Chương 87: Làm việc anh thích làm
Nhìn Cố Thần tức giận, Trang Nhã Khinh mới càng sâu sắc cảm nhận được khí thế trên người ông, không giận đã uy nghiêm, nổi giận càng uy nghiêm hơn.
"Ông Cố, đừng nóng giận." Dù sao bây giờ cô cùng Triệt đã được đi chung với nhau, kết cục vẫn tốt đẹp.
"Còn gọi ông Cố sao?" Vừa rồi Cố Thần còn đặc biệt tức giận, nhìn Trang Nhã Khinh liền cười ha hả rồi, giống như là một cụ ông hiền lành, hoàn toàn thu lại khí thế mới vừa rồi của mình. Đi ra ngoài, ai cũng không biết đây chính là Lão Quân trưởng quản lý cả quân đội.
"À. . . ông nội Cố", Trang Nhã Khinh gọi.
Nhưng xưng hô này cũng chưa làm Cố Thần hài lòng, nhìn Trang Nhã Khinh nhưng cũng không nói lời nào. Nghe Cố Thần nói, Trang Nhã Khinh không có phản ứng gì, Cố Triệt còn tưởng rằng Trang Nhã Khinh không hiểu ý Cố Thần.
Cố Triệt cười rồi âm thầm nói khẽ bên tai Trang Nhã Khinh: "Gọi ông nội."
Trang Nhã Khinh liếc mắt nhìn, trong mắt Cố Triệt tràn đầy ý cười. Cuối cùng, Trang Nhã Khinh vẫn không gọi tiếng ông nội Cố Triệt nói. Hừ, nếu như giống những nữ chính trong tiểu thuyết thì cô không phải là Trang Nhã Khinh. Cô sẽ không bởi vì Cố Triệt vừa nói như vậy thì thật sự đỏ mặt, xấu hổ gọi “ông nội”. "Còn chưa kết hôn , gọi ông nội có hơi sớm không?" Trang Nhã Khinh hỏi ngược lại anh.
Cố Triệt lại cười tà nịnh, giống như cực kỳ hài lòng cách làm của Trang Nhã Khinh, nắm tay cô nói"Nói như em vậy thì có phải đang cầu hôn anh hay không, hi vọng anh sớm cưới em vào cửa một chút?" Xong rồi, bị đoán trúng tâm tư.
"Em còn chưa đến tuổi theo luật pháp." Thật ra thì lời nguyền rủa cũng quy định là trước mười tám tuổi phải gả đi, Ặc, vẫn chưa đến tuổi theo pháp luật. Nhưng Thánh nữ trước đây được gả đi khi nào chứ, khi đó còn chưa có quy định luật pháp gì hết.
"Chỉ cần anh muốn, em mới vừa ra đời cũng có thể." Cố Triệt nói.
Cố Thần cười rất vui vẻ bên cạnh. Đây là cháu dâu ông thích, chủ yếu là cháu trai ông cũng thích, đây không phải là tất cả đều vui vẻ sao?
"Triệt Nhi nói không sai. Chỉ cần chúng ta muốn, dù con vẫn còn ở trong bụng mẹ con thì cũng có thể cưới." Cố Thần phối hợp cùng Cố Triệt.
Lời này rất cuồng vọng nhưng rất thực tế. Bây giờ không phải là như vậy sao, chỉ cần bạn có tiền có quyền, có thứ gì không mua được? Huống chi là kết hôn, không phải là mở ra một câu chuyện khác thôi sao, vậy sao có thể làm khó Cố Triệt được.
Cố Tử Tân bị gọi tới rất nhanh.
Cố Tử Tân cũng không biết Cố Thần gọi ông ta là vì chuyện gì, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ đi tới, vẫn luôn cúi đầu, nhìn cũng không dám nhìn Cố Thần nhiều. Nào giống con gặp cha, căn bản là giống như Hoàng đế cổ đại và một thái giám hơn.
Cố Tử Tân đi tới trước mặt Cố Thần, cúi đầu, kính sợ gọi một tiếng “cha”.
Từ nhỏ Cố Tử Tân đã là kiểu người không nghe lời, ăn không gồi rồi. Giống như trong một gia tộc luôn có mấy người thuộc kiểu ăn chơi trác tang. Bộ dạng của Tử Tân thì sao có thể làm Cố Thần coi trọng được. Lúc bắt đầu Cố Thần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cả ngày giáo dục, đánh đòn, thậm chí từng đưa Cố Tử Tân đi huấn luyện đặc biệt, nhưng vẫn không có cách nào thay đổi được tích cách của Cố Tử Tân. Cuối cùng ông cũng buông tha. Cũng may còn có đứa con lơn hiểu chuyện nghe lời.
Con trai lớn ra đời cũng làm cho ông thất vọng. Vốn là muốn cho con lớn thừa kế truyền thống của gia đình ông , không ngờ Cố Tử Mặc nghe lời vậy vẫn không đồng ý, nhất định làm kinh doanh. Khoảng thời gian đó, Cố Thần giận đến không có cách nào nữa. Cuối cùng chỉ có đặt toàn bộ hi vọng trên người Cố Triệt.
Bởi vì từ nhỏ đã bị đánh đòn không ít nên Cố Tử Tân vẫn không dám nhìn thẳng vào Cố Thần.
Nhìn thấy bộ dạng của Cố Tử Tân, Cố Thần liền nổi nóng. Thật sự đúng là rác rưởi mà. "Mày nói đi, khoảng thời gian trước mày đã làm cái gì.” Cố Thần nghiêm nghị hỏi.
Cố Tử Tân nghe Cố Thần nói thì phản xạ có điều kiện run lên, sau đó trả lời: "Con. . . . . . Con không có làm gì hết." Gần đây hình như ông ta thật sự không có làm gì mà? Chỉ là qua lại với một người bạn trai mới mà thôi. Chẳng lẽ ông già này cũng biết?
"Mày nói đi, sao mày biết nhà này có lui tới với người của Lăng Thiên Môn?" Cũng không muốn quanh co lòng vòng nhiều, Cố Thần trực tiếp hỏi.
Cố Tử Tân thở phào nhẹ nhõm, thì ra là vì chuyện này. "Anh hai nói, anh hai nói không muốn để Cố Triệt cưới vị hôn thê mà không biết gì hết, cho nên để con mạo danh thế thân. . . . . ."
"Chú, cha con cho chú lợi ích gì?" Cố Triệt hỏi tiếp.
Thì ra là dáng vẻ này. Cũng khó trách sư huynh Nhã Nhã biết anh chính là đời sau của nhà họ Cố thì tức giận. Bị bộ dáng này lừa gạt, tức giận cũng là bình thường. Sau này, anh sẽ không bao giờ để Nhã Nhã bị lừa gạt nữa, thậm chí người nhà Nhã Nhã cũng thế.
Lúc Cố Tử Tân đi vào, Trang Nhã Khinh đã cảm thấy con người này hoàn toàn chính là củi mục. Hơn nữa, tư thế đi đứng rất giống công công trong hoàng cung thời cổ đại. Nghe Cố Tử Tân mở miệng nói chuyện, còn thiếu cười ra tiếng thôi.
Người nhà họ Cố, ngoại trừ cha của Triệt là chưa từng gặp ngoài đời. Còn lại tất cả đều đã gặp. Cố Thần và Cố Triệt là một kiểu đàn ông, ngay thẳng, cương quyết không khuất phục, vô cùng có sự dứt khoát của đàn ông. Thật sự không nghĩ đến trong gia tộc này cũng có người ẻo lả như Cố Tử Tân. Lúc này ông ta mới chú ý tới Cố Triệt. Ngẩng đầu lên liếc nhìn Cố Triệt. Mặc dù Cố Triệt cũng một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng là cháu của ông ta, cho nên lúc nhìn thấy anh thì Cố Tử Tân vẫn có một chút phấn khích. Dĩ nhiên khi ngẩng đầu lên, Cố Tử Tân cũng nhìn thấy Trang Nhã Khinh.
Trang Nhã Khinh là một người đẹp không bàn cãi, nhưng Cố Tử Tân chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua, cũng không giống những người đàn ông bình thường nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Trang Nhã Khinh. Dù sao thì xu hướng giới tính nào thì cũng không có biện pháp. Nhìn Trang Nhã Khinh giống như nhìn người đồng giới của ông ta, chỉ là xinh đẹp hơn người thường một chút. Đối với Cố Tử Tân mà nói thì là vậy.
"Triệt Nhi hỏi mày đấy, còn không trả lời. Nói đi, Tử Mặc cho mày lợi ích gì?"
"À, anh hai nói, chỉ cần con phối hợp với người của Lăng Thiên Môn, đừng mở miệng nói con không phải vị hôn phu của Thánh nữ kia thì cho con năm mươi triệu. Dù sao có vợ hay không cũng không ảnh hưởng gì tới con. Cho nên. . . . . ."
"Cho nên mày vì này năm mươi triệu mà đồng ý đúng không."
"Cha, là anh hai bảo con làm như vậy, không thể trách con được." Cố Tử Tân đột nhiên quỳ xuống, lớn tiếng nói, đẩy toàn bộ trách nhiệm đi, ném toàn bộ lên người Cố Tử Mặc.
Mặc dù Cố Tử Tân cũng không biết rốt cuộc Cố Thần vì chuyện gì mà nhắc tới điều này. Nhưng đẩy xuống trách nhiệm càng sớm càng tốt. Suy nghĩ của Cố Tử Tân đơn thuần như vậy.
Ai mà biết được, bình thường gặp chuyện như vậy thì Cố Thần càng tức giận thêm. Thật sự là tại sao ông lại sinh ra một đứa con trai không có trách nhiệm như vậy.
"Mày đi ra ngoài đi, không có việc gì thì đừng xuất hiện ở trước mặt tao."
"Dạ, vậy con đi trước nhe cha." Cố Tử Tân nói xong cũng rời đi.
Lúc Cố Tử Tân vẫn còn đang ở cửa, Trang Nhã Khinh dò xét suy nghĩ trong lòng của Cố Tử Tân lúc này một chút. Sau đó, nghe được một chuyện.
Die nda nl equ ydo n <3
Đi tới cửa, vẻ mặt Cố Tử Tân liền thay đổi hoàn toàn, trở nên rất âm trầm, nham hiểm. "Ông già kia, ông chờ đó đi. Đến lúc đó nước R đánh tới thì không biết có bộ dáng gì đây?"
Nước R muốn khai chiến với nước Z? Trang Nhã Khinh khẽ nhíu mày. Chuyện gì xảy ra? Không có một chút tin tức nào mà. Sao Cố Tử Tân biết? Hay là ông ta tùy tiện nghĩ như thế thôi?
Trang Nhã Khinh muốn tiếp tục thử xem còn có thể phát hiện gì trong suy nghĩ của Cố Tử hay không, nhưng Cố Tử Tân đã đi xa.
"Nhã Nhã, em đang nghĩ gì?" Cố Triệt thấy Trang Nhã Khinh vẫn nhìn Cố Tử Tân, hỏi khẽ bên tai Trang Nhã Khinh. Anh cũng không cho là Nhã Nhã coi trọng người chú này của anh.
"Ờ, không có gì. Thấy kỳ lạ, có phải ông ấy bị đột biến gien hay không, cảm thấy khác mọi người một trời một vực."
"Ha ha, có lẽ thế." Cố Tử Mặc đi lên công ty, nhận được điện thoại, biết chuyện đã bại lộ nên cũng vội vã chạy về. Nếu đã bị biết thì không giấu nữa, cũng không cần thiết giấu giếm nữa. Ông cụ nhà ông cũng không dễ lừa gạt như vậy.
"Cha." Cố Tử Mặc mang giày da, quần áo chỉnh tề, từ đi vào nhìn thấy Cố Thần thì làm một loạt hành động, điều đó nói cho Trang Nhã Khinh biết người đàn ông này rất có phong độ.
Rất xứng đôi với bác gái.
Nếu Triệt có cha như Cố Tử Tân thì thật là không có cách nào tưởng tượng ra. Chỉ là nếu như vậy thì chỉ sợ cũng không có Triệt rồi.
"Biết con bé không?" Cố Thần hỏi Cố Tử Mặc.
Cố Tử Mặc nhìn theo ánh mắt của Cố Thần, quan sát Trang Nhã Khinh, sau đó lắc đầu: "Không biết ạ. Nhưng cô ấy chính là bạn gái của Triệt Nhi phải không ạ." Có thấy Triệt Nhi gần gũi với con gái như vậy khi nào đâu? Không phải bạn gái Triệt Nhi thì là ai ? Nói là bạn bè bình thường ông cũng không tin. Bởi vì Triệt Nhi không có bạn bình thường là nữ.
"Ánh mắt không tệ. Nhưng con bé còn có một thân phận, ta nghĩ con có thể đoán được."
Cố Tử Mặc quan sát Trang Nhã Khinh lần nữa, nghĩ thật lâu, sau đó lại nói: "Chẳng lẽ con bé là vị hôn thê của Triệt Nhi."
"Ha ha, đúng vậy. Mặc dù kết quả này là tốt, nhưng không có nghĩa là ta sẽ không trừng phạt chuyện đám người các con lừa gạt ta. Danh dự nhà họ Cố ta bị các con phá sạch rồi!" Lúc nãy vẻ mặt Cố Thần vẫn còn vui vẻ chợt xụ xuống.
Cố Tử Mạc cũng hiểu rõ là ông làm sai nên cúi đầu nhận lỗi: "Là lỗi của con. Con chỉ không muốn Triệt Nhi hy sinh hạnh phúc của nó thôi."
"Không, chủ ý là do con mà ra. Con không muốn thấy Triệt Nhi cưới một người con gái xa lạ, ngay cả tên cũng không biết nữa. Cho nên mới để Tử Mặc làm như vậy." Chư Tiêm Nhiên từ ngoài cửa đi vào, sau đó đứng bên cạnh Cố Tử Mặc, cúi đầu nhận lỗi.
"Vậy bây giờ các con nhìn xem Triệt Nhi có thể không hạnh phúc hay không?"
Tầm mắt Cố Tử Mặc cùng Chư Tiêm Nhiên cùng rơi xuống mười ngón tay đan xen của Cố Triệt cùng Trang Nhã Khinh. "Chúng con tin tưởng Triệt Nhi sẽ rất hạnh phúc."
Chư Tiêm Nhiên cũng yên tâm. Lúc nãy bà cũng nghe được, thì ra chuyện chính là trùng hợp như vậy. Có một số việc quanh đi quẩn lại vẫn là người đó. Đối với nàng dâu này, bà cũng rất hài lòng.
"Cám ơn cha mẹ làm mọi chuyện vì con." Anh có thể đủ hiểu nguyên nhân cha mẹ làm như vậy, tất cả đều là vì anh. Cố Triệt thành tâm cảm ơn.
Trang Nhã Khinh cũng nói ra cùng lúc: "Bác trái bác gái."
"Đã là vợ chưa cưới của Triệt Nhi rồi, có thể sửa lại xưng hô một chút." Chư Tiêm Nhiên kéo tay kia của Trang Nhã Khinh qua.
Cố Triệt giành đứng trước mặt Trang Nhã Khinh nói: "Nhã Nhã muốn sớm qua cửa một chút, đến lúc đó sẽ phải sửa miệng thôi."
"Ai nói." Trang Nhã Khinh thầm nhéo vào eo của Cố Triệt. Mẹ nó, thịt trên người Cố Triệt thật đúng là chắc mà.
Cố Triệt bị nhéo, mặt vẫn không đổi sắc.
"Ha ha, tốt. Chúng ta chọn một ngày thật tốt, cưới con dâu vào cửa rồi nói." Chư Tiêm Nhiên cười nói.
"Đúng rồi, lần đầu tiên gặp mặt, con mang cho mọi người một ít quà nho nhỏ." Trang Nhã Khinh chạy ra ngoài, sau đó cô lấy các túi quà tặng trong xe ra.
Sau đó đưa quà tặng cho Cố Thần, Cố Tử Mặc còn có Chư Tiêm Nhiên. Đối với quà tặng của Trang Nhã Khinh đều rất hài lòng, vừa lúclà những thứ cần thiết.
"Người đến là được rồi, còn mang quà tặng gì nữa." Để quà tặng lên bàn, Chư Tiêm Nhiên nói. Đã nói con trai không có nhìn lầm người con dâu này rồi, hiểu lễ nghĩa như thế.
"Không ghét bỏ là được rồi ạ, chỉ là một ít đồ." Trang Nhã Khinh khiêm tốn nói.
Con dâu gặp cha mẹ chồng, dù sao vẫn ăn một chút gì đó. Cố Tử Mặc đã sớm kêu người chuẩn bị xong.
Khách sạn Thừa Duyệt là sản nghiệp đứng tên nhà họ Cố, đương nhiên Cố Tử Mặc muốn dặn dò cũng rất đơn giản. Lúc đến khách sạn Thừa Duyệt, Trang Nhã Khinh lại một lần nữa biết rốt cuộc sản nghiệp nhà họ Cố là bao nhiêu. Chỉ là một khách sạn nho nhỏ đã như vậy, càng không cần nói cái khác.
Chính mình. . . . . gả vào hào môn rồi sao ? Ha ha. Đọc nhiều tiểu thuyết gả vào hào môn không ít, nhưng mình quả thật may mắn nhất . Có Triệt thương yêu mình, có mẹ chồng hiền lành, có cha chồng lịch sự nho nhã, còn có một ông nội rất trẻ con.
Đúng rồi, Cố Thần chính là một ‘lão trẻ con’. Bắt đầu còn cảm thấy rất uy nghiêm, nhưng ở cùng một lát, quen thuộc là có thể cảm thấy trên người Cố Thần phát ra hơi thở vui vẻ. Cũng khó trách Cố Thần cũng lớn tuổi như thế mà thân thể còn tốt như vậy, không có bệnh đau gì. Rèn luyện lâu dài là một chuyện, vui vẻ là chuyện khác.
"Nhã Nhã, nghe nói con là cô nhi?"
"Dạ, đúng vậy. Con được sư phụ nhặt được. Đối với cha mẹ đã sinh ra con, một chút ấn tượng cũng không có." Đây là lời nói thật, sau khi sống lại thì một chút ấn tượng cũng không có. Cô cũng đúng là được lão già nhặt được.
"Ừ, con có nghĩ tới việc tìm cha mẹ ruột hay không?" Chư Tiêm Nhiên hỏi.
Thật là đứa trẻ đáng thương. Từ nhỏ đã chưa từng gặp cha mẹ của mình.
"Nói thật là đăng tin tìm cũng không có nghĩ tới. Cuộc sống của con ở Lăng Thiên Môn rất vui vẻ. Các sư phụ đối với con rất tốt." Trang Nhã Khinh nói. Nghe Trang Nhã Khinh trả lời, Chư Tiêm Nhiên cùng Cố Tử Mặc không nghĩ giống vậy. Trang Nhã Khinh thật sự không có đăng tin tìm người, dù sao cũng không có một chút ấn tượng đối với cha mẹ cô, duy nhất có ấn tượng là cha Trang Nhã Khinh ở kiếp trước. Mẹ. . . . . . Người phụ nữ kia không nhắc tới cũng được. Huống chi cuộc sống ở Lăng Thiên Môn thật sự rất vui vẻ, trước nay chưa được vui vẻ như vậy. Chư Tiêm Nhiên lại cảm thấy Trang Nhã Khinh gượng cười mà thôi, tự an ủi mình. Dù sao thì ai mà không muốn tìm cha mẹ ruột chứ. Trang Nhã Khinh muốn tìm, nhưng có thể trong lòng không qua được điểm mấu chốt, cảm thấy cha mẹ vứt bỏ cô, cho nên mới cố ý nói như vậy thôi. "Bác nghĩ, có thể bọn họ có nỗi khổ tâm khó nói. Nói không chừng bây giờ đang tìm con thì sao."
"Đúng vậy. Nếu như con muốn tìm bọn họ thì nói với bác một tiếng. Ít nhất chúng ta còn có một chút giao thiệp, có thể cố gắng một chút sức nhỏ."
Đây chính là lời khiêm tốn nhất trên thế giời,cái gì gọi là một chút giao thiệp? Trong giới thương nhân có ai không muốn hợp tác cùng Cố Tử Mặc? Cố Tử Mặc nói một câu thì bao nhiêu người tranh bể đầu tróc da cũng phải giúp đỡ vội vàng đi tìm người.
Mặc dù công ty của nhà họ Cố kinh doanh không đứng đầu cả nước, cũng không phải lũng đoạn toàn quốc, nhưng dựa vào thực lực kinh tế nhà họ Cố, quyền của người nhà họ Cố, ai có thể vượt qua nhà họ Cố?
"Con vẫn không cần ạ. Nói không chừng bọn họ đã có gia đình mới của mình rồi, con không nên quấy rầy. Không phải bây giờ con sống rất tốt sao? Con có mọi người ở Lăng Thiên Môn, hiện tại lại có mọi người là những người thân nữa nè." Là không muốn phiền toái. Cô thật sự không có một chút cảm giác với chuyện đó.
"Được rồi. Nếu như có gì cần thì nói với chúng ta một tiếng." Cố Tử Mặc không tiện tham gia vào quá nhiều. Trang Nhã Khinh không muốn tìm thì coi như xong. Huống chi, Nhã Nhã nói không sai.
"Dạ, cảm ơn bác trai."
"Ừ, sư huynh của con đó, bọn họ đều ở thành phố A chứ? Lúc nào đó thì đưa bọn họ đến để mọi người họp gặp. Cũng không thể để đến kết hôn thật thì hai bên mới chính thức gặp mặt được." Cố Thần nói.
Cái này thì được. "Dạ, nhất định sẽ truyền lại lời của ông Cố ạ."
"Dạ, đừng nói nữa, món ăn cũng nguội rồi." Cố Triệt vẫn luôn không nói gì, nhưng tay vẫn nắm tay trái của Trang Nhã Khinh, cũng chưa từng buông ra.
Cố Triệt thật là, đến lúc này cũng không buông ra. Giống bộ dáng gì chứ. Trang Nhã Khinh cũng cố gắng thoát ra, nhưng chưa thành công.
Cố Triệt gắp cho Trang Nhã Khinh mộ t miếng thịt kho tàu.
Trang Nhã Khinh nhìn nước thịt kho nồng đậm, nhìn thì muốn ăn. Vì vậy yên lặng gắp miếng thịt mà anh gắp cho cô ăn. Vừa cắn một cái lại cảm thấy hình như cô không tốt chút nào , vì vậy cô cũng gắp giò cho Cố Triệt, sau đó cúi đầu ăn thịt kho trong chén mình.
Ba người xem nhìn Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt, vẫn mím môi cười. Thầm nghĩ trong lòng, hiện tại tốt rồi. Xem ra tình cảm của vợ chồng son thật sự rất tốt, không cần mình quan tâm.
/132
|