“ Ha ha, Dương Tả Sứ đã mấy ngày liền nói câu này a! ” – Ân Lê Đình tâm trạng đang rất tốt, hài hước cười to trêu chọc.
Dương Tiêu không để ý lời trêu đùa, khoát tay khách khí cười đáp: “ Ân Lục Hiệp không thể nói như thế, lời này là từ chân tâm thốt ra, không thể ngăn lại được! ”
“ Không ngăn lại được cũng phải ngăn, Dương Tả Sứ không thấy ngán, nhưng là bốn người chúng ta đã chán ngấy rồi a ”
Hai người Tống Viễn Kiều và Tạ Tốn đi bắt về mấy con thỏ trắng làm bữa sáng, vừa lúc cùng nhau trở về lại chen ngang vào hai người Dương Tiêu tán gẫu.
“ Tạ Sư Vương nói không sai, ta rất tán đồng! ”
“ Ba người các ngươi thật không cho Ngô thiếu hiệp đây chút mặt mũi nào ư!? Đến bực này đan dược còn có thể hào sảng tặng cho chúng ta, chí ít cũng phải có đôi lời cảm kích a ” – Dương Tiêu có chút không phục, liền dùng lời hay ý đẹp chống chế.
Nghe vậy, Ngô Chính lại tươi cười như hoa, mặc dù đóa hoa này có chút héo úa gượng gạo, nhưng lời nói thốt ra thì rất thành thật:
“ Muốn cảm kích thì không cần dùng lời lẽ, sau này bốn người các ngươi trở về Minh giáo và Võ Đang có thể dùng vật phẩm đồng giá tặng lại cho ta là được! ”
“ Ha ha... ”
Bốn người Dương Tiêu nghe xong bỗng nhiên ha hả cười to, còn tưởng rằng Ngô Chính là cố ý hài hước trêu đùa bọn hắn, không cho là lời nói thật.
“ Ta phất, các ngươi có cần nhất thiết phải thiểu não đúng vấn đề, cùng thời điểm như vậy hay không!? ” – Ngô Chính trong lòng ầm ĩ hét to.
“ Ngưng! ”
Ngô Chính bực bội trong người bất đắc dĩ cắt ngang bốn người sảng khoái, sau đó lại chuyển chủ đề, nghiêm túc nói:
“ Chúng ta đều đã đạt được trạng thái tốt nhất, cũng là nên giải quyết đám người ngoài kia đi thôi! ”
Trong những ngày này, Ngô Chính là người khôi phục thương thế sớm nhất, đồng thời thực lực tăng cường một mảng lớn, cho nên thỉnh thoảng lại một mình ra bên ngoài lén lút thăm dò tình hình, đề phòng tình huống bất trắc như lần trước diễn ra.
Mà cũng nhờ vậy, mới phát hiện thôn xóm hẻo lánh trước đó năm người Ngô Chính chọn điểm dừng chân, bây giờ lại trở thành tiêu điểm nóng cho đám người kia trên giang hồ nuôi nấng tham vọng tụ tập trở về.
Phải nói tin tức về Tạ Tốn cùng Đồ Long đao tái xuất trên giang hồ, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi đã lan truyền đến từng con hẻm ngõ ngách, để nhà nhà đều biết, người người đều hay, trong khoảng thời gian mấy ngày này giang hồ trời quang mây tạnh, hết thảy đều không có tranh chấp, sóng gió nào đó quá lớn diễn ra.
Tuy nhiên bình yên cũng chỉ là phút chốc mà thôi, chuẩn bị cho cơn bão bập bùng kéo đến mới là chân sự kiện khiến mọi người quan tâm.
Đương nhiên vẫn phải chờ một ngọn thổi lên báo hiệu, mà năm người Tạ Tốn một khi xuất hiện trên giang hồ, không nghi ngờ đây chính là ngọn gió mà mọi người nóng lòng chờ đợi đã lâu.
“ Giải quyết!? Ý của Ngô thiếu hiệp là... ”
Tống Viễn Kiều có chút sững sốt giật mình, hắn tất nhiên là minh bạch ý tứ của Ngô Chính, nhưng là “ giải quyết ” cách làm này quá mức tiêu cực, để hắn không khỏi chần chừ hỏi lại.
“ Tống Đại Hiệp, ta không phải là vì tư thù mà làm như vậy, nhưng là đám u nhọt này một khi không trừ bỏ thì căn bệnh này vĩnh viễn sẽ không có hồi kết, hẳn là mọi người cũng nhận ra điều này! ”
Ngô Chính ánh mắt kiên quyết chằm chằm nhìn lấy bốn người, sau đó lại nghiêm giọng nói tiếp:
“ Ta hai năm trải qua một đường chứng kiến quân Nguyên tàn bạo, bách tính khổ sở lầm than, trong lúc đó ngũ đại môn phái lại vì tranh giành lợi ích mà tàn phá chia rẽ nội bộ từ bên trong, một ngày đám người kia vẫn còn, tất sẽ thành cản trở trong công cuộc đánh đuổi quân Nguyên ra khỏi lãnh thổ của chúng ta, chi bằng đánh đổi dùng biện pháp mạnh để trừ đi đống hậu họa này, đến khi đó mới có thể đoàn kết một lòng được! ”
Thú thật Ngô Chính tuy không phải là người Hán, cũng không quan tâm đến bách tính cái quái gì đó, thậm chí toàn bộ chết hết đối với hắn cũng không có vấn đề gì, nhưng là... điểm sát lục không dễ tích lũy, ngũ đại môn phái nay chỉ còn lại tam, hắn tuyệt đối không thể bỏ lỡ miếng bánh ngon này, mà muốn không bỏ lỡ thì phải giựt dây, muốn giựt dây thì phải có dây, sợi dây này chính là Võ Đang và Minh giáo.
Võ Đang thì quan tâm đến nội bộ bách tính, chuyên hành hiệp trượng nghĩa thanh trừ ác bá hoành hành, trong khi đó Minh giáo thì không khuất phục trước giặc ngoại vào nhà, hào hùng liều mình phản kháng, mà tình cờ bản chất của hai thế lực một chính một tà này lại không hề mâu thuẫn với nhau.
Cho nên mỗi khi Ngô Chính mở miệng nhắc đến bách tính và quân Nguyên thì đều là gãi trúng vào chỗ ngứa của bọn hắn, đồng thời cũng trở thành cầu nối liên kết giữa hai bên, trong lúc vô hình đã trở thành kẻ thao túng nắm giữ thực quyền lớn nhất.
“ Tiểu tử này nói không sai, hơn nữa đám người ngũ đại môn phái kia năm xưa bức ép nghĩa đệ của ta vào chỗ chết, về công hay về tư ta đều muốn tự tay giết chết bọn hắn ” – Tạ Tốn vẫn như mọi khi, rất tán đồng với cách làm của Ngô Chính.
Ân Lê Đình thì ngược lại có hơi phản đối, mở lời khuyên giải: “ Chúng ta hà tất phải nhuốm máu giang hồ như vậy, vẫn còn nhiều phương thức khác tốt hơn mà ”
“ Ân Lục Hiệp, Tống Đại Hiệp, hai người các ngươi quá mức ngây thơ, thử hỏi trước nay có cách mạng nào mà không hy sinh!? Không muốn nhuốm máu giang hồ thì đợi giặc Nguyên nhuốm máu thiên hạ mới vừa lòng hay sao? ” – Ngô Chính nghiêm mặt, cao giọng lẫm lẫm liệt liệt nói.
Dương Tiêu thì tương tự Tạ Tốn cũng tỏ ra rất đồng tình với cách nói này: “ Ngô thiếu hiệp nói rất không sai, Dương mỗ không phản đối, nếu Tống Đại Hiệp hai vị không muốn làm, thì thỉnh không cản trở chúng ta là được! ”
“ Ngô thiếu hiệp, Dương Tả Sứ, Tạ Sư Vương, các vị thứ lỗi cho chúng ta không thể tự mình quyết định, cần phải trở về một chuyến thăm hỏi ý kiến của chưởng môn Chân Nhân! ”
Tống Viễn Kiều mặc dù rất phản cảm với cách làm này của Ngô Chính, nhưng lời nói của Ngô Chính là không sai, để hắn không biết phải phản bác như thế nào mới phải, bất đắc dĩ chỉ có thể mượn cớ trở về, chờ đợi quyết định của Trương Tam Phong.
“ Hai người các ngươi sợ là chưa kịp trở về núi, liền đã bị người ta trên đường giết chết mấy lần rồi! ” – Ngô Chính hững hờ dội một gáo nước lạnh vào mặt Tống Viễn Kiều.
Nghe xong tức khắc sư huynh đệ hai người này không khỏi sững sốt thất thần một phen, ngay sau đó liền vội vã hỏi thăm trở lại:
“ Không biết Ngô thiếu là ý tứ là gì? Chúng ta tuy võ nghệ không tinh, tự thâm tâm cảm thấy hổ thẹn với ân sư, nhưng sư huynh đệ chúng ta cũng không phải là hạng người nhược phu dễ bắt nạt trêu chọc a ”
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Dương Tiêu không để ý lời trêu đùa, khoát tay khách khí cười đáp: “ Ân Lục Hiệp không thể nói như thế, lời này là từ chân tâm thốt ra, không thể ngăn lại được! ”
“ Không ngăn lại được cũng phải ngăn, Dương Tả Sứ không thấy ngán, nhưng là bốn người chúng ta đã chán ngấy rồi a ”
Hai người Tống Viễn Kiều và Tạ Tốn đi bắt về mấy con thỏ trắng làm bữa sáng, vừa lúc cùng nhau trở về lại chen ngang vào hai người Dương Tiêu tán gẫu.
“ Tạ Sư Vương nói không sai, ta rất tán đồng! ”
“ Ba người các ngươi thật không cho Ngô thiếu hiệp đây chút mặt mũi nào ư!? Đến bực này đan dược còn có thể hào sảng tặng cho chúng ta, chí ít cũng phải có đôi lời cảm kích a ” – Dương Tiêu có chút không phục, liền dùng lời hay ý đẹp chống chế.
Nghe vậy, Ngô Chính lại tươi cười như hoa, mặc dù đóa hoa này có chút héo úa gượng gạo, nhưng lời nói thốt ra thì rất thành thật:
“ Muốn cảm kích thì không cần dùng lời lẽ, sau này bốn người các ngươi trở về Minh giáo và Võ Đang có thể dùng vật phẩm đồng giá tặng lại cho ta là được! ”
“ Ha ha... ”
Bốn người Dương Tiêu nghe xong bỗng nhiên ha hả cười to, còn tưởng rằng Ngô Chính là cố ý hài hước trêu đùa bọn hắn, không cho là lời nói thật.
“ Ta phất, các ngươi có cần nhất thiết phải thiểu não đúng vấn đề, cùng thời điểm như vậy hay không!? ” – Ngô Chính trong lòng ầm ĩ hét to.
“ Ngưng! ”
Ngô Chính bực bội trong người bất đắc dĩ cắt ngang bốn người sảng khoái, sau đó lại chuyển chủ đề, nghiêm túc nói:
“ Chúng ta đều đã đạt được trạng thái tốt nhất, cũng là nên giải quyết đám người ngoài kia đi thôi! ”
Trong những ngày này, Ngô Chính là người khôi phục thương thế sớm nhất, đồng thời thực lực tăng cường một mảng lớn, cho nên thỉnh thoảng lại một mình ra bên ngoài lén lút thăm dò tình hình, đề phòng tình huống bất trắc như lần trước diễn ra.
Mà cũng nhờ vậy, mới phát hiện thôn xóm hẻo lánh trước đó năm người Ngô Chính chọn điểm dừng chân, bây giờ lại trở thành tiêu điểm nóng cho đám người kia trên giang hồ nuôi nấng tham vọng tụ tập trở về.
Phải nói tin tức về Tạ Tốn cùng Đồ Long đao tái xuất trên giang hồ, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi đã lan truyền đến từng con hẻm ngõ ngách, để nhà nhà đều biết, người người đều hay, trong khoảng thời gian mấy ngày này giang hồ trời quang mây tạnh, hết thảy đều không có tranh chấp, sóng gió nào đó quá lớn diễn ra.
Tuy nhiên bình yên cũng chỉ là phút chốc mà thôi, chuẩn bị cho cơn bão bập bùng kéo đến mới là chân sự kiện khiến mọi người quan tâm.
Đương nhiên vẫn phải chờ một ngọn thổi lên báo hiệu, mà năm người Tạ Tốn một khi xuất hiện trên giang hồ, không nghi ngờ đây chính là ngọn gió mà mọi người nóng lòng chờ đợi đã lâu.
“ Giải quyết!? Ý của Ngô thiếu hiệp là... ”
Tống Viễn Kiều có chút sững sốt giật mình, hắn tất nhiên là minh bạch ý tứ của Ngô Chính, nhưng là “ giải quyết ” cách làm này quá mức tiêu cực, để hắn không khỏi chần chừ hỏi lại.
“ Tống Đại Hiệp, ta không phải là vì tư thù mà làm như vậy, nhưng là đám u nhọt này một khi không trừ bỏ thì căn bệnh này vĩnh viễn sẽ không có hồi kết, hẳn là mọi người cũng nhận ra điều này! ”
Ngô Chính ánh mắt kiên quyết chằm chằm nhìn lấy bốn người, sau đó lại nghiêm giọng nói tiếp:
“ Ta hai năm trải qua một đường chứng kiến quân Nguyên tàn bạo, bách tính khổ sở lầm than, trong lúc đó ngũ đại môn phái lại vì tranh giành lợi ích mà tàn phá chia rẽ nội bộ từ bên trong, một ngày đám người kia vẫn còn, tất sẽ thành cản trở trong công cuộc đánh đuổi quân Nguyên ra khỏi lãnh thổ của chúng ta, chi bằng đánh đổi dùng biện pháp mạnh để trừ đi đống hậu họa này, đến khi đó mới có thể đoàn kết một lòng được! ”
Thú thật Ngô Chính tuy không phải là người Hán, cũng không quan tâm đến bách tính cái quái gì đó, thậm chí toàn bộ chết hết đối với hắn cũng không có vấn đề gì, nhưng là... điểm sát lục không dễ tích lũy, ngũ đại môn phái nay chỉ còn lại tam, hắn tuyệt đối không thể bỏ lỡ miếng bánh ngon này, mà muốn không bỏ lỡ thì phải giựt dây, muốn giựt dây thì phải có dây, sợi dây này chính là Võ Đang và Minh giáo.
Võ Đang thì quan tâm đến nội bộ bách tính, chuyên hành hiệp trượng nghĩa thanh trừ ác bá hoành hành, trong khi đó Minh giáo thì không khuất phục trước giặc ngoại vào nhà, hào hùng liều mình phản kháng, mà tình cờ bản chất của hai thế lực một chính một tà này lại không hề mâu thuẫn với nhau.
Cho nên mỗi khi Ngô Chính mở miệng nhắc đến bách tính và quân Nguyên thì đều là gãi trúng vào chỗ ngứa của bọn hắn, đồng thời cũng trở thành cầu nối liên kết giữa hai bên, trong lúc vô hình đã trở thành kẻ thao túng nắm giữ thực quyền lớn nhất.
“ Tiểu tử này nói không sai, hơn nữa đám người ngũ đại môn phái kia năm xưa bức ép nghĩa đệ của ta vào chỗ chết, về công hay về tư ta đều muốn tự tay giết chết bọn hắn ” – Tạ Tốn vẫn như mọi khi, rất tán đồng với cách làm của Ngô Chính.
Ân Lê Đình thì ngược lại có hơi phản đối, mở lời khuyên giải: “ Chúng ta hà tất phải nhuốm máu giang hồ như vậy, vẫn còn nhiều phương thức khác tốt hơn mà ”
“ Ân Lục Hiệp, Tống Đại Hiệp, hai người các ngươi quá mức ngây thơ, thử hỏi trước nay có cách mạng nào mà không hy sinh!? Không muốn nhuốm máu giang hồ thì đợi giặc Nguyên nhuốm máu thiên hạ mới vừa lòng hay sao? ” – Ngô Chính nghiêm mặt, cao giọng lẫm lẫm liệt liệt nói.
Dương Tiêu thì tương tự Tạ Tốn cũng tỏ ra rất đồng tình với cách nói này: “ Ngô thiếu hiệp nói rất không sai, Dương mỗ không phản đối, nếu Tống Đại Hiệp hai vị không muốn làm, thì thỉnh không cản trở chúng ta là được! ”
“ Ngô thiếu hiệp, Dương Tả Sứ, Tạ Sư Vương, các vị thứ lỗi cho chúng ta không thể tự mình quyết định, cần phải trở về một chuyến thăm hỏi ý kiến của chưởng môn Chân Nhân! ”
Tống Viễn Kiều mặc dù rất phản cảm với cách làm này của Ngô Chính, nhưng lời nói của Ngô Chính là không sai, để hắn không biết phải phản bác như thế nào mới phải, bất đắc dĩ chỉ có thể mượn cớ trở về, chờ đợi quyết định của Trương Tam Phong.
“ Hai người các ngươi sợ là chưa kịp trở về núi, liền đã bị người ta trên đường giết chết mấy lần rồi! ” – Ngô Chính hững hờ dội một gáo nước lạnh vào mặt Tống Viễn Kiều.
Nghe xong tức khắc sư huynh đệ hai người này không khỏi sững sốt thất thần một phen, ngay sau đó liền vội vã hỏi thăm trở lại:
“ Không biết Ngô thiếu là ý tứ là gì? Chúng ta tuy võ nghệ không tinh, tự thâm tâm cảm thấy hổ thẹn với ân sư, nhưng sư huynh đệ chúng ta cũng không phải là hạng người nhược phu dễ bắt nạt trêu chọc a ”
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
/347
|