Sau khi rời khỏi biệt thự, cô liền gọi điện cho Tư Không Diệp Như hẹn gặp mặt. Hai người vẫn hẹn chỗ cũ, một lát sau Tư Không Diệp Như đến.
- Tiểu Huyên, xin lỗi vì không thể đến đón cậu.
- Không sao.
Vương Tử Huyên khua tay nói, cô chẳng bao giờ để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.
- Cậu uống gì?
- Cho mình ly cam ép là được.
Cô gọi phục vụ gọi thức uống, rồi nói
- Mình sắp kết hôn.
- Cậu... Tư Không Diệp Như sock đến nỗi không nói nên lời, cô(TKDN) lấy ly nước lọc để trên bàn uống một ngụm rồi hỏi
- Là ai?
- Là Nam Cung thiếu.
- WHAT???
Lần này Tư Không Diệp Như đứng bật dậy, nhìn cô với ánh mắt không thể tin. Vương Tử Huyển xấu hổ khi mọi người xung quanh đang ngoảnh đầu lại nhìn, cô cất khẽ giọng nhắc nhớ
- Diệp Như, cậu ngồi xuống đi, mọi người đang nhìn kìa.
Tư Không Diệp Như đưa mắt nhìn xung quanh rồi bất giác sờ mũi
- Cậu không đùa chứ? Ai mà không biết Nam Cung thiếu không gần nữ sắc?
Vương Tử Huyên nghe Tư Không Diệp Như nói vậy, môi mấp máy muốn nói rồi lại thôi. Nhưng Tư Không Diệp Như nhanh chóng phát giác ra
- Cậu có gì muốn nói?
- Thật ra...mình chỉ là gả thay cho người khác.
Tư Không Diệp Như trố mắt nhìn cô, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi
- Gả thay? Cho ai?
- Tuyết Linh...
- Là con người giả tạo đó? Tớ đã nói rồi, cô ta chẳng đáng tin chút nào, chỉ có bộ mặt giả tạo... Nhưng sao cậu phải gả thay?
- Bởi vì Tuyết Linh không muốn cưới Nam Cung thiếu nhưng hôn ước này không thể hủy.
Càng nói về sau giọng Vương Tử Huyên càng nhỏ đến mức không nghe được.
- Cậu thích Nam Cung thiếu?
Sở dĩ Tư Không Diệp Như hỏi vậy, bởi vì trong lời nói của cô Tư Không Diệp Như nhận ra sự mất mác cùng đau buồn.
- Không, mình không thích anh ấy. Mà là yêu, mình yêu anh ấy, rất yêu...
Vừa nói nườc mắt như hạt chân châu rơi xuống khuôn mặt của cô.
- Tiểu Huyên, cho nên cậu mới đồng ý?
Thấy Vương Tử Huyên gật đầu, Tư Không Diệp Như chỉ biết lắc đầu
- Chuyện cậu yêu Nam Cung thiếu, Tiểu Nguyệt hay Nam Cung thiếu có biết?
- Không. Bởi vì anh ấy không yêu mình, anh ấy yêu người khác...
- Cậu có định nói cho Tiểu Nguyệt biết?
- Mình không biết, mình sợ cậu ấy hận mình, hận mình phá vỡ hạnh phúc của anh cậu ấy.
- Ôi trời! Não cậu bị vào nước à? Sao cậu ấy có thể hận cậu chứ?
- Đi, chúng ta đi tìm Tiểu Nguyệt nói chuyện.
- Nhưng...
- Không nhưng gì hết.
- Nhưng bây giờ Tiểu Nguyệt đang có show.
Tư Không Diệp Như mặc kệ lời của cô, kéo cô ra khỏi quán rồi bắt Taxi. Sau khi cả hai yên vị trên xe, Tư Không Diệp Như nói
- Có show thì sao? Quan trọng hơn bạn bè? Chúng ta đến trực tiếp đó là được.
- Ừ.
Nhận được sự đồng ý của Vương Tử Huyên, Tư Không Diệp Như mới nói địa chỉ cần đến với tài xế. Đó là một nhà hát lớn, hôm nay hội tụ tất cả những người nổi tiếng dĩ nhiên không thể thiếu ảnh hậu và ảnh đế. Cả hai đi thẳng vào phòng trang điểm của Nam Cung Nguyệt, Nam Cung Nguyệt không mấy ngạc nhiên khi thấy cả hai vì trên đường tới đây Tư Không Diệp Như đã gọi điện cho cô(NCN). Cả ba ngồi xuống ghế sofa, Nam Cung Nguyệt hỏi
- Có chuyện gì?
- Về chuyện anh cậu kết hôn.
- Anh mình? Muốn mình khuyên anh ấy không kết hôn với cô ta? Mình không làm được...
- Không phải, mà là Tiểu Huyên sẽ cưới thay người phụ nữ kia.
- Khụ...cậu.. khụ..nói đùa.
Nam Cung Nguyệt nghe Tư Không Diệp Như nói vậy thì sặc nước đến đỏ mặt. Vương Tử Huyên hốt hoảng hỏi
- Cậu có sao không?
Nam Cung Nguyệt không thể nói chỉ có thể xua tay, lúc này cô mới nhỏ giọng nói
- Xin lỗi, mình cũng không muốn chuyện này xảy ra, nhưng mình...
- Cậu yêu anh tớ.
Nam Cung Nguyệt lên tiếng cắt đứt câu nói của cô, Nam Cung Nguyệt thở dài
- Rất tốt! Mình rất muốn cậu làm chị dâu mình.
-......
- Để mình điện anh hai.
Vương Tử Huyên không kịp ngăn cản hành động của Nam Cung Nguyệt, lúc sắp lấy được điện thoại thì đầu giây bên kia đã nhắc máy
- Alo?
- Anh hai, anh đến nơi em diễn đi.
- Anh không rãnh.
Nam Cung Hạo Thiên dựa người vào ghế, tay xoa huyệt thái dương.
- Anh không đến em...em chết cho anh xem.
- Em đang nói hưu nói vượn gì đó?
Nam Cung Hạo Thiên gầm lên khi nghe Nam Cung Nguyệt nói, có phải anh quá khoan dung với người em gái này nên mới được nước làm tới.
- Em mặc kệ, anh nhất định phải đến
- Nguyệt nhi, anh không...
- Em không biết, anh nhất định phải đến.
Nam Cung Hạo Thiên đau đầu với cô em gái bướng bỉnh này, đành nói
- Được, anh sẽ đến.
- Em biết anh hai yêu em nhất.
Nói xong, Nam Cung Nguyệt vui vẻ tắt máy còn anh chỉ biết lắc đầu sau đó lấy áo khoác rồi đi ra ngoài.
- Anh cậu nói gì?
- Anh mình sẽ đến đây ngay, Tiểu Huyên đây là cơ hội của cậu.
- Nhưng...
- Nguyệt tiểu thư đã đến giờ.
Quản lý Nam Cung Nguyệt đẩy cửa bước vào nói với Nam Cung Nguyệt.
- Được, cậu nhất định sẽ làm được.
Nam Cung Nguyệt mỉm cười sau đó rời đi. Tư Không Diệp Như cũng kéo tay cô đi ra ngoài
- Đi thôi, đừng để tụi này thất vọng.
Vương Tử Huyêm mím chặt môi, mặc cho Tư Không Diệp Như kéo đi, trong lòng cô rất này đang rất rối.
- Tiểu Huyên, xin lỗi vì không thể đến đón cậu.
- Không sao.
Vương Tử Huyên khua tay nói, cô chẳng bao giờ để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.
- Cậu uống gì?
- Cho mình ly cam ép là được.
Cô gọi phục vụ gọi thức uống, rồi nói
- Mình sắp kết hôn.
- Cậu... Tư Không Diệp Như sock đến nỗi không nói nên lời, cô(TKDN) lấy ly nước lọc để trên bàn uống một ngụm rồi hỏi
- Là ai?
- Là Nam Cung thiếu.
- WHAT???
Lần này Tư Không Diệp Như đứng bật dậy, nhìn cô với ánh mắt không thể tin. Vương Tử Huyển xấu hổ khi mọi người xung quanh đang ngoảnh đầu lại nhìn, cô cất khẽ giọng nhắc nhớ
- Diệp Như, cậu ngồi xuống đi, mọi người đang nhìn kìa.
Tư Không Diệp Như đưa mắt nhìn xung quanh rồi bất giác sờ mũi
- Cậu không đùa chứ? Ai mà không biết Nam Cung thiếu không gần nữ sắc?
Vương Tử Huyên nghe Tư Không Diệp Như nói vậy, môi mấp máy muốn nói rồi lại thôi. Nhưng Tư Không Diệp Như nhanh chóng phát giác ra
- Cậu có gì muốn nói?
- Thật ra...mình chỉ là gả thay cho người khác.
Tư Không Diệp Như trố mắt nhìn cô, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi
- Gả thay? Cho ai?
- Tuyết Linh...
- Là con người giả tạo đó? Tớ đã nói rồi, cô ta chẳng đáng tin chút nào, chỉ có bộ mặt giả tạo... Nhưng sao cậu phải gả thay?
- Bởi vì Tuyết Linh không muốn cưới Nam Cung thiếu nhưng hôn ước này không thể hủy.
Càng nói về sau giọng Vương Tử Huyên càng nhỏ đến mức không nghe được.
- Cậu thích Nam Cung thiếu?
Sở dĩ Tư Không Diệp Như hỏi vậy, bởi vì trong lời nói của cô Tư Không Diệp Như nhận ra sự mất mác cùng đau buồn.
- Không, mình không thích anh ấy. Mà là yêu, mình yêu anh ấy, rất yêu...
Vừa nói nườc mắt như hạt chân châu rơi xuống khuôn mặt của cô.
- Tiểu Huyên, cho nên cậu mới đồng ý?
Thấy Vương Tử Huyên gật đầu, Tư Không Diệp Như chỉ biết lắc đầu
- Chuyện cậu yêu Nam Cung thiếu, Tiểu Nguyệt hay Nam Cung thiếu có biết?
- Không. Bởi vì anh ấy không yêu mình, anh ấy yêu người khác...
- Cậu có định nói cho Tiểu Nguyệt biết?
- Mình không biết, mình sợ cậu ấy hận mình, hận mình phá vỡ hạnh phúc của anh cậu ấy.
- Ôi trời! Não cậu bị vào nước à? Sao cậu ấy có thể hận cậu chứ?
- Đi, chúng ta đi tìm Tiểu Nguyệt nói chuyện.
- Nhưng...
- Không nhưng gì hết.
- Nhưng bây giờ Tiểu Nguyệt đang có show.
Tư Không Diệp Như mặc kệ lời của cô, kéo cô ra khỏi quán rồi bắt Taxi. Sau khi cả hai yên vị trên xe, Tư Không Diệp Như nói
- Có show thì sao? Quan trọng hơn bạn bè? Chúng ta đến trực tiếp đó là được.
- Ừ.
Nhận được sự đồng ý của Vương Tử Huyên, Tư Không Diệp Như mới nói địa chỉ cần đến với tài xế. Đó là một nhà hát lớn, hôm nay hội tụ tất cả những người nổi tiếng dĩ nhiên không thể thiếu ảnh hậu và ảnh đế. Cả hai đi thẳng vào phòng trang điểm của Nam Cung Nguyệt, Nam Cung Nguyệt không mấy ngạc nhiên khi thấy cả hai vì trên đường tới đây Tư Không Diệp Như đã gọi điện cho cô(NCN). Cả ba ngồi xuống ghế sofa, Nam Cung Nguyệt hỏi
- Có chuyện gì?
- Về chuyện anh cậu kết hôn.
- Anh mình? Muốn mình khuyên anh ấy không kết hôn với cô ta? Mình không làm được...
- Không phải, mà là Tiểu Huyên sẽ cưới thay người phụ nữ kia.
- Khụ...cậu.. khụ..nói đùa.
Nam Cung Nguyệt nghe Tư Không Diệp Như nói vậy thì sặc nước đến đỏ mặt. Vương Tử Huyên hốt hoảng hỏi
- Cậu có sao không?
Nam Cung Nguyệt không thể nói chỉ có thể xua tay, lúc này cô mới nhỏ giọng nói
- Xin lỗi, mình cũng không muốn chuyện này xảy ra, nhưng mình...
- Cậu yêu anh tớ.
Nam Cung Nguyệt lên tiếng cắt đứt câu nói của cô, Nam Cung Nguyệt thở dài
- Rất tốt! Mình rất muốn cậu làm chị dâu mình.
-......
- Để mình điện anh hai.
Vương Tử Huyên không kịp ngăn cản hành động của Nam Cung Nguyệt, lúc sắp lấy được điện thoại thì đầu giây bên kia đã nhắc máy
- Alo?
- Anh hai, anh đến nơi em diễn đi.
- Anh không rãnh.
Nam Cung Hạo Thiên dựa người vào ghế, tay xoa huyệt thái dương.
- Anh không đến em...em chết cho anh xem.
- Em đang nói hưu nói vượn gì đó?
Nam Cung Hạo Thiên gầm lên khi nghe Nam Cung Nguyệt nói, có phải anh quá khoan dung với người em gái này nên mới được nước làm tới.
- Em mặc kệ, anh nhất định phải đến
- Nguyệt nhi, anh không...
- Em không biết, anh nhất định phải đến.
Nam Cung Hạo Thiên đau đầu với cô em gái bướng bỉnh này, đành nói
- Được, anh sẽ đến.
- Em biết anh hai yêu em nhất.
Nói xong, Nam Cung Nguyệt vui vẻ tắt máy còn anh chỉ biết lắc đầu sau đó lấy áo khoác rồi đi ra ngoài.
- Anh cậu nói gì?
- Anh mình sẽ đến đây ngay, Tiểu Huyên đây là cơ hội của cậu.
- Nhưng...
- Nguyệt tiểu thư đã đến giờ.
Quản lý Nam Cung Nguyệt đẩy cửa bước vào nói với Nam Cung Nguyệt.
- Được, cậu nhất định sẽ làm được.
Nam Cung Nguyệt mỉm cười sau đó rời đi. Tư Không Diệp Như cũng kéo tay cô đi ra ngoài
- Đi thôi, đừng để tụi này thất vọng.
Vương Tử Huyêm mím chặt môi, mặc cho Tư Không Diệp Như kéo đi, trong lòng cô rất này đang rất rối.
/98
|