Thường Ngộ Xuân đáp lời:
“ Vâng, người này đúng là Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu cũng là sư thúc của vãn bối ”
Thường Ngộ Xuân trước đó khi biết Trương Vô Kỵ thân chịu nội thương đã đến tình trạng nguy cấp liền muốn xin phép Trương Tam Phong cho phép mang Trương Vô Kỵ cùng mình tìm đến Hồ Thanh Ngưu.
Nhưng là Thường Ngộ Xuân thân phận là người của Minh giáo hơn nữa Ngô Chính trước đó đang xem xét tìm biện pháp cho nên Thường Ngộ Xuân cũng không tiện mở lời.
Mà lúc này biện pháp đều không có bất đắc dĩ Thường Ngộ Xuân đành phải làm vậy, lại nói Trương Vô Kỵ tuổi trẻ nhưng dũng cảm không sợ cái chết cũng khiến Thường Ngộ Xuấn rất thưởng thức.
Trương Tam Phong thì lại đang có lo lắng khác, trầm ngâm nói:
“ Nhưng là nghe nói Điệp Cốc Y Tiên tính tình cổ quái, có khi tiêu tốn thời gian của đứa bé khó nói cũng không được chữa trị ”
Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu nổi danh trên giang hồ chính là vì y thuật thần thông quảng đại, chỉ cần Hồ Thanh Ngưu ra tay thì dù là có đặt một chân vào cửa tử hắn cũng có thể cứu về.
Tuy nhiên người này tính cách vô cùng quái dị, hơn nữa chỉ chấp nhận cứu chữa cho người của Minh giáo mà thôi, ngoài ra cho dù là mang cho hắn bao nhiêu vàng bạc châu báu thậm chí kề đao ngang cổ cũng vô phương có thể khiến hắn ra tay.
Mà cũng bởi vì như thế Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu trên giang hồ còn có một ngoại hiệu khác chính là Kiến Tử Bất Cứu.
( Kiến tử bất cứu: thấy chết mà không muốn cứu)
Thường Ngộ Xuân cũng biết tính cách quái dị của Hồ Thanh Ngưu khiến Trương Tam Phong lo lắng, lúc này liền an ủi một hơi thật dài nói:
“ Trương Chân Nhân an tâm, Ngô thiếu hiệp có ơn cứu mạng với vãn bối mà hắn cũng muốn cứu tiểu huynh đệ kia cho nên Hồ sư thúc nhất định sẽ cho chút mặt mũi mà ra tay cứu giúp, bằng không thì vãn bối nhất quyết sẽ không để ông ta yên thân... ”
Lúc bấy giờ Ngô Chính bỗng nhiên chen ngang lời nói:
“ Ta cũng muốn kiến thức một chút Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu y thuật thần thông quảng đại như thế nào, hơn nữa ta cũng muốn xem xem hắn là như thế nào không chịu nể mặt thấy chết không cứu ”
Thường Ngộ Xuân thân là người của Minh giáo nếu giao Trương Vô Kỵ cho hắn Trương Tam Phong tất nhiên sẽ không yên tâm, hơn nữa Trương Tam Phong làm Chân Nhân của Võ Đang phái đức cao vọng trọng không thể tự minh tiếp kiến cầu xin Hồ Thanh Ngưu được.
Cho dù là Trương Tam Phong có muốn cúi mình cầu cứu thì Hồ Thanh Ngưu tuyệt đối cũng không nể mặt, đơn giản là vì Trương Tam Phong chính là Thái Sơn Bắc Đẩu của chính phái, mà chính phái lại luôn xua đuổi truy giết người của Minh giáo, trong đó mâu thuẫn không phải chỉ một hai lời là có thể nói hết.
Hơn nữa Ngô Chính là thích quản chuyện bao đồng của người khác, dù sao đến thế giới này Ngô Chính mục đích chính là để tận hưởng vui thú những ngày “ tuổi thơ ” tươi đẹp trước khi hệ thống thức tỉnh lại đè hắn ra mà hành hạ bằng mấy cái nhiệm vụ cưỡng chế máu chó kia.
Lại nói Ngô Chính ý định đầu tiên và đơn thuần nhất từ khi xuyên việt chính là sửa chữa chính kịch ngăn không cho những cái bi kịch không đáng có tiếp tục diễn ra, như vậy chuyến này liền thỏa mãn nhu cầu “ vui chơi ” của Ngô Chính, vậy thì dại gì mà không làm!?
Một bên Trương Tam Phong nghe được Ngô Chính cũng đồng ý kiến làm như vậy, hơn nữa lại có hắn cùng đi trên đường chăm sóc cho Trương Vô Kỵ cũng để Trương Tam Phong trong lòng rất yên tâm.
Mặc dù Ngô Chính công lực bị suy kiệt trầm trọng nhưng đến cả Trương Tam Phong tông sư cấp bậc nhãn quang là bực nào sáng suốt lại vẫn không thể nhìn thấu được Ngô Chính sâu cạn như thế nào.
Còn có vị kia nữ tử kiệm lời ít nói là thê tử của Ngô Chính cũng có tu vi tuyệt đỉnh hậu kỳ cấp bậc, nói rõ Ngô Chính võ công tuyệt đối không thể nào tầm thường được.
Hơn nữa Ngô Chính trước đó đã nói hắn trong vòng bảy ngày có thể trở về đỉnh phong trạng thái hoàn toàn có thể cứu chữa nội thương cho Trương Vô Kỵ, cho nên để Ngô Chính đi cùng với Thường Ngô Xuân mang theo Trương Vô Kỵ đến tìm Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu quả thật là nhất cử lưỡng tiện, đồng thời cũng là biện pháp tốt nhất lúc bấy giờ.
Trương Tam Phong trong lòng phần nào an tâm, không ngại thân phận cao quý liền đứng dậy chấp tay nói:
“ Ngô thiếu hiệp, Thường tráng sĩ, nếu đã như vậy lão đạo làm phiền hai vị cứu giúp cho tiểu đồ tôn, lão đạo tại đây trước nói lời đa tạ! ”
Trương Tam Phong làm người phóng khoáng khí độ rộng rãi vì tính mệnh của Trương Vô Kỵ mà dễ dàng bỏ xuống mặt mũi nhờ vả hai người mới gặp không bao lâu.
Mà bởi vì Ngô Chính và Thường Ngộ Xuân trong mắt Trương Tam Phong cả hai đều là người có lòng hiệp nghĩa rất đáng tin cho nên mới không nghi kỵ mà giao phó tính mệnh của Trương Vô Kỵ cho hai người.
Ngô Chính nhìn không nổi Trương Tam Phong đường đường là tổ sư của Võ Đang phái lại chấp tay trước mình liền đứng dậy chấp tay trả lễ đáp lời:
“ Trương Chân Nhân không cần khách khí, vãn bối là nhìn không được tiểu tử kia cứ như vậy mà đoản mệnh a ”
Thường Ngộ Xuân cũng chịu không nổi Trương Tam Phong một cái nhất đại tông sư cứ vậy mà làm lễ trước mình, liền đưa tay làm động tác trả lễ không nhận, vội vàng đáp lời:
“ Ngô thiếu hiệp nói không sai, Trương Chân Nhân không nên như vậy a ”
Trông thấy hai người làm hành động này, Trương Tam Phong trong tâm càng là thêm thưởng thức.
Phải nói Thường Ngộ Xuân làm người nhân nghĩa lại cư xử đúng mực, biết cách khiêm tốn rất dễ dàng để đạt được hảo cảm của người khác.
Nhưng Ngô Chính thì ngược lại tuy không tự cao nhưng cũng chưa bao giờ biết khiêm tốn là cái quái gì, chỉ là hắn trong lòng kính trọng Trương Tam Phong mà thôi, bằng không thì Trương Tam Phong địa vị trên giang hồ dù có cao đến đâu cũng vô phương có thể nghe được hai từ “ vãn bối ” thốt ra từ trong miệng Ngô Chính.
Trương Tam Phong lại vuốt râu ôn hòa mỉm cười, sau đó lại có chút nghiêm túc nói:
“ Nhưng là lão đạo hy vọng Vô Kỵ đứa bé này sẽ không bị bức ép gia nhập vào Minh giáo ”
Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu tính tình quá quái dị để Trương Tam Phong không thể không cẩn trọng nhắc nhở, trước đó cũng bởi vì cái chết của Trương Thúy Sơn cho nên mới khiến Trương Tam Phong trong lòng ác cảm với Minh giáo tăng lên đáng kể.
Trương Tam Phong rất không hy vọng Trương Vô Kỵ đứa bé sau này sẽ theo chân ngoại tổ phụ của mình mà gia nhập Minh giáo.
Thường Ngộ Xuân khẳng khái đáp:
“ Trương Chân Nhân yên tâm, vãn bối nhất định sẽ Ngưu sư thúc ép hắn gia nhập vào Minh giáo ”
Thường Ngộ Xuân bỗng nhiên lại trầm mặc một lúc, sau đó lại nhìn sang Chu Chỉ Nhược nói tiếp:
“ Còn đứa bé này... ”
Ngô Chính bỗng nhiên ngắt lời Thường Ngộ Xuân nói:
“ Nàng đã không còn người thân thích, chi bằng cứ giao cho thê tử của ta chăm sóc trong khoảng thời gian này như thế nào? ”
---------*-*---------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
“ Vâng, người này đúng là Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu cũng là sư thúc của vãn bối ”
Thường Ngộ Xuân trước đó khi biết Trương Vô Kỵ thân chịu nội thương đã đến tình trạng nguy cấp liền muốn xin phép Trương Tam Phong cho phép mang Trương Vô Kỵ cùng mình tìm đến Hồ Thanh Ngưu.
Nhưng là Thường Ngộ Xuân thân phận là người của Minh giáo hơn nữa Ngô Chính trước đó đang xem xét tìm biện pháp cho nên Thường Ngộ Xuân cũng không tiện mở lời.
Mà lúc này biện pháp đều không có bất đắc dĩ Thường Ngộ Xuân đành phải làm vậy, lại nói Trương Vô Kỵ tuổi trẻ nhưng dũng cảm không sợ cái chết cũng khiến Thường Ngộ Xuấn rất thưởng thức.
Trương Tam Phong thì lại đang có lo lắng khác, trầm ngâm nói:
“ Nhưng là nghe nói Điệp Cốc Y Tiên tính tình cổ quái, có khi tiêu tốn thời gian của đứa bé khó nói cũng không được chữa trị ”
Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu nổi danh trên giang hồ chính là vì y thuật thần thông quảng đại, chỉ cần Hồ Thanh Ngưu ra tay thì dù là có đặt một chân vào cửa tử hắn cũng có thể cứu về.
Tuy nhiên người này tính cách vô cùng quái dị, hơn nữa chỉ chấp nhận cứu chữa cho người của Minh giáo mà thôi, ngoài ra cho dù là mang cho hắn bao nhiêu vàng bạc châu báu thậm chí kề đao ngang cổ cũng vô phương có thể khiến hắn ra tay.
Mà cũng bởi vì như thế Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu trên giang hồ còn có một ngoại hiệu khác chính là Kiến Tử Bất Cứu.
( Kiến tử bất cứu: thấy chết mà không muốn cứu)
Thường Ngộ Xuân cũng biết tính cách quái dị của Hồ Thanh Ngưu khiến Trương Tam Phong lo lắng, lúc này liền an ủi một hơi thật dài nói:
“ Trương Chân Nhân an tâm, Ngô thiếu hiệp có ơn cứu mạng với vãn bối mà hắn cũng muốn cứu tiểu huynh đệ kia cho nên Hồ sư thúc nhất định sẽ cho chút mặt mũi mà ra tay cứu giúp, bằng không thì vãn bối nhất quyết sẽ không để ông ta yên thân... ”
Lúc bấy giờ Ngô Chính bỗng nhiên chen ngang lời nói:
“ Ta cũng muốn kiến thức một chút Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu y thuật thần thông quảng đại như thế nào, hơn nữa ta cũng muốn xem xem hắn là như thế nào không chịu nể mặt thấy chết không cứu ”
Thường Ngộ Xuân thân là người của Minh giáo nếu giao Trương Vô Kỵ cho hắn Trương Tam Phong tất nhiên sẽ không yên tâm, hơn nữa Trương Tam Phong làm Chân Nhân của Võ Đang phái đức cao vọng trọng không thể tự minh tiếp kiến cầu xin Hồ Thanh Ngưu được.
Cho dù là Trương Tam Phong có muốn cúi mình cầu cứu thì Hồ Thanh Ngưu tuyệt đối cũng không nể mặt, đơn giản là vì Trương Tam Phong chính là Thái Sơn Bắc Đẩu của chính phái, mà chính phái lại luôn xua đuổi truy giết người của Minh giáo, trong đó mâu thuẫn không phải chỉ một hai lời là có thể nói hết.
Hơn nữa Ngô Chính là thích quản chuyện bao đồng của người khác, dù sao đến thế giới này Ngô Chính mục đích chính là để tận hưởng vui thú những ngày “ tuổi thơ ” tươi đẹp trước khi hệ thống thức tỉnh lại đè hắn ra mà hành hạ bằng mấy cái nhiệm vụ cưỡng chế máu chó kia.
Lại nói Ngô Chính ý định đầu tiên và đơn thuần nhất từ khi xuyên việt chính là sửa chữa chính kịch ngăn không cho những cái bi kịch không đáng có tiếp tục diễn ra, như vậy chuyến này liền thỏa mãn nhu cầu “ vui chơi ” của Ngô Chính, vậy thì dại gì mà không làm!?
Một bên Trương Tam Phong nghe được Ngô Chính cũng đồng ý kiến làm như vậy, hơn nữa lại có hắn cùng đi trên đường chăm sóc cho Trương Vô Kỵ cũng để Trương Tam Phong trong lòng rất yên tâm.
Mặc dù Ngô Chính công lực bị suy kiệt trầm trọng nhưng đến cả Trương Tam Phong tông sư cấp bậc nhãn quang là bực nào sáng suốt lại vẫn không thể nhìn thấu được Ngô Chính sâu cạn như thế nào.
Còn có vị kia nữ tử kiệm lời ít nói là thê tử của Ngô Chính cũng có tu vi tuyệt đỉnh hậu kỳ cấp bậc, nói rõ Ngô Chính võ công tuyệt đối không thể nào tầm thường được.
Hơn nữa Ngô Chính trước đó đã nói hắn trong vòng bảy ngày có thể trở về đỉnh phong trạng thái hoàn toàn có thể cứu chữa nội thương cho Trương Vô Kỵ, cho nên để Ngô Chính đi cùng với Thường Ngô Xuân mang theo Trương Vô Kỵ đến tìm Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu quả thật là nhất cử lưỡng tiện, đồng thời cũng là biện pháp tốt nhất lúc bấy giờ.
Trương Tam Phong trong lòng phần nào an tâm, không ngại thân phận cao quý liền đứng dậy chấp tay nói:
“ Ngô thiếu hiệp, Thường tráng sĩ, nếu đã như vậy lão đạo làm phiền hai vị cứu giúp cho tiểu đồ tôn, lão đạo tại đây trước nói lời đa tạ! ”
Trương Tam Phong làm người phóng khoáng khí độ rộng rãi vì tính mệnh của Trương Vô Kỵ mà dễ dàng bỏ xuống mặt mũi nhờ vả hai người mới gặp không bao lâu.
Mà bởi vì Ngô Chính và Thường Ngộ Xuân trong mắt Trương Tam Phong cả hai đều là người có lòng hiệp nghĩa rất đáng tin cho nên mới không nghi kỵ mà giao phó tính mệnh của Trương Vô Kỵ cho hai người.
Ngô Chính nhìn không nổi Trương Tam Phong đường đường là tổ sư của Võ Đang phái lại chấp tay trước mình liền đứng dậy chấp tay trả lễ đáp lời:
“ Trương Chân Nhân không cần khách khí, vãn bối là nhìn không được tiểu tử kia cứ như vậy mà đoản mệnh a ”
Thường Ngộ Xuân cũng chịu không nổi Trương Tam Phong một cái nhất đại tông sư cứ vậy mà làm lễ trước mình, liền đưa tay làm động tác trả lễ không nhận, vội vàng đáp lời:
“ Ngô thiếu hiệp nói không sai, Trương Chân Nhân không nên như vậy a ”
Trông thấy hai người làm hành động này, Trương Tam Phong trong tâm càng là thêm thưởng thức.
Phải nói Thường Ngộ Xuân làm người nhân nghĩa lại cư xử đúng mực, biết cách khiêm tốn rất dễ dàng để đạt được hảo cảm của người khác.
Nhưng Ngô Chính thì ngược lại tuy không tự cao nhưng cũng chưa bao giờ biết khiêm tốn là cái quái gì, chỉ là hắn trong lòng kính trọng Trương Tam Phong mà thôi, bằng không thì Trương Tam Phong địa vị trên giang hồ dù có cao đến đâu cũng vô phương có thể nghe được hai từ “ vãn bối ” thốt ra từ trong miệng Ngô Chính.
Trương Tam Phong lại vuốt râu ôn hòa mỉm cười, sau đó lại có chút nghiêm túc nói:
“ Nhưng là lão đạo hy vọng Vô Kỵ đứa bé này sẽ không bị bức ép gia nhập vào Minh giáo ”
Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu tính tình quá quái dị để Trương Tam Phong không thể không cẩn trọng nhắc nhở, trước đó cũng bởi vì cái chết của Trương Thúy Sơn cho nên mới khiến Trương Tam Phong trong lòng ác cảm với Minh giáo tăng lên đáng kể.
Trương Tam Phong rất không hy vọng Trương Vô Kỵ đứa bé sau này sẽ theo chân ngoại tổ phụ của mình mà gia nhập Minh giáo.
Thường Ngộ Xuân khẳng khái đáp:
“ Trương Chân Nhân yên tâm, vãn bối nhất định sẽ Ngưu sư thúc ép hắn gia nhập vào Minh giáo ”
Thường Ngộ Xuân bỗng nhiên lại trầm mặc một lúc, sau đó lại nhìn sang Chu Chỉ Nhược nói tiếp:
“ Còn đứa bé này... ”
Ngô Chính bỗng nhiên ngắt lời Thường Ngộ Xuân nói:
“ Nàng đã không còn người thân thích, chi bằng cứ giao cho thê tử của ta chăm sóc trong khoảng thời gian này như thế nào? ”
---------*-*---------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
/347
|