Bên trong biển tối tăm này cũng không phải là từng giọt chất lỏng, mà là vô số tâm tình tiêu cực tập trung thành, sử dụng đau khổ, sử dụng đau tê dại, sử dụng ốm yếu, khó chịu, ngoại trừ những tiêu cực trên phương diện sinh lý ra, còn có các loại tâm tình tiêu cực, ví dụ như khủng hoảng, hậm hực, phẫn nộ, thậm chí tinh thần sa sút. Những tâm tình tiêu cực đều sẽ tích lũy ở trong này.
Ikari Shinji ở này biển tiêu cực này tìm kiếm một màn ánh sáng kia, đúng vậy, trong một mảnh tối đen này ngay cả một chút ánh sáng cũng không có, ánh sáng duy nhất chính là ánh sáng của bản thân, cũng lại là ánh sáng duy nhất trong ý thức một người ở biển tiêu cực này. Bởi vì chỉ sợ là người cùng hung cực ác trong lòng cũng có một chút lương thiện cùng lạc quan như vậy, này, chính là ánh sáng trong biển tối tăm này, tuy rằng rất ít, rất nhỏ, rất tối, dường như chỉ trong một nháy mắt tiếp theo sẽ hoàn toàn biến mất, nhưng ở trong biển tiêu cực hoàn toàn tối tăm, ngay cả một chút ánh sáng cũng không có này, ánh sáng như vậy lại giống như ánh sáng từ trong thiên đường truyền lại.
Ikari Shinji lại là dựa vào chút ánh sáng còn sót lại, ở trong biển tối tăm này không ngừng lặn xuống tìm kiếm, những trạng thái tiêu cực không ngừng ăn mòn tất cả nhận biết của hắn, ánh sáng của bản thân hắn hiện ra cũng càng lúc càng ảm đạm, thậm chí toàn bộ trang phục bên ngoài đã không còn, lộ ra nội lực kèm theo ánh sáng, nhưng là thân thể ánh sáng màu đỏ giống như máu thịt.
Ở nơi nào... Asuka, em ở nơi nào...
Ánh mắt Ikari Shinji chưa bao giờ kiên nghị như vậy, giờ phút này hắn đã đau khổ thầm mong được rời khỏi nơi này, nhưng trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một dũng khí, lại làm cho hắn lặn sâu hơn vào bên trong biển tiêu cực.
Trên thực tế, Ikari Shinji cũng không nghe nói qua nơi đây rốt cuộc là nơi nào, hắn chỉ là mơ hồ nhớ tiểu thư Misato hình như nói qua, khi người điều khiển EVA đồng bộ với xác suất cao nhất, sẽ lặn tới nơi này, đây là chỗ sâu nhất tầng của sinh mạng, cũng là nơi lực trường AT phát sinh, cũng được gọi là biển sinh mạng.
Nếu là người hiểu biết, tất nhiên sẽ biết, ở đây lại là nơi ánh sáng tâm linh phát ra, là một chỗ sâu nhất trong bản chất của sinh mạng, là tầng sâu nhất của ý thức, thậm chí sâu hơn tiềm thức, thậm chí là bản năng, thậm chí là linh hồn, nơi này có thần linh lớn khủng khiếp, nắm giữ sinh mạng, lại là nơi ác ma tồn tại có uy năng lớn, đồng thời cũng có hủy diệt lớn, đây là chỗ tối đen vô hình vô chất, nhưng đồng thời cũng là một chỗ sinh mạng phát ra ánh sáng tâm linh, ở trong sự tối tăm này, bắn ra ánh sáng bản chất nguyên thủy nhất của sinh mạng, đây là sự siêu thoát mới, cũng là khởi đầu của sự bất diệt, đây... chính là ánh sáng tâm linh.
Lúc này, Ikari Shinji đang phát ra ánh sáng như vậy, đốt sáng biển tiêu cực tối tăm này, bất kể là hắn dựa vào EVA cũng tốt, hay dựa dào dũng khí trong lòng thắp sáng lên cũng tốt, lại hoặc là vận khí cũng tốt, nói chung, hắn dựa vào tia sáng này lặn vào đến nơi sâu nhất trong mảnh biển tối tăm, ở nơi đó hắn nhìn thấy được một chút ánh sáng yếu ớt sắp tắt, đó là... Asuka.
Ikari Shinji lập tức lại lặn vào đến bên cạnh Asuka, lại nhìn thấy được Asuka đang ngồi ôm chân ở nơi đó khóc, hắn lập tức lặn tới bên cạnh la lớn: Asuka! Asuka! Có thể nghe được tiếng của ta không?
Asuka hình như mê man, khẽ ngẩng đầu, lại nhìn thấy được Ikari Shinji đang nỗ lực từ phía trên lặn xuống, ánh mắt của nàng chậm rãi từ trạng thái mờ mịt biến thành trợn trừng, cuối cùng, nàng lộ ra biểu tình kinh ngạc, sau đó khi Ikari Shinji lặn xuống trước mặt nàng, vươn tay về phía nàng, Asuka lại giơ tay tát vào mặt của Ikari Shinji.
Ngu ngốc! Quá ngu ngốc! Vì sao ngươi phải đi vào nơi này? Ngươi không biết ở đây là nơi nào sao? Ngươi... ngươi sẽ thay đổi không trở về hình người được nữa!
Asuka tát Ikari Shinji hết cái này tới cái khác, nhưng lực bàn tay lại càng lúc càng nhẹ, nước mắt trên mặt càng lúc càng nhiều, đến cuối cùng nàng chỉ có thể xoa mặt Ikari Shinji lặng lẽ rơi lệ, trong miệng chỉ là mấy từ ngu ngốc.
Ikari Shinji đầu tiên thầm giật mình, sau lại cảm thấy ấm áp, dũng khí trong lòng hắn cũng càng lúc càng dâng trào, hơn nữa không hiểu sao, trong lòng hắn nghĩ, nếu như hắn tới cứu Ayanami, chắc hẳn Ayanami sẽ nói nàng sẽ không rời đi, bởi vì không có chỗ nào để đi...
Nhưng trước mắt hắn là Asuka, tính cách của Asuka, lời nói của Asuka... Thật tốt khi tìm được nàng.
Bởi vì dũng khí trong lòng, bởi vì kích động đột nhiên tới này, bởi vì tình cảm này chậm rãi lên men, bởi vì tâm tình này không có cách nào nói ra, không biết vì sao, trong chớp nhoáng này Ikari Shinji thoáng cái đã ôm lấy Asuka, không đợi Asuka nói cái gì, hắn đã nói: Ta nói sẽ đến cứu nàng thì ta nhất định sẽ tới cứu nàng, ý nghĩ của người khác cũng tốt, dự định của người khác cũng tốt, bất kỳ kẻ nào vẫn không có cách nào ngăn cản ta tới cứu nàng! Chúng ta đã giao hẹn rồi... Sau ngày hòa bình chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch, ta còn nhớ rõ giao hẹn này!
Khi Ikari Shinji ôm lấy Asuka, toàn thân nàng cứng đờ, nàng vừa định phản kháng, lại nghe được lời Ikari Shinji nói, trong lòng nàng lập tức bị một loại cảm giác mềm mại khó có thể hình dung lấp đầy, loại tâm tình đau khổ tiêu cực bao trùm, bơ vơ không có chỗ nương tựa, không có ánh sáng, không có hi vọng, cái gì cũng muốn mất đi, bất tri bất giác đã bị dung hòa, cho nên nàng cũng ôn nhu ôm Ikari Shinji, trong lúc nhất thời nàng chỉ khẽ nói: Ngươi cuối cùng đã tới cứu ta... Ngươi cuối cùng đã tới cứu ta, ta rất sợ hãi, một mình ở chỗ này, ta rất sợ hãi...
Ừ... Ta biết, ta đã tới...
Ở đây khắp nơi đều là tâm tình tiêu cực, thật sự khó chịu, thật sự thống khổ, không có cảm giác được sinh mạng, cảm thấy mình chậm rãi thối nát, không biết làm gì nữa...
Ừ... Ta biết, ta đã tới...
Thật sự có quá nhiều hồi ức xông tới, ta nhớ tới khi còn bé, nhớ tới khi còn chưa biết điều khiển số 2, nhớ tới rất nhiều chuyện không muốn nhớ tới, tất cả đều tự mình xông ra, ta vẫn luôn khóc...
Ừ... Ta biết, ta đã tới...
Thật sự ngu ngốc... Mau cứu ta, một mình ta rất sợ hãi...
Ừ... Đó là điều chắc chắn rồi!
Ikari Shinji nghe Asuka nói ra những lời yếu đuối, dũng khí trong lòng hắn càng lúc càng dâng trào, dường như đã phải hóa thành thực chất phun mạnh ra ngoài, ở dưới tâm tình này hắn hét lớn một tiếng, càng dùng sức ôm lấy Asuka, sau đó hắn lại bắt đầu điên cuồng lao về phía trên mặt biển, chỉ có điều lặn xuống thì dễ, bơi lên mới khó. Khi hắn bơi lên, nước biển tiêu cực xung quanh dường như có sự sống, chèn ép hắn, dây dưa với hắn, dường như muốn hắn và Asuka đều phải ở lại chỗ này!
Thứ duy nhất có thể đối đầu với những tâm tình tiêu cực màu đen này chính là ánh sáng trên thân của hai người, nhưng lúc này ánh sáng trên thân của hai người đã đặc biệt ảm đạm, ánh sáng trên người của Asuka đã gần tắt, ánh sáng trên người của Ikari Shinji tốt hơn một chút, nhưng cũng ảm đạm dường như sẽ tắt bất cứ lúc nào vậy, hai người ôm nhau, ở trong biển tối tăm này cố gắng giãy dụa lao về phía trước, nhưng ánh sáng gần tắt, bọn họ cũng càng lúc càng không có sức để thoát ra khỏi biển tiêu cực này.
Ngu ngốc... Ngươi cũng sẽ phải ở chỗ này, ngươi là tên ngu ngốc...
Ta không hối hận.
Ikari Shinji bỗng nhiên tươi cười, nhìn Asuka nghiêm túc nói: Roger đại thúc dạy ta một việc, đó chính là dũng khí... Nếu như không có dũng khí đối mặt tất cả những điều này, như vậy kết quả nhận được tất nhiên sẽ khiến cho người ta bi thương, trước đây ta không thể nào hiểu được, không, ta hiểu, chỉ là bởi vì ta khiếp sợ bị thương hại, không có dũng khí gánh chịu tất cả những điều này, cho nên mỗi lần ta lại đều trốn tránh, trốn tránh khó khăn, trốn tránh các nàng... Nhưng ta muốn hi vọng có ngày mai tốt hơn, bất luận là nàng cũng được, Misato tiểu thư cũng được, Ayanami hay phụ thân cũng tốt... Ta muốn mọi người đều được hạnh phúc, bản thân ta cũng muốn hạnh phúc, cho nên ta nhất định phải có dũng khí, lại giống như lời Roger đại thúc nói cho ta biết, chờ đợi người khác bố thí, chờ đợi người khác đi thay đổi, kết quả như vậy thật sự là điều ta mong muốn sao?
Cho nên trong lòng ta nói với ta, ta phải có dũng khí đối mặt tất cả, ta phải có dũng khí khắc phục tất cả những điều này, ta...
Phải có dũng khí! Bất kể là đối mặt là gì!
Khi Ikari Shinji nói ra lời nói này, từ trong thân thể đang dần dần ảm đảm của hắn chợt có một chùm ánh sáng dường như một quả cầu nhỏ chậm rãi dâng lên, tia sáng từ trong ngực hắn thiêu đốt, tia sáng này là yếu ớt như vậy, dường như một đợt sóng tiêu cực đập tới có thể dập tắt nó, nhưng chính là một tia ánh sáng như vậy lại ngăn cản vô số tiêu cực, bao quanh hai người lại, cảm giác ấm áp phát ra từ ánh sáng trong lòng, phát ra từ ngọn lửa trong lòng, phát ra từ dũng khí trong lòng, đây là...
Trong giây lát đó, tia sáng này dâng trào, trở nên mênh mông kịch liệt, dường như biến thành một ngôi sao, biến thành ánh sáng vô cùng, chiếu sáng một khoảng biển tối đen này, khiến cho một mảnh biển tối tăm vô cùng vô tận tối dần bốc hơi, Ikari Shinji và Asuka lại ở trong tia sáng này bay lên, dần dần bơi về phía trên.
Đây là ngọn lửa bắn ra từ nơi sâu nhất tối tăm nhất trong lòng, đây là ánh sáng ẩn giấu ở nơi sâu nhất trong tâm linh phát ra, đây là dũng khí, là niềm tin, là chấp nhất, là một người hiểu rõ về nơi sâu nhất trong bản chất của mình, đây là...
Ánh sáng tâm linh!
Ikari Shinji ở này biển tiêu cực này tìm kiếm một màn ánh sáng kia, đúng vậy, trong một mảnh tối đen này ngay cả một chút ánh sáng cũng không có, ánh sáng duy nhất chính là ánh sáng của bản thân, cũng lại là ánh sáng duy nhất trong ý thức một người ở biển tiêu cực này. Bởi vì chỉ sợ là người cùng hung cực ác trong lòng cũng có một chút lương thiện cùng lạc quan như vậy, này, chính là ánh sáng trong biển tối tăm này, tuy rằng rất ít, rất nhỏ, rất tối, dường như chỉ trong một nháy mắt tiếp theo sẽ hoàn toàn biến mất, nhưng ở trong biển tiêu cực hoàn toàn tối tăm, ngay cả một chút ánh sáng cũng không có này, ánh sáng như vậy lại giống như ánh sáng từ trong thiên đường truyền lại.
Ikari Shinji lại là dựa vào chút ánh sáng còn sót lại, ở trong biển tối tăm này không ngừng lặn xuống tìm kiếm, những trạng thái tiêu cực không ngừng ăn mòn tất cả nhận biết của hắn, ánh sáng của bản thân hắn hiện ra cũng càng lúc càng ảm đạm, thậm chí toàn bộ trang phục bên ngoài đã không còn, lộ ra nội lực kèm theo ánh sáng, nhưng là thân thể ánh sáng màu đỏ giống như máu thịt.
Ở nơi nào... Asuka, em ở nơi nào...
Ánh mắt Ikari Shinji chưa bao giờ kiên nghị như vậy, giờ phút này hắn đã đau khổ thầm mong được rời khỏi nơi này, nhưng trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một dũng khí, lại làm cho hắn lặn sâu hơn vào bên trong biển tiêu cực.
Trên thực tế, Ikari Shinji cũng không nghe nói qua nơi đây rốt cuộc là nơi nào, hắn chỉ là mơ hồ nhớ tiểu thư Misato hình như nói qua, khi người điều khiển EVA đồng bộ với xác suất cao nhất, sẽ lặn tới nơi này, đây là chỗ sâu nhất tầng của sinh mạng, cũng là nơi lực trường AT phát sinh, cũng được gọi là biển sinh mạng.
Nếu là người hiểu biết, tất nhiên sẽ biết, ở đây lại là nơi ánh sáng tâm linh phát ra, là một chỗ sâu nhất trong bản chất của sinh mạng, là tầng sâu nhất của ý thức, thậm chí sâu hơn tiềm thức, thậm chí là bản năng, thậm chí là linh hồn, nơi này có thần linh lớn khủng khiếp, nắm giữ sinh mạng, lại là nơi ác ma tồn tại có uy năng lớn, đồng thời cũng có hủy diệt lớn, đây là chỗ tối đen vô hình vô chất, nhưng đồng thời cũng là một chỗ sinh mạng phát ra ánh sáng tâm linh, ở trong sự tối tăm này, bắn ra ánh sáng bản chất nguyên thủy nhất của sinh mạng, đây là sự siêu thoát mới, cũng là khởi đầu của sự bất diệt, đây... chính là ánh sáng tâm linh.
Lúc này, Ikari Shinji đang phát ra ánh sáng như vậy, đốt sáng biển tiêu cực tối tăm này, bất kể là hắn dựa vào EVA cũng tốt, hay dựa dào dũng khí trong lòng thắp sáng lên cũng tốt, lại hoặc là vận khí cũng tốt, nói chung, hắn dựa vào tia sáng này lặn vào đến nơi sâu nhất trong mảnh biển tối tăm, ở nơi đó hắn nhìn thấy được một chút ánh sáng yếu ớt sắp tắt, đó là... Asuka.
Ikari Shinji lập tức lại lặn vào đến bên cạnh Asuka, lại nhìn thấy được Asuka đang ngồi ôm chân ở nơi đó khóc, hắn lập tức lặn tới bên cạnh la lớn: Asuka! Asuka! Có thể nghe được tiếng của ta không?
Asuka hình như mê man, khẽ ngẩng đầu, lại nhìn thấy được Ikari Shinji đang nỗ lực từ phía trên lặn xuống, ánh mắt của nàng chậm rãi từ trạng thái mờ mịt biến thành trợn trừng, cuối cùng, nàng lộ ra biểu tình kinh ngạc, sau đó khi Ikari Shinji lặn xuống trước mặt nàng, vươn tay về phía nàng, Asuka lại giơ tay tát vào mặt của Ikari Shinji.
Ngu ngốc! Quá ngu ngốc! Vì sao ngươi phải đi vào nơi này? Ngươi không biết ở đây là nơi nào sao? Ngươi... ngươi sẽ thay đổi không trở về hình người được nữa!
Asuka tát Ikari Shinji hết cái này tới cái khác, nhưng lực bàn tay lại càng lúc càng nhẹ, nước mắt trên mặt càng lúc càng nhiều, đến cuối cùng nàng chỉ có thể xoa mặt Ikari Shinji lặng lẽ rơi lệ, trong miệng chỉ là mấy từ ngu ngốc.
Ikari Shinji đầu tiên thầm giật mình, sau lại cảm thấy ấm áp, dũng khí trong lòng hắn cũng càng lúc càng dâng trào, hơn nữa không hiểu sao, trong lòng hắn nghĩ, nếu như hắn tới cứu Ayanami, chắc hẳn Ayanami sẽ nói nàng sẽ không rời đi, bởi vì không có chỗ nào để đi...
Nhưng trước mắt hắn là Asuka, tính cách của Asuka, lời nói của Asuka... Thật tốt khi tìm được nàng.
Bởi vì dũng khí trong lòng, bởi vì kích động đột nhiên tới này, bởi vì tình cảm này chậm rãi lên men, bởi vì tâm tình này không có cách nào nói ra, không biết vì sao, trong chớp nhoáng này Ikari Shinji thoáng cái đã ôm lấy Asuka, không đợi Asuka nói cái gì, hắn đã nói: Ta nói sẽ đến cứu nàng thì ta nhất định sẽ tới cứu nàng, ý nghĩ của người khác cũng tốt, dự định của người khác cũng tốt, bất kỳ kẻ nào vẫn không có cách nào ngăn cản ta tới cứu nàng! Chúng ta đã giao hẹn rồi... Sau ngày hòa bình chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch, ta còn nhớ rõ giao hẹn này!
Khi Ikari Shinji ôm lấy Asuka, toàn thân nàng cứng đờ, nàng vừa định phản kháng, lại nghe được lời Ikari Shinji nói, trong lòng nàng lập tức bị một loại cảm giác mềm mại khó có thể hình dung lấp đầy, loại tâm tình đau khổ tiêu cực bao trùm, bơ vơ không có chỗ nương tựa, không có ánh sáng, không có hi vọng, cái gì cũng muốn mất đi, bất tri bất giác đã bị dung hòa, cho nên nàng cũng ôn nhu ôm Ikari Shinji, trong lúc nhất thời nàng chỉ khẽ nói: Ngươi cuối cùng đã tới cứu ta... Ngươi cuối cùng đã tới cứu ta, ta rất sợ hãi, một mình ở chỗ này, ta rất sợ hãi...
Ừ... Ta biết, ta đã tới...
Ở đây khắp nơi đều là tâm tình tiêu cực, thật sự khó chịu, thật sự thống khổ, không có cảm giác được sinh mạng, cảm thấy mình chậm rãi thối nát, không biết làm gì nữa...
Ừ... Ta biết, ta đã tới...
Thật sự có quá nhiều hồi ức xông tới, ta nhớ tới khi còn bé, nhớ tới khi còn chưa biết điều khiển số 2, nhớ tới rất nhiều chuyện không muốn nhớ tới, tất cả đều tự mình xông ra, ta vẫn luôn khóc...
Ừ... Ta biết, ta đã tới...
Thật sự ngu ngốc... Mau cứu ta, một mình ta rất sợ hãi...
Ừ... Đó là điều chắc chắn rồi!
Ikari Shinji nghe Asuka nói ra những lời yếu đuối, dũng khí trong lòng hắn càng lúc càng dâng trào, dường như đã phải hóa thành thực chất phun mạnh ra ngoài, ở dưới tâm tình này hắn hét lớn một tiếng, càng dùng sức ôm lấy Asuka, sau đó hắn lại bắt đầu điên cuồng lao về phía trên mặt biển, chỉ có điều lặn xuống thì dễ, bơi lên mới khó. Khi hắn bơi lên, nước biển tiêu cực xung quanh dường như có sự sống, chèn ép hắn, dây dưa với hắn, dường như muốn hắn và Asuka đều phải ở lại chỗ này!
Thứ duy nhất có thể đối đầu với những tâm tình tiêu cực màu đen này chính là ánh sáng trên thân của hai người, nhưng lúc này ánh sáng trên thân của hai người đã đặc biệt ảm đạm, ánh sáng trên người của Asuka đã gần tắt, ánh sáng trên người của Ikari Shinji tốt hơn một chút, nhưng cũng ảm đạm dường như sẽ tắt bất cứ lúc nào vậy, hai người ôm nhau, ở trong biển tối tăm này cố gắng giãy dụa lao về phía trước, nhưng ánh sáng gần tắt, bọn họ cũng càng lúc càng không có sức để thoát ra khỏi biển tiêu cực này.
Ngu ngốc... Ngươi cũng sẽ phải ở chỗ này, ngươi là tên ngu ngốc...
Ta không hối hận.
Ikari Shinji bỗng nhiên tươi cười, nhìn Asuka nghiêm túc nói: Roger đại thúc dạy ta một việc, đó chính là dũng khí... Nếu như không có dũng khí đối mặt tất cả những điều này, như vậy kết quả nhận được tất nhiên sẽ khiến cho người ta bi thương, trước đây ta không thể nào hiểu được, không, ta hiểu, chỉ là bởi vì ta khiếp sợ bị thương hại, không có dũng khí gánh chịu tất cả những điều này, cho nên mỗi lần ta lại đều trốn tránh, trốn tránh khó khăn, trốn tránh các nàng... Nhưng ta muốn hi vọng có ngày mai tốt hơn, bất luận là nàng cũng được, Misato tiểu thư cũng được, Ayanami hay phụ thân cũng tốt... Ta muốn mọi người đều được hạnh phúc, bản thân ta cũng muốn hạnh phúc, cho nên ta nhất định phải có dũng khí, lại giống như lời Roger đại thúc nói cho ta biết, chờ đợi người khác bố thí, chờ đợi người khác đi thay đổi, kết quả như vậy thật sự là điều ta mong muốn sao?
Cho nên trong lòng ta nói với ta, ta phải có dũng khí đối mặt tất cả, ta phải có dũng khí khắc phục tất cả những điều này, ta...
Phải có dũng khí! Bất kể là đối mặt là gì!
Khi Ikari Shinji nói ra lời nói này, từ trong thân thể đang dần dần ảm đảm của hắn chợt có một chùm ánh sáng dường như một quả cầu nhỏ chậm rãi dâng lên, tia sáng từ trong ngực hắn thiêu đốt, tia sáng này là yếu ớt như vậy, dường như một đợt sóng tiêu cực đập tới có thể dập tắt nó, nhưng chính là một tia ánh sáng như vậy lại ngăn cản vô số tiêu cực, bao quanh hai người lại, cảm giác ấm áp phát ra từ ánh sáng trong lòng, phát ra từ ngọn lửa trong lòng, phát ra từ dũng khí trong lòng, đây là...
Trong giây lát đó, tia sáng này dâng trào, trở nên mênh mông kịch liệt, dường như biến thành một ngôi sao, biến thành ánh sáng vô cùng, chiếu sáng một khoảng biển tối đen này, khiến cho một mảnh biển tối tăm vô cùng vô tận tối dần bốc hơi, Ikari Shinji và Asuka lại ở trong tia sáng này bay lên, dần dần bơi về phía trên.
Đây là ngọn lửa bắn ra từ nơi sâu nhất tối tăm nhất trong lòng, đây là ánh sáng ẩn giấu ở nơi sâu nhất trong tâm linh phát ra, đây là dũng khí, là niềm tin, là chấp nhất, là một người hiểu rõ về nơi sâu nhất trong bản chất của mình, đây là...
Ánh sáng tâm linh!
/722
|