“Ta đã tin.”
Trương Hằng bày ra bộ dáng lãnh khốc nói.
“Tôi cũng đã tin…”
Người thanh niên tóc vàng và hai thiếu nữ cùng đồng thanh.
Mấy phút đồng hồ trước, Sở Hạo dẫn theo mọi người tới bên chiếc xe hỏng mà Lionel để lại. Hắn thừa dịp Edward dẫn Ares và J lên xe, liền sử dụng ma pháp cấp 0 tu phục thuật để tiến hành sửa chữa.
Đám người Trương Hằng thấy rõ rành rành chiêu thức ấy cho nên cả bọn rốt cục chấp nhận thuyết pháp thế giới luân hồi, đồng thời bắt đầu suy nghĩ xem kế tiếp mình nên làm gì.
Thiếu nữ tóc dài Maria cẩn thận hỏi: “Vậy… người tên Edward kia thực sự là vampire hả?” Nói xong liền lộ vẻ nghĩ mà sợ.
“Đúng vậy” Gã thanh niên tóc vàng tỏ vẻ đương nhiên: “Nếu đây thực sự là Daybreakers thì Edward hẳn là nhân vật chính của bộ phim này. Trời ạ, vampire… không biết sau khi bị bọn họ cắn ta có trở thành vampire như thế hay không!”
Trương Hằng tỏ vẻ khinh thường: “Ngươi tựa hồ rất hưng phấn, chẳng lẽ ngươi muốn biến thành vampire à?”
Thanh niên tóc vàng cười hắc hắc: “Cũng đang có ý này, dù sao vampire chứ không phải zombie mà, vừa không mất đi ý thức tự chủ lại có thể bách bệnh bất xâm, trường sinh bất lão. Tuy lực lượng không tăng lên hay sở hữu những kỹ năng tuyệt diệu, song so với thế giới thực thì không phải rất tốt sao?”
Trương Hằngcười lạnh tỏ ý khinh thường, đương nhiên, vẻ mặt này kết hợp với đường nét ‘bé con’ của hắn tạo thành bộ dáng lãnh khốc… đến buồn cười.
“Vậy sao người không nhắc tới chuyện sợ ánh nắng mặt trời đi, cái nhược điểm to đùng ra đó lại không nói? Một khi không cẩn thận lại chả trực tiếp bị nướng đen, muốn cứu cũng không được. Nên nhớ đây là thế giới luân hồi, chuyện phải phơi mình dưới mặt trời là không thể tránh khỏi. Đến lúc ấy thì ngươi chết chắc rồi!”
Thanh niên tóc vàng khẽ sửng sốt, tiếp đến gật gật đầu khẽ lẩm bẩm: “Cái này là vấn đề lớn nha… Nhưng nếu chúng ta biến thành vampire thì sẽ gia tăng tỷ lệ sống sót lên mà? Thật sự là khó chọn… Đúng rồi người anh em, anh là ma pháp sư à, có thật là anh đổi lấy nó ở chủ thần không gian không?”
Sở Hạo thoáng mỉm cười: “Tên tôi là Sở Hạo. Cậu nói không sai, ma pháp của tôi đúng là lấy được ở chỗ chủ thần. Chỉ cần các vị có thể tiếp tục sống sót thì sẽ đổi được những năng lực cường đại.” Điều kiện tiên quyết là không được chết, Sở Hạo không nói ra câu cuối cùng.
Thanh niên tóc vàng liền nở nụ cười ngây ngốc, tựa hồ đang sa vào quá trình tự sướng. Đứng cạnh hắn, người thiếu nữ tóc ngắn bỗng lên tiếng: “Này, tên ‘ảo tưởng’, ngươi cứ sống sót qua bộ phim này đã rồi tính. Daybreaker có thể còn khó hơn nhiều so với tưởng tưởng của ngươi đấy.”
Thanh niên tóc vàng tỏ vẻ khinh thường: “Có gì khó khăn chứ, chúng ta đều biết rõ nội dung cốt truyện, hiểu được hướng đi của tương lai, nhờ đó sẽ tránh được các nguy hiểm. Vậy là được rồi chứ có gì đâu.”
Emily thở dài không nói nữa, nhưng Maria ngồi cạnh tỏ vẻ không đồng ý lên tiếng: “Ngươi là đồ ngốc sao? Chẳng nhẽ ngươi không nhìn nhiệm vụ ghi trên đồng hồ? Như ngươi nói thì với bất cứ bộ phim kinh dị nào chúng ta đều có thể chạy tới nơi an toàn trốn là được rồi, vậy mọi người tiến vào nơi này còn ý nghĩa gì nữa. Thế giới luân hồi sao có thể để chuyện như vậy xảy ra. Các loại nhiệm vụ nguy hiểm sẽ ùn ùn kéo tới, không làm là bị delete ngay, muốn trốn mà được à?!!”
Thanh niên tóc vàng có chút thẹn quá hóa giận, gào lên: “Chỉ là đi theo nhân vật chính mà thôi, sau đó gặp Lionel Cormac là xong, có gì khó khăn đâu! Ngươi sao lại xem thường ta?”
Emily khẽ thở dài, đang định nói gì đó thì Maria đã buông lời châm chọc: “Chỉ bằng cái đầu heo của ngươi thì làm sao hiểu rõ vấn đề cao thâm này chứ… Ta nói rồi, ngươi dùng thân phận gì để đi theo Edward vào thành phố của vampire đây? Dùng thân phận nhân loại ư? Vậy ngươi sẽ trực tiếp bị tống vào kho máu, ta không ngăn cản đâu.”
Thanh niên tóc vàng lập tức giận dữ trừng mắt nhìn Maria, mà nàng cũng không yếu thế đối mắt lại với hắn. Sở Hạo bấy giờ mới lên tiếng: “Được rồi, đều là thành viên trong đội, cãi nhau gì thì cũng nên dừng ở đây, kế tiếp chúng ta còn rất nhiều việc phải làm, đừng ồn ào nữa.”
Nghe Sở Hạo nói vậy, hai người hung hăng trừng mắt với nhau thêm lần nữa rồi mới thu hồi. Sở Hạo cảm thấy khá hiếu kỳ với hai cô gái này, tư duy nhanh nhạy như thế người bình thường không làm được, không ngờ chỉ cần nghe sơ qua nội dung cốt truyện rồi kết hợp với nhiệm vụ ghi trên dồng hồ liền phát hiện ra chỗ nguy hiểm ẩn chứa trong đó. Cả hai đều không đơn giản chút nào!
Vụ tranh chấp cứ thế mà chấm dứt. Sở Hạo một mực lái xe theo Edward đi thẳng về phía ngoại thành. Ước chừng hơn mười phút, bọn họ rốt cục tiến vào một khu biệt thự độc lập, sau đó chạy thêm một lát liền dừng lại ven đường.
Mọi người vừa bước xuống xe, Edward liền chỉ tòa biệt thự trước mặt nói: “Chủ nhân căn nhà này bị người thoái hóa xâm nhập giết chết, hiện tại đang để không, đồ đạc bên trong đều có thể dùng được. Nhưng các ngươi ngoài biện pháp phá cửa sổ ra thì không còn cách nào khác để vào. Song nếu làm thế thì những người thoái hóa khác cũng có thể thông qua nơi ấy tiến vào tập kích các ngươi, như vậy ngược lại còn nguy hiểm hơn.”
Gã thanh niên tóc vàng Tom vừa rồi bị Maria đánh văng mặt mũi, bây giờ lại gấp giọng: “Chúng ta có thể ở nhà của anh không, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”
“Ngu ngốc…”
Maria lập tức chọt vào, Emily bên cạnh vội kéo nàng lại, đồng thời giải thích: “Tom, anh ấy hẳn còn có người nhà nữa. Tuy anh ấy chịu giúp chúng ta nhưng chưa chắc người nhà anh ấy cũng vậy. Hơn nữa nếu chúng ta bị phát hiện sẽ làm liên lụy tới người ta. Đã như vậy chẳng thà mọi người cứ ở lại đây. Mà hình như anh ấy cũng sống cách nơi này không xa? Nếu có gì đều có thể tùy thời chiếu ứng lẫn nhau.”
Khi Edward nghe nhắc tới người nhà của mình, trên mặt liền lộ vẻ khó xử cùng thống khổ, một lát sau mới nói: “Nhà của tôi ở kia, cách các bạn ba căn. Nếu có cảnh sát kiểm tra hay gì đó thì tôi nhất định sẽ thông báo cho mọi người. Hay như nếu có gì cần cũng có thể tùy thời tới tìm tôi… Không, tốt nhất là để tôi tới gặp các bạn. Mỗi khi đi làm về, ước chừng chính là thời điểm này, tôi sẽ tới hỏi xem các bạn có cần gì không.”
Sở Hạo mỉm cười: “Tên anh là… Edward phải không? Vừa rồi tôi đã nhìn qua thẻ chứng nhận công việc của anh, thật sự rất cảm ơn. Nếu như không có anh giúp thì chúng tôi chỉ có thể ngủ ngoài trời, như vậy sẽ nguy hiểm hơn nhiều. Bất kể thế nào, chúng tôi đều đã nợ anh lần này, hết thảy xin cảm ơn.”
Edward khách khí nói thêm vài câu, nhưng lúc này sắc trời đã dần sáng, tựa nồ ánh nắng sắp chiếu xuống nên hắn không thể ở lại nữa, chỉ đành nhắc mọi người chú ý an toàn rồi cáo biệt rời đi. Đám người Sở Hạo đi vòng quanh căn biệt thự, họ tìm tới một ô cửa sổ nằm ở chỗ khuất sau vườn, tiếp đó đập vỡ cửa kính để tiến vào.
Đồ đạc bên trong được sắp xếp gọn gàng, ngoại trừ một lớp bụi mỏng thì không thấy chút rác bẩn nào. Hơn nữa, thiết bị lắp đặt bên trong khá tốt, phòng ngủ nhiều, hoàn toàn đủ cho bảy người ở lại.
Mọi người quan sát mọi thứ trong tòa biệt thự một lúc, bỗng Tom dường như nhớ tới gì đó, hắn vỗ đầu kêu lên: “Đúng rồi, nhiệm vụ của chúng ta là không được rời xa Edward 1000m… Thế nhưng vị trung niên kia… Chúng ta bỏ quên hắn lại con đường lúc nãy mất rồi.”
“Ngu ngốc…”
Maria cười lạnh, nhẹ giọng đâm chọt: “Tên kia… Chúng ta không có quên.”
Tom nhất thời còn chưa hiểu ra, tò mò hỏi: “Không quên? Nghĩa là sao? Chúng ta quả thực không kéo hắn lên xe mà.”
“Thật là ngu ngốc, chịu chẳng nổi ngươi nữa rồi…”
Maria không nhịn được vỗ trán, tỏ vẻ như mình đang giải thích cho một con heo nghe: “Ngươi cảm thấy loại người lúc nào cũng có thể quay về phía đám vampire rống to kêu gọi, rồi thì bán đứng chúng ta… như vậy còn có tư cách sống sót sao? Ngươi thật sự là một đứa nhóc cái gì cũng không hiểu.”
Tom sững sờ, sắc mặt lập tức trắng bệch, toàn thân run rẩy. Hắn đang nhớ lại chuyện Sở Hạo lúc nào cũng mỉm cười ôn hòa nhưng ngay từ đầu đã giết chết mấy tên cảnh sát vampire…
Mà lúc này Sở Hạo căn bản không có thì giờ để ý đến hắn, vừa tiến vào liền bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh. Sau đó hắn bước vào phòng bếp rút lấy một con dao đi ra: “J, Ares, chuẩn bị chiến đấu.”
“Chiến đấu? Dùng con dao này?”
J và Ares đều choáng váng nhìn Sở Hạo, bọn họ không hiểu ý hắn nói là sao.
Sở Hạo trực tiếp đặt tay lên lưỡi dao rồi kéo nhẹ một cái, máu tươi từ lòng bàn tay lập tức chảy ra. Mọi người chung quanh kinh ngạc nhìn cảnh ấy, chẳng ai biết hắn định làm gì.
Sở Hạo trông theo từng giọt máu rơi trên mặt đất, khẽ cười giải thích: “Là để hấp dẫn mục tiêu đến… Các ngươi quên rồi sao? Trong phim khi đến đoạn này, Edward vừa về đến nhà thì em trai hắn Frankie mang quà đến chúc mừng sinh nhật. Tiếp đó hai người cãi nhau về vấn đề nhân loại nên đã làm vỡ một chai máu tươi, bởi vậy mà đã hấp dẫn một kẻ thoái hóa đến công kích.”
“Đối tượng chúng ta phải chiến đấu còn có mấy kẻ thoái hóa này nữa mà, hơn nữa mọi người không phát hiện ra sao? Trương Hằng đã sớm chuẩn bị kỹ càng rồi.”
Mọi người vội nhìn sang liền thấy Trương Hằng không biết từ lúc nào đã lôi ra một đoạn dây thép nhỏ từ trong áo. Hắn đang kết hợp nó với mấy chi tiết kim loại để lắp ráp thành trường cung, khi nghe Sở Hạo nhắc tới mình mới ngẩng đầu lên cười khổ: “Không cần nhìn ta như vậy, ta chỉ là…Vừa rồi khi tới trước biệt thự, ta cảm thấy có thứ gì đó theo sau nên mới làm cái này để chuẩn bị, phòng ngừa vạn nhất…”
“Tình huống như thế này xảy ra!”
Theo tiếng nói dần hạ thấp, ánh mắt Trương Hằng hóa thành mờ mịt. Hắn bỗng kéo căng dây cung, một mũi tên kim loại nhỏ được đặt sẵn trên đó, tùy thời có thể phóng ra. Tiếng xé gió nhẹ vang lên, mũi tên phá không bắn trúng một bóng đen cực lớn đang từ chỗ cửa sổ vỡ nhảy vào…
Đến khi mọi người khôi phục tinh thần mới nhìn rõ, bóng đen kia là một quái vật nửa người nửa dơi, phần đầu vẫn còn những nét mơ hồ của nhân loại nhưng hai tay đã triệt để biến thành cặp cánh. Mà mũi tên vừa rồi chỉ xuyên qua cánh thịt chứ không gây ra tổn thương nghiêm trọng, song cũng chính vì thế mà chọc nó nổi điên. Trong tiếng gào thét phẫn nộ, con biên bức hình người mãnh liệt lao tới, tốc độ nhanh kinh người. Âm thanh xé gió mà nó tạo ra cũng đủ nói lên lực lượng ẩn chứa trong đó lớn thế nào.
Đây chính là người thoái hóa!
Trương Hằng bày ra bộ dáng lãnh khốc nói.
“Tôi cũng đã tin…”
Người thanh niên tóc vàng và hai thiếu nữ cùng đồng thanh.
Mấy phút đồng hồ trước, Sở Hạo dẫn theo mọi người tới bên chiếc xe hỏng mà Lionel để lại. Hắn thừa dịp Edward dẫn Ares và J lên xe, liền sử dụng ma pháp cấp 0 tu phục thuật để tiến hành sửa chữa.
Đám người Trương Hằng thấy rõ rành rành chiêu thức ấy cho nên cả bọn rốt cục chấp nhận thuyết pháp thế giới luân hồi, đồng thời bắt đầu suy nghĩ xem kế tiếp mình nên làm gì.
Thiếu nữ tóc dài Maria cẩn thận hỏi: “Vậy… người tên Edward kia thực sự là vampire hả?” Nói xong liền lộ vẻ nghĩ mà sợ.
“Đúng vậy” Gã thanh niên tóc vàng tỏ vẻ đương nhiên: “Nếu đây thực sự là Daybreakers thì Edward hẳn là nhân vật chính của bộ phim này. Trời ạ, vampire… không biết sau khi bị bọn họ cắn ta có trở thành vampire như thế hay không!”
Trương Hằng tỏ vẻ khinh thường: “Ngươi tựa hồ rất hưng phấn, chẳng lẽ ngươi muốn biến thành vampire à?”
Thanh niên tóc vàng cười hắc hắc: “Cũng đang có ý này, dù sao vampire chứ không phải zombie mà, vừa không mất đi ý thức tự chủ lại có thể bách bệnh bất xâm, trường sinh bất lão. Tuy lực lượng không tăng lên hay sở hữu những kỹ năng tuyệt diệu, song so với thế giới thực thì không phải rất tốt sao?”
Trương Hằngcười lạnh tỏ ý khinh thường, đương nhiên, vẻ mặt này kết hợp với đường nét ‘bé con’ của hắn tạo thành bộ dáng lãnh khốc… đến buồn cười.
“Vậy sao người không nhắc tới chuyện sợ ánh nắng mặt trời đi, cái nhược điểm to đùng ra đó lại không nói? Một khi không cẩn thận lại chả trực tiếp bị nướng đen, muốn cứu cũng không được. Nên nhớ đây là thế giới luân hồi, chuyện phải phơi mình dưới mặt trời là không thể tránh khỏi. Đến lúc ấy thì ngươi chết chắc rồi!”
Thanh niên tóc vàng khẽ sửng sốt, tiếp đến gật gật đầu khẽ lẩm bẩm: “Cái này là vấn đề lớn nha… Nhưng nếu chúng ta biến thành vampire thì sẽ gia tăng tỷ lệ sống sót lên mà? Thật sự là khó chọn… Đúng rồi người anh em, anh là ma pháp sư à, có thật là anh đổi lấy nó ở chủ thần không gian không?”
Sở Hạo thoáng mỉm cười: “Tên tôi là Sở Hạo. Cậu nói không sai, ma pháp của tôi đúng là lấy được ở chỗ chủ thần. Chỉ cần các vị có thể tiếp tục sống sót thì sẽ đổi được những năng lực cường đại.” Điều kiện tiên quyết là không được chết, Sở Hạo không nói ra câu cuối cùng.
Thanh niên tóc vàng liền nở nụ cười ngây ngốc, tựa hồ đang sa vào quá trình tự sướng. Đứng cạnh hắn, người thiếu nữ tóc ngắn bỗng lên tiếng: “Này, tên ‘ảo tưởng’, ngươi cứ sống sót qua bộ phim này đã rồi tính. Daybreaker có thể còn khó hơn nhiều so với tưởng tưởng của ngươi đấy.”
Thanh niên tóc vàng tỏ vẻ khinh thường: “Có gì khó khăn chứ, chúng ta đều biết rõ nội dung cốt truyện, hiểu được hướng đi của tương lai, nhờ đó sẽ tránh được các nguy hiểm. Vậy là được rồi chứ có gì đâu.”
Emily thở dài không nói nữa, nhưng Maria ngồi cạnh tỏ vẻ không đồng ý lên tiếng: “Ngươi là đồ ngốc sao? Chẳng nhẽ ngươi không nhìn nhiệm vụ ghi trên đồng hồ? Như ngươi nói thì với bất cứ bộ phim kinh dị nào chúng ta đều có thể chạy tới nơi an toàn trốn là được rồi, vậy mọi người tiến vào nơi này còn ý nghĩa gì nữa. Thế giới luân hồi sao có thể để chuyện như vậy xảy ra. Các loại nhiệm vụ nguy hiểm sẽ ùn ùn kéo tới, không làm là bị delete ngay, muốn trốn mà được à?!!”
Thanh niên tóc vàng có chút thẹn quá hóa giận, gào lên: “Chỉ là đi theo nhân vật chính mà thôi, sau đó gặp Lionel Cormac là xong, có gì khó khăn đâu! Ngươi sao lại xem thường ta?”
Emily khẽ thở dài, đang định nói gì đó thì Maria đã buông lời châm chọc: “Chỉ bằng cái đầu heo của ngươi thì làm sao hiểu rõ vấn đề cao thâm này chứ… Ta nói rồi, ngươi dùng thân phận gì để đi theo Edward vào thành phố của vampire đây? Dùng thân phận nhân loại ư? Vậy ngươi sẽ trực tiếp bị tống vào kho máu, ta không ngăn cản đâu.”
Thanh niên tóc vàng lập tức giận dữ trừng mắt nhìn Maria, mà nàng cũng không yếu thế đối mắt lại với hắn. Sở Hạo bấy giờ mới lên tiếng: “Được rồi, đều là thành viên trong đội, cãi nhau gì thì cũng nên dừng ở đây, kế tiếp chúng ta còn rất nhiều việc phải làm, đừng ồn ào nữa.”
Nghe Sở Hạo nói vậy, hai người hung hăng trừng mắt với nhau thêm lần nữa rồi mới thu hồi. Sở Hạo cảm thấy khá hiếu kỳ với hai cô gái này, tư duy nhanh nhạy như thế người bình thường không làm được, không ngờ chỉ cần nghe sơ qua nội dung cốt truyện rồi kết hợp với nhiệm vụ ghi trên dồng hồ liền phát hiện ra chỗ nguy hiểm ẩn chứa trong đó. Cả hai đều không đơn giản chút nào!
Vụ tranh chấp cứ thế mà chấm dứt. Sở Hạo một mực lái xe theo Edward đi thẳng về phía ngoại thành. Ước chừng hơn mười phút, bọn họ rốt cục tiến vào một khu biệt thự độc lập, sau đó chạy thêm một lát liền dừng lại ven đường.
Mọi người vừa bước xuống xe, Edward liền chỉ tòa biệt thự trước mặt nói: “Chủ nhân căn nhà này bị người thoái hóa xâm nhập giết chết, hiện tại đang để không, đồ đạc bên trong đều có thể dùng được. Nhưng các ngươi ngoài biện pháp phá cửa sổ ra thì không còn cách nào khác để vào. Song nếu làm thế thì những người thoái hóa khác cũng có thể thông qua nơi ấy tiến vào tập kích các ngươi, như vậy ngược lại còn nguy hiểm hơn.”
Gã thanh niên tóc vàng Tom vừa rồi bị Maria đánh văng mặt mũi, bây giờ lại gấp giọng: “Chúng ta có thể ở nhà của anh không, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”
“Ngu ngốc…”
Maria lập tức chọt vào, Emily bên cạnh vội kéo nàng lại, đồng thời giải thích: “Tom, anh ấy hẳn còn có người nhà nữa. Tuy anh ấy chịu giúp chúng ta nhưng chưa chắc người nhà anh ấy cũng vậy. Hơn nữa nếu chúng ta bị phát hiện sẽ làm liên lụy tới người ta. Đã như vậy chẳng thà mọi người cứ ở lại đây. Mà hình như anh ấy cũng sống cách nơi này không xa? Nếu có gì đều có thể tùy thời chiếu ứng lẫn nhau.”
Khi Edward nghe nhắc tới người nhà của mình, trên mặt liền lộ vẻ khó xử cùng thống khổ, một lát sau mới nói: “Nhà của tôi ở kia, cách các bạn ba căn. Nếu có cảnh sát kiểm tra hay gì đó thì tôi nhất định sẽ thông báo cho mọi người. Hay như nếu có gì cần cũng có thể tùy thời tới tìm tôi… Không, tốt nhất là để tôi tới gặp các bạn. Mỗi khi đi làm về, ước chừng chính là thời điểm này, tôi sẽ tới hỏi xem các bạn có cần gì không.”
Sở Hạo mỉm cười: “Tên anh là… Edward phải không? Vừa rồi tôi đã nhìn qua thẻ chứng nhận công việc của anh, thật sự rất cảm ơn. Nếu như không có anh giúp thì chúng tôi chỉ có thể ngủ ngoài trời, như vậy sẽ nguy hiểm hơn nhiều. Bất kể thế nào, chúng tôi đều đã nợ anh lần này, hết thảy xin cảm ơn.”
Edward khách khí nói thêm vài câu, nhưng lúc này sắc trời đã dần sáng, tựa nồ ánh nắng sắp chiếu xuống nên hắn không thể ở lại nữa, chỉ đành nhắc mọi người chú ý an toàn rồi cáo biệt rời đi. Đám người Sở Hạo đi vòng quanh căn biệt thự, họ tìm tới một ô cửa sổ nằm ở chỗ khuất sau vườn, tiếp đó đập vỡ cửa kính để tiến vào.
Đồ đạc bên trong được sắp xếp gọn gàng, ngoại trừ một lớp bụi mỏng thì không thấy chút rác bẩn nào. Hơn nữa, thiết bị lắp đặt bên trong khá tốt, phòng ngủ nhiều, hoàn toàn đủ cho bảy người ở lại.
Mọi người quan sát mọi thứ trong tòa biệt thự một lúc, bỗng Tom dường như nhớ tới gì đó, hắn vỗ đầu kêu lên: “Đúng rồi, nhiệm vụ của chúng ta là không được rời xa Edward 1000m… Thế nhưng vị trung niên kia… Chúng ta bỏ quên hắn lại con đường lúc nãy mất rồi.”
“Ngu ngốc…”
Maria cười lạnh, nhẹ giọng đâm chọt: “Tên kia… Chúng ta không có quên.”
Tom nhất thời còn chưa hiểu ra, tò mò hỏi: “Không quên? Nghĩa là sao? Chúng ta quả thực không kéo hắn lên xe mà.”
“Thật là ngu ngốc, chịu chẳng nổi ngươi nữa rồi…”
Maria không nhịn được vỗ trán, tỏ vẻ như mình đang giải thích cho một con heo nghe: “Ngươi cảm thấy loại người lúc nào cũng có thể quay về phía đám vampire rống to kêu gọi, rồi thì bán đứng chúng ta… như vậy còn có tư cách sống sót sao? Ngươi thật sự là một đứa nhóc cái gì cũng không hiểu.”
Tom sững sờ, sắc mặt lập tức trắng bệch, toàn thân run rẩy. Hắn đang nhớ lại chuyện Sở Hạo lúc nào cũng mỉm cười ôn hòa nhưng ngay từ đầu đã giết chết mấy tên cảnh sát vampire…
Mà lúc này Sở Hạo căn bản không có thì giờ để ý đến hắn, vừa tiến vào liền bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh. Sau đó hắn bước vào phòng bếp rút lấy một con dao đi ra: “J, Ares, chuẩn bị chiến đấu.”
“Chiến đấu? Dùng con dao này?”
J và Ares đều choáng váng nhìn Sở Hạo, bọn họ không hiểu ý hắn nói là sao.
Sở Hạo trực tiếp đặt tay lên lưỡi dao rồi kéo nhẹ một cái, máu tươi từ lòng bàn tay lập tức chảy ra. Mọi người chung quanh kinh ngạc nhìn cảnh ấy, chẳng ai biết hắn định làm gì.
Sở Hạo trông theo từng giọt máu rơi trên mặt đất, khẽ cười giải thích: “Là để hấp dẫn mục tiêu đến… Các ngươi quên rồi sao? Trong phim khi đến đoạn này, Edward vừa về đến nhà thì em trai hắn Frankie mang quà đến chúc mừng sinh nhật. Tiếp đó hai người cãi nhau về vấn đề nhân loại nên đã làm vỡ một chai máu tươi, bởi vậy mà đã hấp dẫn một kẻ thoái hóa đến công kích.”
“Đối tượng chúng ta phải chiến đấu còn có mấy kẻ thoái hóa này nữa mà, hơn nữa mọi người không phát hiện ra sao? Trương Hằng đã sớm chuẩn bị kỹ càng rồi.”
Mọi người vội nhìn sang liền thấy Trương Hằng không biết từ lúc nào đã lôi ra một đoạn dây thép nhỏ từ trong áo. Hắn đang kết hợp nó với mấy chi tiết kim loại để lắp ráp thành trường cung, khi nghe Sở Hạo nhắc tới mình mới ngẩng đầu lên cười khổ: “Không cần nhìn ta như vậy, ta chỉ là…Vừa rồi khi tới trước biệt thự, ta cảm thấy có thứ gì đó theo sau nên mới làm cái này để chuẩn bị, phòng ngừa vạn nhất…”
“Tình huống như thế này xảy ra!”
Theo tiếng nói dần hạ thấp, ánh mắt Trương Hằng hóa thành mờ mịt. Hắn bỗng kéo căng dây cung, một mũi tên kim loại nhỏ được đặt sẵn trên đó, tùy thời có thể phóng ra. Tiếng xé gió nhẹ vang lên, mũi tên phá không bắn trúng một bóng đen cực lớn đang từ chỗ cửa sổ vỡ nhảy vào…
Đến khi mọi người khôi phục tinh thần mới nhìn rõ, bóng đen kia là một quái vật nửa người nửa dơi, phần đầu vẫn còn những nét mơ hồ của nhân loại nhưng hai tay đã triệt để biến thành cặp cánh. Mà mũi tên vừa rồi chỉ xuyên qua cánh thịt chứ không gây ra tổn thương nghiêm trọng, song cũng chính vì thế mà chọc nó nổi điên. Trong tiếng gào thét phẫn nộ, con biên bức hình người mãnh liệt lao tới, tốc độ nhanh kinh người. Âm thanh xé gió mà nó tạo ra cũng đủ nói lên lực lượng ẩn chứa trong đó lớn thế nào.
Đây chính là người thoái hóa!
/722
|