Vẫn căn phòng đó, vẫn khách sạn đó, Sở Hạo phân công mọi người chia làm hai nhóm, một mặt theo sát đội ngũ tân nhân, mặt khác phải tìm tất cả thông tin liên qua đến bộ phim Coming Soon.
Trong khoảng thời gian này, lệ quỷ liên tục xuất hiện bên phía Sở Hạo và nhóm người mới. Các cuộc tấn công ấy đều có một điểm chung là diễn ra ở nơi có địa hình nhỏ hẹp như phòng tắm, chạn bát… kết hợp với không gian tối tăm đại loại kiểu đường tối vắng bóng người, lão thái bà gầy quắt queo với cái dây thòng lọng trên cổ kia sẽ xồ ra tập kích bất cứ ai ‘lạc đàn’. Người nào bị nhắm tới mà không có biện pháp ngăn cản hoặc chạy trốn thì sẽ ‘bốc hơi’ vô tung vô ảnh.
Nghe thì có vẻ rất khủng bố nhưng thực ra phương thức tấn công như vậy không hề đáng sợ. Ít nhất thì đối với một tiểu đội Luân Hồi được trang bị đạn linh loại thì chẳng nhằm nhò gì. Cứ thế về sau, Bắc Băng châu đội thậm chí thu lại toàn bộ đạo cụ phòng hộ, rồi mọi người chỉ thuần túy sử dụng thứ đạn đặc biệt kia cũng ngăn được bước tiến của lệ quỷ, đồng thời hạn chế tiêu hao những vật phẩm đắt đỏ khác.
Trong khi đó, cuộc sống của bảy tên tân nhân chẳng khá khẩm gì. Hai ngày này, bọn họ một mực trụ lại ở quảng trường công viên, đến khi tối trời thì chỉ dám quanh quẩn bên cột đèn đường chứ không dám đi đâu một mình. Cứ lo lắng bất an cả đêm như thế, đến ban ngày mới nghỉ ngơi được một lát, song vẫn không quên cắt cử người canh gác. Từng bước cẩn thận, lại thêm tấm Phật ấn Tom để lại lúc trước, bọn họ rốt cuộc chỉ thiệt hại hai người vì hành động đơn lẻ.
Kết quả như thế thật khiến Sở Hạo giật mình. Bình thường thì khi một người nào đó bị ném vào thế giới Luân Hồi đều sẽ biểu hiện thái độ không tin, vì không tin mà hành động càng thêm tùy ý. Đây là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến những cái chết của người mới. Song lần này thì sao, đám tân nhân kia đều hết sức bình tĩnh, phương án ứng phó lão luyện thành thục, ngay cả khi bị quỷ quái dồn đến chân tường cũng không hề hoảng loạn mà bộc phát dục vọng tìm kiếm đường sống trong chỗ chết mãnh liệt khiến người ta trầm trồ tán thưởng. Biểu hiện như vậy đặt trên người một đám tân nhân thì quả thật vô lý, bọn họ chẳng khác nào những lão binh từng trải trong thế giới Luân Hồi, chỉ thiếu mỗi khoản cường hóa các kỹ năng đặc biệt nữa mà thôi.
Thật khó tin rằng đây chỉ là những người mới!
Hai ngày quan sát kết thúc, tình hình bên phía Sở Hạo là thế, còn bên nhóm Niệm Tịch Không đi thu thập tin tức về bộ phim cũng đã có kết quả. Tất cả diễn viên, đạo diễn, biên kịch… chẳng một ai chết cả, đều còn sống nhăn, hơn nữa nhìn từ bên ngoài thì bọn họ dường như sống rất thoải mái. Về chuyện chạm trán quỷ quái, hay như sự cố trong quá trình quay chụp thì tất cả người được hỏi đều lắc đầu nguầy nguậy khẳng định không hề có. So sánh với nội dung phim nguyên gốc, chi tiết này rõ ràng không ăn khớp, đương nhiên không loại trừ khả năng tiểu đội bọn họ xuất hiện tại thời điểm trước khi Coming Soon diễn ra, hoặc là tổ làm phim cố tình che giấu dẫn đến oán khí của người chết đọng lại không tan, cuối cùng đưa đến Lệ Quỷ khủng bố…
Bất kể thế nào, 24 giờ cuối cùng cũng tới. Trời vừa sáng, Sở Hạo đã dẫn theo mọi người đi tới rạp chiếu phim. Phía bên kia, thanh niên đeo kính cùng mấy người mới cũng hành động tương tự. Hai phe gặp nhau trước cửa rạp, từ xa đã trông thấy đối phương nhưng lại tỏ vẻ dửng dưng không quen biết, chỉ có thanh niên đeo kính là hướng về phía Tom hơi gật đầu.
“…Thấy sao? Bọn họ …”
Ngồi trên ghế giữa đại sảnh, Trương Hằng vỗ vai Sở Hạo, đồng thời đánh mắt về phía mấy gã tân nhân: “Cảm giác như là, bọn họ không giống với người mới.”
Sở Hạo gật đầu nhưng không lên tiếng. Quả thực đám người mới lần này rất lạ. Rõ ràng có kinh nghiệm thuộc về thế giới Luân Hồi nhưng lúc vừa gặp lại thấy bọn họ cái gì cũng không hiểu, hơn nữa nhiệm vụ giảng giải thông tin cho người mới cũng đã nhận được điểm thưởng đấy thôi. Chẳng người nào trong bọn họ có kỹ năng đặc biệt nên hai ngày vừa qua phải nói là tràn ngập nguy cơ. Bọn họ không thể làm gì được Lệ Quỷ nhưng thủ đoạn xuất ra lại hết lần này đến lần khác giúp các thành viên đào thoát thành công.
Song quan trọng nhất…
“Các ngươi không cảm thấy là độ khó hơi thấp à?”
Sở Hạo khẽ nói với đám Trương Hằng. Thực ra từ khi bước vào rạp chiếu phim, hắn vẫn một mực theo dõi những clip do Tier quay được trong mấy ngày nay. Chẳng sợ người khác làm phiền, hắn cứ một lần lại một lần quan sát từng cảnh mà nữ quỷ kia xuất hiện, cách tấn công, cách rút lui, thậm chí đoạn hai gã tân nhân đột nhiên biến mất cũng không bị bỏ qua. Bất tri bất giác, thời điểm trở về càng lúc càng gần, Sở Hạo đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn các thành viên còn lại.
Sắc mặt cả đám hiện giờ đều giống nhau, bởi từ khi bước chân vào rạp chiếu phim tuy nữ quỷ xuất hiện nhiều lần song chẳng gây ra được chút sóng gió nào, đạn linh loại vừa quét qua là nó tan biến ngay vào hư không. Dễ dàng như thế thì sao xứng với độ khó mười ba người đây?
Tom lập tức đưa ra ý kiến: “Theo kinh nghiệm trước đây thì Boss thường xuất hiện vào những khoảnh khắc cuối? Có lẽ vài phút trước khi chúng ta trở về sẽ là lúc Lệ Quỷ tấn công mãnh liệt nhất?”
Sở Hạo không lên tiếng, nhưng Trương Hằng ngồi cạnh thì gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ngay cả Niệm Tịch Không dường như cũng cho là như vậy. Chẳng qua Sở Hạo vẫn cảm thấy không ổn, nhưng hắn nghĩ mãi nghĩ mãi vẫn chẳng nắm được manh mối nào, rốt cuộc là bản thân đã quên mất điều gì?
Khoan đã, quên ư?
Sở Hạo bỗng nhiên bật dậy đi về hướng năm gã tân nhân. Hành động của hắn khiến đám người kia lộ vẻ đề phòng. Song hành động đó đặt trong mắt Sở Hạo lại càng khiến hắn nghi hoặc nhiều hơn. Đáng nhẽ mấy người kia phải thể hiện sự chán ghét hoặc cừu hận chứ nhỉ? Sao bọn họ lại đề phòng?
“Nếu như thấy được thì tôi đề nghị trao đổi một lần.” Sở Hạo bước tới trước mặt gã thanh niên đeo kính.
Thanh niên đeo kính còn chưa nói gì, gã trung niên đứng sau hắn đã cười lạnh: “Trao đổi? Giữa chúng ta có gì để trao đổi nữa sao? Với tư cách là lão binh, là đội trưởng của tiểu đội Luân Hồi, ngay từ đầu cậu đã vứt bỏ đám người mới chúng tôi, để mặc chúng tôi tự lo lấy thân. Nếu không phải chàng trai kia có lòng thì không chừng năm người chúng tôi đều chết hết rồi. Tôi thật không biết cậu và chúng tôi còn gì để nói nữa đây.”
Sở Hạo không trả lời. Gã thanh niên đeo kính giơ một tay lên ra hiệu im lặng: “Như bác John Loupe nói, tôi cũng không biết giữa chúng ta còn đề tài gì chung mà có thể trao đổi nữa đây. Thực ra chúng tôi không hề oán hận anh. Ai ai cũng phải đấu tranh để sinh tồn, tôi hiểu! Trừ phi bị đối phương hại, bằng không thì sống hay chết đều phải tự dựa vào bản lĩnh mỗi người. Nhưng mà tư vị bị vứt bỏ quả thật không thể khiến chúng tôi vui vẻ được, chúng tôi có quyền tỏ ra bất mãn đúng không nào. Nhưng nếu vì vậy mà khiến anh tức giận, vậy tôi thay mặt bọn họ xin lỗi anh. Có điều, tôi vẫn không biết chúng ta có gì cần bàn bạc? Đã sắp trở về Chủ Thần không gian rồi, sau này họa phúc thế nào chúng tôi sẽ tự mình gánh chịu.”
Sở Hạo nghe vậy, cảm giác không đúng càng mãnh liệt: “Tôi chỉ muốn hỏi một chuyện… Các anh vì sao cứ dừng mãi ở quảng trường, công viên và những nơi phố xá đông đúc, sao không tìm lấy một khách sạn hay phòng trọ nào đó mà nghỉ tạm? Chẳng nhẽ trên người không có tiền hoặc là xung quanh đây không có chỗ nào cho phép đổi Euro sang tiền Thái?”
Gã thanh niên đeo kính thoáng sửng sốt. Hắn quay người lại trao đổi với mấy người đi cùng một lát rồi mới trả lời Sở Hạo: “Trên người chúng tôi tất nhiên còn một ít Euro, mà chuyện đổi tiền cũng không thành vấn đề. Ăn uống mấy hôm nay đều dựa vào nó. Còn về việc tại sao chúng tôi không tới khách sạn hay nhà trọ… Đó là vì không gian của những nơi ấy nhỏ hẹp nhiều chỗ tối, rất dễ bị Lệ Quỷ tấn công. Khu vực vắng vẻ cũng vậy…!
(Chính là đây… Đây chính là điểm không đúng)
Sở Hạo lập tức hỏi tiếp: “Các anh sao lại biết nơi nhỏ hẹp, tối tắm, khu vực không người sẽ thu hút Lệ Quỷ tấn công? Là ai nói cho các anh biết? Hay là khi còn ở thế giới thực, các anh đã từng tưởng tượng mình sẽ tiến vào thế giới phim kinh dị, rồi thì lập sẵn các phương án sinh tồn…?”
Gã thanh niên đeo kính nghe xong mà trợn mắt kinh ngạc. Cô gái trẻ tuổi cùng nhóm với hắn lập tức lên tiếng: “Cần gì ai nói cho? Bất kỳ người nào sau khi xem phim kinh dị xong đều sẽ có phán đoán như vậy cả? Đây chính là kinh nghiệm.”
Những người còn lại nghe xong đều gật gù, chỉ có gã thanh niên đeo kính là khẽ nhíu mày, trầm ngâm đợi cách suy nghĩ của Sở Hạo. Xem ra chính bản thân hắn cũng cảm thấy nghi hoặc.
“Kinh nghiệm à?”
Sở Hạo gật gật đầu rồi quay về chỗ ngồi của mình. Hắn thoáng nhìn đồng hồ trên tay thì thấy thời gian trở về Chủ Thần không gian chỉ còn hơn mười giây, ấy vậy mà con Boss cuối vẫn không ló đầu ra như trong tưởng tượng, hết thảy đều hết sức bình tĩnh, , không có quỷ quái, không có nghịch chuyển thời gian, không có…
Khoan đã…! Nghịch chuyển thời gian! Là nghịch chuyển thời gian!
Sở Hạo quay ngoắt đầu về phía Tier: “Tier! Mau ghi lại, một khi ta lệnh cho ngươi quay hết những gì diễn ra xung quanh thì ngươi phải lập tức hỏi ta có muốn xem lại những băng hình lúc trước không… Không, cứ trực tiếp nói cho ta biết về…”
Còn chưa dứt lời, cỗ cảm giác nửa tỉnh nửa mê quen thuộc đột nhiên kéo tới, Sở Hạo dần dần mất đi tri giác…
Trong khoảng thời gian này, lệ quỷ liên tục xuất hiện bên phía Sở Hạo và nhóm người mới. Các cuộc tấn công ấy đều có một điểm chung là diễn ra ở nơi có địa hình nhỏ hẹp như phòng tắm, chạn bát… kết hợp với không gian tối tăm đại loại kiểu đường tối vắng bóng người, lão thái bà gầy quắt queo với cái dây thòng lọng trên cổ kia sẽ xồ ra tập kích bất cứ ai ‘lạc đàn’. Người nào bị nhắm tới mà không có biện pháp ngăn cản hoặc chạy trốn thì sẽ ‘bốc hơi’ vô tung vô ảnh.
Nghe thì có vẻ rất khủng bố nhưng thực ra phương thức tấn công như vậy không hề đáng sợ. Ít nhất thì đối với một tiểu đội Luân Hồi được trang bị đạn linh loại thì chẳng nhằm nhò gì. Cứ thế về sau, Bắc Băng châu đội thậm chí thu lại toàn bộ đạo cụ phòng hộ, rồi mọi người chỉ thuần túy sử dụng thứ đạn đặc biệt kia cũng ngăn được bước tiến của lệ quỷ, đồng thời hạn chế tiêu hao những vật phẩm đắt đỏ khác.
Trong khi đó, cuộc sống của bảy tên tân nhân chẳng khá khẩm gì. Hai ngày này, bọn họ một mực trụ lại ở quảng trường công viên, đến khi tối trời thì chỉ dám quanh quẩn bên cột đèn đường chứ không dám đi đâu một mình. Cứ lo lắng bất an cả đêm như thế, đến ban ngày mới nghỉ ngơi được một lát, song vẫn không quên cắt cử người canh gác. Từng bước cẩn thận, lại thêm tấm Phật ấn Tom để lại lúc trước, bọn họ rốt cuộc chỉ thiệt hại hai người vì hành động đơn lẻ.
Kết quả như thế thật khiến Sở Hạo giật mình. Bình thường thì khi một người nào đó bị ném vào thế giới Luân Hồi đều sẽ biểu hiện thái độ không tin, vì không tin mà hành động càng thêm tùy ý. Đây là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến những cái chết của người mới. Song lần này thì sao, đám tân nhân kia đều hết sức bình tĩnh, phương án ứng phó lão luyện thành thục, ngay cả khi bị quỷ quái dồn đến chân tường cũng không hề hoảng loạn mà bộc phát dục vọng tìm kiếm đường sống trong chỗ chết mãnh liệt khiến người ta trầm trồ tán thưởng. Biểu hiện như vậy đặt trên người một đám tân nhân thì quả thật vô lý, bọn họ chẳng khác nào những lão binh từng trải trong thế giới Luân Hồi, chỉ thiếu mỗi khoản cường hóa các kỹ năng đặc biệt nữa mà thôi.
Thật khó tin rằng đây chỉ là những người mới!
Hai ngày quan sát kết thúc, tình hình bên phía Sở Hạo là thế, còn bên nhóm Niệm Tịch Không đi thu thập tin tức về bộ phim cũng đã có kết quả. Tất cả diễn viên, đạo diễn, biên kịch… chẳng một ai chết cả, đều còn sống nhăn, hơn nữa nhìn từ bên ngoài thì bọn họ dường như sống rất thoải mái. Về chuyện chạm trán quỷ quái, hay như sự cố trong quá trình quay chụp thì tất cả người được hỏi đều lắc đầu nguầy nguậy khẳng định không hề có. So sánh với nội dung phim nguyên gốc, chi tiết này rõ ràng không ăn khớp, đương nhiên không loại trừ khả năng tiểu đội bọn họ xuất hiện tại thời điểm trước khi Coming Soon diễn ra, hoặc là tổ làm phim cố tình che giấu dẫn đến oán khí của người chết đọng lại không tan, cuối cùng đưa đến Lệ Quỷ khủng bố…
Bất kể thế nào, 24 giờ cuối cùng cũng tới. Trời vừa sáng, Sở Hạo đã dẫn theo mọi người đi tới rạp chiếu phim. Phía bên kia, thanh niên đeo kính cùng mấy người mới cũng hành động tương tự. Hai phe gặp nhau trước cửa rạp, từ xa đã trông thấy đối phương nhưng lại tỏ vẻ dửng dưng không quen biết, chỉ có thanh niên đeo kính là hướng về phía Tom hơi gật đầu.
“…Thấy sao? Bọn họ …”
Ngồi trên ghế giữa đại sảnh, Trương Hằng vỗ vai Sở Hạo, đồng thời đánh mắt về phía mấy gã tân nhân: “Cảm giác như là, bọn họ không giống với người mới.”
Sở Hạo gật đầu nhưng không lên tiếng. Quả thực đám người mới lần này rất lạ. Rõ ràng có kinh nghiệm thuộc về thế giới Luân Hồi nhưng lúc vừa gặp lại thấy bọn họ cái gì cũng không hiểu, hơn nữa nhiệm vụ giảng giải thông tin cho người mới cũng đã nhận được điểm thưởng đấy thôi. Chẳng người nào trong bọn họ có kỹ năng đặc biệt nên hai ngày vừa qua phải nói là tràn ngập nguy cơ. Bọn họ không thể làm gì được Lệ Quỷ nhưng thủ đoạn xuất ra lại hết lần này đến lần khác giúp các thành viên đào thoát thành công.
Song quan trọng nhất…
“Các ngươi không cảm thấy là độ khó hơi thấp à?”
Sở Hạo khẽ nói với đám Trương Hằng. Thực ra từ khi bước vào rạp chiếu phim, hắn vẫn một mực theo dõi những clip do Tier quay được trong mấy ngày nay. Chẳng sợ người khác làm phiền, hắn cứ một lần lại một lần quan sát từng cảnh mà nữ quỷ kia xuất hiện, cách tấn công, cách rút lui, thậm chí đoạn hai gã tân nhân đột nhiên biến mất cũng không bị bỏ qua. Bất tri bất giác, thời điểm trở về càng lúc càng gần, Sở Hạo đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn các thành viên còn lại.
Sắc mặt cả đám hiện giờ đều giống nhau, bởi từ khi bước chân vào rạp chiếu phim tuy nữ quỷ xuất hiện nhiều lần song chẳng gây ra được chút sóng gió nào, đạn linh loại vừa quét qua là nó tan biến ngay vào hư không. Dễ dàng như thế thì sao xứng với độ khó mười ba người đây?
Tom lập tức đưa ra ý kiến: “Theo kinh nghiệm trước đây thì Boss thường xuất hiện vào những khoảnh khắc cuối? Có lẽ vài phút trước khi chúng ta trở về sẽ là lúc Lệ Quỷ tấn công mãnh liệt nhất?”
Sở Hạo không lên tiếng, nhưng Trương Hằng ngồi cạnh thì gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ngay cả Niệm Tịch Không dường như cũng cho là như vậy. Chẳng qua Sở Hạo vẫn cảm thấy không ổn, nhưng hắn nghĩ mãi nghĩ mãi vẫn chẳng nắm được manh mối nào, rốt cuộc là bản thân đã quên mất điều gì?
Khoan đã, quên ư?
Sở Hạo bỗng nhiên bật dậy đi về hướng năm gã tân nhân. Hành động của hắn khiến đám người kia lộ vẻ đề phòng. Song hành động đó đặt trong mắt Sở Hạo lại càng khiến hắn nghi hoặc nhiều hơn. Đáng nhẽ mấy người kia phải thể hiện sự chán ghét hoặc cừu hận chứ nhỉ? Sao bọn họ lại đề phòng?
“Nếu như thấy được thì tôi đề nghị trao đổi một lần.” Sở Hạo bước tới trước mặt gã thanh niên đeo kính.
Thanh niên đeo kính còn chưa nói gì, gã trung niên đứng sau hắn đã cười lạnh: “Trao đổi? Giữa chúng ta có gì để trao đổi nữa sao? Với tư cách là lão binh, là đội trưởng của tiểu đội Luân Hồi, ngay từ đầu cậu đã vứt bỏ đám người mới chúng tôi, để mặc chúng tôi tự lo lấy thân. Nếu không phải chàng trai kia có lòng thì không chừng năm người chúng tôi đều chết hết rồi. Tôi thật không biết cậu và chúng tôi còn gì để nói nữa đây.”
Sở Hạo không trả lời. Gã thanh niên đeo kính giơ một tay lên ra hiệu im lặng: “Như bác John Loupe nói, tôi cũng không biết giữa chúng ta còn đề tài gì chung mà có thể trao đổi nữa đây. Thực ra chúng tôi không hề oán hận anh. Ai ai cũng phải đấu tranh để sinh tồn, tôi hiểu! Trừ phi bị đối phương hại, bằng không thì sống hay chết đều phải tự dựa vào bản lĩnh mỗi người. Nhưng mà tư vị bị vứt bỏ quả thật không thể khiến chúng tôi vui vẻ được, chúng tôi có quyền tỏ ra bất mãn đúng không nào. Nhưng nếu vì vậy mà khiến anh tức giận, vậy tôi thay mặt bọn họ xin lỗi anh. Có điều, tôi vẫn không biết chúng ta có gì cần bàn bạc? Đã sắp trở về Chủ Thần không gian rồi, sau này họa phúc thế nào chúng tôi sẽ tự mình gánh chịu.”
Sở Hạo nghe vậy, cảm giác không đúng càng mãnh liệt: “Tôi chỉ muốn hỏi một chuyện… Các anh vì sao cứ dừng mãi ở quảng trường, công viên và những nơi phố xá đông đúc, sao không tìm lấy một khách sạn hay phòng trọ nào đó mà nghỉ tạm? Chẳng nhẽ trên người không có tiền hoặc là xung quanh đây không có chỗ nào cho phép đổi Euro sang tiền Thái?”
Gã thanh niên đeo kính thoáng sửng sốt. Hắn quay người lại trao đổi với mấy người đi cùng một lát rồi mới trả lời Sở Hạo: “Trên người chúng tôi tất nhiên còn một ít Euro, mà chuyện đổi tiền cũng không thành vấn đề. Ăn uống mấy hôm nay đều dựa vào nó. Còn về việc tại sao chúng tôi không tới khách sạn hay nhà trọ… Đó là vì không gian của những nơi ấy nhỏ hẹp nhiều chỗ tối, rất dễ bị Lệ Quỷ tấn công. Khu vực vắng vẻ cũng vậy…!
(Chính là đây… Đây chính là điểm không đúng)
Sở Hạo lập tức hỏi tiếp: “Các anh sao lại biết nơi nhỏ hẹp, tối tắm, khu vực không người sẽ thu hút Lệ Quỷ tấn công? Là ai nói cho các anh biết? Hay là khi còn ở thế giới thực, các anh đã từng tưởng tượng mình sẽ tiến vào thế giới phim kinh dị, rồi thì lập sẵn các phương án sinh tồn…?”
Gã thanh niên đeo kính nghe xong mà trợn mắt kinh ngạc. Cô gái trẻ tuổi cùng nhóm với hắn lập tức lên tiếng: “Cần gì ai nói cho? Bất kỳ người nào sau khi xem phim kinh dị xong đều sẽ có phán đoán như vậy cả? Đây chính là kinh nghiệm.”
Những người còn lại nghe xong đều gật gù, chỉ có gã thanh niên đeo kính là khẽ nhíu mày, trầm ngâm đợi cách suy nghĩ của Sở Hạo. Xem ra chính bản thân hắn cũng cảm thấy nghi hoặc.
“Kinh nghiệm à?”
Sở Hạo gật gật đầu rồi quay về chỗ ngồi của mình. Hắn thoáng nhìn đồng hồ trên tay thì thấy thời gian trở về Chủ Thần không gian chỉ còn hơn mười giây, ấy vậy mà con Boss cuối vẫn không ló đầu ra như trong tưởng tượng, hết thảy đều hết sức bình tĩnh, , không có quỷ quái, không có nghịch chuyển thời gian, không có…
Khoan đã…! Nghịch chuyển thời gian! Là nghịch chuyển thời gian!
Sở Hạo quay ngoắt đầu về phía Tier: “Tier! Mau ghi lại, một khi ta lệnh cho ngươi quay hết những gì diễn ra xung quanh thì ngươi phải lập tức hỏi ta có muốn xem lại những băng hình lúc trước không… Không, cứ trực tiếp nói cho ta biết về…”
Còn chưa dứt lời, cỗ cảm giác nửa tỉnh nửa mê quen thuộc đột nhiên kéo tới, Sở Hạo dần dần mất đi tri giác…
/722
|