Chương 89: Gả cho Cố Triệt, là chuyện lãng mạn nhất
Trang Nhã Khinh cầm chứng cớ đi về, sau đó vừa hỏi mới biết thì ra người có công chủ yếu vẫn là đại sư huynh.
Ba người kia vốn vẫn luôn không nói lời nào, mặc dù bọn họ là sát thủ chẳng ra gì, nhưng tối thiểu vẫn biết đạo đức nghề nghiệp, cho nên mặc kệ Phá Thương bọn anh dụ dỗ đe dọa thế nào cũng không nói. Sau đó khiến cho Hạ Tĩnh Thiên muốn bắt đầu vận dụng hình phạt riêng. Cũng không tin với thủ đoạn của họ, ba sát thủ không có danh tiếng gì vẫn có thể ngậm miệng không nói? Ha ha, thủ đoạn của bọn họ cũng không phải người bình thường có thể thấy được đâu.
Nhưng Hạ Tĩnh Thiên đã nói một câu nói, toàn bộ ba người đều chịu tội.
Hạ Tĩnh Thiên nhìn ba tên sát thủ bọn hắn bị trói chung một chỗ, nói với Phá Thương: "Đại sư huynh, nếu không anh làm tới luôn đi? Dù gì anh và chúng cũng cùng một nghề, lấy địa vị trong giới sát thủ của Phá Thương anh, anh cũng coi như là ông tổ bọn họ rồi, để cho bọn họ biết bản lĩnh của anh?"
"Phá Thương? Anh chính là Phá Thương? Là sát thủ đứng thứ ba - Phá Thương?" Ba người cùng nhau nói.
Sao biến thành thứ ba rồi? Bởi vì vốn là Phá Thương xếp trước hai sát thủ đã chết trong một lần làm nhiệm vụ, cho nên, dĩ nhiên Phá Thương xếp trước rồi.
"Ừ." Phá Thương lạnh lùng cúi đầu nhìn ba người, một chút vẻ mặt cũng không có.
"Thật sự là Phá Thương? Chúng tôi lại có may mắn so chiêu cùng Phá Thương."
"Đúng vậy, anh vẫn luôn là thần tượng của ba chúng tôi."
"Ừ, mỗi lần làm nhiệm vụ, ba chúng ta đều phải lẩm nhẩm mấy lần tên của anh ở trong lòng, ban cho chúng tôi sức mạnh."
Phá Thương ở bên cạnh lại không nói gì, vẻ mặt không chút thay đổi, giống như người được thần tượng tột độ trong miệng ba người này không có nửa xu quan hệ với anh, hoàn toàn đặt mình ngoài sự việc.
Hạ Tĩnh Thiên nhìn ra sự sung báo trong mắt ba người này, cái đó không lừa được người khác, vì vậy, hoàn hảo lợi dụng cơ hội tuyệt vời này, tiếp tục hỏi: "Nói đi, người nào xúi giục các người tới ám sát tiểu sư muội của chúng tôi?"
Lần này ba người không mạnh miệng nữa, đạo đức nghề nghiệp là gì, thần tượng trước mặt, đó chính là một cái rắm. "Là Mễ Cường, là Mễ Cường tìm chúng tôi." Mễ Cường? Hình như Hạ Tĩnh Thiên có chút ấn tượng. Ngược lại Phá Thương cùng Phá Trần xác định mình chưa từng nghe cái tên này.
"Các người có biết tại sao không?"
"Không biết, chúng ta lấy tiền làm việc."
"Đúng vậy, chuyện khác thì chúng tôi thật sự không biết, chúng tôi lấy tiền, sau đó Mễ Cường để chúng tôi chờ ở phía dưới, nếu như thấy một cô gái rơi xuống thì xem chết hay không chết, chết coi như xong, không chết liền giết, không nói chuyện khác, ngay cả dáng vẻ cô gái kia mà chúng tôi cũng không biết."
"Đúng, nếu như ba chúng tôi có nói nói láo nửa câu, tuyệt đối bị thiên lôi đánh."
"Ừ. Ba chúng tôi đã nói hết toàn bộ chuyện biết rồi, đại ca Phá Thương, chúng tôi có thể bái anh làm thầy hay không? Ba người chúng tôi thật sự sùng bái anh đã lâu." Ba ánh mắt lóe sáng lấp lánh nhìn Phá Thương, hi vọng Phá Thương có thể đồng ý thỉnh cầu của bọn hắn, đó là mơ ước lớn nhất của bọn hắn.
Phá Thương cũng không có trả lời, chỉ là giống như đang suy tư rốt cuộc có thể được hay không. Hạ Tĩnh Thiên nhìn, nghĩ tới xem ra ba người cũng không tệ, sau đó, giọng khách át giọng chủ bang là Phá Thương đồng ý. "Tôi thay anh ấy đồng ý với các người. Chỉ là các người phải giúp tôi làm một việc."
"Thật sao?" Ba người không tin Hạ Tĩnh Thiên có thể giúp Phá Thương quyết định, vẫn nhìn Phá Thương, muốn có được đáp án của anh.
Die nd anl equ ydo n <3 <3 <3
Hạ Tĩnh Thiên cũng không muốn bản thân không còn mặt mũi, nếu như bây giờ Phá Thương nói không đồng ý, đó không phải là mặt ngoài mặt trong đều mất hết toàn bộ sao. Vì vậy nhìn Phá Thương: "Đại sư huynh, anh đồng ý đi, dù sao cũng không có gì xấu, em thấy tư chất ba người bọn họ cũng không tệ lắm, sẽ không quá uất ức anh đâu."
Rrốt cuộc Phá Thương gật đầu một cái.
Ba người nhìn thấy Phá Thương gật đầu thì vui mừng muốn nhảy dựng lên. Đáng tiếc họ lại bị trói chặt, nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, đừng nói là nhảy dựng lên.
Nhìn thấy Phá Thương cũng đã đồng ý, Phá Trần không nói hai lời liền cởi sợi dây cho ba người.
"Chỉ là các người không nên gọi tôi là sư phụ, tôi chỉ chỉ cho các người một vài điểm thôi."
"Dạ dạ." Sauk hi ba người được nơi lỏng nút trói, nghe Phá Thương nói, mặc dù cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến có thể được Phá Thương chỉ cho một hai điểm chính là rất tốt rồi, vì vậy cũng lập tức nhận lời.
Ba người liếc mắt nhìn nhau rồi cùng nhau quỳ gối trước mặt: "Mặc dù anh không để chúng tôi gọi anh là sư phụ, chúng tôi cũng biết không thể làm học trò của anh, nhưng vẫn xin nhận của chúng ta một lạy." Ba người khấu đầu, thật sự cũng dập đến vang lên thành tiếng.
"Được rồi, theo lời tôi nói mà làm việc đi." Hạ Tĩnh Thiên nhìn đồng hồ, cũng sắp ba giờ sáng rồi, buồn ngủ lắm rồi.
"Vâng."
Ba người gật đầu, sau đó rời đi.
Trễ như thế, biệt thự Hạ Tĩnh Thiên vắng vẻ, thật tình không biết ba người đó trở về thế nào. Nhưng dù sao Hạ Tĩnh Thiên cũng không thể nào đưa xe thể thao cho ba người họ. Xe khác. . . . . . có thể suy nghĩ một chút.
"Ba người các người đi đến lấy những chiếc xe chạy bằng điện đó đi, đừng nói tôi quá tàn nhẫn với các người." Nếu không phải là nghĩ đến bọn họ trở về quá muộn thì cũng thật sự không làm chuyện tốt như vậy, Hạ Tĩnh Thiên mới không biết làm những chuyện như vậy đấy. Mặc dù chỉ là một chiếc xe chạy bằng điện, nhưng cũng rất tốt rồi.
"Cảm ơn." Vốn còn tính đi bộ, xe chạy bằng điện cũng là xe, không cần họ đi mấy giờ thì là xe tốt rồi. Ba người cảm động đến rơi nước mắt.
Chuyện chính là như vậy, nhẹ nhàng để cho ba người giúp bọn họ làm việc.
"Đại sư huynh, xem ra thanh danh của anh vẫn vang dội, có chút tác dụng đấy." Trang Nhã Khinh nghe đầu đuôi sự việc, không nhịn được nói.
"Hừ, không cần danh tiếng của anh ấy cũng có thể đạt tới hiệu quả đó. Chỉ là để trên người ba người kia đầy vết thương thì trở về khó mà nói, cho nên mới không áp dụng hình phạt riêng đó." Hạ Tĩnh Thiên bĩu môi nói.
Diện mạo đẹp mắt, bĩu môi cũng đẹp như thế.
"Em cảm thấy chúng ta hoàn toàn có thể dùng thuốc để khống chế ba người bọn họ." Phá Trần ở bên cạnh tiếp lời.
Dính dáng đến chuyện của Trang Nhã Khinh, hai người như Hạ Tĩnh Thiên và Phá Trần cũng không bình tĩnh.
Cái gì? Dính dáng gì đến Trang Nhã Khinh? Trang Nhã Khinh khen Phá Thương, chính là dính dáng đến rồi, cho nên hai người cũng không bình tĩnh.
Cuối cùng chuyện này cũng giải quyết xong. Trang Nhã Khinh đưa ra vật chứng, ba người làm nhân chứng, đám người Trần Khải, Trần Sán bị kiện lên tòa án, cuối cùng, toàn bộ người tham gia chuyện này đều bị xử tội. Nhiều nhất chính là Trần Sán, bị phán mười lăm năm năm tù, tội danh chính là mưu sát không thành. Luật pháp hỏng hóc, Trang Nhã Khinh không muốn nhiều lời. Cô không chết, cho nên bọn Trần Sán không thể nào bị tuyên án tử hình, cuối cùng chính là mưu sát không thành. Cô chết mới có khả năng bị phán tử hình.
Trang Nhã Khinh luôn cảm thấy không công bằng. Nếu cô không phải là một người bản lĩnh thì đã chết rồi, phân biệt người chết hay không có ích lợi đâu? Nhưng chuyện này thì cô không có biện pháp rồi. Mười lăm năm cũng là một quãng thời gian không ngắn.
Ở trên tòa án, Trang Nhã Khinh thờ ơ lạnh nhạt nhìn cha con nhà họ Trần tình thâm.
Lúc cục trưởng Trần nghe Trần Khải đi mười hai năm, Trần Sán đi mười lăm năm, trong nháy mắt như già đi hai mươi tuổi, đâu còn dáng vẻ hăng hái phấn chấn, ngồi tít trên cao ngày thường?
Thế nào thì ông ta cũng không nghĩ đến, đứa con trai luôn khiến ông ta kiêu ngạo, đứa con lớn, lại làm ra chuyện như vậy, hơn nữa còn bị bắt.
Nếu như bị bắt chỉ có một mình Trần Khải, ông ta có thể không tức giận như vậy, dù sao Trần Khải là loại người thế nào thì ông ta đã biết. Nếu như, nếu như chỉ có mình Trần khải, vậy thì ông ta có thể không quỳ trên mặt đất khóc, ngược lại sẽ đánh Trần Khải .
Lúc vừa mới bắt đầu, ông ta nhờ người tìm quan hệ xung quanh, muốn bảo vệ con trai, hai không đi thì ít nhất cũng giữ được đứa lớn, kết quả. . . . . . Không ai nguyện ý giúp đỡ, hơn nữa, người bỏ đá xuống giếng cũng đặc biệt nhiều. Bình thường ông ta tham ô nhận hỗi lộ, giúp Trần Khải chùi mông, những chuyện này cũng bị lôi ra, bản thân cũng thật sự là khó giữ nổi.
Sau khi hai đứa con trai đi vào, kế tiếp chỉ sợ sẽ là ông ta thôi.
"Thằng con bất hiếu, mày làm những chuyện này là đủ rồi, còn lôi anh mày xuống nước." Sao ông ta không biết nguyên nhân chuyện này được? Trang Nhã Khinh ở bên cạnh xem trò vui liền biết.
"Ha ha, ông trách tôi? Nếu không phải là ông không chịu giúp tôi một tay, tôi sẽ gặp nông nỗi này sao?" Ngược lại Trần Khải cười nói.
Từ nhỏ đã chấp nhận là không được thích, đối với người cha trên danh nghĩa, Trần Khải đã sớm cô cùng chán ghét.
"Mày. . . . . . mày. . . . . ."
"Em trai, em ít nói thôi, tim cha không tốt. Chuyện của chúng ta đã đủ rồi, cha nghĩ đến liền mệt, em cũng đừng giận ông ấy nữa." Tình cảm của Trần Sán đối với người cha này thì ngược lại có chút sâu đậm, vì vậy dạy bảo Trần Khải.
"Ha ha, phụ tử các người tình thâm thì mắc mớ gì tới tôi?" Trần Khải cười."Anh, anh biết không? Từ nhỏ tôi vẫn luôn sống dưới bóng ma của anh, anh muốn thì tôi không thể giành, anh muốn của tôi thì tôi phải đưa, được người khác khen thưởng vẫn luôn là anh, tôi mãi mãu đều bị người khác xem thường. Không phải là tôi chưa từng cố gắng, nhưng ai thấy được? Ngay cả anh cũng không có. Anh vẫn luôn cảm thấy anh tốt với tôi, thật ra thì không phải. Các người đều coi tôi như gánh nặng, đừng cho là tôi không biết rõ."
"Nếu như anh nghĩ về em như vậy thì vì chuyện gì mà vào tù?" Trần Sán cau mày. Không nghĩ tới, trong mắt em trai thân thiết, hắn là như vậy.
"Đúng vậy, nếu như anh có thể có khả năng đẩy toàn bộ lên người tôi, tôi tin anh sẽ không vào, nhưng đẩy không được."
"Em. . . . . ."
Không muốn xem tiết mục của ba người nữa, Trang Nhã Khinh xoay người chuẩn bị rời đi.
"Trang Nhã Khinh!" Bỗng nhiên Trần Khải nhìn Trang Nhã Khinh kêu to.
"Chuyện gì?" Cũng không quay đầu, nhưng Trang Nhã Khinh vẫn dừng bước.
"Thật ra thì tôi thực sự thích em." Hắn cho là Trang Nhã Khinh thật sự đã chết rồi, buổi tối nằm mơ lại chảy nước mắt. Có lẽ đây chính là thích thật rồi. Chỉ tiếc, hiểu ra đã quá muộn.
"Cám ơn."
Trang Nhã Khinh nói xong, cũng không quay đầu lại đã rời đi. Thật ra thì đối với Trần Khải, bỗng Trang Nhã Khinh cảm thấy không chán ghét như vậy. Ngược lại Trần Sán, người đạo đức giả ra vẻ đạo mạo. Sự tình bại lộ là chuẩn bị để Trần Khả chịu tiếng xấu, một người gánh hết. Chỉ tiếc, chứng cớ của cô khiến Trần Sán không đẩy được.
Ngoài tòa án, Cố Triệt đã ở bên ngoài chờ Trang Nhã Khinh.
"Triệt. . . . . ." Ba vị Hộ Hoa Sứ Giả đi bên cạnh Trang Nhã Khinh nhìn thấy Cố Triệt tới, tự giác tránh ra. Mặc dù không phải tình nguyện.
"Không phải khai trương lần nữa sao? Cùng đi, anh còn chưa từng tới tiệm trang sức của em nữa." Cố Triệt kéo thắt lưng Trang Nhã Khinh, nói.
"Đúng vậy, khai trương lần nữa đi."
Vẫn chưa đến Thiển Nhã, Trang Nhã Khinh liền bị chặn lại. Vừa nhìn là hai người. Hoa Phong và Vân Chấn.
Hoa Phong tới thì Trang Nhã Khinh đã đoán trước rồi, dĩ nhiên Vân Chấn tới cũng trong dự liệu của cô. Vân Chấn vẫn có ích đối với cô, nếu không ban đầu cũng sẽ không giải độc cho Vân Chấn.
Mặc dù hôm nay Vân Chấn không mặc hàng hiệu, nhưng ít nhất vẫn tính là sạch sẽ, trên người cũng tắm sạch, cũng không thối, không phải dáng vẻ tên ăn mày trước đó.
"Rốt cuộc cô đã tới." Hoa Phong nói.
Đợi lâu như vậy, rốt cuộc chờ được. Ông gần như cho là ông thật sự đợi không được Trang Nhã Khinh.
"Bây giờ còn sớm, chưa muộn." Trang Nhã Khinh trả lời, lại nhìn Vân Chấn: "Những ngày qua sống ở nước chúng tôi có cảm giác gì?"
"Hiểu rõ rất nhiều chuyện."
"Vậy thì tốt. Các người cũng đi theo tôi đi."
Cửa chúng Thiển Nhã đã đóng rất lâu, rốt cuộc mở ra.
Cửa vẫn có rất nhiều người vây quanh. Có nhân viên trước kia, có khách hàng tới gây chuyện vài ngày trước đó, có một ít người trước kia từng khinh bỉ Thiển Nhã, còn có người xem náo nhiệt, rất nhiều người, vây quanh cửa Thiển Nhã đến nước chảy không lọt. Trang Nhã Khinh đứng ở cửa lớn, ý bảo mọi người im lặng: "Mọi người đều biết, Tráng sức Thiển Nhã của tôi tuyệt đối không có vấn đề, hơn nữa đều là dùng nguyên vật liệu tốt nhất, mọi người có thể yên tâm mua. Mọi chuyện lúc trước đều là do người khác cố ý hãm hại, chắc hẳn mọi người cũng hiểu rõ rồi. Tôi không nói nhiều, hôm nay coi như Thiển Nhã của tôi khai trương lần hai, sản phẩm bên trong đều giảm tám mươi phần trăm."
"Ồ. . . . . ." Tất cả các nhân viên đều trở lại chức vụ của mình, bắt đầu công việc của mình, đối mặt với nhiều chuyện như vậy, càng ngày càng nhiều khách hàng, cũng không dám lười biếng.
Những người nhân viên lúc trước còn vu oan trang sức Thiển Nhã, hoài nghi Thiển Nhã cũng tới, Trang Nhã Khinh không có đuổi việc họ.
Trang Nhã Khinh nắm tâm lý vô cùng tốt. Như vậy hình tượng của cô ở trong lòng các nhân viên cũng lớn hơn. Mặc kệ hiềm khích lúc trước, lấy đức báo oán… toàn bộ khen ngợi đều được dùng ở trên người cô. Các nhân viên làm việc càng thêm tận tâm tận lực hơn.
Trang Nhã Khinh cười, nhìn người đến người đi ở Thiển Nhã, rốt cuộc lại khai trương.
Mặc dù Thiển Thiển đã rời đi rồi, nhưng đối với Thiển Nhã, dù sao cũng đã lâu như vậy, Trang Nhã Khinh cũng có tình cảm. Hiện tại oan ức của Thiển Nhã được rửa sạch, có lý do gì không vui mừng chứ?
Ở cửa xuất hiện một người. Trang Nhã Khinh vốn cho là anh sẽ không trở lại, không ngờ anh vẫn tới. Buông tay Cố Triệt ra, Trang Nhã Khinh cười, đi lên phía trước, ôm người nọ một cái: "Bạch Ninh, hoan nghênh trở lại."
Đúng, người tới chính là Bạch Ninh.
"Tôi cho là anh sẽ không trở lại nữa." Trang Nhã Khinh nói. Thuận tiện kéo Cố Triệt tới. "Còn chưa giới thiệu cho anh biết, bạn trai tôi, Cố Triệt."
"Xin chào, tôi là Bạch Ninh."
Hai người đàn ông bắt tay nhau.
"Dù sao tôi cũng không có chỗ đi, cho nên để cho cô chứa chấp tôi rồi. Có thể không?" Thiển Thiển đi, anh biết, cũng bất đắc dĩ chúc phúc cho cô ấy. Ít nhất anh còn có thể biết, Thiển Thiển hạnh phúc là tốt rồi.
"Dĩ nhiên, cầu còn không được." Thật ra thì mặc dù người Mạc Thiển không ở chỗ này, nhưng vẫn tự thiết kế trang sức. Mạc Thiển ở nhà vẽ, sau đó dùng máy vi tính gởi tới là được. Chức năng của máy vi tính rất lớn.
Cố Triệt buông tay Trang Nhã Khinh ra. Đi tới bên cạnh. Sau đó, Trang Nhã Khinh đi qua liền nhìn thấy trong tay Cố Triệt đang cầm hai chiếc nhẫn mà vuốt vuốt.
Nhẫn kim cương nho nhỏ ở trong tay Cố Triệt có vẻ càng nhỏ hơn.
Thấy Trang Nhã Khinh tới, Cố Triệt cầm chiếc nhẫn hỏi: "Thích chiếc nhẫn này không?"
Trang Nhã Khinh cầm lấy chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn này là đơn giản nhất trong tất cả ở đây. Không có thiết kế gì phức tạp, không có gì đặc biệt, chính là bạch kim, một vòng phía trên cũng khảm đầy kim cương vụn. "Thích, nhưng anh không phải cảm thấy cái này quá rẻ hả ?" Chỉ mười hai vạn một cặp.
"Em có thể đẩy giá tiền lên cao một chút." Cố Triệt nghiêm túc nói.
"Thôi, lấy tiền của anh còn không phải chính là lấy tiền của em sao, của anh chính là của em."
"Ờ, vậy là không lấy tiền?" Cố Triệt hỏi. Bị Trang Nhã Khinh ảnh hưởng một cách tự nhiên , Cố Triệt cũng thay đổi rất nhiều.
"Nếu không anh đi chỗ khác mua đi."
"Em bằng lòng để anh đi mua nhẫn cho người khác hả?"
"Được rồi, không muốn, vẫn nên lấy từ cửa hàng của mình là được rồi."
Hai người trịnh trọng nói về chuyện chiếc nhẫn, nói về chuyện tiền bạc. Thật ra thì đây là đang thảo luận chuyện kết hôn phải không? Hai người này quả thật quá tự giác rồi.
"Ha ha."
"Cười cái gì?"
"Em không cảm thấy là anh đang cầu hôn em sao?"
"Anh không cảm thấy là em đã đồng ý à?" Trang Nhã Khinh hỏi ngược lại.
Trong lòng Trang Nhã Khinh khát khao sự lãng mạn, nhưng cô cũng không cảm giác được là Cố Triệt có thể đủ lãng mạn để cầu hôn , như bây giờ coi như là không tệ. Vốn cô còn cho là có thể đến ngày kết hôn, anh trực tiếp lấy chiếc nhẫn ra chính là cầu hôn đấy. Dù sao cũng là đính hôn, trực tiếp chọn một ngày kết hôn là được, cũng không cần cầu hôn quá phiền phức.
Trang Nhã Khinh cũng không muốn gây khó khăn cho Cố Triệt, sao phải cầu hôn lãng mạn, hôn lễ sang trọng. Dù sao, gả cho Cố Triệt, chính là chuyện lãng mạn nhất. "Mẹ đã chọn xong ngày tốt, ngày mười hai tháng sau, vừa lúc là ngày tốt. Thời gian cũng khá đầy đủ." Vốn là anh còn muốn sớm hơn một chút , nhưng người phụ nữ lớn nhất trong nhà nói rồi, tháng này đã không có ngày tốt để kết hôn. Thuận tiện còn nói anh dừng lại. Cũng còn có hai mươi ba ngày nữa, vội cái gì. Vợ ở chỗ đó, chạy không thoát.
"À. Vậy em thông báo cho sư phụ tới." Vốn chuẩn bị sau khi kết hôn mà cô không có việc gì mới thông báo cho lão già biết, bây giờ cô hoàn toàn không lo lắng sẽ xảy ra chuyện, cho nên, để lão già đến sớm một chút cũng tốt. Rất lâu rồi đã không gặp lão già, cũng rất nhớ. Còn có sư thúc. Lúc này, có một đứa bé chạy tới, vừa chạy vừa kêu: "Mẹ." Cuối cùng, nhào vào lòng Trang Nhã Khinh.
/132
|