Thanh bảo khí này uy lực vô biên, hoàn toàn có thể tranh phong với Đồ Long đao của Tạ Tốn từng cướp đoạt năm xưa. Không thể nghi ngờ, bọn hắn có thể bình tĩnh như vậy chính là vì... Ỷ Thiên Kiếm!
Đúng vậy, từ thời khắc Diệt Tuyệt sư thái vung kiếm phanh thây đống “con rối” này, để mở ra một con đường máu, thì bà ta hẳn là đã lường trước được điều này.
Nên biết Diệt Tuyệt sư thái có thể bảo toàn được Ỷ Thiên kiếm cho đến tận bây giờ, không phải là vì thực lực của bà ta cường đại đến mức không một ai dám hó hé manh nha đến gần, mà là vì thanh danh của bà ta gầy dựng lên bấy lâu nay tạo thành một tấm khiên vô cùng vững chắc.
Ỷ Thiên kiếm vốn dĩ là từ tổ sư phái Nga My – Quách Tương Nữ Hiệp truyền thừa, một khi bị kẻ khác cướp đoạt mất, Diệt Tuyệt sư thái hoàn toàn có thể mượn lý do này để cầu viện trợ giúp từ ngũ đại môn phái còn lại, truy tìm tiêu diệt kẻ đánh cắp.
Mà Diệt Tuyệt sư thái vốn nổi danh là ghét ác như cừu, diệt cỏ phải diệt đến tận gốc mới thôi. Cho nên dù là ai chăng nữa, cũng không dám lãnh nhận cái hậu quả này.
Nhưng lúc bấy giờ thì khác, quần hùng giang hồ đều đang tụ tập ở đây, tất cả đều tận mắt trông thấy bà ta phanh thây cả thường dân trộn lẫn với đủ loại nhân sĩ trong giang hồ, còn có cả đệ tử của mình bà ta cũng không buông tha.
Sau sự kiện lần này, Diệt Tuyệt sư thái tiếp đến phải chuẩn bị tinh thần đối mặt, không thể nghi ngờ chính là sự trả thù của toàn bộ các thế lực có đệ tử kém may mắn bị bà ta thảm sát trong ngày hôm nay.
Thậm chí là những thế lực không liên quan, cũng có thể mở miệng nói “trong số đống xác chết bị phanh thây đó cũng có người của chúng ta”, để tranh thủ chen vào một tay giành giựt miếng bánh ngon này.
Lại nói thi thể đều đã bị đứt đoạn tay chân mình đầu mỗi thứ một nơi, ai có thể chính xác nhận diện được tất cả bọn hắn!?
Cho nên tất cả những người quan chiến đang có mặt ở đây, đều đã chuẩn bị tâm thái muốn đi “đòi lại công đạo” của mình rồi.
Tự dưng từ đâu trên trời lại rơi xuống cho bọn hắn một cái cớ, để lăm le nuốt trọn cái đĩa bánh này. Thử hỏi có mấy ai có thể ngăn lại được tham niệm, không kích động trong tâm!?
“Yêu nữ! Đây là nguyên do ngươi cố ý dẫn dụ ta đến đây!?” – Diệt Tuyệt sư thái sắc mặt tím tái âm lãnh đến cực độ, nghiến răng nghiến lợi nói.
Huyết sam nữ tử vừa mới tiếp xuống mặt đất, nghe được lời nói, liền thản nhiên quay lại phản bác:
“Nào có! Ngươi muốn tiêu diệt vật cản, rộng rãi chiến trường, tại sao lại đổ lỗi cho ta!?”
“Ngươi còn dám ngụy biện?” – Diệt Tuyệt sư thái giận dữ quát to.
“Ngụy biện!? Vũ khí của ta là kim châm, nào có thể phanh thây xác người như thế? Đây là ngươi dám làm nhưng không dám nhận!?”
Huyết sam nữ tử giọng điệu vẫn rất nhàn nhã mười phần khích bác trêu ngươi, trên tay lại không ngừng phe phẩy đùa giỡn mấy cây kim châm. Nàng đây là muốn chứng minh sự “trong sạch” của mình, đồng thời đổ hết tội lỗi lên đầu lão ni cô.
“Ta hôm nay được mở rộng tầm mắt, Diệt Tuyệt sư thái thanh danh bấy lâu thì ra là nhờ ngậm máu phun người mà có a!”
“Bà ta rõ ràng là sát nhân, còn muốn chối bỏ tội lỗi. Chẳng khác nào là xem chúng ta những người tận mắt quan chiến, tất cả đều là có mắt như mù!?”
“Diệt Tuyệt sư thái trước giờ hiếu sát, ngươi còn không biết ư? Còn mượn cớ cái gì mà ghét ác như cừu để chém giết ma giáo, ta thấy đây chỉ là để thỏa mãn sát tính của bà ta mà thôi”
“Đúng a, các ngươi nói lớn như thế, có khi nào bà ta lại muốn giết người diệt khẩu hay không?”
“Hừ, còn chưa tính sổ với lão ni cô dám sát hại người của Cự Kình bang chúng ta, để xem sau sự việc lần này bà ta giải thích như thế nào!”
“Không sai, còn có Thần Quyền phái chúng ta!”
“Có cả Ngũ Phượng cửu môn ta nữa!”
...
Quả nhiên chỉ cần một câu nói của huyết sam nữ tử ngay lập tức liền dấy lên hiệu ứng đám đông, khiến bọn hắn không ngừng châm biến uy hiếp lão ni cô. Hơn nữa trước đó bọn hắn đều đã xác định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, tất nhiên là phải tận dụng mọi thời cơ mới phải.
Những tiếng bàn tán nói xấu cứ vang vảng bên tai không ngừng, khiến Diệt Tuyệt sư thái trước nay vốn dĩ không bỏ xuống được sĩ diện, bây giờ càng là điên cuồng giận dữ đỏ tím cả khuôn mặt.
“Ngậm máu phun người, tất cả câm mồm hết cho ta!” – Diệt Tuyệt sư thái dùng nội lực khuếch đại âm thanh, cao giọng quát lên.
“Diệt Tuyệt sư thái đây là muốn uy hiếp phái Côn Luân của ta!?”
Từ trong đám đông những người đang quan chiến, một bóng người đột nhiên dậm chân thi triển khinh công phóng ra, chắn ngang chính giữa chiến trường của lão ni cô và huyết sam nữ tử, đồng thời quay mặt đối diện với Diệt Tuyệt sư thái.
Nhìn lại, là một người trung niên gương mặt có phần phúc hậu chính trực, trên người bạch bào tinh tươm phất phới, tay trái nắm giữ trường kiếm vẫn còn trong vỏ. Người này phong thái bất phàm, xuất thần nhập hóa, để người ta liên tưởng đến hắn như một tên kiếm khách phiêu bạt đã nổi danh trên giang hồ.
“Chưởng môn phái Côn Luân – Hà Thái Xung!?”
Ngay tức khắc liền có người nhận diện được thân phận của của người này, không khỏi ngây người buột miệng hô lên.
“Hà Thái Xung muốn hớt tay trên của chúng ta!?”
Đây chính là suy nghĩ trong đầu của tất cả những người đang quan chiến lúc bấy giờ, bọn hắn vốn dĩ là đang chờ đợi Diệt Tuyệt sư thái và huyết sam nữ tử chấm dứt chiến đấu, sau đó mới thừa nước đục thả câu, nào ngờ Hà Thái Xung trước một bước đã hiện diện, muốn chấn nhiếp bọn hắn!?
Không nghi ngờ hành động này của Hà Thái Xung chẳng khác nào là chỉ thẳng vào mặt bọn hắn và nói: “Chuyện của ngũ đại môn phái chúng ta, khi nào mới đến lượt vô danh tiểu tốt các ngươi muốn nhúng chàm!?”
Lúc này Diệt Tuyệt sư thái phát hiện thân phận người đến là ai, liền kìm chế sự phẫn nộ của mình, rất kiên nhẫn hỏi lại:
“Hà chưởng môn, ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Ý tứ của ta Diệt Tuyệt sư thái hẳn là minh bạch mới phải. Sát hại bao nhiêu đệ tử của phái Côn Luân chúng ta, sư thái không có một lời giải thích nào cho ta ư!?” – Hà Thái Xung ánh mắt sắc bén, trầm giọng nói.
“Hừ, tất cả bọn hắn đều là do yêu nữ kia giết chết, liên quan gì đến ta!?” – Diệt Tuyệt sư thái cay nghiến phản bác.
Huyết sam nữ tử thì ngược lại, không thèm tức giận chấp nhặt với lão ni cô, vẫn thản nhiên chen ngang đáp lời:
“Ta nếu có bản lĩnh lớn như thế, Diệt Tuyệt sư thái hẳn là đã chết dưới tay ta, nào còn có thể đứng đây là ngậm máu phun người?”
“Súc sinh, ngươi nói lại ta nghe xem!?” – Diệt Tuyệt sư thái phẫn nộ quát lên.
Nhưng đồng thời điểm, trường kiếm trong tay của Hà Thái Xung đã hơi rục rịch, tựa hồ chỉ cần Diệt Tuyệt sư thái manh động, hắn liền sẽ kịp thời phản ứng đối chiêu.
“Diệt Tuyệt sư thái, ngũ đại môn phái chúng ta đã cam kết với nhau như thế nào? Bây giờ sư thái lại lật lọng không xem tứ đại môn phái còn lại ra gì có phải hay không?” – Hà Thái Xung lại trầm giọng chất vấn, nhất quyết không buông tha cho lão ni cô.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Đúng vậy, từ thời khắc Diệt Tuyệt sư thái vung kiếm phanh thây đống “con rối” này, để mở ra một con đường máu, thì bà ta hẳn là đã lường trước được điều này.
Nên biết Diệt Tuyệt sư thái có thể bảo toàn được Ỷ Thiên kiếm cho đến tận bây giờ, không phải là vì thực lực của bà ta cường đại đến mức không một ai dám hó hé manh nha đến gần, mà là vì thanh danh của bà ta gầy dựng lên bấy lâu nay tạo thành một tấm khiên vô cùng vững chắc.
Ỷ Thiên kiếm vốn dĩ là từ tổ sư phái Nga My – Quách Tương Nữ Hiệp truyền thừa, một khi bị kẻ khác cướp đoạt mất, Diệt Tuyệt sư thái hoàn toàn có thể mượn lý do này để cầu viện trợ giúp từ ngũ đại môn phái còn lại, truy tìm tiêu diệt kẻ đánh cắp.
Mà Diệt Tuyệt sư thái vốn nổi danh là ghét ác như cừu, diệt cỏ phải diệt đến tận gốc mới thôi. Cho nên dù là ai chăng nữa, cũng không dám lãnh nhận cái hậu quả này.
Nhưng lúc bấy giờ thì khác, quần hùng giang hồ đều đang tụ tập ở đây, tất cả đều tận mắt trông thấy bà ta phanh thây cả thường dân trộn lẫn với đủ loại nhân sĩ trong giang hồ, còn có cả đệ tử của mình bà ta cũng không buông tha.
Sau sự kiện lần này, Diệt Tuyệt sư thái tiếp đến phải chuẩn bị tinh thần đối mặt, không thể nghi ngờ chính là sự trả thù của toàn bộ các thế lực có đệ tử kém may mắn bị bà ta thảm sát trong ngày hôm nay.
Thậm chí là những thế lực không liên quan, cũng có thể mở miệng nói “trong số đống xác chết bị phanh thây đó cũng có người của chúng ta”, để tranh thủ chen vào một tay giành giựt miếng bánh ngon này.
Lại nói thi thể đều đã bị đứt đoạn tay chân mình đầu mỗi thứ một nơi, ai có thể chính xác nhận diện được tất cả bọn hắn!?
Cho nên tất cả những người quan chiến đang có mặt ở đây, đều đã chuẩn bị tâm thái muốn đi “đòi lại công đạo” của mình rồi.
Tự dưng từ đâu trên trời lại rơi xuống cho bọn hắn một cái cớ, để lăm le nuốt trọn cái đĩa bánh này. Thử hỏi có mấy ai có thể ngăn lại được tham niệm, không kích động trong tâm!?
“Yêu nữ! Đây là nguyên do ngươi cố ý dẫn dụ ta đến đây!?” – Diệt Tuyệt sư thái sắc mặt tím tái âm lãnh đến cực độ, nghiến răng nghiến lợi nói.
Huyết sam nữ tử vừa mới tiếp xuống mặt đất, nghe được lời nói, liền thản nhiên quay lại phản bác:
“Nào có! Ngươi muốn tiêu diệt vật cản, rộng rãi chiến trường, tại sao lại đổ lỗi cho ta!?”
“Ngươi còn dám ngụy biện?” – Diệt Tuyệt sư thái giận dữ quát to.
“Ngụy biện!? Vũ khí của ta là kim châm, nào có thể phanh thây xác người như thế? Đây là ngươi dám làm nhưng không dám nhận!?”
Huyết sam nữ tử giọng điệu vẫn rất nhàn nhã mười phần khích bác trêu ngươi, trên tay lại không ngừng phe phẩy đùa giỡn mấy cây kim châm. Nàng đây là muốn chứng minh sự “trong sạch” của mình, đồng thời đổ hết tội lỗi lên đầu lão ni cô.
“Ta hôm nay được mở rộng tầm mắt, Diệt Tuyệt sư thái thanh danh bấy lâu thì ra là nhờ ngậm máu phun người mà có a!”
“Bà ta rõ ràng là sát nhân, còn muốn chối bỏ tội lỗi. Chẳng khác nào là xem chúng ta những người tận mắt quan chiến, tất cả đều là có mắt như mù!?”
“Diệt Tuyệt sư thái trước giờ hiếu sát, ngươi còn không biết ư? Còn mượn cớ cái gì mà ghét ác như cừu để chém giết ma giáo, ta thấy đây chỉ là để thỏa mãn sát tính của bà ta mà thôi”
“Đúng a, các ngươi nói lớn như thế, có khi nào bà ta lại muốn giết người diệt khẩu hay không?”
“Hừ, còn chưa tính sổ với lão ni cô dám sát hại người của Cự Kình bang chúng ta, để xem sau sự việc lần này bà ta giải thích như thế nào!”
“Không sai, còn có Thần Quyền phái chúng ta!”
“Có cả Ngũ Phượng cửu môn ta nữa!”
...
Quả nhiên chỉ cần một câu nói của huyết sam nữ tử ngay lập tức liền dấy lên hiệu ứng đám đông, khiến bọn hắn không ngừng châm biến uy hiếp lão ni cô. Hơn nữa trước đó bọn hắn đều đã xác định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, tất nhiên là phải tận dụng mọi thời cơ mới phải.
Những tiếng bàn tán nói xấu cứ vang vảng bên tai không ngừng, khiến Diệt Tuyệt sư thái trước nay vốn dĩ không bỏ xuống được sĩ diện, bây giờ càng là điên cuồng giận dữ đỏ tím cả khuôn mặt.
“Ngậm máu phun người, tất cả câm mồm hết cho ta!” – Diệt Tuyệt sư thái dùng nội lực khuếch đại âm thanh, cao giọng quát lên.
“Diệt Tuyệt sư thái đây là muốn uy hiếp phái Côn Luân của ta!?”
Từ trong đám đông những người đang quan chiến, một bóng người đột nhiên dậm chân thi triển khinh công phóng ra, chắn ngang chính giữa chiến trường của lão ni cô và huyết sam nữ tử, đồng thời quay mặt đối diện với Diệt Tuyệt sư thái.
Nhìn lại, là một người trung niên gương mặt có phần phúc hậu chính trực, trên người bạch bào tinh tươm phất phới, tay trái nắm giữ trường kiếm vẫn còn trong vỏ. Người này phong thái bất phàm, xuất thần nhập hóa, để người ta liên tưởng đến hắn như một tên kiếm khách phiêu bạt đã nổi danh trên giang hồ.
“Chưởng môn phái Côn Luân – Hà Thái Xung!?”
Ngay tức khắc liền có người nhận diện được thân phận của của người này, không khỏi ngây người buột miệng hô lên.
“Hà Thái Xung muốn hớt tay trên của chúng ta!?”
Đây chính là suy nghĩ trong đầu của tất cả những người đang quan chiến lúc bấy giờ, bọn hắn vốn dĩ là đang chờ đợi Diệt Tuyệt sư thái và huyết sam nữ tử chấm dứt chiến đấu, sau đó mới thừa nước đục thả câu, nào ngờ Hà Thái Xung trước một bước đã hiện diện, muốn chấn nhiếp bọn hắn!?
Không nghi ngờ hành động này của Hà Thái Xung chẳng khác nào là chỉ thẳng vào mặt bọn hắn và nói: “Chuyện của ngũ đại môn phái chúng ta, khi nào mới đến lượt vô danh tiểu tốt các ngươi muốn nhúng chàm!?”
Lúc này Diệt Tuyệt sư thái phát hiện thân phận người đến là ai, liền kìm chế sự phẫn nộ của mình, rất kiên nhẫn hỏi lại:
“Hà chưởng môn, ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Ý tứ của ta Diệt Tuyệt sư thái hẳn là minh bạch mới phải. Sát hại bao nhiêu đệ tử của phái Côn Luân chúng ta, sư thái không có một lời giải thích nào cho ta ư!?” – Hà Thái Xung ánh mắt sắc bén, trầm giọng nói.
“Hừ, tất cả bọn hắn đều là do yêu nữ kia giết chết, liên quan gì đến ta!?” – Diệt Tuyệt sư thái cay nghiến phản bác.
Huyết sam nữ tử thì ngược lại, không thèm tức giận chấp nhặt với lão ni cô, vẫn thản nhiên chen ngang đáp lời:
“Ta nếu có bản lĩnh lớn như thế, Diệt Tuyệt sư thái hẳn là đã chết dưới tay ta, nào còn có thể đứng đây là ngậm máu phun người?”
“Súc sinh, ngươi nói lại ta nghe xem!?” – Diệt Tuyệt sư thái phẫn nộ quát lên.
Nhưng đồng thời điểm, trường kiếm trong tay của Hà Thái Xung đã hơi rục rịch, tựa hồ chỉ cần Diệt Tuyệt sư thái manh động, hắn liền sẽ kịp thời phản ứng đối chiêu.
“Diệt Tuyệt sư thái, ngũ đại môn phái chúng ta đã cam kết với nhau như thế nào? Bây giờ sư thái lại lật lọng không xem tứ đại môn phái còn lại ra gì có phải hay không?” – Hà Thái Xung lại trầm giọng chất vấn, nhất quyết không buông tha cho lão ni cô.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
/347
|