Lúc Sở Hạo bắt đầu có ký ức, hoặc là nói lúc hắn mới vừa nhen lên chút ý thức, thứ mà hắn nhìn thấy là một thế giới méo mó.
Trong tầm mắt của hắn… à không, hẳn nên nói là trong mắt hắn có một loại chất lỏng trong suốt, cả người hắn đều đang ngâm trong thứ chất lỏng trong suốt đó. Thế nhưng thứ chất lỏng đó không phải là nước ối trong bào thai của mẹ, nơi hắn đang ở cũng không phải là trong bụng mẹ. Đương nhiên những thứ này là kiến thức mãi sau này hắn mới được biết. Hắn của lúc đó chỉ mang theo sự tò mò lúc mới chào đời và nhìn ngắm thế giới này bằng ánh mắt thuần khiết của một đứa trẻ sơ sinh… Xuyên qua lớp kính, xuyên qua chất lỏng trong suốt, hắn nhìn thấy một thế giới hơi bóp méo. Lúc hắn mới chào đời liền nhìn thấy một thế giới thật méo mó.
“Đây là dạng thể sống đầu tiên của loại hình mới này, số hiệu là… Số Một…”
Đây là cái tên đầu tiên của hắn… mà không, thay vì nói là tên, còn chẳng bằng nói là một số hiệu… Số Một…
Số Một rất thông minh, cũng giống như các anh chị em của hắn vậy. Khoảng chừng mười tám tiếng sau khi có ý thức, hắn đã có thể hiểu được quan hệ logic giữa các con số. Chuyện này không hề cần đến sự chỉ dạy nào cả, cũng giống như việc bạn đưa cho một đứa con nít chừng một tuổi những viên kẹo lớn nhỏ khác nhau hoặc là số lượng không đồng đều thì e là theo bản năng, đứa bé sẽ chọn những viên kẹo lớn hoặc là phần kẹo nhiều hơn vậy. Một, hai, ba… những con số này đều không cần được chỉ dạy, ít nhất là với con cháu của loài người thì đúng là vậy đấy. Chỉ cần theo đà gia tăng của số tuổi và sự gia tăng của trí khôn thì việc hiểu được quan hệ giữa những con số cơ bản nhất là một loại bản năng.
Số Một và các anh chị em của hắn gần như đều bắt đầu thấy được dạng logic số học cơ bản này trong khoảng từ hai mươi bốn đến bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Sau đó họ sẽ phát hiện được sự tồn tại của nhau, cũng biết được đại khái số lượng anh chị em ở nơi này…
Mười bảy ngàn sáu trăm bốn mươi mốt…
Đây là con số chính xác mà mãi sau này Sở Hạo mới biết được. Thế nhưng lúc đó, hắn chỉ biết là mình không cô độc, hắn có rất nhiều anh chị em, rất nhiều, rất nhiều…
Thế nhưng số lượng anh chị em đang không ngừng giảm xuống, nguyên nhân bị giảm xuống đầu tiên nhất là do… tuổi thọ…
Rất nhiều anh chị em mới chỉ có ý thức được chừng vài ngày thì đã chết vì già yếu. Dường như mỗi một người được sinh ra ở nơi này đều thuộc về một dòng chảy thời gian nhanh chậm khác nhau. Có người trưởng thành với một tốc độ đáng kinh ngạc mà dường như dùng mắt thường cũng có thể thấy được rõ ràng. Từ một hai tuổi, mấy tiếng đồng hồ sau liền giống như đã được chừng mười tuổi, một ngày sau liền đã thành ba bốn mươi tuổi, sau đó thì già yếu, rồi chết đi… Cũng có người, cho dù là sau này khi số ít những người bọn Số Một đã chạy thoát khỏi nơi này, nhưng họ lại vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh, chỉ có thể mãi mãi sống trong ống nuôi cấy mà thôi…
Những anh chị em biến mất sớm nhất chính là những người có dòng thời gian trôi qua quá nhanh, chẳng bao lâu thì bọn họ đã bị những nhân viên mặc đồ trắng dọn ra ngoài mất rồi. Thế nhưng điều khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ chính là mặc kệ trước đây bọn họ có già đi nhanh đến mức nào đi chăng nữa, nhưng chỉ cần họ vẫn còn chưa chết thì chắc chắn sẽ không ai đến can thiệp vào. Dường như… công khai nhìn bọn họ dần chết đi cũng là một trong những mục đích nuôi dưỡng bọn họ thì phải?
Ngoài việc tốc độ thời gian trôi không giống nhau ra thì thậm chí ngay cả cơ thể, hoặc nên nói là chủng tộc cũng đều có sự khác biệt.
Trong vòng một năm kể từ khi Sở Hạo có ý thức, trong số những anh chị em vốn đều được sinh ra dưới hình hài của một đứa trẻ sơ sinh loài người đó, có một số ít đã bắt đầu có những thay đổi khác nhau. Ví dụ như trên người mọc thêm vài bộ phận, tai nhọn cũng có, trên đầu mọc thêm sừng cũng có, mọc hai thậm chí là ba cái đầu cũng có, mọc thêm cánh, mọc thêm vây cá, mọc thêm vảy cá, thậm chí là mọc thêm cả những bộ phận vô cùng ghê tởm, không thể nào hình dung được cũng có…
Lần này, những nhân viên của phòng thí nghiệm không còn đợi tới lúc những anh chị em mọc thêm bộ phận kỳ lạ này chết nữa, mà là lập tức đến đưa bọn họ đi… Sở Hạo không bao giờ gặp lại họ nữa…
Tuy chỉ mới tiếp xúc với nhau được vài tháng hoặc là một năm ngắn ngủi, thế nhưng bọn họ đều là những anh chị em tốt của nhau. Mọi người đã cùng cười ngây ngô với nhau, mọi người đã cùng học những kiến thức được các nhân viên chỉ dạy, mọi người đã cùng ước mơ được trở thành một người nhân viên và đi ra thế giới bên ngoài bức tường kim loại, mọi người…
Tuy hình dáng của bọn họ không giống với những người còn lại, thế nhưng bọn họ cũng có một trái tim giống như mọi người, một trái tim cởi mở, lương thiện và thích nở nụ cười ngây ngô. Bọn họ không phải là quái vật, cũng không có một anh chị em nào cho rằng bọn họ là quái vật, bọn họ… cũng là loài người giống như các anh chị em khác thôi!
Lúc phát hiện bọn họ dần bị đám nhân viên đưa đi, tất cả các anh chị em đều gần như có thể dự đoán được vận mệnh của họ. Các anh chị em ai ai cũng đều cất tiếng khóc, mọi người đều không nỡ, thế nhưng lại không có cách nào để phản kháng cả, tuyệt vọng bắt đầu lan tràn. Một ngày kia, cô bé dị biến cuối cùng cũng bị đưa đi. Cô bé chỉ là có một đôi tai giống thỏ mà thôi, không chỉ chẳng hề đáng sợ chút nào mà còn khiến cho người ta cảm thấy rất đáng yêu nữa, thế nhưng cho dù là vậy, cô bé vẫn bị đưa đi. Dù cho cô bé có khóc lóc, cầu xin, dù cho các anh chị em khác có bảo vệ nó, nhưng mà… các nhân viên dường như chẳng hề quan tâm đến tính mạng của bọn họ, chúng lập tức rút một khẩu súng kỳ lạ ra và bắn bất cứ kẻ nào dám ngăn cản, chỉ cần bị bắn trúng liền lập tức biến thành tro bụi. Lúc đó… đã chết hơn ba trăm anh chị em…
Lúc trước đã nói tới rồi, Sở Hạo… à không, lúc đó là Số Một, hắn rất thông minh. Không chỉ có hắn mà các anh chị em của hắn đều rất thông minh, mà Số Một chính là người xuất sắc nhất trong đó. Đám thiên tài đông đúc này tập hợp lại với nhau, cùng trải qua năm đầu tiên đầy đau khổ, và cũng đã nhìn rõ được bộ mặt thật của những nhân viên nọ. Kế đó, tất cả mọi người đều bất chợt trở nên ngoan ngoãn, yên tĩnh và hoàn thành tất cả những yêu cầu mà các nhân viên đã đề ra, ngay cả một chút phản kháng cũng chẳng hề có. Thế nhưng lúc không có ai, những thiên tài này lại bắt đầu móc nối với nhau.
Trong ba đến bốn năm kế đó, bọn họ hấp thu hết những kiến thức mà đám nhân viên nọ dạy cho mình như những miếng bọt biển hút nước, đồng thời cũng dần tự sáng tạo ra hệ thống ngôn ngữ được kết hợp bằng thủ ngữ, đọc miệng và biểu cảm để dùng trong nội bộ. Tuy ý muốn biểu đạt vẫn chưa mấy chính xác và hệ thống ngôn ngữ vẫn còn rất non nớt, thế nhưng đây đã là cách tốt nhất mà bọn họ có thể nghĩ ra, cũng là cách duy nhất để bọn họ có thể giao tiếp với nhau một cách an toàn ở cái nơi luôn bị giám sát nghiêm ngặt đến mức chẳng thể hình dung nổi này.
Thế nhưng, tuyệt vọng vẫn cứ…
Vào năm thứ năm kể từ khi chào đời, đủ loại thí nghiệm bắt đầu được thực hiện trên người bọn họ. Thí nghiệm trên sinh lý, trên thể xác, trên tinh thần, thậm chí là trên cả thứ đáng sợ hơn nữa là linh hồn…
Có những người bạn thì hoàn toàn biến thành một con quái vật, không phải là dạng biến hóa mọc thêm các loại bộ phận trên người như trước đây, mà là một con quái vật thật sự, ngay cả ý thức cũng đã hoàn toàn biến thành một con quái vật…
Có những người bạn thì tinh thần hoàn toàn thất thường, như điên như dại, tổn thương chính mình, tổn thương bạn bè, chẳng thể nào nhận ra được bất kỳ một ai nữa, hoặc là trở thành kẻ đần độn, hoặc là trở thành kẻ cuồng giết người…
Có những người bạn còn thê thảm hơn nữa, linh hồn của họ đã bị biến đổi, đã biến thành một con quỷ, biến thành một linh hồn không lời nào có thể miêu tả được, biến thành một con quái vật nuốt chửng sinh mệnh, biến thành…
Đủ loại thí nghiệm, tàn ác vô nhân đạo, mà còn gần như là chẳng có ai sống sót trở về, thậm chí là vì kết quả sau thí nghiệm mà những anh chị em luôn sống nương tựa vào nhau này còn tàn sát lẫn nhau, người thân quý báu nhất giết chết chính mình, hoặc là giết chết người thân…
Số Một cũng đã trải qua rất nhiều thí nghiệm, thế nhưng hắn là một trong số ít những kẻ may mắn. Những thí nghiệm này hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì tới hắn cả, bất kể là tinh thần, thể xác hay linh hồn đều vẫn là hắn, mà người như thế lại quá mức ít ỏi. Bọn họ là những người may mắn, nhưng cũng là những người bất hạnh, bởi vì bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn những người thân yêu của mình ra đi mãi mãi, mà bản thân thì lại chẳng có cách nào để phản kháng…
Nếu đem ra so sánh thì Số Một là người bình thường nhất trong số các anh chị em. Dòng thời gian của hắn trôi bình thường nhất, cơ thể của hắn từ gen cho đến bề ngoài đều là con người một trăm phần trăm, cho dù có trải qua bao nhiêu thí nghiệm đi chăng nữa thì linh hồn của hắn cũng vẫn chẳng hề có chút biến đổi nào, tuy số tuổi tâm lý của hắn đã bị những tháng năm bi thương và đau khổ tàn phá nhưng hắn vẫn giữ được độ tuổi tâm lý của một đứa trẻ như cũ. Bất kể là nhìn như thế nào thì hắn vẫn là đứa bình thường nhất trong số mấy đứa trẻ ở đây. Thế nhưng chính vì vậy nên số thí nghiệm mà hắn phải chịu cũng là nhiều nhất, những đau đớn mà hắn phải nhận lấy cũng là nhiều nhất. Trong những tháng ngày tuyệt vọng đó, người mà hắn thân cận nhất là hai nam một nữ ở cùng phòng với hắn. Hai người anh và một người chị, ba người đó là cột trụ trong sinh mệnh của hắn.
Những tháng ngày tuyệt vọng này cứ như là vĩnh viễn không có hồi kết vậy. Các anh chị em ngày càng ít đi, bầu không khí cũng ngày càng u ám hơn, nỗi tuyệt vọng cũng ngày càng dày đặc hơn. Số Một không biết khi nào thì mình sẽ chết, cũng không biết khi nào thì người thân của mình sẽ chết. Nỗi tuyệt vọng này cứ tiếp tục như thế, mãi cho đến ngày hôm đó…
Sở Hạo trở về với hiện tại. Ngay khoảnh khắc hắn xông vào con đường hồi tưởng, cả người liền chìm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Cảm giác này cũng gần giống với cảm giác khi Chủ Thần truyền tống, thế nhưng lúc hắn nửa tỉnh nửa mê lại không hoàn toàn mất đi tri giác, mà ngược lại, trong thời gian nửa tỉnh nửa mê đó, những ký ức đã chôn sâu dưới tận đáy lòng hắn lại bắt đầu thức tỉnh, những ký ức đau đớn và ấm áp thuở ban sơ đó đã ùa về.
Mà lúc hắn tỉnh táo lại và cảm giác nửa tỉnh nửa mê đó biến mất thì hắn lại chợt phát hiện bản thân đã đứng ở trong phòng thí nghiệm. Đúng vậy, chính là căn phòng thí nghiệm nơi hắn đã từng sống hồi bé. Tất cả đều như cũ, bức tường kim loại màu trắng bạc, con đường cực lớn, những nhân viên mặc đồ trắng cùng với mấy thứ máy móc không biết tên và đủ loại quái vật đã bị biến thành tiêu bản…
Sở Hạo khiếp sợ nhìn tất cả những thứ này, hắn không biết những thứ trước mắt mình lúc này là ảo giác hay là gì, hay là… con đường hồi tưởng đã trực tiếp hiện thực hóa hồi ức của hắn luôn rồi sao?
Sở Hạo khó hiểu nhìn xung quanh, hắn phát hiện có vài nhân viên nghiên cứu đi ngang qua cũng đã nhìn thấy hắn, sau đó những người nọ liền hét lớn lên rồi chạy đi mất. Hắn không hề đuổi theo, bởi vì nếu như nơi đây là ảo giác hoặc là ký ức được hiện thực hóa thì tất cả mọi hành động có thể đều chẳng có ý nghĩa gì cả. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là nhìn vào chiếc đồng hồ của mình, đây là hành động theo bản năng tựa như khi bước vào thế giới Luân Hồi, sau đó hắn nhìn thấy thời gian của hiện tại, ba giờ mười tám phút chiều…
Ba giờ mười tám phút…
Ba giờ mười tám phút…
Lẽ nào… là vậy?
Ký ức từ thời xa xưa đó bắt đầu ùa về. Đã từng… vô cùng tuyệt vọng trong căn phòng thí nghiệm đó… lúc chẳng thể thấy được chút ít hy vọng nào ở nơi đó… ngày hôm đó… khoảng ba giờ chiều… phòng thí nghiệm xảy ra biến đổi bất ngờ… mà hắn… và cả những người thân của hắn… đã nắm lấy cơ hội đó…
Trong tầm mắt của hắn… à không, hẳn nên nói là trong mắt hắn có một loại chất lỏng trong suốt, cả người hắn đều đang ngâm trong thứ chất lỏng trong suốt đó. Thế nhưng thứ chất lỏng đó không phải là nước ối trong bào thai của mẹ, nơi hắn đang ở cũng không phải là trong bụng mẹ. Đương nhiên những thứ này là kiến thức mãi sau này hắn mới được biết. Hắn của lúc đó chỉ mang theo sự tò mò lúc mới chào đời và nhìn ngắm thế giới này bằng ánh mắt thuần khiết của một đứa trẻ sơ sinh… Xuyên qua lớp kính, xuyên qua chất lỏng trong suốt, hắn nhìn thấy một thế giới hơi bóp méo. Lúc hắn mới chào đời liền nhìn thấy một thế giới thật méo mó.
“Đây là dạng thể sống đầu tiên của loại hình mới này, số hiệu là… Số Một…”
Đây là cái tên đầu tiên của hắn… mà không, thay vì nói là tên, còn chẳng bằng nói là một số hiệu… Số Một…
Số Một rất thông minh, cũng giống như các anh chị em của hắn vậy. Khoảng chừng mười tám tiếng sau khi có ý thức, hắn đã có thể hiểu được quan hệ logic giữa các con số. Chuyện này không hề cần đến sự chỉ dạy nào cả, cũng giống như việc bạn đưa cho một đứa con nít chừng một tuổi những viên kẹo lớn nhỏ khác nhau hoặc là số lượng không đồng đều thì e là theo bản năng, đứa bé sẽ chọn những viên kẹo lớn hoặc là phần kẹo nhiều hơn vậy. Một, hai, ba… những con số này đều không cần được chỉ dạy, ít nhất là với con cháu của loài người thì đúng là vậy đấy. Chỉ cần theo đà gia tăng của số tuổi và sự gia tăng của trí khôn thì việc hiểu được quan hệ giữa những con số cơ bản nhất là một loại bản năng.
Số Một và các anh chị em của hắn gần như đều bắt đầu thấy được dạng logic số học cơ bản này trong khoảng từ hai mươi bốn đến bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Sau đó họ sẽ phát hiện được sự tồn tại của nhau, cũng biết được đại khái số lượng anh chị em ở nơi này…
Mười bảy ngàn sáu trăm bốn mươi mốt…
Đây là con số chính xác mà mãi sau này Sở Hạo mới biết được. Thế nhưng lúc đó, hắn chỉ biết là mình không cô độc, hắn có rất nhiều anh chị em, rất nhiều, rất nhiều…
Thế nhưng số lượng anh chị em đang không ngừng giảm xuống, nguyên nhân bị giảm xuống đầu tiên nhất là do… tuổi thọ…
Rất nhiều anh chị em mới chỉ có ý thức được chừng vài ngày thì đã chết vì già yếu. Dường như mỗi một người được sinh ra ở nơi này đều thuộc về một dòng chảy thời gian nhanh chậm khác nhau. Có người trưởng thành với một tốc độ đáng kinh ngạc mà dường như dùng mắt thường cũng có thể thấy được rõ ràng. Từ một hai tuổi, mấy tiếng đồng hồ sau liền giống như đã được chừng mười tuổi, một ngày sau liền đã thành ba bốn mươi tuổi, sau đó thì già yếu, rồi chết đi… Cũng có người, cho dù là sau này khi số ít những người bọn Số Một đã chạy thoát khỏi nơi này, nhưng họ lại vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh, chỉ có thể mãi mãi sống trong ống nuôi cấy mà thôi…
Những anh chị em biến mất sớm nhất chính là những người có dòng thời gian trôi qua quá nhanh, chẳng bao lâu thì bọn họ đã bị những nhân viên mặc đồ trắng dọn ra ngoài mất rồi. Thế nhưng điều khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ chính là mặc kệ trước đây bọn họ có già đi nhanh đến mức nào đi chăng nữa, nhưng chỉ cần họ vẫn còn chưa chết thì chắc chắn sẽ không ai đến can thiệp vào. Dường như… công khai nhìn bọn họ dần chết đi cũng là một trong những mục đích nuôi dưỡng bọn họ thì phải?
Ngoài việc tốc độ thời gian trôi không giống nhau ra thì thậm chí ngay cả cơ thể, hoặc nên nói là chủng tộc cũng đều có sự khác biệt.
Trong vòng một năm kể từ khi Sở Hạo có ý thức, trong số những anh chị em vốn đều được sinh ra dưới hình hài của một đứa trẻ sơ sinh loài người đó, có một số ít đã bắt đầu có những thay đổi khác nhau. Ví dụ như trên người mọc thêm vài bộ phận, tai nhọn cũng có, trên đầu mọc thêm sừng cũng có, mọc hai thậm chí là ba cái đầu cũng có, mọc thêm cánh, mọc thêm vây cá, mọc thêm vảy cá, thậm chí là mọc thêm cả những bộ phận vô cùng ghê tởm, không thể nào hình dung được cũng có…
Lần này, những nhân viên của phòng thí nghiệm không còn đợi tới lúc những anh chị em mọc thêm bộ phận kỳ lạ này chết nữa, mà là lập tức đến đưa bọn họ đi… Sở Hạo không bao giờ gặp lại họ nữa…
Tuy chỉ mới tiếp xúc với nhau được vài tháng hoặc là một năm ngắn ngủi, thế nhưng bọn họ đều là những anh chị em tốt của nhau. Mọi người đã cùng cười ngây ngô với nhau, mọi người đã cùng học những kiến thức được các nhân viên chỉ dạy, mọi người đã cùng ước mơ được trở thành một người nhân viên và đi ra thế giới bên ngoài bức tường kim loại, mọi người…
Tuy hình dáng của bọn họ không giống với những người còn lại, thế nhưng bọn họ cũng có một trái tim giống như mọi người, một trái tim cởi mở, lương thiện và thích nở nụ cười ngây ngô. Bọn họ không phải là quái vật, cũng không có một anh chị em nào cho rằng bọn họ là quái vật, bọn họ… cũng là loài người giống như các anh chị em khác thôi!
Lúc phát hiện bọn họ dần bị đám nhân viên đưa đi, tất cả các anh chị em đều gần như có thể dự đoán được vận mệnh của họ. Các anh chị em ai ai cũng đều cất tiếng khóc, mọi người đều không nỡ, thế nhưng lại không có cách nào để phản kháng cả, tuyệt vọng bắt đầu lan tràn. Một ngày kia, cô bé dị biến cuối cùng cũng bị đưa đi. Cô bé chỉ là có một đôi tai giống thỏ mà thôi, không chỉ chẳng hề đáng sợ chút nào mà còn khiến cho người ta cảm thấy rất đáng yêu nữa, thế nhưng cho dù là vậy, cô bé vẫn bị đưa đi. Dù cho cô bé có khóc lóc, cầu xin, dù cho các anh chị em khác có bảo vệ nó, nhưng mà… các nhân viên dường như chẳng hề quan tâm đến tính mạng của bọn họ, chúng lập tức rút một khẩu súng kỳ lạ ra và bắn bất cứ kẻ nào dám ngăn cản, chỉ cần bị bắn trúng liền lập tức biến thành tro bụi. Lúc đó… đã chết hơn ba trăm anh chị em…
Lúc trước đã nói tới rồi, Sở Hạo… à không, lúc đó là Số Một, hắn rất thông minh. Không chỉ có hắn mà các anh chị em của hắn đều rất thông minh, mà Số Một chính là người xuất sắc nhất trong đó. Đám thiên tài đông đúc này tập hợp lại với nhau, cùng trải qua năm đầu tiên đầy đau khổ, và cũng đã nhìn rõ được bộ mặt thật của những nhân viên nọ. Kế đó, tất cả mọi người đều bất chợt trở nên ngoan ngoãn, yên tĩnh và hoàn thành tất cả những yêu cầu mà các nhân viên đã đề ra, ngay cả một chút phản kháng cũng chẳng hề có. Thế nhưng lúc không có ai, những thiên tài này lại bắt đầu móc nối với nhau.
Trong ba đến bốn năm kế đó, bọn họ hấp thu hết những kiến thức mà đám nhân viên nọ dạy cho mình như những miếng bọt biển hút nước, đồng thời cũng dần tự sáng tạo ra hệ thống ngôn ngữ được kết hợp bằng thủ ngữ, đọc miệng và biểu cảm để dùng trong nội bộ. Tuy ý muốn biểu đạt vẫn chưa mấy chính xác và hệ thống ngôn ngữ vẫn còn rất non nớt, thế nhưng đây đã là cách tốt nhất mà bọn họ có thể nghĩ ra, cũng là cách duy nhất để bọn họ có thể giao tiếp với nhau một cách an toàn ở cái nơi luôn bị giám sát nghiêm ngặt đến mức chẳng thể hình dung nổi này.
Thế nhưng, tuyệt vọng vẫn cứ…
Vào năm thứ năm kể từ khi chào đời, đủ loại thí nghiệm bắt đầu được thực hiện trên người bọn họ. Thí nghiệm trên sinh lý, trên thể xác, trên tinh thần, thậm chí là trên cả thứ đáng sợ hơn nữa là linh hồn…
Có những người bạn thì hoàn toàn biến thành một con quái vật, không phải là dạng biến hóa mọc thêm các loại bộ phận trên người như trước đây, mà là một con quái vật thật sự, ngay cả ý thức cũng đã hoàn toàn biến thành một con quái vật…
Có những người bạn thì tinh thần hoàn toàn thất thường, như điên như dại, tổn thương chính mình, tổn thương bạn bè, chẳng thể nào nhận ra được bất kỳ một ai nữa, hoặc là trở thành kẻ đần độn, hoặc là trở thành kẻ cuồng giết người…
Có những người bạn còn thê thảm hơn nữa, linh hồn của họ đã bị biến đổi, đã biến thành một con quỷ, biến thành một linh hồn không lời nào có thể miêu tả được, biến thành một con quái vật nuốt chửng sinh mệnh, biến thành…
Đủ loại thí nghiệm, tàn ác vô nhân đạo, mà còn gần như là chẳng có ai sống sót trở về, thậm chí là vì kết quả sau thí nghiệm mà những anh chị em luôn sống nương tựa vào nhau này còn tàn sát lẫn nhau, người thân quý báu nhất giết chết chính mình, hoặc là giết chết người thân…
Số Một cũng đã trải qua rất nhiều thí nghiệm, thế nhưng hắn là một trong số ít những kẻ may mắn. Những thí nghiệm này hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì tới hắn cả, bất kể là tinh thần, thể xác hay linh hồn đều vẫn là hắn, mà người như thế lại quá mức ít ỏi. Bọn họ là những người may mắn, nhưng cũng là những người bất hạnh, bởi vì bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn những người thân yêu của mình ra đi mãi mãi, mà bản thân thì lại chẳng có cách nào để phản kháng…
Nếu đem ra so sánh thì Số Một là người bình thường nhất trong số các anh chị em. Dòng thời gian của hắn trôi bình thường nhất, cơ thể của hắn từ gen cho đến bề ngoài đều là con người một trăm phần trăm, cho dù có trải qua bao nhiêu thí nghiệm đi chăng nữa thì linh hồn của hắn cũng vẫn chẳng hề có chút biến đổi nào, tuy số tuổi tâm lý của hắn đã bị những tháng năm bi thương và đau khổ tàn phá nhưng hắn vẫn giữ được độ tuổi tâm lý của một đứa trẻ như cũ. Bất kể là nhìn như thế nào thì hắn vẫn là đứa bình thường nhất trong số mấy đứa trẻ ở đây. Thế nhưng chính vì vậy nên số thí nghiệm mà hắn phải chịu cũng là nhiều nhất, những đau đớn mà hắn phải nhận lấy cũng là nhiều nhất. Trong những tháng ngày tuyệt vọng đó, người mà hắn thân cận nhất là hai nam một nữ ở cùng phòng với hắn. Hai người anh và một người chị, ba người đó là cột trụ trong sinh mệnh của hắn.
Những tháng ngày tuyệt vọng này cứ như là vĩnh viễn không có hồi kết vậy. Các anh chị em ngày càng ít đi, bầu không khí cũng ngày càng u ám hơn, nỗi tuyệt vọng cũng ngày càng dày đặc hơn. Số Một không biết khi nào thì mình sẽ chết, cũng không biết khi nào thì người thân của mình sẽ chết. Nỗi tuyệt vọng này cứ tiếp tục như thế, mãi cho đến ngày hôm đó…
Sở Hạo trở về với hiện tại. Ngay khoảnh khắc hắn xông vào con đường hồi tưởng, cả người liền chìm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Cảm giác này cũng gần giống với cảm giác khi Chủ Thần truyền tống, thế nhưng lúc hắn nửa tỉnh nửa mê lại không hoàn toàn mất đi tri giác, mà ngược lại, trong thời gian nửa tỉnh nửa mê đó, những ký ức đã chôn sâu dưới tận đáy lòng hắn lại bắt đầu thức tỉnh, những ký ức đau đớn và ấm áp thuở ban sơ đó đã ùa về.
Mà lúc hắn tỉnh táo lại và cảm giác nửa tỉnh nửa mê đó biến mất thì hắn lại chợt phát hiện bản thân đã đứng ở trong phòng thí nghiệm. Đúng vậy, chính là căn phòng thí nghiệm nơi hắn đã từng sống hồi bé. Tất cả đều như cũ, bức tường kim loại màu trắng bạc, con đường cực lớn, những nhân viên mặc đồ trắng cùng với mấy thứ máy móc không biết tên và đủ loại quái vật đã bị biến thành tiêu bản…
Sở Hạo khiếp sợ nhìn tất cả những thứ này, hắn không biết những thứ trước mắt mình lúc này là ảo giác hay là gì, hay là… con đường hồi tưởng đã trực tiếp hiện thực hóa hồi ức của hắn luôn rồi sao?
Sở Hạo khó hiểu nhìn xung quanh, hắn phát hiện có vài nhân viên nghiên cứu đi ngang qua cũng đã nhìn thấy hắn, sau đó những người nọ liền hét lớn lên rồi chạy đi mất. Hắn không hề đuổi theo, bởi vì nếu như nơi đây là ảo giác hoặc là ký ức được hiện thực hóa thì tất cả mọi hành động có thể đều chẳng có ý nghĩa gì cả. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là nhìn vào chiếc đồng hồ của mình, đây là hành động theo bản năng tựa như khi bước vào thế giới Luân Hồi, sau đó hắn nhìn thấy thời gian của hiện tại, ba giờ mười tám phút chiều…
Ba giờ mười tám phút…
Ba giờ mười tám phút…
Lẽ nào… là vậy?
Ký ức từ thời xa xưa đó bắt đầu ùa về. Đã từng… vô cùng tuyệt vọng trong căn phòng thí nghiệm đó… lúc chẳng thể thấy được chút ít hy vọng nào ở nơi đó… ngày hôm đó… khoảng ba giờ chiều… phòng thí nghiệm xảy ra biến đổi bất ngờ… mà hắn… và cả những người thân của hắn… đã nắm lấy cơ hội đó…
/722
|