Nhưng đồng thời đây cũng là trạng thái tốt nhất để khôi phục công lực một lần nữa bắt đầu lại từ đầu đánh bóng vững chắc căn cơ của chính mình.
Cũng nhờ vậy Ngô Chính mới có thể ổn thỏa không gặp một chút vấn đề nhân cơ hội bức phá đến tuyệt đỉnh sơ kỳ tu vi.
Lúc bấy giờ Ngô Chính cô gắng bình phục tâm tình lợi dụng ý niệm lại kiểm tra mở ra thông tin nhân vật giao diện.
“ Thông tin nhân vật.
Danh tính: Ngô Chính.
Tuổi tác: 15
Thể chất: tiên thiên đạo thể.
Tu vi: tuyệt đỉnh sơ kỳ.
Danh hào: không.
Công pháp: Cửu Dương Chân Kinh ( tầng 5), Liệu Thương Thiên ( phụ trợ), Dịch Cân Đoán Cốt Thiên ( phụ trợ).
Võ kỹ: Lục Mạch Thần Kiếm ( đăng phong tạo cực), Hoành Không Na Di ( đăng phong tạo cực), Loa Toàn Cửu Ảnh ( đăng phong tạo cực), Vi Đà Chưởng ( đăng phong tạo cực).
(Võ kỹ lĩnh ngộ cấp bậc: tiểu thừa ( nhập môn), tinh thông ( tiểu thành), lô hỏa thuần thanh ( đại thành), xuất thần nhập hóa ( viên mãn), đăng phong tạo cực ( đại viên mãn)
Đặc thù võ kỹ: Thuật Thăm Dò, Thuật Ẩn Giấu.
Trang bị: Huyễn Ảnh Tử Bào, Bạch Thiết Tiếu Diện.
Điểm sát lục: - 4 6 0 0 ( dùng để đổi lấy vật phẩm trong thương thành, có thể tích lũy điểm sát lục bằng cách giết chóc)
Danh vọng: 0 ( điểm danh vọng có thể dùng để chấn nhiếp hoặc tăng độ hảo cảm, điểm danh vọng được tích lũy lớn dần theo danh tiếng) ”
Trước mắt Ngô Chính hiện lên bảng hình chiếu thông tin cá nhân của hắn, ngoại trừ tu vi thay đổi còn lại hầu hết vẫn là như vậy chẳng có gì đổi mới.
Công pháp và võ kỹ hiện tại đã được tối ưu trong tầm khả năng vô phương lại có thể cải thiện tăng lên, mà việc cấp bách hoặc cũng có thể xem như là một loại đặc thù nhiệm vụ chính là giải quyết “ nợ nần ” chồng chất điểm sát lục lúc bấy giờ.
Muốn giải quyết âm điểm sát lục thì cách thức đơn giản nhất chính là... giết người, bởi vậy Ngô Chính lại đang có ý định muốn đi gây thù chuốc oán đây khắp nơi.
“ Có phải là Ngô đại ca đã khôi phục lại công lực của mình hay không? Vừa rồi đúng là dọa ta sợ chết khiếp a ”
Trương Vô Kỵ trông thấy Ngô Chính thần sắc đã trở nên hồng hào không còn hư nhược liền mừng rỡ chạy đến bên cạnh hỏi thăm.
“ Chúc mừng Ngô thiếu hiếp trở lại trạng thái đỉnh phong ”
Thường Ngộ Xuân cũng đến chúc mừng Ngô Chính, nhưng là cử chỉ của hắn càng là cẩn trọng hữu lễ hơn rất nhiều.
Vừa rồi Ngô Chính đột phá tu vi trong một khoảnh khắc toàn lực bộc phát khí thế khiến Thường Ngộ Xuân trong lòng cực kỳ kinh hãi, càng là cảm khái một cái kỳ tài võ học bực này còn có thể lại xuất hiện trên thế gian.
Ngô Chính thì không có vẻ gì là vui mừng, vẫn rất bình thản gật đầu sau đó lại nói:
“ Vô Kỵ, ta đã có thể chữa trị nội thương cho ngươi! ”
“ Ngô đại ca vẫn là dùng bữa trước a, chữa trị cho đệ có thể để sau hẳn làm ”
Trương Vô Kỵ lắc đầu chân thành nói, những ngày này hắn sống thật sự rất thoải mái không có bị hàn độc dày vò, mà có thể được như vậy là nhờ Ngô Chính không ngại tổn thương chính mình để giúp hắn áp chế độc tính phát tác, cho nên hắn trong lòng vô cùng cảm kích đối với Ngô Chính, đồng thời càng xem Ngô Chính như là người thân của mình.
Ngô Chính nghe vậy ôn hòa mỉm cười, vỗ vai hắn nói:
“ Ta hiện tại trạng thái rất tốt không cần phải dùng bữa, trước hết chữa trị cho ngươi rồi lại nói ”
Dứt lời Ngô Chính trên tay thành thạo vận dụng nhu lực bắt lấy Trương Vô Kỵ khống chế hắn ngồi vào tư thế khoanh chân trên giường.
Đồng thời Ngô Chính lại vận công đưa nội lực của mình vào cơ thể Trương Vô Kỵ, nhưng lần này không phải áp chế mà là hoàn toàn trừ bỏ.
Cửu Dương Chân Kinh đặc tính chính là sung mãn điều hòa cương nhu tương hỗ, ngay khi đi vào cơ thể của Trương Vô Kỵ liền hòa lẫn với âm hàn độc tính phút chốc âm dương dung hợp lẫn nhau, hàn độc từng chút từng chút một bị triệt tiêu loại bỏ.
Một hồi thật lâu, Ngô Chính chậm rãi thu tay thở dài một hơi điều hòa chính mình khí tức có chút tán loạn.
Đồng thời điểm Trương Vô Kỵ hai mắt mở ra không giấu được vẻ kinh hỉ, có thể thấy được từ thần sắc của hắn đã trở lại như trước kia hồng hào da dẻ, khí tức cũng đã trở nên ổn định không còn suy nhược yếu ớt như trước kia.
“ Đa tạ đại ca ân cứu mạng, Vô Kỵ suốt đời suốt kiếp cũng không quên! ”
Trương Vô Kỵ không vội vui mừng liền xoay người lại hai chân quỳ xuống chấp tay cúi đầu, chân thành bày tỏ lòng cảm kích khôn nguôi của mình.
“ Mau đứng dậy, ta chỉ là nhận lời ủy thác Trương Chân Nhân mà thôi, không cần phải như vậy ”
Ngô Chính ôn hòa từ tốn nói, sau đó lại dùng nhu lực đỡ Trương Vô Kỵ ngồi dậy.
“ Ha ha... thật tốt, thật tốt quá rồi! ”
Thường Ngộ Xuân bỗng nhiên cười to nói, hắn là thật tâm vui mừng trông thấy Trương Vô Kỵ có thể giữ lại tính mạng của mình mà không bị đoản mệnh, đồng thời nội tâm của hắn cũng là rất an ủi.
“ Trên người ngươi Triệt Tâm Chưởng vẫn chưa giải quyết, nhân tiện ta cũng muốn đến Hồ Điệp Cốc dạo chơi, ta và Vô Kỵ cùng đi với ngươi, như thế nào? ”
Ngô Chính đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Hồ Điệp Cốc, hắn là đang rất ngứa tay ngứa chân a, hơn nữa còn có hẹn với Đông Phương Bạch ở đó.
“ Ta tất nhiên là không thể chối từ, có Ngô thiếu hiệp đồng hành ta cầu còn không được a ”
Thường Ngộ Xuân rất sảng khoái không có ý kiến.
Có Ngô Chính đi theo bên cạnh chẳng khác nào là mang theo bên mình một lá bùa hộ mệnh, Thường Ngộ Xuân trí tuệ dù có thiểu năng đến đâu cũng có thể hiểu được điều đó.
Một bên Trương Vô Kỵ làm người tuổi nhỏ nghe lời tất nhiên là càng không thể phản đối, nhất là khi Ngô Chính có ân cứu mạng hơn nữa còn đối xử với hắn rất tốt.
-------*-*-------
Ngày hôm sau.
Ngô Chính đồng hành cùng Thường Ngộ Xung và Trương Vô Kỵ nhanh chóng đã tới phía trước Hồ Điệp Cốc.
Nơi này là một thung lũng xinh đẹp hai bên cây cối um tùm, còn có rất nhiều bướm sinh sống bay lượn đồng thời cũng là nơi ẩn thân của một vị thần y họ Hồ, cho nên được gọi là Hồ Điệp Cốc.
Ngô Chính sau khi khôi phục công lực tăng lên tu vi đã có thể thoải mái thi triển khinh công mang theo Thường Ngộ Xung và Trương Vô Kỵ nhanh chóng đến được nơi đây.
“ Ngô đại ca thật lợi hại, tốc độ thật nhanh a ”
Trương Vô Kỵ chân vừa chạm đất có phần choáng váng chóng mặt nhưng lại tỏ ra rất thích thú hô lên.
“ Ngô thiếu hiệp khinh công quả nhiên tuyệt luân khó ai sánh bằng, không khỏi để tại hạ lau mắt mà nhìn! ”
Thường Ngộ Xuân cũng là cảm khái khôn nguôi, lần này là hắn được mở rộng tầm mắt kiến thức như thế nào mới gọi là tuyệt luân khinh công.
Ngô Chính lắc đầu cười trừ, sau đó lại nói:
“ Chúng ta mau đi thôi, ta đang rất nóng lòng muốn biết Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu tính cách quái dị là như thế nào đây ”
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Cũng nhờ vậy Ngô Chính mới có thể ổn thỏa không gặp một chút vấn đề nhân cơ hội bức phá đến tuyệt đỉnh sơ kỳ tu vi.
Lúc bấy giờ Ngô Chính cô gắng bình phục tâm tình lợi dụng ý niệm lại kiểm tra mở ra thông tin nhân vật giao diện.
“ Thông tin nhân vật.
Danh tính: Ngô Chính.
Tuổi tác: 15
Thể chất: tiên thiên đạo thể.
Tu vi: tuyệt đỉnh sơ kỳ.
Danh hào: không.
Công pháp: Cửu Dương Chân Kinh ( tầng 5), Liệu Thương Thiên ( phụ trợ), Dịch Cân Đoán Cốt Thiên ( phụ trợ).
Võ kỹ: Lục Mạch Thần Kiếm ( đăng phong tạo cực), Hoành Không Na Di ( đăng phong tạo cực), Loa Toàn Cửu Ảnh ( đăng phong tạo cực), Vi Đà Chưởng ( đăng phong tạo cực).
(Võ kỹ lĩnh ngộ cấp bậc: tiểu thừa ( nhập môn), tinh thông ( tiểu thành), lô hỏa thuần thanh ( đại thành), xuất thần nhập hóa ( viên mãn), đăng phong tạo cực ( đại viên mãn)
Đặc thù võ kỹ: Thuật Thăm Dò, Thuật Ẩn Giấu.
Trang bị: Huyễn Ảnh Tử Bào, Bạch Thiết Tiếu Diện.
Điểm sát lục: - 4 6 0 0 ( dùng để đổi lấy vật phẩm trong thương thành, có thể tích lũy điểm sát lục bằng cách giết chóc)
Danh vọng: 0 ( điểm danh vọng có thể dùng để chấn nhiếp hoặc tăng độ hảo cảm, điểm danh vọng được tích lũy lớn dần theo danh tiếng) ”
Trước mắt Ngô Chính hiện lên bảng hình chiếu thông tin cá nhân của hắn, ngoại trừ tu vi thay đổi còn lại hầu hết vẫn là như vậy chẳng có gì đổi mới.
Công pháp và võ kỹ hiện tại đã được tối ưu trong tầm khả năng vô phương lại có thể cải thiện tăng lên, mà việc cấp bách hoặc cũng có thể xem như là một loại đặc thù nhiệm vụ chính là giải quyết “ nợ nần ” chồng chất điểm sát lục lúc bấy giờ.
Muốn giải quyết âm điểm sát lục thì cách thức đơn giản nhất chính là... giết người, bởi vậy Ngô Chính lại đang có ý định muốn đi gây thù chuốc oán đây khắp nơi.
“ Có phải là Ngô đại ca đã khôi phục lại công lực của mình hay không? Vừa rồi đúng là dọa ta sợ chết khiếp a ”
Trương Vô Kỵ trông thấy Ngô Chính thần sắc đã trở nên hồng hào không còn hư nhược liền mừng rỡ chạy đến bên cạnh hỏi thăm.
“ Chúc mừng Ngô thiếu hiếp trở lại trạng thái đỉnh phong ”
Thường Ngộ Xuân cũng đến chúc mừng Ngô Chính, nhưng là cử chỉ của hắn càng là cẩn trọng hữu lễ hơn rất nhiều.
Vừa rồi Ngô Chính đột phá tu vi trong một khoảnh khắc toàn lực bộc phát khí thế khiến Thường Ngộ Xuân trong lòng cực kỳ kinh hãi, càng là cảm khái một cái kỳ tài võ học bực này còn có thể lại xuất hiện trên thế gian.
Ngô Chính thì không có vẻ gì là vui mừng, vẫn rất bình thản gật đầu sau đó lại nói:
“ Vô Kỵ, ta đã có thể chữa trị nội thương cho ngươi! ”
“ Ngô đại ca vẫn là dùng bữa trước a, chữa trị cho đệ có thể để sau hẳn làm ”
Trương Vô Kỵ lắc đầu chân thành nói, những ngày này hắn sống thật sự rất thoải mái không có bị hàn độc dày vò, mà có thể được như vậy là nhờ Ngô Chính không ngại tổn thương chính mình để giúp hắn áp chế độc tính phát tác, cho nên hắn trong lòng vô cùng cảm kích đối với Ngô Chính, đồng thời càng xem Ngô Chính như là người thân của mình.
Ngô Chính nghe vậy ôn hòa mỉm cười, vỗ vai hắn nói:
“ Ta hiện tại trạng thái rất tốt không cần phải dùng bữa, trước hết chữa trị cho ngươi rồi lại nói ”
Dứt lời Ngô Chính trên tay thành thạo vận dụng nhu lực bắt lấy Trương Vô Kỵ khống chế hắn ngồi vào tư thế khoanh chân trên giường.
Đồng thời Ngô Chính lại vận công đưa nội lực của mình vào cơ thể Trương Vô Kỵ, nhưng lần này không phải áp chế mà là hoàn toàn trừ bỏ.
Cửu Dương Chân Kinh đặc tính chính là sung mãn điều hòa cương nhu tương hỗ, ngay khi đi vào cơ thể của Trương Vô Kỵ liền hòa lẫn với âm hàn độc tính phút chốc âm dương dung hợp lẫn nhau, hàn độc từng chút từng chút một bị triệt tiêu loại bỏ.
Một hồi thật lâu, Ngô Chính chậm rãi thu tay thở dài một hơi điều hòa chính mình khí tức có chút tán loạn.
Đồng thời điểm Trương Vô Kỵ hai mắt mở ra không giấu được vẻ kinh hỉ, có thể thấy được từ thần sắc của hắn đã trở lại như trước kia hồng hào da dẻ, khí tức cũng đã trở nên ổn định không còn suy nhược yếu ớt như trước kia.
“ Đa tạ đại ca ân cứu mạng, Vô Kỵ suốt đời suốt kiếp cũng không quên! ”
Trương Vô Kỵ không vội vui mừng liền xoay người lại hai chân quỳ xuống chấp tay cúi đầu, chân thành bày tỏ lòng cảm kích khôn nguôi của mình.
“ Mau đứng dậy, ta chỉ là nhận lời ủy thác Trương Chân Nhân mà thôi, không cần phải như vậy ”
Ngô Chính ôn hòa từ tốn nói, sau đó lại dùng nhu lực đỡ Trương Vô Kỵ ngồi dậy.
“ Ha ha... thật tốt, thật tốt quá rồi! ”
Thường Ngộ Xuân bỗng nhiên cười to nói, hắn là thật tâm vui mừng trông thấy Trương Vô Kỵ có thể giữ lại tính mạng của mình mà không bị đoản mệnh, đồng thời nội tâm của hắn cũng là rất an ủi.
“ Trên người ngươi Triệt Tâm Chưởng vẫn chưa giải quyết, nhân tiện ta cũng muốn đến Hồ Điệp Cốc dạo chơi, ta và Vô Kỵ cùng đi với ngươi, như thế nào? ”
Ngô Chính đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Hồ Điệp Cốc, hắn là đang rất ngứa tay ngứa chân a, hơn nữa còn có hẹn với Đông Phương Bạch ở đó.
“ Ta tất nhiên là không thể chối từ, có Ngô thiếu hiệp đồng hành ta cầu còn không được a ”
Thường Ngộ Xuân rất sảng khoái không có ý kiến.
Có Ngô Chính đi theo bên cạnh chẳng khác nào là mang theo bên mình một lá bùa hộ mệnh, Thường Ngộ Xuân trí tuệ dù có thiểu năng đến đâu cũng có thể hiểu được điều đó.
Một bên Trương Vô Kỵ làm người tuổi nhỏ nghe lời tất nhiên là càng không thể phản đối, nhất là khi Ngô Chính có ân cứu mạng hơn nữa còn đối xử với hắn rất tốt.
-------*-*-------
Ngày hôm sau.
Ngô Chính đồng hành cùng Thường Ngộ Xung và Trương Vô Kỵ nhanh chóng đã tới phía trước Hồ Điệp Cốc.
Nơi này là một thung lũng xinh đẹp hai bên cây cối um tùm, còn có rất nhiều bướm sinh sống bay lượn đồng thời cũng là nơi ẩn thân của một vị thần y họ Hồ, cho nên được gọi là Hồ Điệp Cốc.
Ngô Chính sau khi khôi phục công lực tăng lên tu vi đã có thể thoải mái thi triển khinh công mang theo Thường Ngộ Xung và Trương Vô Kỵ nhanh chóng đến được nơi đây.
“ Ngô đại ca thật lợi hại, tốc độ thật nhanh a ”
Trương Vô Kỵ chân vừa chạm đất có phần choáng váng chóng mặt nhưng lại tỏ ra rất thích thú hô lên.
“ Ngô thiếu hiệp khinh công quả nhiên tuyệt luân khó ai sánh bằng, không khỏi để tại hạ lau mắt mà nhìn! ”
Thường Ngộ Xuân cũng là cảm khái khôn nguôi, lần này là hắn được mở rộng tầm mắt kiến thức như thế nào mới gọi là tuyệt luân khinh công.
Ngô Chính lắc đầu cười trừ, sau đó lại nói:
“ Chúng ta mau đi thôi, ta đang rất nóng lòng muốn biết Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu tính cách quái dị là như thế nào đây ”
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
/347
|