Sáng ngày hôm sau tỉnh lại cô sờ qua bên cạnh đã lạnh. Chắc hẳn anh đã rời giường lâu rồi, Vương Tử Huyên rời giường làm vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà ăn sáng.
- Thiên đi làm rồi ạ?
- Vâng, thiếu gia đi rất sớm.
- Con biết rồi.
Cô gật nhẹ đầu rồi chăm chú vào bửa sáng của mình. Ăn xong là lúc bảy giờ đúng, Vương Tử Huyên đứng lên cầm giỏ rồi đi ra ngoài.
- Thiếu phu nhân, có cần gọi người chở đi không ạ?
- Dạ không, con bắt taxi là được rồi.
Vương Tử Huyên đi trên đường, cô đưa mắt nhìn xung quanh. Bây giờ cô mới có dịp đi dạo như vậy, vừa đi cô vừa suy nghĩ về cuộc sống sau này khi rời khỏi anh. Về gia tộc Âu Dương thì không thể, cô nghĩ mình nên tìm một công việc nào đó để sau này còn có việc làm. Nghĩ là làm, Vương Tử Huyên đi xung quanh để xem ở đâu có tuyển nhân viên. Cô mua một tờ báo đọc và đi theo địa chỉ bây giờ cô đang đứng trước công ty, dù không lớn như các Tập đoàn, công ty khác nhưng quy mô nhìn rất vừa mắt.
Cô bước vào công ty mọi người không khỏi trầm trồ khen ngợi nhan sắc đẹp lung linh của Vương Tử Huyên.
- Thưa tiểu thư, tôi có thể giúp gì cho cô?
Một nhân viên tiếp tân lễ phép hỏi.
- Tôi đến phỏng vấn.
- Vâng, bây giờ cô lên tầng ba, rẽ trái phòng đầu tiên.
- Cảm ơn.
Nói xong, Vương Tử Huyên đến thang mấy ấn tầng ba. Khi lên đến nơi cô choáng ngợp khi thấy người đến phỏng vấn. Họ ăn diện kinh khủng, bộ đồ họ mặc phải lên đến vài chục vạn. Không ngờ một công ty nhỏ mà lại có nhiều đến phỏng vấn như vậy. Thế thì không nói, còn ăn mặc có cần phải diện như vậy không?
Mọi người đến phỏng vấn nhìn cô với ánh mắt ăn tươi nuốt sống, cô chỉ biết cười chừ ngồi xuống ghế đợi.
- Xin chào, tôi là Nhã Lâm.
- Chào, tôi là Tử Huyên.
Cô mỉm cười khẽ gật đầu.
Nhã Lâm nhìn Vương Tử Huyên cười hỏi
- Bạn có biết sao họ lại ăn diện như vậy không?
Thấy Vương Tử Huyên lắc đầu, Nhã Lâm nhanh nhạy nói
- Là vì tổng giám đốc.
- Tổng giám đốc?
Cô khó hiểu nhìn Nhã Lâm
- Phải, nghe nói tổng giám đốc rất đẹp trai. Tuổi chỉ hai mấy tuổi, vẫn còn độc thân.
Nhã Lâm hai mắt sáng lên khi nói đến vị tổng giám đốc thần bí kia.
- Thì sao?
Vương Tử Huyên tỉnh hơn chữ tỉnh nhìn Nhã Lâm hỏi, nụ cười trên mặt Nhã Lâm cứng đờ, cô ta nhìn cô nói- Dĩ nhiên là muốn lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc. Không nói nữa, mau lên đến lượt mình rồi.
Nhã Lâm đứng dậy đi vào phỏng vấn, Vương Tử Huyên cũng vào phòng còn lại.
Vào phòng phỏng vấn cô nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của các vị lãnh đạo.
- Chào mọi người, tôi là Âu Dương Tử Huyên, đến để phỏng vấn.
- Mời ngồi.
Sau khi ngồi ghế, họ toàn hỏi cô những câu trời ơi đất hỡi, nhưng cô để ý có một người con trai khuôn mặt lạnh lùng, nhan sắc cũng không đến nỗi tệ nhưng vẫn kém xa chồng cô, từ đầu đến cuối anh ta không nói một câu nào.
- Ngày mai tám giờ cô có mặt tại công ty.
- Vâng.
Vương Tử Huyên vui vẻ rời đi, nhìn thấy trời đã trưa cô liền bắt taxi đến Tập đoàn Nam Cung. Trước khi cô vào công ty cô có mua đồ ăn trưa ở khách sạn The Win đến.
Cô bước vào đi thẳng đến phòng làm việc của anh. Hắc Phong lễ phép cúi chào cô rồi tiếp tục làm việc. Vương Tử Huyên đứng trước phòng làm việc anh gõ cửa.
- Vào đi.
Cạch cửa phòng làm việc của anh được mở ra, Nam Cung Hạo Thiên không ngước mặt lên, lạnh lùng hỏi
- Chuyện gì?
-....
Anh nhíu mày khi không nghe được tiếng trả lời, lúc này anh mới rời mắt khỏi tài liệu ngẩng đầu lên. Ánh mắt Nam Cung Hạo Thiên xẹt qua tia ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh nhìn xuống chiếc hộp cô đang cầm trên tay.
- Em mang cơm trưa đến cho anh.
Vừa nói cô vừa giơ hộp đựng cơm lên nhìn anh cười. Vốn dĩ Nam Cung Hạo Thiên đang buồn bực việc cô giấu anh đi làm, hồi nãy anh nhận được điện thoại của một người bạn lâu năm nói cô đến công ty cậu ta phỏng vấn khiến anh vô cùng không vui. Cô có bằng của trường đại học MIT có thể quan minh chính đại xin vào công ty anh làm việc, nhưng cô lại chọn làm việc ở một công ty nhỏ. Buồn bực thì vậy thôi, khi anh thấy cô tâm tình anh tốt rất nhiều.
- Ừm, để đó lát nữa anh ăn.
- Vâng, anh nhớ ăn rồi làm tiếp. Em về...
Cô hơi thất vọng nhưng cũng mỉm cười cho qua, Vương Tử Huyên quay người bước đi. Nam Cung Hạo Thiên nhìn bóng lưng cô độc của cô mà đau lòng.
Lúc nãy anh có điện cho quản gia hỏi cô ăn cơm chưa, nhưng khi quản gia nói cô ra ngoài lúc sáng đến giờ chưa về thì có chút không vui. Chính anh cũng không ngờ cô sẽ mang cơm đến cho mình.
Vương Tử Huyên khi tay chạm vào cửa thì bị một lực mạnh kéo cô lại, âm thanh trầm ấm quen thuộc vang lên
- Em cũng chưa ăn gì, lại ăn cùng rồi về.
- Không sao, em không đói. Về biệt thự em sẽ ăn...
Cô mỉm cười từ chối, nhưng bị Nam Cung Hạo Thiên kéo tới ghế ngồi. Anh mở hộp cơm ra đơ người vài giây rồi cũng bắt đầu lấy đồ ăn ra.
- Nhiều vậy anh ăn không hết.
Nói rồi anh cầm đũa lên thưởng thức các món ăn, thấy cô không đọng đũa anh liền gấp một miếng đưa lên miệng cô.
Vương Tử Huyên lúc đầu hơi sững sờ nhưng cô vẫn mở miệng để anh đút mình ăn. Cứ thế, Nam Cung Hạo Thiên đút cho cô miếng này đến miếng khác. Nhìn hai người bây giờ rất giống đôi tình nhân. Vương Tử Huyên ước gì thời gian sẽ dừng lại để cô được như thế này mãi mãi.
- Thiên đi làm rồi ạ?
- Vâng, thiếu gia đi rất sớm.
- Con biết rồi.
Cô gật nhẹ đầu rồi chăm chú vào bửa sáng của mình. Ăn xong là lúc bảy giờ đúng, Vương Tử Huyên đứng lên cầm giỏ rồi đi ra ngoài.
- Thiếu phu nhân, có cần gọi người chở đi không ạ?
- Dạ không, con bắt taxi là được rồi.
Vương Tử Huyên đi trên đường, cô đưa mắt nhìn xung quanh. Bây giờ cô mới có dịp đi dạo như vậy, vừa đi cô vừa suy nghĩ về cuộc sống sau này khi rời khỏi anh. Về gia tộc Âu Dương thì không thể, cô nghĩ mình nên tìm một công việc nào đó để sau này còn có việc làm. Nghĩ là làm, Vương Tử Huyên đi xung quanh để xem ở đâu có tuyển nhân viên. Cô mua một tờ báo đọc và đi theo địa chỉ bây giờ cô đang đứng trước công ty, dù không lớn như các Tập đoàn, công ty khác nhưng quy mô nhìn rất vừa mắt.
Cô bước vào công ty mọi người không khỏi trầm trồ khen ngợi nhan sắc đẹp lung linh của Vương Tử Huyên.
- Thưa tiểu thư, tôi có thể giúp gì cho cô?
Một nhân viên tiếp tân lễ phép hỏi.
- Tôi đến phỏng vấn.
- Vâng, bây giờ cô lên tầng ba, rẽ trái phòng đầu tiên.
- Cảm ơn.
Nói xong, Vương Tử Huyên đến thang mấy ấn tầng ba. Khi lên đến nơi cô choáng ngợp khi thấy người đến phỏng vấn. Họ ăn diện kinh khủng, bộ đồ họ mặc phải lên đến vài chục vạn. Không ngờ một công ty nhỏ mà lại có nhiều đến phỏng vấn như vậy. Thế thì không nói, còn ăn mặc có cần phải diện như vậy không?
Mọi người đến phỏng vấn nhìn cô với ánh mắt ăn tươi nuốt sống, cô chỉ biết cười chừ ngồi xuống ghế đợi.
- Xin chào, tôi là Nhã Lâm.
- Chào, tôi là Tử Huyên.
Cô mỉm cười khẽ gật đầu.
Nhã Lâm nhìn Vương Tử Huyên cười hỏi
- Bạn có biết sao họ lại ăn diện như vậy không?
Thấy Vương Tử Huyên lắc đầu, Nhã Lâm nhanh nhạy nói
- Là vì tổng giám đốc.
- Tổng giám đốc?
Cô khó hiểu nhìn Nhã Lâm
- Phải, nghe nói tổng giám đốc rất đẹp trai. Tuổi chỉ hai mấy tuổi, vẫn còn độc thân.
Nhã Lâm hai mắt sáng lên khi nói đến vị tổng giám đốc thần bí kia.
- Thì sao?
Vương Tử Huyên tỉnh hơn chữ tỉnh nhìn Nhã Lâm hỏi, nụ cười trên mặt Nhã Lâm cứng đờ, cô ta nhìn cô nói- Dĩ nhiên là muốn lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc. Không nói nữa, mau lên đến lượt mình rồi.
Nhã Lâm đứng dậy đi vào phỏng vấn, Vương Tử Huyên cũng vào phòng còn lại.
Vào phòng phỏng vấn cô nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của các vị lãnh đạo.
- Chào mọi người, tôi là Âu Dương Tử Huyên, đến để phỏng vấn.
- Mời ngồi.
Sau khi ngồi ghế, họ toàn hỏi cô những câu trời ơi đất hỡi, nhưng cô để ý có một người con trai khuôn mặt lạnh lùng, nhan sắc cũng không đến nỗi tệ nhưng vẫn kém xa chồng cô, từ đầu đến cuối anh ta không nói một câu nào.
- Ngày mai tám giờ cô có mặt tại công ty.
- Vâng.
Vương Tử Huyên vui vẻ rời đi, nhìn thấy trời đã trưa cô liền bắt taxi đến Tập đoàn Nam Cung. Trước khi cô vào công ty cô có mua đồ ăn trưa ở khách sạn The Win đến.
Cô bước vào đi thẳng đến phòng làm việc của anh. Hắc Phong lễ phép cúi chào cô rồi tiếp tục làm việc. Vương Tử Huyên đứng trước phòng làm việc anh gõ cửa.
- Vào đi.
Cạch cửa phòng làm việc của anh được mở ra, Nam Cung Hạo Thiên không ngước mặt lên, lạnh lùng hỏi
- Chuyện gì?
-....
Anh nhíu mày khi không nghe được tiếng trả lời, lúc này anh mới rời mắt khỏi tài liệu ngẩng đầu lên. Ánh mắt Nam Cung Hạo Thiên xẹt qua tia ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh nhìn xuống chiếc hộp cô đang cầm trên tay.
- Em mang cơm trưa đến cho anh.
Vừa nói cô vừa giơ hộp đựng cơm lên nhìn anh cười. Vốn dĩ Nam Cung Hạo Thiên đang buồn bực việc cô giấu anh đi làm, hồi nãy anh nhận được điện thoại của một người bạn lâu năm nói cô đến công ty cậu ta phỏng vấn khiến anh vô cùng không vui. Cô có bằng của trường đại học MIT có thể quan minh chính đại xin vào công ty anh làm việc, nhưng cô lại chọn làm việc ở một công ty nhỏ. Buồn bực thì vậy thôi, khi anh thấy cô tâm tình anh tốt rất nhiều.
- Ừm, để đó lát nữa anh ăn.
- Vâng, anh nhớ ăn rồi làm tiếp. Em về...
Cô hơi thất vọng nhưng cũng mỉm cười cho qua, Vương Tử Huyên quay người bước đi. Nam Cung Hạo Thiên nhìn bóng lưng cô độc của cô mà đau lòng.
Lúc nãy anh có điện cho quản gia hỏi cô ăn cơm chưa, nhưng khi quản gia nói cô ra ngoài lúc sáng đến giờ chưa về thì có chút không vui. Chính anh cũng không ngờ cô sẽ mang cơm đến cho mình.
Vương Tử Huyên khi tay chạm vào cửa thì bị một lực mạnh kéo cô lại, âm thanh trầm ấm quen thuộc vang lên
- Em cũng chưa ăn gì, lại ăn cùng rồi về.
- Không sao, em không đói. Về biệt thự em sẽ ăn...
Cô mỉm cười từ chối, nhưng bị Nam Cung Hạo Thiên kéo tới ghế ngồi. Anh mở hộp cơm ra đơ người vài giây rồi cũng bắt đầu lấy đồ ăn ra.
- Nhiều vậy anh ăn không hết.
Nói rồi anh cầm đũa lên thưởng thức các món ăn, thấy cô không đọng đũa anh liền gấp một miếng đưa lên miệng cô.
Vương Tử Huyên lúc đầu hơi sững sờ nhưng cô vẫn mở miệng để anh đút mình ăn. Cứ thế, Nam Cung Hạo Thiên đút cho cô miếng này đến miếng khác. Nhìn hai người bây giờ rất giống đôi tình nhân. Vương Tử Huyên ước gì thời gian sẽ dừng lại để cô được như thế này mãi mãi.
/98
|