- Tiểu hữu phải chăng là biết được ẩn tình bên trong!?
Phong Thanh Dương nghe xong lời khẳng định trong lòng cũng giật thót liền rất nóng lòng muốn biết thực hư thế nào, tuy Phong Thanh Dương cũng tự có suy đoán của mình nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán, rất khó nói lên điều gì đi sát với thực tế.
- Tiền bối cũng đã tự có cho mình câu trả lời, sao còn vẫn không tin tưởng vào chính mình?
Ngô Chính tay lại bưng lên ly trà nhấm nháp thâm ý nói, sự tình rõ ràng như ban ngày như thế Phong Thanh Dương có thể nào không nhìn thấy, tìm đến Ngô Chính chỉ là muốn có cho mình một lời khẳng định mà thôi.
- Ài, nếu như vậy tin đồn tiểu hữu cấu kết với triều đình cũng là Thiếu Lâm tự và triều đình toan tính mà ra, không biết tiểu hữu gần đây là đang muốn làm gì?
Điều khiến Phong Thanh Dương thở dài than ngắn lo lắng nhất cuối cùng là vẫn xảy ra, hiện nay còn ai có đủ khả năng “nuốt trọn” toàn bộ giang hồ ngoại trừ triều đình!? Các thế lực võ lâm tranh đấu lẫn nhau đến đầu rơi máu chảy trôi qua năm tháng vẫn là triều đình quân lực ổn định nhất phát triển càng trở nên mạnh mẽ, đồng thời Thiếu Lâm tự có lẽ là đã nhìn ra được chiều gió nghiêng mình muốn cuốn theo mà thôi, nghĩ đi nghĩ lại Phong Thanh Dương liền có thể minh bạch rõ tường, nhưng là Ngô Chính thời gian gần đây im hơi lặng tiếng là lại muốn làm quái sự gì đây? Bặt tăm bặc tích trên giang hồ rất không giống với tác phong thường ngày của hắn a.
- Nào có cớ sự gì để làm, cục diện bây giờ ta còn có thể tác động được sao? Chỉ là ôm cây đợi thỏ mà thôi.
Ngô Chính tỏ ra nhàm chán nói, hắn đúng là rất yêu thích nắm giữ cục diện trong tay nhưng khi đã hoàn toàn nắm toàn bộ cục diện không còn gì để làm không khỏi để hắn cảm thấy có chút nhàn rỗi, cảm giác rất không có đối thủ để so trí, nếu là Ngô Chính sớm biết như thế liền muốn hố cả triều đình lún sâu bên trong để xem xem Lưu Bá Ôn thần cơ diệu toán sẽ giải quyết như thế nào.
- Nói như vậy tiểu hữu đã nắm chắc thế cục trong tay? Không biết ngươi là đang đợi con thỏ nào đây?
Phong Thanh Dương càng lúc càng bị Ngô Chính cuốn vào cơn lốc tò mò không thể thoát ra, từ việc tâm trí thực lực vượt quá hiểu biết ở lứa tuổi của hắn cho đến việc nắm giữ những chuyện bí ẩn không một ai hay biết, Ngô Chính khiến Phong Thanh Dương rất hiếu kỳ là hắn như thế nào có thể làm được, biết được nhiều chuyện như thế, lấy tuổi tác của hắn có thể nào là từ lúc trong bụng mẹ đã muốn xuất hồn chạy rong ngoài đường đi thăm dò!?
- Ta hiện tại chỉ muốn động thủ không muốn động não, tiền bối cũng không muốn nhất thiết cứ phải thăm dò ta a, ta thật là rất lười động não so chiêu.
Ngô Chính buồn chán lật luôn bài ngửa mà nói chuyện, không phải là Ngô Chính nhàm chán động não so chiêu mà là chơi trò này với hệ thống càng thú vị hơn nhiều, một cái Phong Thanh Dương dù có cáo già đến đâu cũng không thể so bì với hệ thống siêu cấp não bộ a, đến cả Ngô Chính tính tới thời điểm này cũng chưa từng thắng qua hệ thống siêu cấp hố to, tất nhiên Ngô Chính thua nhiều lần mặt cũng đã chai rút ra kinh nghiệm cũng không ít, lần này hắn còn muốn thật thịnh soạn đào một cái vũ trụ hố để chơi đùa cùng hệ thống đây.
- Ha ha, nếu tiểu hữu đã không muốn nói ta tất nhiên cũng không thể cưỡng cầu, nhưng là nếu có thể thỉnh cầu tiểu hữu sau này chú ý đến San nhi và Xung nhi một chút, lão mổ ta trong lòng liền rất cảm kích.
Phong Thanh Dương khoát tay cười to nói, đồng thời lại cậy già sức yếu mặt dày thỉnh cầu, quả nhiên Phong Thanh Dương quy ẩn giang hồ đã lâu cũng đã quên mất như thế nào là mặt mũi rồi.
Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San một bên im lặng nghe hai người trò chuyện qua lại hoàn toàn không hiểu là đang nói cái gì sự tình, có chút thần thần bí bí, nhưng là vừa nghe nói đến Phong Thanh Dương muốn nhờ vả Ngô Chính chú ý chăm sóc Lệnh Hồ Xung cùng Nhạc Linh San hai người, Nhạc Linh San nghe được liền ửng hồng hai má thật giống như là trưởng bối chuẩn bị muốn gả nàng đi a, ngược lại Lâm Bình Chi trông thấy sắc mặt của nàng càng là tâm tình bất an mâu thuẫn đành phải nghiến răng nghiến lợi không biết phải làm sao.
Lâm Bình Chi trong lòng rất khẳng định Ngô Chính tuyệt đối sẽ không cố ý hớt tay trên của hắn, nhưng là về phía Nhạc Linh San nàng... thật sự là rất khó giải quyết.
Ngô Chính cũng có thể cảm nhận được Lâm Bình Chi, Nhạc Linh San tâm tình biến hóa tuy nhiên hắn lại không có cảm giác gì áy náy lúc bấy giờ, Nhạc Linh San con người chính là như vậy, tâm hồn bay bổng linh lung nếu là đặt ở thế kỷ 21 có thể sẽ là thần tượng nữ thần của rất nhiều người mơ ước, nhưng ở thời đại này ngược lại hoàn toàn là một cái cục nợ a, không những thế lại luôn muốn đứng núi này mà trông núi nọ.
Thực chất Nhạc Linh San nàng rất phù hợp làm một cái tiểu hài tử đặt trong nhà để phụ mẫu nâng niu chiều chuộng hoặc làm một cái bình hoa di động để nam nhân mỏi mắt ngắm nhìn mà thôi, ngoài bấy nhiêu đó ra còn lại rất không xứng đáng để bất cứ ai phải say mê đắm đuối không dứt được nàng, tuy là nữ nhi luôn muốn hướng đến “những điều tốt đẹp hơn” là tốt, nhưng là phải biết điểm dừng và bao nhiêu là đủ a.
- Lệnh huynh đệ và Nhạc cô nương đều là bằng hữu rất hợp ý ta, ta đương nhiên sẽ chú ý một chút!
Ngô Chính vẫn phải diễn tốt màn kịch sót lại của mình ôn hòa mỉm cười đáp lời, trong lời nói cũng là cố ý đả động tâm tình thiếu nữ của Nhạc Linh San, tuy nhiên dù là Phong Thanh Dương hay là Lâm Bình Chi cũng không thể thấu hiểu được nàng như là Ngô Chính, cho nên lọt vào tai bọn họ chỉ đơn giản là nghĩa đen trôi qua mà thôi, nhưng khi vào tai của Nhạc Linh San không nghi ngờ với tâm hồn bay bổng của nàng không biết là đang tưởng tượng ra bao nhiêu điều tốt đẹp đây.
- Nếu đã như vậy lão mổ ta đa tạ! Ta nhưng là có hẹn với Xung Hư đạo trưởng sau đó cùng nhau đàm đạo, hiện tại vẫn là nên rời đi a.
Phong Thanh Dương nhận được lời đồng ý của Ngô Chinh trong lòng rất yên tâm, phải biết Ngô Chính trong mắt Phong Thanh Dương là cỡ nào điên cuồng, hắn chỉ vì tương cứu ba người nhà họ Lâm mà chống đối với toàn bộ giang hồ không chút sợ hãi a, hơn nữa Ngô Chính trong khoảng thời gian cũng không bỏ mặc Lệnh Hồ Xung và Nhạc Linh San hẳn là vẫn rất thưởng thức hai người, lấy bản lĩnh của hắn muốn bảo vệ người khác đương nhiên là đảm bảo hơn Phong Thanh Dương rất nhiều.
- Như vậy ta cũng không muốn làm phiền tiền bối, lại dịp khác tái ngộ!
Ngô Chính nói lời khách sáo sau đó cũng đứng dậy chấp tay lễ nghi, dù là Phong Thanh Dương lấy ngang hàng giao luận đối đãi với hắn nhưng là cũng không thể quá vô pháp vô thiên không biết kính trên nhường dưới a.
- Lại hẹn dịp khác, cáo từ!
Phong Thanh Dương đứng dậy gật đầu đáp lễ, ngay sau đó liền triển khai khinh công phút chốc đã biến mất khỏi tầm mắt ly khai thật xa.
- A, thái sư thúc...
Phong Thanh Dương chớp mắt đã rời đi để lại Nhạc Linh San một nữ đứng giữa hai nam khiến nàng rất xấu hổ khó xử, trước đó còn có Nhậm Doanh Doanh đi cùng cho nên cũng không mấy để ý nhưng là hiện tại chỉ có mình nàng, hơn nữa nàng tuy là đồng ý bên cạnh Lâm Bình Chi nhưng tâm ý hiện tại đã mọc cánh bay đến nơi Ngô Chính a, làm sao có thể tránh khỏi khó xử.
- Phong Thanh Dương tiền bối chắc là có việc bận không thể mang theo nàng, tiếp theo nàng tạm thời lại đi cùng với chúng ta a.
Lâm Bình Chi rất muốn tranh thủ thời cơ kề cạnh Nhạc Linh San níu lại tâm tư của nàng về phía hắn, lúc này liền muốn mở lời tiếp cận hảo hảo thân mật trò chuyện.
- Hừ, ngươi đừng làm phiền ta!
Nhạc Linh San trông thấy Lâm Bình Chi đến gần lại nhìn qua Ngô Chính vẫn đang ngồi tại chủ tọa chằm chằm nhìn lấy không khỏi khiến nàng tâm tình lại trở nên phức tạp, liền mượn cớ bị thái sư thúc bỏ lại khó chịu giận dỗi rời đi.
- A, tại sao lại giận a... sư phụ...
Lâm Bình Chi há hốc mồm không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng bỗng nhiên lại có loại tư vị đắng ngắt, đồng thời lại nhìn về phía Ngô Chính tựa hồ là có điều gì đó muốn nói nhưng không thể mở lời.
- Ài, ngươi còn phải tiếp tục cố gắng a!
Ngô Chính đứng dậy khỏi ghế một tay vỗ vai Lâm Bình Chi thở dài than ngắn, sau đó cũng theo chân ly khai khách phòng, tự mình tìm một gian phòng bên trong Tây Hồ mai trang trọ lại đêm nay, để lại một mình Lâm Bình Chi vẫn còn thất thần đứng đó không biết là đang nghĩ gì.
------*-*------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Phong Thanh Dương nghe xong lời khẳng định trong lòng cũng giật thót liền rất nóng lòng muốn biết thực hư thế nào, tuy Phong Thanh Dương cũng tự có suy đoán của mình nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán, rất khó nói lên điều gì đi sát với thực tế.
- Tiền bối cũng đã tự có cho mình câu trả lời, sao còn vẫn không tin tưởng vào chính mình?
Ngô Chính tay lại bưng lên ly trà nhấm nháp thâm ý nói, sự tình rõ ràng như ban ngày như thế Phong Thanh Dương có thể nào không nhìn thấy, tìm đến Ngô Chính chỉ là muốn có cho mình một lời khẳng định mà thôi.
- Ài, nếu như vậy tin đồn tiểu hữu cấu kết với triều đình cũng là Thiếu Lâm tự và triều đình toan tính mà ra, không biết tiểu hữu gần đây là đang muốn làm gì?
Điều khiến Phong Thanh Dương thở dài than ngắn lo lắng nhất cuối cùng là vẫn xảy ra, hiện nay còn ai có đủ khả năng “nuốt trọn” toàn bộ giang hồ ngoại trừ triều đình!? Các thế lực võ lâm tranh đấu lẫn nhau đến đầu rơi máu chảy trôi qua năm tháng vẫn là triều đình quân lực ổn định nhất phát triển càng trở nên mạnh mẽ, đồng thời Thiếu Lâm tự có lẽ là đã nhìn ra được chiều gió nghiêng mình muốn cuốn theo mà thôi, nghĩ đi nghĩ lại Phong Thanh Dương liền có thể minh bạch rõ tường, nhưng là Ngô Chính thời gian gần đây im hơi lặng tiếng là lại muốn làm quái sự gì đây? Bặt tăm bặc tích trên giang hồ rất không giống với tác phong thường ngày của hắn a.
- Nào có cớ sự gì để làm, cục diện bây giờ ta còn có thể tác động được sao? Chỉ là ôm cây đợi thỏ mà thôi.
Ngô Chính tỏ ra nhàm chán nói, hắn đúng là rất yêu thích nắm giữ cục diện trong tay nhưng khi đã hoàn toàn nắm toàn bộ cục diện không còn gì để làm không khỏi để hắn cảm thấy có chút nhàn rỗi, cảm giác rất không có đối thủ để so trí, nếu là Ngô Chính sớm biết như thế liền muốn hố cả triều đình lún sâu bên trong để xem xem Lưu Bá Ôn thần cơ diệu toán sẽ giải quyết như thế nào.
- Nói như vậy tiểu hữu đã nắm chắc thế cục trong tay? Không biết ngươi là đang đợi con thỏ nào đây?
Phong Thanh Dương càng lúc càng bị Ngô Chính cuốn vào cơn lốc tò mò không thể thoát ra, từ việc tâm trí thực lực vượt quá hiểu biết ở lứa tuổi của hắn cho đến việc nắm giữ những chuyện bí ẩn không một ai hay biết, Ngô Chính khiến Phong Thanh Dương rất hiếu kỳ là hắn như thế nào có thể làm được, biết được nhiều chuyện như thế, lấy tuổi tác của hắn có thể nào là từ lúc trong bụng mẹ đã muốn xuất hồn chạy rong ngoài đường đi thăm dò!?
- Ta hiện tại chỉ muốn động thủ không muốn động não, tiền bối cũng không muốn nhất thiết cứ phải thăm dò ta a, ta thật là rất lười động não so chiêu.
Ngô Chính buồn chán lật luôn bài ngửa mà nói chuyện, không phải là Ngô Chính nhàm chán động não so chiêu mà là chơi trò này với hệ thống càng thú vị hơn nhiều, một cái Phong Thanh Dương dù có cáo già đến đâu cũng không thể so bì với hệ thống siêu cấp não bộ a, đến cả Ngô Chính tính tới thời điểm này cũng chưa từng thắng qua hệ thống siêu cấp hố to, tất nhiên Ngô Chính thua nhiều lần mặt cũng đã chai rút ra kinh nghiệm cũng không ít, lần này hắn còn muốn thật thịnh soạn đào một cái vũ trụ hố để chơi đùa cùng hệ thống đây.
- Ha ha, nếu tiểu hữu đã không muốn nói ta tất nhiên cũng không thể cưỡng cầu, nhưng là nếu có thể thỉnh cầu tiểu hữu sau này chú ý đến San nhi và Xung nhi một chút, lão mổ ta trong lòng liền rất cảm kích.
Phong Thanh Dương khoát tay cười to nói, đồng thời lại cậy già sức yếu mặt dày thỉnh cầu, quả nhiên Phong Thanh Dương quy ẩn giang hồ đã lâu cũng đã quên mất như thế nào là mặt mũi rồi.
Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San một bên im lặng nghe hai người trò chuyện qua lại hoàn toàn không hiểu là đang nói cái gì sự tình, có chút thần thần bí bí, nhưng là vừa nghe nói đến Phong Thanh Dương muốn nhờ vả Ngô Chính chú ý chăm sóc Lệnh Hồ Xung cùng Nhạc Linh San hai người, Nhạc Linh San nghe được liền ửng hồng hai má thật giống như là trưởng bối chuẩn bị muốn gả nàng đi a, ngược lại Lâm Bình Chi trông thấy sắc mặt của nàng càng là tâm tình bất an mâu thuẫn đành phải nghiến răng nghiến lợi không biết phải làm sao.
Lâm Bình Chi trong lòng rất khẳng định Ngô Chính tuyệt đối sẽ không cố ý hớt tay trên của hắn, nhưng là về phía Nhạc Linh San nàng... thật sự là rất khó giải quyết.
Ngô Chính cũng có thể cảm nhận được Lâm Bình Chi, Nhạc Linh San tâm tình biến hóa tuy nhiên hắn lại không có cảm giác gì áy náy lúc bấy giờ, Nhạc Linh San con người chính là như vậy, tâm hồn bay bổng linh lung nếu là đặt ở thế kỷ 21 có thể sẽ là thần tượng nữ thần của rất nhiều người mơ ước, nhưng ở thời đại này ngược lại hoàn toàn là một cái cục nợ a, không những thế lại luôn muốn đứng núi này mà trông núi nọ.
Thực chất Nhạc Linh San nàng rất phù hợp làm một cái tiểu hài tử đặt trong nhà để phụ mẫu nâng niu chiều chuộng hoặc làm một cái bình hoa di động để nam nhân mỏi mắt ngắm nhìn mà thôi, ngoài bấy nhiêu đó ra còn lại rất không xứng đáng để bất cứ ai phải say mê đắm đuối không dứt được nàng, tuy là nữ nhi luôn muốn hướng đến “những điều tốt đẹp hơn” là tốt, nhưng là phải biết điểm dừng và bao nhiêu là đủ a.
- Lệnh huynh đệ và Nhạc cô nương đều là bằng hữu rất hợp ý ta, ta đương nhiên sẽ chú ý một chút!
Ngô Chính vẫn phải diễn tốt màn kịch sót lại của mình ôn hòa mỉm cười đáp lời, trong lời nói cũng là cố ý đả động tâm tình thiếu nữ của Nhạc Linh San, tuy nhiên dù là Phong Thanh Dương hay là Lâm Bình Chi cũng không thể thấu hiểu được nàng như là Ngô Chính, cho nên lọt vào tai bọn họ chỉ đơn giản là nghĩa đen trôi qua mà thôi, nhưng khi vào tai của Nhạc Linh San không nghi ngờ với tâm hồn bay bổng của nàng không biết là đang tưởng tượng ra bao nhiêu điều tốt đẹp đây.
- Nếu đã như vậy lão mổ ta đa tạ! Ta nhưng là có hẹn với Xung Hư đạo trưởng sau đó cùng nhau đàm đạo, hiện tại vẫn là nên rời đi a.
Phong Thanh Dương nhận được lời đồng ý của Ngô Chinh trong lòng rất yên tâm, phải biết Ngô Chính trong mắt Phong Thanh Dương là cỡ nào điên cuồng, hắn chỉ vì tương cứu ba người nhà họ Lâm mà chống đối với toàn bộ giang hồ không chút sợ hãi a, hơn nữa Ngô Chính trong khoảng thời gian cũng không bỏ mặc Lệnh Hồ Xung và Nhạc Linh San hẳn là vẫn rất thưởng thức hai người, lấy bản lĩnh của hắn muốn bảo vệ người khác đương nhiên là đảm bảo hơn Phong Thanh Dương rất nhiều.
- Như vậy ta cũng không muốn làm phiền tiền bối, lại dịp khác tái ngộ!
Ngô Chính nói lời khách sáo sau đó cũng đứng dậy chấp tay lễ nghi, dù là Phong Thanh Dương lấy ngang hàng giao luận đối đãi với hắn nhưng là cũng không thể quá vô pháp vô thiên không biết kính trên nhường dưới a.
- Lại hẹn dịp khác, cáo từ!
Phong Thanh Dương đứng dậy gật đầu đáp lễ, ngay sau đó liền triển khai khinh công phút chốc đã biến mất khỏi tầm mắt ly khai thật xa.
- A, thái sư thúc...
Phong Thanh Dương chớp mắt đã rời đi để lại Nhạc Linh San một nữ đứng giữa hai nam khiến nàng rất xấu hổ khó xử, trước đó còn có Nhậm Doanh Doanh đi cùng cho nên cũng không mấy để ý nhưng là hiện tại chỉ có mình nàng, hơn nữa nàng tuy là đồng ý bên cạnh Lâm Bình Chi nhưng tâm ý hiện tại đã mọc cánh bay đến nơi Ngô Chính a, làm sao có thể tránh khỏi khó xử.
- Phong Thanh Dương tiền bối chắc là có việc bận không thể mang theo nàng, tiếp theo nàng tạm thời lại đi cùng với chúng ta a.
Lâm Bình Chi rất muốn tranh thủ thời cơ kề cạnh Nhạc Linh San níu lại tâm tư của nàng về phía hắn, lúc này liền muốn mở lời tiếp cận hảo hảo thân mật trò chuyện.
- Hừ, ngươi đừng làm phiền ta!
Nhạc Linh San trông thấy Lâm Bình Chi đến gần lại nhìn qua Ngô Chính vẫn đang ngồi tại chủ tọa chằm chằm nhìn lấy không khỏi khiến nàng tâm tình lại trở nên phức tạp, liền mượn cớ bị thái sư thúc bỏ lại khó chịu giận dỗi rời đi.
- A, tại sao lại giận a... sư phụ...
Lâm Bình Chi há hốc mồm không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng bỗng nhiên lại có loại tư vị đắng ngắt, đồng thời lại nhìn về phía Ngô Chính tựa hồ là có điều gì đó muốn nói nhưng không thể mở lời.
- Ài, ngươi còn phải tiếp tục cố gắng a!
Ngô Chính đứng dậy khỏi ghế một tay vỗ vai Lâm Bình Chi thở dài than ngắn, sau đó cũng theo chân ly khai khách phòng, tự mình tìm một gian phòng bên trong Tây Hồ mai trang trọ lại đêm nay, để lại một mình Lâm Bình Chi vẫn còn thất thần đứng đó không biết là đang nghĩ gì.
------*-*------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
/347
|