Chương 80: Cạy góc tường nhà anh em (tt)
Trang Nhã Khinh rất buồn bực, quyết định điều tra rốt cuộc vị hôn thê của Cố Triệt là ai. Cô chưa trở về, ngược lại đi tìm Tôn Bính Nguyên.
Một ngày qua lại giữa thành phố A và Yên Kinh, lúc Trang Nhã Khinh tìm được Tôn Bính Nguyên thì trời đã tối. Trang Nhã Khinh hẹn Tôn Bính Nguyên đến một quán ăn, tính vừa ăn vừa tán gẫu. Bắt đầu vẫn chưa có cảm giác đói, sau khi Cố Triệt đi, trong lòng cô chợt nghĩ thông rồi nên đã cảm thấy đói bụng.
"Bộ trưởng Tôn đúng không?"
"Phu nhân trực tiếp gọi tôi là Tiểu Tôn được rồi." Tôn Bính Nguyên ngồi ở đối diện Trang Nhã Khinh, có chút đứng ngồi không yên. Nếu để cho quân trưởng thấy được, biết được, có thể hiểu lầm hay không?
"Không cần sợ hãi như vậy, tôi cũng không phải là cọp." Trang Nhã Khinh nhìn Tôn Bính Nguyên lo lắng, buồn cười nói.
Phu nhân, người không phải cọp, nhưng người đáng sợ hơn cọp.
"Ha ha, phu nhân tìm tôi có chuyện gì không?" Không có việc gì làm sao lại nghĩ đến anh chứ.
"Là có chuyện. Anh đi theo Cố Triệt đã bao nhiêu năm rồi?"
"Dạ phu nhân, mười ba tuổi tôi đã ở bên cạnh cùng quân trưởng." Bố của anh ấy là một phó tướng bên cạnh Lão quân trưởng, cho nên từ nhỏ đã biết Cố Triệt. Năm đó Cố Triệt mấy tuổi, lúc mười ba tuổi thì Cố Triệt mới mười tuổi, khi đó anh đã ở bên cạnh Cố Triệt, cùng nhau đọc sách, đi học. Có điểm giống bạn cùng học thời xưa. Chỉ là số tuổi không bằng nên bọn họ học một trường nhưng cũng không phải giờ giờ phút phút đều ở cùng nhau. Lúc vẫn còn đang đi học, bố anh cho anh một nhiệm vụ, chính là bảo đảm an toàn cho Cố Triệt .
"Vậy anh biết chuyện Cố Triệt có vị hôn thê chứ?"
"Vị hôn thê? Cô nói quân trưởng có vị hôn thê?" Tôn Bính Nguyên kinh ngạc nói.
"Anh không biết?"
"Thật sự tôi không rõ lắm." Tôn Bính Nguyên lắc đầu. Khó trách nhìn phu nhân và quân trưởng có chút không đúng, không phải phu nhân biết quân trưởng có vị hôn thê rồi hai người gây gổ chứ? Chỉ là, quân trưởng có vị hôn thê lúc nào? Anh đi theo bên cạnh quân trưởng nhiều năm như vậy cũng không biết.
Die nda nl equ ydo n <3
Trang Nhã Khinh nhìn dáng vẻ Tôn Bính Nguyên không giống giả bộ, có thể là nhà họ Cố giữ bí mật quá nghiêm khắc. "Vậy anh cảm thấy có còn người nào có thể biết hay không?"
"Không rõ lắm. Trên căn bản thì quân trưởng không có bạn bè, trước kia trong quân đội có một người tên Tiêu Dật Phàm không sợ quân trưởng đã ra khỏi, trên căn bản người khác không thế nào tiếp xúc cùng quân trưởng. Tôi coi như là hiểu rõ quân trưởng nhất rồi."
Trang Nhã Khinh gật đầu. Đúng vậy, có lúc phấn đấu ở địa vị quá cao sẽ xuất hiện tình huống như thế. Hoặc chính là sợ hãi thân phận Cố Triệt nên không dám đến gần, nếu không thì chính là vì thân phận Cố Triệt mà đến gần, thứ nhất là Cố Triệt khinh thường, thứ hai khẳng định Cố Triệt không thể trở thành bạn cùng người như vậy. Cố Triệt. . . . . . Trước kia rất cô độc. "Ừ, cứ như vậy đi. Hôm nay chuyện tôi nói, đặc biệt là chuyện Cố Triệt có vợ chưa cưới, không được nói ra ngoài."
"Dạ, phu nhân." Anh phải có lá gan này rồi nói.
Ăn cơm xong, Trang Nhã Khinh đi về. Người khác cũng không biết, hơn nữa xem ra, trừ người nhà Cố Triệt biết chuyện này thì người khác đều không biết. Muốn tra được điều gì sao? Thật là khó khăn.
Đúng rồi, Tiêu Dật Phàm là bạn duy nhất của Cố Triệt, có lẽ Tiêu Dật Phàm biết chút ít gì đấy.
Trang Nhã Khinh quyết định ngày hôm sau phải đi tìm Tiêu Dật Phàm. Trở về quá muộn sẽ bị mắng, haizz, người lớn như vậy còn không có một chút tự do.
Trang Nhã Khinh cho tùy tiện trang điểm cho mình một chút, che đi dấu vết cô đã khóc. Cũng không có bị người khác phát hiện.
Hôm sau trời vừa sáng, Trang Nhã Khinh cũng không có ngủ nướng, vội vã ăn điểm tâm rồi bỏ chạy đi tìm Tiêu Dật Phàm.
Là Hoa Nhã mở cửa.
"Nhã Khinh, chị thật sự sang đây thăm em sao?" Hoa Nhã nhảy nhảy nhót nhót, xem ra là hoạt bát hơn trước kia nhiều. Trang Nhã Khinh nhìn trang phục của Hoa Nhã. Đồ mặc ở nhà, còn mặc tạp dề, cầm trong tay cái xẻng, thoạt nhìn đúng kiểu mẫu của mẹ hiền vợ thảo.
"Vẫn còn đang làm điểm tâm?"
"Dạ, đúng vậy."
Trang Nhã Khinh cho là đôi dép cô từng mang lúc trước tới đây chắc do Hoa Nhã mang, bởi vì chỗ này cũng chỉ có một đôi dép nữ. Nhưng là, Hoa Nhã mang không phải đôi của cô. Trang Nhã Khinh mở hộc tủ, quả nhiên đôi dép kia của cô ở trong ngăn tủ. Cô lấy ra định mang lại bị Hoa Nhã chặn lại. "Nhã Nhã, anh Dật Phàm nói đôi dép này không thể mang."
Tiêu Dật Phàm bỗng nhiên xuất hiện ở cửa ra vào: "Đây chính là dép của cô ấy."
Trang Nhã Khinh có chút xấu hổ xỏ vào dép của cô. Cô hiểu ý của Tiêu Dật Phàm, nhưng hiểu thì càng không biết đối mặt làm sao. Hoa Nhã cũng biết có thể là cô ấy nói nhiều rồi, ngượng ngùng nói: "À, anh Dật Phàm đối với chị thật tốt." Không phải mình đã sớm nên nhìn ra anh Dật Phàm thích là Nhã Khinh sao? Nhưng rõ ràng bên cạnh Nhã Khinh đã có một người đàn ông ưu tú như vậy. Cố gắng lên, Hoa Nhã, mày nhất định có thể đuổi theo anh Dật Phàm được. Không phải nói nam đuổi theo nữ cách ngọn núi, nữ truy nam cách lớp lụa mỏng sao? Huống chi mình cùng anh Dật Phàm sống cùng chỗ, sớm chiều gặp mặt. Rốt cuộc Tiêu Dật Phàm dời suy nghĩ khỏi người Trang Nhã Khinh, chợt nhìn thấy trang phục của Hoa Nhã. "Sao em lại đến phòng bếp? Không phải nói không cho em vào bếp sao, để tôi làm cơm là được sao?" Gào thét, thật sự là gào thét.
Hoa Nhã rụt cổ một cái, ủy khuất cúi đầu. Người ta muốn học tập tài nấu nướng, sau đó làm cho anh ăn, dữ như vậy."Dật Phàm, đừng quá hung dữ với cô gái nhỏ như vậy, sẽ dọa đến người ta." Trang Nhã Khinh có lẽ mãi chưa nhìn thấy Tiêu Dật Phàm không để ý hình tượng gào thét như vậy. Hình tượng mỹ nam yêu nghiệt sụp xuống như vậy.
Đột nhiên, Trang Nhã Khinh ngửi thấy một mùi khó ngửi: "Hình như có gì đó cháy khét rồi?"
Tiêu Dật Phàm lập tức vọt vào phòng bếp, Trang Nhã Khinh tiến vào, nhìn thấy trong phòng bếp tràn ngập khói mù nồng nặc, cũng đã kéo dài đến phòng khách rồi. Không thấy rõ bên trong, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Dật Phàm vẫn luôn di chuyển, còn nghe âm thanh bùm bùm. Qua một lúc lâu, Tiêu Dật Phàm mới ra ngoài. Vừa ra tới liền rống to với Hoa Nhã: "Không phải đã nói không cho em vào phòng bếp sao? Sao em không nghe lời như vậy? Lần sau còn như vậy thì em dọn ra đi."
"A." Hoa Nhã biết mình lại làm sai việc, cúi đầu, bĩu môi. Trong lúc vô tình cô nghe anh Dật Phàm cùng ông nội Tiêu nói tài nấu nướng của Nhã Khinh thật tốt, cho nên cô cũng muốn học tập một chút. Nhưng từ nhỏ quen sống an nhàn sung sướng, mười ngón tay cô không dính một giọt nước, học được tài nấu nướng đơn giản như vậy sao?
"Anh hung dữ cái gì chứ? Cô ấy muốn học một chút không được à?" Ban đầu lúc cô
/132
|