Chỉ một hồi sau đó không gian đã nên yên ắng hơn rất nhiều, nhìn lại quang cảnh từ phía con đường lên núi xác thây không nơi nào là không có, máu chảy lênh láng như là mưa vừa mới trút xuống làm ẩm ướt cả con đường, đến cả hai bên dốc sườn núi đất sỏi cỏ cây cũng là được một ngày tắm mình trong máu.
Chiến đấu tuy đã kết thúc trong thắng lợi, nhưng là chẳng mấy ai cảm giác được niềm vui khi chiến thắng, nhìn lại chỉ thấy bọn hắn đang cặm cụi nhặt lấy từng cái thi thể của chính mình huynh đệ đã ngã xuống.
Mỗi người thần sắc đều có phần thê lương bi thảm tâm trạng đau thương khó có thể tả nổi, một trận chiến này kéo theo số sinh mạng nằm xuống đã vượt ngưỡng có thể đo đếm ước lượng, đồng thời cũng là một trong những trận chiến lớn nhất và đẫm máu nhất trên giang hồ từ trước đến nay.
Có thể nói trước mắt Ngô Chính tràng cảnh lúc này mới chân chính là một cái địa ngục hiện hữu giữa trần gian.
Sắc trời nháy mắt đã muốn chập tối, gần trăm cái thi thể Tiếu Diện quân đều đã đặt trên băng ca được làm bằng gỗ sơ sài mang đến trước mặt Ngô Chính.
Quy Lão Đầu tính sơ qua thương vong tổn thất sau đó đến báo cáo với Ngô Chính.
Cụ thể Tiếu Diện quân đến đây hết thảy hai trăm tám mươi ba người, số người không may ngã xuống liền đã hơn một trăm hai mươi người gần một một nửa quân số Tiếu Diện quân.
Bên kia Võ Đang phái đến đây cũng hơn năm trăm người nhưng người sống sót chỉ còn lại một phần ba.
Hầu hết mọi người tham chiến còn sống trên người đều mang trọng thương, thậm chí có người còn đã mất đi hai tay hai chân suốt đời làm người tàn tật.
Phải nói có khi làm người may mắn sống sót cũng không hẳn là đã may mắn, chí ít làm kẻ chết sẽ không cần cảm nhận được gì nữa nhưng làm người sống lại càng thêm khổ sở thương tâm.
“ Sắc trời đã không còn sớm, mọi việc cũng đã làm xong, có lẽ đã đến lúc phải cáo biệt hai vị tiền bối ”
Ngô Chính tâm trạng có chút không tốt hướng về phía Phong Thanh Dương và Xung Hư đạo trưởng nói lời cáo từ, muốn nhanh chóng ly khai nơi này.
“ Nếu tiểu hữu đã có việc bận có thể giao nơi này cho hai lão già chúng ta xử lý, sau này lại tái ngộ một phen ”
Trông thấy Ngô Chính tựa hồ có chút thương tâm không muốn nán lại nơi này, Phong Thanh Dương liền đáp lời đồng ý.
“ Lần này toàn bộ Võ Đang phái đều là nợ Ngô thiếu hiệp một cái ân tình, sau này nếu có chuyện chi cần giúp đỡ có thể cho người đến báo cho bần đạo một tiếng ”
Xung Hư đạo trưởng cũng không quên bày tỏ trong lòng cảm kích, mặc dù lần này thương vong vượt quá dự tính nhưng vẫn là tốt hơn nguy cơ sau này Võ Đang phái bị diệt vong, lại nói nếu không phải Ngô Chính trợ giúp không biết ngay ngày hôm sau Thiếu Lâm tự giả nhân giả nghĩa không biết đã biến thành cái dạng gì cao cao tại thượng rồi.
“ Ta chỉ hy vọng sau này những người huynh đệ này của ta gặp phải bất trắc, mong rằng đạo trưởng có thể lưu tình giúp ta giữ lại mạng sống của bọn hắn là được ”
Có người muốn được nhờ vả Ngô Chính đương nhiên là vui vẻ thành toàn, hơn nữa Lâm Bình Chi cái tên kia tâm tính biến hóa không giống như trong nguyên tác cũng để Ngô Chính rất không an tâm.
Cục diện sau khi Ngô Chính rời đi chắc chắn sẽ là một cục rối rắm biến thành tơ vò không ai lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra, Lâm Bình Chi nếu là giống trong nguyên tác phải nói gặp phải hoàn cảnh này chẳng khác nào là cá gặp phải nước tha hồ mà bơi.
Nhưng là Lâm Bình Chi bây giờ để Ngô Chính hoàn toàn không nắm bắt được hắn sau này sẽ lợi hại như thế nào hay là bị hoàn cảnh trách nhiệm biến thành thứ vô dụng không làm được cái tích sự gì!?
Nếu thật là như vậy không phải Ngô Chính công sức đầu tư vào hắn đều muốn đổ sông đổ biển hay sao? Cũng may mà lúc này Xung Hư đạo trưởng mở lời, Ngô Chính đành phải mặt dày mặt dạn nói lời nhờ vả.
“ Bần đạo tất nhiên là cố hết sức, tuyệt không chối từ ”
Xung Hư đạo trưởng mặc dù cảm thấy Ngô Chính lời nói có chút bất thường, tựa hồ hắn không thể tự mình bảo vệ cho đám người này!? Phải biết lấy Ngô Chính bây giờ thực lực trên thế gian này còn có mấy ai muốn làm địch thủ? Nhưng là Xung Hư đạo trưởng cũng không muốn can thiệp quyết định của hắn cho nên liền cấp cho một lời hứa.
Mà lời hứa từ chính miệng Xung Hư đạo trưởng nói ra tất nhiên là rất đáng giá, Ngô Chính liền vui vẻ nhẹ lòng.
Lại nói đôi ba lời khách sáo sau đó Ngô Chính liền từ biệt mang theo Tiếu Diện quân đám người đồng hành lên đường trở về Đạo Giang thôn.
Nơi này thôn xóm tuy nhỏ, đời sống hằng ngày làm lụng khổ cực nhưng ngược lại đầy ấp nhân tình ấm áp để Ngô Chính lúc này chỉ còn chút ít thời gian tự dưng cũng có phần lưu luyến không rời bỏ.
-------*-*-------
Chớp mắt liền đã hai ngày nữa trôi qua.
Ngô Chính cùng Tiếu Diện quân đám người sau khi tất bật hảo hảo mai táng cho các huynh đệ vùi mình ngã xuống, mọi người hôm nay lại tụ tập tại lục lâm phía sau Đạo Giang thôn, quây quần bên dưới gốc cây lớn che chắn bóng mát.
Nơi này đã trở thành nghĩa trang của những người theo chân Ngô Chính trước đó và cả những Tiếu Diện quân sau này tìm về an nghỉ.
Đứng ở vị trí hàng đầu tiên phía sau Ngô Chính đối diện với bia mộ của những huynh đệ đã khuất, Lâm Bình Chi thần sắc mười phần đau đớn thương tâm hai mắt đỏ hoe kìm giữ lấy nước mắt.
Làm một cái nam nhi Lâm Bình Chi được Ngô Chính răn dạy hai điều cấm kỵ, thứ nhất là không được để đầu gối chạm đất trước mặt kẻ khác, còn thứ hai chính là đổ máu tuyệt không thể đổ lệ.
Là hận thù hay là thương tâm cũng phải đặt trong lòng để nhớ lấy không thể lại để nước mắt vô dụng cuốn trôi đi, chí ít Lâm Bình Chi là minh bạch đạo lý đấy, cũng là nghe được đầu đuôi câu chuyện dẫn đến trận chiến lần này cướp đi bao nhiêu sinh mệnh huynh đệ của hắn.
Lâm Bình Chi là muốn khắc cốt ghi tâm không để nước mắt rơi xuống liền đã quên cái chết của hơn trăm người huynh đệ là như thế nào mà diễn ra.
Trên tay Lâm Bình Chi lúc bấy giờ là một chồng mặt nạ tiếu diện hoa văn hơn một trăm hai mươi cái đầy đủ đại diện cho những người huynh đệ khuất không thể có mặt hôm nay.
Mọi người ai nấy đều có cho mình thương tâm, một khắc lẳng lặng trôi qua để tưởng niệm cũng đã hết, Ngô Chính chậm rãi ngồi xuống mặt đất, đồng thời điểm những người còn lại cũng là ngồi theo quay người hướng về phía Ngô Chính trật tự chờ đợi.
Bên cạnh Đông Phương Bạch cảm nhận được bầu không khí trầm trọng bi thương hôm nay lại rất đoan trang khác hẳn với thường ngày dáng vẻ lười nhác nhàm chán của nàng, mặc dù không có quá nhiều thương tâm trong lòng nhưng là trông thấy Ngô Chính không vui, Đông Phương Bạch cũng là bị cảm nhiễm ưu sầu.
------*-*------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Chiến đấu tuy đã kết thúc trong thắng lợi, nhưng là chẳng mấy ai cảm giác được niềm vui khi chiến thắng, nhìn lại chỉ thấy bọn hắn đang cặm cụi nhặt lấy từng cái thi thể của chính mình huynh đệ đã ngã xuống.
Mỗi người thần sắc đều có phần thê lương bi thảm tâm trạng đau thương khó có thể tả nổi, một trận chiến này kéo theo số sinh mạng nằm xuống đã vượt ngưỡng có thể đo đếm ước lượng, đồng thời cũng là một trong những trận chiến lớn nhất và đẫm máu nhất trên giang hồ từ trước đến nay.
Có thể nói trước mắt Ngô Chính tràng cảnh lúc này mới chân chính là một cái địa ngục hiện hữu giữa trần gian.
Sắc trời nháy mắt đã muốn chập tối, gần trăm cái thi thể Tiếu Diện quân đều đã đặt trên băng ca được làm bằng gỗ sơ sài mang đến trước mặt Ngô Chính.
Quy Lão Đầu tính sơ qua thương vong tổn thất sau đó đến báo cáo với Ngô Chính.
Cụ thể Tiếu Diện quân đến đây hết thảy hai trăm tám mươi ba người, số người không may ngã xuống liền đã hơn một trăm hai mươi người gần một một nửa quân số Tiếu Diện quân.
Bên kia Võ Đang phái đến đây cũng hơn năm trăm người nhưng người sống sót chỉ còn lại một phần ba.
Hầu hết mọi người tham chiến còn sống trên người đều mang trọng thương, thậm chí có người còn đã mất đi hai tay hai chân suốt đời làm người tàn tật.
Phải nói có khi làm người may mắn sống sót cũng không hẳn là đã may mắn, chí ít làm kẻ chết sẽ không cần cảm nhận được gì nữa nhưng làm người sống lại càng thêm khổ sở thương tâm.
“ Sắc trời đã không còn sớm, mọi việc cũng đã làm xong, có lẽ đã đến lúc phải cáo biệt hai vị tiền bối ”
Ngô Chính tâm trạng có chút không tốt hướng về phía Phong Thanh Dương và Xung Hư đạo trưởng nói lời cáo từ, muốn nhanh chóng ly khai nơi này.
“ Nếu tiểu hữu đã có việc bận có thể giao nơi này cho hai lão già chúng ta xử lý, sau này lại tái ngộ một phen ”
Trông thấy Ngô Chính tựa hồ có chút thương tâm không muốn nán lại nơi này, Phong Thanh Dương liền đáp lời đồng ý.
“ Lần này toàn bộ Võ Đang phái đều là nợ Ngô thiếu hiệp một cái ân tình, sau này nếu có chuyện chi cần giúp đỡ có thể cho người đến báo cho bần đạo một tiếng ”
Xung Hư đạo trưởng cũng không quên bày tỏ trong lòng cảm kích, mặc dù lần này thương vong vượt quá dự tính nhưng vẫn là tốt hơn nguy cơ sau này Võ Đang phái bị diệt vong, lại nói nếu không phải Ngô Chính trợ giúp không biết ngay ngày hôm sau Thiếu Lâm tự giả nhân giả nghĩa không biết đã biến thành cái dạng gì cao cao tại thượng rồi.
“ Ta chỉ hy vọng sau này những người huynh đệ này của ta gặp phải bất trắc, mong rằng đạo trưởng có thể lưu tình giúp ta giữ lại mạng sống của bọn hắn là được ”
Có người muốn được nhờ vả Ngô Chính đương nhiên là vui vẻ thành toàn, hơn nữa Lâm Bình Chi cái tên kia tâm tính biến hóa không giống như trong nguyên tác cũng để Ngô Chính rất không an tâm.
Cục diện sau khi Ngô Chính rời đi chắc chắn sẽ là một cục rối rắm biến thành tơ vò không ai lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra, Lâm Bình Chi nếu là giống trong nguyên tác phải nói gặp phải hoàn cảnh này chẳng khác nào là cá gặp phải nước tha hồ mà bơi.
Nhưng là Lâm Bình Chi bây giờ để Ngô Chính hoàn toàn không nắm bắt được hắn sau này sẽ lợi hại như thế nào hay là bị hoàn cảnh trách nhiệm biến thành thứ vô dụng không làm được cái tích sự gì!?
Nếu thật là như vậy không phải Ngô Chính công sức đầu tư vào hắn đều muốn đổ sông đổ biển hay sao? Cũng may mà lúc này Xung Hư đạo trưởng mở lời, Ngô Chính đành phải mặt dày mặt dạn nói lời nhờ vả.
“ Bần đạo tất nhiên là cố hết sức, tuyệt không chối từ ”
Xung Hư đạo trưởng mặc dù cảm thấy Ngô Chính lời nói có chút bất thường, tựa hồ hắn không thể tự mình bảo vệ cho đám người này!? Phải biết lấy Ngô Chính bây giờ thực lực trên thế gian này còn có mấy ai muốn làm địch thủ? Nhưng là Xung Hư đạo trưởng cũng không muốn can thiệp quyết định của hắn cho nên liền cấp cho một lời hứa.
Mà lời hứa từ chính miệng Xung Hư đạo trưởng nói ra tất nhiên là rất đáng giá, Ngô Chính liền vui vẻ nhẹ lòng.
Lại nói đôi ba lời khách sáo sau đó Ngô Chính liền từ biệt mang theo Tiếu Diện quân đám người đồng hành lên đường trở về Đạo Giang thôn.
Nơi này thôn xóm tuy nhỏ, đời sống hằng ngày làm lụng khổ cực nhưng ngược lại đầy ấp nhân tình ấm áp để Ngô Chính lúc này chỉ còn chút ít thời gian tự dưng cũng có phần lưu luyến không rời bỏ.
-------*-*-------
Chớp mắt liền đã hai ngày nữa trôi qua.
Ngô Chính cùng Tiếu Diện quân đám người sau khi tất bật hảo hảo mai táng cho các huynh đệ vùi mình ngã xuống, mọi người hôm nay lại tụ tập tại lục lâm phía sau Đạo Giang thôn, quây quần bên dưới gốc cây lớn che chắn bóng mát.
Nơi này đã trở thành nghĩa trang của những người theo chân Ngô Chính trước đó và cả những Tiếu Diện quân sau này tìm về an nghỉ.
Đứng ở vị trí hàng đầu tiên phía sau Ngô Chính đối diện với bia mộ của những huynh đệ đã khuất, Lâm Bình Chi thần sắc mười phần đau đớn thương tâm hai mắt đỏ hoe kìm giữ lấy nước mắt.
Làm một cái nam nhi Lâm Bình Chi được Ngô Chính răn dạy hai điều cấm kỵ, thứ nhất là không được để đầu gối chạm đất trước mặt kẻ khác, còn thứ hai chính là đổ máu tuyệt không thể đổ lệ.
Là hận thù hay là thương tâm cũng phải đặt trong lòng để nhớ lấy không thể lại để nước mắt vô dụng cuốn trôi đi, chí ít Lâm Bình Chi là minh bạch đạo lý đấy, cũng là nghe được đầu đuôi câu chuyện dẫn đến trận chiến lần này cướp đi bao nhiêu sinh mệnh huynh đệ của hắn.
Lâm Bình Chi là muốn khắc cốt ghi tâm không để nước mắt rơi xuống liền đã quên cái chết của hơn trăm người huynh đệ là như thế nào mà diễn ra.
Trên tay Lâm Bình Chi lúc bấy giờ là một chồng mặt nạ tiếu diện hoa văn hơn một trăm hai mươi cái đầy đủ đại diện cho những người huynh đệ khuất không thể có mặt hôm nay.
Mọi người ai nấy đều có cho mình thương tâm, một khắc lẳng lặng trôi qua để tưởng niệm cũng đã hết, Ngô Chính chậm rãi ngồi xuống mặt đất, đồng thời điểm những người còn lại cũng là ngồi theo quay người hướng về phía Ngô Chính trật tự chờ đợi.
Bên cạnh Đông Phương Bạch cảm nhận được bầu không khí trầm trọng bi thương hôm nay lại rất đoan trang khác hẳn với thường ngày dáng vẻ lười nhác nhàm chán của nàng, mặc dù không có quá nhiều thương tâm trong lòng nhưng là trông thấy Ngô Chính không vui, Đông Phương Bạch cũng là bị cảm nhiễm ưu sầu.
------*-*------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
/347
|