Nagisa Kaworu đã tỉnh lại, toàn thân hắn đầy thương tích, đầy các vết máu bầm, chỉ vừa cử động nhẹ, hắn đã cảm thấy toàn thân trên dưới đều đau đớn giống như xương cốt vụn vỡ ra vậy, trong miệng hắn đều là mùi hôi thối, bởi vì nội tạng chắc đã bị trọng thương, không biết từ miệng và mũi, tai và mắt đã chảy ra bao nhiêu máu tươi, nhưng...
Hắn vẫn còn sống, thật không thể tưởng tượng nổi.
Đúng vậy, Nagisa Kaworu là ANGEL số 1, hắn có lực trường AT, hơn nữa bản thân hắn cũng có rất nhiều năng lực đặc biệt, lại thêm những EVA hắn đang điều khiển là do hắn đặc biệt chế tạo ra, tổng hợp những điều này, khiến hắn có thể vượt qua hư không giữa mặt trăng và trái đất, có thể một mình tiến vào tầng khí quyển, nhưng... tất cả đều là dựa vào lực trường AT của hắn, tại sao trong cái thế giới ANGEL lại không thể địch nổi người phàm, nếu như không có lực trường AT, sợ rằng ANGEL có thân hình khổng lồ, thậm chí có các loại năng lực, nhưng nhân loại chỉ cần sử dụng chiến thuật đại hạt nhân, chỉ cần không có lực trường AT, như vậy không có bất cứ ANGEL nào bị trúng một viên mà còn có thể không sao, nếu như có, vậy thì là hai viên...
Chính vì như vậy, sau khi hắn mất đi lực trường AT, khi từ tầng khí quyển ngoài không gian rơi thẳng xuống, hắn sẽ biết bản thân mình chết chắc rồi, tuyệt đối là chết chắc rồi, từ độ cao như vậy, dùng tốc độ như vậy đập về phía mặt đất, không nói đến mức độ nổ tung và lực lượng cực lớn khi đập xuống, chỉ riêng nhiệt độ ma sát của tầng khí quyển đã có thể làm bốc hơi hơn nửa số EVA rồi, sau đó hắn sẽ mất đi sự bảo vệ của các EVA giống như thiên thạch va chạm vào mặt đất, chia năm xẻ bảy, thậm chí ngay cả một cục thịt một khúc xương hoàn chỉnh cũng không tìm thấy được.
Nhưng không ngờ hắn vẫn còn sống...
Nagisa Kaworu cố gắng mở hai mắt ra, động tác chớp mí mắt đơn giản như vậy, nhưng bây giờ hắn làm việc này lại giống như phải chạy một trận maratông vậy, mồ hôi lạnh trên toàn thân hắn lại một lần nữa chảy ra, lúc đó hắn mới có thể miễn cưỡng mở hai mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là một bầu trời trong xanh, chỉ là trên bầu trời này có thêm chút bụi bặm, hắn cũng không có tiến vào bên trong khoang điều khiển của EVA, mà nằm thẳng trên một thảm cỏ, nơi khóe mắt mơ hồ nhìn thấy được ngoài xa kia có sương mù và bụi bặm đang bay lên không trung.
Đúng lúc này, bên cạnh có chút động tĩnh, Nagisa Kaworu cố gắng nghiêng đầu sang, xương cốt dường như cũng đang phát ra tiếng kháng nghị, tiếng răc rắc từ cổ hắn phát ra, cuối cùng hắn nhìn thấy được người phát ra động tĩnh đó... Roger.
Toàn thân Roger bị cháy đen, trong đó còn có thêm vết nứt, nhìn vào vết nứt sẽ thấy máu thịt và xương cốt đều đã bị nướng chín, thậm chí Nagisa Kaworu còn nhìn thấy lỗ hổng trên cổ của hắn, chắc hẳn phần lớn nội tạng bên trong cũng đã bị tổn thương...
“Ngươi đã cứu ta sao?” Nagisa Kaworu dùng giọng nói khàn khàn, giọng nói khô ráp giống như mài cát và đá vậy.
“Không tính là cứu ngươi, chỉ là tiện tay, lúc đó ngươi vẫn chưa chết.”
Khóe miệng của Roger khẽ cười, đột nhiên Nagisa Kaworu phát hiện, dường như Roger vẫn luôn cười, từ khi hắn bắt đầu tiếp xúc với Ikari Shinji, bất kỳ lúc nào, bất kể là khi chiến đấu, bất kể là lúc bình thường, hay là khi hắn sắp chết, hắn vẫn luôn cười, giống như không có bất kỳ suy nghĩ tiêu cực nào vậy, như một con người thuần túy vậy...
Nagisa Kaworu hít vào mấy hơi, cuối cùng hắn tập trung được sức lực, lại nói một lần nữa: “Nhưng mà ngươi sắp chết rồi, vết thương của ngươi nặng hơn ta rất nhiều... ”
“Đúng vậy, ta sắp chết rồi.” Roger vẫn cười cởi mở, nhưng động tác trên tay hắn vẫn không dừng lại... hắn đang dùng miếng kim loại, khối gỗ, sợi kim loại sắc bén, vải vóc... Mấy thứ này đều lấy ra từ trên người, hắn dùng sợi kim loại khâu mảnh kim loại, gỗ khối, vái vóc gì đó lại với nhau để bù vào những lỗ thủng trên cơ thể, không, so với nói là khâu lại, còn chẳng bằng nói hắn đang chắp vá, hắn đang cố gắng chắp vá thân thể của mình cho hoàn chỉnh một chút, loại máu thịt bị xé rách, xương cốt bị vỡ nát này, thậm chí xé rách cả sự đau khổ của bản thân, quả thật không có bất kỳ người nào có thể tưởng tượng được, mà trong mắt Nagisa Kaworu lại thấy mắt của Roger không có chút dao động nào, dường như hắn không cảm nhận thấy được những đau khổ này, cũng như không biết bản thân mình sắp chết vậy.
“Nhưng bây giờ không phải ta vẫn chưa chết sao? Nếu đã không chết, vậy thì hãy cố gắng thêm lần nữa vậy.”
Trong lúc nhất thời Nagisa Kaworu không nói bất kỳ lời nào, con người mắt, nhân loại này là loại trước đây hắn chưa từng gặp, hắn không biết loại tâm tư này rốt cuộc là cái gì, hắn chỉ có thể nói: “Ngươi lại dự định đi đến chiến trường của Nerv sao? Ngươi định dùng thân thể sắp vỡ vụn như thế này để đi chiến đấu sao? Ngươi... ngươi rốt cuộc là vì cái gì?” “Ta à, chỉ là muốn hoàn thành ước mơ mà thôi, ta chỉ là muốn... làm một lần nữa.”
Khi Roger nói chuyện, một mảnh kim loại trong tay hắn bỗng nhiên tách ra, một nửa của nó đâm vào bên trong cơ bắp của hắn, lập tức vết thương càng bị nứt to ra, hắn lập tức nhếch miệng lên, sau đó một lần nữa rút mảnh kim loại ra, lại dùng sợi kim loại đâm vào, kéo vết thương lại, nhìn một loạt các động tác này khiến Nagisa Kaworu cảm thấy toàn thân nhói đau.
“Ngươi biết không? Ước mơ à... không phải đơn giản là có thể hoàn thành được, sở dĩ gọi là ước mơ, bởi vì chúng đều là những việc cần hoàn thành trong mơ, chính vì vậy không thể thực hiện được trong thực tế, cho nên rất nhiều người, không, gần như phần lớn mọi người đều chỉ có thể suy nghĩ trong mơ thôi, không dám đi hoàn thành, cũng không phải bọn họ nhu nhược, mà là khi ước mơ thất bại, đau khổ khi vấp ngã khiến người ta không thể chịu đựng được.”
Trong lúc Roger xử lý vết thương, cũng nói với Nagisa Kaworu: “Cái thế gian này có quá nhiều đau khổ, cuộc sống bình thường cũng bao gồm cả sự bất lực, khi mới bắt đầu trong lòng mỗi một người có thể đều có một ước mơ, chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy kích động, nhưng những đau khổ này cùng với hiện thực khiến bọn họ từ bỏ, chỉ sợ không từ bỏ, nỗ lực đi hoàn thành, cũng sẽ bị thất bại, bị vấp ngã...”
“Sinh mạng là không có hồ sơ, chưa từng có người nào có thể đọc hồ sơ, ước mơ cũng vậy, thất bại chính là thất bại, là vấp ngã, rất nhiều người không thể đứng lên một lần nữa, bởi vì đã nỗ lực mà lại không nhìn thấy hi vọng, đã tranh thủ nhưng nhận lại cũng chỉ là ánh mắt lạnh lùng, dường như toàn thế giới chỉ còn lại một mình ngươi, dần dần, sẽ trở nên mất tự tin, trở nên không còn hi vọng, tạo thành thói quen tránh né, dường như cảm thấy chỉ cần ẩn trốn sẽ không bị tổn thương, dường như chỉ cần làm tổn thương người khác trước khi họ làm tổn thương bạn, thì sẽ không phải nhận sự thất vọng nữa...”
Lúc này Roger dần dần dùng hết khí lực toàn thân của hắn, từng chút từng chút đứng dậy, dùng hết lực lượng của toàn cơ thể chống đỡ đầu gối của hắn, sau đó hắn dùng những mảnh thép mảnh gỗ còn lại bắt đầu chắp vá cơ bắp trên hai đùi của hắn, thần sắc của hắn rất chăm chú và trang trọng, ánh mắt kiên định và cương quyết, không hề có bất kỳ sự do dự và tránh né nào.
Nghe thấy Roger nói những điều này, Nagisa Kaworu nghĩ đến Ikari Shinji, đứa trẻ đó, chính là như vậy... Trong lòng rõ ràng đầy hi vọng và mong chờ, nhưng rất nhiều lần phải nhận lấy sự thất bại, cho nên càng lúc càng không có lòng tự tin, càng lúc càng cô độc và nhu nhược, tránh né trở thành cách ứng xử của hắn, cũng giống như một thế giới băng giá...
“Nhưng… cứ tiếp tục như vậy thì vĩnh viễn cũng không thể đạt được mơ ước!”
Roger dường như đang muốn nói ra điều gì đó, chợt hắn gầm thét một tiếng, trong đôi mắt của hắn dường như hơi hơi đỏ, cũng không biết có phải là ảo giác của Nagisa Kaworu hay không, mà Roger tiếp tục nói: “Ta cũng từng là người bình thường, vì ước mơ mà bị quái vật hiện thực này va vào chảy máu đầu, thậm chí đã từng một lần tuyệt vọng, nhưng không thể không một lần nữa đứng dậy! Vẫn còn có trách nhiệm cùng sự gánh vác đang đợi ta, còn có tín nhiệm của đồng bạn, có người nói với ta về ước mơ, cho nên mỗi lần vấp ngã, ta đều phải đứng lên một lần nữa, mỗi lần đứng dậy sau khi vấp ngã, đều sẽ vì tất cả những người ta yêu và những người yêu ta, mà lấy lại hi vọng.”
Roger nói đến đây, trong tay hắn dùng lực mạnh đẩy mạnh một miếng kim loại vào trong một đoạn xương bị gẫy, dùng thủ đoạn thô bạo miễn cưỡng chống đỡ đoạn xương đó lên, sau đó hắn mới nhìn về phía Nagisa Kaworu, cuối cùng nói: “Ta cũng trưởng thành lên từ người bình thường nhất, chỉ bởi vì ta đã đứng lên một lần nữa, ta không từ bỏ bất kỳ sự tín nhiệm nào đối với bản thân, ta cũng không phụ với tất cả sự tín nhiệm mà mình đặt ra, tán thưởng tất cả những người dám đứng lên một lần nữa trên thế giới này! Không quan tâm hắn là anh hùng hay người bình thường, đây chính là đáp án của ta đối với tâm của ta, bất kể đối mặt với bất cứ kẻ thù nào, bất kể đối mặt với bất cứ khó khăn nào, bất kể đối mặt với bất cứ nguy hiểm nào, chỉ cần ta còn sống, ta đều sẽ đứng lên một lần nữa, bởi vì, đây chính là cội nguồn ước mơ của ta.”
“Bởi vì ước mơ của con người, vĩnh viễn cũng sẽ không dừng lại! Chỉ cần người khác dám đứng lên một lần nữa, cuối cùng cũng có ngày đạt được ước mơ!”
“Ta vĩnh viễn tin tưởng!”
Roger nhếch môi cười to một tiếng ha ha, lúc này tóc và lông mày của hắn đã bị đốt cháy, có hơn tám phần thậm chí chín phần lớp da trên người đều đã bị đốt thành tro bụi, nhưng giọng nói của hắn vẫn sang sảng, nụ cười vẫn cởi mở, không có một chút ảm đạm nào.
Tiếp theo, xung quanh thân thể Roger đã phát sinh một chấn động không gian, hắn biến mất trước mắt Nagisa Kaworu.
Hắn vẫn còn sống, thật không thể tưởng tượng nổi.
Đúng vậy, Nagisa Kaworu là ANGEL số 1, hắn có lực trường AT, hơn nữa bản thân hắn cũng có rất nhiều năng lực đặc biệt, lại thêm những EVA hắn đang điều khiển là do hắn đặc biệt chế tạo ra, tổng hợp những điều này, khiến hắn có thể vượt qua hư không giữa mặt trăng và trái đất, có thể một mình tiến vào tầng khí quyển, nhưng... tất cả đều là dựa vào lực trường AT của hắn, tại sao trong cái thế giới ANGEL lại không thể địch nổi người phàm, nếu như không có lực trường AT, sợ rằng ANGEL có thân hình khổng lồ, thậm chí có các loại năng lực, nhưng nhân loại chỉ cần sử dụng chiến thuật đại hạt nhân, chỉ cần không có lực trường AT, như vậy không có bất cứ ANGEL nào bị trúng một viên mà còn có thể không sao, nếu như có, vậy thì là hai viên...
Chính vì như vậy, sau khi hắn mất đi lực trường AT, khi từ tầng khí quyển ngoài không gian rơi thẳng xuống, hắn sẽ biết bản thân mình chết chắc rồi, tuyệt đối là chết chắc rồi, từ độ cao như vậy, dùng tốc độ như vậy đập về phía mặt đất, không nói đến mức độ nổ tung và lực lượng cực lớn khi đập xuống, chỉ riêng nhiệt độ ma sát của tầng khí quyển đã có thể làm bốc hơi hơn nửa số EVA rồi, sau đó hắn sẽ mất đi sự bảo vệ của các EVA giống như thiên thạch va chạm vào mặt đất, chia năm xẻ bảy, thậm chí ngay cả một cục thịt một khúc xương hoàn chỉnh cũng không tìm thấy được.
Nhưng không ngờ hắn vẫn còn sống...
Nagisa Kaworu cố gắng mở hai mắt ra, động tác chớp mí mắt đơn giản như vậy, nhưng bây giờ hắn làm việc này lại giống như phải chạy một trận maratông vậy, mồ hôi lạnh trên toàn thân hắn lại một lần nữa chảy ra, lúc đó hắn mới có thể miễn cưỡng mở hai mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là một bầu trời trong xanh, chỉ là trên bầu trời này có thêm chút bụi bặm, hắn cũng không có tiến vào bên trong khoang điều khiển của EVA, mà nằm thẳng trên một thảm cỏ, nơi khóe mắt mơ hồ nhìn thấy được ngoài xa kia có sương mù và bụi bặm đang bay lên không trung.
Đúng lúc này, bên cạnh có chút động tĩnh, Nagisa Kaworu cố gắng nghiêng đầu sang, xương cốt dường như cũng đang phát ra tiếng kháng nghị, tiếng răc rắc từ cổ hắn phát ra, cuối cùng hắn nhìn thấy được người phát ra động tĩnh đó... Roger.
Toàn thân Roger bị cháy đen, trong đó còn có thêm vết nứt, nhìn vào vết nứt sẽ thấy máu thịt và xương cốt đều đã bị nướng chín, thậm chí Nagisa Kaworu còn nhìn thấy lỗ hổng trên cổ của hắn, chắc hẳn phần lớn nội tạng bên trong cũng đã bị tổn thương...
“Ngươi đã cứu ta sao?” Nagisa Kaworu dùng giọng nói khàn khàn, giọng nói khô ráp giống như mài cát và đá vậy.
“Không tính là cứu ngươi, chỉ là tiện tay, lúc đó ngươi vẫn chưa chết.”
Khóe miệng của Roger khẽ cười, đột nhiên Nagisa Kaworu phát hiện, dường như Roger vẫn luôn cười, từ khi hắn bắt đầu tiếp xúc với Ikari Shinji, bất kỳ lúc nào, bất kể là khi chiến đấu, bất kể là lúc bình thường, hay là khi hắn sắp chết, hắn vẫn luôn cười, giống như không có bất kỳ suy nghĩ tiêu cực nào vậy, như một con người thuần túy vậy...
Nagisa Kaworu hít vào mấy hơi, cuối cùng hắn tập trung được sức lực, lại nói một lần nữa: “Nhưng mà ngươi sắp chết rồi, vết thương của ngươi nặng hơn ta rất nhiều... ”
“Đúng vậy, ta sắp chết rồi.” Roger vẫn cười cởi mở, nhưng động tác trên tay hắn vẫn không dừng lại... hắn đang dùng miếng kim loại, khối gỗ, sợi kim loại sắc bén, vải vóc... Mấy thứ này đều lấy ra từ trên người, hắn dùng sợi kim loại khâu mảnh kim loại, gỗ khối, vái vóc gì đó lại với nhau để bù vào những lỗ thủng trên cơ thể, không, so với nói là khâu lại, còn chẳng bằng nói hắn đang chắp vá, hắn đang cố gắng chắp vá thân thể của mình cho hoàn chỉnh một chút, loại máu thịt bị xé rách, xương cốt bị vỡ nát này, thậm chí xé rách cả sự đau khổ của bản thân, quả thật không có bất kỳ người nào có thể tưởng tượng được, mà trong mắt Nagisa Kaworu lại thấy mắt của Roger không có chút dao động nào, dường như hắn không cảm nhận thấy được những đau khổ này, cũng như không biết bản thân mình sắp chết vậy.
“Nhưng bây giờ không phải ta vẫn chưa chết sao? Nếu đã không chết, vậy thì hãy cố gắng thêm lần nữa vậy.”
Trong lúc nhất thời Nagisa Kaworu không nói bất kỳ lời nào, con người mắt, nhân loại này là loại trước đây hắn chưa từng gặp, hắn không biết loại tâm tư này rốt cuộc là cái gì, hắn chỉ có thể nói: “Ngươi lại dự định đi đến chiến trường của Nerv sao? Ngươi định dùng thân thể sắp vỡ vụn như thế này để đi chiến đấu sao? Ngươi... ngươi rốt cuộc là vì cái gì?” “Ta à, chỉ là muốn hoàn thành ước mơ mà thôi, ta chỉ là muốn... làm một lần nữa.”
Khi Roger nói chuyện, một mảnh kim loại trong tay hắn bỗng nhiên tách ra, một nửa của nó đâm vào bên trong cơ bắp của hắn, lập tức vết thương càng bị nứt to ra, hắn lập tức nhếch miệng lên, sau đó một lần nữa rút mảnh kim loại ra, lại dùng sợi kim loại đâm vào, kéo vết thương lại, nhìn một loạt các động tác này khiến Nagisa Kaworu cảm thấy toàn thân nhói đau.
“Ngươi biết không? Ước mơ à... không phải đơn giản là có thể hoàn thành được, sở dĩ gọi là ước mơ, bởi vì chúng đều là những việc cần hoàn thành trong mơ, chính vì vậy không thể thực hiện được trong thực tế, cho nên rất nhiều người, không, gần như phần lớn mọi người đều chỉ có thể suy nghĩ trong mơ thôi, không dám đi hoàn thành, cũng không phải bọn họ nhu nhược, mà là khi ước mơ thất bại, đau khổ khi vấp ngã khiến người ta không thể chịu đựng được.”
Trong lúc Roger xử lý vết thương, cũng nói với Nagisa Kaworu: “Cái thế gian này có quá nhiều đau khổ, cuộc sống bình thường cũng bao gồm cả sự bất lực, khi mới bắt đầu trong lòng mỗi một người có thể đều có một ước mơ, chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy kích động, nhưng những đau khổ này cùng với hiện thực khiến bọn họ từ bỏ, chỉ sợ không từ bỏ, nỗ lực đi hoàn thành, cũng sẽ bị thất bại, bị vấp ngã...”
“Sinh mạng là không có hồ sơ, chưa từng có người nào có thể đọc hồ sơ, ước mơ cũng vậy, thất bại chính là thất bại, là vấp ngã, rất nhiều người không thể đứng lên một lần nữa, bởi vì đã nỗ lực mà lại không nhìn thấy hi vọng, đã tranh thủ nhưng nhận lại cũng chỉ là ánh mắt lạnh lùng, dường như toàn thế giới chỉ còn lại một mình ngươi, dần dần, sẽ trở nên mất tự tin, trở nên không còn hi vọng, tạo thành thói quen tránh né, dường như cảm thấy chỉ cần ẩn trốn sẽ không bị tổn thương, dường như chỉ cần làm tổn thương người khác trước khi họ làm tổn thương bạn, thì sẽ không phải nhận sự thất vọng nữa...”
Lúc này Roger dần dần dùng hết khí lực toàn thân của hắn, từng chút từng chút đứng dậy, dùng hết lực lượng của toàn cơ thể chống đỡ đầu gối của hắn, sau đó hắn dùng những mảnh thép mảnh gỗ còn lại bắt đầu chắp vá cơ bắp trên hai đùi của hắn, thần sắc của hắn rất chăm chú và trang trọng, ánh mắt kiên định và cương quyết, không hề có bất kỳ sự do dự và tránh né nào.
Nghe thấy Roger nói những điều này, Nagisa Kaworu nghĩ đến Ikari Shinji, đứa trẻ đó, chính là như vậy... Trong lòng rõ ràng đầy hi vọng và mong chờ, nhưng rất nhiều lần phải nhận lấy sự thất bại, cho nên càng lúc càng không có lòng tự tin, càng lúc càng cô độc và nhu nhược, tránh né trở thành cách ứng xử của hắn, cũng giống như một thế giới băng giá...
“Nhưng… cứ tiếp tục như vậy thì vĩnh viễn cũng không thể đạt được mơ ước!”
Roger dường như đang muốn nói ra điều gì đó, chợt hắn gầm thét một tiếng, trong đôi mắt của hắn dường như hơi hơi đỏ, cũng không biết có phải là ảo giác của Nagisa Kaworu hay không, mà Roger tiếp tục nói: “Ta cũng từng là người bình thường, vì ước mơ mà bị quái vật hiện thực này va vào chảy máu đầu, thậm chí đã từng một lần tuyệt vọng, nhưng không thể không một lần nữa đứng dậy! Vẫn còn có trách nhiệm cùng sự gánh vác đang đợi ta, còn có tín nhiệm của đồng bạn, có người nói với ta về ước mơ, cho nên mỗi lần vấp ngã, ta đều phải đứng lên một lần nữa, mỗi lần đứng dậy sau khi vấp ngã, đều sẽ vì tất cả những người ta yêu và những người yêu ta, mà lấy lại hi vọng.”
Roger nói đến đây, trong tay hắn dùng lực mạnh đẩy mạnh một miếng kim loại vào trong một đoạn xương bị gẫy, dùng thủ đoạn thô bạo miễn cưỡng chống đỡ đoạn xương đó lên, sau đó hắn mới nhìn về phía Nagisa Kaworu, cuối cùng nói: “Ta cũng trưởng thành lên từ người bình thường nhất, chỉ bởi vì ta đã đứng lên một lần nữa, ta không từ bỏ bất kỳ sự tín nhiệm nào đối với bản thân, ta cũng không phụ với tất cả sự tín nhiệm mà mình đặt ra, tán thưởng tất cả những người dám đứng lên một lần nữa trên thế giới này! Không quan tâm hắn là anh hùng hay người bình thường, đây chính là đáp án của ta đối với tâm của ta, bất kể đối mặt với bất cứ kẻ thù nào, bất kể đối mặt với bất cứ khó khăn nào, bất kể đối mặt với bất cứ nguy hiểm nào, chỉ cần ta còn sống, ta đều sẽ đứng lên một lần nữa, bởi vì, đây chính là cội nguồn ước mơ của ta.”
“Bởi vì ước mơ của con người, vĩnh viễn cũng sẽ không dừng lại! Chỉ cần người khác dám đứng lên một lần nữa, cuối cùng cũng có ngày đạt được ước mơ!”
“Ta vĩnh viễn tin tưởng!”
Roger nhếch môi cười to một tiếng ha ha, lúc này tóc và lông mày của hắn đã bị đốt cháy, có hơn tám phần thậm chí chín phần lớp da trên người đều đã bị đốt thành tro bụi, nhưng giọng nói của hắn vẫn sang sảng, nụ cười vẫn cởi mở, không có một chút ảm đạm nào.
Tiếp theo, xung quanh thân thể Roger đã phát sinh một chấn động không gian, hắn biến mất trước mắt Nagisa Kaworu.
/722
|