Đồ ăn với mấy thứ linh tinh kia hiển nhiên chỉ là cái cớ để thoái thác. Trịnh Xá hiểu, hai người Lâm Tuấn Thiên cũng hiểu. Bọn họ là chiến đội mạnh nhất thế giới Luân Hồi, mà gã đội trưởng kia càng là kẻ đứng trên đỉnh cao của chiếc kim tự tháp mang tên cường giả, chắc chắn không thể vì mấy món ăn ngon mà thút thít nỉ non chứ đừng nói gì đến điểm thưởng với chi tiết phụ tuyến. Những thứ đó đối với Trung châu đội hiện giờ có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Bởi chỉ cần Trịnh Xá muốn, hắn có thể kiếm về cả rổ. Còn như vì sao phải đợi hắn ‘muốn’, tất nhiên là phải xem gã ngốc ấy có ngoan ngoãn nghe lời Chủ Thần mà thành thật thực hiện nhiệm vụ hay không rồi...
Trịnh Xá khóc thương tâm như vậy, tất cả chỉ vì một câu nói... “Phân tích một chút đi.” Chỉ đơn giản vậy thôi.
Mà hiện tại, Sở Hạo quả nhiên cũng đang tiến hành phân tích, nhưng mục tiêu của hắn lại khắc hẳn với những gì Trịnh Xá đang hy vọng. Hắn muốn làm rõ sự tình trước mắt, về Trung châu đội và về chính hắn.
Đầu tiên, ba người trước mắt tự tuyên bố mình là thành viên Trung châu đội, tuy hắn chưa từng gặp gã đội trưởng trong truyền thuyết kia, nhưng hai kẻ đi cùng lại khác hắn với người hắn gặp ở Skylinge. Nếu nói Trung châu đội chỉ vẻn vẹn có ba người và không xuất hiện bất kỳ thành viên mới nào, vậy xem ra giữa Trung châu đội ở Skyline và Trung châu đội đang đứng trước mặt hắn, có một là giả...
Hoàn cảnh xung quanh thì sao? Nơi này là phế tích của một mảnh chiến trường. Trong thế giới Terminator 4 thì cảnh này không thiếu, cơ hồ khắp thế giới đâu đâu cũng có, nhưng so với những nơi đó thì chỗ này khác hẳn. Chẳng hạn như khói thuốc súng vẫn còn nghi ngút, mà khắp nơi thì đầy nhân loại... Rất hiển nhiên, bãi chiến trường này chỉ vừa mới xuất hiện mà thôi. Chẳng lẽ đây là New York?.
Đúng lúc này, phương xa đột nhiên truyền tới tiếng rối loạn. Đám dân chúng nơi đó đang lật tìm từng mảng phế tích để tìm chút nhu yếu phẩm có ích thì từ dưới đất bỗng trồi lên một con robot cao chừng 10m, trên vai còn vác một khẩu pháo cối to đùng. Ngay khi nòng pháo sáng lên, sắp sửa nã xuống những người bên dưới thì Sở Hạo chợt cảm thấy một luồng gió táp đột nhiên cuốn qua. Nháy mắt sau đó, con robot đang diễu võ dương oai kia, phần hông đột nhiên gãy lìa, hai nửa thân thể tách rời mà vết cắt thì cực kỳ gọn gàng trơn nhẵn. Ngoảnh đầu lại, Trịnh Xá đang thu tay về, vẻ mặt lạnh nhạt như thể vừa vung tay đập một con ruồi. Hai gã thành viên còn lại của Trung châu đội cũng coi đó như chuyện đương nhiên. Nhìn đến đây, trong lòng Sở Hạo rốt cuộc có được một vài suy đoán.
“Các ngươi là Trung châu đội.” Sở Hạo mở miệng chậm rãi nói.
Trịnh Xá nhướng mày, cảm thấy hơi kỳ quái đáp: “Nói nhảm, chúng ta không phải Trung châu đội thì là gì? Lúc trước đã nói chúng ta là Trung châu đội rồi mà?”
“Không, không phải ý đấy.” Sở Hạo lắc đầu, song cũng không nói rõ nguyên nhân mà chỉ quay sang Trịnh Xá hỏi: “Nơi này là tổng bộ Skynet à? Là các ngươi làm sao? Tại sao lại biến thành như vậy?”
Trịnh Xá gã gãi đầu, cười hặc hặc: “Không có gì, chỉ là vì phòng ngừa vạn nhất, à không, vì ngăn cản Skynet tà ác nên ta vận động một chút, giải quyết toàn bộ số người máy cùng với các công trình phòng thủ ở đây. Kỳ thật cũng nhẹ nhàng thôi... Hử, mà chẳng lẽ ta lỡ tay phá mất kế hoạch gì đó của ngươi? Ngươi tính dùng nó để bố cục gì sao?”
Ánh mắt Sở Hạo khẽ dừng lại: “Ý ta không phải vậy, ta hỏi là chuyện gì xảy ra với những dân chúng này? Ngươi...”
Trịnh Xá thu hồi bộ dáng bông đùa, hắn nhìn tình cảnh già trẻ lớn bé áo quần lam lũ đang qua lại giữa các khu phế tích để tìm chút đồ ăn hay thứ gì đó có ích cho cuộc sống. Trên mặt bọn họ ánh lên thần sắc hi vọng cùng với chờ mong. Nhưng dù bận rộn như thế, mỗi lần đi ngang qua đây bọn họ đều khom người cúi chào. Thấy vậy, khóe môi Trịnh Xá khẽ nở nụ cười: “Như vậy không phải rất tốt sao? Có lẽ trong mắt ngươi, bọn họ chỉ là những con số, những công cụ để tiến hành tính toán bố cục hay là đánh bạc... Ngươi luôn muốn lợi dụng bọn họ để đạt được nhiều mục đích nhất, dù phải hi sinh một ít cũng sẽ nhận lại lợi ích cực đại. Nhưng đối với bọn họ mà nói, như thế là cực kỳ bất công. Không ai nguyện ý làm vật hi sinh đâu, cho dù có là vì lý tưởng cực kỳ vĩ đại đi chăng nữa, bất công là bất công. Trừ phi chính bọn họ tự có giác ngộ. Sở Hiên à, trước kia chúng ta quá yếu nên luôn bị ép phải hi sinh người khác, hai bàn tay lẫn tâm linh đều vấy bẩn. Nhưng hiện giờ khác rồi, chẳng quản nó có phải nhiệm vụ của Chủ Thần hay không, có bị trừ điểm tước bỏ chi tiết phụ tuyến hay không, thậm chí là sa vào hiểm địa đi chăng nữa, tất cả đều không còn quan trọng. Bởi vì!”
Nói đến đây, vẻ mặt ôn hòa cùng nụ cười mỉm xen lẫn chút ngốc nghếch khôi hài của Trịnh Xá đột nhiên biến hóa khiến Sở Hạo thiếu chút nữa hít thở không thông. Một cỗ khí thế thâm trầm như biển, to lớn tựa núi cao đột nhiên ập tới. Nói đây là khí thế cũng không đúng, tinh thần của một người không ngờ lại ảnh hưởng tới vật chất xung quanh. Sở Hạo dường như thấy được một cự nhân đỉnh thiên lập địa đang đứng ngay trước mặt hắn, cự nhân ấy chính là Trịnh Xá.
“... Bởi vì, chúng ta là Trung châu đội, chúng ta làm việc không cần cố kỵ. Trong cả thế giới luân hồi này, chúng ta là người mạnh nhất, tiểu đội vô địch....”
“Muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc, gặp kẻ thiện ta giúp tận tâm, gặp người ác vậy cứ thẳng tay chém tận giết tuyệt. Sở Hiên à, chúng ta không còn phải vì sống sót mà buộc phải lựa chọn nữa rồi. Còn nhớ những gì ngươi nói với ta trong Transformers không, ta hiện giờ đã có thể trả lời ngươi... Không cần, không cần phải vấy bẩn tâm linh của mình chỉ vì sống sót, không phải đưa ra những lựa chọn thống khổ đó nữa!” {*}
Trong tích tắc ấy, cái gã nam nhân lúc trước còn cẩn thận khôi hài, còn lệ rơi đầy mặt, thậm chí Sở Hạo còn đang hoài nghi liệu hắn có phải thực sự là đội trưởng Trung châu đội hay không, thì bây giờ hắn đã lộ ra sự sắc bén của mình. Khí thế hào tình vạn trượng, khai thiên tích địa, là một hào kiệt chẳng quản sinh tử, thật sắc bén! Quả nhiên, đây mới thật sự là đội trưởng của Trung châu đội, người mang danh hiệu kẻ mạnh nhất thế giới Luân Hồi...
Sở Hạo yên lặng gỡ kính xuống. Không biết vì sao, đứng trước mặt Trịnh Xá, hắn không thể sử dụng trạng thái Thượng Đế được. Vừa rồi chỉ mơ mơ hồ hồ một chút đã bị thứ gì đó quấy nhiễu. Đặc biệt là lúc gã đội trưởng Trung chậu đội lộ ra một mặt khác đầy sắc bén, khí thế đâm thẳng trời cao, mà hắn thì bị đẩy ra khỏi trạng thái Trượng Đế. Dường như chung quanh gã nam nhân kia, không cho phép một ‘thượng đế’ khác cùng tồn tại.
Hơn nữa... hắn nói không cần phải đưa ra những lựa chọn đau đớn? Có thể tùy tâm sở dục vậy ư? Đây không phải là mộng tưởng mà Sở Hạo vẫn luôn theo đuổi hay sao?
“Sở Hiên là ai?” Sở Hạo đột nhiên hỏi.
Trịnh Xá lúc này cũng đã thu hồi khí thế như biển rộng của mình. Mà quả thật vừa rồi, khi khí thế bùng phát thực sự đã chọc thủng tầng mây trên trời, ánh sáng ấm áp trải dài trên vùng đất kim loại đổ nát. Quanh minh khiến dân chúng vui sướng hoan hô không ngừng, động tác tìm kiếm càng thêm chăm chú...
“Ngươi không phải Sở Hiên, cũng không phải clone của hắn... Ngươi có cảm xúc riêng. Hơn nữa thần thái và bản chất cũng không giống. Ngươi quả nhiên không phải Sở Hiên.” Trịnh Xá ngồi xuống, giọng nói của hắn mang theo chút đắng chát.
Sở Hạo vẫn hết sức thản nhiên: “Ngay từ đầu ta đã nói rồi, ta là đội trưởng Bắc Băng châu đội, Sở Hạo. Từ trước tới nay, ta chưa từng nghe thấy cái tên Sở Hiên, nhưng hẳn người đó có quan hệ với ta, thậm chí hai bên dây dưa cực sâu. Nếu có thể, hi vọng ngươi kể cho ta nghe chuyện về Sở Hiên.”
Trịnh Xá gãi gãi đầu, hắn liếc nhìn hai người Lâm Tuấn Thiên một lát rồi mới nói: “Được thôi, ta hiện tại cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi, mà... Bắc Băng châu đội sao? Ta còn thiếu nợ đội các ngươi một phần. Tiếc là lúc ấy không cứu kịp, thôi thì đã nợ vậy trả cho các ngươi chút lợi tức vậy...”
“Đi thôi, chỗ này phóng xạ quá nặng, những người thường kia cứ ở đây mãi thì không tốt. Ta nếu như đã đáp ứng cứu bọn họ vậy tiễn phật tiễn tới tận Tây thiên. Trước tiên rời khỏi đây đã, sau đó ta sẽ phế tất cả mạng lưới Skynet ở châu Mỹ. Hẳn như vậy cũng coi là cứu trợ bọn họ nhỉ.”
Dứt lời, Trịnh Xá đứng lên đi về phía người dân bên ngoài. Sở Hạo bỗng nhiên mở miệng: “Khoan đã, làm thế tuy cứu được bọn họ nhưng lại không thể giải quyết triệt để vấn đề của thế giới này. Ngươi... Trung châu đội các ngươi cũng muốn cứu thế sao? Nếu vậy...”
“Ta sẽ giúp các ngươi tiêu diệt Skynet triệt để!”
{*}: “Vì sống sót... Có thể làm dơ bẩn hai tay không?”
“Vậy thì, vì sống sót... Có thể làm dơ bẩn trái tim không?”
Trịnh Xá khóc thương tâm như vậy, tất cả chỉ vì một câu nói... “Phân tích một chút đi.” Chỉ đơn giản vậy thôi.
Mà hiện tại, Sở Hạo quả nhiên cũng đang tiến hành phân tích, nhưng mục tiêu của hắn lại khắc hẳn với những gì Trịnh Xá đang hy vọng. Hắn muốn làm rõ sự tình trước mắt, về Trung châu đội và về chính hắn.
Đầu tiên, ba người trước mắt tự tuyên bố mình là thành viên Trung châu đội, tuy hắn chưa từng gặp gã đội trưởng trong truyền thuyết kia, nhưng hai kẻ đi cùng lại khác hắn với người hắn gặp ở Skylinge. Nếu nói Trung châu đội chỉ vẻn vẹn có ba người và không xuất hiện bất kỳ thành viên mới nào, vậy xem ra giữa Trung châu đội ở Skyline và Trung châu đội đang đứng trước mặt hắn, có một là giả...
Hoàn cảnh xung quanh thì sao? Nơi này là phế tích của một mảnh chiến trường. Trong thế giới Terminator 4 thì cảnh này không thiếu, cơ hồ khắp thế giới đâu đâu cũng có, nhưng so với những nơi đó thì chỗ này khác hẳn. Chẳng hạn như khói thuốc súng vẫn còn nghi ngút, mà khắp nơi thì đầy nhân loại... Rất hiển nhiên, bãi chiến trường này chỉ vừa mới xuất hiện mà thôi. Chẳng lẽ đây là New York?.
Đúng lúc này, phương xa đột nhiên truyền tới tiếng rối loạn. Đám dân chúng nơi đó đang lật tìm từng mảng phế tích để tìm chút nhu yếu phẩm có ích thì từ dưới đất bỗng trồi lên một con robot cao chừng 10m, trên vai còn vác một khẩu pháo cối to đùng. Ngay khi nòng pháo sáng lên, sắp sửa nã xuống những người bên dưới thì Sở Hạo chợt cảm thấy một luồng gió táp đột nhiên cuốn qua. Nháy mắt sau đó, con robot đang diễu võ dương oai kia, phần hông đột nhiên gãy lìa, hai nửa thân thể tách rời mà vết cắt thì cực kỳ gọn gàng trơn nhẵn. Ngoảnh đầu lại, Trịnh Xá đang thu tay về, vẻ mặt lạnh nhạt như thể vừa vung tay đập một con ruồi. Hai gã thành viên còn lại của Trung châu đội cũng coi đó như chuyện đương nhiên. Nhìn đến đây, trong lòng Sở Hạo rốt cuộc có được một vài suy đoán.
“Các ngươi là Trung châu đội.” Sở Hạo mở miệng chậm rãi nói.
Trịnh Xá nhướng mày, cảm thấy hơi kỳ quái đáp: “Nói nhảm, chúng ta không phải Trung châu đội thì là gì? Lúc trước đã nói chúng ta là Trung châu đội rồi mà?”
“Không, không phải ý đấy.” Sở Hạo lắc đầu, song cũng không nói rõ nguyên nhân mà chỉ quay sang Trịnh Xá hỏi: “Nơi này là tổng bộ Skynet à? Là các ngươi làm sao? Tại sao lại biến thành như vậy?”
Trịnh Xá gã gãi đầu, cười hặc hặc: “Không có gì, chỉ là vì phòng ngừa vạn nhất, à không, vì ngăn cản Skynet tà ác nên ta vận động một chút, giải quyết toàn bộ số người máy cùng với các công trình phòng thủ ở đây. Kỳ thật cũng nhẹ nhàng thôi... Hử, mà chẳng lẽ ta lỡ tay phá mất kế hoạch gì đó của ngươi? Ngươi tính dùng nó để bố cục gì sao?”
Ánh mắt Sở Hạo khẽ dừng lại: “Ý ta không phải vậy, ta hỏi là chuyện gì xảy ra với những dân chúng này? Ngươi...”
Trịnh Xá thu hồi bộ dáng bông đùa, hắn nhìn tình cảnh già trẻ lớn bé áo quần lam lũ đang qua lại giữa các khu phế tích để tìm chút đồ ăn hay thứ gì đó có ích cho cuộc sống. Trên mặt bọn họ ánh lên thần sắc hi vọng cùng với chờ mong. Nhưng dù bận rộn như thế, mỗi lần đi ngang qua đây bọn họ đều khom người cúi chào. Thấy vậy, khóe môi Trịnh Xá khẽ nở nụ cười: “Như vậy không phải rất tốt sao? Có lẽ trong mắt ngươi, bọn họ chỉ là những con số, những công cụ để tiến hành tính toán bố cục hay là đánh bạc... Ngươi luôn muốn lợi dụng bọn họ để đạt được nhiều mục đích nhất, dù phải hi sinh một ít cũng sẽ nhận lại lợi ích cực đại. Nhưng đối với bọn họ mà nói, như thế là cực kỳ bất công. Không ai nguyện ý làm vật hi sinh đâu, cho dù có là vì lý tưởng cực kỳ vĩ đại đi chăng nữa, bất công là bất công. Trừ phi chính bọn họ tự có giác ngộ. Sở Hiên à, trước kia chúng ta quá yếu nên luôn bị ép phải hi sinh người khác, hai bàn tay lẫn tâm linh đều vấy bẩn. Nhưng hiện giờ khác rồi, chẳng quản nó có phải nhiệm vụ của Chủ Thần hay không, có bị trừ điểm tước bỏ chi tiết phụ tuyến hay không, thậm chí là sa vào hiểm địa đi chăng nữa, tất cả đều không còn quan trọng. Bởi vì!”
Nói đến đây, vẻ mặt ôn hòa cùng nụ cười mỉm xen lẫn chút ngốc nghếch khôi hài của Trịnh Xá đột nhiên biến hóa khiến Sở Hạo thiếu chút nữa hít thở không thông. Một cỗ khí thế thâm trầm như biển, to lớn tựa núi cao đột nhiên ập tới. Nói đây là khí thế cũng không đúng, tinh thần của một người không ngờ lại ảnh hưởng tới vật chất xung quanh. Sở Hạo dường như thấy được một cự nhân đỉnh thiên lập địa đang đứng ngay trước mặt hắn, cự nhân ấy chính là Trịnh Xá.
“... Bởi vì, chúng ta là Trung châu đội, chúng ta làm việc không cần cố kỵ. Trong cả thế giới luân hồi này, chúng ta là người mạnh nhất, tiểu đội vô địch....”
“Muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc, gặp kẻ thiện ta giúp tận tâm, gặp người ác vậy cứ thẳng tay chém tận giết tuyệt. Sở Hiên à, chúng ta không còn phải vì sống sót mà buộc phải lựa chọn nữa rồi. Còn nhớ những gì ngươi nói với ta trong Transformers không, ta hiện giờ đã có thể trả lời ngươi... Không cần, không cần phải vấy bẩn tâm linh của mình chỉ vì sống sót, không phải đưa ra những lựa chọn thống khổ đó nữa!” {*}
Trong tích tắc ấy, cái gã nam nhân lúc trước còn cẩn thận khôi hài, còn lệ rơi đầy mặt, thậm chí Sở Hạo còn đang hoài nghi liệu hắn có phải thực sự là đội trưởng Trung châu đội hay không, thì bây giờ hắn đã lộ ra sự sắc bén của mình. Khí thế hào tình vạn trượng, khai thiên tích địa, là một hào kiệt chẳng quản sinh tử, thật sắc bén! Quả nhiên, đây mới thật sự là đội trưởng của Trung châu đội, người mang danh hiệu kẻ mạnh nhất thế giới Luân Hồi...
Sở Hạo yên lặng gỡ kính xuống. Không biết vì sao, đứng trước mặt Trịnh Xá, hắn không thể sử dụng trạng thái Thượng Đế được. Vừa rồi chỉ mơ mơ hồ hồ một chút đã bị thứ gì đó quấy nhiễu. Đặc biệt là lúc gã đội trưởng Trung chậu đội lộ ra một mặt khác đầy sắc bén, khí thế đâm thẳng trời cao, mà hắn thì bị đẩy ra khỏi trạng thái Trượng Đế. Dường như chung quanh gã nam nhân kia, không cho phép một ‘thượng đế’ khác cùng tồn tại.
Hơn nữa... hắn nói không cần phải đưa ra những lựa chọn đau đớn? Có thể tùy tâm sở dục vậy ư? Đây không phải là mộng tưởng mà Sở Hạo vẫn luôn theo đuổi hay sao?
“Sở Hiên là ai?” Sở Hạo đột nhiên hỏi.
Trịnh Xá lúc này cũng đã thu hồi khí thế như biển rộng của mình. Mà quả thật vừa rồi, khi khí thế bùng phát thực sự đã chọc thủng tầng mây trên trời, ánh sáng ấm áp trải dài trên vùng đất kim loại đổ nát. Quanh minh khiến dân chúng vui sướng hoan hô không ngừng, động tác tìm kiếm càng thêm chăm chú...
“Ngươi không phải Sở Hiên, cũng không phải clone của hắn... Ngươi có cảm xúc riêng. Hơn nữa thần thái và bản chất cũng không giống. Ngươi quả nhiên không phải Sở Hiên.” Trịnh Xá ngồi xuống, giọng nói của hắn mang theo chút đắng chát.
Sở Hạo vẫn hết sức thản nhiên: “Ngay từ đầu ta đã nói rồi, ta là đội trưởng Bắc Băng châu đội, Sở Hạo. Từ trước tới nay, ta chưa từng nghe thấy cái tên Sở Hiên, nhưng hẳn người đó có quan hệ với ta, thậm chí hai bên dây dưa cực sâu. Nếu có thể, hi vọng ngươi kể cho ta nghe chuyện về Sở Hiên.”
Trịnh Xá gãi gãi đầu, hắn liếc nhìn hai người Lâm Tuấn Thiên một lát rồi mới nói: “Được thôi, ta hiện tại cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi, mà... Bắc Băng châu đội sao? Ta còn thiếu nợ đội các ngươi một phần. Tiếc là lúc ấy không cứu kịp, thôi thì đã nợ vậy trả cho các ngươi chút lợi tức vậy...”
“Đi thôi, chỗ này phóng xạ quá nặng, những người thường kia cứ ở đây mãi thì không tốt. Ta nếu như đã đáp ứng cứu bọn họ vậy tiễn phật tiễn tới tận Tây thiên. Trước tiên rời khỏi đây đã, sau đó ta sẽ phế tất cả mạng lưới Skynet ở châu Mỹ. Hẳn như vậy cũng coi là cứu trợ bọn họ nhỉ.”
Dứt lời, Trịnh Xá đứng lên đi về phía người dân bên ngoài. Sở Hạo bỗng nhiên mở miệng: “Khoan đã, làm thế tuy cứu được bọn họ nhưng lại không thể giải quyết triệt để vấn đề của thế giới này. Ngươi... Trung châu đội các ngươi cũng muốn cứu thế sao? Nếu vậy...”
“Ta sẽ giúp các ngươi tiêu diệt Skynet triệt để!”
{*}: “Vì sống sót... Có thể làm dơ bẩn hai tay không?”
“Vậy thì, vì sống sót... Có thể làm dơ bẩn trái tim không?”
/722
|