Vương Tử Huyên nằm trong lòng anh ngủ một giấc đến mười hai giờ, lúc cô tỉnh dậy cũng là lúc anh dịch xong sắp tài liệu kia.
Anh nhìn bộ dáng lúc ngủ dậy của cô liền phì cười, Nam Cung Hạo Thiên đưa tay vuốt tóc rối của cô nói
- Đã tỉnh?! Có đói không?
- Ừm.
Vương Tử Huyên tay dụi dụi mắt gật đầu. Aizzz, không biết cô đến đây làm việc hay đến đây để ngủ nhỉ?!
- Anh dẫn em đi ăn.
- Không muốn đi.
Vương Tử Huyên chu môi mè nheo với anh.
- Được, không đi. Vậy anh gọi người đem đồ ăn tới?
Thấy cô gật đầu anh liền lấy điện thoại gọi thức ăn.
Sau khi cả hai ăn trưa xong cũng đã 1h, Vương Tử Huyên đứng lên nói
- Lát nữa 1h30 anh có cuộc họp, em đi chuẩn bị tài liệu.
- Được.
Cô rời khỏi lòng anh định đi ra ngoài thì bị anh kéo lại, Vương Tử Huyên nhìn anh thắc mắc
- Làm sao vậy?
- Em cứ như thế mà đi sao?
- Phải, chứ anh muốn sao?
Cô gật đầu, anh nhíu mày không hài lòng về câu trả lời của cô. Nam Cung Hạo Thiên đứng dậy cúi xuống hôn lên môi cô, một nụ hôn nhẹ nhàng
- Bảo bối, em thật vô tâm đó.
- A, em...em đi làm việc.
Cô đỏ mặt, sau đó chạy trối chết ra ngoài, anh nhìn thấy chỉ biết cười trừ.
Vừa ngồi xuống bàn làm việc, Vương Tử Huyên đã bị La Kì Kì mắng xối xả
- Cô đi đâu từ nãy đến giờ? Có phải trốn việc hay không? Nếu không có khả năng thì từ chức đi...
- Này...
Không để cô lên tiếng La Kì Kì tiếp tục nói
- Phần tài liệu kia đâu, đưa cho tôi. Chỉ cần cô dịch sai một chữ liền lập tức đuổi việc.
- Đây.
Vương Tử Huyên đưa sắp tài liệu cho ả. Trong lòng cười thầm, nếu ả cố tình gây sự thì người bị đuổi việc không phải cô a. Phần tài liệu này cô dịch chỉ được 2/5 số còn lại đều là anh dịch, nếu bị đuổi thì anh là người mất việc nha. Nghĩ đến đây, cô muốn cười lại không dám cười, tổng tài, người điều hành một tập đoàn, ai dám đuổi?
La Kì Kì nhìn sắp tài liệu liền không kìm lòng, đây là cô ta dịch? Có quỷ mới tin, nhìn phần đầu không nói còn phần sau ả dám chắc 99,99% là do tổng tài dịch. Vì sao ả biết? Dĩ nhiên nhiều lần đưa tài liệu cho anh kí nên ả sẽ ngay lập tức nhận ra. Cơ hồ bây giờ La Kì Kì muốn xé tập tài liệu trong tay. Dựa vào gì mà cô(VTH) được tổng tài quan tâm như vậy? Đến tột cùng cô là ai?
La Kì Kì còn đang suy nghĩ miên man thì cánh cửa phòng làm việc tổng tài mở ra. Nam Cung Hạo Thiên bước đến chỗ cô, dịu dàng nói
- Em ở đây nghỉ ngơi, không cần vào họp.
- Vậy có ổn...
- Tổng tài, thư ký Vương tại sao không cần phải họp? Cô ấy đến đây để làm việc chứ không phải đến đây chơi.
Chưa đợi cô nói xong, La Kì Kì đã chen ngang, ả vô củng tức giận, nên giọng nói có phần chanh chua mà không để ý đến sắc mặt của anh. Nam Cung Hạo Thiên nhìn ả nói
- Cô không có quyền chấp vấn ai cả, nhớ kĩ thân phận của mình.
- Nhưng...
- Nhớ, đây là phu nhân Tổng tài.
Nam Cung Hạo Thiên mặt vô cảm nói, dứt lời anh hướng phòng họp đi đến. Để lại La Kì Kì với sắc mặt trắng bệch. Ả không nghe lầm, cô gái trước mặt cư nhiên là phu nhân Tổng tài? Ha, thật buồn cười, vậy mà ả còn mơ tưởng đến vị trí Nam Cung thiếu phu nhân cơ đấy.
Vương Tử Huyên nhìn sắc mắt của La Kì Kì liền thở dài, sau đó tốt bụng nhắc nhở
- Trợ lý La, cô không đi họp sao?
- À, tôi...tôi đi ngay đây.
La Kì Kì hoàn hồn, chân ả bước nhanh về phía phòng họp, ả biết tổng tài ghét những ai đến muộn.
Cuộc họp đã diễn ra gần hai tiếng, nhưng chưa có dấu hiệu kết thúc, Vương Tử Huyên nằm dài trên bàn làm việc chán nản, sao lâu vậy chứ? Chỉ họp về đề án ra mắt sản phẩm mới thôi mà? Hay trang phục họ thiết kế có vấn đề? Tổ thiết kế chỉ có mấy người Song Lâm là chuẩn bị cho đề án lần này, Hắc Mộng là tổ trưởng nhưng cô(HM) mới từ Nhật trở về căn bản là không chuẩn bị kịp. Cô do dự một hồi lâu, sau đó quyết định đi bước vào phòng họp.
Vương Tử Huyên gõ cửa sau đó từ từ mở cửa ra, trong phòng không khí im lặng đến đáng sợ. Cô nhìn những người trong tổ thiết kế cúi đầu không dám ngẩn mặt lên, rồi lại nhìn Hắc Mộng lưng dựa vào ghế, hai chân vắt chéo, tay khoanh trước ngực bộ dạng thông thả khác hẳn với mấy người kia.
Mà mấy người đang cúi đầu, nghe tiếng mở cửa liền liếc mắt sang nhìn, khi thấy là cô hai mắt bọn họ lập tức sáng rực, trong lòng thầm thở phào: được cứu rồi.
Nam Cung Hạo Thiên vẫn im lặng quan sát từ lúc cô bước vào cho tới giờ, cô thản nhiên kéo kế ngồi cạnh anh sau đó tươi cười nói
- Mọi người cứ tiếp tục.
Một đàn quạ đen bay qua đầu mọi người, Vương Tử Huyên đến đây căn bản không phải giúp bọn họ nha. Là cô thấy chán, nên mới vào đây chơi a. (Hắc tuyến đầy đầu, người ta đang họp chị vào để tìm thú vui??)
Song Lâm hết nhìn nhau rồi nhìn cô, sau đó Lâm Hân mạnh dạng đứng lên nói
- Tổng tài, chúng...chúng ta có thể lấy bản thiết kế của Tiểu Huyên
Anh nhìn bộ dáng lúc ngủ dậy của cô liền phì cười, Nam Cung Hạo Thiên đưa tay vuốt tóc rối của cô nói
- Đã tỉnh?! Có đói không?
- Ừm.
Vương Tử Huyên tay dụi dụi mắt gật đầu. Aizzz, không biết cô đến đây làm việc hay đến đây để ngủ nhỉ?!
- Anh dẫn em đi ăn.
- Không muốn đi.
Vương Tử Huyên chu môi mè nheo với anh.
- Được, không đi. Vậy anh gọi người đem đồ ăn tới?
Thấy cô gật đầu anh liền lấy điện thoại gọi thức ăn.
Sau khi cả hai ăn trưa xong cũng đã 1h, Vương Tử Huyên đứng lên nói
- Lát nữa 1h30 anh có cuộc họp, em đi chuẩn bị tài liệu.
- Được.
Cô rời khỏi lòng anh định đi ra ngoài thì bị anh kéo lại, Vương Tử Huyên nhìn anh thắc mắc
- Làm sao vậy?
- Em cứ như thế mà đi sao?
- Phải, chứ anh muốn sao?
Cô gật đầu, anh nhíu mày không hài lòng về câu trả lời của cô. Nam Cung Hạo Thiên đứng dậy cúi xuống hôn lên môi cô, một nụ hôn nhẹ nhàng
- Bảo bối, em thật vô tâm đó.
- A, em...em đi làm việc.
Cô đỏ mặt, sau đó chạy trối chết ra ngoài, anh nhìn thấy chỉ biết cười trừ.
Vừa ngồi xuống bàn làm việc, Vương Tử Huyên đã bị La Kì Kì mắng xối xả
- Cô đi đâu từ nãy đến giờ? Có phải trốn việc hay không? Nếu không có khả năng thì từ chức đi...
- Này...
Không để cô lên tiếng La Kì Kì tiếp tục nói
- Phần tài liệu kia đâu, đưa cho tôi. Chỉ cần cô dịch sai một chữ liền lập tức đuổi việc.
- Đây.
Vương Tử Huyên đưa sắp tài liệu cho ả. Trong lòng cười thầm, nếu ả cố tình gây sự thì người bị đuổi việc không phải cô a. Phần tài liệu này cô dịch chỉ được 2/5 số còn lại đều là anh dịch, nếu bị đuổi thì anh là người mất việc nha. Nghĩ đến đây, cô muốn cười lại không dám cười, tổng tài, người điều hành một tập đoàn, ai dám đuổi?
La Kì Kì nhìn sắp tài liệu liền không kìm lòng, đây là cô ta dịch? Có quỷ mới tin, nhìn phần đầu không nói còn phần sau ả dám chắc 99,99% là do tổng tài dịch. Vì sao ả biết? Dĩ nhiên nhiều lần đưa tài liệu cho anh kí nên ả sẽ ngay lập tức nhận ra. Cơ hồ bây giờ La Kì Kì muốn xé tập tài liệu trong tay. Dựa vào gì mà cô(VTH) được tổng tài quan tâm như vậy? Đến tột cùng cô là ai?
La Kì Kì còn đang suy nghĩ miên man thì cánh cửa phòng làm việc tổng tài mở ra. Nam Cung Hạo Thiên bước đến chỗ cô, dịu dàng nói
- Em ở đây nghỉ ngơi, không cần vào họp.
- Vậy có ổn...
- Tổng tài, thư ký Vương tại sao không cần phải họp? Cô ấy đến đây để làm việc chứ không phải đến đây chơi.
Chưa đợi cô nói xong, La Kì Kì đã chen ngang, ả vô củng tức giận, nên giọng nói có phần chanh chua mà không để ý đến sắc mặt của anh. Nam Cung Hạo Thiên nhìn ả nói
- Cô không có quyền chấp vấn ai cả, nhớ kĩ thân phận của mình.
- Nhưng...
- Nhớ, đây là phu nhân Tổng tài.
Nam Cung Hạo Thiên mặt vô cảm nói, dứt lời anh hướng phòng họp đi đến. Để lại La Kì Kì với sắc mặt trắng bệch. Ả không nghe lầm, cô gái trước mặt cư nhiên là phu nhân Tổng tài? Ha, thật buồn cười, vậy mà ả còn mơ tưởng đến vị trí Nam Cung thiếu phu nhân cơ đấy.
Vương Tử Huyên nhìn sắc mắt của La Kì Kì liền thở dài, sau đó tốt bụng nhắc nhở
- Trợ lý La, cô không đi họp sao?
- À, tôi...tôi đi ngay đây.
La Kì Kì hoàn hồn, chân ả bước nhanh về phía phòng họp, ả biết tổng tài ghét những ai đến muộn.
Cuộc họp đã diễn ra gần hai tiếng, nhưng chưa có dấu hiệu kết thúc, Vương Tử Huyên nằm dài trên bàn làm việc chán nản, sao lâu vậy chứ? Chỉ họp về đề án ra mắt sản phẩm mới thôi mà? Hay trang phục họ thiết kế có vấn đề? Tổ thiết kế chỉ có mấy người Song Lâm là chuẩn bị cho đề án lần này, Hắc Mộng là tổ trưởng nhưng cô(HM) mới từ Nhật trở về căn bản là không chuẩn bị kịp. Cô do dự một hồi lâu, sau đó quyết định đi bước vào phòng họp.
Vương Tử Huyên gõ cửa sau đó từ từ mở cửa ra, trong phòng không khí im lặng đến đáng sợ. Cô nhìn những người trong tổ thiết kế cúi đầu không dám ngẩn mặt lên, rồi lại nhìn Hắc Mộng lưng dựa vào ghế, hai chân vắt chéo, tay khoanh trước ngực bộ dạng thông thả khác hẳn với mấy người kia.
Mà mấy người đang cúi đầu, nghe tiếng mở cửa liền liếc mắt sang nhìn, khi thấy là cô hai mắt bọn họ lập tức sáng rực, trong lòng thầm thở phào: được cứu rồi.
Nam Cung Hạo Thiên vẫn im lặng quan sát từ lúc cô bước vào cho tới giờ, cô thản nhiên kéo kế ngồi cạnh anh sau đó tươi cười nói
- Mọi người cứ tiếp tục.
Một đàn quạ đen bay qua đầu mọi người, Vương Tử Huyên đến đây căn bản không phải giúp bọn họ nha. Là cô thấy chán, nên mới vào đây chơi a. (Hắc tuyến đầy đầu, người ta đang họp chị vào để tìm thú vui??)
Song Lâm hết nhìn nhau rồi nhìn cô, sau đó Lâm Hân mạnh dạng đứng lên nói
- Tổng tài, chúng...chúng ta có thể lấy bản thiết kế của Tiểu Huyên
/98
|