Lúc Vương Tử Huyên tỉnh lại trời đã tối, cô nhìn căn phòng xa lạ nhíu mày. Lúc này, Nam Cung Hạo Thiên từ phòng tắm bước ra, cô nhìn anh nới với giọng ngái ngủ
- Thiên, đây là đâu?
Anh nghe cô hỏi cười cười ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng nói
- Phòng nghỉ của anh ở công ty.
- Chúng ta chưa về sao?
Cô vừa nói vừa lại cạnh anh, cả thân thể cô dựa vào lòng anh.
- Ừm.
Nam Cung Hạo Thiên gật đầu, sau đó vùi đầu vào cổ cô hít hương thơm quen thuộc trên người cô. Vương Tử Huyên vòng tay qua hong anh nũng nịu nói
- Thiên, em đói...
- Ha ha...đói rồi thì ăn cơm, thay đồ đi anh dẫn bảo bối đi ăn.
Nam Cung Hạo Thiên cười, anh vuốt mái tóc cô nói. Vương Tử Huyên vẫn nằm trong lòng anh, lười biếng nói
- Em mệt a, anh lấy đồ giùm em nha~
- Chiều em, bảo bối.
Anh cười híp mắt hôn lên môi cô rồi tới tủ lấy cho cô áo sơ mi cùng chiếc váy đen xoè đuôi. Nam Cung Hạo Thiên nhìn cô đang lười biếng nằm trên giường thì cười nói
- Bảo bối, anh thay đồ cho em?
- Vâng.
Vương Tử Huyên gật đầu, ngồi dậy đi đến trước mặt anh. Nam Cung Hạo Thiên gỡ chiếc áo sơ mi của anh trên người cô ra, chẳng mấy chốc toàn thân cô không một mảnh che thân.
Vương Tử Huyên không muốn để anh nhìn liền áp người mình lên ngực anh, nơi mềm mại của cô áp lên lòng ngực cứng rắn của anh làm anh suýt nữa đè cô ra mà ăn sạch. Nhưng nghĩ lại bảo bối nhỏ bé của anh đang đói bụng nên đành nhẫn nhịn.
Nam Cung Hạo Thiên chậm rãi mặt đồ cho cô, dĩ nhiên trong quá trình mặc đồ anh không ngừng ăn đậu hũ của cô nha. Mặc đồ cho cô xong, anh lấy hai tay vỗ nhẹ lên má cô, sủng nịnh nói
- Bảo bối, đi thôi.
Nói xong, anh cầm túi xách cùng áo khoác ngoài của cô lên, tay kia nắm lấy tay cô dẫn ra ngoài.
Giờ tan tầm đã lâu nên mọi người hầu như về hết, chỉ có một vài người ở lại tăng cả. Anh cầm tay cô dẫn đến thang máy dành cho tổng tài, một đường đi thẳng đến tầng hầm đỗ xe.
Vương Tử Huyên vui vẻ ngồi vào trong xe, anh đóng cửa lại rồi vòng qua tự mình mở cửa ngồi vào. Sau khi cho xe chạy, anh mới mở miệng hỏi cô
- Bảo bối, em muốn ăn gì?
- Em muốn ăn món Tây.
- Được, nghe theo bảo bối.
Anh một tay cầm vô lăng một tay đưa lên vuốt mái tóc cô dịu dàng nói.
Một lúc sau, xe anh dừng lại trước nhà hàng Tây. Lúc xuống xe, anh khoác cho cô cái áo khoác lúc nãy rồi mới xuống mở cửa cho cô.
Anh dẫn cô vào phòng VIP của nhà hàng. Sau khi cả hai an toạ ngồi xuống ghế, anh nhìn cô hỏi
- Em ăn món gì?
- Anh ăn gì em ăn đó.
- Vậy anh ăn em thì sao?
Anh cười tà mị cúi xuống sát tai cô nói nhỏ, không quên đưa lưỡi liếm vành tai của cô. Vương Tử Huyên đỏ mặt đẩy anh ra, giọng lí nhí
- Thiên, anh không đứng đắn.
- Ha ha...bảo bối, da mặt thật mỏng.- Anh...
- Không chọc bảo bối nữa, ăn cơm.
Anh vuốt nhẹ tóc cô, sau đó quay sang phục vụ lạnh lùng nói
- Cho hai phần bít-tết chín vừa và một trai rượu vang.
- Vâng, xin quý khách chờ trong ít phút.
Phục vụ nói sau đó đi ra ngoài, cô nhìn anh cười nói
- Anh doạ sợ người ta rồi kìa.
- Bảo bối không sợ là được rồi.
Nam Cung Hạo Thiên nói, chẳng mấy phút thức ăn được bưng lên. Cô nhận lấy thức ăn từ phục vụ sau đó ăn lấy ăn để, cô thật sự rất đói.
Anh nhìn cô ăn nhanh như vậy lo lắng nói
- Bảo bối, ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn.
Lời vừa dứt, cô liền ho sặc sụa. Cô ho đến ứa nước mắt, khuôn mặt cũng đỏ lên. Anh lo lắng đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô, ân cần hỏi
- Làm sao rồi? Có đỡ hơn không em?
- Khụ...em...khụ khụ...không sao.
- Đây, uống đi.
Anh đưa cho cô ly nước lọc, Vương Tử Huyên nhận lấy uống từng ngụm một.
- Đỡ hơn không?
- Ừm.
Cô gật gật đầu rồi tiếp tục ăn phần ăn của mình, Nam Cung Hạo Thiên chỉ biết lắc đầu. Anh cầm ly rượu uống một ngụm, sau đó lấy tay nâng cầm cô lên. Anh cúi xuống hôn lên môi cô, Vương Tử Huyên chưa kịp định thần thì một chất lỏng sánh màu đỏ được truyền vào miệng cô.
Cô không kịp nuốt xuống liền bị tràn ra ngoài, cô nhìn anh ánh mắt mờ sương. Hai tay cô luồn vào tóc anh, Nam Cung Hạo Thiên siết chặt eo cô, môi lưỡi dây dưa, một lúc sau khi cảm thấy cô không còn dưỡng khí mới lưu luyến buông ra. Anh đưa đầu lưỡi liễm rượu chảy ra ngoài miệng cô, khiến cô đỏ mặt.
Vương Tử Huyên vùi đầu vào ngực anh, để che đi sự xấu hổ. Bọn họ đang ở nhà hàng a, sao anh không biết xấu hổ mà hôn cô như vậy chứ?
- Anh...xấu xa.
- Ừm, bảo bối, em thật dễ thương.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô liền nổi hứng trêu trọc. Cô đánh vào ngực anh, giận dỗi quay mặt đi chỗ khác. Anh cười cười nhìn vẻ giận dỗi đáng yêu của cô
- Bảo bối, dỗi anh sao?
-...
- Bảo bối à...
-....
Anh thấy cô không trả lời liền cuống lên, chỉ có vậy đã không nhìn mặt anh nữa rồi?
- Bà xã, anh sai rồi. Đừng dỗi anh nữa được không?
- Em mới không có dỗi nha.
Vương Tử Huyên cười mỉm nhìn anh nói, cô thật không ngờ anh lại có bộ mặt trẻ con như vậy. Anh nhìn khuôn mặt cười đến híp mắt của cô, không nhịn được đưa tay véo hai má cô.
- Bà xã, trễ rồi anh đưa em về.
- Dạ.
- Thiên, đây là đâu?
Anh nghe cô hỏi cười cười ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng nói
- Phòng nghỉ của anh ở công ty.
- Chúng ta chưa về sao?
Cô vừa nói vừa lại cạnh anh, cả thân thể cô dựa vào lòng anh.
- Ừm.
Nam Cung Hạo Thiên gật đầu, sau đó vùi đầu vào cổ cô hít hương thơm quen thuộc trên người cô. Vương Tử Huyên vòng tay qua hong anh nũng nịu nói
- Thiên, em đói...
- Ha ha...đói rồi thì ăn cơm, thay đồ đi anh dẫn bảo bối đi ăn.
Nam Cung Hạo Thiên cười, anh vuốt mái tóc cô nói. Vương Tử Huyên vẫn nằm trong lòng anh, lười biếng nói
- Em mệt a, anh lấy đồ giùm em nha~
- Chiều em, bảo bối.
Anh cười híp mắt hôn lên môi cô rồi tới tủ lấy cho cô áo sơ mi cùng chiếc váy đen xoè đuôi. Nam Cung Hạo Thiên nhìn cô đang lười biếng nằm trên giường thì cười nói
- Bảo bối, anh thay đồ cho em?
- Vâng.
Vương Tử Huyên gật đầu, ngồi dậy đi đến trước mặt anh. Nam Cung Hạo Thiên gỡ chiếc áo sơ mi của anh trên người cô ra, chẳng mấy chốc toàn thân cô không một mảnh che thân.
Vương Tử Huyên không muốn để anh nhìn liền áp người mình lên ngực anh, nơi mềm mại của cô áp lên lòng ngực cứng rắn của anh làm anh suýt nữa đè cô ra mà ăn sạch. Nhưng nghĩ lại bảo bối nhỏ bé của anh đang đói bụng nên đành nhẫn nhịn.
Nam Cung Hạo Thiên chậm rãi mặt đồ cho cô, dĩ nhiên trong quá trình mặc đồ anh không ngừng ăn đậu hũ của cô nha. Mặc đồ cho cô xong, anh lấy hai tay vỗ nhẹ lên má cô, sủng nịnh nói
- Bảo bối, đi thôi.
Nói xong, anh cầm túi xách cùng áo khoác ngoài của cô lên, tay kia nắm lấy tay cô dẫn ra ngoài.
Giờ tan tầm đã lâu nên mọi người hầu như về hết, chỉ có một vài người ở lại tăng cả. Anh cầm tay cô dẫn đến thang máy dành cho tổng tài, một đường đi thẳng đến tầng hầm đỗ xe.
Vương Tử Huyên vui vẻ ngồi vào trong xe, anh đóng cửa lại rồi vòng qua tự mình mở cửa ngồi vào. Sau khi cho xe chạy, anh mới mở miệng hỏi cô
- Bảo bối, em muốn ăn gì?
- Em muốn ăn món Tây.
- Được, nghe theo bảo bối.
Anh một tay cầm vô lăng một tay đưa lên vuốt mái tóc cô dịu dàng nói.
Một lúc sau, xe anh dừng lại trước nhà hàng Tây. Lúc xuống xe, anh khoác cho cô cái áo khoác lúc nãy rồi mới xuống mở cửa cho cô.
Anh dẫn cô vào phòng VIP của nhà hàng. Sau khi cả hai an toạ ngồi xuống ghế, anh nhìn cô hỏi
- Em ăn món gì?
- Anh ăn gì em ăn đó.
- Vậy anh ăn em thì sao?
Anh cười tà mị cúi xuống sát tai cô nói nhỏ, không quên đưa lưỡi liếm vành tai của cô. Vương Tử Huyên đỏ mặt đẩy anh ra, giọng lí nhí
- Thiên, anh không đứng đắn.
- Ha ha...bảo bối, da mặt thật mỏng.- Anh...
- Không chọc bảo bối nữa, ăn cơm.
Anh vuốt nhẹ tóc cô, sau đó quay sang phục vụ lạnh lùng nói
- Cho hai phần bít-tết chín vừa và một trai rượu vang.
- Vâng, xin quý khách chờ trong ít phút.
Phục vụ nói sau đó đi ra ngoài, cô nhìn anh cười nói
- Anh doạ sợ người ta rồi kìa.
- Bảo bối không sợ là được rồi.
Nam Cung Hạo Thiên nói, chẳng mấy phút thức ăn được bưng lên. Cô nhận lấy thức ăn từ phục vụ sau đó ăn lấy ăn để, cô thật sự rất đói.
Anh nhìn cô ăn nhanh như vậy lo lắng nói
- Bảo bối, ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn.
Lời vừa dứt, cô liền ho sặc sụa. Cô ho đến ứa nước mắt, khuôn mặt cũng đỏ lên. Anh lo lắng đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô, ân cần hỏi
- Làm sao rồi? Có đỡ hơn không em?
- Khụ...em...khụ khụ...không sao.
- Đây, uống đi.
Anh đưa cho cô ly nước lọc, Vương Tử Huyên nhận lấy uống từng ngụm một.
- Đỡ hơn không?
- Ừm.
Cô gật gật đầu rồi tiếp tục ăn phần ăn của mình, Nam Cung Hạo Thiên chỉ biết lắc đầu. Anh cầm ly rượu uống một ngụm, sau đó lấy tay nâng cầm cô lên. Anh cúi xuống hôn lên môi cô, Vương Tử Huyên chưa kịp định thần thì một chất lỏng sánh màu đỏ được truyền vào miệng cô.
Cô không kịp nuốt xuống liền bị tràn ra ngoài, cô nhìn anh ánh mắt mờ sương. Hai tay cô luồn vào tóc anh, Nam Cung Hạo Thiên siết chặt eo cô, môi lưỡi dây dưa, một lúc sau khi cảm thấy cô không còn dưỡng khí mới lưu luyến buông ra. Anh đưa đầu lưỡi liễm rượu chảy ra ngoài miệng cô, khiến cô đỏ mặt.
Vương Tử Huyên vùi đầu vào ngực anh, để che đi sự xấu hổ. Bọn họ đang ở nhà hàng a, sao anh không biết xấu hổ mà hôn cô như vậy chứ?
- Anh...xấu xa.
- Ừm, bảo bối, em thật dễ thương.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô liền nổi hứng trêu trọc. Cô đánh vào ngực anh, giận dỗi quay mặt đi chỗ khác. Anh cười cười nhìn vẻ giận dỗi đáng yêu của cô
- Bảo bối, dỗi anh sao?
-...
- Bảo bối à...
-....
Anh thấy cô không trả lời liền cuống lên, chỉ có vậy đã không nhìn mặt anh nữa rồi?
- Bà xã, anh sai rồi. Đừng dỗi anh nữa được không?
- Em mới không có dỗi nha.
Vương Tử Huyên cười mỉm nhìn anh nói, cô thật không ngờ anh lại có bộ mặt trẻ con như vậy. Anh nhìn khuôn mặt cười đến híp mắt của cô, không nhịn được đưa tay véo hai má cô.
- Bà xã, trễ rồi anh đưa em về.
- Dạ.
/98
|