Vô Hạn Cưng Chiều: Tổng Tài Mặt Lạnh Cực Sủng Vợ Yêu
Chương 89 - 18 Năm Ân Oán, Đã Đến Hồi Kết (1)
/98
|
Vài ngày sau đó, tin tức Tập đoàn Âu Dương đang đứng trên bờ vực phá sản đã làm chấn động nền kinh tế đất nước. Âu Dương Tuyết Linh khi biết tin này như không tin vào tai mình
- Sao có thể? Tại sao lại xảy ra chuyện này?
Lãnh Quân Ngụy ôm cô vào lòng an ủi, nhìn tin tức đưa lên tivi cùng những tờ báo thầm rủa. Hắn nhẹ giọng an ủi cô
- Không sao, gia đình em sẽ ổn. Không phải còn Nam Cung Hạo Thiên sao? Anh ta sẽ giúp gia đình em.
- Có thật không?
- Là thật.
Hắn vỗ nhẹ lưng cô, giọng nói đều đều vang lên
- Với lại Âu Dương gia là gia tộc lớn, sao có thể nói phá sản là phá sản chứ?
- Nhưng...em vẫn không yên tâm, em phải về thành phố T một chuyến.
-...
Tại thành phố T
Biệt thự Âu Dương
Âu Dương phu nhân sau khi nghe tin liền ngất xỉu, cũng may lúc đó Tư Không Diệp Như kịp phát hiện đưa bà về phòng và gọi bác sĩ.
Hai mươi phút sau
- Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi.
- Chỉ bị suy nhược một tí, cần nghỉ ngơi thật tốt. Nếu tình trạng này còn diễn ra thì bệnh tim của bà sẽ tái phát.
- Được, cảm ơn bác sĩ.
Sau khi bác sĩ rời đi, Âu Dương Chấn Phong và Âu Dương Cẩm cũng về tới nơi.
- Mẹ con, bà ấy sao rồi?
Âu Dương Cẩm hỏi
- Bác sĩ nói chỉ bị suy nhược.
- Vậy là tốt rồi.
Tư Không Diệp Như nhìn hai người hỏi
- Tập đoàn không có cách nào cứu vãn sao?
Cả hai không ai lên tiếng, hi vọng cuối cùng của Tư Không Diệp Như bị dập tắt. Cô trầm ngâm suy nghĩ, sau đó hỏi
- Thật sự là không còn cách nữa sao? Tập đoàn Tư Không, không giúp được gì sao?
- Diệp Như, ta biết con muốn giúp tập đoàn cũng giống như cứu vớt gia đình này. Nhưng tất cả đã quá muộn.
Âu Dương Cẩm chán nản nói, từ trước tình trạng như vầy chưa bao giờ xảy ra. Ông chắ một điều, chuyện này có người nhúng tay vào. Nhưng là ai? Và ông có thù oán gì với họ?
Ba người mãi lo nói chuyện mà không để ý có người ở ngoài nghe lén. Mộc Tâm Lan tâm tình rất tốt trở về phòng ngủ, bà ta lấy trong học tủ ra một bức hình. Bà mỉm cười nói
- Không lâu nữa đâu, em sẽ trả thù được cho hai người. Âu Dương gia sẽ biến mất trên đời, ha ha ha...
Nơi khác, biệt thự Nam Cung
Phòng khách
Vương Tử Huyên nhìn đồng hồ mà sốt ruột, cô đứng ngồi không yên cứ đi qua đi lại làm cho người hầu trong biệt thự tim cũng treo lên cổ họng, thiếu phu nhân không cần làm bộ dạng nghiêm trọng như vậy có được hay không? Sẽ hù chết họ mất...
Từ ngoài sân tiếng động cơ truyền vào, cô vui mừng chạy nhanh ra sân. Người hầu bị cô doạ sợ phải đi theo phía sau, nếu cô xảy ra bắt trắc gì, người chịu thiệt lúc nào cũng là họ.Nam Cung Hạo Thiên vừa xuống xe đã thấy cô chạy nhanh về phía mình, anh lo lắng lên tiếng
- Bảo bối, không cần chạy nhanh như vậy. Coi chừng ngã.
Tay anh còn nhanh hơn chân giơ ra đỡ cô vào lòng. Nam Cung Hạo Thiên nhíu mày nghiêm túc nói
- Em có biết bây giờ mình đang mang thai không hả?
- Em biết, nhưng...có chuyện lớn rồi.
Vương Tử Huyên thở hổn hển nói, từ lúc mang thai thể lực của cô cũng yếu hẳn đi. Chỉ chạy từ phòng khách ra sân thôi mà mệt chết cô rồi.
Anh thấy cô như vậy liền đưa tay vuốt lưng cho cô
- Có chuyện gì? Em từ từ nói, không cần gấp ha.
Nam Cung Hạo Thiên đưa cập táp cho quản gia rồi bế cô vào phòng khách, khi cả hai đều an ổn ngồi trên ghế anh lại nói
- Bây giờ em có thể nói cho anh biết, chuyện lớn là chuyện gì?
- Tập đoàn Âu Dương sắp phá sản.
Vương Tử Huyên nói xong thấy anh không có biểu cảm gì khác lạ liền ngờ vực hỏi
- Anh biết?
Nam Cung Hạo Thiên thở dài anh nhìn cô vợ ngốc nghếch của mình nói
- Làm ơn đi bảo bối, anh cũng là người trong giới kinh doanh.
Lúc này Vương Tử Huyên mới sực tỉnh, cô tỉnh bơ nói
- Đúng nhỉ, vậy anh mau giúp cổ phiếu Âu Dương Thị lên giá đi, như vậy họ được cứu.
Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của cô anh thật muốn trêu chọc. Nghĩ là làm, Nam Cung Hạo Thiên gằn giọng gọi tên cô
- Tử Huyên.
Ngu ngơ nhìn anh, nhìn cô anh thật muốn cười. Nam Cung Hạo Thiên nghiêm túc nói
- Em muốn ra đường ở phải không?
-....lại lần nữa ngu ngơ, không hiểu chớp chớp mắt nhìn anh.
- Họ là kinh doanh đá quý, còn bên anh là kinh doanh bất động sản, Ok? Cho dù bán công ty và căn biệt thư này giúp họ thì giá cổ phiếu của họ chẳng tăng lên được bao nhiêu.
- Thật sao?
Anh nhìn biểu tình xuy ngốc của cô liền bật cười
- Bảo bối, em thật dễ lừa. Đừng quên tập đoàn Nam Cung còn lấn sang kinh doanh đá quý.
- Vậy tại sao không giúp họ?
Vương Tử Huyên biết mình bị lừa cũng không có tức giận, ngược lại còn bình tĩnh hỏi anh.
- Chi bằng Nam Cung Thị đầu tư, vậy sao không để JA đầu tư vào? Hai tập đoàn này đều kinh doanh đá quý.
- Phải ha, Tập đoàn đá quý JA làm sao có thể quên mất chứ?
- Được rồi, có phải bây giờ em nên ăn cơm không?
- Đúng nha, bảo bối của anh đói rồi.
Nam Cung Hạo Thiên điểm nhẹ vào mũi cô một cách cưng chiều, sau đó ra lệnh cho người hầu dọn cơm. Còn về chuyện Âu Dương gia, cứ để đó rồi tính sau. Dù gì đó cũng chẳng liên quan gì đến anh. Nếu để Vương Tử Huyên biết được suy nghĩ của anh, cô sẽ mắng anh là đồ không có tình người, lòng lang dạ sói, ác nhân ác bá,...
- Sao có thể? Tại sao lại xảy ra chuyện này?
Lãnh Quân Ngụy ôm cô vào lòng an ủi, nhìn tin tức đưa lên tivi cùng những tờ báo thầm rủa. Hắn nhẹ giọng an ủi cô
- Không sao, gia đình em sẽ ổn. Không phải còn Nam Cung Hạo Thiên sao? Anh ta sẽ giúp gia đình em.
- Có thật không?
- Là thật.
Hắn vỗ nhẹ lưng cô, giọng nói đều đều vang lên
- Với lại Âu Dương gia là gia tộc lớn, sao có thể nói phá sản là phá sản chứ?
- Nhưng...em vẫn không yên tâm, em phải về thành phố T một chuyến.
-...
Tại thành phố T
Biệt thự Âu Dương
Âu Dương phu nhân sau khi nghe tin liền ngất xỉu, cũng may lúc đó Tư Không Diệp Như kịp phát hiện đưa bà về phòng và gọi bác sĩ.
Hai mươi phút sau
- Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi.
- Chỉ bị suy nhược một tí, cần nghỉ ngơi thật tốt. Nếu tình trạng này còn diễn ra thì bệnh tim của bà sẽ tái phát.
- Được, cảm ơn bác sĩ.
Sau khi bác sĩ rời đi, Âu Dương Chấn Phong và Âu Dương Cẩm cũng về tới nơi.
- Mẹ con, bà ấy sao rồi?
Âu Dương Cẩm hỏi
- Bác sĩ nói chỉ bị suy nhược.
- Vậy là tốt rồi.
Tư Không Diệp Như nhìn hai người hỏi
- Tập đoàn không có cách nào cứu vãn sao?
Cả hai không ai lên tiếng, hi vọng cuối cùng của Tư Không Diệp Như bị dập tắt. Cô trầm ngâm suy nghĩ, sau đó hỏi
- Thật sự là không còn cách nữa sao? Tập đoàn Tư Không, không giúp được gì sao?
- Diệp Như, ta biết con muốn giúp tập đoàn cũng giống như cứu vớt gia đình này. Nhưng tất cả đã quá muộn.
Âu Dương Cẩm chán nản nói, từ trước tình trạng như vầy chưa bao giờ xảy ra. Ông chắ một điều, chuyện này có người nhúng tay vào. Nhưng là ai? Và ông có thù oán gì với họ?
Ba người mãi lo nói chuyện mà không để ý có người ở ngoài nghe lén. Mộc Tâm Lan tâm tình rất tốt trở về phòng ngủ, bà ta lấy trong học tủ ra một bức hình. Bà mỉm cười nói
- Không lâu nữa đâu, em sẽ trả thù được cho hai người. Âu Dương gia sẽ biến mất trên đời, ha ha ha...
Nơi khác, biệt thự Nam Cung
Phòng khách
Vương Tử Huyên nhìn đồng hồ mà sốt ruột, cô đứng ngồi không yên cứ đi qua đi lại làm cho người hầu trong biệt thự tim cũng treo lên cổ họng, thiếu phu nhân không cần làm bộ dạng nghiêm trọng như vậy có được hay không? Sẽ hù chết họ mất...
Từ ngoài sân tiếng động cơ truyền vào, cô vui mừng chạy nhanh ra sân. Người hầu bị cô doạ sợ phải đi theo phía sau, nếu cô xảy ra bắt trắc gì, người chịu thiệt lúc nào cũng là họ.Nam Cung Hạo Thiên vừa xuống xe đã thấy cô chạy nhanh về phía mình, anh lo lắng lên tiếng
- Bảo bối, không cần chạy nhanh như vậy. Coi chừng ngã.
Tay anh còn nhanh hơn chân giơ ra đỡ cô vào lòng. Nam Cung Hạo Thiên nhíu mày nghiêm túc nói
- Em có biết bây giờ mình đang mang thai không hả?
- Em biết, nhưng...có chuyện lớn rồi.
Vương Tử Huyên thở hổn hển nói, từ lúc mang thai thể lực của cô cũng yếu hẳn đi. Chỉ chạy từ phòng khách ra sân thôi mà mệt chết cô rồi.
Anh thấy cô như vậy liền đưa tay vuốt lưng cho cô
- Có chuyện gì? Em từ từ nói, không cần gấp ha.
Nam Cung Hạo Thiên đưa cập táp cho quản gia rồi bế cô vào phòng khách, khi cả hai đều an ổn ngồi trên ghế anh lại nói
- Bây giờ em có thể nói cho anh biết, chuyện lớn là chuyện gì?
- Tập đoàn Âu Dương sắp phá sản.
Vương Tử Huyên nói xong thấy anh không có biểu cảm gì khác lạ liền ngờ vực hỏi
- Anh biết?
Nam Cung Hạo Thiên thở dài anh nhìn cô vợ ngốc nghếch của mình nói
- Làm ơn đi bảo bối, anh cũng là người trong giới kinh doanh.
Lúc này Vương Tử Huyên mới sực tỉnh, cô tỉnh bơ nói
- Đúng nhỉ, vậy anh mau giúp cổ phiếu Âu Dương Thị lên giá đi, như vậy họ được cứu.
Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của cô anh thật muốn trêu chọc. Nghĩ là làm, Nam Cung Hạo Thiên gằn giọng gọi tên cô
- Tử Huyên.
Ngu ngơ nhìn anh, nhìn cô anh thật muốn cười. Nam Cung Hạo Thiên nghiêm túc nói
- Em muốn ra đường ở phải không?
-....lại lần nữa ngu ngơ, không hiểu chớp chớp mắt nhìn anh.
- Họ là kinh doanh đá quý, còn bên anh là kinh doanh bất động sản, Ok? Cho dù bán công ty và căn biệt thư này giúp họ thì giá cổ phiếu của họ chẳng tăng lên được bao nhiêu.
- Thật sao?
Anh nhìn biểu tình xuy ngốc của cô liền bật cười
- Bảo bối, em thật dễ lừa. Đừng quên tập đoàn Nam Cung còn lấn sang kinh doanh đá quý.
- Vậy tại sao không giúp họ?
Vương Tử Huyên biết mình bị lừa cũng không có tức giận, ngược lại còn bình tĩnh hỏi anh.
- Chi bằng Nam Cung Thị đầu tư, vậy sao không để JA đầu tư vào? Hai tập đoàn này đều kinh doanh đá quý.
- Phải ha, Tập đoàn đá quý JA làm sao có thể quên mất chứ?
- Được rồi, có phải bây giờ em nên ăn cơm không?
- Đúng nha, bảo bối của anh đói rồi.
Nam Cung Hạo Thiên điểm nhẹ vào mũi cô một cách cưng chiều, sau đó ra lệnh cho người hầu dọn cơm. Còn về chuyện Âu Dương gia, cứ để đó rồi tính sau. Dù gì đó cũng chẳng liên quan gì đến anh. Nếu để Vương Tử Huyên biết được suy nghĩ của anh, cô sẽ mắng anh là đồ không có tình người, lòng lang dạ sói, ác nhân ác bá,...
/98
|