Sở Hạo buồn rầu đờ người ra, hắn cảm giác mình đây ngu ngốc giống như heo... Không phải, còn ngốc nghếch hơn heo nữa, vì sao hắn lại làm như vậy chứ?
Hắn vốn có thể cứu nhóm bạn trở về, hắn đã hiểu sơ lược về cách thức vận hành của Con Đường Hồi Tưởng này, đó chính là mỗi lần kéo linh hồn của một đồng bạn về, thì phải trở lại hồi tưởng về sự lựa chọn quan trọng nhất lúc trước của mình, trải qua việc chọn lựa gian nan, nhưng... rõ ràng chỉ cần đến cuối cùng lại vượt qua được, vượt qua giai đoạn đau khổ, vậy thì toàn bộ đều có thể trở nên tốt đẹp, tương lai nhất định có thể tốt hơn...
Làm sao... hắn làm trái lại với quá khứ được đây?
Các bạn thân mến... Ta phải đối mặt với các ngươi như thế nào đây...
Những cái ôm thật ấm áp của… chị gái...
Hai tư tưởng hoàn toàn trái ngược hội tụ trong đầu hắn, làm cho hắn cảm thấy chính mình cũng sắp gục ngã...
Được rồi.
Toàn thân Trương Hằng khẽ run rẩy, đột nhiên hắn ngồi xuống bên cạnh Sở Hạo, rồi nỗ lực để ngồi cho vững, sau đó một nửa điếu thuốc bị giập gãy, móp méo do lúc trước bị Ares đánh, từ trong túi rơi xuống dưới đất, ngậm đầu thuốc lá nhăn nhúm lên miệng, rồi quay sang nói với Sở Hạo: Này, đừng ngớ người ra đó, giúp ta một chút đi.
Từ trong tâm tình của sự hoài niệm và ảo não, Sở Hạo bị ép phải phục hồi tinh thần trở lại, tức giận liếc mắt nhìn điếu thuốc trên miệng của Trương Hằng, sau đó lại nhìn sơ qua chiến trường với đầy những cái hố xung quanh Con Đường Hồi Tưởng, trong lòng mềm nhũn, rồi lấy châm lửa hình ngôi sao đốt điếu thuốc lá cho Trương Hằng, sau đó nghiêng người dựa vào tảng nham thạch lớn sau lưng, nói: Ngươi cũng... đã chịu khổ rồi.
Đúng, rất cực khổ đấy, ta cho ngươi biết nhé, tình huống lúc đó là như thế này...
Trương Hằng hít vào một hơi thuốc lá, rồi nhếch môi cười ha ha, sau đó giống như khoe khoang nên đã cải biên rồi kể lần lượt sự tình đại chiến mấy trăm hiệp với Ares, làm cho Ares không thể làm gì được lúc đó, nhưng Sở Hạo cũng thừa biết rõ rồi, nhất định là... Trương Hằng đã liều mạng để chiến đấu, đây chính là đồng bạn của hắn, cũng giống như hắn cũng muốn những người đồng bạn kia sống lại...
Sau khi Trương Hằng nói xong, Sở Hạo mới cúi đầu nói rằng: Làm ngươi thất vọng rồi, ta... đã thất bại, không làm một ai sống lại được, đều là lỗi của ta, ta không nên...
Nói sao chứ!
Trương Hằng lại dùng sức vỗ về bả vai của Sở Hạo một cái, nhưng ngay lập tức, bàn tay của hắn đã trực tiếp bị nứt toát, máu tươi chảy ròng ròng, hắn nhíu mày một cái nhưng cũng chẳng để tâm, rồi nói tiếp:
Nhưng ta đã nhìn thấy được toàn bộ quá trình ngươi sống lại, từng quá trình ta đều thấy được, cho nên...
Sở Hạo im lặng một hồi lâu, rồi mới lên tiếng: Vậy nên... đã làm cho ngươi thất vọng, lúc đầu ta không nên làm như vậy, ta nên làm cho bọn họ sống lại...
Ngươi đã làm quá đúng rồi!
Trương Hằng bỗng nhiên nói to lên, sau đó hắn lại dùng sức hít vào một hơi thuốc, lúc này mới phun vòng khói thuốc ra rồi nói rằng: Mẹ kiếp, ngươi đã làm rất đúng! Không phải ta mỉa mai ngươi, thứ lỗi cho ta, ta chính là phóng đãng không chịu gò bó như thế... Được rồi, nghiêm túc mà nói, nếu lúc đó ngươi vẫn buông bỏ chị gái của ngươi, ta sẽ khinh bỉ ngươi, khinh thường ngươi, hơn nữa tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi!
... Tùy ngươi. Sở Hạo nín thinh nửa ngày, rốt cục nghẹn ngào nói ra hai chữ này.
Tùy cái đầu nhà ngươi! Trương Hằng lại hít một hơi thuốc lá, chợt phát hiện đã hút hết sạch điếu thuốc, hắn vứt bỏ điếu thuốc một cách bất đắc dĩ, rồi mới lên tiếng:
Không phải chỉ có duy nhất một lần này mới có thể làm cho đồng bạn sống lại, đúng đúng đúng vừa rồi ta nghe ngươi nói, Con Đường Hồi Tưởng này mỗi lần làm cho ai sống lại, nếu không thành công, người được làm cho sống lại cần phải chờ tới một năm sau mới có thể làm cho sống lại lần nữa, nhưng ngươi nghĩ đi, chúng ta ở thế giới Luân Hồi, tốc độ thời gian trôi qua cũng khác biệt, có lẽ xấp xỉ khoảng ba lần thế giới Luân Hồi, thậm chí cũng không cần, lập tức cũng có thể làm sống lại một lần nữa. Hơn nữa lần sau, không nên chỉ nghĩ là làm cho tất cả bọn họ sống lại, bởi vì quá khứ... quá nặng gánh, bất luận bất kì kẻ nào đều không thể gánh vác nổi tất cả, từ lần sau trở trở đi, từng bước từng bước làm bọn họ sống lại, có lẽ một lần làm sống lại hai người cũng được, chỉ cần chúng ta còn sống, vậy thì sẽ có một ngày tất cả bọn họ nhất định sẽ sống lại, ngươi nói có đúng không?
Sở Hạo chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Trương Hằng với vẻ kinh ngạc, lúc này mới dùng giọng nói bình tĩnh bình thản trước sau như một của hắn nói rằng: Từ lúc nào... ta lại cần ngươi tới khuyên giải và an ủi ta.
Nói đến đây, Sở Hạo đứng lên, ngẩng đầu nhìn về vết nứt ra trên bầu trời, nói:
Yên tâm đi... ta không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, lần này thất bại, lần sau lại làm tiếp, chỉ cần vẫn còn có khả năng thì ta sẽ thua keo này ta bày keo khác, ta tuyệt đối sẽ không tuyệt vọng... Thôi được, đúng như lời ngươi nói, ta quá tham lam, lần sau sẽ bắt đầu làm cho từ một đến hai người sống lại trước vậy.
Còn bây giờ... chờ xem đội Trung Châu thế nào đã.
Trong mảnh vị diện Minh Giới nhỏ này, người đang chờ đợi cũng không riêng chỉ có Sở Hạo và Trương Hằng, ở một nơi khác, những người đang lo lắng nhất chính là Minh Vương. Hắn đang bay lơ lửng giữa không trung, quả thực hắn đang mỏi mắt chờ đợi, trông lên chỗ bầu trời bị nứt ra kia, thậm chí miệng hắn vẫn luôn lẩm bẩm liên tục gì đó, cũng không biết hắn đang cầu khẩn hay đang mắng chửi ai.
Còn ở phía bên dưới, trong căn nhà nhỏ bằng đá của Varotian, bọn người Perseus cũng đều đã trốn hết vào trong căn nhà đó. Tuy bên trong chẳng có thứ gì, ngoài một con ốc sên không có xác đang trợn mắt nhìn bọn họ, nhưng bọn họ chẳng thèm quan tâm đến nó một chút nào, cũng đang nhìn lên vết nứt sáng chói trên bầu trời kia.
Các ngươi nói, hắn đang sợ sao?
Một binh sĩ mới gia nhập trong đội quân viễn chinh đột nhiên hỏi.
Mọi người đều nhìn hắn, hắn cũng tỏ điệu bộ hơi ngượng ngùng, một binh sĩ lâu năm khác mới lên tiếng: Nhất định là đang sợ, lúc trước không phải hắn đã kêu to hai từ chủ nhân sao? Rõ ràng đã đầu phục một chủ nhân, nhưng vì mạng sống nên phải đi đầu phục một chủ nhân mới, các ngươi thử nói xem, nếu chủ nhân mới này thất bại, hắn còn có thể sống sót được sao?
Binh sĩ mới này liên tục gật đầu, nhưng qua một hồi lâu tinh thần của hắn mới hồi phục lại rồi nói: Nhưng cứ như thế này, chúng ta cũng sẽ chết thôi? Tại sao lúc này ta chẳng có một chút cảm giác lo lắng gì cả? Hơn nữa dường như các ngươi cũng chẳng lo lắng gì.
Người lính già gõ đầu binh sĩ mới này một cái, nhìn mọi người xung quanh rồi nói: Ta không biết mọi người có ý nghĩ như ta hay không, nhưng ít ra ta có suy nghĩ của ta, ta nghĩ rằng là... Ha ha ha ha, có thể làm cho một vị thần linh như Minh Vương Hades cùng chết chung với chúng ta, nghĩ đến điều này thật sự cũng không tệ đâu, đúng không?
Lúc này, Io cũng nói: Người càng giàu, lại càng sợ chết, người có quyền hạn càng cao, càng sợ chết, người có địa vị càng cao, càng sợ chết, cái chết thì lại bình đẳng. Nhưng trước lúc còn chưa chết, chúng ta so với Hades là bất bình đẳng, hắn mất nhiều thứ hơn nhóm của ta, cho nên hắn cũng lo lắng nhiều hơn chúng ta.
Sau khi nghe xong lời nói này, tất cả mọi đều lặng thinh, mặc dù nói là như vậy, nhưng con kiến hôi còn muốn sống tạm bợ, trong lòng bọn họ vẫn còn có sự hy vọng và mong đợi của chính mình.
Bên kia, chỗ La đã phá giải được phong ấn, biển máu do La rải ra ở đó đã ngưng tụ lại, từ trong biển máu sinh ra một số lượng lớn các loại quái vật, mạnh có, yếu có, nhưng sau khi chúng nó sinh ra lập tức bắt đầu cắn nuốt lẫn nhau, nhưng thật không may, Lâm Tuấn Thiên và Lưu Úc, còn có cả Zeus và Athena bị suy yếu đến mức không bằng cả người phàm, hai người và hai vị thần bọn họ lập tức bị vây hãm trong cái biển máu này.
Lâm đại ca... bọn quái vật trước mặt kia… là bọn quái vật trong căn nhà nhỏ ở trong rừng đó à?
Lưu Úc thuận tay ném một tấm thẻ ra, lập tức một nhóm những kiếm sĩ tinh quái xuất hiện rồi nhanh chóng lao đến phanh thây lũ quái vật tám chân to lớn đang xông về phía bốn người bọn họ, nhưng sau khi làm như vậy, Lưu Úc lập tức cảm thấy hơi lo lắng nên đã quay sang hỏi Lâm Tuấn Thiên.
Trên mặt Lâm Tuấn Thiên cũng đang lo lắng, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng giấu giếm, lập tức nói để trấn an rằng:
Yên tâm đi, hiện tại đội trưởng đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều, huống chi, thân hình quái vật bay trước mặt không lớn, yếu ớt hơn nhiều so với lũ quái vật trong căn phòng nhỏ trong rừng, đoán chắc... đội trưởng sẽ thắng thôi.
Lưu Úc lập tức gật gật đầu liên tục, sau đó hắn liếc nhìn Zeus và Athena một cái rồi nói:
Nói đi... Sao các ngươi phải chạy qua đây vậy, chúng ta cũng không có chuyện nghĩa vụ phải giúp đỡ các ngươi, phải bảo vệ các ngươi.
Athena chỉ mỉm cười nhưng Zeus thì vẫn nhắm mắt không nói gì, hai vị thần cũng cần phải giữ thể diện. Tuy nói... lòng can đảm của bọn họ đã bị đánh vỡ, khiếp sợ muốn vỡ mật, thế nhưng tóm lại là bọn họ có thể giữ được bao nhiêu thể diện thì cố giữ bấy nhiêu thôi, hơn nữa thỉnh thoảng, bọn họ đã lén nhìn lên vết nứt trên bầu trời kia...
Là còn sống hay đã chết...
Toàn bộ các sinh linh của Minh Giới này đều chỉ chăm chú nhìn lên vết nứt trên bầu trời kia, đột nhiên, từ chỗ nứt ra đó có một bóng người hiện ra, mọi người hầu như đều hồi hộp nín thở, tập trung đôi mắt của mình cố gắng nhìn vào cái bóng người kia...
Vóc dáng không lớn, chỉ có một đầu, hai cánh tay, trên thân có hai cánh, từ vết nứt ra trên bầu trời kia đang bay xuống mặt đất, đó chính là...
Trịnh Xá đã quay về!
Hắn vốn có thể cứu nhóm bạn trở về, hắn đã hiểu sơ lược về cách thức vận hành của Con Đường Hồi Tưởng này, đó chính là mỗi lần kéo linh hồn của một đồng bạn về, thì phải trở lại hồi tưởng về sự lựa chọn quan trọng nhất lúc trước của mình, trải qua việc chọn lựa gian nan, nhưng... rõ ràng chỉ cần đến cuối cùng lại vượt qua được, vượt qua giai đoạn đau khổ, vậy thì toàn bộ đều có thể trở nên tốt đẹp, tương lai nhất định có thể tốt hơn...
Làm sao... hắn làm trái lại với quá khứ được đây?
Các bạn thân mến... Ta phải đối mặt với các ngươi như thế nào đây...
Những cái ôm thật ấm áp của… chị gái...
Hai tư tưởng hoàn toàn trái ngược hội tụ trong đầu hắn, làm cho hắn cảm thấy chính mình cũng sắp gục ngã...
Được rồi.
Toàn thân Trương Hằng khẽ run rẩy, đột nhiên hắn ngồi xuống bên cạnh Sở Hạo, rồi nỗ lực để ngồi cho vững, sau đó một nửa điếu thuốc bị giập gãy, móp méo do lúc trước bị Ares đánh, từ trong túi rơi xuống dưới đất, ngậm đầu thuốc lá nhăn nhúm lên miệng, rồi quay sang nói với Sở Hạo: Này, đừng ngớ người ra đó, giúp ta một chút đi.
Từ trong tâm tình của sự hoài niệm và ảo não, Sở Hạo bị ép phải phục hồi tinh thần trở lại, tức giận liếc mắt nhìn điếu thuốc trên miệng của Trương Hằng, sau đó lại nhìn sơ qua chiến trường với đầy những cái hố xung quanh Con Đường Hồi Tưởng, trong lòng mềm nhũn, rồi lấy châm lửa hình ngôi sao đốt điếu thuốc lá cho Trương Hằng, sau đó nghiêng người dựa vào tảng nham thạch lớn sau lưng, nói: Ngươi cũng... đã chịu khổ rồi.
Đúng, rất cực khổ đấy, ta cho ngươi biết nhé, tình huống lúc đó là như thế này...
Trương Hằng hít vào một hơi thuốc lá, rồi nhếch môi cười ha ha, sau đó giống như khoe khoang nên đã cải biên rồi kể lần lượt sự tình đại chiến mấy trăm hiệp với Ares, làm cho Ares không thể làm gì được lúc đó, nhưng Sở Hạo cũng thừa biết rõ rồi, nhất định là... Trương Hằng đã liều mạng để chiến đấu, đây chính là đồng bạn của hắn, cũng giống như hắn cũng muốn những người đồng bạn kia sống lại...
Sau khi Trương Hằng nói xong, Sở Hạo mới cúi đầu nói rằng: Làm ngươi thất vọng rồi, ta... đã thất bại, không làm một ai sống lại được, đều là lỗi của ta, ta không nên...
Nói sao chứ!
Trương Hằng lại dùng sức vỗ về bả vai của Sở Hạo một cái, nhưng ngay lập tức, bàn tay của hắn đã trực tiếp bị nứt toát, máu tươi chảy ròng ròng, hắn nhíu mày một cái nhưng cũng chẳng để tâm, rồi nói tiếp:
Nhưng ta đã nhìn thấy được toàn bộ quá trình ngươi sống lại, từng quá trình ta đều thấy được, cho nên...
Sở Hạo im lặng một hồi lâu, rồi mới lên tiếng: Vậy nên... đã làm cho ngươi thất vọng, lúc đầu ta không nên làm như vậy, ta nên làm cho bọn họ sống lại...
Ngươi đã làm quá đúng rồi!
Trương Hằng bỗng nhiên nói to lên, sau đó hắn lại dùng sức hít vào một hơi thuốc, lúc này mới phun vòng khói thuốc ra rồi nói rằng: Mẹ kiếp, ngươi đã làm rất đúng! Không phải ta mỉa mai ngươi, thứ lỗi cho ta, ta chính là phóng đãng không chịu gò bó như thế... Được rồi, nghiêm túc mà nói, nếu lúc đó ngươi vẫn buông bỏ chị gái của ngươi, ta sẽ khinh bỉ ngươi, khinh thường ngươi, hơn nữa tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi!
... Tùy ngươi. Sở Hạo nín thinh nửa ngày, rốt cục nghẹn ngào nói ra hai chữ này.
Tùy cái đầu nhà ngươi! Trương Hằng lại hít một hơi thuốc lá, chợt phát hiện đã hút hết sạch điếu thuốc, hắn vứt bỏ điếu thuốc một cách bất đắc dĩ, rồi mới lên tiếng:
Không phải chỉ có duy nhất một lần này mới có thể làm cho đồng bạn sống lại, đúng đúng đúng vừa rồi ta nghe ngươi nói, Con Đường Hồi Tưởng này mỗi lần làm cho ai sống lại, nếu không thành công, người được làm cho sống lại cần phải chờ tới một năm sau mới có thể làm cho sống lại lần nữa, nhưng ngươi nghĩ đi, chúng ta ở thế giới Luân Hồi, tốc độ thời gian trôi qua cũng khác biệt, có lẽ xấp xỉ khoảng ba lần thế giới Luân Hồi, thậm chí cũng không cần, lập tức cũng có thể làm sống lại một lần nữa. Hơn nữa lần sau, không nên chỉ nghĩ là làm cho tất cả bọn họ sống lại, bởi vì quá khứ... quá nặng gánh, bất luận bất kì kẻ nào đều không thể gánh vác nổi tất cả, từ lần sau trở trở đi, từng bước từng bước làm bọn họ sống lại, có lẽ một lần làm sống lại hai người cũng được, chỉ cần chúng ta còn sống, vậy thì sẽ có một ngày tất cả bọn họ nhất định sẽ sống lại, ngươi nói có đúng không?
Sở Hạo chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Trương Hằng với vẻ kinh ngạc, lúc này mới dùng giọng nói bình tĩnh bình thản trước sau như một của hắn nói rằng: Từ lúc nào... ta lại cần ngươi tới khuyên giải và an ủi ta.
Nói đến đây, Sở Hạo đứng lên, ngẩng đầu nhìn về vết nứt ra trên bầu trời, nói:
Yên tâm đi... ta không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, lần này thất bại, lần sau lại làm tiếp, chỉ cần vẫn còn có khả năng thì ta sẽ thua keo này ta bày keo khác, ta tuyệt đối sẽ không tuyệt vọng... Thôi được, đúng như lời ngươi nói, ta quá tham lam, lần sau sẽ bắt đầu làm cho từ một đến hai người sống lại trước vậy.
Còn bây giờ... chờ xem đội Trung Châu thế nào đã.
Trong mảnh vị diện Minh Giới nhỏ này, người đang chờ đợi cũng không riêng chỉ có Sở Hạo và Trương Hằng, ở một nơi khác, những người đang lo lắng nhất chính là Minh Vương. Hắn đang bay lơ lửng giữa không trung, quả thực hắn đang mỏi mắt chờ đợi, trông lên chỗ bầu trời bị nứt ra kia, thậm chí miệng hắn vẫn luôn lẩm bẩm liên tục gì đó, cũng không biết hắn đang cầu khẩn hay đang mắng chửi ai.
Còn ở phía bên dưới, trong căn nhà nhỏ bằng đá của Varotian, bọn người Perseus cũng đều đã trốn hết vào trong căn nhà đó. Tuy bên trong chẳng có thứ gì, ngoài một con ốc sên không có xác đang trợn mắt nhìn bọn họ, nhưng bọn họ chẳng thèm quan tâm đến nó một chút nào, cũng đang nhìn lên vết nứt sáng chói trên bầu trời kia.
Các ngươi nói, hắn đang sợ sao?
Một binh sĩ mới gia nhập trong đội quân viễn chinh đột nhiên hỏi.
Mọi người đều nhìn hắn, hắn cũng tỏ điệu bộ hơi ngượng ngùng, một binh sĩ lâu năm khác mới lên tiếng: Nhất định là đang sợ, lúc trước không phải hắn đã kêu to hai từ chủ nhân sao? Rõ ràng đã đầu phục một chủ nhân, nhưng vì mạng sống nên phải đi đầu phục một chủ nhân mới, các ngươi thử nói xem, nếu chủ nhân mới này thất bại, hắn còn có thể sống sót được sao?
Binh sĩ mới này liên tục gật đầu, nhưng qua một hồi lâu tinh thần của hắn mới hồi phục lại rồi nói: Nhưng cứ như thế này, chúng ta cũng sẽ chết thôi? Tại sao lúc này ta chẳng có một chút cảm giác lo lắng gì cả? Hơn nữa dường như các ngươi cũng chẳng lo lắng gì.
Người lính già gõ đầu binh sĩ mới này một cái, nhìn mọi người xung quanh rồi nói: Ta không biết mọi người có ý nghĩ như ta hay không, nhưng ít ra ta có suy nghĩ của ta, ta nghĩ rằng là... Ha ha ha ha, có thể làm cho một vị thần linh như Minh Vương Hades cùng chết chung với chúng ta, nghĩ đến điều này thật sự cũng không tệ đâu, đúng không?
Lúc này, Io cũng nói: Người càng giàu, lại càng sợ chết, người có quyền hạn càng cao, càng sợ chết, người có địa vị càng cao, càng sợ chết, cái chết thì lại bình đẳng. Nhưng trước lúc còn chưa chết, chúng ta so với Hades là bất bình đẳng, hắn mất nhiều thứ hơn nhóm của ta, cho nên hắn cũng lo lắng nhiều hơn chúng ta.
Sau khi nghe xong lời nói này, tất cả mọi đều lặng thinh, mặc dù nói là như vậy, nhưng con kiến hôi còn muốn sống tạm bợ, trong lòng bọn họ vẫn còn có sự hy vọng và mong đợi của chính mình.
Bên kia, chỗ La đã phá giải được phong ấn, biển máu do La rải ra ở đó đã ngưng tụ lại, từ trong biển máu sinh ra một số lượng lớn các loại quái vật, mạnh có, yếu có, nhưng sau khi chúng nó sinh ra lập tức bắt đầu cắn nuốt lẫn nhau, nhưng thật không may, Lâm Tuấn Thiên và Lưu Úc, còn có cả Zeus và Athena bị suy yếu đến mức không bằng cả người phàm, hai người và hai vị thần bọn họ lập tức bị vây hãm trong cái biển máu này.
Lâm đại ca... bọn quái vật trước mặt kia… là bọn quái vật trong căn nhà nhỏ ở trong rừng đó à?
Lưu Úc thuận tay ném một tấm thẻ ra, lập tức một nhóm những kiếm sĩ tinh quái xuất hiện rồi nhanh chóng lao đến phanh thây lũ quái vật tám chân to lớn đang xông về phía bốn người bọn họ, nhưng sau khi làm như vậy, Lưu Úc lập tức cảm thấy hơi lo lắng nên đã quay sang hỏi Lâm Tuấn Thiên.
Trên mặt Lâm Tuấn Thiên cũng đang lo lắng, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng giấu giếm, lập tức nói để trấn an rằng:
Yên tâm đi, hiện tại đội trưởng đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều, huống chi, thân hình quái vật bay trước mặt không lớn, yếu ớt hơn nhiều so với lũ quái vật trong căn phòng nhỏ trong rừng, đoán chắc... đội trưởng sẽ thắng thôi.
Lưu Úc lập tức gật gật đầu liên tục, sau đó hắn liếc nhìn Zeus và Athena một cái rồi nói:
Nói đi... Sao các ngươi phải chạy qua đây vậy, chúng ta cũng không có chuyện nghĩa vụ phải giúp đỡ các ngươi, phải bảo vệ các ngươi.
Athena chỉ mỉm cười nhưng Zeus thì vẫn nhắm mắt không nói gì, hai vị thần cũng cần phải giữ thể diện. Tuy nói... lòng can đảm của bọn họ đã bị đánh vỡ, khiếp sợ muốn vỡ mật, thế nhưng tóm lại là bọn họ có thể giữ được bao nhiêu thể diện thì cố giữ bấy nhiêu thôi, hơn nữa thỉnh thoảng, bọn họ đã lén nhìn lên vết nứt trên bầu trời kia...
Là còn sống hay đã chết...
Toàn bộ các sinh linh của Minh Giới này đều chỉ chăm chú nhìn lên vết nứt trên bầu trời kia, đột nhiên, từ chỗ nứt ra đó có một bóng người hiện ra, mọi người hầu như đều hồi hộp nín thở, tập trung đôi mắt của mình cố gắng nhìn vào cái bóng người kia...
Vóc dáng không lớn, chỉ có một đầu, hai cánh tay, trên thân có hai cánh, từ vết nứt ra trên bầu trời kia đang bay xuống mặt đất, đó chính là...
Trịnh Xá đã quay về!
/722
|