“...Nếu tổng thống thực sự là người máy...”
Suy nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu bốn mấy người sống sót khiến tâm thần bọn họ mơ màng không yên, công việc trong tay chẳng có cái nào ra hồn.
Những người này đều có địa vị cao trong xã hội. Tiền tài quyền thế bọn họ sở hữu đã phần nhờ trải qua vài vụ giao dịch ‘bẩn’, nên việc vì bản thân mà bán đứng bạn bè, tổ quốc hẳn chẳng hiếm. Có mắng bọn họ là cặn bạ cũng tuyệt không sai. Cái đám đó rất khốn nạn, rất xấu xa, song khi bản thân đứng bên bờ sinh từ thì chuyện gì cũng làm được cả...
“Dù sao người bị giết cũng là tổng thống, nước Mĩ cũng không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện ấy... Nhưng nếu thực sự tổng thống là người máy, vậy chúng ta có thể lôi kéo đám người trung lập đang nửa tin nửa ngờ, tập trung lực lượng tiêu diệt thế lực muốn chế tạo Skynet. Kể cả việc ám sát thất bại khiến đám Sở Hạo chết hết thì an toàn của chúng ta vẫn được đảm bảo...”
“Đáp ứng bọn họ!
Quả như Sở Hạo dự đoán, đám người kia chẳng tốn nhiều thời gian cân nhắc đã gật đầu đồng ý, hơn nữa còn cung cấp thêm rất nhiều trợ giúp, bao gồm bố phòng chi tiết quanh quảng trường Nhà Trắng, thời gian làm việc cụ thể của tổng thống, đồng phục trang bị cảnh vệ... Tuy chưa đủ để lẻn thẳng vào Nhà Trắng nhưng muốn vượt qua vòng ngoài cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Những sự trợ giúp này nằm trong bước thứ hai của kế hoạch do Sở Hạo vạch ra. Sau khi hoàn thành, hắn liền dẫn theo mọi người tới một vùng sa mạc. Ở đây đầy rẫy chướng ngại vật, cột sắt, kiến trúc, thoạt nhìn như một phế tích chiến trường. Nói đúng hơn thì chỗ này giống khu huấn luyện mô phỏng hơn.
“Đây là trụ sở huấn luyện bí mật tôi kiến tạo cho mọi người. Nó được thiết kế theo địa hình xung quanh Nhà Trắng. Tất nhiên các thứ ở đây đều bị thu nhỏ lại, song cũng không ảnh hưởng gì mấy. Trước buổi phát biểu hôm giáng sinh, chúng ta sẽ mượn nơi này để tập luyện phối hợp, chuẩn bị cho trận chiến...”
Không thể không công nhận lần bố trí này của Sở Hạo lại khiến mọi người cả kinh lần nữa. Sarah Connor càng thêm tin tưởng những người trước mặt chính là tiểu đội tinh nhuệ đến từ tương lai, mà các thành viên khác trong Bắc Băng châu đội thì kiên định với ý nghĩ... Sở Hạo là một tên biến thái đi một bước tính mười bước (=]])
Lục Tử Tuyết quay sang hỏi Trương Hằng: “Hắn rốt cuộc là ai? Ý ta là ngoài cái danh đội trưởng tiểu đội luân hồi ra, ở hiện thực hắn làm việc gì? Nhắc mới nhớ, lúc ta theo dấu ngươi thì nhận được cảnh cáo từ phía tổ chức kẻ phản nghịch. Chẳng lẽ hắn là thành viên cao cấp của tổ chức ấy? Đừng nói với ta hắn là một trong các O5...”
Trương Hằng tức thì gãi gãi đầu: “Ack, ta chưa nói với ngươi sao... Hắn là Sở Hạo, một trong ba gã O6, người sáng lập tổ chức kẻ phản nghịch đấy, sao vậy, có việc gì à?”
“Có, có việc gì!? Việc lớn đấy! Ngươi chẳng nhẽ không biết cái tổ chức ấy có thể ảnh hưởng tới hướng đi của thế giới chúng ta. Hơn nữa còn là O6, cái này, cái này...” Lục Tử Tuyết như đứa bé bị dọa sợ ngây người, nói năng có chút lộn xộn.
Cứ như vậy, mọi người huấn luyện liên tục... Thời gian chầm chậm trôi đi, khoảng cách tới lễ giáng sinh càng lúc càng gần...
“Chỉ có thể đưa các vị đến đây thôi, khu vực phía trước nằm ngoài địa phận quản lý của chúng tôi... Cẩn thận nhé, nếu như hết thảy đều là sự thật, vậy các vị chính là những anh hùng.” Macaulay nghiêng đầu nói với đội đặc nhiệm ngồi sau xe.
Một người trong đám ngẩng đầu lên, khuôn mặt Sở Hạo tươi cười hướng về phía Macaulay nói: “Chúng tôi cho tới giờ đều là anh hùng... Các anh cũng vậy.”
Macaulay không nói lời nào, hắn chỉ yên lặng nhìn đoàn người Sở Hạo lần lượt bước xuống. Nhìn cảnh bọn họ bình tĩnh sửa sang trang bị, cẩn thận quan sát địa hình... lập tức cảm giác đây chính là những dũng sĩ không ngại nguy nan dấn thân vào chốn nguy hiểm đi giải cứu đất nước dấy lên trong lòng hắn. Macaulay nhịn không được lên tiếng: “Nguyện... hết thảy thuận lợi, nguyện thắng lợi đồng hành!”
Sở Hạo thoáng sửng sốt, hắn mỉm cười nhìn Macaulay: “Ừ, nguyện hết thảy thuận lợi, nguyện thắng lợi đồng hành!”
Mọi người từ từ bước ra khỏi ngõ nhỏ, mà trước đó Trương Hằng và Lục Tử Tuyết cũng đã tách đội. Những thành viên còn lại dưới sự dẫn dắt của Sở Hạo tiệp tục đi tới, ven đường bọn họ bị không ít ánh mắt chiếu vào nhưng qua bốn con phố vẫn không bị ai chặn lại. Cách đó không xa đã có thể nhìn thấy quảng trường trước cửa Nhà Trắng. Sở Hạo nhẹ lẩm bẩm: “Yên... Yên tĩnh quá, rốt cuộc ‘ngược dòng lịch sử’ là gì đây?”
Cùng lúc đó, ở một góc tối bên trong Nhà Trắng, Tom sởn da gà đứng đơ ra tại chỗ, ngay cả nhúc nhích một đầu ngón tay cũng không dám. Bây giờ mà chỉ xuất hiện chút xíu động tĩnh là hắn liền trốn ngay vào bóng ảnh không chút do dự. Bởi những gì xảy ra trước mắt quá kinh khủng...
Trong nhà trắng, đâu đâu cũng là người máy!
Chẳng hạn như cô nàng hầu gái kia, cô ta đang giúp một ‘quý ngài’ bảnh bao... đổi cánh tay. Đúng vậy, hắn thề, hắn tận mắt nhìn thấy cô gái đó dùng dao giải phẫu từ từ cắt mở lớp da và cơ của người đàn ông đó, từ bên trong lộ ra bộ xương kim loại. Cạch cạch vài cái, cánh tay đã bị tháo rời, nhưng chẳng mấy chốc đã được thay bằng một cái mới. Toàn bộ quá trình yên tĩnh mà quỷ dị. Cả hai vẻ mặt cứng đơ không rên một tiếng, những người xung quanh cũng điềm nhiên như không. Ai tuần tra thì cứ tuần tra, ai đi lại thì cứ đi lại. Cả Nhà Trắng rộng lớn mà không nghe thấy một tiếng người nói. Dường như chốn này đã biến thành căn nhà ma. Chỉ khi nhân viên bên ngoài bước vào, những ‘robot’ bên trong mới lộ ra vẻ mặt tươi cười, lo lắng, cùng các trạng thái phong phú mà chỉ con người mới có. Từ ngoài nhìn vào không thể nhận ra được bất kỳ khác biệt nào.
Ngay cả tổng thống cũng thế...
Càng khiến hắn khiếp vía hơn là thiết bị thông tin gắn trên tai đã hoàn toàn bị nhiễu sóng. Đây chính là vật phẩm công nghệ cao hiện đại nhất của thế kỷ 21. Vậy mà vừa tiến vào Nhà Trắng liền mất mất sóng, không gửi hay nhận được bất cứ tín hiệu gì. Đám thiết bị thông tin như TV trong nhà Nhà Trắng cũng vậy, tất cả đều trắng xóa một màu... Không có tín hiệu...
Nơi này đã bị làm nhiễu!
Có trời mới biết phạm vi của nó là bao nhiêu? Có thể tăng cường nữa hay không? Nếu thật sự phạm vi cực lớn lại có thể mạnh hơn thì dù ở đây phát sinh chuyện gì cũng không truyền ra ngoài được. Nói cách khác, đây là một cái cạm bẫy siêu lớn!
Cái này hẳn là ‘ngược dòng lịch sử’ mà Sở Hạo nói!
Nhất định phải thông báo cho nhóm Sở Hạo, nhất định phải nói cho họ biết...
Nhưng chưa kịp làm gì, Tom bi đát nhìn thấy cánh cửa Nhà Trắng lại được mở ra, một phóng viên xinh đẹp bước vào, giọng nàng thanh thúy nói với tổng thống: “Ngài tổng thống, bên ngoài đã chuẩn bị xong, mời ngài ra phát biểu!”
Một màn sau đó càng làm hắn câm nín nhìn trân trối. Cô nàng phóng viên vừa mới quay người đi liền bị gã cảnh vệ bên cạnh tổng thống chỉ tay vào đầu, ngón tay ấy đột nhiên dài ra đâm xuyên qua gáy. Gã cảnh vệ kia chợt hòa tan rồi nhanh chóng biến thành cô phóng viên vừa rồi...
Cùng lúc đó, đám người Sở Hạo không nhanh không chậm từ từ tiến tới mục tiêu đã định. Thời gian dần trôi, phòng vệ trên đường cũng sâm nghiêm hơn. Đoàn người bọn họ rốt cuộc bị một gã sĩ quan chặn lại hỏi phiên hiệu nhiệm vụ, khu vực tuần tra... Song dưới miệng lưỡi dẻo quẹo của thánh lừa Sở Hạo, chém gió 5 6 phút mà vẫn chưa bị lòi đuôi. Bỗng bên phía nhà trắng truyền tới tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mà dân chúng gần đó cũng đang lần lượt kéo tới.
“Cho nên... Ngài tổng thống đã xuất hiện rồi.”
Sở Hạo mỉm cười nói với gã sĩ quan đối diện.
Gã sĩ quan giật mình vội tuột tay xuống bên hông song sau ót đột nhiên tê rần, hai mắt tối sầm ngã xuống đất để lộ bóng dáng một thanh kiếm đen đang rút khỏi yết hầu.
Sở Hạo cười khổ nói với Niệm Tịch Không: “Có thể đừng giết người được không, ít nhất cũng hạn chế... Thôi được rồi, tôi không cản cô, ít nhất lần này sẽ không cản cô...”
Dứt lời, Sở Hạo móc ra một quả lựu đạn ném thẳng vào chiếc xe Jeep đang vọt tới, bạo tạc mạnh lập tức hất tung nó lên không trung. Những người còn lại như nhận được tín hiệu, giương súng quét sang đám binh sĩ xung quanh. Chỉ riêng Ares là không, hắn vung tay về phía tòa nhà bên cạnh, một con người đá khổng lồ lập tức thành hình...
Hỏa quang dồn dập, chiến đấu bùng phát, Trương Hằng và Lục Tử Tuyết nấp trên một mái nhà gần đó cũng đã giải quyết được vài tên bắn tỉa. Mà khi lia ống kính về phía nhà trắng, quả nhiên ngài tổng thống cùng vài gã hộ vệ đang từ từ đi ra. Chung quanh xuất hiện rất nhiều camera quay chụp.
“Bắt đầu đi.”
Trương Hằng cùng Lục Tử Tuyết nghiêm túc nắm lấy vũ khí ngắm thẳng vào tổng thống, song mục tiêu không phải những chỗ trí mạng. Nhiệm vụ của bọn họ là làm lộ kết cấu máy móc bên trong chứ không phải tiêu diệt Terminator. Song đúng lúc chuẩn bị khai hỏa thì góc tường Nhà Trắng đột nhiên nổ tung, chỉ thấy một gã tổng thống khác đang kẹp chặt Tom nhảy ra ngoài. Sau lưng bọn họ là mười mấy gã nam nữ cũng tông thẳng vào tường đuổi theo.
Trong ống ngắm của hai người Trương Hằng và Lục Tử Tuyết, bọn họ thấy Tom tựa hồ đang hướng về phía mình kêu gào gì đó, song âm thanh không thể truyền tới đây được. Mà cũng chỉ hô được một tiếng đó thôi, cô nàng phóng viên gần đó vươn tay ra xuyên thẳng qua ngực Tom...
Không chỉ vậy, giữa hai người bọn họ là ‘ngài tổng thống’, cho nên ngay cả ngực ngài tổng thống cũng bị xỏ xuyên!
Suy nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu bốn mấy người sống sót khiến tâm thần bọn họ mơ màng không yên, công việc trong tay chẳng có cái nào ra hồn.
Những người này đều có địa vị cao trong xã hội. Tiền tài quyền thế bọn họ sở hữu đã phần nhờ trải qua vài vụ giao dịch ‘bẩn’, nên việc vì bản thân mà bán đứng bạn bè, tổ quốc hẳn chẳng hiếm. Có mắng bọn họ là cặn bạ cũng tuyệt không sai. Cái đám đó rất khốn nạn, rất xấu xa, song khi bản thân đứng bên bờ sinh từ thì chuyện gì cũng làm được cả...
“Dù sao người bị giết cũng là tổng thống, nước Mĩ cũng không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện ấy... Nhưng nếu thực sự tổng thống là người máy, vậy chúng ta có thể lôi kéo đám người trung lập đang nửa tin nửa ngờ, tập trung lực lượng tiêu diệt thế lực muốn chế tạo Skynet. Kể cả việc ám sát thất bại khiến đám Sở Hạo chết hết thì an toàn của chúng ta vẫn được đảm bảo...”
“Đáp ứng bọn họ!
Quả như Sở Hạo dự đoán, đám người kia chẳng tốn nhiều thời gian cân nhắc đã gật đầu đồng ý, hơn nữa còn cung cấp thêm rất nhiều trợ giúp, bao gồm bố phòng chi tiết quanh quảng trường Nhà Trắng, thời gian làm việc cụ thể của tổng thống, đồng phục trang bị cảnh vệ... Tuy chưa đủ để lẻn thẳng vào Nhà Trắng nhưng muốn vượt qua vòng ngoài cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Những sự trợ giúp này nằm trong bước thứ hai của kế hoạch do Sở Hạo vạch ra. Sau khi hoàn thành, hắn liền dẫn theo mọi người tới một vùng sa mạc. Ở đây đầy rẫy chướng ngại vật, cột sắt, kiến trúc, thoạt nhìn như một phế tích chiến trường. Nói đúng hơn thì chỗ này giống khu huấn luyện mô phỏng hơn.
“Đây là trụ sở huấn luyện bí mật tôi kiến tạo cho mọi người. Nó được thiết kế theo địa hình xung quanh Nhà Trắng. Tất nhiên các thứ ở đây đều bị thu nhỏ lại, song cũng không ảnh hưởng gì mấy. Trước buổi phát biểu hôm giáng sinh, chúng ta sẽ mượn nơi này để tập luyện phối hợp, chuẩn bị cho trận chiến...”
Không thể không công nhận lần bố trí này của Sở Hạo lại khiến mọi người cả kinh lần nữa. Sarah Connor càng thêm tin tưởng những người trước mặt chính là tiểu đội tinh nhuệ đến từ tương lai, mà các thành viên khác trong Bắc Băng châu đội thì kiên định với ý nghĩ... Sở Hạo là một tên biến thái đi một bước tính mười bước (=]])
Lục Tử Tuyết quay sang hỏi Trương Hằng: “Hắn rốt cuộc là ai? Ý ta là ngoài cái danh đội trưởng tiểu đội luân hồi ra, ở hiện thực hắn làm việc gì? Nhắc mới nhớ, lúc ta theo dấu ngươi thì nhận được cảnh cáo từ phía tổ chức kẻ phản nghịch. Chẳng lẽ hắn là thành viên cao cấp của tổ chức ấy? Đừng nói với ta hắn là một trong các O5...”
Trương Hằng tức thì gãi gãi đầu: “Ack, ta chưa nói với ngươi sao... Hắn là Sở Hạo, một trong ba gã O6, người sáng lập tổ chức kẻ phản nghịch đấy, sao vậy, có việc gì à?”
“Có, có việc gì!? Việc lớn đấy! Ngươi chẳng nhẽ không biết cái tổ chức ấy có thể ảnh hưởng tới hướng đi của thế giới chúng ta. Hơn nữa còn là O6, cái này, cái này...” Lục Tử Tuyết như đứa bé bị dọa sợ ngây người, nói năng có chút lộn xộn.
Cứ như vậy, mọi người huấn luyện liên tục... Thời gian chầm chậm trôi đi, khoảng cách tới lễ giáng sinh càng lúc càng gần...
“Chỉ có thể đưa các vị đến đây thôi, khu vực phía trước nằm ngoài địa phận quản lý của chúng tôi... Cẩn thận nhé, nếu như hết thảy đều là sự thật, vậy các vị chính là những anh hùng.” Macaulay nghiêng đầu nói với đội đặc nhiệm ngồi sau xe.
Một người trong đám ngẩng đầu lên, khuôn mặt Sở Hạo tươi cười hướng về phía Macaulay nói: “Chúng tôi cho tới giờ đều là anh hùng... Các anh cũng vậy.”
Macaulay không nói lời nào, hắn chỉ yên lặng nhìn đoàn người Sở Hạo lần lượt bước xuống. Nhìn cảnh bọn họ bình tĩnh sửa sang trang bị, cẩn thận quan sát địa hình... lập tức cảm giác đây chính là những dũng sĩ không ngại nguy nan dấn thân vào chốn nguy hiểm đi giải cứu đất nước dấy lên trong lòng hắn. Macaulay nhịn không được lên tiếng: “Nguyện... hết thảy thuận lợi, nguyện thắng lợi đồng hành!”
Sở Hạo thoáng sửng sốt, hắn mỉm cười nhìn Macaulay: “Ừ, nguyện hết thảy thuận lợi, nguyện thắng lợi đồng hành!”
Mọi người từ từ bước ra khỏi ngõ nhỏ, mà trước đó Trương Hằng và Lục Tử Tuyết cũng đã tách đội. Những thành viên còn lại dưới sự dẫn dắt của Sở Hạo tiệp tục đi tới, ven đường bọn họ bị không ít ánh mắt chiếu vào nhưng qua bốn con phố vẫn không bị ai chặn lại. Cách đó không xa đã có thể nhìn thấy quảng trường trước cửa Nhà Trắng. Sở Hạo nhẹ lẩm bẩm: “Yên... Yên tĩnh quá, rốt cuộc ‘ngược dòng lịch sử’ là gì đây?”
Cùng lúc đó, ở một góc tối bên trong Nhà Trắng, Tom sởn da gà đứng đơ ra tại chỗ, ngay cả nhúc nhích một đầu ngón tay cũng không dám. Bây giờ mà chỉ xuất hiện chút xíu động tĩnh là hắn liền trốn ngay vào bóng ảnh không chút do dự. Bởi những gì xảy ra trước mắt quá kinh khủng...
Trong nhà trắng, đâu đâu cũng là người máy!
Chẳng hạn như cô nàng hầu gái kia, cô ta đang giúp một ‘quý ngài’ bảnh bao... đổi cánh tay. Đúng vậy, hắn thề, hắn tận mắt nhìn thấy cô gái đó dùng dao giải phẫu từ từ cắt mở lớp da và cơ của người đàn ông đó, từ bên trong lộ ra bộ xương kim loại. Cạch cạch vài cái, cánh tay đã bị tháo rời, nhưng chẳng mấy chốc đã được thay bằng một cái mới. Toàn bộ quá trình yên tĩnh mà quỷ dị. Cả hai vẻ mặt cứng đơ không rên một tiếng, những người xung quanh cũng điềm nhiên như không. Ai tuần tra thì cứ tuần tra, ai đi lại thì cứ đi lại. Cả Nhà Trắng rộng lớn mà không nghe thấy một tiếng người nói. Dường như chốn này đã biến thành căn nhà ma. Chỉ khi nhân viên bên ngoài bước vào, những ‘robot’ bên trong mới lộ ra vẻ mặt tươi cười, lo lắng, cùng các trạng thái phong phú mà chỉ con người mới có. Từ ngoài nhìn vào không thể nhận ra được bất kỳ khác biệt nào.
Ngay cả tổng thống cũng thế...
Càng khiến hắn khiếp vía hơn là thiết bị thông tin gắn trên tai đã hoàn toàn bị nhiễu sóng. Đây chính là vật phẩm công nghệ cao hiện đại nhất của thế kỷ 21. Vậy mà vừa tiến vào Nhà Trắng liền mất mất sóng, không gửi hay nhận được bất cứ tín hiệu gì. Đám thiết bị thông tin như TV trong nhà Nhà Trắng cũng vậy, tất cả đều trắng xóa một màu... Không có tín hiệu...
Nơi này đã bị làm nhiễu!
Có trời mới biết phạm vi của nó là bao nhiêu? Có thể tăng cường nữa hay không? Nếu thật sự phạm vi cực lớn lại có thể mạnh hơn thì dù ở đây phát sinh chuyện gì cũng không truyền ra ngoài được. Nói cách khác, đây là một cái cạm bẫy siêu lớn!
Cái này hẳn là ‘ngược dòng lịch sử’ mà Sở Hạo nói!
Nhất định phải thông báo cho nhóm Sở Hạo, nhất định phải nói cho họ biết...
Nhưng chưa kịp làm gì, Tom bi đát nhìn thấy cánh cửa Nhà Trắng lại được mở ra, một phóng viên xinh đẹp bước vào, giọng nàng thanh thúy nói với tổng thống: “Ngài tổng thống, bên ngoài đã chuẩn bị xong, mời ngài ra phát biểu!”
Một màn sau đó càng làm hắn câm nín nhìn trân trối. Cô nàng phóng viên vừa mới quay người đi liền bị gã cảnh vệ bên cạnh tổng thống chỉ tay vào đầu, ngón tay ấy đột nhiên dài ra đâm xuyên qua gáy. Gã cảnh vệ kia chợt hòa tan rồi nhanh chóng biến thành cô phóng viên vừa rồi...
Cùng lúc đó, đám người Sở Hạo không nhanh không chậm từ từ tiến tới mục tiêu đã định. Thời gian dần trôi, phòng vệ trên đường cũng sâm nghiêm hơn. Đoàn người bọn họ rốt cuộc bị một gã sĩ quan chặn lại hỏi phiên hiệu nhiệm vụ, khu vực tuần tra... Song dưới miệng lưỡi dẻo quẹo của thánh lừa Sở Hạo, chém gió 5 6 phút mà vẫn chưa bị lòi đuôi. Bỗng bên phía nhà trắng truyền tới tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mà dân chúng gần đó cũng đang lần lượt kéo tới.
“Cho nên... Ngài tổng thống đã xuất hiện rồi.”
Sở Hạo mỉm cười nói với gã sĩ quan đối diện.
Gã sĩ quan giật mình vội tuột tay xuống bên hông song sau ót đột nhiên tê rần, hai mắt tối sầm ngã xuống đất để lộ bóng dáng một thanh kiếm đen đang rút khỏi yết hầu.
Sở Hạo cười khổ nói với Niệm Tịch Không: “Có thể đừng giết người được không, ít nhất cũng hạn chế... Thôi được rồi, tôi không cản cô, ít nhất lần này sẽ không cản cô...”
Dứt lời, Sở Hạo móc ra một quả lựu đạn ném thẳng vào chiếc xe Jeep đang vọt tới, bạo tạc mạnh lập tức hất tung nó lên không trung. Những người còn lại như nhận được tín hiệu, giương súng quét sang đám binh sĩ xung quanh. Chỉ riêng Ares là không, hắn vung tay về phía tòa nhà bên cạnh, một con người đá khổng lồ lập tức thành hình...
Hỏa quang dồn dập, chiến đấu bùng phát, Trương Hằng và Lục Tử Tuyết nấp trên một mái nhà gần đó cũng đã giải quyết được vài tên bắn tỉa. Mà khi lia ống kính về phía nhà trắng, quả nhiên ngài tổng thống cùng vài gã hộ vệ đang từ từ đi ra. Chung quanh xuất hiện rất nhiều camera quay chụp.
“Bắt đầu đi.”
Trương Hằng cùng Lục Tử Tuyết nghiêm túc nắm lấy vũ khí ngắm thẳng vào tổng thống, song mục tiêu không phải những chỗ trí mạng. Nhiệm vụ của bọn họ là làm lộ kết cấu máy móc bên trong chứ không phải tiêu diệt Terminator. Song đúng lúc chuẩn bị khai hỏa thì góc tường Nhà Trắng đột nhiên nổ tung, chỉ thấy một gã tổng thống khác đang kẹp chặt Tom nhảy ra ngoài. Sau lưng bọn họ là mười mấy gã nam nữ cũng tông thẳng vào tường đuổi theo.
Trong ống ngắm của hai người Trương Hằng và Lục Tử Tuyết, bọn họ thấy Tom tựa hồ đang hướng về phía mình kêu gào gì đó, song âm thanh không thể truyền tới đây được. Mà cũng chỉ hô được một tiếng đó thôi, cô nàng phóng viên gần đó vươn tay ra xuyên thẳng qua ngực Tom...
Không chỉ vậy, giữa hai người bọn họ là ‘ngài tổng thống’, cho nên ngay cả ngực ngài tổng thống cũng bị xỏ xuyên!
/722
|