môn võ học nào là hoàn hảo vô khuyết, tất cả dù ít dù nhiều đều là có cho mình chỗ sơ hở, chỉ là phải xem người sỡ hữu nó phát huy ra ưu thế đồng thời che lấp khuyết điểm như thế nào mà thôi.
- Các ngươi cũng giải tán đi thôi!
Xung Hư đạo trưởng hướng về đám người Võ Đang phái đạo sĩ phất tay động tác ra hiệu giải tán đám đông.
Đám người đạo sĩ có chút mất hứng, đang muốn nghe ngóng Ngô Chính, Xung Hư đạo trưởng giải thích tình hình chiến đấu thực hư như thế nào nhưng lại bị ra lệnh trở về khiến cả đám đạo sĩ hụt hẫng không ít, nhưng rồi cũng rất an phận ly khai, để quãng trường sân luyện võ lúc bấy giờ chỉ còn lại bốn người nhìn thấu trong cuộc mà thôi.
- Ài, ngươi đúng là quái nhân mà, ta chưa từng thấy có ai lại có thể đưa tác chiến phương thức trong chiến đấu lên đến bực này tầm quan trọng a.
Đông Phương Bạch cùng Phong Thanh Dương đồng thời đi tới gần Ngô Chính, Xung Hư đạo trưởng hai người, Phong Thanh Dương thần thái than thở cảm thán chậm rãi nói.
Phải nói trước đây qua các thời đại mọi người đều nhận đồng rằng tuyệt học cùng tu vi mới là quan trọng nhất làm nên chiến lực chân chính của một người trong chiến đấu, nào ngờ lúc này lại xuất hiện một cái quái thai Ngô Chính lấy tác chiến bố cục phương thức mạnh mẽ đánh một bạc tai vào bọn hắn đồng thời phủ định cái nhận thức thiếu hiểu biết đó.
Nhưng Phong Thanh Dương không biết Ngô Chính thực chất là mang theo tư tưởng hiện đại đan xen vào bên trong mà thôi, cũng có thể nói từ khi Ngô Chính xuất hiện ở đây mỗi suy nghĩ việc làm đều phải kể công đến tư tưởng siêu việt thời đại chiếm phần nhiều ưu thế.
Nói về chiến đấu, người nơi đây chú trọng võ học và tu vi lấy làm tự thân căn bản, nhưng Ngô Chính khác biệt phương thức tu luyện, hắn muốn các yếu tố khác đều phải được xem trọng không thể thua kém, cũng giống như sợi dây kinh nghiệm tương tự rút mãi mà không hết, Ngô Chính có thể rèn luyện tác chiến phương thức đến mức này chính là vì trong quá khứ nhiều lần bị ép phải chiến đấu vượt cấp khiến hắn không thể không tận dụng tất cả mọi tiềm năng tự thân tưởng chừng không đáng quan tâm nhưng thực chất lại mang đến kết quả vượt ngoài sức tưởng tượng, đồng thời cũng là nhận thức được tầm quan trọng của mỗi yếu tố bên trong.
- Chiến đấu cũng như đánh một ván cờ mà thôi, quân cờ mạnh cũng cần có chiến thuật tối ưu mới có thể tận dụng tốt được, ta lần này có thể nhìn ra Thái Cực Quyền của Xung Hư đạo trưởng sơ hở bên trong cũng chỉ là may mắn mà thôi, lần sau nếu lại cùng nhau giao đấu còn chưa biết là ta có thể may mắn như thế hay không a.
Ngô Chính khoát tay khiêm tốn đáp lời, tuy nói Ngô Chính lần này thắng lợi nhưng ai biết lần sau Xung Hư đạo trưởng có hắn cơ hội để tận dụng sơ hở hay không!? Nếu muốn thắng chắc trừ phi Ngô Chính lại tăng lên tu vi bằng không vẫn là rất khó đoán trước.
- Như đánh một ván cờ!? Ha ha... chỉ bằng lời nói này của thiếu hiệp, ta cũng đã thua hoàn toàn a!
Xung Hư đạo trưởng nghe xong sững sốt một hồi mới lại cười to đáp lời, quả nhiên lời nói của Ngô Chính để Xung Hư đạo trưởng mở mang không ít kiến thức a.
- Không biết tiểu hữu lại muốn cùng hai lão già chúng ta đàm đạo hay lại muốn làm chuyện gì khác?
Phong Thanh Dương một bên cắt ngang hai người đang cao hứng lại mở lời thăm hỏi, dù sao trước đó cũng đã bàn xong, lúc này vẫn là nên tranh thủ thời gian đi chuẩn bị kỹ càng không thể có khinh suất lơ là.
- Đúng vậy, ta vẫn là phải trở về chuẩn bị đầy đủ, lần này mạo hiểm tuyết đối không thể xảy ra sơ sót, bằng không hậu quả là không thể gánh nhận nổi a.
Ngô Chính lời nói tuy là bình thản như không có gì nhưng tâm tình lại trở nên lo lắng bất an không giống thường lệ, liên quan đến tính mệnh của đám người Quỷ Đao Tử đối với Ngô Chính tuyệt đối không thể qua loa đơn giản xem thường, dù là vô tình cách nào đi nữa nhưng Ngô Chính vẫn là có nhân tính, cùng bọn hắn chung đụng một khoảng thời gian thật dài tuy nói là hữu nghĩa thì không chắc nhưng không thể không hữu tình a.
- Bần đạo cũng cần có thời gian để chuẩn bị, chi bằng tạm thời tự mình làm xong phần việc của mình, sau đó lại cùng nhau hội tụ.
Xung Hư đạo trưởng cũng rất đồng tình đưa ra ý kiến, nói huy động toàn bộ lực lượng cũng không phải là một sớm một chiều liền được, cần phải tốn không ít thời gian chuẩn bị đầy đủ vũ trang đồng thời còn phải triệu tập các đệ tử bên ngoài kịp thời trở về.
- Được, liền quyết định như vậy đi!
Ngô Chính cũng có ý định tương tự, hắn phải rút về đám người hắc y nhân làm tình báo lẫn trốn trong giang hồ kia, hơn nữa cần phải hoàn thành vở kịch đang dang dở với Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San a.
...............
Hàng Châu, Tây Hồ mai trang bên trong.
- Ngươi thật sự không biết hắn đang ở đâu sao?
Phòng khách Tây Hồ mai trang, Nhậm Doanh Doanh lúc bấy giờ dung mạo bị che đi bởi vải lụa ngồi trong giọng nói có thể nghe được gấp gáp bất an.
- Sư phụ hành tung thất thường, ta làm sao biết được sư phụ sẽ đi đâu cơ chứ!
Lâm Bình Chi đối diện tâm tình có chút bực bội nhưng vẫn rất kìm chế nói, Ngô Chính vừa rời khỏi Nhậm Doanh Doanh liền muốn đến tìm hắn, không những thế còn muốn tìm cho bằng được không chịu rời đi tiêu tốn không ít thời gian riêng tư của Lâm Bình Chi với Nhạc Linh San hai người, để Lâm Bình Chi trong lòng rất khó chịu, tuy nhiên Nhậm Doanh Doanh là bằng hữu của Ngô Chính cho nên Lâm Bình Chi không thể nào có chút vô lễ đối xử, đành phải cố gắng khuyên nhủ mà thôi.
- Trước giờ các ngươi trú ẩn ở nơi nào? Có thể đưa ta đến đó, có thể hắn đã trở về đó không chừng.
Nhậm Doanh Doanh vẫn rất kiên nhẫn chậm rãi dò hỏi, nàng một mình đến đây là muốn nhắc nhở không để Ngô Chính xuất hiện ở Đại Hội Võ Lâm sắp tới, bằng không một khi Nhật Nguyệt thần giáo tiến đánh khó tránh khỏi Ngô Chính cũng bị kéo vào vòng chiến, mà đó cũng là điều Nhậm Doanh Doanh không muốn nhìn thấy nhất.
- Đúng a, ta cũng rất muốn biết nơi cư trú của các người!
Nhạc Linh San một bên cũng hối thúc Lâm Bình Chi, nàng tâm tư thì đơn giản hơn rất nhiều, chỉ là muốn gặp lại Ngô Chính mà thôi, từ ngày đó không một lời nào rời đi tuy chỉ cách vài ngày không bao lâu nhưng là để Nhạc Linh San trong lòng rất lưu luyến, nàng trong khoảng thời gian này lại một lần nữa thay đổi chủ ý xác định lại tình cảm của mình chân chính là dành cho Ngô Chính, cho nên luôn cố gắng giữ một khoảng cách nhất định với Lâm Bình Chi.
- Hai người các ngươi...
Lâm Bình Chi vô cùng bất đắc dĩ cùng tức giận thậm chí là phẫn nộ đối với Nhạc Linh San, gần đây Lâm Bình Chi bắt chuyện cùng nàng mỗi lần đều là vô cớ giận dỗi tránh né hoặc là tỏ ra tâm tình rất không tốt không muốn cùng hắn trò chuyện, nhưng thỉnh thoảng khi nhắc Ngô Chính thì nàng ngược lại tỏ ra rất hứng thú lắng nghe thậm chí nói mãi cũng biết không chán là gì, để Lâm Bình Chi dần dà cũng nhận ra Nhạc Linh San đang là cố gắng tránh né hắn, đồng thời nàng còn muốn có tình cảm với Ngô Chính sư phụ của hắn!?
------*-*------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Ngô Chính rất chân thật đáp lời, hắn lần này đúng là phát hiện được Lục Mạch Thần Kiếm tiềm năng khai thác còn rất lớn, từ khi lĩnh ngộ đến cảnh giới đăng phong tạo cực Ngô Chính còn tưởng là đã tối ưu được toàn bộ uy lực có thể phát huy của Lục Mạch Thần Kiếm, nào ngờ lần này lại để hắn nhận biết tư tưởng này của mình là hoàn toàn sai lầm, Lục Mạch Thần Kiếm bản chất chính là đa dạng phong phú kiếm thế không bị ràng buộc vào bất cứ khuôn khổ nào, trong một vài hoàn cảnh, đối thủ khác nhau liền có thể tận dụng phát huy ra uy lực cường đại không thể lường trước được.
- Như nhau, như nhau mà thôi!
Xung Hư đạo trưởng cũng không phải chỉ là khiêm tốn đáp lời qua loa, Ngô Chính có thể có được thu hoạch phong phú còn Xung Hư đạo trưởng có thể nào lại không!? Đây cũng là lần đầu tiên có người không bị cuốn theo nhịp thở của Xung Hư đạo trưởng khi sử dụng Thái Cực Quyền, vô hình chung khiến hắn tình huống này tỏ ra bối rối nhất thời không kịp tìm ra biện pháp đối ứng phù hợp, cũng may Xung Hư đạo trưởng có kinh nghiệm đối chiến dày dặn, bằng không đã sớm thất bại từ khi Thiếu Xung Kiếm ngắt được Thái Cực Quyền lưu chuyển.
Điều này cũng là minh chứng rõ ràng cho đạo lý không một môn võ học nào là hoàn hảo vô khuyết, tất cả dù ít dù nhiều đều là có cho mình chỗ sơ hở, chỉ là phải xem người sỡ hữu nó phát huy ra ưu thế đồng thời che lấp khuyết điểm như thế nào mà thôi.
- Các ngươi cũng giải tán đi thôi!
Xung Hư đạo trưởng hướng về đám người Võ Đang phái đạo sĩ phất tay động tác ra hiệu giải tán đám đông.
Đám người đạo sĩ có chút mất hứng, đang muốn nghe ngóng Ngô Chính, Xung Hư đạo trưởng giải thích tình hình chiến đấu thực hư như thế nào nhưng lại bị ra lệnh trở về khiến cả đám đạo sĩ hụt hẫng không ít, nhưng rồi cũng rất an phận ly khai, để quãng trường sân luyện võ lúc bấy giờ chỉ còn lại bốn người nhìn thấu trong cuộc mà thôi.
- Ài, ngươi đúng là quái nhân mà, ta chưa từng thấy có ai lại có thể đưa tác chiến phương thức trong chiến đấu lên đến bực này tầm quan trọng a.
Đông Phương Bạch cùng Phong Thanh Dương đồng thời đi tới gần Ngô Chính, Xung Hư đạo trưởng hai người, Phong Thanh Dương thần thái than thở cảm thán chậm rãi nói.
Phải nói trước đây qua các thời đại mọi người đều nhận đồng rằng tuyệt học cùng tu vi mới là quan trọng nhất làm nên chiến lực chân chính của một người trong chiến đấu, nào ngờ lúc này lại xuất hiện một cái quái thai Ngô Chính lấy tác chiến bố cục phương thức mạnh mẽ đánh một bạc tai vào bọn hắn đồng thời phủ định cái nhận thức thiếu hiểu biết đó.
Nhưng Phong Thanh Dương không biết Ngô Chính thực chất là mang theo tư tưởng hiện đại đan xen vào bên trong mà thôi, cũng có thể nói từ khi Ngô Chính xuất hiện ở đây mỗi suy nghĩ việc làm đều phải kể công đến tư tưởng siêu việt thời đại chiếm phần nhiều ưu thế.
Nói về chiến đấu, người nơi đây chú trọng võ học và tu vi lấy làm tự thân căn bản, nhưng Ngô Chính khác biệt phương thức tu luyện, hắn muốn các yếu tố khác đều phải được xem trọng không thể thua kém, cũng giống như sợi dây kinh nghiệm tương tự rút mãi mà không hết, Ngô Chính có thể rèn luyện tác chiến phương thức đến mức này chính là vì trong quá khứ nhiều lần bị ép phải chiến đấu vượt cấp khiến hắn không thể không tận dụng tất cả mọi tiềm năng tự thân tưởng chừng không đáng quan tâm nhưng thực chất lại mang đến kết quả vượt ngoài sức tưởng tượng, đồng thời cũng là nhận thức được tầm quan trọng của mỗi yếu tố bên trong.
- Chiến đấu cũng như đánh một ván cờ mà thôi, quân cờ mạnh cũng cần có chiến thuật tối ưu mới có thể tận dụng tốt được, ta lần này có thể nhìn ra Thái Cực Quyền của Xung Hư đạo trưởng sơ hở bên trong cũng chỉ là may mắn mà thôi, lần sau nếu lại cùng nhau giao đấu còn chưa biết là ta có thể may mắn như thế hay không a.
Ngô Chính khoát tay khiêm tốn đáp lời, tuy nói Ngô Chính lần này thắng lợi nhưng ai biết lần sau Xung Hư đạo trưởng có hắn cơ hội để tận dụng sơ hở hay không!? Nếu muốn thắng chắc trừ phi Ngô Chính lại tăng lên tu vi bằng không vẫn là rất khó đoán trước.
- Như đánh một ván cờ!? Ha ha... chỉ bằng lời nói này của thiếu hiệp, ta cũng đã thua hoàn toàn a!
Xung Hư đạo trưởng nghe xong sững sốt một hồi mới lại cười to đáp lời, quả nhiên lời nói của Ngô Chính để Xung Hư đạo trưởng mở mang không ít kiến thức a.
- Không biết tiểu hữu lại muốn cùng hai lão già chúng ta đàm đạo hay lại muốn làm chuyện gì khác?
Phong Thanh Dương một bên cắt ngang hai người đang cao hứng lại mở lời thăm hỏi, dù sao trước đó cũng đã bàn xong, lúc này vẫn là nên tranh thủ thời gian đi chuẩn bị kỹ càng không thể có khinh suất lơ là.
- Đúng vậy, ta vẫn là phải trở về chuẩn bị đầy đủ, lần này mạo hiểm tuyết đối không thể xảy ra sơ sót, bằng không hậu quả là không thể gánh nhận nổi a.
Ngô Chính lời nói tuy là bình thản như không có gì nhưng tâm tình lại trở nên lo lắng bất an không giống thường lệ, liên quan đến tính mệnh của đám người Quỷ Đao Tử đối với Ngô Chính tuyệt đối không thể qua loa đơn giản xem thường, dù là vô tình cách nào đi nữa nhưng Ngô Chính vẫn là có nhân tính, cùng bọn hắn chung đụng một khoảng thời gian thật dài tuy nói là hữu nghĩa thì không chắc nhưng không thể không hữu tình a.
- Bần đạo cũng cần có thời gian để chuẩn bị, chi bằng tạm thời tự mình làm xong phần việc của mình, sau đó lại cùng nhau hội tụ.
Xung Hư đạo trưởng cũng rất đồng tình đưa ra ý kiến, nói huy động toàn bộ lực lượng cũng không phải là một sớm một chiều liền được, cần phải tốn không ít thời gian chuẩn bị đầy đủ vũ trang đồng thời còn phải triệu tập các đệ tử bên ngoài kịp thời trở về.
- Được, liền quyết định như vậy đi!
Ngô Chính cũng có ý định tương tự, hắn phải rút về đám người hắc y nhân làm tình báo lẫn trốn trong giang hồ kia, hơn nữa cần phải hoàn thành vở kịch đang dang dở với Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San a.
...............
Hàng Châu, Tây Hồ mai trang bên trong.
- Ngươi thật sự không biết hắn đang ở đâu sao?
Phòng khách Tây Hồ mai trang, Nhậm Doanh Doanh lúc bấy giờ dung mạo bị che đi bởi vải lụa ngồi trong giọng nói có thể nghe được gấp gáp bất an.
- Sư phụ hành tung thất thường, ta làm sao biết được sư phụ sẽ đi đâu cơ chứ!
Lâm Bình Chi đối diện tâm tình có chút bực bội nhưng vẫn rất kìm chế nói, Ngô Chính vừa rời khỏi Nhậm Doanh Doanh liền muốn đến tìm hắn, không những thế còn muốn tìm cho bằng được không chịu rời đi tiêu tốn không ít thời gian riêng tư của Lâm Bình Chi với Nhạc Linh San hai người, để Lâm Bình Chi trong lòng rất khó chịu, tuy nhiên Nhậm Doanh Doanh là bằng hữu của Ngô Chính cho nên Lâm Bình Chi không thể nào có chút vô lễ đối xử, đành phải cố gắng khuyên nhủ mà thôi.
- Trước giờ các ngươi trú ẩn ở nơi nào? Có thể đưa ta đến đó, có thể hắn đã trở về đó không chừng.
Nhậm Doanh Doanh vẫn rất kiên nhẫn chậm rãi dò hỏi, nàng một mình đến đây là muốn nhắc nhở không để Ngô Chính xuất hiện ở Đại Hội Võ Lâm sắp tới, bằng không một khi Nhật Nguyệt thần giáo tiến đánh khó tránh khỏi Ngô Chính cũng bị kéo vào vòng chiến, mà đó cũng là điều Nhậm Doanh Doanh không muốn nhìn thấy nhất.
- Đúng a, ta cũng rất muốn biết nơi cư trú của các người!
Nhạc Linh San một bên cũng hối thúc Lâm Bình Chi, nàng tâm tư thì đơn giản hơn rất nhiều, chỉ là muốn gặp lại Ngô Chính mà thôi, từ ngày đó không một lời nào rời đi tuy chỉ cách vài ngày không bao lâu nhưng là để Nhạc Linh San trong lòng rất lưu luyến, nàng trong khoảng thời gian này lại một lần nữa thay đổi chủ ý xác định lại tình cảm của mình chân chính là dành cho Ngô Chính, cho nên luôn cố gắng giữ một khoảng cách nhất định với Lâm Bình Chi.
- Hai người các ngươi...
Lâm Bình Chi vô cùng bất đắc dĩ cùng tức giận thậm chí là phẫn nộ đối với Nhạc Linh San, gần đây Lâm Bình Chi bắt chuyện cùng nàng mỗi lần đều là vô cớ giận dỗi tránh né hoặc là tỏ ra tâm tình rất không tốt không muốn cùng hắn trò chuyện, nhưng thỉnh thoảng khi nhắc Ngô Chính thì nàng ngược lại tỏ ra rất hứng thú lắng nghe thậm chí nói mãi cũng biết không chán là gì, để Lâm Bình Chi dần dà cũng nhận ra Nhạc Linh San đang là cố gắng tránh né hắn, đồng thời nàng còn muốn có tình cảm với Ngô Chính sư phụ của hắn!?
------*-*------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
/347
|