“Đây là… cục diện không dùng được mưu kế!”
Sắc mặt Maria khó coi nói với mấy người bên cạnh: “Chúng ta không có bất kỳ biện pháp nào cả, chỉ có thể tiếp tục theo thông đạo đi tới phía trước, gặp phải cái gì, thấy cái gì, hay là chiến đấu với ai đều hoàn toàn không đoán trước được. Một cục diện không thể dựa vào mưu kế.”
Đi cùng Maria là chị nàng Emily và hai gã tân nhân khác, binh sĩ hải quân Armadillo Hande và gã trung niên châu Á, Chu Huy Lương. Bốn người đi trong một hành lang lạnh lẽo đen kịt. Armadillo Hande và Chu Huy lương đều thấy rét run, hàm răng thỉnh thoảng đánh lô tô, trái lại hai chị em Maria Emily thoạt nhìn đơn bạc lại khí định thần nhàn.
Đột nhiên Maria quay sang Armadillo hỏi: “Này, ngươi là lính hải quân, ta muốn hỏi một chút, lúc ở lối vào di tích, khi ngươi quan sát xung quanh có tìm ra biện pháp nào để chúng ta đi lên mặt đất mà không cần thông qua cái đường ống kia không?”
Tình huống của Armadillo Hande coi như khá tốt, hắn khoác một bộ áo ngoài rất dày, cho nên tuy rằng lạnh nhưng cử động vẫn rất có tinh thần, đậm đặc khí chất quân nhân. Khi hắn nghe Maria hỏi liền cẩn thận suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Nơi này ở rất sâu dưới mặt đất, ngoại trừ lối vào kia ra thì xung quanh toàn là băng cứng, ta không nghĩ ra cách nào để trở về mặt đất cả… Chẳng qua nếu như nơi đây là phía dưới sông băng, vậy chỉ cần có tàu ngầm hoặc vật chứaa cùng loại thì dựa vào may mắn vẫn có thể trở lại mặt đất được, đương nhiên, xác suất quá thấp.”
Maria ân một tiếng, nàng nghĩ nghĩ một lát rồi lại nở nụ cười khổ: “Thì ra là thế, ta biết vì sao trước khi mọi người bị phân tách Sở Hạo lại nói như vậy rồi, nguyên lai là thế… Chỉ cần trì hoãn thêm mười giân nữa là biến hóa trong mê cung sẽ dừng lại, khi đó chúng ta có thể hợp tác đoàn đội, vô luận là đi giết mẫu hoàng hay là tránh né uy hiếp, thậm chí nghĩ cách trở lại mặt đất đều có cơ hội hoàn thành, chứ không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.”
Chu Huy Lương lúc này đã lạnh tới mức không nhịn được nữa, vừa đi vừa run hỏi: “Được, được rồi, những chuyện ấy đều không có gì quan trọng, ta chỉ muốn hỏi, hai người các ngươi tại sao lại không sợ lạnh?”
“Chúng ta không sợ lạnh.”
Maria nói đến đây liền cười thản nhiên: “Chẳng qua may mà nhờ Sở Hạo đề nghị, hắn nói rằng chúng ta khi tiến vào thế giới phim kinh dị rất có thể gặp phải một số hoàn cảnh cực nóng hoặc cực lạnh, ví dụ như sa mạc hay là nam cực gì đó… Cho nên lúc ấy mỗi người chúng ta đều đổi lấy một miếng dán bảo trì độ ấm tự nhiên, giúp nhiệt độ cơ thể giữ ở mức bình thường trong bảy mươi hai tiếng đồng hồ.”
Chu Huy Lương đã lạnh đến nỗi bờ môi tím tái. Nhưng ngoài hắn ra, những tân nhân khác đều mặc quần áo cực dày, bởi vì ở thế giới thực đang là mùa đông, đặc biệt là đội ngũ này có tên Bắc Băng châu đội, thuộc về Bắc Âu, bao gồm từ Nga đến Seberia, Đan Mạch thậm chí một phần nước Anh. Về phần Chu Huy Lương, hắn chỉ mặc một bộ áo ngủ bình thường, uhm, cũng dày nhưng không đủ để chống lạnh, khó trách giờ này đã rét đến mức hoảng hốt rồi.
Nghe thấy vậy, Chu Huy Lương bất chấp tất cả đi gấp về phía hai chị em Maria, tựa hồ muốn bắt giữ các nàng, vừa đi vừa hô: “Còn nữa không? Ta.. ta lạnh quá, cho… cho ta một tấm được không?”
Maria kéo tay chị mình lui về sau mấy bước, nụ cười thản nhiên vẫn đọng lại trên môi: “Không còn nữa, vật này tuy rằng không đắt lắm nhưng cũng cần 100 điểm mới đổi được. Chúng ta không có nhiều điểm dư như vậy để mua cung cấp cho người mới.”
Chu Huy Lương cắn răng: “Ta, ta có tiền, các ngươi nói… nói đi, muốn bao nhiều vạn… mười vạn? Bao… bao nhiêu cũng được, ta mua còn không được sao?” Vừa nói hắn vừa vội đi tới vài bước, sắp sửa kéo được hai chị em nhà này.
Thấy vậy, Armadillo tựa hồ muốn ngăn Chu Huy Lương lại nhưng khi chứng kiến lỗ tai, mặt, ngón tay hắn đã sưng huyết, thậm chí nhiều chỗ bắt đầu phát xanh, hắn liền trầm mặc không lên tiếng.
Ánh mắt Maria lóe lên, dưới chân hơi dừng lại một chút, cố ý để Chu Huy Lương bắt được nàng, nhưng chỉ trong thoáng chốc, Chu Huy Lương bỗng nhiên kêu thảm thả Maria ra, trên tay hắn xuất hiện mảng lớn bong bóng, tựa hồ vừa đụng phải vật gì cực nóng. Maria thấy thế liền vừa cười vừa nói: “Thật xin lỗi, miếng dán độ ấm tự nhiên đã dùng rồi thì không thể gỡ ra cho người khác được, hơn nữa ngươi đụng vào ta cũng sẽ bị bỏng. Mà ta thì chẳng còn thừa miếng nào cả, trong đội ngũ này, người duy nhất thừa miếng dán duy trì độ ấm chỉ có Sở Hạo, chính là gã châu Á nói chuyện lúc trước đó. Chi bằng ngươi đi tìm hắn xin vậy? Nhưng mà phải nhanh một chút, nhiệt độ nơi này quá thấp, có lẽ ngươi không sống được hơn một giờ đâu. Cuối cùng tặng ngươi một tin tức miễn phí, vị trí của Sở Hạo có lẽ là ở bên kia, những người thâm niên chúng ta đều có thiết bị liên lạc, hơn nữa nhờ nó mà xác định được vị trí đối phương.” Nói xong, Maria chỉ một hướng rồi lựa thông đạo khác đi vào.
Chu Huy Lương không dám lôi kéo hai chị em Maria nữa, ánh mắt hắn lóe lên nhìn về phía hai người đó rời đi, cả tên quân nhân kia cũng vội theo sau bọn họ. Hắn quay đầu nhìn lối đi vừa được chỉ, cắn răng một cái, cả người run run rẩy rẩy bước vào trong đó, mà bàn tay bị bỏng nổi bong bóng cũng theo thời gian trôi qua mà dần thối rữa, tựa hồ có máu và mủ đang theo vết thương chảy ra…
“Chị, đang dùng tâm linh tỏa liên nối với em sao?” Maria nói thầm trong lòng.
“Đúng vậy, vẫn luôn nối với em.” Thanh âm Emily chợt vang lên.
Maria gật nhẹ, trong lòng lại tiếp tục thầm nghĩ: “Chị, dùng tinh thần tảo miêu tra xét vị trí tên trung niên đáng ghét vừa rồi một chút, trên đường hãy ngẫu nhiên nhắc nhở hắn, đảm bảo hắn tới được chỗ Sở Hạo, thuận tiện đưa hình địa đồ xung quanh vào đầu em.”
Emily khẽ nhắm mắt lại, đến khi mở ra, tinh thần lực của nàng hoàn toàn phóng thích, chẳng qua không biết vì sao nàng cũng không cường hóa tinh thần lực của mình nhiều lắm, phạm vi quét hình chỉ được bảy tám chục mét. Cũng may vị trí của Sở Hạo và J vừa vặn nằm trong phạm vi này. Còn Ares và Trương Hằng vừa mới bước ra.
“Liên tục sử dụng tinh thần lực quét hình, chị, nhất định phải tìm được ba tân nhân kia, đặc biệt là Angie Hill. Nàng ta hiểu được văn tực cổ đại, nhất định có tác dụng lớn, thuận tiện kéo theo Neo Brian, các thuật toán trong đầu hắn có cũng dùng được một chút, vô luận thế nào… nhất định phải tìm ra ba người đó trước Sở Hạo!”
Quả nhiên để chị đổi kỹ năng tinh thần lực là chính xác, em muốn kỹ năng ấy lại phải trả nhiều điểm hơn, chứng mình nó thuộc về kỹ năng chuyên dụng dành cho chị. Thời cơ lần này thật quá tốt, chỉ cần nắm giữ được biến hóa của mê cung, hoặc là khống chế nó, chúng ta hoàn toàn có thể vượt qua Predator trở lại mặt đất, cũng có thể dựa vào tinh thần lực tảo miêu để tránh né Alien. Thật sự là trời cũng giúp chúng ta…
Nói đến đây, trong mắt Maria dày đặc hàn mang: “Ở trong bộ phim kinh dị này… giết chết Sở Hạo và đám người ủng hộ hắn!”
Bên kia, Sở Hạo và J một đường tiến lên, không biết từ khi nào, Sở Hạo đã lôi kéo J bước theo mình. Ngay từ đầu J còn có chút không quen muốn thoát ra nhưng chỉ chốc lát sau hắn liền ngừng cử động ấy lại, tựa hồ cảm thấy có gì bất thường.
Sở Hạo bỗng nhiên thả tay J ra, vừa cười vừa nói: “Đúng rồi, ngươi bây giờ có thể sử dụng giáp xương bọc thép, trời mới biết phía trước có đụng phải Alien hay Predator tập kích hay không, đến khi đó ta chỉ có thể dựa vào ngươi bảo vệ.”
J cười hắc hắc, hắn kéo áo mình ra, bên dưới là một tầng giáp mỏng thiết kế theo kiểu may ô. Từng dòng chất lỏng nhúc nhích trên lưng áo, rồi lưu động ra toàn thân, thoáng chốc đã bao lấy cả người. Đến khi phần đầu cũng được bao phủ, lớp chất lỏng đó mới bắt đầu cứng lại, tạo thành một tầng giáp hắc sắc. Thân hình J sau khi mặc giáp rõ ràng cao lên mấy chục cm, tính ra có lẽ cũng phải 2m45, lúc đi trong thông đạo phải hơi khom người xuống.
Ngay khi J hoàn thành quá trình trang bị, hai người tiếp tục đi tới phía trước. Nhưng bỗng nhiên từ thông đạo bên cạnh truyền đến tiếng vang, J lập tức đứng chắn trước người Sở Hạo, mà Sở Hạo cũng một tay thò vào ngực rút súng, tay kia cầm lấy một khối ‘đĩa tròn’ màu bạc, bên trên được khắc rất nhiều phù văn nhỏ, không biết là có tác dụng gì nữa.
Hơn mười giây sau, hai người nhìn thấy một gã nam tử đang run rẩy đi về phía họ, đúng là Chu Huy Lương vừa rời khỏi nhóm Maria. Cả người hắn bây giờ đã có nhiều chỗ hoại tử, hơn nữa một cánh tay bị thương đang không ngừng nhỏ máu cùng nước vàng, chẳng biết trên quãng đường vừa rồi đã chảy mất bao nhiêu.
Khi Chu Huy Lương thấy được hai người Sở Hạo, hai mắt hắn lập tức tỏa sáng, cố dùng chút sức lực cuối cùng chạy lên vài bước: “Ta, ta sắp, sắp lạnh chết, chết rồi… Cứu, cứu cứu, ta…”
Sở Hạo nhíu mày: “Ta cứu ngươi thế nào? Trên người ta không có quần áo dư hay gì cả… Còn nữa, tay ngươi làm sao vậy? Bị vật gì công kích à? Là Alien ư?”
Chu Huy Lương làm sao còn để ý được nhiều như vậy, hắn đã lạnh sắp chết rồi, vừa tập tễnh xông lên vừa nói: “Ngươi, ngươi gạt ta, nàng nói, ngươi có, có rất nhiều cái, cái… dán, cứu, cứu ta đi.”
Sở Hạo và J liếc nhìn nhau rồi quay đầu về phía Chu Huy Lương với cánh tay đang chảy máu của hắn, Sở Hạo nhíu mày: “Là tấm dán độ ấm tự nhiên sao? Mỗi người chúng ta đều chỉ đổi lấy một cái, không còn nữa. Ta hỏi ngươi, tay ngươi rốt cục là bị sao?”
Chu Huy Lương khàn giọng kêu lên: “Còn, còn có thể, chuyện gì xảy ra nữa, là tấm dán của các ngươi gây bỏng…” Hắn vừa đi vừa nói, tốc độ càng lúc càng nhanh, thấy sắp tiếp cận hai người, trong mắt Chu Huy Lượng toát ra hung quang, không thèm để ý gì khác đánh về phía bọn Sở Hạo. Thế nhưng nắm đấm vừa mới bung ra, đột nhiên một cái bóng rất nhỏ dùng tốc độ nhanh kinh người xỏ xuyên qua đầu hắn, đến khi nó rụt lại, một con quái vật to lớn từ trong bóng tối nơi thông đạo bên cạnh chui ra…
Alien!
Cùng lúc đó, tại một đầu thông đạo khác, Maria bỗng nhiên lộ vẻ như cười như không, nàng nói thầm trong lòng: “Chị thấy không? Chỉ một mưu kế đơn giản ta đã để bọn họ gặp phải Alien. Để xem lần này bọn họ có thể làm gì, ha ha, mê cung này đối với chúng ta quả thực chính là thiên đường! Chị.”
Trong khi Maria còn đang vui vẻ, sắc mặt Emily thoáng tái nhợt, không biết là do sợ hãi hày là tiêu hao tinh thần quá độ, nàng nói thầm trong lòng: “Maria… lúc trước chị sử dụng tinh thần lực tảo miêu theo đường thẳng chứ không phải quét hình toàn khu vực. Chị quét về phía Predator ở chỗ đường ống, thế nhưng… không phát hiện được bọn họ.”
Maria nhíu mày: “Vậy là có ý gì, chị? Là chị không quét trúng vị trí? Hay là…”
“…Chị hoài nghi predator khi ẩn hình rất có thể tránh thoát được cả tinh thần tảo miêu của.”
Nghe được lời này, sắc mặt Maria dần trở nên khó coi…
Cùng lúc đó, bên phía Ares và Trương Hằng. Gã Trương hằng này không ngờ lại xung phong nhận việc dẫn đường, còn Ares cũng từng nghe đồn về cái vận khí bất tử cổ quái của hắn nên cũng không ý kiến gì, cứ thế theo sau. Vì vậy hai người càng chạy càng xa, cuối cùng bọn họ phát hiện không gian phía trước dần mở rộng, không còn là loại thông đạo của mê cung nữa. Nơi đây tựa hồ chính là cảnh diễn ra trong phim, chỗ đoàn thám hiểm phát hiện bàn tế tự, con người bị Predator coi làm thức ăn chăn nuôi Alien. Xung quanh chỗ ấy có vài cỗ thi thể đang nằm trên mặt đất.
Trương Hằng và Ares liếc nhìn nhau, Ares lập tức sử dụng triệu hoán khô lâu với một cỗ thi thể trong đó, vài giây sau, một tiểu khô lâu xuất hiện trước mặt hai người, chẳng qua Ares rõ ràng không hài lòng.
“Đây là hài cốt của một cô gái, aizz, thật đáng tiếc, lúc trước không thu được thi thể của tên thoái hóa giả cao cấp kia, nếu không một mình ta cũng có thể giết được Alien.” Ares thở dài.
Trương Hằng ân một tiếng tỏ vẻ lãnh khốc, ngay khi hắn tưởng Ares lại tiếp tục phàn nàn gì đó, bỗng nhiên tên kia lại ồ lên một tiếng, đi vài bước tới trước tế đàn, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó. Trương Hằng tò mò hỏi: “Sao vậy? Ngươi phát hiện được gì à? “
Ares quay đầu lại, chăm chú nói: “Tôi có thể thấy được tử khí, nói cách khác là oán niệm, hoặc mấy thứ đại loại như vậy. Thế nhưng mấy cỗ thi thể này không hề toát ra oán niệm. Trong nội dung phim có nhắc tới, những người này đều tự nguyện làm vật hiến tế, xem ra cái đó là thật, chẳng qua…”
“Tôi cảm nhận được một cỗ oán niệm khủng bố ở chỗ sâu dưới tế đàn… Không, so với oán niệm, tử khí, còn kinh khủng hơn, đáng sợ hơn. Tôi không rõ đó là thứ gì nhưng cảm giác như là mấy ngàn, mấy vạn, thậm chí hơn mười vạn oán niệm tử khí tập trung lại với nhau. Ngay cả linh hồn của tôi cũng như bị đông lại, tôi không biết nữa…”
Trương Hằng đang tỏ vẻ lãnh khốc, da mặt bỗng run lên, hắn nghĩ tới mấy cái u linh quỷ quái gặp phải trong lần về thế giới thực vừa rồi, tiếng nói không khỏi có chút phát run: “Sẽ không phải là u linh hoặc là trớ chú gì chứ? Ngươi đừng làm ta sợ, nơi này là thế giới Alien vs Predator chứ không phải Trú oán đại chiến Predator đâu.”
Sắc mặt Ares vô cùng nghiêm túc: “Không, tôi cảm nhận được rất rõ ràng, chẳng qua nói chúng là u linh chẳng bằng coi là… uhm, tôi tựa hồ nghe thấy vô số tiếng cầu nguyện, thanh âm chúc phúc tử vong kinh khủng, cùng với tín ngưỡng cao thượng…vv Trong phim có nhắc tới, người dân sùng bái Predator, coi hiến tế là vinh quang của nhân loại. Bọn họ sáng tạo ra một nền văng minh sáng lạn, có cả đống kim tự tháp to lớn như vầy được xây dựng. Cho nên, nói là trú oán chẳng bằng coi đó là người của văn minh cổ đã biến mất, bọn họ hoan hô tử vong, sùng bái tín ngưỡng…”
“Thần linh!”
Sắc mặt Maria khó coi nói với mấy người bên cạnh: “Chúng ta không có bất kỳ biện pháp nào cả, chỉ có thể tiếp tục theo thông đạo đi tới phía trước, gặp phải cái gì, thấy cái gì, hay là chiến đấu với ai đều hoàn toàn không đoán trước được. Một cục diện không thể dựa vào mưu kế.”
Đi cùng Maria là chị nàng Emily và hai gã tân nhân khác, binh sĩ hải quân Armadillo Hande và gã trung niên châu Á, Chu Huy Lương. Bốn người đi trong một hành lang lạnh lẽo đen kịt. Armadillo Hande và Chu Huy lương đều thấy rét run, hàm răng thỉnh thoảng đánh lô tô, trái lại hai chị em Maria Emily thoạt nhìn đơn bạc lại khí định thần nhàn.
Đột nhiên Maria quay sang Armadillo hỏi: “Này, ngươi là lính hải quân, ta muốn hỏi một chút, lúc ở lối vào di tích, khi ngươi quan sát xung quanh có tìm ra biện pháp nào để chúng ta đi lên mặt đất mà không cần thông qua cái đường ống kia không?”
Tình huống của Armadillo Hande coi như khá tốt, hắn khoác một bộ áo ngoài rất dày, cho nên tuy rằng lạnh nhưng cử động vẫn rất có tinh thần, đậm đặc khí chất quân nhân. Khi hắn nghe Maria hỏi liền cẩn thận suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Nơi này ở rất sâu dưới mặt đất, ngoại trừ lối vào kia ra thì xung quanh toàn là băng cứng, ta không nghĩ ra cách nào để trở về mặt đất cả… Chẳng qua nếu như nơi đây là phía dưới sông băng, vậy chỉ cần có tàu ngầm hoặc vật chứaa cùng loại thì dựa vào may mắn vẫn có thể trở lại mặt đất được, đương nhiên, xác suất quá thấp.”
Maria ân một tiếng, nàng nghĩ nghĩ một lát rồi lại nở nụ cười khổ: “Thì ra là thế, ta biết vì sao trước khi mọi người bị phân tách Sở Hạo lại nói như vậy rồi, nguyên lai là thế… Chỉ cần trì hoãn thêm mười giân nữa là biến hóa trong mê cung sẽ dừng lại, khi đó chúng ta có thể hợp tác đoàn đội, vô luận là đi giết mẫu hoàng hay là tránh né uy hiếp, thậm chí nghĩ cách trở lại mặt đất đều có cơ hội hoàn thành, chứ không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.”
Chu Huy Lương lúc này đã lạnh tới mức không nhịn được nữa, vừa đi vừa run hỏi: “Được, được rồi, những chuyện ấy đều không có gì quan trọng, ta chỉ muốn hỏi, hai người các ngươi tại sao lại không sợ lạnh?”
“Chúng ta không sợ lạnh.”
Maria nói đến đây liền cười thản nhiên: “Chẳng qua may mà nhờ Sở Hạo đề nghị, hắn nói rằng chúng ta khi tiến vào thế giới phim kinh dị rất có thể gặp phải một số hoàn cảnh cực nóng hoặc cực lạnh, ví dụ như sa mạc hay là nam cực gì đó… Cho nên lúc ấy mỗi người chúng ta đều đổi lấy một miếng dán bảo trì độ ấm tự nhiên, giúp nhiệt độ cơ thể giữ ở mức bình thường trong bảy mươi hai tiếng đồng hồ.”
Chu Huy Lương đã lạnh đến nỗi bờ môi tím tái. Nhưng ngoài hắn ra, những tân nhân khác đều mặc quần áo cực dày, bởi vì ở thế giới thực đang là mùa đông, đặc biệt là đội ngũ này có tên Bắc Băng châu đội, thuộc về Bắc Âu, bao gồm từ Nga đến Seberia, Đan Mạch thậm chí một phần nước Anh. Về phần Chu Huy Lương, hắn chỉ mặc một bộ áo ngủ bình thường, uhm, cũng dày nhưng không đủ để chống lạnh, khó trách giờ này đã rét đến mức hoảng hốt rồi.
Nghe thấy vậy, Chu Huy Lương bất chấp tất cả đi gấp về phía hai chị em Maria, tựa hồ muốn bắt giữ các nàng, vừa đi vừa hô: “Còn nữa không? Ta.. ta lạnh quá, cho… cho ta một tấm được không?”
Maria kéo tay chị mình lui về sau mấy bước, nụ cười thản nhiên vẫn đọng lại trên môi: “Không còn nữa, vật này tuy rằng không đắt lắm nhưng cũng cần 100 điểm mới đổi được. Chúng ta không có nhiều điểm dư như vậy để mua cung cấp cho người mới.”
Chu Huy Lương cắn răng: “Ta, ta có tiền, các ngươi nói… nói đi, muốn bao nhiều vạn… mười vạn? Bao… bao nhiêu cũng được, ta mua còn không được sao?” Vừa nói hắn vừa vội đi tới vài bước, sắp sửa kéo được hai chị em nhà này.
Thấy vậy, Armadillo tựa hồ muốn ngăn Chu Huy Lương lại nhưng khi chứng kiến lỗ tai, mặt, ngón tay hắn đã sưng huyết, thậm chí nhiều chỗ bắt đầu phát xanh, hắn liền trầm mặc không lên tiếng.
Ánh mắt Maria lóe lên, dưới chân hơi dừng lại một chút, cố ý để Chu Huy Lương bắt được nàng, nhưng chỉ trong thoáng chốc, Chu Huy Lương bỗng nhiên kêu thảm thả Maria ra, trên tay hắn xuất hiện mảng lớn bong bóng, tựa hồ vừa đụng phải vật gì cực nóng. Maria thấy thế liền vừa cười vừa nói: “Thật xin lỗi, miếng dán độ ấm tự nhiên đã dùng rồi thì không thể gỡ ra cho người khác được, hơn nữa ngươi đụng vào ta cũng sẽ bị bỏng. Mà ta thì chẳng còn thừa miếng nào cả, trong đội ngũ này, người duy nhất thừa miếng dán duy trì độ ấm chỉ có Sở Hạo, chính là gã châu Á nói chuyện lúc trước đó. Chi bằng ngươi đi tìm hắn xin vậy? Nhưng mà phải nhanh một chút, nhiệt độ nơi này quá thấp, có lẽ ngươi không sống được hơn một giờ đâu. Cuối cùng tặng ngươi một tin tức miễn phí, vị trí của Sở Hạo có lẽ là ở bên kia, những người thâm niên chúng ta đều có thiết bị liên lạc, hơn nữa nhờ nó mà xác định được vị trí đối phương.” Nói xong, Maria chỉ một hướng rồi lựa thông đạo khác đi vào.
Chu Huy Lương không dám lôi kéo hai chị em Maria nữa, ánh mắt hắn lóe lên nhìn về phía hai người đó rời đi, cả tên quân nhân kia cũng vội theo sau bọn họ. Hắn quay đầu nhìn lối đi vừa được chỉ, cắn răng một cái, cả người run run rẩy rẩy bước vào trong đó, mà bàn tay bị bỏng nổi bong bóng cũng theo thời gian trôi qua mà dần thối rữa, tựa hồ có máu và mủ đang theo vết thương chảy ra…
“Chị, đang dùng tâm linh tỏa liên nối với em sao?” Maria nói thầm trong lòng.
“Đúng vậy, vẫn luôn nối với em.” Thanh âm Emily chợt vang lên.
Maria gật nhẹ, trong lòng lại tiếp tục thầm nghĩ: “Chị, dùng tinh thần tảo miêu tra xét vị trí tên trung niên đáng ghét vừa rồi một chút, trên đường hãy ngẫu nhiên nhắc nhở hắn, đảm bảo hắn tới được chỗ Sở Hạo, thuận tiện đưa hình địa đồ xung quanh vào đầu em.”
Emily khẽ nhắm mắt lại, đến khi mở ra, tinh thần lực của nàng hoàn toàn phóng thích, chẳng qua không biết vì sao nàng cũng không cường hóa tinh thần lực của mình nhiều lắm, phạm vi quét hình chỉ được bảy tám chục mét. Cũng may vị trí của Sở Hạo và J vừa vặn nằm trong phạm vi này. Còn Ares và Trương Hằng vừa mới bước ra.
“Liên tục sử dụng tinh thần lực quét hình, chị, nhất định phải tìm được ba tân nhân kia, đặc biệt là Angie Hill. Nàng ta hiểu được văn tực cổ đại, nhất định có tác dụng lớn, thuận tiện kéo theo Neo Brian, các thuật toán trong đầu hắn có cũng dùng được một chút, vô luận thế nào… nhất định phải tìm ra ba người đó trước Sở Hạo!”
Quả nhiên để chị đổi kỹ năng tinh thần lực là chính xác, em muốn kỹ năng ấy lại phải trả nhiều điểm hơn, chứng mình nó thuộc về kỹ năng chuyên dụng dành cho chị. Thời cơ lần này thật quá tốt, chỉ cần nắm giữ được biến hóa của mê cung, hoặc là khống chế nó, chúng ta hoàn toàn có thể vượt qua Predator trở lại mặt đất, cũng có thể dựa vào tinh thần lực tảo miêu để tránh né Alien. Thật sự là trời cũng giúp chúng ta…
Nói đến đây, trong mắt Maria dày đặc hàn mang: “Ở trong bộ phim kinh dị này… giết chết Sở Hạo và đám người ủng hộ hắn!”
Bên kia, Sở Hạo và J một đường tiến lên, không biết từ khi nào, Sở Hạo đã lôi kéo J bước theo mình. Ngay từ đầu J còn có chút không quen muốn thoát ra nhưng chỉ chốc lát sau hắn liền ngừng cử động ấy lại, tựa hồ cảm thấy có gì bất thường.
Sở Hạo bỗng nhiên thả tay J ra, vừa cười vừa nói: “Đúng rồi, ngươi bây giờ có thể sử dụng giáp xương bọc thép, trời mới biết phía trước có đụng phải Alien hay Predator tập kích hay không, đến khi đó ta chỉ có thể dựa vào ngươi bảo vệ.”
J cười hắc hắc, hắn kéo áo mình ra, bên dưới là một tầng giáp mỏng thiết kế theo kiểu may ô. Từng dòng chất lỏng nhúc nhích trên lưng áo, rồi lưu động ra toàn thân, thoáng chốc đã bao lấy cả người. Đến khi phần đầu cũng được bao phủ, lớp chất lỏng đó mới bắt đầu cứng lại, tạo thành một tầng giáp hắc sắc. Thân hình J sau khi mặc giáp rõ ràng cao lên mấy chục cm, tính ra có lẽ cũng phải 2m45, lúc đi trong thông đạo phải hơi khom người xuống.
Ngay khi J hoàn thành quá trình trang bị, hai người tiếp tục đi tới phía trước. Nhưng bỗng nhiên từ thông đạo bên cạnh truyền đến tiếng vang, J lập tức đứng chắn trước người Sở Hạo, mà Sở Hạo cũng một tay thò vào ngực rút súng, tay kia cầm lấy một khối ‘đĩa tròn’ màu bạc, bên trên được khắc rất nhiều phù văn nhỏ, không biết là có tác dụng gì nữa.
Hơn mười giây sau, hai người nhìn thấy một gã nam tử đang run rẩy đi về phía họ, đúng là Chu Huy Lương vừa rời khỏi nhóm Maria. Cả người hắn bây giờ đã có nhiều chỗ hoại tử, hơn nữa một cánh tay bị thương đang không ngừng nhỏ máu cùng nước vàng, chẳng biết trên quãng đường vừa rồi đã chảy mất bao nhiêu.
Khi Chu Huy Lương thấy được hai người Sở Hạo, hai mắt hắn lập tức tỏa sáng, cố dùng chút sức lực cuối cùng chạy lên vài bước: “Ta, ta sắp, sắp lạnh chết, chết rồi… Cứu, cứu cứu, ta…”
Sở Hạo nhíu mày: “Ta cứu ngươi thế nào? Trên người ta không có quần áo dư hay gì cả… Còn nữa, tay ngươi làm sao vậy? Bị vật gì công kích à? Là Alien ư?”
Chu Huy Lương làm sao còn để ý được nhiều như vậy, hắn đã lạnh sắp chết rồi, vừa tập tễnh xông lên vừa nói: “Ngươi, ngươi gạt ta, nàng nói, ngươi có, có rất nhiều cái, cái… dán, cứu, cứu ta đi.”
Sở Hạo và J liếc nhìn nhau rồi quay đầu về phía Chu Huy Lương với cánh tay đang chảy máu của hắn, Sở Hạo nhíu mày: “Là tấm dán độ ấm tự nhiên sao? Mỗi người chúng ta đều chỉ đổi lấy một cái, không còn nữa. Ta hỏi ngươi, tay ngươi rốt cục là bị sao?”
Chu Huy Lương khàn giọng kêu lên: “Còn, còn có thể, chuyện gì xảy ra nữa, là tấm dán của các ngươi gây bỏng…” Hắn vừa đi vừa nói, tốc độ càng lúc càng nhanh, thấy sắp tiếp cận hai người, trong mắt Chu Huy Lượng toát ra hung quang, không thèm để ý gì khác đánh về phía bọn Sở Hạo. Thế nhưng nắm đấm vừa mới bung ra, đột nhiên một cái bóng rất nhỏ dùng tốc độ nhanh kinh người xỏ xuyên qua đầu hắn, đến khi nó rụt lại, một con quái vật to lớn từ trong bóng tối nơi thông đạo bên cạnh chui ra…
Alien!
Cùng lúc đó, tại một đầu thông đạo khác, Maria bỗng nhiên lộ vẻ như cười như không, nàng nói thầm trong lòng: “Chị thấy không? Chỉ một mưu kế đơn giản ta đã để bọn họ gặp phải Alien. Để xem lần này bọn họ có thể làm gì, ha ha, mê cung này đối với chúng ta quả thực chính là thiên đường! Chị.”
Trong khi Maria còn đang vui vẻ, sắc mặt Emily thoáng tái nhợt, không biết là do sợ hãi hày là tiêu hao tinh thần quá độ, nàng nói thầm trong lòng: “Maria… lúc trước chị sử dụng tinh thần lực tảo miêu theo đường thẳng chứ không phải quét hình toàn khu vực. Chị quét về phía Predator ở chỗ đường ống, thế nhưng… không phát hiện được bọn họ.”
Maria nhíu mày: “Vậy là có ý gì, chị? Là chị không quét trúng vị trí? Hay là…”
“…Chị hoài nghi predator khi ẩn hình rất có thể tránh thoát được cả tinh thần tảo miêu của.”
Nghe được lời này, sắc mặt Maria dần trở nên khó coi…
Cùng lúc đó, bên phía Ares và Trương Hằng. Gã Trương hằng này không ngờ lại xung phong nhận việc dẫn đường, còn Ares cũng từng nghe đồn về cái vận khí bất tử cổ quái của hắn nên cũng không ý kiến gì, cứ thế theo sau. Vì vậy hai người càng chạy càng xa, cuối cùng bọn họ phát hiện không gian phía trước dần mở rộng, không còn là loại thông đạo của mê cung nữa. Nơi đây tựa hồ chính là cảnh diễn ra trong phim, chỗ đoàn thám hiểm phát hiện bàn tế tự, con người bị Predator coi làm thức ăn chăn nuôi Alien. Xung quanh chỗ ấy có vài cỗ thi thể đang nằm trên mặt đất.
Trương Hằng và Ares liếc nhìn nhau, Ares lập tức sử dụng triệu hoán khô lâu với một cỗ thi thể trong đó, vài giây sau, một tiểu khô lâu xuất hiện trước mặt hai người, chẳng qua Ares rõ ràng không hài lòng.
“Đây là hài cốt của một cô gái, aizz, thật đáng tiếc, lúc trước không thu được thi thể của tên thoái hóa giả cao cấp kia, nếu không một mình ta cũng có thể giết được Alien.” Ares thở dài.
Trương Hằng ân một tiếng tỏ vẻ lãnh khốc, ngay khi hắn tưởng Ares lại tiếp tục phàn nàn gì đó, bỗng nhiên tên kia lại ồ lên một tiếng, đi vài bước tới trước tế đàn, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó. Trương Hằng tò mò hỏi: “Sao vậy? Ngươi phát hiện được gì à? “
Ares quay đầu lại, chăm chú nói: “Tôi có thể thấy được tử khí, nói cách khác là oán niệm, hoặc mấy thứ đại loại như vậy. Thế nhưng mấy cỗ thi thể này không hề toát ra oán niệm. Trong nội dung phim có nhắc tới, những người này đều tự nguyện làm vật hiến tế, xem ra cái đó là thật, chẳng qua…”
“Tôi cảm nhận được một cỗ oán niệm khủng bố ở chỗ sâu dưới tế đàn… Không, so với oán niệm, tử khí, còn kinh khủng hơn, đáng sợ hơn. Tôi không rõ đó là thứ gì nhưng cảm giác như là mấy ngàn, mấy vạn, thậm chí hơn mười vạn oán niệm tử khí tập trung lại với nhau. Ngay cả linh hồn của tôi cũng như bị đông lại, tôi không biết nữa…”
Trương Hằng đang tỏ vẻ lãnh khốc, da mặt bỗng run lên, hắn nghĩ tới mấy cái u linh quỷ quái gặp phải trong lần về thế giới thực vừa rồi, tiếng nói không khỏi có chút phát run: “Sẽ không phải là u linh hoặc là trớ chú gì chứ? Ngươi đừng làm ta sợ, nơi này là thế giới Alien vs Predator chứ không phải Trú oán đại chiến Predator đâu.”
Sắc mặt Ares vô cùng nghiêm túc: “Không, tôi cảm nhận được rất rõ ràng, chẳng qua nói chúng là u linh chẳng bằng coi là… uhm, tôi tựa hồ nghe thấy vô số tiếng cầu nguyện, thanh âm chúc phúc tử vong kinh khủng, cùng với tín ngưỡng cao thượng…vv Trong phim có nhắc tới, người dân sùng bái Predator, coi hiến tế là vinh quang của nhân loại. Bọn họ sáng tạo ra một nền văng minh sáng lạn, có cả đống kim tự tháp to lớn như vầy được xây dựng. Cho nên, nói là trú oán chẳng bằng coi đó là người của văn minh cổ đã biến mất, bọn họ hoan hô tử vong, sùng bái tín ngưỡng…”
“Thần linh!”
/722
|