Gần đến năm giờ ba mươi phút chiều, mọi người đều quay trở lại chỗ quảng trường, mang theo lượng lớn vải bạt, nhựa, gỗ, hợp kim nhôm và vài loại kim loại khác, tất cả xếp chồng chất lại một chỗ. Sở Hạo lựa chọn cẩn thận, lấy ra các loại vải vóc, vật liệu gỗ cũng hợp kim nhôm phù hợp rồi cất vào trong mảnh vỡ không gian của hắn.
Thời gian không sai biệt lắm, trước tiên chúng ta di chuyển ra ngoại thành để tìm một cây đại thụ ở lại qua đêm đã, hiện tại không đủ thời gian để chế tạo khinh khí cầu, ngày mai ta sẽ bắt đầu làm, ngày kia hoàn thành, sau đó chúng ta sẽ tới New York.
Theo quyết định của Sở Hạo, mọi người đi tìm mấy chiếc xe còn có thể chạy được, rồi bắt đầu di chuyển ra phía ngoại ô của thành phố.
Vị trí hiện tại của mọi người là một thành phố thuộc tiểu bang Tennessee, khoảng cách từ đây đến New York là rất xa, mà Chủ thần lại hạn chế thời gian chỉ có ba mươi ngày, thế nên mọi người cũng không thể trì hoãn được.
Sau khi lái xe được một lúc, mọi người đã ra đến ngoại thành, bắt đầu từ đây, phía bên ngoài là những cánh đồng trải dài ngút mắt cùng với cây cối, hoa cỏ xanh biếc, có thể nhìn thấy con đường cao tốc thấp thoáng ẩn hiện phía xa, cỏ dại hai bên đã mọc lên đến gần sát con đường khiến cảm giác hoang phế càng thêm mãnh liệt.
Hiện tại thời gian khoảng chừng sáu giờ tối, mặt trời sắp lặn, cả bầu trời là một mảng đỏ rực, không bao lâu nữa khi màn đêm buông xuống, nơi đây sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm. Mọi người không biết Sở Hạo đã hoán đổi thứ gì, trừ vài người ra, những người còn lại bắt đầu trở lên khẩn trương, rốt cuộc Auchi không nhịn được hỏi thẳng Sở Hạo: Đội trưởng, chúng ta sẽ di chuyển suốt đêm sao? Những con zombie, không, ta nghĩ nên gọi là người biến dị, ban đêm là thời điểm chúng ra ngoài đi săn, chúng ta đi trên đường cao tốc có khả năng sẽ đụng phải chúng đấy!
Đương nhiên chúng ta không thể đi suốt đêm được.
Sở Hạo mỉm cười, sau đó đi đến trước một cây đại thụ lớn nhất quanh đó, hắn yên lặng nhắm mắt lại, bày ra một loạt thủ thế rồi đọc lên chú ngữ, tiếp đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trên cây đại thụ đã hiện ra một cánh cửa gỗ.
Sau khi Sở Hạo mở cửa ra, mọi người càng ngạc nhiên hơn khi thấy đằng sau cánh cửa không phải là thân cây mà lại là một gian phòng làm bằng gỗ, hơn nữa sàn nhà, bàn ghế, giường chiếu... cũng từ gỗ tạo nên, thậm chí căn phòng còn có cả cửa sổ, nhìn qua thì chẳng khác gì một căn nhà nghỉ dưỡng ở nông thôn.
Sở Hạo là người đầu tiên đi vào bên trong gian nhà gỗ, những người còn lại chần chờ một lúc rồi cũng lục tục đi vào theo hắn, sau khi vào bên trong, mọi người phát hiện diện tích căn phòng cũng không nhỏ, chí ít là hơn 50 mét vuông, tuy chỉ có một phòng nhưng thừa đủ để chứa toàn bộ thành viên Bắc Băng Châu đội, trên thực tế, đường kính cây đại thụ này chưa đến mười mét, vậy mà gian phòng bên trong nó lại lớn hơn nhiều.
Sau khi đóng cửa lại, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy bản thân cây đại thụ mà thôi, hơn nữa cho dù có phá bỏ cây cũng không thể đi vào đến đây, nói một cách khác, gian phòng này tương đương một bán vị diện thu nhỏ, nếu không dùng đến các biện pháp đặc thù, hoặc phải dùng năng lượng thật lớn để phá bỏ hạn chế của ma pháp thì không cách nào tiến nhập vào bên trong này, đương nhiên, cửa sổ ở đây cũng không lộ ra bên ngoài, từ ngoài nhìn vào thì cây đại thụ vẫn là cây đại thụ thôi, cho nên chúng ta tuyệt đối an toàn khi ở đây, đáng tiếc là, thời gian duy trì của ma pháp chỉ được một ngày, sau thời gian đó cái cây này sẽ chết héo, hơn nữa diện tích căn phòng lớn hay nhỏ là do đường kính thân cây quyết định, nếu đường kính thân cây nhỏ hơn cánh cửa ta triệu hồi thì ma pháp này sẽ không có tác dụng.
Mặc dù nói như vậy nhưng Sở Hạo lại cảm thấy vô cùng hài lòng, có lẽ quy tắc sử dụng ma pháp này trong thế giới D&D có hạn chế rất lớn, ví dụ như đám Druid không cho phép sử dụng cũng như truyền bá ma pháp này trong phạm vi thế lực của chúng, nếu bị bắt gặp sẽ dùng vũ lực để cưỡng chế, hơn nữa còn là sự ngăn cản mang tính hệ thống của các Thần hệ Tự nhiên, vì sử dụng ma pháp này nhất định phải tiêu hao hết sinh mệnh của cây cối a.
Nhưng đối với thế giới thực tế thì ma pháp này lại cực kỳ hữu ích, là thứ vô cùng cần thiết, vì dù là tạo ra chỗ ở khi ra ngoài hay là kiếm nơi lẩn trốn sau khi giết người phóng hỏa, tất cả chỉ cần một cây đại thụ là có thể có một nơi gần như tuyệt đối an toàn, căn bản không phải lo lắng nguy hiểm ở bên ngoài, hơn nữa còn có thể che dấu hành tung, ma pháp như vậy có giá trị thực tế rất lớn, nếu sử dụng khoa học kỹ thuật hoặc vật phẩm hoán đổi, muốn có hiệu quả tương đương ít nhất phải cần đến 10.000 điểm thưởng mới được.
Đối với căn nhà gỗ này, chưa nhắc tới vấn đề an toàn, chỉ nguyên việc tránh được cảnh màn trời chiếu đất khi đi đường đã khiến các thành viên còn lại trong đội đều cảm thấy rất hưng phấn, đặc biệt là nữ tân nhân Beatrice phấn khích tới mức đi tới đi lui trong phòng.
Nói tới chuyện khác, nữ tân nhân này sau khi được trở về thế giới hiện thực một thời gian, tinh thần rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều, hiện tại nàng đã chịu cười cười nói nói, không giống như lúc trước một mực trầm lặng, lúc này nàng chính là người hiếu động và hoạt bát nhất trong căn nhà gỗ.
Đã có chỗ ở an toàn, cuối cùng mọi người cũng đã yên tâm, ngay lập tức bắt đầu chuẩn bị bữa tối, bởi vì Sở Hạo có mảnh vỡ không gian nên nguyên liệu để nấu ăn rất đầy đủ, tuy không còn gã đầu bếp Gang Loupe, nhưng trong đội ngũ cũng còn rất nhiều người có thể nấu nướng, dù không thể chế biến ra cao lương mỹ vị, nhưng tốt xấu gì mọi người cũng có thể ăn được. Hơn nữa là có thể ăn được rất nhiều...Ví dụ như Niệm Tịch Không...
Sau khi ăn xong, mọi người tụ tập lại nói chuyện phiếm, cũng không biết Trương Hằng lấy ở đâu ra một bộ bài rồi lôi kéo Tom và Auchi lại bắt đầu chơi, nhưng chưa chơi được mấy ván, bỗng nhiên Beatrice thét lên kinh hãi khiến mọi người đều tập trung nhìn về phía nàng, chỉ thấy Beatrice chỉ tay về một hướng nói: Ở kia, ở kia có ánh lửa!
Mọi người vội vàng chạy lại phía cửa sổ, tập trung nhìn về hướng đó, chỉ thấy chỗ xa xa nơi đường chân trời, mơ hồ hiện lên ánh lửa, nhưng do khoảng cách quá xa nên thật ra lại không rõ ràng, thứ mọi người nhìn thấy thật ra chỉ là một điểm nhỏ màu đỏ mà thôi, đây còn là trong hoàn cảnh không có ảnh hưởng của nguồn sáng khác, nếu như là ở hoàn cảnh bình thường thì cho dù có chạy ra ngoài cũng không thể nào nhìn thấy một điểm ánh sáng nhỏ như vậy.
Sau khi tất cả mọi người nhìn thấy ánh lửa kia đều đưa ánh mắt nhìn về phía Sở Hạo. Sở Hạo trầm mặc một chút, sau đó lắc đầu nói: Không được, một là khoảng cách quá xa, dù là Niệm Tịch Không bay đến nơi cũng phải mất một khoảng thời gian, mà có người bên đó hay không cũng không nói trước được, hơn nữa hiện tại là đêm tối, mở cửa ra thời điểm này rất nguy hiểm, có thể có rất nhiều người biến dị ở bên ngoài xông vào. Ta không thể đem tính mạng mọi người ra làm trò đùa, thế nên ta không cho phép các ngươi ra khỏi phòng lúc này, tốt nhất là ghi nhớ lấy phương hướng, ngày mai chúng ta đi dò xét một chút là được. Hơn nữa sau ngày tận thế, những người có thể tồn tại đến bây giờ chắc hẳn cũng có biện pháp đối phó với người biến dị, có lẽ ánh lửa cũng là một trong những biện pháp đó, hiện tại chúng ta đi sang không chừng lại hại bọn họ, cứ như vậy đi, chúng ta ở lại đây.
Một đêm bình yên vô sự trôi qua, sáng hôm sau, khi mặt trời vừa mọc, lúc mọi người ra khỏi căn nhà gỗ đều nhìn thấy dấu vết tìm kiếm và va chạm trên những chiếc xe dùng để di chuyển ngày hôm qua, hơn nữa còn nhiều dấu chân trên mặt đất, rõ ràng là có rất nhiều người biến dị đã đi qua đây. Beatrice và Tom lập tức thấy may mắn vì tối qua không đi ra ngoài, bằng không tuyệt đối là không thể tránh né được…
Sở Hạo đã có một vài suy đoán về người biến dị, thứ nhất, chúng có tốc độ trao đổi chất rất nhanh, điểm ấy khi xem phim đã có thể nhận thấy, điều này dẫn đến nhiệt độ cơ thể người biến dị cao hơn bình thường, đồng thời vô cùng nhạy cảm với cái lạnh. Thứ hai, do tốc độ trao đổi chất nhanh nên chúng có được lực lượng lớn, tốc độ cũng cực nhanh, rất có thể cũng kéo theo cường độ xương cốt và cơ bắp cũng gia tăng, tóm lại mỗi người biến dị đều mạnh gấp mười lần người bình thường.
Ngoài hai suy đoán dựa trên nội dung cốt truyện, Sở Hạo còn đoán rằng người biến dị có khứu giác vô cùng linh mẫn, nếu không nhân vật chính cũng không phun thuốc khử trùng, khử mùi mỗi lần quay về nơi trú ẩn, mà khi hắn quên không thực hiện điều đó, ngay lập tức, người biến dị đã tìm thấy nơi ở của hắn, chỉ có khứu giác linh mẫn như vậy, mới có thể giúp cho người biến dị săn mồi tốt hơn.
Đúng vậy, tốc độ trao đổi chất nhanh hơn khiến thể chất tăng lên nhưng đồng thời khiến cho người biến dị tiêu hao năng lượng cũng nhiều hơn, tuổi thọ cũng có thể sẽ giảm đi, mà chúng không thể trồng trọt thế nên chỉ có thể đi săn bắt các loại sinh vật khác, đương nhiên, chúng cũng có thể đào bới các loại củ quả làm thức ăn, dù sao chúng cũng là con người biến dị mà thành, có lẽ thuộc về loại ăn tạp. Xét cho cùng người biến dị thật sự không phải là Zombie, không phải là xác sống.
Suy nghĩ lại những điều này xong, khi tất cả mọi người đã ra khỏi căn phòng gỗ, Sở Hạo liền phân phó Niệm Tịch Không đi về nơi phát ra ánh lửa đêm qua. Niệm Tịch Không ngự kiếm phi hành, chỉ mất chừng mười phút đồng hồ đã quay trở lại, tin tức nàng nói khiến Sở Hạo phải suy nghĩ, bởi vì tại đó nàng phát hiện năm chiếc xe tải lớn bị lật, trên xe có số lượng lớn đồ ăn và các loại đồ dùng cần thiết của con người như giấy, quần áo, kem đánh răng... Hiện tại năm chiếc xe đã phát nổ, mọi thứ đều đã nát bét, hiện trường tại đó cũng phát hiện vết máu nhưng không thấy một thi thể nào cả. Mặt khác, theo như Niệm Tịch Không nói, tại đó còn có nhiều vết xe chạy, nếu như có thể lưu lại dấu vết, tức là trên xe phải có người điều khiển.
Nói một cách khác, khu vực cao nguyên hoặc núi cao quanh đây, có thể có căn cứ còn lại của nhân loại?
Nghe thấy Sở Hạo lẩm bẩm một mình, bên cạnh hắn, Trương Hằng lập tức lên tiếng hỏi: Trông ngươi có vẻ rất hứng thú nhỉ? Chẳng lẽ ngươi định đi tìm căn cứ đó sao?
Sở Hạo mỉm cười nói: Đúng vậy, nếu tiện đường có thể tìm được căn cứ còn lại của nhân loại, tại sao lại không đi tìm? Đúng không, trung tá Trương Hằng, chúng ta là những người cuối cùng còn sống sót đi ra từ phòng thí nghiệm bí mật của chính phủ Mỹ trong khu vực 51 a, không đi tìm những căn cứ còn lại của nhân loại, như vậy sao được chứ?
Chúng ta là... những người cứu rỗi thế giới này.
* Thông báo: tuyển dịch giả + người chưa có kinh nghiệm dịch (muốn học dịch series Vô Hạn), ai quan tâm mời trả lời vào topic thảo luận của VHTQ để biết thêm chi tiết.
Thời gian không sai biệt lắm, trước tiên chúng ta di chuyển ra ngoại thành để tìm một cây đại thụ ở lại qua đêm đã, hiện tại không đủ thời gian để chế tạo khinh khí cầu, ngày mai ta sẽ bắt đầu làm, ngày kia hoàn thành, sau đó chúng ta sẽ tới New York.
Theo quyết định của Sở Hạo, mọi người đi tìm mấy chiếc xe còn có thể chạy được, rồi bắt đầu di chuyển ra phía ngoại ô của thành phố.
Vị trí hiện tại của mọi người là một thành phố thuộc tiểu bang Tennessee, khoảng cách từ đây đến New York là rất xa, mà Chủ thần lại hạn chế thời gian chỉ có ba mươi ngày, thế nên mọi người cũng không thể trì hoãn được.
Sau khi lái xe được một lúc, mọi người đã ra đến ngoại thành, bắt đầu từ đây, phía bên ngoài là những cánh đồng trải dài ngút mắt cùng với cây cối, hoa cỏ xanh biếc, có thể nhìn thấy con đường cao tốc thấp thoáng ẩn hiện phía xa, cỏ dại hai bên đã mọc lên đến gần sát con đường khiến cảm giác hoang phế càng thêm mãnh liệt.
Hiện tại thời gian khoảng chừng sáu giờ tối, mặt trời sắp lặn, cả bầu trời là một mảng đỏ rực, không bao lâu nữa khi màn đêm buông xuống, nơi đây sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm. Mọi người không biết Sở Hạo đã hoán đổi thứ gì, trừ vài người ra, những người còn lại bắt đầu trở lên khẩn trương, rốt cuộc Auchi không nhịn được hỏi thẳng Sở Hạo: Đội trưởng, chúng ta sẽ di chuyển suốt đêm sao? Những con zombie, không, ta nghĩ nên gọi là người biến dị, ban đêm là thời điểm chúng ra ngoài đi săn, chúng ta đi trên đường cao tốc có khả năng sẽ đụng phải chúng đấy!
Đương nhiên chúng ta không thể đi suốt đêm được.
Sở Hạo mỉm cười, sau đó đi đến trước một cây đại thụ lớn nhất quanh đó, hắn yên lặng nhắm mắt lại, bày ra một loạt thủ thế rồi đọc lên chú ngữ, tiếp đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trên cây đại thụ đã hiện ra một cánh cửa gỗ.
Sau khi Sở Hạo mở cửa ra, mọi người càng ngạc nhiên hơn khi thấy đằng sau cánh cửa không phải là thân cây mà lại là một gian phòng làm bằng gỗ, hơn nữa sàn nhà, bàn ghế, giường chiếu... cũng từ gỗ tạo nên, thậm chí căn phòng còn có cả cửa sổ, nhìn qua thì chẳng khác gì một căn nhà nghỉ dưỡng ở nông thôn.
Sở Hạo là người đầu tiên đi vào bên trong gian nhà gỗ, những người còn lại chần chờ một lúc rồi cũng lục tục đi vào theo hắn, sau khi vào bên trong, mọi người phát hiện diện tích căn phòng cũng không nhỏ, chí ít là hơn 50 mét vuông, tuy chỉ có một phòng nhưng thừa đủ để chứa toàn bộ thành viên Bắc Băng Châu đội, trên thực tế, đường kính cây đại thụ này chưa đến mười mét, vậy mà gian phòng bên trong nó lại lớn hơn nhiều.
Sau khi đóng cửa lại, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy bản thân cây đại thụ mà thôi, hơn nữa cho dù có phá bỏ cây cũng không thể đi vào đến đây, nói một cách khác, gian phòng này tương đương một bán vị diện thu nhỏ, nếu không dùng đến các biện pháp đặc thù, hoặc phải dùng năng lượng thật lớn để phá bỏ hạn chế của ma pháp thì không cách nào tiến nhập vào bên trong này, đương nhiên, cửa sổ ở đây cũng không lộ ra bên ngoài, từ ngoài nhìn vào thì cây đại thụ vẫn là cây đại thụ thôi, cho nên chúng ta tuyệt đối an toàn khi ở đây, đáng tiếc là, thời gian duy trì của ma pháp chỉ được một ngày, sau thời gian đó cái cây này sẽ chết héo, hơn nữa diện tích căn phòng lớn hay nhỏ là do đường kính thân cây quyết định, nếu đường kính thân cây nhỏ hơn cánh cửa ta triệu hồi thì ma pháp này sẽ không có tác dụng.
Mặc dù nói như vậy nhưng Sở Hạo lại cảm thấy vô cùng hài lòng, có lẽ quy tắc sử dụng ma pháp này trong thế giới D&D có hạn chế rất lớn, ví dụ như đám Druid không cho phép sử dụng cũng như truyền bá ma pháp này trong phạm vi thế lực của chúng, nếu bị bắt gặp sẽ dùng vũ lực để cưỡng chế, hơn nữa còn là sự ngăn cản mang tính hệ thống của các Thần hệ Tự nhiên, vì sử dụng ma pháp này nhất định phải tiêu hao hết sinh mệnh của cây cối a.
Nhưng đối với thế giới thực tế thì ma pháp này lại cực kỳ hữu ích, là thứ vô cùng cần thiết, vì dù là tạo ra chỗ ở khi ra ngoài hay là kiếm nơi lẩn trốn sau khi giết người phóng hỏa, tất cả chỉ cần một cây đại thụ là có thể có một nơi gần như tuyệt đối an toàn, căn bản không phải lo lắng nguy hiểm ở bên ngoài, hơn nữa còn có thể che dấu hành tung, ma pháp như vậy có giá trị thực tế rất lớn, nếu sử dụng khoa học kỹ thuật hoặc vật phẩm hoán đổi, muốn có hiệu quả tương đương ít nhất phải cần đến 10.000 điểm thưởng mới được.
Đối với căn nhà gỗ này, chưa nhắc tới vấn đề an toàn, chỉ nguyên việc tránh được cảnh màn trời chiếu đất khi đi đường đã khiến các thành viên còn lại trong đội đều cảm thấy rất hưng phấn, đặc biệt là nữ tân nhân Beatrice phấn khích tới mức đi tới đi lui trong phòng.
Nói tới chuyện khác, nữ tân nhân này sau khi được trở về thế giới hiện thực một thời gian, tinh thần rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều, hiện tại nàng đã chịu cười cười nói nói, không giống như lúc trước một mực trầm lặng, lúc này nàng chính là người hiếu động và hoạt bát nhất trong căn nhà gỗ.
Đã có chỗ ở an toàn, cuối cùng mọi người cũng đã yên tâm, ngay lập tức bắt đầu chuẩn bị bữa tối, bởi vì Sở Hạo có mảnh vỡ không gian nên nguyên liệu để nấu ăn rất đầy đủ, tuy không còn gã đầu bếp Gang Loupe, nhưng trong đội ngũ cũng còn rất nhiều người có thể nấu nướng, dù không thể chế biến ra cao lương mỹ vị, nhưng tốt xấu gì mọi người cũng có thể ăn được. Hơn nữa là có thể ăn được rất nhiều...Ví dụ như Niệm Tịch Không...
Sau khi ăn xong, mọi người tụ tập lại nói chuyện phiếm, cũng không biết Trương Hằng lấy ở đâu ra một bộ bài rồi lôi kéo Tom và Auchi lại bắt đầu chơi, nhưng chưa chơi được mấy ván, bỗng nhiên Beatrice thét lên kinh hãi khiến mọi người đều tập trung nhìn về phía nàng, chỉ thấy Beatrice chỉ tay về một hướng nói: Ở kia, ở kia có ánh lửa!
Mọi người vội vàng chạy lại phía cửa sổ, tập trung nhìn về hướng đó, chỉ thấy chỗ xa xa nơi đường chân trời, mơ hồ hiện lên ánh lửa, nhưng do khoảng cách quá xa nên thật ra lại không rõ ràng, thứ mọi người nhìn thấy thật ra chỉ là một điểm nhỏ màu đỏ mà thôi, đây còn là trong hoàn cảnh không có ảnh hưởng của nguồn sáng khác, nếu như là ở hoàn cảnh bình thường thì cho dù có chạy ra ngoài cũng không thể nào nhìn thấy một điểm ánh sáng nhỏ như vậy.
Sau khi tất cả mọi người nhìn thấy ánh lửa kia đều đưa ánh mắt nhìn về phía Sở Hạo. Sở Hạo trầm mặc một chút, sau đó lắc đầu nói: Không được, một là khoảng cách quá xa, dù là Niệm Tịch Không bay đến nơi cũng phải mất một khoảng thời gian, mà có người bên đó hay không cũng không nói trước được, hơn nữa hiện tại là đêm tối, mở cửa ra thời điểm này rất nguy hiểm, có thể có rất nhiều người biến dị ở bên ngoài xông vào. Ta không thể đem tính mạng mọi người ra làm trò đùa, thế nên ta không cho phép các ngươi ra khỏi phòng lúc này, tốt nhất là ghi nhớ lấy phương hướng, ngày mai chúng ta đi dò xét một chút là được. Hơn nữa sau ngày tận thế, những người có thể tồn tại đến bây giờ chắc hẳn cũng có biện pháp đối phó với người biến dị, có lẽ ánh lửa cũng là một trong những biện pháp đó, hiện tại chúng ta đi sang không chừng lại hại bọn họ, cứ như vậy đi, chúng ta ở lại đây.
Một đêm bình yên vô sự trôi qua, sáng hôm sau, khi mặt trời vừa mọc, lúc mọi người ra khỏi căn nhà gỗ đều nhìn thấy dấu vết tìm kiếm và va chạm trên những chiếc xe dùng để di chuyển ngày hôm qua, hơn nữa còn nhiều dấu chân trên mặt đất, rõ ràng là có rất nhiều người biến dị đã đi qua đây. Beatrice và Tom lập tức thấy may mắn vì tối qua không đi ra ngoài, bằng không tuyệt đối là không thể tránh né được…
Sở Hạo đã có một vài suy đoán về người biến dị, thứ nhất, chúng có tốc độ trao đổi chất rất nhanh, điểm ấy khi xem phim đã có thể nhận thấy, điều này dẫn đến nhiệt độ cơ thể người biến dị cao hơn bình thường, đồng thời vô cùng nhạy cảm với cái lạnh. Thứ hai, do tốc độ trao đổi chất nhanh nên chúng có được lực lượng lớn, tốc độ cũng cực nhanh, rất có thể cũng kéo theo cường độ xương cốt và cơ bắp cũng gia tăng, tóm lại mỗi người biến dị đều mạnh gấp mười lần người bình thường.
Ngoài hai suy đoán dựa trên nội dung cốt truyện, Sở Hạo còn đoán rằng người biến dị có khứu giác vô cùng linh mẫn, nếu không nhân vật chính cũng không phun thuốc khử trùng, khử mùi mỗi lần quay về nơi trú ẩn, mà khi hắn quên không thực hiện điều đó, ngay lập tức, người biến dị đã tìm thấy nơi ở của hắn, chỉ có khứu giác linh mẫn như vậy, mới có thể giúp cho người biến dị săn mồi tốt hơn.
Đúng vậy, tốc độ trao đổi chất nhanh hơn khiến thể chất tăng lên nhưng đồng thời khiến cho người biến dị tiêu hao năng lượng cũng nhiều hơn, tuổi thọ cũng có thể sẽ giảm đi, mà chúng không thể trồng trọt thế nên chỉ có thể đi săn bắt các loại sinh vật khác, đương nhiên, chúng cũng có thể đào bới các loại củ quả làm thức ăn, dù sao chúng cũng là con người biến dị mà thành, có lẽ thuộc về loại ăn tạp. Xét cho cùng người biến dị thật sự không phải là Zombie, không phải là xác sống.
Suy nghĩ lại những điều này xong, khi tất cả mọi người đã ra khỏi căn phòng gỗ, Sở Hạo liền phân phó Niệm Tịch Không đi về nơi phát ra ánh lửa đêm qua. Niệm Tịch Không ngự kiếm phi hành, chỉ mất chừng mười phút đồng hồ đã quay trở lại, tin tức nàng nói khiến Sở Hạo phải suy nghĩ, bởi vì tại đó nàng phát hiện năm chiếc xe tải lớn bị lật, trên xe có số lượng lớn đồ ăn và các loại đồ dùng cần thiết của con người như giấy, quần áo, kem đánh răng... Hiện tại năm chiếc xe đã phát nổ, mọi thứ đều đã nát bét, hiện trường tại đó cũng phát hiện vết máu nhưng không thấy một thi thể nào cả. Mặt khác, theo như Niệm Tịch Không nói, tại đó còn có nhiều vết xe chạy, nếu như có thể lưu lại dấu vết, tức là trên xe phải có người điều khiển.
Nói một cách khác, khu vực cao nguyên hoặc núi cao quanh đây, có thể có căn cứ còn lại của nhân loại?
Nghe thấy Sở Hạo lẩm bẩm một mình, bên cạnh hắn, Trương Hằng lập tức lên tiếng hỏi: Trông ngươi có vẻ rất hứng thú nhỉ? Chẳng lẽ ngươi định đi tìm căn cứ đó sao?
Sở Hạo mỉm cười nói: Đúng vậy, nếu tiện đường có thể tìm được căn cứ còn lại của nhân loại, tại sao lại không đi tìm? Đúng không, trung tá Trương Hằng, chúng ta là những người cuối cùng còn sống sót đi ra từ phòng thí nghiệm bí mật của chính phủ Mỹ trong khu vực 51 a, không đi tìm những căn cứ còn lại của nhân loại, như vậy sao được chứ?
Chúng ta là... những người cứu rỗi thế giới này.
* Thông báo: tuyển dịch giả + người chưa có kinh nghiệm dịch (muốn học dịch series Vô Hạn), ai quan tâm mời trả lời vào topic thảo luận của VHTQ để biết thêm chi tiết.
/722
|