Không sao chứ? Cứ để yên không làm gì cả thế này…”
“Ừ, không sao cả, bởi vì… đây là điều tất yếu để hai người họ có thể thực hiện được ước mơ của mình mà.”
Ở nơi cách địa điểm khởi động của EVA-03 không xa, Roger và A Tinh đang đứng đưa mắt nhìn thẳng về phía vụ nổ lớn đằng xa, ngay sau đó liền thấy EVA-03… À không, hiện tại nên gọi là ANGEL mới đúng, chậm rãi bước ra từ trong vụ nổ. Cả hai cứ lẳng lặng đứng nhìn EVA-03 dần rời xa khỏi tầm mắt như thế, chẳng một ai trong hai người có bất cứ một hành động nào cả.
Lúc này A Tinh mới nói: “Anh muốn thực hiện ước mơ của bọn họ… vậy còn bọn tôi thì sao? Thứ cho tôi hỏi thẳng một câu, anh đang giẫm đạp lên ước mơ của bọn tôi ư?”
“…” Roger không nói lời nào mà chỉ trầm ngâm.
A Tinh cũng không nhìn Roger mà vẫn tiếp tục nhìn về đằng xa và nói: “Trong lòng anh cũng hiểu rõ, sau khi chúng ta đến thế giới này, lực chú ý của anh đều tập trung hết lên người Ikari Shinji, vậy những người khác thì sao đây? Bao gồm cả… bọn tôi nữa?”
“Mỗi người đều có điều mình cầu mong, mỗi người đều có nguyện vọng của chính mình. Thằng nhóc Tiêu kia thật sự rất lợi hại đấy, còn lợi hại hơn gấp mười, gấp trăm lần so với tưởng tượng của tôi nữa kìa. E là so với những suy đoán và suy luận của tôi thì những suy đoán và suy luận của cậu ta còn nhiều hơn nhiều, nhiều lắm, thậm chí tôi còn không thể nào tưởng tượng nổi cậu ta đã đoán ra đến bước nào rồi nữa kìa. Nếu không có sự nhạy bén của anh thì rất có thể lần này tôi đã thua rồi.”
“Thế nhưng tôi có thể thấu hiểu được những gì mà thằng nhóc đó đang nghĩ. Thật ra không chỉ có cậu ta, mà cả tôi cũng cảm thấy bất mãn với anh nữa. Anh có biết là mình đang vì ước mơ của một số người mà vứt bỏ ước mơ của một số người khác hay không? Mà bọn họ đều là những người vô tội cả. Tôi không nhớ là anh đã hỏi những người mới lần này rằng họ có ước mơ gì, đây là việc mà trước nay anh không bao giờ bỏ sót, tuy sau khi biết được sự tàn khốc của thế giới này thì gần như tất cả bọn họ đều sẽ ước được quay về với hiện thực cả, nhưng đây cũng là nguyên nhân vì sao anh lại là đội trưởng mà. Trên lưng anh gánh vác ước mơ được sống tiếp của bọn họ, cho dù có chết thì rồi cũng có một ngày, anh sẽ hồi sinh họ, đây là tín ngưỡng của những người phải hy sinh như bọn tôi. Thế nhưng lần này, vì sao trong mắt anh chỉ có mỗi mình Ikari Shinji thôi hả?”
A Tinh rốt cuộc cũng nhìn về phía Roger, hơn nữa giọng điệu của hắn lúc chất vấn cũng đã trở nên vô cùng nghiêm túc.
Mà Roger lại chỉ nhìn bóng lưng đã khuất xa của EVA-03, hồi lâu sau hắn mới cười thật vui vẻ và nói với A Tinh: “Tin tưởng tôi, tôi sẽ không phụ lòng các cậu. Cậu, Tiêu, những người mới, mọi người, tin tưởng tôi!”
A Tinh nghiêm túc nhìn nụ cười của Roger, sau khi thở ra một hơi, hắn vẫn bất mãn chêm thêm hai câu: “Tôi chỉ tin tưởng vào cái trực giác của loài dã thú kia của anh thôi, cái trực giác đó của anh đã nắm bắt được “chìa khóa” thật sự của thế giới Luân Hồi không biết bao nhiêu lần rồi mà. Ý của anh là ở thế giới này, Ikari Shinji chính là cái chìa khóa đó ư?”
Roger lắc đầu phủ nhận, hắn nói: “Tôi cũng không biết nữa. Thế nhưng, tôi chỉ biết rằng thằng nhóc này thật ra chỉ mong muốn một hạnh phúc đơn giản nhất mà thôi, chỉ là cái hạnh phúc này lại quá ngắn ngủi và không chân thật đến thế. Hạnh phúc chân chính ấy à, chúng ta phải đạt được nó bằng sức mạnh của chính mình, sự cố gắng của chính mình, tâm huyết của chính mình và thậm chí là sự hy sinh của chính mình nữa. Nếu cậu ta không hiểu rõ được điểm này thì sẽ không thể nào đạt được hạnh phúc chân chính đâu, thế nên mới chỉ muốn trốn tránh, mới chỉ muốn nhận được sự an ổn, nhận được sự ấm áp, nhận được cảm giác an toàn từ người khác, đây vốn chính là một thứ hạnh phúc giả tạo mà thôi. Cái được gọi là hạnh phúc ấy mà, không cần phải trả giá bằng mồ hôi, lòng can đảm, nghị lực, sự tin tưởng, máu và nước mắt của chính mình thì làm sao có thể nhận được hạnh phúc chứ? Tất cả những thứ đáng cho chúng ta quý trọng, đều cần được bảo vệ! Tất cả những thứ tốt đẹp, đều cần được bảo vệ! Phương Đông có một câu ngạn ngữ là “kẻ biết tự giúp mình thì trời sẽ giúp cho”, đây cũng là do vị đại năng đã dạy Trấn Sơn Kiếm cho tôi năm đó đã truyền dạy lại. Dòng sông cuộc đời chảy xiết lắm, người quân tử phải luôn không ngừng cố gắng bằng chính sức mạnh của bản thân. Nhưng những người mà tôi giúp đỡ ấy, bọn họ lại không phải như vậy. Thế chẳng nhẽ cậu cho rằng tôi thật sự là thần thái dương ư? Hay là thần đèn Aladin? Đó không phải là ước mơ, và tôi cũng sẽ không hoàn thành bất cứ một ước mơ nào vì những loại người như thế cả!”
“Ừ… tôi hiểu rồi.” A Tinh lặng lẽ gật gật đầu rồi lại nói tiếp: “Trong số những người phải tự giúp mình này, cũng bao gồm cả những người mới nữa ư? Thậm chí là bao gồm cả tôi nữa ư?”
“Ừ, chắc chắn rồi.” Roger gật đầu đầy khẳng định, đồng thời nói: “Thế nhưng tôi sẽ theo bước các cậu, tôi sẽ giúp đỡ các cậu. Bởi vì ước mơ của các cậu cũng chính là ước mơ của tôi. Chỉ vậy thôi đấy!”
“Vậy thì… cứ làm theo kịch bản của Tiêu đi. Hãy để tôi nhìn thử xem bọn họ có phải là những người biết tự cứu mình hay không, và cũng để tôi nhìn thử xem cái trực giác dã thú đó của anh có tìm được “chìa khóa” chân chính trong thế giới này hay không đi.”
Ở một nơi khác, ngay khi EVA-03 bị xác nhận là ANGEL thì tin tức cũng đã nhanh chóng được truyền đến Nerv, và Nerv cũng đã nhanh chóng báo lại cho hai người điều khiển hay tin. Ngay lúc hai người đang chuẩn bị buổi liên hoan cũng như đang rất chờ mong buổi liên hoan này thì lại hay tin… ANGEL tấn công!
Không thể không nói rằng hiệu suất làm việc của Nerv quả thật vô cùng cao, bọn họ đã đưa hai người điều khiển đến căn cứ với tốc độ nhanh nhất. Sau đó, bởi vì EVA-00 vẫn còn đang trong trạng thái bảo trì tổn hại, thế nên chỉ có thể để một mình EVA-01 xuất trận. Mà ngay lúc này, Ikari Shinji vẫn còn chưa biết ANGEL đến tấn công lần này rốt cuộc là cái gì, cậu chỉ đang ảo não vì buổi liên hoan bị gián đoạn mà thôi. Và rồi, cậu đã trông thấy ANGEL bước đến từ một phía khác của ngọn núi.
“E… E… EVA! EVA-03! Ngay nháy mắt khi trông thấy người máy nọ, Ikari Shinji liền lập tức hét lên. Cậu rơi vào sự kinh hãi và hoảng sợ, bởi vì cậu của lúc này đã không còn là cậu trong phim hoạt hình nữa rồi, một là sự thay đổi trong tính cách, hai là sự thay đổi trong mối quan hệ giữa cậu và Asuka. Trên thực tế, tuy rằng không nói rõ ra, thậm chí là cậu vẫn còn có một loại cảm tình không tên nào đó với Ayanami Rei, thế nhưng cái cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong mấy ngày nay, cái cảm giác ngầm hiểu đó giữa cậu và Asuka, cậu cũng đã cảm nhận được rồi. Tuy không nói rõ ra, thế nhưng trong lòng cậu cũng đã ngầm thừa nhận quan hệ giữa mình và Asuka rồi. Cậu phải bảo vệ cô, cho dù có thế nào đi nữa! Sau đó, đợi đến khi hòa bình… đợi đến khi hòa bình… ngày tháng của bọn họ vẫn còn rất dài, rất dài…
Thế nên khi nghe thấy Roger nói rằng EVA-03 lần này rất có thể là có vấn đề, cậu thậm chí đã không màng đến cảm giác sợ hãi khi đứng trước bố mình và đặt ra nghi vấn trước mặt ông, và thậm chí là sau khi đã kiểm tra xong, cậu cũng vẫn kiên quyết không để Asuka điều khiển thử EVA-03. Mà ngay tại thời khắc này, sau khi trông thấy EVA-03, tâm trạng của cậu quả thật phải nói là khó thể nào hình dung cho nổi, kinh hãi, hoảng sợ, và còn có cả cảm giác phẫn nộ, cực kỳ phẫn nộ.
“Bố! Bố đã nói là EVA-03 không có vấn đề gì cả! Bố đã nói là chú Roger chỉ đang ăn nói lung tung mà thôi, bố đã nói là phải cho Asuka điều khiển thử EVA-03! Bố đã làm gì thế hả?”
Trong Nerv, Ikari Gendo chỉ chắp hai tay vào nhau và không nói lời nào cả, phía sau cặp kính ông đang đeo là đôi mắt lạnh lùng tựa như không hề có chút tình cảm nào trong đó vậy. Ông chỉ cất tiếng đầy lạnh lùng: “Đây là ANGEL, con có thể tấn công được rồi đấy.”
“Tấn công cái gì? Bố bảo con tấn công Asuka sao? Ghê tởm, ghê tởm, thật đáng ghê tởm! Con tuyệt đối sẽ không tấn công cô ấy đâu!” Ikari Shinji gào thét và điên cuồng đập vào ghế ngồi trong khoang điều khiển EVA.
“Vậy thì con sẽ chết đấy.” Ikari Gendo vẫn giữ nguyên giọng điệu lạnh lùng và nói.
“Chết thì chết! Cho dù có chết thì con cũng tuyệt đối sẽ không tấn công cô ấy đâu. Cô ấy… cô ấy… cô ấy là người mà con phải bảo vệ bằng cả tính mạng của mình!” Ikari Shinji vẫn hét lên.
Lúc này, EVA-03 đã đến nơi cách EVA-01 khoảng một nghìn mét. Rồi nó bỗng nhiên nhảy lên, nhảy đến độ cao mấy trăm mét, sau đó lại lập tức lao xuống và nện thẳng lên người EVA-01. EVA-01 lập tức liền bị tông ngã xuống mặt đất, hơn nữa còn bị tông mạnh đến mức tạo ra cả một cái hố thật to trên mặt đất nữa.
Giữa điều khiển EVA và những máy móc cơ giáp trong hệ khoa học viễn tưởng có sự bất đồng rất lớn, bất đồng lớn nhất trong đó nằm ở chỗ cơ thể người máy của EVA vốn chính là một cơ thể sống, một cơ thể sống nhân tạo khổng lồ. Mà muốn điều khiển được cái cơ thể sống nhân tạo khổng lồ thế này thì bắt buộc phải dùng não người để thay thế cho bộ não trong cơ thể của chính EVA, cũng tức là đồng bộ cảm giác. Chỉ cần EVA chịu phải bất cứ tổn thương nào thì đau đớn của một tổn thương tương tự như thế cũng sẽ truyền đến não bộ của người điều khiển. Tuy thoạt nhìn trên cơ thể không hề có một vết thương nào, thế nhưng trên thực tế thì não bộ đã nhận được lệnh “đã bị thương”. Mà các nhà khoa học đã thực hiện vô số các cuộc thực nghiệm chứng minh rằng chức năng của não bộ mạnh đến mức có thể “đánh lừa” được cơ thể. Nếu não bộ nói rằng cơ thể thật sự đã bị thương nặng đến mức đó thì rất có khả năng cơ thể sẽ thật sự phản ứng lại đúng như thế, thậm chí là có thể nghiêm trọng đến mức mất cả tính mạng.
Thế nên khi EVA-01 bị tấn công như lúc này, nỗi đau thể xác này sẽ phản ánh trực tiếp đến não bộ của Ikari Shinji khiến cậu đau đến mức lập tức hét lên, hơn nữa còn là hét mãi không ngừng. ANGEL điều khiển EVA-03 vươn tay ra liền tóm lấy cổ của EVA-01, tay nó siết chặt lại rồi đè EVA-01 lên trên mặt đất.
Tình cảnh này liền phản ánh trực tiếp lên cổ của Ikari Shinji, trên cổ của cậu cũng đã xuất hiện vết hằn khi bị siết chặt, thế nhưng cho dù là thế thì cậu vẫn không hề có bất kỳ một hành động phản công nào. Mà cùng lúc đó, Ikari Gendo lại cất tiếng hỏi bằng giọng điệu lạnh lùng: “Sao lại không tấn công?”
“Không thể tấn công! Bên trong là Asuka! Con tuyệt đối sẽ không tấn công!” Ikari Shinji hét lên.
Tiếng cười gằn của Ikari Gendo dường như loáng thoáng vang lên, ông lại nói: “Con không tấn công thì sẽ chết đấy.”
“Cho dù có chết thì cũng sẽ không tấn công!”
Nghe thấy thế, Ikari Gendo liền chuẩn bị ra lệnh cắt hệ thống điều khiển người máy - một loại cơ quan thiết bị ngoài mặt thì được nói là dùng để giúp người điều khiển điều khiển EVA, nhưng thật ra lại có một mục đích tồn tại khác nữa.
Ngay lúc này, bên tai của Ikari Gendo lại chợt vang lên giọng nói của Roger: “Cậu không định tấn công, đây vốn chính là đang trốn tránh. Bởi vì cậu không tấn công thì cũng có nghĩa là cậu không thể nào cứu được Asuka đang bị ANGEL xâm thực. Cậu đang mong chờ điều gì? Một người anh hùng xuất hiện ư? Hay là sự giúp đỡ của tôi? Hay là vừa không dám chống lại bố mình mà lại vừa không muốn tay mình dính máu? Nói cho tôi biết, lúc này cậu nên làm thế nào?”
Lúc này Ikari Shinji đã bị siết cổ đến mức sắp không thở nổi nữa, thế nhưng sau khi nghe thấy những lời đó, cậu vẫn cố nặn ra mấy lời qua kẽ răng: “Tôi… tôi sẽ tấn công! Thế nhưng tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương đến cổng truyền tải của Asuka. Chú Roger… bố… con phải cứu Asuka ra!”
“Ừ, không sao cả, bởi vì… đây là điều tất yếu để hai người họ có thể thực hiện được ước mơ của mình mà.”
Ở nơi cách địa điểm khởi động của EVA-03 không xa, Roger và A Tinh đang đứng đưa mắt nhìn thẳng về phía vụ nổ lớn đằng xa, ngay sau đó liền thấy EVA-03… À không, hiện tại nên gọi là ANGEL mới đúng, chậm rãi bước ra từ trong vụ nổ. Cả hai cứ lẳng lặng đứng nhìn EVA-03 dần rời xa khỏi tầm mắt như thế, chẳng một ai trong hai người có bất cứ một hành động nào cả.
Lúc này A Tinh mới nói: “Anh muốn thực hiện ước mơ của bọn họ… vậy còn bọn tôi thì sao? Thứ cho tôi hỏi thẳng một câu, anh đang giẫm đạp lên ước mơ của bọn tôi ư?”
“…” Roger không nói lời nào mà chỉ trầm ngâm.
A Tinh cũng không nhìn Roger mà vẫn tiếp tục nhìn về đằng xa và nói: “Trong lòng anh cũng hiểu rõ, sau khi chúng ta đến thế giới này, lực chú ý của anh đều tập trung hết lên người Ikari Shinji, vậy những người khác thì sao đây? Bao gồm cả… bọn tôi nữa?”
“Mỗi người đều có điều mình cầu mong, mỗi người đều có nguyện vọng của chính mình. Thằng nhóc Tiêu kia thật sự rất lợi hại đấy, còn lợi hại hơn gấp mười, gấp trăm lần so với tưởng tượng của tôi nữa kìa. E là so với những suy đoán và suy luận của tôi thì những suy đoán và suy luận của cậu ta còn nhiều hơn nhiều, nhiều lắm, thậm chí tôi còn không thể nào tưởng tượng nổi cậu ta đã đoán ra đến bước nào rồi nữa kìa. Nếu không có sự nhạy bén của anh thì rất có thể lần này tôi đã thua rồi.”
“Thế nhưng tôi có thể thấu hiểu được những gì mà thằng nhóc đó đang nghĩ. Thật ra không chỉ có cậu ta, mà cả tôi cũng cảm thấy bất mãn với anh nữa. Anh có biết là mình đang vì ước mơ của một số người mà vứt bỏ ước mơ của một số người khác hay không? Mà bọn họ đều là những người vô tội cả. Tôi không nhớ là anh đã hỏi những người mới lần này rằng họ có ước mơ gì, đây là việc mà trước nay anh không bao giờ bỏ sót, tuy sau khi biết được sự tàn khốc của thế giới này thì gần như tất cả bọn họ đều sẽ ước được quay về với hiện thực cả, nhưng đây cũng là nguyên nhân vì sao anh lại là đội trưởng mà. Trên lưng anh gánh vác ước mơ được sống tiếp của bọn họ, cho dù có chết thì rồi cũng có một ngày, anh sẽ hồi sinh họ, đây là tín ngưỡng của những người phải hy sinh như bọn tôi. Thế nhưng lần này, vì sao trong mắt anh chỉ có mỗi mình Ikari Shinji thôi hả?”
A Tinh rốt cuộc cũng nhìn về phía Roger, hơn nữa giọng điệu của hắn lúc chất vấn cũng đã trở nên vô cùng nghiêm túc.
Mà Roger lại chỉ nhìn bóng lưng đã khuất xa của EVA-03, hồi lâu sau hắn mới cười thật vui vẻ và nói với A Tinh: “Tin tưởng tôi, tôi sẽ không phụ lòng các cậu. Cậu, Tiêu, những người mới, mọi người, tin tưởng tôi!”
A Tinh nghiêm túc nhìn nụ cười của Roger, sau khi thở ra một hơi, hắn vẫn bất mãn chêm thêm hai câu: “Tôi chỉ tin tưởng vào cái trực giác của loài dã thú kia của anh thôi, cái trực giác đó của anh đã nắm bắt được “chìa khóa” thật sự của thế giới Luân Hồi không biết bao nhiêu lần rồi mà. Ý của anh là ở thế giới này, Ikari Shinji chính là cái chìa khóa đó ư?”
Roger lắc đầu phủ nhận, hắn nói: “Tôi cũng không biết nữa. Thế nhưng, tôi chỉ biết rằng thằng nhóc này thật ra chỉ mong muốn một hạnh phúc đơn giản nhất mà thôi, chỉ là cái hạnh phúc này lại quá ngắn ngủi và không chân thật đến thế. Hạnh phúc chân chính ấy à, chúng ta phải đạt được nó bằng sức mạnh của chính mình, sự cố gắng của chính mình, tâm huyết của chính mình và thậm chí là sự hy sinh của chính mình nữa. Nếu cậu ta không hiểu rõ được điểm này thì sẽ không thể nào đạt được hạnh phúc chân chính đâu, thế nên mới chỉ muốn trốn tránh, mới chỉ muốn nhận được sự an ổn, nhận được sự ấm áp, nhận được cảm giác an toàn từ người khác, đây vốn chính là một thứ hạnh phúc giả tạo mà thôi. Cái được gọi là hạnh phúc ấy mà, không cần phải trả giá bằng mồ hôi, lòng can đảm, nghị lực, sự tin tưởng, máu và nước mắt của chính mình thì làm sao có thể nhận được hạnh phúc chứ? Tất cả những thứ đáng cho chúng ta quý trọng, đều cần được bảo vệ! Tất cả những thứ tốt đẹp, đều cần được bảo vệ! Phương Đông có một câu ngạn ngữ là “kẻ biết tự giúp mình thì trời sẽ giúp cho”, đây cũng là do vị đại năng đã dạy Trấn Sơn Kiếm cho tôi năm đó đã truyền dạy lại. Dòng sông cuộc đời chảy xiết lắm, người quân tử phải luôn không ngừng cố gắng bằng chính sức mạnh của bản thân. Nhưng những người mà tôi giúp đỡ ấy, bọn họ lại không phải như vậy. Thế chẳng nhẽ cậu cho rằng tôi thật sự là thần thái dương ư? Hay là thần đèn Aladin? Đó không phải là ước mơ, và tôi cũng sẽ không hoàn thành bất cứ một ước mơ nào vì những loại người như thế cả!”
“Ừ… tôi hiểu rồi.” A Tinh lặng lẽ gật gật đầu rồi lại nói tiếp: “Trong số những người phải tự giúp mình này, cũng bao gồm cả những người mới nữa ư? Thậm chí là bao gồm cả tôi nữa ư?”
“Ừ, chắc chắn rồi.” Roger gật đầu đầy khẳng định, đồng thời nói: “Thế nhưng tôi sẽ theo bước các cậu, tôi sẽ giúp đỡ các cậu. Bởi vì ước mơ của các cậu cũng chính là ước mơ của tôi. Chỉ vậy thôi đấy!”
“Vậy thì… cứ làm theo kịch bản của Tiêu đi. Hãy để tôi nhìn thử xem bọn họ có phải là những người biết tự cứu mình hay không, và cũng để tôi nhìn thử xem cái trực giác dã thú đó của anh có tìm được “chìa khóa” chân chính trong thế giới này hay không đi.”
Ở một nơi khác, ngay khi EVA-03 bị xác nhận là ANGEL thì tin tức cũng đã nhanh chóng được truyền đến Nerv, và Nerv cũng đã nhanh chóng báo lại cho hai người điều khiển hay tin. Ngay lúc hai người đang chuẩn bị buổi liên hoan cũng như đang rất chờ mong buổi liên hoan này thì lại hay tin… ANGEL tấn công!
Không thể không nói rằng hiệu suất làm việc của Nerv quả thật vô cùng cao, bọn họ đã đưa hai người điều khiển đến căn cứ với tốc độ nhanh nhất. Sau đó, bởi vì EVA-00 vẫn còn đang trong trạng thái bảo trì tổn hại, thế nên chỉ có thể để một mình EVA-01 xuất trận. Mà ngay lúc này, Ikari Shinji vẫn còn chưa biết ANGEL đến tấn công lần này rốt cuộc là cái gì, cậu chỉ đang ảo não vì buổi liên hoan bị gián đoạn mà thôi. Và rồi, cậu đã trông thấy ANGEL bước đến từ một phía khác của ngọn núi.
“E… E… EVA! EVA-03! Ngay nháy mắt khi trông thấy người máy nọ, Ikari Shinji liền lập tức hét lên. Cậu rơi vào sự kinh hãi và hoảng sợ, bởi vì cậu của lúc này đã không còn là cậu trong phim hoạt hình nữa rồi, một là sự thay đổi trong tính cách, hai là sự thay đổi trong mối quan hệ giữa cậu và Asuka. Trên thực tế, tuy rằng không nói rõ ra, thậm chí là cậu vẫn còn có một loại cảm tình không tên nào đó với Ayanami Rei, thế nhưng cái cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong mấy ngày nay, cái cảm giác ngầm hiểu đó giữa cậu và Asuka, cậu cũng đã cảm nhận được rồi. Tuy không nói rõ ra, thế nhưng trong lòng cậu cũng đã ngầm thừa nhận quan hệ giữa mình và Asuka rồi. Cậu phải bảo vệ cô, cho dù có thế nào đi nữa! Sau đó, đợi đến khi hòa bình… đợi đến khi hòa bình… ngày tháng của bọn họ vẫn còn rất dài, rất dài…
Thế nên khi nghe thấy Roger nói rằng EVA-03 lần này rất có thể là có vấn đề, cậu thậm chí đã không màng đến cảm giác sợ hãi khi đứng trước bố mình và đặt ra nghi vấn trước mặt ông, và thậm chí là sau khi đã kiểm tra xong, cậu cũng vẫn kiên quyết không để Asuka điều khiển thử EVA-03. Mà ngay tại thời khắc này, sau khi trông thấy EVA-03, tâm trạng của cậu quả thật phải nói là khó thể nào hình dung cho nổi, kinh hãi, hoảng sợ, và còn có cả cảm giác phẫn nộ, cực kỳ phẫn nộ.
“Bố! Bố đã nói là EVA-03 không có vấn đề gì cả! Bố đã nói là chú Roger chỉ đang ăn nói lung tung mà thôi, bố đã nói là phải cho Asuka điều khiển thử EVA-03! Bố đã làm gì thế hả?”
Trong Nerv, Ikari Gendo chỉ chắp hai tay vào nhau và không nói lời nào cả, phía sau cặp kính ông đang đeo là đôi mắt lạnh lùng tựa như không hề có chút tình cảm nào trong đó vậy. Ông chỉ cất tiếng đầy lạnh lùng: “Đây là ANGEL, con có thể tấn công được rồi đấy.”
“Tấn công cái gì? Bố bảo con tấn công Asuka sao? Ghê tởm, ghê tởm, thật đáng ghê tởm! Con tuyệt đối sẽ không tấn công cô ấy đâu!” Ikari Shinji gào thét và điên cuồng đập vào ghế ngồi trong khoang điều khiển EVA.
“Vậy thì con sẽ chết đấy.” Ikari Gendo vẫn giữ nguyên giọng điệu lạnh lùng và nói.
“Chết thì chết! Cho dù có chết thì con cũng tuyệt đối sẽ không tấn công cô ấy đâu. Cô ấy… cô ấy… cô ấy là người mà con phải bảo vệ bằng cả tính mạng của mình!” Ikari Shinji vẫn hét lên.
Lúc này, EVA-03 đã đến nơi cách EVA-01 khoảng một nghìn mét. Rồi nó bỗng nhiên nhảy lên, nhảy đến độ cao mấy trăm mét, sau đó lại lập tức lao xuống và nện thẳng lên người EVA-01. EVA-01 lập tức liền bị tông ngã xuống mặt đất, hơn nữa còn bị tông mạnh đến mức tạo ra cả một cái hố thật to trên mặt đất nữa.
Giữa điều khiển EVA và những máy móc cơ giáp trong hệ khoa học viễn tưởng có sự bất đồng rất lớn, bất đồng lớn nhất trong đó nằm ở chỗ cơ thể người máy của EVA vốn chính là một cơ thể sống, một cơ thể sống nhân tạo khổng lồ. Mà muốn điều khiển được cái cơ thể sống nhân tạo khổng lồ thế này thì bắt buộc phải dùng não người để thay thế cho bộ não trong cơ thể của chính EVA, cũng tức là đồng bộ cảm giác. Chỉ cần EVA chịu phải bất cứ tổn thương nào thì đau đớn của một tổn thương tương tự như thế cũng sẽ truyền đến não bộ của người điều khiển. Tuy thoạt nhìn trên cơ thể không hề có một vết thương nào, thế nhưng trên thực tế thì não bộ đã nhận được lệnh “đã bị thương”. Mà các nhà khoa học đã thực hiện vô số các cuộc thực nghiệm chứng minh rằng chức năng của não bộ mạnh đến mức có thể “đánh lừa” được cơ thể. Nếu não bộ nói rằng cơ thể thật sự đã bị thương nặng đến mức đó thì rất có khả năng cơ thể sẽ thật sự phản ứng lại đúng như thế, thậm chí là có thể nghiêm trọng đến mức mất cả tính mạng.
Thế nên khi EVA-01 bị tấn công như lúc này, nỗi đau thể xác này sẽ phản ánh trực tiếp đến não bộ của Ikari Shinji khiến cậu đau đến mức lập tức hét lên, hơn nữa còn là hét mãi không ngừng. ANGEL điều khiển EVA-03 vươn tay ra liền tóm lấy cổ của EVA-01, tay nó siết chặt lại rồi đè EVA-01 lên trên mặt đất.
Tình cảnh này liền phản ánh trực tiếp lên cổ của Ikari Shinji, trên cổ của cậu cũng đã xuất hiện vết hằn khi bị siết chặt, thế nhưng cho dù là thế thì cậu vẫn không hề có bất kỳ một hành động phản công nào. Mà cùng lúc đó, Ikari Gendo lại cất tiếng hỏi bằng giọng điệu lạnh lùng: “Sao lại không tấn công?”
“Không thể tấn công! Bên trong là Asuka! Con tuyệt đối sẽ không tấn công!” Ikari Shinji hét lên.
Tiếng cười gằn của Ikari Gendo dường như loáng thoáng vang lên, ông lại nói: “Con không tấn công thì sẽ chết đấy.”
“Cho dù có chết thì cũng sẽ không tấn công!”
Nghe thấy thế, Ikari Gendo liền chuẩn bị ra lệnh cắt hệ thống điều khiển người máy - một loại cơ quan thiết bị ngoài mặt thì được nói là dùng để giúp người điều khiển điều khiển EVA, nhưng thật ra lại có một mục đích tồn tại khác nữa.
Ngay lúc này, bên tai của Ikari Gendo lại chợt vang lên giọng nói của Roger: “Cậu không định tấn công, đây vốn chính là đang trốn tránh. Bởi vì cậu không tấn công thì cũng có nghĩa là cậu không thể nào cứu được Asuka đang bị ANGEL xâm thực. Cậu đang mong chờ điều gì? Một người anh hùng xuất hiện ư? Hay là sự giúp đỡ của tôi? Hay là vừa không dám chống lại bố mình mà lại vừa không muốn tay mình dính máu? Nói cho tôi biết, lúc này cậu nên làm thế nào?”
Lúc này Ikari Shinji đã bị siết cổ đến mức sắp không thở nổi nữa, thế nhưng sau khi nghe thấy những lời đó, cậu vẫn cố nặn ra mấy lời qua kẽ răng: “Tôi… tôi sẽ tấn công! Thế nhưng tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương đến cổng truyền tải của Asuka. Chú Roger… bố… con phải cứu Asuka ra!”
/722
|