Chương 94: Không cần phải nói, vậy thì làm
Trang Nhã Khinh nhìn vẻ mặt Cố Triệt hình như có chút không đúng, dáng vẻ có chút đau thương, xem ra dường như là nhớ tới chuyện không vui. "Triệt, anh nghĩ đến điều gì?"
"Năm ấy, anh theo một nhóm bộ đội tinh anh tiến hành huấn luyện tăng cường, gặp được Thực Nhân Nghĩ, mấy trăm người, cuối cùng chỉ còn sót lại hơn mười người." Cố Triệt nói.
*Thực Nhân Nghĩ là kiến ăn thịt người, sống ở khu rừng mưa nhiệt đới ở châu Phi, theo ghi chép, cái gì cũng ăn được, sư tử cũng ăn được.
"Thực Nhân Nghĩ? Chính là quân đoàn Thực Nhân Nghĩ, nơi đi qua không có một ngọn cỏ, cả người lẫn vật đều khó thoát?" Trang Nhã Khinh kinh ngạc, mặc dù nói cô từng nghe nói qua loại động vật này, nhưng quả thật chưa thấy qua. Trang Nhã Khinh không biết, cô gặp rồi thì khả năng sống sót là bao nhiêu.
"Ừ." Cố Triệt gật đầu một cái.
Trang Nhã Khinh kinh ngạc, há to miệng. Nghe nói, khứu giác Thực Nhân Nghĩ rất nhạy cảm, gặp được vật sống thì có thể theo dấu một hai tháng hoàn toàn không ngừng nghĩ, không gián đoạn, liên tục, không ăn sạch sẽ thì tuyệt đối không bỏ qua, không có động vật có thể ngày đêm không dừng mà chạy một hai tháng, cho nên nói cũng không có bất kì người nào nào có thể tránh được bọn chúng ăn thịt. Không biết Triệt làm thế nào để tránh bị Thực Nhân Nghĩ ăn thịt? Nhưng Trang Nhã Khinh cũng không hỏi nhiều, bởi vì cô nhìn thấy anh không hề muốn nhớ lại chuyện kia.
Đúng rồi, gặp Thực Nhân Nghĩ, Cố Triệt có thể còn sống cũng là vô cùng may mắn, khẳng định đã hy sinh không ít đồng đội, Cố Triệt như vậy cũng là bình thường.
"Triệt, chuyện đó không phải người nào cũng có thể gặp phải. Anh nhìn em đi, lần đó không phải gặp dữ hóa lành sao ? Cho nên cho em đi để biết đi." Trang Nhã Khinh làm nũng với Cố Triệt.
"Không được, không thương lượng." Cố Triệt vẫn cự tuyệt, có một số việc người không nói đùa được, lỡ như gặp rồi sao? Anh không bảo đảm mình còn có thể chạy trốn thành công, lại càng không bảo đảm mang theo Nhã Nhã vẫn có thể thành công trốn thoát.
Trang Nhã Khinh bĩu môi, không nói gì thêm, lặng yên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cũng không nhìn Cố Triệt, vẫn nhìn phía ngoài cửa xe.
"Giận sao?"
"Không có, em hiểu anh lo lắng cho an toàn của em." Sao Trang Nhã Khinh không hiểu ý Cố Triệt đây. Có lẽ nói là vì thật sự tùy hứng.
"Vậy thì tốt." Chỉ lo em tức giận. Cố Triệt nghe Trang Nhã Khinh trả lời thì thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh đã đến quân khu trọng yếu. Bởi vì Trang Nhã Khinh cùng đi với Cố Triệt cho nên dễ dàng tiến vào. Lúc đi vào còn dính ánh sáng của anh, đón nhận cúi người chào thật sâu của lính gác.
Giống như đối phương tự cúi người chào mình, Trang Nhã Khinh cũng kiêu ngạo ngẩng đầu lên, cảm giác trong lòng thật là vô cùng sung sướng. Khó trách ở cổ đại, nhiều người đều mơ tưởng làm Hoàng đế như vậy? Dù trách nhiệm hoàng đế rất nhiều, chuyện cần làm rất nhiều, nhưng mọi người nhìn thấy đều phải quỳ xuống cảm giác thật sự vô cùng thoải mái.
Sau khi đi vào, Trang Nhã Khinh cũng đi bên cạnh Cố Triệt dọc theo đường đi chứ không phải đi theo sau lưng anh. Từ khi xuống xe, anh cũng chưa từng buông tay của cô ra.
Điểm này càng làm cho Trang Nhã Khinh cảm thấy trong lòng mỹ mãn.
Dọc theo đường đi, Trang Nhã Khinh đi theo Cố Triệt, tiếp nhận quân lễ của rất nhiều người, tự nhiên cũng đón nhận rất nhiều ánh nhìn chăm chú mang theo nồng đậm ý thăm dò.
Là vậy, lúc nào thì quân trưởng đại nhân của bọn họ đưa phụ nữ tới quân khu? Cho dù là điện thoại cá nhân cũng sẽ không nhận ở quân khu. Nhưng lần này lại táo bạo dẫn theo một cô gái đi vào như vậy, hơn nữa, hai người còn mười ngón tay đan nhau , người sáng suốt nhìn một cái cũng biết quan hệ hai người là như thế nào.
Chỉ là, xem ra thật rất xứng đôi.
Trai tài gái sắc, ông trời tác hợp.
Còn có một bộ phận, chính là lần trước gặp được Trang Nhã Khinh ở trên máy bay, bọn họ biết rốt cuộc Cố Triệt thương yêu cưng chiều Trang Nhã Khinh cỡ nào. Thấy Cố Triệt dẫn theo người đi vào, ánh mắt đắc ý nhỏ giọng nói với những người bên cạnh: "Tôi nói rồi, cậu còn không tin, có phải hay không?"
Bọn họ trở về đã nói Cố Triệt có bạn gái, hơn nữa còn là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa còn vô cùng cưng chiều, chỉ là, tất cả mọi người đều không tin, trừ khi tận mắt nhìn thấy điều bất ngờ này, không thì có ai sẽ tin tưởng. Dù bọn họ nói hết tất cả chuyện đã trải qua, chuyện giữa hai người nữa, nhưng đại đa số người vẫn không tin.
Mặc kệ nói thế nào.
Chỉ là, hiện tại, cuối cùng có thể chứng minh bọn họ cũng không có nói dối.
"Thì ra đây là sự thật."
"Tất nhiên, tôi không lừa cậu, cậu còn chưa tin lời của tôi nói đấy."
Đàn ông, quân nhân, có lúc cũng sẽ lắm chuyện như vậy. Chủ yếu là đối tượng để nói là quân trưởng mà bình thường bọn họ nhìn cũng không dám nhìn nhiều, không dám nói cười cẩu thả, tại sao có thể không lắm chuyện được chứ? Trước kia còn thảo luận rằng không biết rốt cuộc quân trưởng sẽ bị kiểu phụ nữ gì thu phục, không ngờ. . . . .
"Chỉ là, cô gái kia thật sự có bản lĩnh lớn như vậy?"
"Đúng vậy, tận mắt thấy cô ấy nhẹ nhàng ở châm kim lên vết thương mấy châm, vết thương liền hoàn toàn bình phục."
"Không phải chứ, thần kỳ như vậy?"
"Hai người các người đang lén thảo luận gì đấy? Không phải lúc đứng nghiêm đã nói không được nói chuyện sao? Bước ra khỏi hàng!" Tôn Bính Nguyên đi tới, vừa lúc nghe được hai người lớn tiếng nói chuyện thì quát lớn.
Những thứ khác đều có thể nhận nại trong lòng, thời gian đi về ký túc xá nghỉ ngơi lại có thể từ từ nói, cần gì nói vào lúc này?
"Rõ!" Bị bắt được rồi, haizz. . . . . . Hai người lớn tiếng trả lời, sau đó chỉnh tề bước ra khỏi hàng, mỗi một động tác đều vô cùng tiêu chuẩn, một điểm không đúng cũng không nhìn ra được.
Mặc dù nói là nhiều chuyện một chút, nhưng bản lĩnh vẫn còn đó, nếu không thì sao có thể đi vào quân khu bậc nhất đây?
"Hai trăm cái hít đất!"
"Rõ!"
Hai người tiêu chuẩn nằm xuống, hai tay chống, bắt đầu hít đất. Lúc này bắp thịt trên cánh tay hoàn toàn lộ ra.
Động tác của hai người rất nhanh chóng, tiêu chuẩn, Trang Nhã Khinh ở một bên nhìn cũng không khỏi muốn vỗ tay.
"Đi thôi." Cố Triệt kéo Trang Nhã Khinh, đi về phòng làm việc của anh.
Mặc dù nói Cố Triệt là quân trưởng, nhưng phòng làm việc của anh cũng không có gì quá đặc biệt. Không như đã nói xa hoa cỡ nào, chỗ rộng bao nhiêu, bên trong có một ngăn tủ đặc biệt bày đầy các loại rượu, một ngăn tủ bày các loại sách, không như nói là toàn bộ bàn ghế đều bằng da. . . . . . Phòng làm việc của Cố Triệt vô cùng bình thường, bên trong không đặc biệt rộng rãi, cũng chỉ có một cái bàn làm việc, một cái ghế, còn có bộ ghế để tiếp khách, còn có một tủ bảo hiểm, tủ sách cũng có, chỉ là phần lớn đều liên quan đến binh pháp, các loại sách về quân đội.
Trên bàn làm việc để một máy vi tính bàn, bên cạnh máy vi tính để rất nhiều sách, tài liệu giấy tờ. Bên kia có một cái ly màu đen. Trên căn bản chỉ có vài thứ như vậy. Sau khi đi vào, Cố Triệt dời một cái ghế cứng để ngồi xuống, nhường cái ghế vẫn tính là mềm mại cho Trang Nhã Khinh.
Trang Nhã Khinh cũng không khách khí ngồi xuống. "Anh xử lý một chút tài liệu trước, bên kia có một ít sách, em có thể tự tìm đến đọc một chút, hoặc là em đi ra ngoài dạo một mình chút đi, anh xử lý xong chuyện sẽ thông báo cho em." Cố Triệt mở máy vi tính ra.
Trang Nhã Khinh suy nghĩ một chút, cô vẫn nên đi ra ngoài dạo, những sách phía trên tủ sách, Trang Nhã Khinh khẳng định cô không có hứng thú với quyển nào cả, không cảm thấy hứng thú chút nào. Nói không chừng cô ở chỗ này cũng ảnh hưởng đến công việc của Cố Triệt, cho nên cô vẫn quyết định đi ra ngoài tùy tiện dạo một chút. Vốn muốn nhìn xem rốt cuộc nữ quân nhân ở nơi này có bộ dáng gì, cũng có thể đi ra xem một chút .
"Em đi ra ngoài, một lát trở lại."
"Ừ."
Cố Triệt đang không ngừng đánh chữ trên bàn phím, mắt cũng chưa từng rời màn hình, ngón tay bay múa, chuyển động đến độ gần như Trang Nhã Khinh cũng không nhìn thấy rõ, nhưng anh lại không bị lỗi một chữ. Trang Nhã Khinh nghĩ đến cô duy nhất không thạo cái này, chính là mù đánh chứ. Nhiều nhất thì cô chỉ liếc mắt nhìn bàn phím, sau đó đánh một câu nói, nhưng liên tiếp đánh mà cũng không nhìn bàn phím, có thể, nhưng tốc độ chậm, hơn nữa cũng dễ dàng đánh sai. Chỉ là cô cảm thấy điểm này cũng không có ảnh hưởng quá lớn, cho nên cũng không quan tâm. Học nhiều thứ như vậy, cô cũng là người, sẽ mệt. Cho nên không đáng thì không muốn học.
Trang Nhã Khinh rời đi, thuận tiện đóng cửa lại giúp Cố Triệt.
Trang Nhã Khinh đi dọc theo đường tới ra ngoài.
Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3 [becuacon]
Trong quân khu sắp xếp rất nhiều phân khu, lúc nãy bọn họ xuyên qua từ bãi tập. Trên đường Cố Triệt chỉ Trang Nhã Khinh rất nhiều nơi. Nói nơi nào là chỗ để xe tăng, đại bác. Nói nơi nào là dùng để làm gì, chủ yếu để hiểu rõ huấn luyện. Trang Nhã Khinh muốn đi xem người trên bãi tập một chút.
Đứng ở trước đài chủ trì lớn nhất phía trên, Trang Nhã Khinh có thể hoàn toàn nhìn thấy đoàn người phía dưới rất rõ ràng dù không thấy rõ người đó có dáng vẻ gì, nhưng người nào không xếp hàng chỉnh tề, động tác của người nào chậm nửa nhịp, động tác người nào không đúng tiêu chuẩn, trên căn bản cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Rốt cuộc đã hiểu rõ, sao trước kia lúc đi học, mỗi lần tập họp, người phía trên đều có thể dễ dàng nói người nào lệch vị trí hướng tiêu chuẩn 0.5 cen-ti-mét, người nào lệch hướng một cen-ti-mét, thì ra là có thể nhìn thấy rõ ràng.
Mấy đônà người phía dưới đang huấn luyện, không phải hình thức huấn luyện duyệt binh đơn thuần chỉ bước đi, nghiêm đi chỉnh tề, toàn bộ đều đang huấn luyện các kỷ xảo vật lộn cùng với động tác dạy.
Trang Nhã Khinh nhìn nội dung huấn luyện của bọn họ, có vài động tác không giống như tự học? Chỉ là xem ra tương đối dễ học hơn rất nhiều, hơn nữa còn khá có ích.
Trang Nhã Khinh nhìn, ghi nhớ động tác của người khá. Nếu là ở nhà, nói không chừng cô đang khoa tay múa chân để học, nhưng lại ở đây, hơn nữa còn ở trên đài chủ trì, Trang Nhã Khinh rất ngại.
Phía trên không thấy cô muốn xem, Trang Nhã Khinh đi xuống, xen vào đội hình, nhìn người khác huấn luyện.
Bình thường thấy Trịnh Tử Ngang huấn luyện đội ngũ, Trang Nhã Khinh nhìn một lát, sẽ không ghi nhớ động tác, sau đó cảm thấy có gì không biết hoặc là có đề nghị gì , Trang Nhã Khinh cũng sẽ nói ra. Ở đây thì không, Trang Nhã Khinh đi vào giữa hàng ngay ngắn, lúc nãy cô nhìn thế nào cũng cảm thấy động tác của họ có chút vấn đề, đặc biệt dễ bị người phá thế. "Cô có thể tới đây một chút không?" Trang Nhã Khinh hỏi người đội trưởng đang hướng dẫn thao luyện. Đối phương lại là một cô gái. Chỉ là không như cô tưởng tượng, hoặc chính là đặc biệt thanh thuần, hoặc chính là đặc biệt yêu mị, hoặc chính là đặc biệt bắp thịt. Đội trưởng này nhìn tương đối nghiêm túc một chút, ngược lại không nhìn ra chỗ nào đặc biệt. Chỗ đặc biệt duy nhất chính là ngực rất nhỏ.
Trang Nhã Khinh hiểu, học võ thuật lâu dài, người khiêu vũ lâu dài thì bộ ngực cũng sẽ không lớn, chỉ là không biết làm sao bảo dưỡng bộ ngực trong điều kiện hạn chế, không biết làm sao cho bộ ngực lớn, cũng không bao gồm cô. Trang Nhã Khinh tự hào nhìn của mình đứng ngạo nghễ một chút.
Trương Băng đã sớm nhìn thấy Trang Nhã Khinh tới, đối với Trang Nhã Khinh, lúc nãy hoặc nhiều hoặc ít thì cô ta cũng có nghe một chút, cũng nhìn thấy một chút, quan hệ cùng quân trưởng không tầm thường. Nhưng cô ta sùng bái quân trưởng, tôn kính quân trưởng, không có nghĩa là cũng phải tôn kính cô gái này.
Chỉ là dầu gì cũng cho chút mặt mũi. Mặc dù Trương Băng không vui vẻ, nhưng vẫn tới. "Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một lát." Trương Băng nói.
"Rõ"
Mọi người vui vẻ. Vốn là lúc huấn luyện, Trang Nhã Khinh tới đã muốn nhìn, chỉ là không dám nhìn. Trương Băng nghiêm khắc có tiếng, họ cũng không muốn bị phạt ba mươi ki-lô-gam, sau đó nhảy ếch mười vòng quanh bãi tập. Đúng, Trương Băng chính là bà phù thủy phạt tập thể.
"Chuyện gì?" Giọng nói Trương Băng cũng không quá tốt. Đứng ở trước mặt Trang Nhã Khinh, chiều cao cũng xấp xỉ, Trương Băng không đoạt lấy ưu thế chút nào.
"Cô làm mẫu động tác vừa rồi một lần nữa cho tôi xem đi." Trang Nhã Khinh biết Trương Băng không phục, hừ, cô muốn chính là khiến người này hoàn toàn phục cô.
"Thật xin lỗi, chỗ này là quân khu, tôi thật sự dạy mọi người chứ không phải đoàn xiếc khỉ, biểu diễn cho người ta." Trương Băng cự tuyệt.
"Tôi muốn chỉ ra cô chỗ thiếu sót của động tác quyền vừa nãy." Trang Nhã Khinh nói, mặc dù cười, nhưng nụ cười kia cũng không đạt tới đáy mắt.
Trương Băng nghe Trang Nhã Khinh, nhất thời cảm thấy nổi giận đùng đùng! Đó là chính quyền pháp gia truyền của cô ta, chính cô ta cũng dựa vào sự quyền pháp đặc biệt này, động tác đơn giản không lạ nhưng là tính công kích lại rất mạnh mới được đề bạt làm Tiểu đội trưởng để đặc biệt dạy mọi người tập, tại sao có thể dễ dàng tha thứ cho người khác nói trong này có thiếu sót được chứ? "Tại sao cô nói quyền pháp của tôi không tốt?"
"Tôi không có nói không tốt, chỉ là có một vài điểm thiếu sót, hơn nữa còn chưa tới. Lúc nãy khi cô ra quyền thứ tư, mặc dù nếu đánh một quyền này vào người kẻ địch, tính công kích rất mạnh, không phải tổn thương gân cốt thì cũng gãy xương, nhưng không có làm tốt công tác phòng ngự. Kẻ địch tránh quyền này rất dễ dàng, hơn nữa, đồng thời lúc tránh ra sẽ công kích lại cô cũng rất dễ dàng." Trang Nhã Khinh nói.
Toàn bộ binh lính phía dưới đều lộ ra ánh mắt tán dương nhìn Trang Nhã Khinh. Nghe cô nói, hình như bọn họ cũng ý thức được vấn đề này. Một quyền kia trên căn bản không có phòng ngự, người khác rất dễ dàng công kích ngược lại bụng của mình.
"Nói dĩ nhiên là dễ dàng." Mặc dù Trương Băng có chút lộ vẻ xúc động, nhưng vẫn mạnh miệng.
"Không cần phải nói, vậy thì làm." Trang Nhã Khinh không hề gì, buông tay ra.
Trương Băng không hề cử động, Trang Nhã Khinh chuyển động trước, bắt đầu công kích Trương Băng.
Dưới tình huống đang khẩn cấp phòng ngự, tay chân Trương Băng bắt đầu có chút luống cuống. Chỉ là Trang Nhã Khinh cũng không dùng hết toàn lực, tốc độ cũng thay đổi chậm một chút, tất cả để Trương Băng có thời gian hòa hoãn xông tới, đổi bị động thành chủ động. Mục đích của cô vốn chính là muốn cho Trương Băng biến bị động thành chủ động công kích, sử dụng quyền vừa nãy.
Mặc dù Trương Băng vào quân khu trọng yếu này, cũng học không ít cách đánh, nhưng cô ta quen thuộc nhất là quyền pháp của nhà họ Trương được học từ nhỏ. Lục tìm, lúc khẩn cấp, mặc dù là ai thì phản ứng đầu tiên đều là sử dụng sở trường họ quen thuộc nhất ra, Trương Băng cũng không phải ngoại lệ.
Thấy Trương Băng bắt đầu dùng quyền đó rồi, Trang Nhã Khinh nhân cơ hội dạy những binh lính luôn. Dù sao bọn họ cũng là những người đàn ông của chiếc xe Mông Cổ (chắc ý nói những người mạnh mẽ), cô có thể giúp Cố Triệt làm nhiều một chút thì cứ giúp thêm một chút. Bình thường anh cũng không chỉ quản lý quân khu, chuyện cần làm còn rất nhiều, chuyện lớn quan trọng gì anh cũng phải tham dự, những chuyện nhỏ này để cô tới làm giúp là được.
"Mọi người nhìn kỹ." Trang Nhã Khinh nói, sau đó bắt đầu dùng phương pháp của mình hóa giải quyền pháp của nhà họ Trương.
Mỗi lần Trương Băng ra một quyền đều sẽ bị Trang Nhã Khinh linh hoạt tránh thoát, có lúc giống như dùng một quyền chạm vào cây bông vậy, một chút sức lực cũng không có.
Đến Trang Nhã Khinh vừa nói một chiêu, Trương Băng ra quyền, Trang Nhã Khinh chỉ hơi cong người xuống, chuyển vị trí một chút liền tránh được cú đấm thẳng của Trương Băng. Sau đó, ra quyền, vừa lúc đánh lệch phía bên trái của bụng Trương Băng một chút. Chỉ là cô thu sức lực bớt, cho nên Trương Băng chỉ bị đánh lùi mấy bước, cũng không có bị tổn thương quá mạnh.
"Nhìn thấy tôi mới vừa làm thế nào rồi chứ?" Trang Nhã Khinh nói.
"Thấy rõ."
Âm thanh trả lời Trang Nhã Khinh phía dưới rất vang.
Rất nhiều mục vốn đang huấn luyện xung quanh cũng đều ngừng lại, nhìn kỹ động tác mới vừa rồi của Trang Nhã Khinh. Bọn họ có thể dừng lại, đó là bởi vì đội trưởng huấn luyện cũng không khỏi ngừng lại để nhìn, cho nên cũng hợp tâm ý của bọn họ.
Bên này hai người Trang Nhã Khinh cùng Trương Băng đọ sức nhìn thật sự rất đặc sắc.
"Cô. . . . . ." Trương Băng nhìn ánh mắt mọi người nhìn Trang Nhã Khinh một chút, sùng bái như vậy, mặc dù biết mình thua, nhưng cũng không muốn từ bỏ. Vì vậy, lại vọt lên.
"Hôm nay hai chúng ta so tài một chút." Trương Băng nói xong, đá thẳng vào không trung về hướng Trang Nhã Khinh. Trang Nhã Khinh bắt được mắt cá chân Trương Băng, dùng sức kéo.
Thật ra thì năng lực của Trương Băng cũng không tệ lắm, cùng Trương Băng đánh cũng toát chút mồ hôi. Lúc nãy một trận, vẫn tính là khá vui sướng.
Hai người lại bắt đầu đánh nhau. Không có quy định, không có vấn đề kỹ thuật gì, vì chỉ cầm làm đối phương thua. Vào lúc này, thắng mới phải đạo lý cứng rắn.
Tập trung tinh thần xem hai cô gái so tài, trong lòng phấn khích hô to.
Mới vừa nhìn bạn gái quân trưởng còn là một người đẹp mềm mại, bây giờ nhìn lại, quân trưởng quả nhiên là quân trưởng, tìm bạn gái cũng tìm cô gái mạnh mẽ như vậy. Quả nhiên, người không thể nhìn bề ngoài, nhìn người cũng không thể nhìn bề ngoài. Có lúc thấy phụ nữ rất hung dữ, tàn nhẫn nhưng trên thực tế rất dịu dàng săn sóc, bóp chết một con kiến cũng không dám. Có phụ nữ thoạt nhìn là một tiểu thư mềm mại, mười ngón tay không dính giọt nước xuân, chắc hẳn không dám cầm dao thái, nhưng giết người và bóp chết con kiến giống nhau. . . . . .
Chỉ là, thật sự rất xuất sắc.
Trang Nhã Khinh càng lúc càng mãnh liệt tấn công Trương Băng, trong khoảng thời gian ngắn còn cảm thấy người phụ nữ này có chút bản lĩnh, đoán vậy. Nếu không tại sao có thể được đề bạt làm đội trưởng? Cô cũng phải chăm chỉ đối đãi một chút mới được.
Trang Nhã Khinh không muốn tổn thương tới cấp dưới của Cố Triệt, ra tay vẫn luôn có chút giữ lực, có lúc đánh tới Trương Băng cũng không gây ra tổn thương quá lớn .
Cho nên, Trương Băng kiên trì rất lâu mới dần dần kiệt sức, không muốn cử động, cũng không muốn đánh lại.
Đầu Trương Băng đầy mồ hôi, tóc được chải chuốc buộc đuôi ngựa chỉnh tề ở phía sau, nhìn đặc biệt có tinh thần. Bởi vì vận động dữ dội cùng với trong lúc đánh nhau khó tránh khỏi bị kéo xuống, cho nên cũng buông lỏng xuống. Trên trán có một dúm tóc, hoàn toàn bị ướt, dính vào trán.
"Đừng tới nữa, tôi phục rồi." Sao Trương Băng không biết, Trang Nhã Khinh vẫn nhường cô ta được? Thở hổn hển, ngồi dưới đất, Trương Băng nói.
Trang Nhã Khinh cũng không tốt hơn bao nhiêu, bình thường từ trước đến giờ, cô đều chủ trương đánh nhanh thắng nhanh, tiết tấu như vậy thật sự mệt chết đi. Chỉ là, khá hơn tình hình của Trương Băng một chút mà thôi. "Ha ha, không phục có được không?" Trang Nhã Khinh cười.
Trương Băng nhìn Trang Nhã Khinh trước mặt, không giống cô đã ngồi bẹp dưới đất, cô vẫn đứng, quay lưng về phía mặt trời, mồ hôi nhỏ xuống, chợt biết vì sao ở trong mắt lại hoàn mỹ như vậy, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không xứng với quân trưởng, tại sao phải xoay quanh người phụ nữ này. Cô thật sự rất có sức quyến rũ, dĩ nhiên cũng có năng lực. Người phụ nữ như vậy mới chính thức xứng với quân trưởng.
Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3 [becuacon]
Thật ra thì, Trương Băng vô cùng sùng bái Cố Triệt, ở trong mắt cô ta, Cố Triệt tồn tại giống như thần thánh. Cho nên, không có người phụ nữ nào có thể xứng với Cố Triệt. Trương Băng tự biết bản thân, cũng biết cô ta không xứng với anh. Từng ảo tưởng, nhưng cũng không còn nghĩ nữa.
Chợt Cố Triệt dẫn theo một người phụ nữ trở lại, dĩ nhiên trong lòng Trương Băng không thăng bằng .
Vẫn cảm thấy Cố Triệt sẽ độc thân, bởi vì không có ai có thể xứng với anh, tình huống như thế, sao Trương Băng có thể bình tĩnh?
Người phụ nữ này không biết đến từ đâu, dụ dỗ quân trưởng. Vốn cho rằng dù là quân trưởng muốn kết hôn, cũng sẽ cưới Tô Mạt, như vậy có thể dễ tiếp nhận một chút, không ngờ mang về một người phụ nữ xa lạ. Tại sao người này lấy được ưu ái của quân trưởng?
Hiện tại, rốt cuộc Trương Băng đã hiểu.
Mọi người cùng nhau vỗ tay. Trang Nhã Khinh ở trong lòng bọn hắn, mức độ được tán thành cũng nhiều thâm rất nhiều.
"Cô ấy thật mạnh mẽ."
"Đúng vậy, không hổ là người phụ nữ mà quân trưởng coi trọng."
"Tôi phát hiện tôi thích cô ấy rồi."
"Vậy cậu chờ tôi tới thu dọn cho cậu đi."
"Đùa một chút cũng không được. Phụ nữ của quân trưởng, sao chúng ta có thể nghĩ như vậy được?"
Trên căn bản Trang Nhã Khinh đã đánh một trận làm vang dội danh tiếng của mình rồi. Trong bãi tập có nhiều người như vậy, toàn bộ đều biết Trang Nhã Khinh xinh đẹp và mạnh mẽ. Chắc hẳn sẽ không bao lâu, Trang Nhã Khinh sẽ trở thành thế hệ danh nhân mới trong giới quân nhân. Cô cũng làm tốt, không ngừng chuẩn bị có người tới khiêu chiến.
Xem đi, trận này của Trang Nhã Khinh mới vừa kết thúc, lại có người đến mời cô cùng so tài.
"Phu nhân, tôi có thể cùng người so một chút không?" Đi lên là một người đàn ông, anh ta cũng không biết tên họ Trang Nhã Khinh, cũng biết cô là người phụ nữ của Cố Triệt, suy nghĩ một chút, vì vậy không thể làm gì khác hơn gọi Trang Nhã Khinh là phu nhân, cũng không biết có gì không ổn.
"Được, không thành vấn đề." Trang Nhã Khinh gật đầu.
Đối phương là một người có vóc dáng tương đối cao lớn, chừng một mét chín, vì dáng người cao nên đánh với Trang Nhã Khinh có ưu thế vô cùng lớn. Cũng khó trách vừa mới lên muốn cùng so với Trang Nhã Khinh, vẻ mặt anh ta cũng không tự nhiên.
Bởi vì, lúc Trang Nhã Khinh an tĩnh lại thật sự không khác gì đại tiểu thư mềm mại, trang phục thục nữ, nụ cười, động tác giống hệt thục nữ. Ngoại trừ váy của Trang Nhã Khinh không thục nữ thôi. Lúc nãy đánh nhau với Trương Băng, Trang Nhã Khinh mặc váy, để cho tiện, Trang Nhã Khinh xé váy từ giữa ra để dễ dàng cho động tác của mình. Bên trong cô có mặc quần làm nền, bởi vì dù bên ngoài mặc thế nào thì cũng sẽ đảm bảo một chút, như bây giờ, ngộ nhỡ đánh nhau, cô cũng sẽ không mất sạch đúng không?
Trang Nhã Khinh nhìn thấp hơn đàn ông rất nhiều, nói xong vốn cho là Trang Nhã Khinh sẽ không đồng ý sự lỗ mãng này, cũng làm tốt chuẩn bị bị cự tuyệt, dù sao không ai ngốc mà so tài với người đàn ông chênh lệch với mình rõ ràng như vậy. Anh ta đứng trước mặt Trang Nhã Khinh, chính là giống nhau một ông chú ức hiếp một bé gái. Không ngờ, Trang Nhã Khinh lại đồng ý. Không thể tin nhìn Trang Nhã Khinh.
"Không cần nhìn tôi như vậy, ai thắng ai thua còn chưa xác định mà." Trang Nhã Khinh nhìn người đã đạt tới trình độ dày công tôi luyện, lại không biết suy nghĩ của người đàn ông to lớn đâu rồi, vì vậy mở miệng nói, loại bỏ băn khoăn của người đó.
"Vậy chúng ta bắt đầu?"
"Được." Trang Nhã Khinh bỏ lại chai nước suối trong tay cũng không biết người nào đưa tới, cơ thể đứng thẳng, nhìn người đàn ông can đảm trước mặt.
"Cô cẩn thận một chút." Anh ta nổi danh đánh rất mạnh tay, trâu bò cũng có thể bị một quyền của anh ta đấm chết, anh ta thật sự vẫn có chút lo lắng cho người phụ nữ của quân trưởng. Nếu là anh ta không cẩn thận lỡ tay, đánh chết cô. . . . . . Quân trưởng có thể dắt anh ta đi ra ngoài bắn chết mười phút hay không?
Trang Nhã Khinh biết người này thất thần. "Anh chuyên tâm một chút, đừng để người khác cho là tôi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà đánh lén, ức hiếp anh." Trang Nhã Khinh dõng dạc. Mặc dù thoạt nghe giọng nói có chút cao ngạo, nhưng cũng không có ý xem thường người khác, ngược lại nghe có chút cảm giác nói đùa.
Hai người rất nhanh đã đi vào trạng thái đánh nhau.
Trang Nhã Khinh sớm đã phân tích người đàn ông này. Nhìn dáng vẻ của anh ta phải có hơi sức rất lớn, chỉ là dáng người đặc biệt khôi ngô, động tác cũng không đủ mạnh mẽ. Cô phải nhiều dạy anh ta luyện tập độ bén nhạy của mình như thế nào rồi. Trận này, mọi người cũng không có tâm tình quá kích động xem kịch vui như lúc hai người Trang Nhã Khinh cùng Trương Băng bắt đầu so tài, ngược lại mọi người đều treo quả tim lên, cũng sắp treo lên tới cổ họng rồi. Tất cả mọi người đang yên lặng cầu nguyện vì Trang Nhã Khinh, cũng ở đây cầu nguyện cho người đàn ông vạm vỡ kia.
Một bên bọn họ lo lắng Trang Nhã Khinh bị anh chàng kia đánh trúng, không chết cũng tàn phế. Lại lo lắng người đó đánh trúng Trang Nhã Khinh sẽ nhận được hậu quả gì.
Cho nên, mọi người đều run sợ trong lòng.
Không thể làm gì khác hơn là cầu nguyện ở trong lòng, Trang Nhã Khinh thắng.
Quả nhiên, động tác của người đàn ông vạm vỡ cũng không phải đặc biệt nhạy bén, có lúc Trang Nhã Khinh đã di chuyển rồi thì anh ta mới phát hiện, động tác tương đối chậm chậm, Trang Nhã Khinh cũng nắm chặt cơ hội ra đòn.
Lần này Trang Nhã Khinh cũng không vì mình dùng ít sức lực lại, trên căn bản vẫn dùng hết toàn lực. Nếu là dùng sức lực lúc trước, sợ rằng đánh người anh ta chỉ giống gãi ngứa, hoàn toàn không có tác dụng.
Cuối cùng Trang Nhã Khinh vẫn thắng, nhưng cũng mệt mỏi phải ngồi bẹp xuống ở bên cạnh Trương Băng, thở hổn hển.
Hoàn toàn đều là tay không đánh nhau, sức lực của Trang Nhã Khinh cũng không lớn như vậy, thân thể cũng không khỏe mạnh như người khác, phải dựa vào tay chân nhạy bén để thắng, cho nên dù thắng, Trang Nhã Khinh cũng kiệt sức.
Dù sao nếu sau này gặp kẻ địch chân chính, Trang Nhã Khinh có thể từ từ đánh như vậy sao? Bản thân mệt mỏi không nói, còn không có một chút hiệu quả. Nhất định lựa chọn dùng phương thức đánh nhanh tiện lợi nhất, tốt nhất có thể một đòn trí mạng. Gặp kẻ địch thì vũ khí gì không thể dùng? Cắt đứt cổ họng của đối phương, đó là phương thức tốt nhất rồi, đây là đối với đàn ông.
Nhưng dù sao hiện tại chẳng qua là giao lưu, dĩ nhiên cô không thể làm như vậy. Người chết rồi, không phải Cố Triệt mất đi một tướng tài sao?
Trên người của anh chàng vạm vỡ bị Tranh Nhã Khinh đánh có nhiều chỗ bị thương lớn nhỏ, quả thật anh ta cũng không bằng Trang Nhã Khinh. Chỉ là nếu đánh tới, không phải Trang Nhã Khinh nhất định sẽ Game Over, nhưng chắc chắn cô sẽ chơi cho xong. Người đàn ông vạm vỡ cũng tương tự, ngồi trên mặt đất. Không ngừng thở ra, uống nước. "Tôi... tôi phục. Lợi hại." Người đàn ông vạm vỡ đó giơ ngón tay cái lên với cô.
Trang Nhã Khinh không khiêm tốn đón nhận. Rất nhiều người cũng giơ ngón tay cái lên cho Trang Nhã Khinh. Vốn cho là Trang Nhã Khinh phải thua là không thể nghi ngờ, đều muốn nhặt xác cho anh kia, không ngờ cô lại thắng.
/132
|