Suy cho cùng, chỉ có Lăng Đạo là không còn đường lui, đối với hai người Hạ Hoàng Kiến thực tình thì không mấy thiết tha cho lắm, nếu có thể bức được Xuân Cốc Đồng Lão giao ra bí kíp cải lão hoàn đồng thì tốt, bằng không, cũng chẳng có vấn đề gì đáng lo ngại, có chăng chỉ là hao phí chút ít sức lực trong lúc nhàn rỗi mà thôi.
Ngô Chính tâm tình rất vui vẻ, khoanh tay đứng nhìn ba người bọn họ chia rẽ.
Đột nhiên, hắn cảm nhận được hai cổ khí thế rất khủng khiếp đang giao phong với nhau, xuất phát từ phương hướng hậu viện nơi sâu xa trong sơn lâm.
Hơn nữa, hai cổ khí thế này không mấy xa lạ đối với hắn, bọn họ không ai khác chính là trụ trì Thiếu Lâm tự – Không Trí và Xuân Cốc Đồng Lão – Thiên Nhu Thủy.
Trước đây không lâu, hắn được đại khai nhãn giới chứng kiến hai người này giao đấu với nhau, cho nên ấn tượng rất mạnh mẽ, tuyệt nhiên không thể sai được.
“Quả nhiên, người đứng sau chuyện này chính là lão trọc lừa kia.” Sự xuất hiện của Không Trí không thể nào là ngẫu nhiên, Ngô Chính thầm khẳng định.
Bên cạnh đó, hắn có thể cảm nhận được, ba ngươi kia tự nhiên cũng có thể.
Tuy mỗi người đều có tự mình nhận định, thế nhưng ý nghĩ của Lăng Đạo lại được thể hiện rất rõ nét trên khuôn mặt.
Chỉ thấy lão đứng ngây người ra thất thần, tựa như tinh thần vừa chịu phải đả kích rất lớn.
“Lăng lão, ngươi là làm sao?”
Hạ Hoàng Kiến sớm đã nghi hoặc, lúc này không ngần ngại nhân cơ hội thăm dò.
Lăng Đạo sực tỉnh, lúng túng đáp:
“Làm sao… khụ khụ… ta không sao, có chuyện gì ư?”
Bất quá, biểu hiện này càng thêm khả nghi, Hạ Hoàng Kiến lấn tới một bước nói:
“Ngươi không cảm nhận được áp bách ư? Hai cổ khí thế khủng bố kia, ngươi có nhận ra là người nào?”
“Ngươi rốt cuộc là muốn nói gì, ta làm sao mà biết được bọn họ là ai!?”
Lăng Đạo tỏ ra bực dọc đáp.
Diễn Tông bỗng nhiên chen ngang, hừ lạnh nói:
“Đừng giả dạng như không biết gì, đến cả ta còn phân biệt được, một trong hai người này chính là trụ trì của Thiếu Lâm tự – Không Trí, lão hòa thượng này đột nhiên lại xuất hiện ở đây, lại còn rất đúng thời điểm, chẳng lẽ là trùng hợp!?”
Lăng Đạo mắt nhìn trân trối, nhất thời không biết vấn đáp như thế nào.
Lăng Đạo tất nhiên là minh bạch, ý tứ của Diễn Tông chính là nghi ngờ mình cấu kết với Không Trí diễn một tuồng kịch, đến cuối cùng ngư ông đắc lợi, độc chiếm chiến lợi phẩm.
Phải biết rằng, thế giới này không có quá nhiều thiên tài dị bảo, nếu có đều rất không đáng đặt vào mắt những lão tông sư đây.
Thế nên, chỉ có tuyệt học bí kíp mới đủ sức hấp dẫn khiến bọn họ tranh giành lẫn nhau đến đổ máu.
Nếu nhân sĩ trên giang hồ đề cao tôn ti trật tự chú trọng vào địa vị của một người, thì giới tông sư lại thực tế hơn rất nhiều, mặc kệ đối phương có là chưởng môn phái này, chưởng môn phái nọ, hết thảy đều phải dùng thực lực để tôn lên giá trị của bản thân.
Cũng vì thế, tranh chấp trong giới tông sư thường chủ yếu xoay quanh vấn đề – tăng cường tự thân thực lực và hạ bệ kẻ khác xuống.
“Lăng lão, trò này có phải là do ngươi và Không Trí đại sư bày ra, muốn lợi dụng bọn ta!?”
Đã đến nước này, Hạ Hoàng Kiến không e ngại lật bài ngửa.
Tuy không biết Lăng Đạo từ đâu biết được vị trí chính xác của Xuân cốc, nhưng chắc chắn một điều là tin tức này vẫn là một trong những bí mật rất ít người biết đến.
Sự xuất hiện đột ngột của Không Trí, khiến Hạ Hoàng Kiến phỏng đoán có hai khả năng.
Thứ nhất là do Lăng Đạo tiết lộ thông tin cho Không Trí.
Khả năng còn lại chính là… Không Trí mới là nguồn cơn cho mọi chuyện, là người tiết lộ thông tin về Xuân Cốc Đồng Lão, đồng thời cũng là người đứng sau xúi giục Lăng Đạo.
Suy xét về lợi ích có được sau chuyện này, Ngô Chính sớm đã nhìn thấu được chân tướng nên chẳng mấy ngạc nhiên.
Trái lại, Lăng Đạo thân là người trong cuộc lại không thể lường trước được sự tình sẽ diễn ra như thế này.
“Không… không phải, ta tuyệt đối không phải vì lợi dụng các ngươi!”
Lăng Đạo thất thần phủ nhận:
“Là lão hòa thượng kia, là Không Trí… lão ta muốn lợi dụng ta… muốn lợi dụng các ngươi…”
Nghe được lời này, hai người Hạ Hoàng Kiến rốt cuộc đã sáng tỏ, nguyên lai, Không Trí mới thực sự là hắc thủ đứng sau màn.
Cũng giống như ba người bọn họ muốn lợi dụng Ngô Chính để thăm dò Xuân Cốc Đồng Lão, Không Trí cũng là làm điều tương tự với bọn họ mà thôi.
Đột nhiên, Hạ Hoàng Kiến và Diễn Tông hướng mắt nhìn nhau, song lại khẽ gật đầu, dường như là đã nhất trí một việc nào đó.
Chỉ thấy hai người đột ngột triển khai khinh công, hướng về nơi phát ra khí thế gắt gao giao phong mà bay đi.
Lăng Đạo tinh thần sa sút, ngây người trong chốc lát, ngay sau đó liền phản ứng trở lại, hai mắt hữu thần chợt lóe lên, không biết lại suy tính việc gì, liền nối bước đi theo sau hai người kia.
Mắt thấy một màn này, Ngô Chính không khỏi cười khổ, xem ra giá trị của bí kíp cải lão hoàn đồng so với tuyệt học công phu của hắn hối đoái từ hệ thống, còn có lực hấp dẫn hơn rất nhiều.
“Cũng tốt, tạm thời không gây thêm phiền toái cho ta.”
Ngô Chính cảm khái chốc lát, lại nhanh chóng di chuyển sang bờ sông bên kia.
Bế lấy Đông Phương Bạch trên tay, nhìn nàng thần sắc thống khổ, hắn cũng chỉ biết thương cảm thở dài.
Tuy hắn đã có được Thi Tuyền Hoàn, giúp Đông Phương Bạch khôi phục lại như trước đây chỉ là vấn đề thời gian, bất quá, lại không thể ngay lập tức chấm dứt đau đớn cho nàng.
Đương lúc Ngô Chính chuẩn bị ly khai khỏi đây, chợt phát hiện không biết phải đi về hướng nào mới phải, thậm chí hắn còn không biết chính xác được vị trí hiện tại của mình.
Bốn phía chung quanh hắn đều là một mảnh sơn lâm rậm rạp, quả thực rất khó phân biệt đây là nơi sơn cùng thủy tận nào.
Hắn bất giác nhìn về hướng bọn người Lăng Đạo vừa mới rời đi, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.
Vì sao không nhân cơ hội này giải quyết một thể mấy người phiền toái kia đi!?
Đông Phương Bạch trúng phải Thi Tuyền Hoàn, tình trạng so với tử thi rất khó phân biệt, đây cũng là nguyên do vì sao trước đó Ngô Chính bị Xuân Cốc Đồng Lão bắt giữ đến đây lại không cảm nhận được sự hiện diện của nàng.
Còn hắn tự thân sở hữu Thuật Ẩn Tàng, căn bản là không lo lắng việc bị người khác phát hiện ra mình.
Phải biết rằng, trước đó hắn không hề che giấu sát tâm của mình đối với Xuân Cốc Đồng Lão, nếu để Xuân Cốc Đồng Lão sống sót qua ải này, chặng đường kế tiếp của hắn và Đông Phương Bạch lại thêm một phần gian nan.
Một lão hòa thượng Không Trí thôi đã đủ khiến Ngô Chính cảm thấy khốn đốn, nay lại gây thù chuốc oán với Xuân Cốc Đồng Lão, nghĩ thế nào chăng nữa, hắn cũng không nên bỏ qua cơ hội này.
Thế nhưng, nhìn lấy Đông Phương Bạch trên tay, hắn không khỏi phải cân nhắc quyết định của mình, bởi vì một khi xảy ra sai sót liền không thể quay đầu.
Trầm mặc lúc sau, thần sắc Ngô Chính dần trở nên kiên định.
Dù sao tùy thời hắn đều có thể lẫn trốn vào sâu trong sơn lâm, dựa vào Thuật Ẩn Tàng sẽ không có quá nhiều nguy cơ xảy ra.
Hơn nữa, lực tập trung của Không Trí và bọn người Lăng Đạo đều đổ dồn về phía Xuân Cốc Đồng Lão, mà Xuân Cốc Đồng Lão không biết vì nguyên do gì lại không hề tỏ ra yếu thế trước Không Trí.
Từ khí thế hai bên giao đấu, có thể nhận định chiến cục đang trong tình thế giằng co bất phân thắng bại, lại thêm bọn người Lăng Đạo không phân biệt địch ta đến quấy rối, chung quy bọn họ khó có thể phân tâm mà cảnh giác trước hành tung của Ngô Chính.
Đây mới chính là điều kiện tất yếu khiến Ngô Chính dám nhen nhóm ý nghĩ này.
Ngô Chính tâm tình rất vui vẻ, khoanh tay đứng nhìn ba người bọn họ chia rẽ.
Đột nhiên, hắn cảm nhận được hai cổ khí thế rất khủng khiếp đang giao phong với nhau, xuất phát từ phương hướng hậu viện nơi sâu xa trong sơn lâm.
Hơn nữa, hai cổ khí thế này không mấy xa lạ đối với hắn, bọn họ không ai khác chính là trụ trì Thiếu Lâm tự – Không Trí và Xuân Cốc Đồng Lão – Thiên Nhu Thủy.
Trước đây không lâu, hắn được đại khai nhãn giới chứng kiến hai người này giao đấu với nhau, cho nên ấn tượng rất mạnh mẽ, tuyệt nhiên không thể sai được.
“Quả nhiên, người đứng sau chuyện này chính là lão trọc lừa kia.” Sự xuất hiện của Không Trí không thể nào là ngẫu nhiên, Ngô Chính thầm khẳng định.
Bên cạnh đó, hắn có thể cảm nhận được, ba ngươi kia tự nhiên cũng có thể.
Tuy mỗi người đều có tự mình nhận định, thế nhưng ý nghĩ của Lăng Đạo lại được thể hiện rất rõ nét trên khuôn mặt.
Chỉ thấy lão đứng ngây người ra thất thần, tựa như tinh thần vừa chịu phải đả kích rất lớn.
“Lăng lão, ngươi là làm sao?”
Hạ Hoàng Kiến sớm đã nghi hoặc, lúc này không ngần ngại nhân cơ hội thăm dò.
Lăng Đạo sực tỉnh, lúng túng đáp:
“Làm sao… khụ khụ… ta không sao, có chuyện gì ư?”
Bất quá, biểu hiện này càng thêm khả nghi, Hạ Hoàng Kiến lấn tới một bước nói:
“Ngươi không cảm nhận được áp bách ư? Hai cổ khí thế khủng bố kia, ngươi có nhận ra là người nào?”
“Ngươi rốt cuộc là muốn nói gì, ta làm sao mà biết được bọn họ là ai!?”
Lăng Đạo tỏ ra bực dọc đáp.
Diễn Tông bỗng nhiên chen ngang, hừ lạnh nói:
“Đừng giả dạng như không biết gì, đến cả ta còn phân biệt được, một trong hai người này chính là trụ trì của Thiếu Lâm tự – Không Trí, lão hòa thượng này đột nhiên lại xuất hiện ở đây, lại còn rất đúng thời điểm, chẳng lẽ là trùng hợp!?”
Lăng Đạo mắt nhìn trân trối, nhất thời không biết vấn đáp như thế nào.
Lăng Đạo tất nhiên là minh bạch, ý tứ của Diễn Tông chính là nghi ngờ mình cấu kết với Không Trí diễn một tuồng kịch, đến cuối cùng ngư ông đắc lợi, độc chiếm chiến lợi phẩm.
Phải biết rằng, thế giới này không có quá nhiều thiên tài dị bảo, nếu có đều rất không đáng đặt vào mắt những lão tông sư đây.
Thế nên, chỉ có tuyệt học bí kíp mới đủ sức hấp dẫn khiến bọn họ tranh giành lẫn nhau đến đổ máu.
Nếu nhân sĩ trên giang hồ đề cao tôn ti trật tự chú trọng vào địa vị của một người, thì giới tông sư lại thực tế hơn rất nhiều, mặc kệ đối phương có là chưởng môn phái này, chưởng môn phái nọ, hết thảy đều phải dùng thực lực để tôn lên giá trị của bản thân.
Cũng vì thế, tranh chấp trong giới tông sư thường chủ yếu xoay quanh vấn đề – tăng cường tự thân thực lực và hạ bệ kẻ khác xuống.
“Lăng lão, trò này có phải là do ngươi và Không Trí đại sư bày ra, muốn lợi dụng bọn ta!?”
Đã đến nước này, Hạ Hoàng Kiến không e ngại lật bài ngửa.
Tuy không biết Lăng Đạo từ đâu biết được vị trí chính xác của Xuân cốc, nhưng chắc chắn một điều là tin tức này vẫn là một trong những bí mật rất ít người biết đến.
Sự xuất hiện đột ngột của Không Trí, khiến Hạ Hoàng Kiến phỏng đoán có hai khả năng.
Thứ nhất là do Lăng Đạo tiết lộ thông tin cho Không Trí.
Khả năng còn lại chính là… Không Trí mới là nguồn cơn cho mọi chuyện, là người tiết lộ thông tin về Xuân Cốc Đồng Lão, đồng thời cũng là người đứng sau xúi giục Lăng Đạo.
Suy xét về lợi ích có được sau chuyện này, Ngô Chính sớm đã nhìn thấu được chân tướng nên chẳng mấy ngạc nhiên.
Trái lại, Lăng Đạo thân là người trong cuộc lại không thể lường trước được sự tình sẽ diễn ra như thế này.
“Không… không phải, ta tuyệt đối không phải vì lợi dụng các ngươi!”
Lăng Đạo thất thần phủ nhận:
“Là lão hòa thượng kia, là Không Trí… lão ta muốn lợi dụng ta… muốn lợi dụng các ngươi…”
Nghe được lời này, hai người Hạ Hoàng Kiến rốt cuộc đã sáng tỏ, nguyên lai, Không Trí mới thực sự là hắc thủ đứng sau màn.
Cũng giống như ba người bọn họ muốn lợi dụng Ngô Chính để thăm dò Xuân Cốc Đồng Lão, Không Trí cũng là làm điều tương tự với bọn họ mà thôi.
Đột nhiên, Hạ Hoàng Kiến và Diễn Tông hướng mắt nhìn nhau, song lại khẽ gật đầu, dường như là đã nhất trí một việc nào đó.
Chỉ thấy hai người đột ngột triển khai khinh công, hướng về nơi phát ra khí thế gắt gao giao phong mà bay đi.
Lăng Đạo tinh thần sa sút, ngây người trong chốc lát, ngay sau đó liền phản ứng trở lại, hai mắt hữu thần chợt lóe lên, không biết lại suy tính việc gì, liền nối bước đi theo sau hai người kia.
Mắt thấy một màn này, Ngô Chính không khỏi cười khổ, xem ra giá trị của bí kíp cải lão hoàn đồng so với tuyệt học công phu của hắn hối đoái từ hệ thống, còn có lực hấp dẫn hơn rất nhiều.
“Cũng tốt, tạm thời không gây thêm phiền toái cho ta.”
Ngô Chính cảm khái chốc lát, lại nhanh chóng di chuyển sang bờ sông bên kia.
Bế lấy Đông Phương Bạch trên tay, nhìn nàng thần sắc thống khổ, hắn cũng chỉ biết thương cảm thở dài.
Tuy hắn đã có được Thi Tuyền Hoàn, giúp Đông Phương Bạch khôi phục lại như trước đây chỉ là vấn đề thời gian, bất quá, lại không thể ngay lập tức chấm dứt đau đớn cho nàng.
Đương lúc Ngô Chính chuẩn bị ly khai khỏi đây, chợt phát hiện không biết phải đi về hướng nào mới phải, thậm chí hắn còn không biết chính xác được vị trí hiện tại của mình.
Bốn phía chung quanh hắn đều là một mảnh sơn lâm rậm rạp, quả thực rất khó phân biệt đây là nơi sơn cùng thủy tận nào.
Hắn bất giác nhìn về hướng bọn người Lăng Đạo vừa mới rời đi, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.
Vì sao không nhân cơ hội này giải quyết một thể mấy người phiền toái kia đi!?
Đông Phương Bạch trúng phải Thi Tuyền Hoàn, tình trạng so với tử thi rất khó phân biệt, đây cũng là nguyên do vì sao trước đó Ngô Chính bị Xuân Cốc Đồng Lão bắt giữ đến đây lại không cảm nhận được sự hiện diện của nàng.
Còn hắn tự thân sở hữu Thuật Ẩn Tàng, căn bản là không lo lắng việc bị người khác phát hiện ra mình.
Phải biết rằng, trước đó hắn không hề che giấu sát tâm của mình đối với Xuân Cốc Đồng Lão, nếu để Xuân Cốc Đồng Lão sống sót qua ải này, chặng đường kế tiếp của hắn và Đông Phương Bạch lại thêm một phần gian nan.
Một lão hòa thượng Không Trí thôi đã đủ khiến Ngô Chính cảm thấy khốn đốn, nay lại gây thù chuốc oán với Xuân Cốc Đồng Lão, nghĩ thế nào chăng nữa, hắn cũng không nên bỏ qua cơ hội này.
Thế nhưng, nhìn lấy Đông Phương Bạch trên tay, hắn không khỏi phải cân nhắc quyết định của mình, bởi vì một khi xảy ra sai sót liền không thể quay đầu.
Trầm mặc lúc sau, thần sắc Ngô Chính dần trở nên kiên định.
Dù sao tùy thời hắn đều có thể lẫn trốn vào sâu trong sơn lâm, dựa vào Thuật Ẩn Tàng sẽ không có quá nhiều nguy cơ xảy ra.
Hơn nữa, lực tập trung của Không Trí và bọn người Lăng Đạo đều đổ dồn về phía Xuân Cốc Đồng Lão, mà Xuân Cốc Đồng Lão không biết vì nguyên do gì lại không hề tỏ ra yếu thế trước Không Trí.
Từ khí thế hai bên giao đấu, có thể nhận định chiến cục đang trong tình thế giằng co bất phân thắng bại, lại thêm bọn người Lăng Đạo không phân biệt địch ta đến quấy rối, chung quy bọn họ khó có thể phân tâm mà cảnh giác trước hành tung của Ngô Chính.
Đây mới chính là điều kiện tất yếu khiến Ngô Chính dám nhen nhóm ý nghĩ này.
/347
|